Mưa xuân
Sáng nay,
không hiểu sao tự nhiên tôi cứ nấn ná nằm khườn mãi trong chăn không muốn dậy.
Đêm qua, cái rét không như những đêm trước nữa. Hình như có vẻ ấm hơn, nồng nàn
hơn. Buôn tin nhắn với em khá lâu, mãi gần tám giờ sáng tôi mới tung chăn vùng
dậy. Nhìn qua cửa sổ, tôi giật mình ngơ ngác. Ơ kìa! Cái gì thế này? Sân lát
gạch của vườn cây cảnh nhà mình sao lại đỏ rực thế kia? Cả lũ cây cảnh nữa? Sao
sớm nay lại xanh thẫm, óng ả đến vậy? Một lúc sau tôi mới sực tỉnh suýt nữa thì
“À” lên thành tiếng nhưng tôi kịp trấn tĩnh lại thầm kêu lên một mình: Mưa
xuân! Phải rồi! Mưa xuân! Thảo nào đêm qua ngủ tôi thấy ấm áp lạ thường. Nghe
cả tiếng róc rách rất nhẹ, như thì thầm, như rủ rỉ của ai đó trong đêm. Thì ra
nàng xuân đã về. Thì ra mưa xuân!
Chẳng kịp
vệ sinh sáng, cứ để nguyên bộ đồ ngủ tôi chay ào ra sân dang tay lên trời đón
những giọt mưa li ti đang bay bay, bay bay. Thiếu chút nữa thì tôi cười, tôi
hét váng lên chào xuân. Chợt nhớ tới bài thơ hồi lớp một tôi đã thuộc nằm lòng.
“Mưa xuân. Mưa rơi nhè nhẹ/ trên mái tóc em/ mát như sương đêm/ tươi càng xanh
lá/ nghiêng nghiêng bên má/ chào đón mưa rơi/ em ngẩng nhìn trời/ xuân sang đẹp
quá!”. Mấy chục năm rồi, đầu hai thứ tóc, đến tận bây giờ tôi mới cảm nhận khá
trọn vẹn bài thơ này. Những hạt bụi nước li li đang bám lên tóc tôi, đậu lại đó
thành những giọt sương long lanh không làm cho mái đầu hoa râm của tôi già thêm
mà trái lại nó làm cho gương mặt tôi rạng rỡ, hồn nhiên, tươi rói trẻ lại hàng
chục tuổi. Má tôi ướt đẫm mưa xuân. Vườn xuân tí tách những giọt mưa rơi qua
từng lớp lá. Ước gì có em ở đây mà cùng cảm nhận, cùng đùa rỡn với mưa xuân.
Chắc em lạ lắm, ngỡ ngàng lắm? Phương nam làm gì có mưa xuân. Thì đấy, sáng nay
em nhắn ra, đêm qua em còn quạt mát trong khi đó ngoài bắc đang cữ rét đậm.
Mọi năm,
tết dương lịch đâu có mưa xuân. Vẫn đang kỳ cuối đông, rét ghê gớm. Năm nay,
tết dương lịch và âm lịch gần nhau quá. Cách nhau có hai chục ngày. Thường thì
Tết ta vào khoảng đầu tháng hai dương lịch. Lúc đó mới lập xuân, mới có mưa xuân.
Còn năm nay, năm 2012, Tết nay, tết Nhâm Thìn này mưa xuân đến sớm hẳn. Có lẽ
thế chăng? Nhưng rồi, chợt ngẫm ra không phải vậy. Đó là quy luật của đất trời,
của tạo hóa. Sớm hay muộn, dương hay âm là do con người nghĩ ra đặt vậy nên mới
thế. Chả thế lại không ư? Năm dương lịch theo mặt trời, 365 ngày (làm tròn),
năm âm lịch theo mặt trăng (355 ngày). Âm đuổi dương để cho thời tiết mùa màng
cứ chênh lệch nhau không biết đâu là lần. Thế nên, người ta mới đặt ra năm
nhuận. Mỗi năm âm kém năm dương 10 ngày, vậy để có thời tiết trùng khớp với
thời gian, hợp với chu kỳ quay của trái đất, cứ 2 năm âm góp lại cùng với năm
âm thứ 3 sẽ đủ một tháng 30 ngày. Năm đó là năm nhuận. Nhuận vào tháng nào lại
do các nhà làm lịch, các nhà lý số tính toán. Thế là âm dương đồng nhất lý.
Thời tiết 4 mùa lại phù hợp nhau giữa dương lịch và âm lịch. Và tết Tây này có
mưa xuân là vì lẽ đó. Không khí Tết Nhâm Thìn đã tràn ngập khắp ngõ. Chả biết
thế nào mà ngần này tuổi đầu rồi, cả em nữa, chúng tôi cùng háo hức Tết. Thì
đây này, mưa xuân đây, từng giọt rơi li ti đây, tôi đang háo hức tưởng tượng có
em cùng đây để đón Tết đã chứng tỏ điều đó. Cả lũ cây cối kia nữa, chúng cũng
đang mơn man hứng từng giọt mưa xuân để mà bật chồi, nảy lộc đón xuân về.
Bao ngày
khô hạn, gió rét, cây trụi lá, đồng nứt nẻ, người co ro, sớm nay bỗng bừng lên
bởi những giọt mưa xuân. Đất cựa quậy như cũng cố giãn nở từng thớ đất, mạch
nguồn để đón mưa, để ngấm cái ngọt lành, tươi mát vào lòng. Cây rì rào sung
sướng uống từng giọt mưa, nhâm nhi từng giọt ngọc, tận hưởng cái mát lành để đê
mê từ ngọn đến gốc, từ cành đến rễ mà run rẩy cùng xuân. Những giọt long lanh
đậu trên những cành cây khẳng khiu kia khác nào những chuỗi ngọc mà đất trời
ban tặng. Đêm qua, lúc lơ mơ ngủ, tôi bị tiếng tí tách rì rầm đánh thức. Đó là
mưa xuân. Đó là tiếng xuân. Đó là hơi thở mùa xuân. Mùa xuân thầm thì điều chi
mà nghe thân thương đến lạ? Mưa xuân cho thỏa lòng cơn khát của đất của trời
như tôi thỏa lòng cơn khát em. Em và mưa xuân lặng lẽ đến, nhẹ nhàng lắm, đã
làm cho đất trời, cỏ cây và tôi hồi sinh. Những sợi mưa nối đất với trời lơ thơ
bay trong gió xuân hay những sợi tơ trời nối em cùng anh để mùa xuân nồng nàn
đến thế?
Bỗng tiếng
chim chiền chiện hót đâu đây nghe ríu ran lắm. Vang cả đất trời. Cùng với mưa
xuân, từng giọt long lanh rơi, tôi giơ tay đón về. Dang cả hai tay lên trời,
tôi xoay người mấy vòng cùng câu hát đó. Cả người tôi là những giọt mưa xuân
đính long lanh như những giọt ngọc. Lại một lần nữa tôi khẽ thầm kêu lên: Mưa
xuân! Ơ kìa mưa Xuân! Mùa Xuân về thật rồi em ơi! Phương nam ơi hãy ra bắc để
tận hưởng cái nồng nàn, ấm áp của mưa xuân, để cùng anh đón mùa Xuân nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét