Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Mưa ngâu trái mùa

Mưa ngâu trái mùa
Đêm rớt xuống nhanh khi cơn mưa ngâu chưa dứt như giăng chiếc màn trắng làm buồn cả đất trời. Thoảng trong đó cảnh vật xõa mình trong mưa làm cho không gian thêm ảm đạm, khi đó tôi tự hỏi có phải mưa ngâu trái mùa.
Những cơn mưa ngâu bao giờ cũng đến thật nhanh, nhưng dai dẳng mãi. Hình như nỗi lưu luyến của mưa với đất trời trở nên nặng trĩu, cơn mưa kéo dài âm ỉ mang theo từng màn sương bụi giăng kín tất cả mọi cảnh vật, làm ướt đẫm cả những con đường đã dậy mùi cỏ đất.
Người ta thường nhắc nhau mỗi độ mưa ngâu kéo về kín ngõ. Mưa ngâu mang cái trọng trách gieo rắc nỗi buồn cho những ai đang mải miết lo toan. Từng hạt mưa rơi xuống nhẹ nhàng chẳng thể làm ướt nổi bờ vai ai đang vội vã trên đường nhưng từng ấy thôi cũng đủ làm run rẩy lớp ký ức đã giấu kín trong lòng về những hoài niệm xa xăm chẳng thể gợi lại được, là những tiếng tí tí tách tách, như thể hợp hợp rồi tan tan.
Mưa ngâu để lại trên cỏ cây những 
“hạt ngọc” trong lành. Ảnh: Đinh Đức Thọ
Ngày xưa cứ vào mỗi đêm hè, khi anh em chúng tôi trải chiếu nằm giữa sân hóng gió khuya. Nhìn lên bầu trời thăm thẳm muôn triệu vì sao nhấp nháy. Lung linh, huyền ảo. Mẹ thường chỉ cho chúng tôi xem dải ngân hà ở mãi tận trên cao, nơi có cây cầu Ô Thước mà nàng Chức Nữ vẫn hò hẹn gặp chàng Ngưu Lang trong sụt sùi mưa gió. Ấy là vào mỗi độ ngâu về. Mỗi năm một lần. Chỉ vào tháng Bảy, vậy mà chẳng hiểu sao, năm nay mưa ngâu kéo dài, tràn cả ra sắc trời nồng nàn của thu. Giống như là mối tình trái ngang của Ngưu Lang - Chức Nữ ngàn năm còn đó những buồn đau, nên trời làm mưa để an ủi vỗ về. Mỗi giọt mưa ngâu được ví như "giọt nước mắt" của Chức Nữ. Người ta buồn thương bởi mưa ngâu, vì mưa ngâu là cây cầu nối những thực tại truân chuyên lưu luyến của lòng người gửi vào đó những yêu thương nhung nhớ của những ngày xa cách, đợi chờ và lại chia xa. Mưa ngâu như một lời ước hẹn mãi mãi chẳng thể đổi thay cho dù thời gian có mỏi mòn theo năm tháng.
Mùa ngâu về với những trận mưa dầm dề, thâu đêm, rả rích, buồn đến dai dẳng, mẹ vẫn hay thở dài. Mẹ cứ lo hoài, thương cho đàn gà con liếp nhiếp cứ rúc mãi trong lòng gà mẹ mà lông ướt sũng, lẩy bẩy, rẩy run. Người lớn chẳng yên lòng với nỗi lo của những ngày mưa gió mãi. Lo cho đám lúa non mới vừa kịp bén rễ chưa đủ cứng cáp đã lại phải gánh chịu những hạt mưa sa. Dây phơi quần áo thì càng trĩu hơn, chật căng chờ ngày nắng hé. Anh em tôi buồn thiu vì tiếc nhớ những chiều được lang thang rong ruổi thả diều bắt bướm trên cánh đồng. Nhớ những bông hoa thiên lí dịu dàng, buông mình vàng óng trong ánh chiều dần xuống núi.

Với tôi, dẫu đã đi qua bao mùa, nhưng mỗi mùa mưa ngâu về, vẫn khắc khoải trong lòng. Mưa ngâu như cây cầu đi từ mùa hạ sang mùa thu. Cây cầu mưa ấy không thể đưa ngược về quá khứ, nhưng lại mang nặng trĩu biết bao nỗi niềm. Và mỗi lần như thế, lòng tôi lại bỗng chênh chao những hình ảnh quen thuộc thuở còn thơ.
Đó là hình ảnh chị em cái Gái, hàng xóm ngay cạnh nhà bà tôi. Cứ mỗi độ mưa ngâu kéo về, chị em nó lại kéo nhau ra cái sạp trước hiên nhà, vừa ngồi vừa lẩm nhẩm hát: Trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai? Thế rồi, lần nào cũng vậy, cái Gái sẽ òa lên khóc nức nở để bà nó lại từ nhà trong vội vã ra dỗ dành. Bố nó mất đã lâu, ngày mẹ nó đi lấy chồng mưa rơi tầm tã, mưa như trút hộ nỗi lòng người đi kẻ ở. Con mương đầu nhà ngập trắng nước, trước sân nhà bong bóng trắng xóa, phập phồng từng đợt, lại từng đợt nổi lên, vỡ tung ra. Người ta bảo mưa bong bóng thường dai dẳng. Và người ta cũng bảo kiếp mồ côi khổ lắm. Tôi thường thấy cái Gái trốn sau rặng tre cạnh bờ sông khóc nức nở mỗi khi mẹ nó về thăm, nó thường tránh mặt mẹ, có lẽ cũng bởi nỗi day dứt, uất ức ở trong lòng. Rồi lặng thinh, tôi hay cùng nó ném những hòn đá ven bờ sông xuống nước. Chẳng cười đùa như mỗi ngày, chỉ lặng lẽ lặp lại động tác đó như thể mang những nỗi khắc khoải, những nặng trĩu bấy lâu nay cất giấu đem đổ xuống sông, nhờ dòng nước giữ hộ và mang đi xa.
Cơn mưa ngâu ngày ấy, có lẽ cũng mang nỗi buồn của Gái từng hạt vơi đi theo năm tháng, càng lớn lên, con người ta lại càng hiểu rõ chân lý của cuộc đời. Và có lẽ, Gái cũng hiểu được nỗi lòng của mẹ nó, sau những tháng ngày buồn tủi dưới gốc tre năm nào.
Thu xênh xang, ươm nỗi buồn vào ô cửa sổ ít nắng. Mấy ngày nay, mưa ngâu chẳng hiểu từ đâu lại kéo về, mang hương vị mùa thu như tràn ra cả mọi con đường nhỏ, len lỏi vào tâm hồn mỗi người làm sống dậy lớp ký ức đã cũ, đánh thức cả nỗi niềm về những cơn mưa ngâu trong lòng tôi mạnh mẽ.    
Thủy Tiên
Theo http://www.baocaobang.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tác phẩm mới, cái nhìn riêng của Huỳnh Như Phương

Tác phẩm mới, cái nhìn riêng của Huỳnh Như Phương Có một “gia tài” gồm nhiều tác phẩm (giáo trình, chuyên khảo, bài báo khoa học, tản văn…...