Dành tình cảm cho một người
đâu phải là điều đáng xấu hổ, cũng chẳng có lý do gì mà phải tự trách bản thân.
Tình đơn phương chỉ trở nên bi ai khi người ta không có dũng khí đối mặt và tự
cảm thấy bản thân mình đáng thương.
Vừa bước xuống xe bus, cơn
mưa rào ập tới, cô vội chạy nhanh qua sân trường đến cuối hành lang lớp học. Bối
rối phủ đi những hạt mưa vương trên tóc, cô đưa mắt nhìn cơn mưa nặng hạt. Đối
với cô, những cơn mưa luôn là một sự đồng cảm lớn, chúng là sự kết hợp hoàn hảo
của vẻ đẹp và nỗi buồn thương. Sân trường chưa bao giờ vắng lặng như vậy, dãy
nhà hiệu bộ, khu vực bảng tin, những hàng cây đại thụ, tất cả đều dần nhạt nhòa
trong tiếng mưa rơi. Còn cô, không cần phải có những ngày mưa mới thấy mình trở
nên mờ nhạt, bản thân cô đã sớm quen với việc lặng lẽ sống, lặng lẽ ước mơ, lặng
lẽ cười.
Bầu trời bỗng nhiên rực rỡ bởi
chiếc ô cầu vồng, người ấy đưa ô che những giọt nước đang vội vàng rớt xuống
tóc cô. Nụ cười ấm áp của anh đã kéo cô ra khỏi thế giới của mình, để rồi cô bối
rối nhìn quanh nhằm chắc rằng nụ cười ấy anh dành cho cô, một người hoàn toàn
xa lạ. Cơn mưa vẫn hối hả trên từng tán lá, anh cẩn thận rút khăn tay đưa cho
cô rồi chạy thẳng vào màn mưa nơi sân trường. Lần đầu tiên, những ngày mưa
trong cô đã bớt nặng hạt, trái tim cô giờ có nắng...
Một năm kể từ ngày ấy, dù nắng
hay mưa, dù sân trường náo động tiếng cười đùa hay chỉ xào xạc lá khô, dù xung
quanh cô vô vàn người ngang dọc, ánh mắt cô vẫn chỉ mải kiếm tìm hình bóng người
ấy. Tự biết bản thân ngốc nghếch nhưng vẫn không thể dừng lại, tìm kiếm anh đã
trở thành thói quen trong thế giới vốn chỉ mình cô sống. Vậy mà sự mong chờ đó
lại chưa bao giờ có kết quả, bất kể trong hàng tỉ người ở thế giới ngoài kia
hay trong vài nghìn học sinh của trường, chưa lần nào cô gặp lại anh, dù chỉ
thoáng qua.
Cô gái ấy chưa bao giờ tự
tin về bản thân mình, bề ngoài xấu xí khiến cô chưa từng cảm nhận được tình yêu
thương và sự ưu ái của những người xung quanh. Nỗi buồn và sự tổn thương quá
nhiều làm cô chẳng còn sức lực để ghen tị và hờn trách ai. Bởi vậy cô đóng chặt
lòng mình rồi lặng lẽ sống. Như người vô hình giữa sự vội vã của nhịp sống, kỷ
niệm năm ngoái là lần đầu tiên cô thấy mình đang tồn tại, ít ra là trong mắt
người ấy. Nhưng niềm an ủi đó quá mong manh, đã đến lúc cô nên từ bỏ.
Buổi học đầu tiên năm lớp
11, cô được chuyển đến ngồi ở dãy đầu tiên, bàn số 3, bên phải cô là khung cửa
sổ bằng kính có rèm che màu xanh da trời, từ đó cô có thể nhìn ra hành lang và
toàn bộ sân trường. Sau những tháng hè không gặp mặt, không khí cả lớp đang rất
náo nhiệt, mọi người đều tranh nhau nói, có vẻ như cả thầy chủ nhiệm cũng sẽ
không có cơ hôi chen vào. Bạn cùng bàn của cô năm trước giờ đang pha trò với một
đám bạn khác. Ngồi cùng bàn với cô bây giờ là một bạn gái xinh xắn và nổi trội
trong lớp, bàn trên là một cậu bạn nghịch ngợm, luôn có những câu hỏi kỳ quặc
và những ý tưởng kỳ dị. Ấn tượng của cô về bạn bè trong lớp không nhiều và đối
với họ, cô cũng chẳng mấy khi hiện hữu. Những con người ở ngay trước mặt nhưng
xa cách đến mức không bước gần lại được, đầu tiên thì rất đau lòng nhưng lâu dần
sẽ không còn cảm giác, cũng chẳng cần cố gắng đến gần hơn, khoảng cách ấy mặc
nhiên tồn tại, mặc nhiên tách biệt thế giới cô đang sống với thế giới trước mắt
cô.
Bầu trời mùa thu qua khung cửa
sổ bị nhuộm vàng bởi những tán lá cây khổng lồ dưới sân trường, mỗi khi cơn gió
ghé qua lại có cơn mưa lá vàng rơi. Cô đưa mắt ngắm nhìn và tự nhủ sẽ trân trọng
những phút giây bên khung cửa sổ ấy. Nhưng thứ cô sẽ trân trọng đâu chỉ riêng
khung cảnh tuyệt đẹp kia bởi cô còn thấy được nụ cười ấm áp của người ấy. Một
buổi chiểu nắng nhẹ, anh bước ngang qua trước mắt cô, lọt vào giữa khung ảnh
làm mọi thứ trở nên mờ nhạt, ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy cô lại có cơ hội ghi nhớ
một lần nữa. Chỉ vài giây ngắn ngủi anh bước qua hành lang nhưng đối với cô đó
là sự bù đắp lớn cho cả một quá trình cố gắng tìm kiếm, rằng khi ta luôn mong
chờ một người nào đó, dù xa cách đến mấy, cuối cùng cũng sẽ gặp lại. Buồn vì có
lẽ cô chỉ có thể nhìn anh thôi, vui vì cô sẽ được thấy anh thêm nhiều lần nữa.
- Này, cho tớ mượn bút chì
đi.
Cậu bạn bàn dưới vỗ vai kéo
cô ra khỏi những bộn bề cảm xúc của chính mình. Cô nhẹ nhàng ngoảnh xuống đưa
cho cậu chiếc bút chì. Bạn ý là một "ngôi sao" của lớp, học giỏi và
nhìn kỹ thì còn rất đẹp trai nữa. Cô nhớ vì cậu ấy luôn hỏi mượn cô bút chì, cô
cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao ngày nào cậu ta cũng có thể quên đồ dùng học tập
như thế. Đáp lại nụ cười toe toét của cậu, cô khẽ gật đầu. Thường những cậu
trai nổi bật sẽ không bao giờ chú ý đến một người "vô hình" như cô,
riêng cô lại càng không muốn tạo ra sợi dây liên kết nào để bị chú ý, so sánh.
Cảm giác bị người khác cười cợt, chế nhạo sau lưng, mấy ai hiểu được? Tại sao
khi người ta đã có tất cả rồi mà vẫn cứ muốn dẫm đạp lên tình cảm của những người
không có gì? Từ lâu cô không còn quan tâm đến điều đó. Không tin tưởng sẽ không
bị tổn thương. Đối với cô, sự chú ý lớn nhất dành cho việc học.
Tháng chín đi qua nhưng mùa
thu vẫn còn ở lại, mỗi ngày trôi qua cô đều nhìn về phía cửa sổ để đợi chờ khoảnh
khắc người ấy ngang qua. Người ấy luôn rất đúng giờ và chỉn chu, chưa từng đi học
muộn và thường đi ngang qua khung cửa sổ lớp cô vào bảy giờ sáng . Có lần anh
sánh bước cùng bạn bè tranh luận, có lần cô nhìn thấy anh chăm chú ngắm nhìn bầu
trời lá vàng nơi sân trường, mỉm cười cảm nhận từng cơn gió dịu nhẹ. Cô nhớ nhất
lần thấy anh bước vội vàng sợ muộn học mà không quên tranh thủ...hút sữa. Vẻ bối
rối của anh quả thật rất dễ thương làm cô mãi mỉm cười. Chỉ cần ngắm nhìn người
ấy thôi cô cũng thấy hạnh phúc. Nhưng sao tận sâu trong trái tim cô nỗi buồn vẫn
không thể tan biến. Thích một người mà ngay cả sự tồn tại của mình có thể người
ấy cũng không biết. Như vậy có quá ngốc nghếch không, có quá đáng thương không?
