Nhập ngũ năm 1950, tập kết ra Bắc 1954 và dự Hội nghị
Các nhà văn trẻ miền Bắc lần thứ nhất cùng với những Anh Đức, Lê Anh Xuân, Trúc
Thông… từ năm 1959, đến nay Nguyễn Trung Hiếu đã trên tuổi 80 vẫn chung thủy
cùng thơ bên cạnh những tập truyện - ký chứa chan hơi thở đời sống. Sức sống bền
vững của thơ anh theo thời gian chính là ý thức tự vượt lên mình trong hình thức
thể hiện, còn con người và thơ Nguyễn Trung Hiếu từ trước đến nay thì vẫn thế:
Lặng lẽ xanh một màu xanh hồn hậu.
Thơ anh giai đoạn đầu là tiếng lòng xanh tươi của một chặng đời
trai trẻ chiến đấu say mê, lãng mạn: Ô, đẹp quá! Quanh mình ta gió vờn,
mây quyện/ Xe ta đi xua dậy sóng trăng vàng… nhìn đâu cũng rực rỡ sắc màu:
vàng óng lúa, đỏ bụi Trường Sơn: Xe ta băng qua những cánh đồng vàng óng/
Mặc bom rơi, đạn xối đỏ đường/ Nghìn núi, nghìn sông không cản được/ Thác người
đi giải phóng quê hương (Đường về-1966). Đúng là tiếng thơ mang hào khí
chung của cả một thế hệ thơ đánh Mỹ. Nhưng càng dấn thân vào chiến trận, Nguyễn
Trung Hiếu đủ để trưởng thành và tạo cho thơ mình một dáng nét riêng bằng những
câu thơ đẫm mồ hôi hiện thực, nước mắt gian lao và cả xương máu hi sinh giật
giành sự sống: Mỗi túp lều còn đây/ Trải bao cơ cực/ Phải giành từng tấm
tranh, nuột lạt/ Bằng mồ hôi/ Cả máu xương của trăm người! (Tiếng gà xóm
Bãi-1972). Về cuối cuộc chiến tranh, thơ Nguyễn Trung Hiếu chín dần, màu
xanh đã thêm một chút “đậm đà”, lắng lại như “nước chè xanh”: Những bát nước
chè xanh trao nhau rất vội/ Đậm đà sao tình nghĩa quân dân… Và trong khí
thế bừng bừng của ngày giải phóng quê hương, thơ anh vẫn không quá “lắm lời” mà
lắng lại “trầm ngâm suy nghĩ” cùng những hy sinh, mất mát đã qua: Thiên
Bút Phê Vân/ Có phải bởi biết hy sinh nên chẳng nói nhiều lời/ Người đứng đó trầm
ngâm suy nghĩ…?/ Nghe sóng dậy Long Đầu Hí Thủy/ Mà lòng máu rướm Mỹ Lai!
(Chúng con luôn làm vui lòng Bác-29.3.1975).
Về với trời xanh thời bình, thơ Nguyễn Trung Hiếu càng “thấm
đậm”, “ngát xanh” hơn: Từ đâu/ thơ và em thấm đậm?/ Từ đâu/ Hương sứ thơm/
Xanh ngát/ trăng?(Từ đâu). Dù cuộc sống có muôn vàn khó khăn, cuộc nhân thế
có bao điều cay đắng, đời riêng đã nghiêng về phía “lá vàng rơi” của tuổi già,
thơ Nguyễn Trung Hiếu vẫn xanh mãi với thời gian một “màu xanh không đổi”: Một
chiếc lá vàng rơi/ Màu xanh dường không đổi/ Đôi khi ta vô tình/ Để một ngày ở
lại. Nếu thử làm phép thống kê, ta sẽ thấy thơ anh ngập tràn màu xanh. Nào
là “rừng xanh rộn tiếng ve”, “rừng xanh im, khát nắng”, “Màu xanh trải kín
làng”, “những vòm tre xanh mát”, “làng quê xanh ngát”,… rồi “Bóng
xanh che suốt dọc đường làng”, “Nước trong xanh, ôi nước sông Trà”, “Cây vú sữa
miền Nam… xanh mát rượi”, “hàng me rủ bóng xanh mơn”, “Mây in sắc lúa chân trời
dâu xanh”…Và, tôi tin, cho mãi đến muôn sau, hồn thơ Nguyễn Trung Hiếu vẫn mải
mê “xanh suốt cùng thời gian”: Câu thơ nào đẹp vậy/ Xanh suốt cùng thời
gian/ Em trong anh một nửa/ Như vầng trăng trong ngần (Màu xanh thời gian).
Xanh để nhìn thấy rõ những trắng đen, dâu bể cuộc đời - “Hãy xanh cho thấy hết
lòng nông sâu!”: Đâu rồi, hỡi những giòng sông/ Hãy xanh cho thấy hết lòng
nông sâu! (Một sáng tháng ba).
Tạp chí Sông Trà xin giới thiệu Trang thơ Nguyễn Trung Hiếu
cùng bạn đọc.
Đường về
Xe ta băng băng ra tiền tuyến
Ô, đẹp quá! Quanh mình ta gió vờn, mây quyện
Xe ta đi xua dậy sóng trăng vàng…
Ta lại về quê mẹ miền Nam
Miền Bắc trọn đời ta thương nhớ
Ôi đất nước nghìn năm một thuở
Nghìn năm sau còn mãi phút huy hoàng.
Xe ta băng qua những cánh đồng vàng óng
Mặc bom rơi, đạn xối đỏ đường
Nghìn núi, nghìn sông không cản được
Thác người đi giải phóng quê hương.
Giữa trời đêm sao xa chấp chới
Soi sáng đường, sao gọi ta đi
Mùa chiến thắng sao trời chín ngát
Những vì sao trải suốt đường về
20.3.1966
20.3.1966
Bữa cơm Trường Sơn
Cơm
vắt độn củ mì
Đặt trên một phiến đá
Ít lương khô muối mè
Nửa hăng gô rau má
Tựa lưng vào thành đá
Hai chân duỗi thẳng dài
Rừng xanh im, khát nắng
Pháo bom gầm lá bay…
5.1968
5.1968
Từ đâu
Viết được câu thơ
Đêm nay
Dưới hàng sứ ngọc
Ngát trăng xanh
Hôn em
Đôi môi ấm mặn
Từ đâu
thơ và em thấm đậm?
Từ đâu
Hương sứ thơm
Xanh ngát
trăng?
Màu xanh thời gian
Một chiếc lá vàng rơi
Màu xanh dường không đổi
Đôi khi ta vô tình
Để một ngày ở lại
Trong cơn đau nghiệt ngã
Càng hiểu hơn lòng em
Người nối dài nhịp sống
Ngày thường ta dễ quên
Câu thơ nào đẹp vậy
Xanh suốt cùng thời gian
Em trong anh một nửa
Như vầng trăng trong ngần
Lòng không sao nói hết
Nỗi khát khao mùa xuân.





Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét