Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Mùa lá đỏ

Mùa lá đ

Tháng Mười Một đến như một tiếng thở nhẹ của mùa thu trước khi bước qua đông. Hàng cây phong lá đỏ trên đường đã chuyển sang màu úa tàn hiu hắt, lay lắt từng cánh lá rơi mỗi khi cơn gió thoáng qua. Con phố nhỏ có hàng cây dài che bóng gắn bó với tôi quen thuộc đến từng khúc quanh, vết nứt trên đường và cây phong lá đỏ vẫn đứng ở nơi đây dù đã qua bao mùa mưa nắng. Cây phong ấy là một nhân chứng cho cuộc viễn du của chặng đường dài hơn hai ngàn cây số từ miền Tây nắng ấm để đến nơi này.
Mùa hè của mười tám năm trước, khi đứng bên bờ hồ nước trong vắt, bãi cỏ mềm êm nhẹ dưới chân; tôi đã không nén được nỗi nôn nao, ngẩn nhìn khoảng trời tràn ngập màu xanh của cây cỏ. Khoảnh khắc ấy đã được ghi lại trong tấm hình của một buổi chiều đầy nắng có tôi bên thảm cỏ xanh, phía sau lưng là cây phong nghiêng bóng bên hồ. Rồi chỉ qua vài tháng, khi mùa thu đến khoảng trời xanh kia lại bừng bừng chuyển sang sắc màu đỏ rực đẹp đến mê muội lòng người.
Mùa lá đỏ. Tôi gọi tên mùa thu nơi tôi ở. Cho dù là những ngày mây xám vần vũ trên bầu trời hay khi mưa giông trắng xoá phủ đầy đường phố. Lá phong vẫn đỏ rực níu kéo khoảnh khắc còn lại của sự sống trước khi rơi lìa cành. Điều này luôn làm cho tôi liên tưởng đến sự hạnh phúc và khổ đau, thăng hoa và lụi tàn trong đời sống con người.Thời gian vẫn trôi theo luật tuần hoàn của tạo hoá. Cây phong lá đỏ đã bao lần thay màu lá để đến mười tám năm sau tôi bắt gặp lại mình giữa một mùa thu dưới bóng cây phong đang tỏa sắc màu rực rỡ. Mười tám năm dài lắm, nhưng cũng ngắn như một chớp mắt sau giấc ngủ muộn, mở mắt nhìn qua song thì cây lá đã sang mùa.
Tháng Mười Một của mùa lá đỏ. Đã từng chờ đợi đến mùa để được nhìn cái đẹp mà thiên nhiên trao tặng cho người miền Đông. Lại như đang khoác vào người chiếc áo hồn nhiên mà ca hát cùng cây cỏ. Hoa vẫn nở trong vườn nhà ai mà sao hương thoáng đâu đây. Chim vẫn về ríu rít trên cây khi gió mùa đông chưa kịp đến. Mùa lá đỏ chẳng là của riêng ai nếu người biết yêu thương sắc màu đầy nhựa sống ấy. Cái sắc đỏ thẫm đầy khao khát trải lên cả con đường dài như đang dốc cạn sức sống cuối cùng để làm đẹp cho đời.
Thiên nhiên cây cỏ bao giờ cũng chân thật, sẵn sàng chia sẻ cái đẹp cùng con người. Người miền đông yêu mùa thu bởi thu là hoá thân của một đời cây cỏ luân chuyển như cuộc đời của con người. Tôi học người miền đông cách yêu mùa thu để biết quý thời gian còn lại của đời người trôi qua ngắn ngủi, để ngẫm lại mình trước khi bước qua đông. Tôi yêu mùa thu, để thấy rằng đằng sau những bội bạc nhân gian, tạo hoá vẫn không phụ rẫy con người xua đẩy sự tuyệt vọng đi vào nỗi cùng cực vì ở đâu đó quanh ta vẫn còn những điều đẹp đẽ bình dị cho ta tận hưởng, cho lòng lãng quên.
Có nói nhiều cũng khó mường tưởng được, thôi bằng bạn hãy đến thăm miền Đông khi trời vào thu rồi bạn sẽ hiểu vì sao tôi lại gắn bó với mảnh đất này như thế. Một mảnh đất của miền Đông nơi có rất nhiều điều để nhớ, để bối rối lòng ai, để níu kéo chân người…
Nguyên Tú My


Chiếc lá thu phai
Nhạc sĩ: Trịnh Công Sơn
http://www.youtube.com/watch?v=XAdWgCCgCLI
Phượng yêu
Nhạc sĩ: Phạm Duy – Ca sĩ: Đức Tuấn
Ca sĩ: Julie
Con đường tình ta đi
Nhạc sĩ: Phạm Duy – Ca sĩ: Thái Hiền – Duy Quang
Nghìn trùng xa cách
Nhạc sĩ: Phạm Duy – Ca sĩ: Khánh Ly
Trả lại em yêu
Nhạc sĩ: Phạm Duy – Ca sĩ: Trần Thái Hoà-Loan Châu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thời gian

Thời gian...! Có ai níu được thời gian! Níu lại những khoảnh khắc ấm áp, hạnh phúc, hay níu lấy thời gian mang lại cho ta sự vinh quang tr...