Thứ Tư, 2 tháng 6, 2021
Trở về cát bụi
Chồng tôi chết đột ngột vì trận sạt lở đất. Nghe mọi
người kể bỗng dưng có tiếng động lạ, rầm rầm rồi bất ngờ cả quả đồi nứt toác, đổ
sập lên căn nhà có mười mấy người đang vui chơi, uống rượu, trong đó có chồng
tôi. Trước khỉ ra khỏi nhà, như mọi lần, chồng tôi giơ tay vẫy: “Anh đến nhà
Quang chơi tí. Lâu ngày không gặp nó”. Tôi cũng giơ tay vẫy. “Nhớ đừng uống
say. Về sớm anh nhé”. Động tác quen thuộc ấy như lời chào mỗi lúc xa nhau, như
lời hẹn sẽ sớm gặp lại. Tôi đâu ngờ là đó là lời chào lần cuối.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Lại nói về chữ "Lễ"
Lại nói về chữ "Lễ" Trước khi khoác bất cứ chiếc áo xã hội nào,ở bất kỳ vai trò nào, điều trước tiên bạn phải là “Người” cái đã...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét