Thứ Hai, 2 tháng 12, 2024
Bóng mờ hiu quạnh 3
Bóng mờ hiu quạnh 3
Tôi bây giờ, sau những tháng lấy chồng là thế, đủ mọi tính xấu
trong người, từ ăn vụng từng củ khoai lén vùi trong than cho đến ngủ gục khi
đang ngồi nấu cám heo. Ăn vụng vì việc làm bằng chân tay khiến cho tôi luôn cảm
thấy đói. Tới bữa dù cơm nóng canh ngọt nhưng không tài nào nuốt vô. Bằng đó
người, bằng đó chén cơm luôn tay bới, miệng thưa mắt ngó thì còn tay nào trống
để lùa cơm vào.
Hành động bỏ chạy của tôi không ngờ là một vô tình nhận tội.
Không ăn cắp sao bỏ chạy? Không có lỗi sao tránh sự xét xử? Tôi trì xuống vùng
vẫy gỡ đôi tay cứng ngắc của Nguyện. Hình ảnh lôi kéo trước đám đông ở chợ hôm
nào hiện ra, trăm đôi mắt tò mò, ngàn lời phê bình chỉ trích, lời vu khống của
Nguyện sẽ buộc cổ tôi muôn đời. Kẻ có sức mạnh là kẻ luôn luôn thắng. Đầu tôi
đau nghiến, mái tóc dài là lợi thế cho Nguyện nắm giữ. Nguyện túm tóc tôi lôi xềnh
xệch vào giữa nhà, càng trì kéo người tôi càng bò dài ra và mắt xếch ngược lên
theo mái tóc đang muốn tuốt khỏi da đầu. Mọi hình ảnh chung quanh biến đổi, một
chiếc guốc dưới chân tôi tuột ra. Con dao chặt cá, con dao chặt cá... Tôi đã
nhìn thấy con dao chặt cá qua hình ảnh chiếc guốc gỗ dưới chân, lưỡi dao như được
kéo nhọn và ánh thép lóe lên mời mọc. Con dao làm máu huyết trong người tôi sôi
lên. Đôi tay như được truyền thêm sức mạnh, tôi chụp lấy cán guốc vung mạnh với
mục đích duy nhất là thoát chạy.
- Không mua để ở liệu anh có lên rừng đốn cây làm nhà như mọi
người hay lại chui rúc nay nhà này mai nhà khác, đã vậy rồi ăn uống, giặt giũ,
tắm rửa ở đâu?
Sở dĩ tôi biết rõ một phần cũng vì lão Hạnh ở ngay sát vách gần
bếp nấu ăn. Buổi trưa sau giấc ngủ muộn, lão hay vạch kẽ phên nhìn trộm sang
đám chúng tôi hoặc lén nghe những lời chuyện trò to nhỏ. Chẳng ai ưa gì lão, ở
đảo tuy đồng tiền cần thiết và có giá trị nhưng cũng tùy người, tùy lòng ham muốn
và tùy hoàn cảnh. Có lần lão đã mua chuộc Trang một cách lộ liễu, khả ố. Lão
quan niệm người ta chỉ giữ gìn tiết trinh khi chưa bị xâm phạm còn đàng này mười
cô đã bị Thái hiếp đến tám thì việc ngủ với lão một đêm để có tiền chi dùng đâu
lấy gì là khó khăn hoặc lỗ lã. Tán tỉnh Trang không được, lão lại la cà sang
Mây bị nó tát cho hai cái sưng vếu cả cặp môi dày xám xịt sau khi quất vào bụng
hai tô mì đầy những thịt thái bên trên. Mọi người cho là Mây khôn vì đã dậy lão
một bài học đích đáng nhưng đối với riêng tôi, Mây quá liều lĩnh. Bao nhiêu người
thân bại danh liệt chỉ vì cái miệng ăn, hôm nay tránh được vì đã no bụng nhưng
ngày mai, ngày mốt liệu có quên hẳn mùi vị thơm ngon của hai tô mì trong khi mỗi
bữa lúc nào cũng toàn bơ với cá hộp, khá hơn thì được miếng thịt gà kho mặn còn
không thì cứ cơm rang với nước mắm.
Ba năm trả nợ kiếp trâu cày thì Nguyện hoàn toàn kiệt lực;
đôi chân tê liệt là bằng chứng cụ thể nói lên sự phế thải của một loại nặn
chanh bỏ vỏ. Nguyện được thả về vì chẳng những vô dụng lại còn là gánh nặng cho
chính sách đang cần sức khỏe để lao động. Ngày đoàn tụ cười ra nước mắt. Hai
tên công an trịnh trọng quá mức đâm ra lố bịch khi thấy dân quanh xóm lấp ló
lén nhìn từ cửa sổ. Bản tính phô trương lại có cơ hội phục hồi, họ đưa vai cho
Nguyện bám lấy rồi cố sức đưa thân thể còm cõi vì thiếu bổ dưỡng nhấc bổng Nguyện
lên. Dù được nhấc bổng lên nhưng trông cậu ấm Nguyện chẳng oai phong tí nào, bộ
quần áo ngày xưa mang theo đã cũ theo thời gian, mái tóc cắt quá ngắn gần thành
trọc nhô mảng sọ to lớn như chiếc đầu lâu. Mắt cậu trũng xuống, lờ đờ mệt mỏi ẩn
sâu dưới màu da tái xám. Cậu được đặt ngồi dựa lưng vào tường trên chiếc chõng
tre trải manh chiếu đã cũ rách, hai giọt lệ chảy dài và cứ thế lăn mãi, chẳng
hiểu đó là lệ vui mừng của ngày xum họp hay cùng chia buồn cả cho thân phận những
người ở ngoài vòng tù tội.
Chuyện lão tiểu bậy bạ ngay đến chính quyền Thái còn bó tay vì chiếc chân cụt, vì làn da tái xám và mái tóc lốm đốm trắng khập khễnh từng bước thê thảm còn hơn con chó què. Con đường đá gồ ghề từ nhà lão dẫn đến nơi tiêu tiểu công cộng nối chênh vênh ra khỏi mép nước hàng ba chục thước bằng chiếc cầu khỉ mà lão chỉ có một chân với chiếc gậy tre thì lết vài lần đã hết ngày. Vì thế để giữ vệ sinh chung, họ cho phép lão tiêu tiểu trong bô và vợ lão phải có bổn phận đi đổ. Đi cầu thì lão giải quyết bằng cách nào chẳng ai biết nhưng chuyện đi tiểu ai cũng thấy bất bình. Nhiều bữa mọi người đang ăn cơm, lão chống chiếc gậy lọc cọc tiến ra sân sau, quay mông vào mọi người và cứ thế cởi nút quần tồ tồ đái.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Vòng tròn máu
Vòng tròn máu Tiếng vỗ tay ào ào nổi lên, vang dội cả hý viện khi người nam ca sĩ lai da đen vừa xuất hiện trên sân khấu. Mọi người đứng b...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Thiên nhiên trong thơ Nguyễn Trãi 1. Trong lịch sử văn học Việt Nam, cảm thức thiên nhiên của các thi nhân không phải là hiếm. Nhưng t...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét