Thứ Hai, 28 tháng 3, 2022
Bâng khuâng tơ trời 1
Chương 1
- Anh muốn em lên Đà Lạt ít nhất là một tuần. Và khi về em phải
mập lên năm ký cho anh. Má em phải hồng hơn đánh phấn, môi em phải tươi hơn
thoa son.
Vân đi nhanh vào nhà, trước tôi. Không thấy cô Trâm ngồi ở
salon, Vân chạy vào phòng cô, tôi cũng chạy theo. Cô Trâm đang ngồi trong ghế dựa,
quay mặt ra vườn hoa. Tôi lại sát bên cô, gọi nhỏ:
Với cuộc sống sung túc và khí hậu này, Đạt còn trẻ mãi,
trẻ mãi cho đến lúc tôi già. Đạt vẫn còn trẻ không chừng. Đàn ông ba mươi mấy
tuổi mới bộc lộ được hết vẻ đẹp chững chạc và hiểu biết của mình. Đàn bà ba
mươi mấy tuổi đã thấy tâm hồn cằn cỗi vì chật vật. Như cô Trâm tôi-Cô không phải
chăm con, không phải sanh đẻ, vậy mà cô vẫn khô cằn như cành cây mục. Cô chỉ mới
ngoài ba mươi, có thể hoặc thua Đạt mội vài tuổi hoặc hơn Đạt một vài tuổi
không chừng vậy mà so sánh hai người, tôi tưởng như là hai thế hệ khác nhau. Đạt
chan hòa nhựa sống. Cô Trâm âm thầm chôn mình trong bốn bức tường.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét