Thứ Hai, 28 tháng 1, 2019

Tôi và ngôi nhà có vầng trăng khuyết

Tôi và ngôi nhà 
có vầng trăng khuyết 
Tôi có thói quen buổi tối ít khi ra khỏi nhà, ngoại trừ lúc có công việc gì đó cần thiết. Với tôi không gian quen thuộc, gần gũi là căn phòng riêng của mình. Ở đó như một ốc đảo riêng biệt, tách hẳn cái nhộn nhịp ngoài kia bởi bên ngoài cánh cửa là thế giới khác, thế giới của những xô bồ nhộn nhịp, của bon chen đố kỵ, rất khó để tôi hòa mình vào được.
Tôi yêu căn phòng của mình. Ở đây tôi được tự do, không bị ràng buộc bất cứ điều gì, tôi mặc sức vung vãi, nào sách, truyện, thơ, nhạc, lên giường, thậm chí cả vỏ bao thuốc lá và vài vỏ chai bia nằm vùi dưới góc giường, mà không sợ ai dòm ngó, có những cục đá cảnh, vài bức tranh, vài tấm thư pháp, bình hoa, tất cả quá đổi thân quen, đến độ mỗi lúc đi đâu xa vài ba hôm là tôi lại thấy nhớ, thấy nôn nao, rồi lại muốn quay về, về để được nằm dài trên chiếc giường quen thuộc, quàng tay ôm chiếc gối vào lòng, nhắm mắt trong tiếng nhạc ru êm nhẹ nhàng, dẫn tôi vào trạng thái thả lỏng. Những lúc như thế, tôi rất hạnh phúc vì không còn nghĩ đến điều gì, tôi gạt bỏ tất cả, tạm quên tất cả, mong tìm thấy cho mình hai chữ an nhiên. Đó là những khoảnh khắc tôi được sống với chính mình, cho dù có thể là ngắn ngũi nhưng với tôi nó quý giá đến ngần nào.
Có những đêm tôi choàng thức dậy, sau một giấc ngủ vùi thường là không dài. Cái thói quen ít ngủ không phải bây chừ mới có mà từ ngày con gái, tôi vẫn đã như vậy. Những lúc như thế, tôi không bao giờ bật đèn, trong cái ánh sáng vàng vọt, mụ mị từ ngọn đèn đường hắt lên, tôi thích một mình loanh quanh từ phòng ngoài vào phòng trong và ngược lại, để nhìn ra khoảng không bốn phía từ những vách tường bằng kính chỉ cần kéo bức màn lên là tôi có thể cảm nhận hết thành phố về đêm với muôn sắc muôn màu.
Tôi thích sống trong trạng thái lặng yên này, để nghe cái cảm giác cô đơn ùa về chiếm ngự tâm hồn mình như một chất men tạo cơn say, ấm áp mà buồn bã, gần gũi mà lạ xa.

Những đêm trời có trăng, bầu trời trong vắt một màu, những ngọn đèn dưới thấp lung linh rực rỡ sắc màu cho tôi cảm giác thật dễ chịu, lúc đó mọi bực bội lo toan gần như tan biến, trong tôi chỉ còn lại ánh trăng hòa vào hơi thở của chính mình.
Ở đây, có một đêm đã lâu, tôi không còn nhớ bắt đầu từ đêm nào, ngày nào, tôi đã tìm thấy cho riêng mình - một vầng trăng khuyết. Lúc đầu khi nhìn về phía dòng sông Hàn tôi thấy trong cái khoảng cách mơ hồ đó xuất hiện một vầng trăng khuyết lung linh kỳ ảo đến lạ lùng. Tôi đã lặng yên, ngắm nhìn rồi chìm sâu trong một vùng ký ức…
Tôi nhớ Đà Lạt đến nao lòng, nhớ những ngày còn con gái học trò, nhớ những đêm cả bọn lang thang quanh bờ Hồ Xuân Hương, qua những con đường ngào ngạt mùi Ngọc Lan, ướt sũng sương rơi trên vai lạnh, những cơn mưa phùn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi đội đầu mà đi chỉ thấy lấm tấm như hơi sương, hồn nhiên với những trò nghịch ngợm của một thời mới lớn.
Nhớ căn phòng nhỏ trên lầu 3 bên hông cầu thang từ Hòa Bình vào chợ. Mùa đông, buổi sáng mở cửa sổ là căn phòng tràn ngập sương mù ướt đẫm chiếu chăn, lạnh đến nỗi hai bàn tay lồng vào nhau không đủ ấm, thích nhất những sớm mai, chiều, vàng nắng, từ cửa sổ nhìn ra thoai thoải hai bên sườn dốc những nụ hoa Bồ Công Anh nở trắng bạt ngàn chỉ cần một cơn gió thoảng qua, cả một mãng trắng tinh, nhường lại cho một thảm nhung xanh màu cỏ biếc những cánh hoa li ti bay cả một khoảng trời phố, xoay tròn ngộ nghĩnh như một trò chơi, đó là một khoảng trời rất xanh trong miền ký ức tuổi thơ tôi.
Đêm nay. Nhờ vầng trăng khuyết trước mặt, tôi nghiệm ra trong cái im lặng đêm thẩm sâu của thành phố về khuya, khiến lòng tôi luôn luôn xao động, những nỗi buồn không biết từ đâu ùa về. Có lẽ đôi khi mình đã vô tình bỏ quên những kỷ niệm đẹp, khi mà có dịp trở lại tôi và khoảng trống mơ hồ quấn quít bên nhau, những mãng sáng tối của cuộc đời tự dưng ập về réo gọi. Cuộc đời không cho mình những ngày vui trọn vẹn, không cho mình những niềm vui tròn đầy, cho nên chỉ còn biết trang trải, gởi gắm vào những con chữ, mong tìm chút thảnh thơi.
Phải mất một thời gian dài, tôi mới để ý vầng trăng khuyết ấy, đêm nào cũng đứng yên một vị trí, không xê dịch thay đổi. Sau này tôi mới hiểu, đó chỉ là một ngọn đèn có lẽ từ sân thượng một ngôi nhà cao tầng nào đó, mà chủ nhân đã vô tình hay cố ý gởi gắm cảm xúc mình vào trong đó.
Phát hiện này không làm tôi bất ngờ, vì thực ra tất cả chúng ta đang sống trong một thế giới ảo, lẫn lộn giữa thực hư hư thực.
Ý niệm trong tôi luôn trung thành với mình là niềm vui mỗi khi kéo tấm màn lên, trước mắt tôi là hạnh phúc là niềm vui quen thuộc ùa về, cho tôi cảm giác lâng lâng gần gũi cũng có đêm chủ nhân vì một lý do gì không vui, đã dắt vầng trăng dạo chơi đâu đó và như thế nỗi hụt hẩng, trống vắng lẫn buồn bã khiến tôi không muốn làm bất cứ một điều gì hết, ngoài sự chờ đợi điều kỳ diệu sẽ mang về trả lại tôi vầng trăng khuyết yêu thương.
Với tôi những đêm trăng luôn mang đến cho mình những cảm xúc tuyệt diệu, có thể đó là nỗi buồn, có thế đó là niềm vui. Hơn thế, những đêm trăng khuyết có sức hấp dẫn riêng, quyến rũ và lôi cuốn tôi vào những cơn mơ. Tôi nghĩ. Ai cũng có một cái gì đó cho riêng mình.
Với tôi. Vầng trăng khuyết mỗi đêm từ căn phòng mình nhìn ra, tôi thấy gần gũi, tin yêu để gởi gắm vào đó một chút riêng tư của chính mình.
TÔI TÌM THẤY TÔI.
TỪ NGÔI NHÀ CÓ VẦNG TRĂNG KHUYẾT.
Dao Lam
Theo https://tuongtri.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hương tràm thơm buốt Vàm Cỏ Đông

Hương tràm thơm buốt Vàm Cỏ Đông Nào mấy ai biết cuộc đời làm quan của Hoài Vũ cũng đã sớm hanh thông với các trọng trách từ thời bưng biề...