Thứ Hai, 13 tháng 1, 2025

Tehran ôm ấp trong vòng tay tôi

Tehran ôm ấp trong vòng tay tôi

Rosa Jamali, sinh năm 1977, là nhà thơ Iran sinh sống tại Thủ đô Tehran. Chị từng học chuyên ngành Văn học và Nghệ thuật tại Đại học Mỹ thuật Tehran, nhận bằng cao học văn học Anh tại Đại học Tehran. Chị đã xuất bản sáu tập thơ.
Tập thơ đầu tay của Rosa Jamali được xuất bản vào năm 1997, có tên “Thân xác úa tàn này không phải là trái táo, nó là quả dưa hay quả lê?” (“This Dead Body is Not an Apple, It is Either a Cucumber or a Pear?”). Tập thơ này xuất hiện lập tức đã mở ra nhiều tiềm năng mới cho thơ ca Iran đương đại. Thông qua kết cấu phân mảnh và nghệ thuật chơi chữ, chị đã miêu tả một thế giới siêu thực, nơi ngôn từ đã mất hết ý nghĩa và trở thành những đồ vật bừa bộn trong cuộc sống thường nhật hiện đại. Trong các tập thơ khác, chị kết hợp nhuần nhuyễn giữa ngôn ngữ thơ Ba Tư cổ đại giàu nhạc điệu với lối nói tự nhiên hiện đại, nhiều câu dài ngắn đứt gãy…
Trong những bài thơ gần đây, chị chủ trương tạo ra những tác phẩm có tính liên văn bản với chủ nghĩa thần bí và thần thoại Ba Tư. Từ đó chị sáng tác những bài thơ liên thông với nhiều thể loại văn chương, hiện đại và truyền thống, trải nghiệm và tinh khôi, trí tưởng tượng và sự ngưng tụ, lấy cảm hứng từ phong cách huyền ảo của những nhà thông thái Ba Tư như Suhrawardi. Thơ của Rosa Jamali còn chịu ảnh hưởng sâu sắc các nhà thơ Anh Quốc như T.S. Eliot. Ngoài ra, chị còn là dịch giả tâm huyết, với tuyển tập thơ Anh ngữ được chuyển thể sang tiếng Ba Tư. Chị cũng đồng thời là diễn giả về thơ ca Ba Tư tại Thư viện Anh Quốc, các viện nghiên cứu Mỹ – Ba Tư và đã tham gia nhiều lễ hội thơ quốc tế. Chị là giám khảo một số giải thưởng thơ danh tiếng trong nước, đã viết nhiều tiểu luận khoa học về thơ ca, lý thuyết văn chương và kinh nghiệm sáng tác.
Hai chiếc cúc màu đen
Đôi mắt tôi đã quen với xúc cảm thâm u
Đã khâu hai chiếc cúc màu đen vào trong tròng mắt
Và bạn sẽ chạm vào tôi
Trong ngôi nhà lạnh lẽo
Xuyên qua màn đêm…
Đồng tử đôi mắt
Gửi tất cả,
Tôi đang ở bưu điện
Gửi đi những giấc mơ vụn vỡ và ác mộng của tôi
Những vết phồng và phát ban khải huyền
Có thể đã thôi miên tôi!
Những đôi bàn tay và cánh tay tái tạo thành sự biến hoá
Ngày hôm qua, nó đã kém lộng lẫy hơn!
Nói tôi nghe, có mấy ngày của tôi bị xóa?
Và bao nhiêu ngày của cuốn lịch bị bao phủ bởi thảm họa?
Những đồng tử đôi mắt bị bao bọc
Chịu đựng vết phong cùi
Sao cũng được,
Tiếng chuông đang ngân xa…
Nếu bạn để tôi chạm vào góc cạnh bé nhỏ của chiếc trống lục lạc
Không có lý do nào còn lại
Để chết!
Vào 5 giờ sáng
Một năm bước sang một vòng quay mới
Tất cả những chú quạ nơi Kinh thánh tụ họp
Và đó là cái kết của thế gian.
Ánh mặt trời trong túi xách của tôi
Và ánh mặt trời đã ở trong túi xách của tôi
Cả thế giới trở nên nặng trĩu, trong đôi bàn tay bối rối già nua
Chỉ trong khoảnh khắc cơ thể chúng tôi hòa vào nhau khi ấy
Tôi đã nuốt trọn những cành cây mù mờ
Như thể ánh vàng đỏ của bạn chảy qua
Và tôi trở nên hoang dã
Giọng nói tôi là mũi tên im lặng của bạn trong tiếng vọng.
Hét lên như nữ thần báo tử
Đó là tôi, người chạy trên những cành cây
Sống trong bạn như một con mối
Và đến được với động vật hoang.
Pin đồng hồ
Thứ gì đó xảy ra để chết
Và ánh mặt trời đang thấm đẫm trở nên ẩm ướt và mờ mịt
Nếu tôi tiếp tục những cung đường
Vật thể đóng băng bàn tay bạn bắt lấy sẽ rơi xuống
Mặt khác, một ngày kết thúc.
Khoảng trống
Khi tôi đến nhà, nhìn chằm chằm vào những hình khối lập phương;
Dòng nước chảy ngưng lại
Và ánh mặt trời không bao giờ ẩm ướt
Trên những trang viết trống
Vỡ ra thành những giọt nước mắt qua từng trang giấy cũ trên giường.
Những nguyên tố
Bản chất của nó được tô điểm bởi máu của tôi
Trời mưa xối xả trên cánh đồng tôi
Ánh trăng đang bao quanh vùng đất!
Nơi đây với sự tê cóng của chiếc cột sắt
Tôi bỏ lại thời gian trên bờ sông
Thời gian là sự nhất thời tuột khỏi ngón tay
Những khoảnh khắc đã được thanh tẩy và minh bạch.
Bức tường đã chuyển sang màu xanh lam
Tôi và chiếc áo choàng đen
Đã phủ lên dòng chảy con sông.
Đó là cái chết của chú bê con nuôi trong bầu sữa mẹ.
Nó là gì?
Trầm tích trên nền trung tính
Nó có thể có màu sắc khác nhau
Đã nhiều ngày từ khi tôi bắt đầu bước đi trên sợi dây
Vầng trăng khuyết đang rủ xuống trần nhà.
Trận bão tuyết
Một hòn đá mỏng manh
Tê cóng trên kính cửa sổ
Cây cầu đã sập
Dấu lặng trên cuốn băng kim loại
Kết thúc cho một điểm dừng mù mịt hoàn toàn.
Tehran ôm ấp trong vòng tay tôi
Tehran trong vòng tay tôi
Trước cơn hấp hối của cái chết
Trong sự che chở của tôi
Là con bò già cỗi
Rên rỉ liên miên
Chưa được thuần hóa và buồn tẻ
Phất phơ hình bóng trên mái tóc tôi
Nhưng ngày mai, nó sẽ thành cái xác
Và người dọn rác sẽ đến mang đi
Tôi là nơi ẩn náu của con chó dữ
Và tôi sẽ để mặc kệ Chúa Trời…
20/3/2021
Rosa Jamali
Vũ Việt Hùng dịch
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Căn Nhà Trong Hồn Thế là thu đã tàn. Những chiếc lá cuối cùng cũng đã bị mưa gió cuốn đi đêm qua. Trận gió bất chợt đưa mưa về thật mạ...