Vừa rồi, tôi lưu chân ở Sài Gòn một tháng. Sự hào phóng của đất
và người trên hòn ngọc phương Nam đã cho tôi nhiều kỉ niệm.
Tôi trọ nhà anh bạn trong con hẻm nhỏ trên đường Kha Vạn
Cân. Nhà quay mặt ra sông Sài Gòn đục ngầu nhưng đêm về trở nên huyền ảo, thơ mộng
bỡi ánh đèn đô thị phản ngược lập lòe mang chút cổ xưa giữa lòng thành phố hiện
đại. Khu trọ ở sâu tận cùng con hẻm, có đến vài chục phòng. Người trong khu trọ
từ khắp ba miền tụ về đây làm nhiều nghề như giám đốc, tiến sĩ, giáo viên, nhà
báo, công nhân, thợ xây, giúp việc, giữ trẻ... Xung quanh khu nhà có một vạt đất
trống có nhiều cỏ tranh mọc đan xen những cây ăn quả cạnh vườn mai xuân không người
chăm sóc. Cảnh giống nông thôn. Có lẽ, cả Sài Gòn chỉ còn chỗ này "giàu
có" như thế.
Ban ngày, cả khu trọ nằm im thin thít. Người đi vắng. Họ đi
làm và trở về nhà khi đêm đã khuya. Hình như cuộc sống đô thị cuốn hút con người
theo vòng xoáy, hết giờ này đến ngày kia. Khu trọ chỉ rộn ràng lên được một lúc
sáng sớm. Đó là bóng dáng anh giám đốc kia phơi áo quần cho vợ, chị vợ nọ hối
chồng chở đi làm...và đôi lúc có cả tiếng cãi vã của đôi vợ chồng bên cạnh về
chuyện tiền nong, công việc. Trong số những người chung xóm trọ, tôi nhớ nhất vợ
chồng anh Sông thợ xây, quê Cần Thơ.


Vợ chồng anh Sông xa quê lên Sài Gòn lúc 15 tuổi. Miền đất hứa
đã cho mọi người nhiều cơ hội nhưng với anh chị đến giờ vẫn hoàn tay không. Rồi
duyên trời run rủi, anh chị thành đôi, thành người Sài Gòn mười năm nay. Ban
ngày, hai vợ chồng đi xây, tối anh phải ra sông Sài Gòn thả cá, rà lươn để có
thêm thu nhập. Những con cá lóc, con lươn anh mang về mập ú. Mỗi sáng, chị mang
ra đầu con hẻm ngồi bán. Người tiêu dùng thích "của trời" nên chị ngồi
chưa được 20 phút, rổ lươn đã hết sạch.
Những ngày tôi vào, công trình anh đình công vì chưa có giấy
phép xây dựng, ban ngày anh ở nhà. Anh đãi tôi món miệt vườn anh tự nấu. Tính xởi
lởi của người miền nam ghi dấu ấn khá rõ trong từng lời ăn tiếng nói. Lịch sự
nhưng không dè dặt kín đáo, lễ nghĩa nhưng không quy cách như người miệt ngoài.
Cảnh vợ mua rượu, ngồi nói chuyện để chồng lai rai không lạ gì. Cuộc sống xoay
với bao điều chưa nói hết giữa đô thị hiện đại mà vợ chồng anh vẫn vô tư thư thả
giữa đời thường. Cả hai bây giờ dù chưa giàu có, không cội rễ nhưng với chừng ấy
năm anh vẫn là người Sài Gòn trong cách nhìn của tôi. Tôi ngưỡng mộ vì họ giống
những người tôi từng mến mộ: nghèo, khát sống và ước mơ. Khổ nỗi, niềm tin
không vật nổi hiện thực, họ là những người tốt, mấy ai biết.
Ngoài sự hối hả tất bật của cuộc sống, phong cảnh buổi sáng ở
ngoại ô Sài Gòn giống một miền quê đích thực. Vừa chợp mắt đã nghe tiếng con
trùng thức giấc, tiếng chim khứu, tiếng chim chìa vôi hót vang, tiếng gió xạc
xào trên những tán dừa trước hiên, cánh hoa mận rơi trước sân... Nắng lên, từng
đôi chim sẻ vào tận sân nhặt sạn, nghe cửa động, chúng bay vù lên cây trứng cá
rỉa lông, chuyền cành. Bên ngoài, bươm bướm chập chờn trên từng bông cỏ...Tất cả
đều không như sự thật, chắc rằng sẽ lưu vào trí nhớ nếu ai thư thả hòa mình với
cuộc sống nhàn cư.
Nếu như sự bức bối chật chội tốc độ nằm trong trung tâm thành
phố thì bên này vòng cung sông Sài Gòn đã cho một miền đất nhiều cảnh đẹp. Ở
đây có sông nước, nhà vườn, quán bình dân và còn cả những con người rộng lòng
sau những giờ làm ăn mệt nhọc. Tôi sợ một ngày nào đó đô thị sẽ phình to, lấn
át cả vùng ngoại ô Sài Gòn nên thơ hữu tình, nơi tôi đã từng đặt chân đến rồi
đi.
Đào Tấn Trực



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét