CỮ SÁNG…
1. Bao năm qua, đã đến sống trong làng chài từ lâu lắm, đã làm bạn kéo lưới qua nhiều chủ ghe, chủ tàu cá, Tư Dầm vẫn nghèo, vẫn túng, không hề sắm nổi cho mình chiếc ghe câu để tự kiếm sống qua ngày. Hiện nay, do không được chủ ghe nào mướn, Tư thất nghiệp dai dẳng, chỉ còn biết đi giúp việc cho một người bạn. Hằng đêm, gọi là “đi làm”, Tư phải thức dậy từ 1- 2 giờ khuya để mò xuống chiếc ghe của bạn đậu ở bờ sông. Hai người chỉ quẩn quanh trong những khúc sông nước mặn vùng này vì ghe quá nhỏ và quá cũ nên không dám ra tới cửa biển.Và dù đuợc bao nhiêu cá tôm, họ cũng quay về khi trời sáng bửng.
Về đến nhà, Tư Dầm chui luôn vào giường, ý như ngủ bù vì thường
anh rất mệt mỏi. Anh cũng cần ngủ cho qua cơn đói bụng, nhưng đúng ra anh
còn đói thứ khác nữa.
Nhà vắng vẻ, vì từ hừng đông, chị Tư đã dọn hàng cháo đậu ra
bán ở gần cổng làng. Anh Tư trằn trọc mãi, không thể tự dỗ giấc ngủ của
mình. Không chịu trăn trở nữa, anh ới gọi thằng con trai đang chơi trước nhà.
Rồi thằng nhỏ chạy te te ra đầu đường, lớn giọng nói với mẹ: “Má, ổng kêu
về kìa!”, và thường là nó nói tiếp luôn như đã được cha mình dặn dò kỹ
càng “Về liền đó nha!”.
Người đàn bà ngán ngẩm đậy nắp nồi cháo, cúi cúi mặt và nói
rất nhỏ với bà già bán bánh căn ngồi sát bên, nhờ coi dùm gánh hàng một lát. Bước
vào nhà, chị chỉ khép hờ cánh cửa, đi thẳng vô buồng, nằm bên cạnh chồng. Anh
chồng có thì thầm một, hai câu hỏi ngắn gì đó cho có lệ. Bên ngoài, trời đã
sáng rõ nhưng trong căn buồng tối tăm chợt như tối ám hơn nữa khi hai nguời ôm
nhau, đúng hơn là anh chồng nhào lên thân thể vợ mình. Chị vợ nằm xuôi xị,
quay mặt chỗ khác mà không nhìn vào mặt người bạn đời thô lỗ. Chị buồn bã, câm
nín như đang cố gắng chịu đựng một nỗi tủi nhục lớn lao đã kéo dài qua bao
năm tháng tháng của kiếp làm vợ…
Một lát sau, nguời ta thấy chị Tư trở ra – không ai dám quả
quyết là người đàn bà này đã có thì giờ rửa ráy mình mẩy, chân tay hay không –
ngồi bán cháo tiếp.
Còn chồng chị Tư? Tư Dầm đã tự ngủ được sau khi ngủ với vợ.
Không khác một đứa trẻ - đã to đầu, lớn xác và vừa được chìu một sở thích nào
đó - Tư đã có thể ngủ một giấc tới trưa. Và Tư cũng có thể mặc sức ngủ luôn cho
tới đợt làm tình kế tiếp vào ngày hôm sau - lại vào giữa buổi sáng dù vợ anh
không hề sẵn sàng chút nào cho chuyện ái ân vì chị lại bận túi bụi cho chuyện
buôn bán, kiếm sống cho cả gia đình hằng ngày hằng buổi bấy lâu...
Qua ngày hôm sau, lịch sinh hoạt xác thịt hồn nhiên của anh
đàn ông đã bị chao đảo, đột ngột thay đổi ngoài ý muốn của anh. Chị Tư gói ghém
một ít đồ đạc, vội vã đi về quê của chị ở tận một huyện xa, thăm bà má đang ốm
nặng. “Ông ở nhà một mình ít ngày, coi chừng thằng nhỏ…”, chị căn dặn
anh chồng tới lui mấy lần rất minh bạch. Nhưng anh đàn ông lại mơ hồ hiểu khác
đi, rằng trúng vào tình cảnh vợ đi vắng, mình phải ở “một mình”, chỉ có nghĩa
là anh ta phải chịu đựng nỗi thiếu vắng cữ ân ái đầu ngày, y như phải nhịn ly
cà phê không thể thiếu vào bữa điểm tâm sáng hay một món cá mặn quen thuộc
ở bữa cơm trưa…
Cái tập quán, hay đúng hơn là thói tật ân ái kỳ khôi, trì độn
của Tư Dầm cứ diễn ra hoài sau những đêm anh đi lưới. Lần hồi dân trong xóm
làng – không biết bằng cách nào – đều biết hết và nhiều người cho là Tư quá
dâm dục. Đúng ra, riêng đối với Tư - nguời đàn ông ít nói, trí tuệ cũng thường
câm nín y như miếng cá khô - đôi khi cũng có ý thức phản tĩnh. Chướng thiệt! Mơ
hồ anh tự cảm thấy mình không ổn khi cứ ngày ngày, sáng ra là đòi vợ phải ngưng
ngang công việc buôn bán kiếm sống ngoài đường cho cả gia đình để tất tả đi
nhanh về nhà - cho anh thỏa mãn cơn dâm dục. Nhưng đã nói là anh vốn rất ngại
suy nghĩ và rất mau quên là mình đã từng áy náy chuyện gì đó trong đời.
Vợ chồng lấy nhau thì bình thường, không phạm đạo
lý gì, nhưng kiểu lấy, ngủ với vợ của anh đã bị người ngoài kết án
là bậy, là tội lỗi, dù kiểu thèm muốn của anh hồn nhiên như trẻ thơ
vô tội.
Ngay khi còn ngồi trên ghe, lo kéo lưới kiếm cá trong đêm tối,
thì y như một đứa bé đang làm một công việc nghiêm túc nhưng lại không tập
trung, chỉ háo hức nghĩ về một món đồ chơi, một trò chơi thích thú mà lát nữa
nó sẽ được vui hưởng, Tư Dầm đã cứ đực mặt ra, đôi mắt đứng tròng như ngây như
dại. Anh chìm ngập trong sự tưởng tượng dai dẳng tới chuyện ôm ghì lấy thân thể
trần truồng của vợ mình.
Mà hiện giờ, anh chàng khố rách áo ôm, gần như thất nghiệp
quanh năm này còn có thứ hưởng-thụ-cuộc-đời nào khác, có sẵn trong nhà, trong tầm
tay với và nhất là, hoàn toàn miễn phí?
Chỉ tội nghiệp cho nguời đàn bà. Ngày ngày, chị Tư phải sống
mãi cái kiếp vừa nai lưng bán buôn nuôi con, nuôi chồng, vừa phải chìu chồng y
như một ả nô lệ phải cung ứng thân xác mình cho thú vui tình dục của ông chủ.
Chỉ nội trong một buổi sáng phải chìu chồng như thế, chị phải cúi mặt chịu đựng
- ít nhất là hai lần - cái nhìn của những nguời bán hàng bên cạnh chị cùng
khách mua cháo hay ngồi ăn cháo trước mặt chị, khi chị phải đậy nắp nồi cháo để
tất tả chạy về nhà và cả khi trở ra ngồi bán tiếp.
Riết rồi thì cũng không còn ai trong làng thèm bàn tán về
chuyện Tư Dầm quá dâm, cùng những cữ ái ân thường nhật khi trời đã sáng bảnh
mắt của cặp vợ chồng cơ cực, nghèo tiền bạc, nghèo thú vui này.
Cùng một thân phận ngư dân lam lũ, cuộc sống quá khó khăn,
quá ít niềm vui và thú giải trí, cánh đàn ông trong làng có thể dễ dàng thông
cảm cho anh bạn Tư Dầm. Và trước đó, bọn đàn ông cũng đã kiếm ra lý lẽ để thông
cảm cho chính bản thân mình. Cái chuyện thằng Tư Dầm cứ đòi vợ lúc tảng
sáng hay chuyện tụi tui mò vô nhà tắm lúc vợ tắm đêm khuya, có gì là tội lệ? Đã
là đàn ông còn khoẻ mạnh thì tụi tui phải tự kiếm cách thỏa mãn cho chính mình
chớ. Con người chớ đâu phải thần thánh?
Nếu lý lẽ chơn chất nói trên của cánh đàn ông ngư dân
may mắn được các nhà đạo đức chia sẻ thì, cứ khi mặt trời thức giấc,
mở đầu một ngày mới, Tư Dầm – gã đàn ông điển hình, lại đều đặn nghĩ tới
rồi thực hiện luôn cữ ân ái với vợ mình, thì cũng là chuyện bình thường,
không có gì khác lạ so với chuyện những người đàn ông đủ mọi lứa tuổi
khác lại đều đặn nghĩ tới và đi kiếm cữ cà phê, cữ bánh mì, cữ xôi… Hay
nếu không còn sức ân ái, không uống được cà phê vì bác sĩ cấm, không
nhai được bánh mì vì răng rụng, như trường hợp các cụ ông lắm bệnh,
thì lại có thứ khác để các cụ đều đặn nghĩ tới và đi tìm, đó là
thuốc men cữ sáng trị các chứng huyết áp, tiểu đường, phì đại tuyến tiền
liệt, gai cột sống…
Phạm Nga
Theo https://vietvanmoi.fr/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét