Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2016

Những cánh hoa rơi

Những cánh hoa rơi
Cuộc sống của phụ nữ mong manh đến mức nào? Nó mong manh đến nỗi: một cô gái vừa đón nhận niềm vui làm mẹ thì phải đột ngột ra đi, một người đàn bà sống đến quá nửa đời người vẫn không thể gượng thêm chút nữa. Nó mong manh đến nỗi phụ thuộc vào quá nhiều thứ xung quanh, từ xui rủi trên trời ập xuống; từ chồng, từ con, từ cơm áo gạo tiền.
Trong một buổi chiều, tôi nhận được cùng lúc hai tin buồn, em và cô giáo tôi vừa qua đời. Đó cũng là lúc đất trời thành phố này vừa qua một cơn giông lớn, trên đường chạy xe từ cơ quan về nhà tôi đã thấy bao nhiêu hoa lá bên đường giập nát. Hai người phụ nữ vừa đi khỏi cõi trần không quen biết nhau, chỉ có chung một điểm gặp gỡ là tôi, nhưng trong khoảnh khắc những nỗi buồn, tôi thấy họ như cùng viết ra một đoạn kết mong manh hệt nhau… 
Em chỉ là người em gái hay quan tâm chuyện tình cảm của tôi trên mạng xã hội, chưa một lần gặp mặt ngoài đời, nhưng tôi nhận thấy có sự đồng cảm kỳ lạ giữa tôi và em. Tôi đã thấy em qua ảnh, em đẹp lắm. Em hay khoe số em sướng, chồng em yêu thương em nhiều lắm. Chắc là em vô lo, sung sướng được một phần đời, đến khi bắt đầu sẩy mất đứa con đầu lòng. Đó là tháng thứ tư của thai kỳ, là năm thứ 24 của cuộc đời. Lần sẩy thai thứ hai cách đó không lâu, trong một bước hụt chân trên cầu thang nhà chồng.
Lần đó, em đã khủng hoảng tâm lý một thời gian, bạn bè ra vào bệnh viện chăm sóc đều ái ngại… Rồi em qua được, lại hồn nhiên “chat” với tôi: số em sướng lắm chị ạ, bao nhiêu mất mát giờ bù lại là thằng cu Bo, trộm vía nhìn ghét lắm chị ạ. Nhà chồng thương em lắm… Bây giờ chỉ còn chút nữa là thằng cu tròn ba tháng tuổi, thì em và chồng đều qua đời sau tai nạn giao thông thảm khốc. Tôi thấy mình khô khốc khi hay tin.
Bạn bè hoang mang: cuộc đời sao mà vô thường quá! Tôi cũng giật mình như vậy: vô thường ngay từ những thói quen nhỏ nhất của ta. Đoạn đường ấy có thể ngày nào vợ chồng em cũng đèo nhau đi qua, chiếc xe ấy có lẽ chồng em luôn điều khiển tốt. Nhưng cuộc đời thay đổi khi ta đang yên tâm nhất. Em mất khi còn quá trẻ, hoa đang còn thắm, lá hãy còn xanh…
Cô giáo dạy văn của tôi, uống thuốc sâu tự tử vì không chịu nổi áp lực cuộc sống. Con trai lớn của cô mất vài năm trước vì tai nạn, con gái út nghiện ma túy, chồng cô thường chán nản rượu chè. Mình cô gồng gánh những nỗi đau dài trong không gian tựa hồ đóng kín của mình, là con đường từ trường về nhà, từ nhà ra chợ. Lần gần đây nhất về thăm, đã không còn thấy cô trang điểm, áo quần xác xơ.
Vẻ tàn úa đó nhắc chúng tôi nhớ rằng thời gian và cuộc sống khắc nghiệt biết chừng nào, đời sống gia đình không êm đềm như những bài giảng cô từng say sưa trên lớp. Người ta kể, buổi sáng hôm đó cô vẫn đi dạy và hẹn kiểm tra học trò, liều thuốc sâu chỉ là cơn bột phát không kềm được của cơn đau quá ngưỡng, khi con gái vùng khỏi tay cô nhào đi kiếm ma túy lần nữa. Không phải tai nạn, cũng không phải quyết định, chỉ là sự bất lực tự buông mình rơi xuống của một người đàn bà không thể cố gắng thêm.
Cuộc sống của phụ nữ mong manh đến mức nào? Nó mong manh đến nỗi: một cô gái vừa đón nhận niềm vui làm mẹ thì phải đột ngột ra đi, một người đàn bà sống đến quá nửa đời người vẫn không thể gượng thêm chút nữa. Nó mong manh đến nỗi phụ thuộc vào quá nhiều thứ xung quanh, từ xui rủi trên trời ập xuống; từ chồng, từ con, từ cơm áo gạo tiền. Thầy giáo dạy bình đẳng giới của tôi nói, phụ nữ phải chịu áp lực gia đình và áp lực đời sống gấp nhiều lần so với nam giới, nhưng nguy hiểm nhất là họ lại luôn âm thầm chịu đựng.
Trên đường về, tôi thấy những cánh hoa rơi. Cơn giông gió vừa qua làm chúng rụng tím cả một khoảng vỉa hè. Hoa còn rất đẹp, chỉ là gió quá to, hoa không trụ lại được. Ngước lên cây, thấy chút điêu tàn, nhưng nụ hoa còn nhiều lắm và lá xanh vẫn còn đó. Những bông hoa còn trên cành đã may mắn đi qua cơn gió lớn một cách bình an, cũng là những bông hoa mạnh khỏe trên một cành cây mạnh khỏe. Nếu cô giáo của tôi cũng như những bông hoa còn lại, được tiếp dưỡng chất từ sự động viên của chồng, từ quyết tâm cai nghiện của con gái, từ một nguồn dinh dưỡng của niềm tin cuộc sống còn trong cô, chắc là mọi việc đã khác.
Những cánh hoa rơi nhắc tôi về một sinh thể cần phải trân trọng. Người phụ nữ không sống bằng niềm vui nỗi khổ riêng mình. Em đã mất, nhưng còn thằng cu Bo vẫn như nụ hoa bé nhỏ của em còn lại. Em đã kịp để lại một điều đẹp đẽ, một sự sống cho đời. Và cô giáo tôi, giá như chúng tôi đã tiếp thêm nhựa sống cho cô từ sự quan tâm, chia sẻ.
Chính vì đời sống của phụ nữ đầy bất an nên nó mong manh. Tôi biết có những phụ nữ rất mạnh mẽ, họ sẽ như bông hoa luôn rạng rỡ trên cành. Chắc sự mạnh mẽ ấy phải được duy trì từ sự hài hòa nâng đỡ mà họ nhận được trong cuộc sống của mình. Để khi gặp trắc trở nào đó, họ như bông hoa kiêu hãnh níu vào cành lá mà vượt qua…
LINH LAN
Theo http://phunuonline.com.vn/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Khơi lên ngọn khói chiều no ấm Đường đê cong, dáng mẹ hao gầy/ Chân bám bùn trong chiều mưa gió/ Lại có ngày nắng như đổ lửa/ Mẹ trở về ...