Đã bao lần cô đi phía sau anh, trong những buổi chào cờ đầu tuần, những giờ tan
học, tưởng tượng chỉ cần anh quay đầu nhìn lại, nếu anh còn nhớ cô bé đứng
trong mưa vào một ngày thu của năm trước, cô sẽ thử mở lòng mình một lần và nói
"xin chào". Nhưng chưa bao giờ anh ngoảnh lại.
Rồi mùa thu cũng qua đi và
mùa đông đến, sân trường cô đơn và trống trải như chính lòng cô vậy, tình cảm
đơn phương của cô cứ dần lún sâu mà không thể dừng lại được. Trái tim cô như
đang ở trong căn phòng không có lối ra, càng cố vũng vẫy càng khiến bản thân
trở nên đáng thương.
Lá rụng rồi lại mọc xanh mơn
mởn, nắng mưa thay phiên nhau ghé qua khiến khung cảnh sân trường thay đổi nhiều
và giờ đây cô đứng giữa sân trường náo nhiệt tiếng cười nói, rực rỡ cờ hoa và
những tà áo dài bay bay của các chị cuối cấp. Hôm nay là ngày bế giảng. Với cô,
cũng chẳng quan trọng lắm nếu đây không phải là ngày cuối cùng cô được nhìn thấy
người ấy. Mải miết kiếm tìm giữa dòng người gần như xa lạ, cô dần trở nên lạc
lõng. Nhưng rồi cuối cùng cô cũng tìm thấy nụ cười ấy, ấm áp và tươi đẹp hơn
bao giờ hết, chỉ là nó dành cho một người con gái khác, không phải cô. Trong
lòng trống rỗng, cô thấy mình giống như nàng tiên cá, mặt trời lặn và cô tan
thành bọt biển giữa đại dương nỗi bi thương của lòng mình. Nhưng ít ra nàng rất
xinh đẹp, còn cô thì chẳng có gì. Khóe mắt cay, nước mắt không hẹn trước mà
trào ra, cô cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối và đáng xấu hổ. Bỗng cậu bạn
"bút chì" bước đến trước mặt cô, ánh mắt buồn của cậu ấy như đang phản
chiếu cảm xúc của chính cô lúc này, khẽ lau đi những giọt nước mắt kia, cậu
thầm nói: "Đừng khóc!".
Vào một ngày mùa thu năm
ấy, trên chiếc bus thưa vắng, cậu đang ngồi nghe nhạc và thả hồn ngắm
nhìn đường phố qua khung cửa kính. Đối với cậu, cuộc sống thật tuyệt
vời, đầy hào hứng như chính bài hát mà cậu đang nghe vậy. Chiếc xe
bus dừng lại, cậu để ý thấy một cô gái nhỏ nhắn vội bước lên. Lặng
lẽ ngồi xuống hàng ghế trống ngay trước cậu, cô gái ấy buông ánh nhìn
xa xăm về phía những cánh đồng bên đường. Ánh nắng mùa thu hắt qua ô
cửa dịu dàng đáp xuống mái tóc dài đen nhánh của cô, không hiểu sao
cậu lại cảm thấy nhịp sống như trùng xuống và chậm lại. Cô gái ấy
không hề xinh đẹp nhưng quen thuộc đến nỗi cậu phải bỏ headphone ra để
cố nhớ xem đã từng gặp cô ở đâu. Mải tìm kiếm những ký ức liên quan
mà chút nữa thì cậu lỡ bến, vội vàng nhảy xuống xe thì cơn mưa rào
ập đến, cô gái ấy cũng biến mất tăm, cậu thẫn thờ mở ô chạy thẳng vào
sân trường...
... Cơn mưa nhanh chóng
nặng hạt và cậu cũng chẳng buồn thắc mắc vì sao trời vừa nắng đã
mưa. Đứng trong cơn mưa lớn dưới một chiếc ô luôn làm cậu thích thú,
tiếng những hạt mưa đang đều đều gõ xuống mặt đất bỗng gợi lại
những ký ức tuổi thơ ngọt ngào và sôi động. Nhìn về phía hành lang, cậu
bất chợt thấy cô ấy. Trong cơn mưa tháng chín, người con gái ấy đứng
đó, giữa nhạt nhòa mưa gió. Dường như thế giới mà cô ấy đang sống
cũng bị cuốn trôi theo làn mưa về nơi vô định xa xôi kia. Bị cuốn hút
bởi ánh mắt buồn và vô cảm, cậu chạy đến định che những giọt nước đang
vội vàng rớt xuống mái tóc cô nhưng đã có một người con trai khác
nhanh chân hơn làm điều đó. Hơi hụt hẫng, cậu quyết định quên hết mọi
thứ vừa xảy ra, hít một hơi dài rồi chạy nhanh qua màn mưa trắng
xóa.
Một điều quá đỗi bất
ngờ – cô gái ấy là bạn cùng lớp của cậu. Vậy là học cùng nhau đã
được một tuần nhưng cậu không hề hay biết sự tồn tại của cô. Tự cho
mình là một người luôn hòa đồng và quan tâm đến bạn bè, vậy mà cô
bạn đã ngồi với cậu trong cùng một căn phòng hơn hai mươi sáu giờ đồng
hồ cậu cũng không nhớ đã gặp ở đâu. Quả là sự thất vọng lớn. Rồi
một dấu chấm hỏi to tướng bỗng chễm chệ trong đầu cậu: "Phải chăng
cô ấy cũng không biết đến sự hiện diện của cậu?". Làm sao có
thể chứ, thành tích học tập của cậu giờ này chắc đã được
"phổ cập" đến toàn khối 10, đấy là chưa kể cậu luôn là trung
tâm của sự chú ý. Ở góc độ nào đó, cũng có thể gọi cậu
là...hotboy lắm chứ ;P Hơi nghi ngờ về ý nghĩ này nhưng dù sự thật
như thế nào thì cô gái ấy chính xác đã lọt vào tầm ngắm của cậu.
Kể từ đó, âm thầm nhìn
cô đã trở thành thói quen mà chính cậu cũng không ngờ tới. Một điều khá
dễ chịu là việc nhìn trộm sẽ không bao giờ bị phát hiện, cô ngồi
trước cậu hai bàn và chẳng khi nào cô ngoảnh lại phía sau. Hai thứ duy
nhất mà cô gái ấy quan tâm là bảng và mặt bàn. Cũng bởi vậy mà mỗi
lần nhìn cô, cậu chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh ấy. Cô gái ấy không
thân với ai trong lớp, mọi sự giao tiếp dường như chỉ mang tính xã
giao, bắt buộc và cũng thật kỳ lạ khi chẳng có ai thèm đề ý đến
cô... trừ cậu. Đối với mọi người, cô gái ấy không hề tồn tại và cô
cũng chẳng quan tâm điều đó. Không thân mật cũng không chán ghét, tất
cả đều cư xử như đó là điều hiển nhiên vậy. Cậu không hiểu vì sao cô
ấy lại sống như vậy. Cuộc sống luôn chuyển động và thay đổi khiến
cậu hào hứng nhưng mỗi khi nhìn cô, hình ảnh mái tóc dài nhẹ bay
trong ánh nắng mùa thu hiện ra, cậu lại cảm thấy một nỗi buồn tận sâu
nơi đáy lòng. Ánh mắt lặng lẽ và nụ cười gần như vô cảm, thế giới
mà người con gái ấy đang sống chắc không hề có bóng dáng cậu.
Buổi học đầu năm lớp 11,
cậu chuyển đến dãy đầu tiên, bàn số 4, bên phải cậu là khung cửa sổ bằng
kính có rèm che màu xanh da trời, từ đó cậu có thể nhìn ra hành lang và toàn bộ
sân trường, ngồi trên cậu chính là người con gái ấy. Khoảng cách địa
lý giữa cô và cậu được kéo gần thêm một chút nhưng cậu biết rằng
khoảng cách giữa hai trái tim vẫn không hề thay đổi. Đối với cô, cậu
có lẽ cũng chẳng hơn một người xa lạ.
Người con gái ấy có thói
quen nhìn ra ngoài khung cửa sổ về phía sân trường, nơi có những hàng cây cổ thụ
vững vàng đón nắng, những ô gạch mà năm tháng đã rêu phong và hơn hết, nơi ấy
có người con trai mà cô vẫn mãi kiếm tìm. Vô tình cậu đã trở thành khán giả chứng
kiến mối tình đơn phương của cô mà cô không hề hay biết. Ôm nỗi buồn trong tim
suốt một năm qua vậy mà giờ đây cậu mới nhận ra rằng mình đã yêu cô gái ấy. Chỉ
là, phải làm sao khi trái tim cô ấy đã có người khác, phải làm sao khi một người
đầy tự tin như cậu lại không có chút dũng khí nào mỗi khi đứng trước cô. Thời
gian qua đi, mỗi ngày cậu đều mượn cô chiếc bút chì kim màu đen và cố trưng ra
nụ cười tươi sáng nhất. Lặng lẽ đến bên cô như vậy, cậu hy vọng một ngày nào
đó, cô sẽ nhận ra rằng cậu không vô tâm đến nỗi ngày nào cũng quên đồ dùng học
tập, rằng đằng sau cái cớ mượn bút chì kia, cậu vẫn luôn chờ đợi cô mở lòng. Vậy
nhưng lần nào cô cũng chỉ đáp lại cậu bằng nụ cười như không cười ấy, mảnh giấy
cậu nhét trong ruột chiếc bút chì cô cũng chưa bỏ ra đọc, lần nào cậu cũng thu
về sự thất vọng nhưng trái tim lại thôi thúc cậu kiên trì, ai đó đã chẳng từng
nói Tình yêu như một cuộc chạy marathon, rất cần sự kiên trì và bền bỉ.
Những tia nắng mùa thu dịu
dàng xuyên qua những vòm lá vàng, le lói hắt xuống sân trường càng làm cho
khung cảnh tuyệt đẹp như ở chốn thiên đường. Làn gió khẽ lay những chiếc lá muốn
rời cành tạo thành cơn mưa lá rơi từ bầu trời mây vàng rực rỡ. Cô gái ấy ngắm
nhìn say mê rồi nở nụ cười bình yên, nhìn cô cười lòng cậu cũng ngập tràn niềm
vui sướng. Như vậy đấy, khung cửa sổ ấy không chỉ một mà có những hai người
cùng nhìn về một phía, vậy tại sao cô lại chưa bao giờ để ý đến sự hiện diện của
cậu? Những lúc cô cảm thấy bình yên với khung cảnh nơi sân trường, cậu vui mừng.
Lúc cô mỉm cười nhìn người ấy, lòng cậu nặng trĩu và những khi cô buồn vì người
ấy thì cậu đau khổ. Đã bao lần cậu bước sau cô đi qua sân trường đầy nắng, đứng
bên cô trong những cơn mưa bất chợt đầu mùa, cùng cô ngắm những cánh đồng trải
dài như bất tận trong chuyến bus đến trường. Đã bao lần cậu nhìn cô ngủ gật
trên chiếc xe bus và cố gắng che đi những tia nắng làm mắt cô nhíu lại, đã bao
lần cô ngủ quên trên vai cậu... Vậy mà ánh mắt cô vẫn chỉ hướng về người đã vô
tình trao cô một nụ cười tỏa nắng dưới cơn mưa và rồi không bao giờ nhớ đến cô
nữa. Trái tim cô như căn phòng mãi đóng cửa để chờ đợi người ấy, cậu có cố gắng
tới đâu cũng không thể bước vào. Ai đã nói tình đầu là đau khổ, tình đơn phương
là bi ai? Hai người ở hai thế giới khác nhau nhưng trong tình cảm đơn phương của
mình, cả cô và cậu đều chung một kịch bản. Muốn bước đến lau đi những giọt nước
mắt của cô, có thể giúp cô tìm lại sự hòa đồng và niềm vui trong cuộc sống
nhưng sợ sẽ làm cô khó xử, tình cảm của cậu rồi sẽ có kết cục như thế nào?
Cô gái ấy yêu truyện
Andersen đến nỗi bất cứ giờ ngoại khóa nào cũng mang ra đọc,Nàng tiên cá là câu
truyện mà cô yêu thích nhất nhưng còn có một câu truyện nữa, cũng buồn da diết
mà cô không để ý- Bên gốc liễu. Truyện kể về chàng Knud luôn tin rằng mối tình
câm sẽ không bao giờ có kết quả. Vậy nên chàng đã thẳng thắn bày tỏ tình cảm với
Joanna, người bạn thơ ấu của mình nhưng nàng đã khéo léo khước từ. Quá đau khổ,
chàng chôn chặt tình cảm nơi đáy lòng, khoác hành lý ra đi. Chàng đi, đi mãi,
đi qua khắp nước Đức, chỉ khi nào nhìn thấy những ngọn núi cao, tâm hồn chàng mới
dứt ra khỏi những ý nghĩ buồn thảm và chú ý đến cảnh vật bên ngoài. Chàng thấy
dãy núi Alps giống như đôi cánh của trái đất đang gấp lại. Rồi chàng đi qua nhiều
sông, núi, xứ sở khác của nước Đức, dừng chân tại thành phố Milano của Ý nhưng
những hình ảnh, kỷ niệm về Joanna vẫn không thể xóa nhòa, vội vã trở về cố
hương và trong một đêm mưa tuyết, chàng chết lạnh bên gốc liễu... Trong câu
truyện của mình, có thể cô là nàng tiên cá bất hạnh nhưng trong câu truyện của
cậu, cô chính là nàng Joanna xinh đẹp nhưng vô tâm. Phải chăng cô cũng chẳng có
lỗi, là cậu sợ giống như chàng Knud, quá tự tin để rồi lòng sầu thảm. Tình cảm
nếu không nói ra sẽ không có kết quả, nhưng nói ra mà bị từ chối thì sẽ đau khổ
biết nhường nào.
Ngày bế giảng đến, sân trường
ồn ào và nhộn nhịp. Cả lớp cậu đang sôi nổi bàn tán về những dự định cho kì thi
đại học, những áp lực, căng thẳng sắp tới. Cậu chẳng cần phải nghĩ xa đến vậy bởi
ngay bây giờ cậu cũng đang phải quay cuồng trong công việc, nguyên bí thư đoàn
trường, nhiệm vụ của cậu luôn chất núi trong những buổi lễ như thế này. Bài
phát biểu cảm nghĩ trước toàn trường của cậu là những dòng viết giản dị, hài hước
nhưng không kém phần ý nghĩa. Cậu chúc các anh chị cuối cấp thi tốt và hứa hẹn
một thế hệ tiếp nối thành công. Lui vào trong hậu trường, cậu cùng vài bạn khác
lại ngược xuôi kiểm tra, đảm bảo các tiết mục hoàn tất. Lễ bế giảng kết thúc, cậu
từ chối đám bạn rồi vọt ra giữa sân khấu tìm kiếm cô ấy. Có thể bao quát hết
toàn bộ khung cảnh sân trường, cậu thấy khối 10 đang tranh thủ nói chuyện với
những người bạn mà mình sẽ tạm xa trong thời gian tới, khối 12 đang tất bận chụp
ảnh tốt nghiệp, lưu luyến khi sắp phải chia tay nhau. Ở một góc sân trường,
trong trò chơi đập niêu do thầy cố vấn đoàn tổ chức, cậu thấy người ấy đang vui
vẻ cười đùa với một người con gái khác, cách đấy không xa, lặng lẽ dõi theo hai
người chính là cô gái mà cậu đang tìm kiếm. Khuôn mặt buồn rầu, mắt ngấn lệ rồi
cô khóc. Ngang dọc người qua lại, trên môi ai cũng thường trực nụ cười ngời
sáng, duyên dáng với những tà áo dài thướt tha, chẳng ai để tâm đến một cô gái
bé nhỏ đang lạc lõng giữa dòng người xa lạ và thế giới của cô cũng dường như
đang sụp đổ. Bởi vậy nước mắt cô lã chã rơi. Chứng kiến cảnh đó, lòng cậu khổ sở,
không hề do dự, cậu vội vàng chạy đến trước mặt cô gái ngốc nghếch ấy...
Cô ngạc nhiên nhìn vào mắt cậu
ấy, không hề ngại ngùng mà ngược lại cảm thấy rất ấm áp. Cảm xúc của cô bỗng trở
nên lộn xộn và rối bời. Rồi cậu lên tiếng:
- Cô gái ngốc này, tại sao lại
cứ dễ dàng khóc như vậy chứ?
Cảm thấy xấu hổ, cô lặng lẽ
cúi đầu, lí nhí đáp:
- Mình xin lỗi.
Đứng trước cô lúc này, yếu
đuối và tổn thương, cậu cảm thấy bản thân không cần phải suy nghĩ hay chịu đựng
thêm nữa. Từ lúc này trở đi, cậu sẽ đường đường chính chính mà theo đuổi cô, bất
kể cô có nhận lời hay từ chối, cậu cũng sẽ trở nên mạnh mẽ mà ở bên che chở. Tại
sao cậu lại nhút nhát không đối diện sớm hơn? Đến bây giờ cậu mới cảm thấy hối
hận. Tình cảm nếu nói ra mà bị từ chối sẽ rất đau khổ. Nhưng tốt hơn nhiều là
đau khổ mà không bao giờ câu trả lời hay điểm kết thúc. Mối tình câm lặng mãi
mãi sẽ không đưa đến kết quả nào.
Khẽ cười vì cô ấy xin lỗi
khi bản thân chẳng làm gì sai, cậu giả bộ giận dỗi và chìa tay ra trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên, cảm thấy
chút khó hiểu, nhưng cũng ngoan ngoãn lấy ra từ túi xách chiếc bút chì kim màu
đen đưa cho cậu. Cậu hý hoáy tháo lắp rồi ngẩng lên nhìn cô cười đầy hàm ý. Cuối
cùng, cậu lôi ra từ trong ruột chiếc bút chì một mẩu giấy đã nhàu nát, tựa như
nó đã nằm trong đó cả thế kỷ và đưa cho cô. Cô nhẹ nhàng cầm lấy mẩu giấy từ
tay cậu. Những dòng chữ ấy phút chốc đã thay đổi tất cả, suy nghĩ của cô, tình
cảm của cô và cả những dại khờ trong những năm tháng lặng lẽ cô đã hờ hững bỏ
rơi...
Tất cả mọi thứ từ trước đến
nay thì ra đều do cô lầm tưởng. Tâm trí cô luôn mặc định sẽ chẳng có ai chú ý đến
mình nhưng không phải vậy, trước giờ cậu ấy vẫn âm thầm ở bên cô nhưng cô ra sức
phủ nhận điều đó. Sự thực chỉ vì cô đã quá tự ti và luôn hạ thấp bản thân mình.
Dành tình cảm cho một người đâu phải là điều đáng xấu hổ, cũng chẳng có lý do
gì mà phải tự trách bản thân. Tình đơn phương chỉ trở nên bi ai khi người ta
không có dũng khí đối mặt và tự cảm thấy bản thân mình đáng thương. Chính cậu
đã khiến cô hiểu những điều ấy. Luôn ngộ nhận về bản thân và tình cảm của mình,
cô đã trở nên yếu đuối và vô tâm làm tổn thương cậu ấy. Đằng sau nụ cười ngời
sáng kia, cậu ấy đã khó xử và khổ sở nhường nào? Mải chạy theo một người xa xôi
mà bỏ qua người gần cô nhất, luôn dõi theo và quan tâm cô... Nghĩ đến đây, cô
không kìm được liền bật khóc nức nở khiến cậu bối rối tìm cách an ủi.
Một góc sân trường những tán
cây cổ thụ chưa kịp che phủ, để lộ một khoảng trời trong xanh tháng năm, rồi
mùa thu sẽ lại đến với bầu trời rực rỡ hơn, với những cảm xúc rộn ràng hơn...
Nguyễn Thanh Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét