Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2018

Thanh âm mùa đông

Thanh âm mùa đông
Đông về khiến yêu thương gửi vào trong gió, bỏ lại sau lưng đám lá vàng theo từng cơn gió heo may chòng chành chở nỗi nhớ về miền xa khắc khoải. Đất trời phai sắc nắng, làm cảnh vật như xào xạc gợi lên những thanh âm của mùa đông.
Mùa đông, bầu trời như thấp xuống. Mây ở đâu kéo về che kín cả khoảng trời xanh. Nền trời đậm màu xám xịt, thỉnh thoảng thêm cơn mưa bụi lất phất, gió rít lên từng hồi, nghe giá buốt bên hiên nhà làm lòng người lại khắc khoải về những kỷ niệm đã xa. Tôi còn nhớ những ngày thơ bé, mùa đông về cũng là lúc mẹ lục đục lôi áo quần ấm, khăn len của cả nhà ra phân phát. Những chiếc áo phảng phất mùa cũ thấy ấm áp lạ lùng. Khi những tấm nệm bắt đầu được trải ra, tôi và mấy đứa em lại rủ nhau chơi trò cắm trại, dùng chăn màn giăng kín mọi nơi rồi cười đùa rôm rả. Bố hì hụi giúp mẹ bổ củi, nhóm bếp lửa đun nồi nước ấm. Mùi khói hòa lẫn mùi khoai bố tranh thủ vùi trong bếp dìu dịu, thơm bùi lan tỏa khiến lòng tôi chợt thấy khoảnh khắc này bình yên quá đỗi.
Khi mỗi sáng mùa đông thức dậy, nghe mẹ gọi dậy đi học mà cứ chần chừ, vì lười biếng chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp. Cứ lăn qua lăn lại để nán thêm từng phút, từng giây, rồi khi đã muộn giờ đi học, lại vội vàng vùng dậy, chẳng kịp ăn sáng, phóng xe đến trường cho kịp giờ. Mà mùa đông, ở lớp đứa nào cũng thế, bước chân vào cửa lớp cũng là lúc tiếng trống vào lớp vang lên. Là phút giây thở phào nhẹ nhõm khi biết mình không đi học trễ. Trời đông gợi lên trong lòng mỗi người rất nhiều xúc cảm.
Tôi nhớ những buổi vận động của trường, mỗi đứa chúng tôi lại mang trên tay một vài bộ quần áo để quyên góp. Giữa những cơn gió rét buốt, tôi bỗng nhiên thấy lòng mình ấm áp đến lạ lùng, có lẽ bởi vì thấy mình đã làm được một việc tốt. Để đến bây giờ, tôi chợt ước mình có thể bé lại, trở về ngôi nhà xưa nơi mỗi sáng sẽ được nghe giọng mẹ đánh thức, đến trường và gặp gỡ bạn bè, thầy cô...
Bất chợt sớm nay, trên tivi báo tin gió mùa Đông Bắc đang tràn về. Trong đầu tôi cứ thấp thoáng hình ảnh những ngày thơ bé theo bà ra đồng. Mới sáng sớm, khi màn hơi sương bàng bạc vẫn còn ngái ngủ bao phủ khắp cánh đồng, che mờ cả chân núi là bà đã lúi húi dậy nhóm bếp lửa, rồi cầm theo con dao quắm cài sau lưng rồi ra đồng. Sau một mùa thu bông lúa trĩu hạt, những gốc rạ sau khi gặt xong trơ trọi cùng với mặt đất nứt nẻ. Những vết nứt nẻ ấy tựa như gót chân của bà do dầm sương, dãi nắng. Bà ra đồng chỉ để cắt vài gánh cỏ voi mang về chăn trâu, bò những ngày đông rét mướt. Những người phụ nữ sống một cuộc đời ở miền sơn cước, lúc nào cũng mạnh mẽ và rắn rỏi dù cho mùa đông nơi đây có khắc nhiệt cỡ nào.
Mùa đông năm nay có lẽ đến muộn nên thành phố vẫn chưa nhuốm một màu xám u buồn. Có lẽ cũng bởi cái rét chưa đủ đậm đà, tê tái trong khi nắng vẫn còn độ tươi rực, vàng ươm của mùa thu. Thành phố Cao Bằng tôi yêu cứ độ đông về là lại chìm trong những màn sương muối, cái thứ sương đục màu trắng sữa ấy làm cho ai cũng phải xuýt xoa và khẽ chà hai bàn tay vào nhau dù cho đã mặc trên người lớp lớp áo ấm. Phố thị ồn ào, tấp nập mọi ngày bỗng trở nên trầm lắng. Có dịp dạo trên phố buổi đêm và thưởng thức tách trà nóng bốc khói nghi ngút thoang thoảng bay trong không trung hay ghé vào những hàng ngô, khoai nướng cứ rực lửa than hồng là khi đó lòng mỗi người thầm nhủ "mùa đông đã về thật rồi". Thật chẳng có gì tuyệt bằng nhâm nhi một cốc trà nóng với vài hạt dẻ ngọt bùi.
Mùa đông mang thanh âm của riêng mình gieo vào lòng người những ký ức thương nhớ xa xôi. Cái lạnh cắt da, cắt thịt lại làm lòng mỗi người những hoài niệm chẳng thể nào quên.   
Lương Tiên
Theo http://baocaobang.vn/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tình yêu của biển

Tình yêu của biển Thì ra biển cũng bạc lòng say đắm/ nhuộm đen khuôn hình, trắng tấm sắt son/ một vũng gió buộc vào sâu mắt bão/ buồm căng...