Bão tuyết
'Hoa hay héo, cỏ thường tươi’ (Ức Trai Nguyễn Trãi)
Nàng ngồi thừ người trên ghế đá, công viên giờ này buồn, đèn
rót xuống lòng đường một thứ ánh sáng sốt rét, sương đêm phủ kín choáng tầm mắt,
nàng ngóng cổ đợi người yêu, tiếng còi vụt ngang hối hả. Đôi tay nàng buốt giữa
độ đông về của miền Bắc. Nàng nghĩ đến vườn hoa ở Nghi Tằm, giờ này lũ hoa thơm
cỏ qúy chắc đã lên giàn ngủ yên. Cô đơn chạy đến, nàng ôm vòng ngực đợi chờ
-sao hôm nay muộn thế? Nàng tự nhủ. Những bờ bụi lắng xuống không còn linh động;
giá lúc này có Trứ bên cạnh thì thích biết mấy. Kỷ niệm chạm vào kỷ niệm, nhớ về
nụ hôn đầu tiên, nàng cảm thấy ấm lòng. Giờ chừ chú thím Ngãi đã lên giường.
Chú Ngãi có cái gì mê hoặc mỗi khi nhìn ai, cọng vào đó một nụ cười cúi xuống
như ẩn ý không đẹp. Thà ngại cái nhìn sâu hoáy đó, mà lạ thay; mỗi khi Ngãi
nhìn, Thà có cảm giác nghi ngờ trong đôi mắt đó. Chỉ có những thiếu nữ nhạy cảm
và quá lý tưởng mới sợ bàn tay người đàn ông đè lên ngực rồi bóp đôi vú mơn mởn
trắng hồng và rung rinh trước gió mỗi mùa trăng. Nghĩ đến; đôi má bừng lên. Thà
sợ nếu bị xúc phạm, nàng dành hết những thứ đó cho người yêu với đôi bàn tay ve
vuốt dịu dàng, vòi vĩnh ân ái đượm tình. Thành phố chìm dần vào đêm. Bỗng chốc
họ gặp nhau và đi về hướng vườn hoa ngoại thành Hà Nội. Đêm trắng dọc đường đưa
họ vào yêu đương. –Anh hứa với em. Và; như thế nghe anh… Cả hai nhập vào vùng
trăng khuya. Qua xuân họ làm đám cưới. Một tương lai màu hồng. Thế nhưng định mệnh
không chìu lòng người. Tại sao? Bỉ sắc tư phong. Mọi người xung quanh thừa nhận
nơi Thà có một cái gì tiềm ẩn, vừa hé nở vừa khoe sắc như mấy cánh hoa trong vườn
của chủ nhân Ngãi. Những khi chồng đi xa. Thà nghĩ thương tình của chồng;
thương sự chịu đựng cần lao bù đắp, đền đáp công ơn dưỡng dục của người chú
nuôi đứng ra chăm sócTrứ từ khi cha mẹ Trứ chết trong chiến tranh. Vợ chồng đôi
trẻ coi họ như tứ thân phụ mẫu. Cái sự ăn ở gần gũi bên nhau đã làm cho họ thân
qúi. Và; từ ngày đó cho tới bây giờ Thà có hơi cuốc xốc xới làm cho cơ thể tươi
trẻ và quyến rũ hơn xưa, tánh khí Thà có đôi phần thay đổi và mơ một ngày tươi
sáng. Thà nằm trong chăn chiếu một mình. Căn buồng mờ ảo của bóng đêm, nhịp thở
vỗ đều lên thân thể bốc hơi. Trong giấc ngủ chiêm bao nàng thèm có chồng ở cạnh
bên, âu yếm, vuốt ve để nàng say mê vào cõi tình. Bàn tay lạ lẫm đã đụng đến
thân thể Thà; nàng rùng mình giữa thực và hư. Nhận ra không phải sự thật; đôi mắt
mê hoặc và nụ cười nhìn xuống đã chế ngự như bóng ma-cà-rồng ập vào cổ, vào môi
và lật đôi nương long đứng dậy để cho ong hút nhụy. Cõi tình và cõi đêm choáng
váng, đồng lõa hùa vào nhau hành xử vụ án ngoài lương tâm. Mê hoặc đã khống
lĩnh đam mê. Chìm dần vào vực thẳm, màu trời tối đen như mực. Đêm nức nở bất lực…
Gió cào bên ngoài thì mới hay trời chuyển sáng.
Thời gian trôi. Vở kịch đời tiếp tục trình diễn trong bóng tối u mê. Mẫn; vợ
Ngãi khám phá được ẩn tích đó. Trứ cảm thấy mất lý tưởng. Khăn gói lên đường. Để
rồi Thà đuổi theo khóc người tình. Người tình biến mất. Thà hóa thân lưu đày.
Bây giờ nàng nhận ra được xã hội Thà đang sống luôn luôn là rình rập, đe dọa, lừa
đảo. Sự cố đó vốn đã có và tồn tại cho tới ngày nay.
2. Trăng tháng tư vỡ trên sông, gió thoảng
hương trầm từ xa đưa về, hàng cây hai bên bờ sông đu đưa lả lướt như muốn nhắc
nhở điều gì; rì rào của gió, xào xạc của cây, trăng nước lẫn vào nhau tạo một
không gian trầm mặc, cảnh trí âm u chỉ còn nghe con chim chèo bẻo cất tiếng hót
yếu ớt giữa trời đêm. Sự vật đó, khung trời đó đã đẩy đưa nhiều người phải tức
cảnh thành một thứ gì khó hiểu, nhất là cánh cửa học đường Huế mở tung để đón
nhận thứ kỳ ảo mông lung đó. Chiều xuống dần để lại những cánh hoa mua xen vào
hoa phượng của mùa hè sắp tới. Tím của hoa mua dạt dào giữa gió, thổi theo những
thiếu nữ đi qua cầu, những chiếc cầu vắt ngang trên con sông Thơm nơi tụ những
cuộc tình chớm nở để kéo dài những tình khúc bất tử, lãng đãng một thời đi học
của gót sen vàng với tà áo tím, làm sáng cả con đường tình. Ở đó họ yêu nhau. Cảm
giác của Huân định nghĩa cho một tình yêu đầu đời là những thứ cần thiết quyện
vào nhau để yêu là lý do chính đáng khi gặp Mai Trâm ở sân trường đại học văn
khoa vào một chiều mây đục. Dấu tích chiều hôm đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên . Và;
họ cùng có một cảm giác như nhau…
Trâm ngồi một mình ở quán cà phê vùng đồi xen lẫn
núi sông, sương khói mơ hồ như tranh thủy mặc. Xa phố thị là điểm hẹn thường
xuyên của Huân và Trâm. Thiên nhiên đã làm cho họ xao xuyến không ít. Trâm nhất
điện thoại kê lên tai, nàng mỉm cười thích thú. Nhạc nhẹ ru đời Trâm bằng những
kỷ niệm khó quên; những buổi đi bên nhau để cho tóc tự do bay theo gió, cho
thân thể thư giản và buông thả theo thời gian. Kỷ niệm về nụ hôn đầu tiên, những
cọ xát trên người, bàn tay xám nâng niu ngay cả những khi nhìn nhau trong ánh
sáng mập mờ ở lăng miếu hay bên sông. Hai tâm hồn cụng vào nhau khi đã yêu.
Trâm không còn ngại ngùng trước tình yêu như thuở nào. Trâm đâm ra sợ tình yêu
vì người ta dọa nàng. Bởi; Trâm đẹp cả xác lẫn hồn. Trâm lặng yên bên tách cà
phê chờ đợi. Mưa tuông tới, Trâm ớn lạnh. Nghĩ tới Huân -Chắc không đến được.
Nàng nghĩ vậy. Huân chưa một lần bỏ cuộc, nhất là cuộc hẹn với Trâm. Mưa trút
xuống dữ dội, xé những bụi tre nghiêng ngửa, lá tre bay, rớt xuống rạch nước
trôi theo và tuôn xuống vực. Đèn sáng trong quán trợ giúp tinh thần Trâm bình
yên hơn ; ‘mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ…’ Nàng rùng mình bởi lời nhạc đã
không đưa nàng về với hiện thực mà đưa nàng vào chốn mông lung. Trâm sợ cơn mưa
núi ê chề và thảm sầu kéo dài có thể chận đường tình của Trâm. Huyền hoặc đó
như đe dọa dẫu nàng là một thiếu nữ thức thời và can đảm. Khó cho Huân đến giữa
lúc này. Nàng kiên nhẫn đợi chờ. Điện thoại rung: -bình tâm mưa sẽ ngừng. Và;
mình sẽ gặp nhau thôi. Trâm nói qua điện thoại. Trâm yêu Huân trong mọi cử chỉ
của chàng, nàng lý tưởng hóa cuộc đời mình nếu không có Huân. Trâm hãnh diện có
một người yêu như thế, một người chồng đúng nghĩa, không yếu mềm, trơ mặt thụ động;
chính cái dũng cảm trung thực đó chiếm hữu con người Trâm. Dẫu hôm nay Huân
không đến như đã hẹn nhưng Trâm không đem hờn dỗi tình yêu để trách cứ người
tình. Trâm hiểu con người Huân. Hiểu ở chính mình là không dối lòng, không cưỡng
ép, cung cầu. Trái cam ngọt cho để ăn chớ không phải cho để ngắm như đã nhiều lần
nàng nói với Huân. Văn khoa ở Trâm là lý giải được chữ tình một cách sâu sắc
khác hẳn của thời bị trị. Cái nhìn tình yêu của Trâm là cái nhìn thời trang
đúng mốt của hôm nay. Ngồi một mình chờ đợi người yêu nơi quán vắng đã cho Trâm
thêm nhiều ý nghĩ mới. Nàng mỉm cười một mình. Trâm mân mê chiếc nhẫn đính hôn
của Huân trên những ngón tay mềm mại tợ như vuốt ve, âu yếm đợi chờ. –‘Rồi
chúng mình sẽ hạnh phúc’ lời Huân nói. Nàng đã nghe lập lại nhiều lần trong âm
vọng. Nước mắt ngậm giữa lưng tròng. Sau trận mưa núi xông lên mùi khí ẩm, cây
lá tơi bời như vừa ngủ dậy, những lá tre nằm ngổn ngang trên đường đất đỏ tợ
như những con mắt lá răm người Hàn quốc trong phim kiếm thuật. Bỗng nàng thấy
vui hơn. Kiên nhẫn đợi chờ là thói quen của tình yêu. Nàng đứng dậy ra về.
Những ngày sau họ gặp laị nhau. Huân ngồi lặng
yên bên cạnh Trâm, nét trầm tư như che giấu cái gì. Trâm ngạc nhiên về điều
này. Gần ba năm qua chưa một mảy may như hôm nay. -Hay chàng rút lời hứa?
Không! Huân không phải hạng người như thế, gia đình Huân là một gia đình nề nếp
nho phong. Vậy thì lý do nào đưa Huân đến tuyệt vọng cùng cực? Lời chất vấn đó
đuổi trong tim Trâm. –Anh nói đi. Em lắng nghe dù là gì đi nữa. Trời tối sầm
trên đường về. Huân không yếu lòng phải khóc với người yêu nhưng bây giờ Huân
phải khóc cho nàng thấy cái đau đớn của kẻ đứng trước tuyệt vọng. Huân cho biết
bác sĩ đã xác định căn bệnh ung thư gan đang ở giai đoạn cuối. Trâm ngã người
trên tay Huân. Gió ập tới như cơn bão đuổi theo họ. Cả hai hối hả chạy vào bóng
mây đen trên con đường ngòng ngoèo hướng về nhà.
Trong căn phòng chật hẹp của Huân. Trâm trấn an
và bình tĩnh như người vợ hiền chăm sóc chồng. – Còn bao lâu thì mình thành hôn
hởi Mai Trâm? Huân nói. Nước mắt ứa ra và lăn trên gò má Trâm. Nhìn Huân không
thấy gì là người có triệu chứng bệnh hoạn. Huân cười nói với người yêu, hồn
nhiên như thuở ban đầu. Trâm cảm thấy vui theo. Trời bên ngoài nhá nhem, ngọn
đèn ở đầu giường vừa đủ sáng cho một dự ước của đêm tân hôn. –Không em ạ!Tại
sao không? Ráng chờ. Không! Không! Không được! bởi; hôm nay là hôm mai. Ngọn
đèn tắt vội.Và; Trâm trao thân đêm hôm đó. Nàng thỏa dạ cho một cuộc tình đau.
Những ngày sau đó người ta thấy thiếu nữ vận áo
đen đến nghĩa trang với bó hoa hồng huyết dụ. Ngôi mộ Liễu Quốc Huân nằm trên
ngọn đồi vắng, không xa nơi họ thường hay hẹn hò.
3. Từ ngày xuôi về Nam sanh sống, cái tên
cúng cơm Bẹp được xóa sổ thay vào cái tên gọi khác Đẹp. Đẹp; gái hai mươi dăm từ
Bắc vào. Làm công cho vựa cá Hùng Xám, với công việc lựa cá, ướp cá lạnh, phân
phối cá theo từng đơn đặc hàng. Lanh tay, lanh chân nên được chủ quan tâm và
thường hay nhận nhiều phúc lợi khác do chủ ban tặng. Làm ăn với vợ chồng Hùng
Xám gần cả năm. Đầu tắt mặt tối. Đẹp đem lòng thương thân, muốn có một tương
lai tươi sáng hơn. Ngồi một mình trên cầu tàu, trăng sao lấp lánh, gió biển đem
hơi mặn vào người. Da thịt Đẹp rắn hồng trông mặn mà. Và; ai cũng biết Đẹp chưa
có người yêu. Ngồi với đêm là để nhớ nhiều hơn là mơ. Trong lòng Đẹp vẫn mong gặp
lại người chồng cũ.
Không biết giờ đây chàng ở đâu. Đẹp nghĩ xa vời. Tuyệt vọng lại
đến, nàng xóa hình ảnh đó và về với thực tại. Hình như có ai gọi
tên Đẹp, nàng dướng cổ nhìn lui. Con chó vàng đứng gần, đưa mũi khịt vào cạp quần
‘dzin’. Đẹp đứng dậy, phủi qua loa cái quần, nâng nịt vú và hướng về nhà Hùng
Xám. Gió lạnh đuổi theo; cái lạnh âm ỉ trong lồng ngực, hình như cái lạnh của nỗi
cô đơn. Cô đơn tứ cố vô thân. Cái lạnh đến giữa hoàng hôn với sương rơi. Nhìn
những cánh buồm dương gió ra khơi giờ đi ngủ sớm cho một sáng mai. Đẹp nhắm mắt
cho bẽ bàng trôi đi, không bao lâu thì về đến nhà. Căn nhà chống chưn trên nước
nghe èo ọp tợ như tiếng rên. Đẹp rên theo con nước. Rớt xuống giường ngủ ngon
như trẻ thơ.
Trong đám người buôn cá. Năm Lệnh để mắt tới Đẹp.
Nàng nhận ra điều đó. Đụng phải mắt hai bên đều cười. Lệnh lần mò đến gần Đẹp dạm
hỏi đôi điều. Ngày hôm sau Năm Lệnh mời Đẹp đi ăn hủ tiếu Nam Vang, khá nổi tiếng
và nơi cho dân sành ăn. Đẹp hãnh diện đi cạnh một ông chủ buôn cá, còn trẻ lại
hào phóng. Nhưng không phải vì thế mà Đẹp đâm ra say mê vội. Quá khứ của Đẹp vẫn
còn đó cũng vì tham danh và tiền tài mà đánh mất người hôn phối của mình. Với Đẹp;
giờ đây là một cảnh giác để đi vào đời. Sự tình này chôn cứng trong lòng Đẹp.
Đôi khi trong tiếng nức nở của hạnh phúc là cả một ân hận dài lâu.
Dằn lòng không nổi với tình yêu. Tình yêu là ma
thuật, độc dược, thuốc phiện làm mê ngủ không có phương thuốc nào để chửa trị.
Vết lằn đó vẫn còn sưng bong. Năm Lệnh và Đẹp đều biết điều đó, giữ kẽ mọi thứ
ngoại trừ ái tình, thứ tình quê mùa mộc mạc lại dễ bùng dậy. Không ngờ những
ngày giao thương lại là những ngày giao lưu. Họ kéo dài gần cả năm. Vùng cá
không ai biết sự quan hệ tình cảm của hai người. Năm Lệnh và Đẹp rất khéo dàn cảnh
để đóng phim. Lệnh khuyến khích Đẹp ra riêng làm ăn. Năm bỏ số tiền lớn mở cho
Đẹp gian hàng khô cá ở chợ Mõ. Dịch vụ sanh sôi và tiếng lành đồn xa. Nhan sắc
Đẹp trỗi dậy, lọt nhiều mắt xanh. Năm Lệnh đâm ghen. Muốn rào cây cảnh đó trong
nhà để mỗi khi nhàn nhã đem ra nhắm nhiá. Từ đó Đẹp biến mình là con mồi câu
cá. Lợi nhuận vào ào ạt. Đổi đời từ một con hái rau muống ở Hồ Tây giờ đây là
chủ nhân ông vựa khô cá ‘Năm Đẹp’. Tiếng con nọ, thằng kia được xóa hẳn mà thay
vào tên thường gọi bà chủ vựa, chị Hai Cá. Gia nhân thưa bẩm phép tắc. Đẹp bình
tâm làm ăn và quên luôn cái phạm tội với chồng cũ. Quá khứ đó đốt cháy để về với
thực tại hào nhoáng, xe đưa ngựa đón. Ôi! một con bán rau và một bà chủ cá khác
nhau trăm ngàn vạn thứ. -Sao cùng như nhau mà khác nhau thế nhỉ? Đẹp tự vấn. Đẹp
nghĩ đó là cái mệnh của trời. Hay mộng hóa thực. Gặp người chưa vợ là hạnh phúc
và thế lực. Rồi sẽ đi tới hôn nhân một lần nữa. Hai Kiếm; vợ Lệnh khám phá được
chốn thâm sơn cùng cốc mà mấy lâu nay Năm Lệnh chôn giấu, nằm vùng. Lý do; Lệnh
ít ăn cơm nhà và biếng ăn cho nên vỡ chuyện. Gian hàng khô cá ‘Năm Đẹp’ phát hỏa,
Đẹp suýt cháy mặt. Thôi; tản tài hơn tản mạng! Đẹp trắng tay. Năm Lệnh không
còn thấy xuất hiện ở chợ Mõ. Đẹp bỏ chốn cũ đi xa. Cũng chẳng mong đợi chồng
trước, chồng sau. Đáp xe đò lên Sài Gòn xây dựng sự nghiệp. Đẹp xin được chân bồi
bàn ở khách sạn 5 sao. Nơi đây được ông quản lý già cùng quê giúp đở. Đẹp mừng
quá. Kiếm được một việc làm khiêm tốn ở cái đất hoa lệ không phải dễ. Đời dạy đời,
nghề dạy nghề. Chuyến này Đẹp phải giữ thân không thì tưới ‘ạt-xít’. Đạp vỏ dưa
thấy vỏ dừa cũng sợ. Sài Gòn tô điểm làm cho Đẹp lộng lẫy, quyến rũ với nhan sắc
chưa tới ba mươi. Học khôn, học ngoan, tiếp thu nhanh. Không ai nhìn Đẹp là con
bán rau, bán cá ít học. Nhìn vào Đẹp là thấy cả một trời chữ nghĩa. Và; từ đó
không còn cái tên thường gọi là Đẹp mà giờ đây gọi Đẹp là Gina Đào Trang. Chao
ơi! sao mà phồn vinh đến thế. Chị em đồng nghiệp đều nghiêng mình chào đón như
một thần tượng khách sạn mà ít ai sánh kịp giữa hòn ngọc Viễn Đông này.
Đại tiệc mở ra ở khách sạn 5 sao, 15 tầng cao
vòi vọi giữa một thành phố ăn chơi tăm tiếng. Chủ lễ khoản đãi do công ty Sao
Xanh đứng ra tổ chức. Gina Đào Trang được chọn tiếp tân những vị khách qúy đến
dự, phần lớn các đại doanh nhân và đầu tư nước ngoài; chương trình đại sự giữa
công ty với công ty là những đơn vị có tầm cở quốc tế. Do đó Gina Đào Trang phải
ăn vận đúng cung cách, đúng con người có trình độ (bộ áo của Gina nghe đâu trên
dưới năm ngàn đô US). Cái giá đó so ra vẫn nhỏ dưới con mắt của đại gia. Gina
Đào Trang mở rượu khai vị mời khách. Trong số khách qúy có một đại gia trẻ tuổi
mỉm cười, nghiêng mình chào Gina. Nàng phép tắc cung kính chào đáp lễ. Đi vào
tiệc; vừa ăn, vừa nói dịch vụ. Đại gia trẻ ngồì cạnh bố mẹ là công ty xuất nhập
khẩu đối tác nước ngoài, vang tiếng là đại khếch sù cả trong và ngoài nước. Đại
gia trẻ tên Đức Phú, tổng giám đốc công ty Sao Xanh. Rời bàn Tổng Phú lần mò đến
giao lưu với Gina. –Chào cô; hân hạnh được biết tên cô. Tổng nói. -Dạ thưa ông
em tên Gina. Dạ Gina Đào Trang. –Tên đẹp quá! Tổng nói. Từ đó tên và người xâm
nhập trí óc Đức Phú. Liền sau đó Tổng Phú đưa Gina giới thiệu với thân sinh.
Qua cử chỉ đó, mẹ Đức Phú không mấy hồ hởi. Nhưng không ai ngăn nổi quyền lực của
Đức Phú. Mặc dù bố mẹ là chủ tịch công ty Sao Xanh. Chàng đâm ra yêu cái sức
thu hút, quyến rũ của Gina và có ý cưới làm vợ. Đức Phú là con người cương nghị
mà ai cũng phải kính nể thế mà giờ đây Tổng Phú qụy trước nhan sắc Gina. Tổng
Phú tuổi ngoài ba mươi. Cái tuổi phải lập gia đình nhưng Tổng khước từ với bao
gia đình danh giá muốn dòm tới. Tổng đem lòng thương yêu gái bồi bàn khách sạn,
chấn động cả dư luận trong và ngoài nước. Lực tiền không đánh hạ lực tình. Gina
lần hồi hóa thân và hội nhập vào đời mới. Bỏ chốn khách sạn; trả lại chức năng
đó cho vị quản lý già.
Nàng không còn nhớ những gì trong quá khứ, ém dẹm
tất cả. Gina thầm sợ cho bản thân mình nếu một mai Đức Phú biết tới. Nhưng nàng
tin ở chính mình, tin ở kinh nghiệm sống đã trải; có thể vật ngã Phú trong tay
với nhiều độc chiêu tình ái. Gina sở trường bộ môn này. Theo phép Tây; Tổng Phú
qùy gối dâng hai tay với chiếc nhẫn kim cương trị giá hơn ba tỷ đồng VN. Xin được
cưới Gina làm vợ. Người đẹp Gina Đào Trang không cầm nổi nước mắt trước lời thỉnh
cầu của một đại gia lừng lẫy đất Sài thành.
Hơn năm sau Gina sanh cho Tổng Phú một con trai;
đặc tên Vincent Đức Trọng Vinh. Ngôi biệt thự của đại gia ở ngoại thành Sài
Gòn, có lính bồng chồng ngày đêm và gia nhân hầu chầu còn hơn vua ngày xưa.
Gina ở đó chỉ nghe chim hót, cá lội trong hồ và rảnh rỗi đi ngắm hoa trong vườn.
Gina đổi đời chưa từng có. Như thế là yên hàng vô sự, đủng đỉnh ngồi trên ngai
vàng. Lệnh bà là lệnh trời!
Trên bàn giấy tổng giám đốc có một phong thư lớn
của bố mẹ Đức Phú gởi đến. Trong đó có hình ảnh và một số tư liệu điều tra về
hành tung và sự nghiệp của Gina. Trong bữa cơm tối ở biệt thự ‘Hoàng Gia’ Tổng
Phú đeo gương mặt sầu bi của kẻ chết chưa chôn. Lớn tiếng: - Cô có mấy đời chồng,
mấy lần đón đường ngủ xe tải, mấy lần làm gái nhảy? Tại sao cô dối lòng, phỉnh
phờ, lường gạt. Tôi lấy cô làm vợ là bạc phước cho đời tôi, cho gia đình và xã
hội. Sự hoang phí của cô đáng ra dành cho kẻ nghèo khó, khốn khổ. Cô đáng phải
chết. Đức Phú nổi cơn điên đạp đổ những tiện nghi qúy giá trong ngôi biệt thự…
Gina không còn ở trong điện ‘Hoàng Gia’; tay trắng
hoàn tay trắng, lang thang một kiếp người như con chó ghẻ. Nước mắt chảy dài.
Tay trơn; đâu còn ôm ấp Vincent như những tháng ngày qua. Cuộc đời Gina đã bị
tước đoạt và hóa thân giang hồ đâu còn hóa thân quyền cao chức trọng. Nàng lặng
bước ra đi tới nơi không có điểm dừng.
Chú thích:
* Hư cấu. Trùng hợp ngoài ý muốn.
28/8/2014
Võ Công Liêm
Theo https://vietvanmoi.fr/

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét