Có phải Lê Long Đĩnh là một vị vua của tàn ác và dâm đãng?
Tại sao người ta gọi ông là Ngọa Triều Hoàng Đế?
Long Đĩnh có mắc bệnh tâm thần và bệnh trĩ?
Tại sao người ta gọi ông là Ngọa Triều Hoàng Đế?
Long Đĩnh có mắc bệnh tâm thần và bệnh trĩ?
Đại Việt Sử Lược là bộ sách viết về sử xưa nhất của nước
ta, được lưu giữ trong ”Tứ Khố Toàn Thư” của triều Mãn Thanh Trung Quốc, nó
có trước bộ Đại Việt Sử Ký của Lê Văn Hưu, trang 107 chép về cái chết của Ngọa
triều Hoàng Đế như sau:
”Mùa đông tháng 10 ngày Tân Hợi năm Mậu Thân (1008), vua qua
đời tại phòng ngủ trong điện, Hiệu là Ngọa Triều, vì vua có bệnh trĩ phải nằm
để thị triều“
Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, Bản kỷ, Quyển I, trang 235
chép:
Ngọa Triều Hoàng Đế tên húy là Long Đĩnh, lại có tên là Chí
Trung, con thứ năm của Đại Hành ở ngôi 4 năm, thọ 24 tuổi, băng ở tẩm điện.
Vua làm việc càn dỡ giết vua cướp ngôi, thích dâm đãng tàn bạo”
Hay ở trang 236 viết: “Vua tính hiếu sát, phàm người bị
hành hình, hoặc sai lấy cỏ tranh quấn vào người mà đốt, để cho lửa cháy gần hết,
hoặc sai kép hát người nước Tống là Liêu Thủ Tâm lấy dao ngắn dao cùn xẻo từng
mảnh, để cho không được chết chóng. Người ấy đau đớn kêu gào thì Thủ Tâm nói
đùa rằng: “Nó không quen chịu chết”. Vua cả cười. Đi đánh dẹp bắt được tù binh
thì đến bờ sông, khi nước triều rút, sai người làm lao dưới nước, dồn cả vào
trong ấy, đến khi nước triều lên, ngập nước mà chết; hoặc bắt trèo lên ngọn cây
cao rồi chặt gốc cho cây đổ, người rơi xuống chết. Vua thân đến xem, lấy làm
vui. Có lần Vua đi đến sông Ninh, sông ấy nhiều rắn, vua sai trói người vào mạn thuyền, đi lại giữa dòng muốn cho rắn cắn chết. Phàm bò lợn muốn làm thịt thì tự
tay vua cầm dao chọc tiết trước, rồi mới đưa vào nhà bếp sau. Có lần vua róc
mía trên đầu sư Quách Ngang, giả vờ lỡ tay làm đầu sư chảy máu rồi cả cười. Hoặc
nhân yến tiệc, giết mèo cho các vương ăn, ăn xong, lấy đầu mèo dâng lên cho
xem, các vương đều sợ, vua lấy làm thích. Mỗi khi ra chầu, tất sai bọn khôi hài
hầu hai bên; Vua có nói câu gì thì bọn ấy nhao nhao pha trò cười để cho loạn lời
tâu việc của quan chấp chính. Lại lấy thạch sùng làm gỏi, bắt bọn khôi hài
tranh nhau ăn.”
Chuyện tranh giành ngôi báu, anh em giết nhau đã không phải
là việc hiếm thấy, cũng như Đinh Liễn giết Hạng Lang năm 979 hay Nghi Dân
giết Bang Cơ năm 1459.
Cái tội của Khai Minh Vương rõ ràng nhưng “Vua làm việc
càn dỡ giết vua cướp ngôi, thích dâm đãng tàn bạo” liệu có thật như thế
không hay là đây là chuyện đời sau thêm vào, ngay cái danh hiệu là Ngọa Triều
cũng còn nghi ngờ. Có phải Long Đĩnh tự mình đặt cho mình cái thụy quái gở này
hay là đời sau gán cho ông ta.
Ngô sĩ Liên cho rằng ”Ngọa Triều không những thích giết người mà còn oán vua cha...”
Chỉ có những người mắc bệnh tâm thần, với một đầu óc bệnh hoạn
mới tưởng tượng ra các trò chơi giết người phong phú như đoạn văn trên mô tả những
hành vi độc ác mất hết tính người.
LONG ĐĨNH CÓ DẤU HIỆU BỆNH TÂM THẦN VÀ MẮC BỆNH TRĨ KHÔNG?
Một bệnh án và chẩn đoán phân biệt được mô phỏng theo các tài
liệu lịch sử đáng tin cậy có thể được biện luận như sau:
Về phương diện tâm thần xét hành vi của Long Đĩnh trong vai
trò lãnh đạo đất nước hoàn toàn đối nghịch với một số hành vi tàn bạo hung ác
như trích dẫn sau đây làm thí dụ như:
Khâm Định Việt Sử Thông Giám Cương Mục, Chính biên,
quyển 1 trang 274 chép: ”Đinh Mùi (1007) Mùa xuân Long Đĩnh sai em là
Minh Xưởng và Chưởng thư ký là Hoàng Thành Nhã đem con tê trắng sang biếu nhà Tống, dâng biểu xin cửu kinh và kinh sách Đại Tạng“
Đại Việt Sử Ký Toàn Thư trang 235 chép: ”Nhà
vua đi Ái Châu, đến sông Vũ Lung. Tục truyền: người lội qua sông này phần
nhiều bị hại, nhân thể vua sai người bơi lội qua lại đến ba lần, không hề gì, xuống chiếu đóng thuyền để ở (các bến sông) Vũ Lung, Bạt Cừ, Động Lung bốn
chỗ để chở người qua lại“
Trong Đại Việt Sử Lược trang 107 chép: ”Năm Định
Vị (Mùi) tức năm 1007 Vua sửa định lại quan chế văn võ theo nhà Tống”
Khâm Định Việt Sử Thông Giám Cương Mục, trang 274 chép: ”Vua xin với nhà Tống cho ta sang “hồ thị” ở Ung Châu, mua bán đổi chác
với người Tống, nhưng vua Tống không nghe, chỉ cho mua bán đổi chác ở Liêm Châu
và Trấn Như Hồng thôi” (Ung Châu thuộc Tỉnh Quảng Tây nằm sâu trong nội
địa Trung Quốc)
Hoặc Trong Đại Việt Sử Ký Tiền Biên của Ngô Thì Sĩ, Bản kỷ, Quyển I, trang 39a chép: “Khai Minh Vương sai dân Ái Châu đào
kênh, đắp đường từ cửa Vân Long qua Đỉnh Sơn đến sông Vũ Lũng...”
Long Đĩnh trong 4 năm cầm quyền cho đến trước khi chết, ông
vua trẻ này đã 5 lần tự tay cầm quân đánh giặc.
Lần thứ nhất (năm 1005) dẹp tan bạo loạn giữa các anh em thu
phục mọi người ĐVSKTT trang 233 chép: “Từ đấy về sau các Vương và giặc cướp đều
hàng phục“.
Lần thứ hai (1005). Khi quan quân đang đánh nhau với người ở
trại Phù Lan chợt thấy trạm báo tin là giặc Cử Long vào cướp đã đến cửa biển Thần
Đầu (Ninh Bình). Vua về đến sông Tham, đi sang Ái Châu để đánh giặc Cử Long.
Lần thứ ba (1008).Đánh người Man ở hai châu Đô Lương và Vị
Long.
Lần thứ tư (1008). Đánh giặc ở Hoan châu và châu Thiên Liêu.
Lần thứ năm (1009). Tháng 7 vua đi đánh giặc ở các châu Hoan
Đường và Thạch Hà.
Và đến tháng 10 ngày Tân Hợi năm Kỷ Dậu (1009), vua qua đời
tại phòng ngủ trong điện.
Một cái chết mà Ngô Thì Sĩ đã nêu ra một nghi vấn, ông cho rằng
Long Đĩnh bị thanh toán trong Đại Việt Sử Ký Tiền Biên, trang 185, ông viết
như sau: ”Lý Thái tổ rất căm phẫn trước tội ác giết anh cướp ngôi của Khai minh
Vương, nhân lúc Khai Minh Vương bệnh tật, sai người vào đầu độc giết đi
rồi dấu kín việc đó, nên sử không được chép“
Qua những hành vi nêu trên thật khó tưởng tượng và xác định
Long Đĩnh là một vị vua chuyên làm việc càn dở như sử ký đã ghi.
Long Đĩnh lại có thể là một người lai Chiêm Thành vì
trong Đại Việt Sử Lược Quyển I trang 21 chép và Đại Việt Sử Ký
Toàn Thư trang 232 chú giải như sau: Mẹ của Lê Long Việt và Lê Long Đĩnh
là Hầu Di Nữ (Con người hầu gái người Chiêm Thành).
Như vậy cái chết của Ngọa Triều Hoàng Đế có thể vẫn còn là một
bí ẩn mà nguyên nhân sâu xa hơn ngoài Tội Ác Giết Anh Cướp Ngôi, còn cái
gì nữa hay không? Có lẽ Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Lý Công Uẩn, Hửu Điện Tiền
Chỉ Huy Sứ Nguyễn Đê, Chi hậu Đào Cam Mộc và Khuôn Việt Thái Sư, Vạn Hạnh Thiền
sư và những Đại thần từng giúp cho Lê đại Hành là những người biết rõ điều này
cho nên lời bàn của Ngô Thì Sĩ không phải là không có căn cứ (Xem thêm ĐVSKTT
trang 238, hoặc tham khảo tài liệu qua Tòa soạn SK&Đ).
Không biết Ngô Thì Sĩ khi nói nhân lúc Khai Minh Vương bệnh
tật, sai người vào đầu độc giết đi là có ý gì? bởi vì trước khi vua chết
một hoặc hai tháng ông ta vẫn còn cầm quân đi đánh giặc ở các châu Hoan Đường
và Thạch Hà.
Nhiều quyển sử ghi là vua bị bệnh Trĩ, đam mê tửu sắc thích
dâm đãng tàn bạo, điều này quả thật có như vậy không?
Bệnh Trĩ là bệnh có liên quan đến cấu tạo của thành tĩnh mạch
và huyết động học vùng chậu, các tĩnh mạch ở vùng hậu môn phồng lớn ra tạo
thành bướu trĩ, nếu các bướu trĩ chiếm trên 180 độ thì được xếp vào loại 4,
nguyên nhân chưa rõ nhưng người ta ghi nhận những người bị viêm đại tràng mãn
tính, táo bón, viêm gan, các nghề nghiệp mà phải đứng lâu ngồi lâu như thư
ký tài xế... thì dễ bị bệnh trĩ hơn các người khác.
Theo quan niệm của đông y thì là do Khí hư hạ lãm là khí hư bị
hãm, bị chặn lại ở dưới không lưu thông được.
Người ta hay nói đau khổ vì bệnh trĩ, điều đó rất đúng, người
nào có mắc phải bệnh này mới hiểu được nổi khổ của họ, nhất lại là bệnh nhân
phải nằm để thị triều kiểu như người ta mô tả cho Lê Long Đĩnh với thụy hiệu Ngọa
Triều.
Bệnh trĩ ở giai đoạn mà bệnh nhân phải nằm thì thường ở giai
đoạn 4, là giai đoạn nặng mà biện pháp điều trị là giải phẫu, mà giải phẫu
hay tiêm thuốc để cho teo bướu trĩ thì 1000 năm trước làm gì có, nếu không được
giải phẫu kịp thời thì bướu trĩ sẽ lan rộng ra, sưng tấy đau nhức, chảy máu,
sa bít hậu môn làm bệnh nhân không dám đi cầu. Vì đau đớn và cấn ở hậu môn làm
cho bệnh nhân phải nằm, không thể đi đứng, di chuyển, nhất là bệnh trĩ trong
giai đoạn diễn tiến cấp tính.
Khó mà tin Long Đĩnh là ”Ngọa triều“ được vì
trong suốt thời gian ngắn ngủi 4 năm ông cầm quyền ông ta đã tự mình làm tướng
đi chinh phạt đến 5 lần và trận chiến cuối cùng mà Long Đĩnh tham dự trước khi
ông chết là 2 tháng, đó là trận vua đem quân đi đánh châu Hoan Đường, Thạch
Hà vào mùa thu tháng 7 năm Kỷ Dậu (1009). Thử hỏi một ”ngọa triều“ làm sao mà đi đánh giặc được
Nếu Lê Long Đĩnh mắc bệnh trĩ mà phải nằm để thiết triều thì
e rằng khó mà giải thích được những cuộc chinh chiến liên miên của ông ta. Để thực hiện được những cuộc chinh chiến liên miên, lâu dài
và thành công như vậy chắc chắn vua phải có một sức khỏe thật tốt cho nên nói
là vua là kẻ ham mê tửu sắc, đau bệnh trĩ, lâm triều phải nằm là chuyện cần
phải xét lại.
Người gọi là đam mê tửu sắc thì suốt ngày chè chén say sưa,
hoan lạc liên tục thì đầu óc trống rỗng, sức khỏe lụn bại làm gì có những quyết
định sáng suốt cấp tiến như Cho người sang Tống xin chín bộ sách vĩ đại nhất của
Trung Quốc là Dịch, Thi, Thư, Lễ, Xuân thu, Hiếu kinh, Luận ngữ, Mạnh Tử, Chu lễ và kinh sách Đại Tạng, xuống chiếu đóng thuyền để ở các bến sông Vũ
Lung, Bạt Cừ, Động Lung bốn chỗ để chở người qua lại, sửa định lại quan chế
văn võ theo nhà Tống, xin cho ta sang “hồ thị” ở Ung Châu, mua bán đổi chác với
người Tống, sai dân Ái Châu đào kênh, đắp đường từ cửa Vân Long qua Đỉnh Sơn
đến sông Vũ Lũng v.v... vì có lần Ngô Thì Sĩ nói như thế này: ”Xét việc Long
Đĩnh cướp ngôi, cố nhiên không đáng được thụy hiệu đẹp, mà cái tên Ngọa Triều
cũng không đúng. Có lẽ Lý Thái Tổ muốn dùng thụy hiệu xấu để gán cho, mà không
biết rằng từ xưa những đế vương nào không đáng làm vua thì gọi là phế đế, mạt
đế hoặc lấy cái tên khi bị phế mà chép. Còn như cái hiệu “Ngọa Triều” thì thô bỉ không căn cứ”. Cho nên lý luận của Ngô Thì Sĩ không phải là không có căn cứ về
phương diện Y Khoa.
Rất khó mà giải thích được những tư tưởng cấp tiến về ngoại
giao với Trung Quốc, kinh sách giáo dục và các cuộc chinh chiến tảo thanh nội
loạn, giặc cướp thổ phỉ trong nước nếu cho rằng Lê Long Đĩnh là một vị vua chỉ
làm việc càn dỡ, thích dâm đãng tàn bạo và mắc bệnh trĩ được. Cho nên nói là
vua là kẻ ham mê tửu sắc, đau bệnh trĩ, lâm triều phải nằm là chuyện cần phải
xét lại.
Hồ Đắc Duy






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét