Năm tuổi, Linh đã ngồi trước khung toan và cầm cọ vẽ. Cha dắt
Linh vào con đường hội họa quá sớm. Thảng hoặc, cha dắt Linh đi dạo quanh sân
khu tập thể. Linh mặc váy mầu hồng, hai bím tóc đong đưa thắt nơ mầu đỏ. Đôi
chân trắng, dài trước tuổi và hai gót hồng khiến bọn trẻ con trong cả khu nhà tập
thể nhìn Linh ghen tỵ. Chúng chưa biết thế nào là sự đố kỵ nhưng trước mắt
chúng, Linh xinh đẹp và giỏi giang hơn chúng rất nhiều. Bọn trẻ không thích
chơi với Linh. Linh sống với thế giới riêng biệt lập của mình từ thơ bé. Người
lớn thì nhìn Linh chép miệng: "Con bé này đẹp quá! Lớn lên sẽ bị khổ
thôi". Thế là Linh khổ thật. Mười bảy tuổi Linh theo cha rong ruổi suốt những
ngày nghỉ hè. Cha đưa Linh lên tận những vùng núi cao cao phía bắc, đến vùng biển
Nha Trang đầy nắng, gió và cát... cùng khung vẽ, thuốc mầu, chì, cọ. Nếu không
có một ngày Linh sung sướng, lâng lâng cầm tờ giấy trúng tuyển vào Đại học Mỹ
thuật, phóng xe như bay trên phố, và bất ngờ chiếc ô-tô lao đến... thì cuộc đời
Linh đã khác. Năm năm rồi, Linh sống trên xe lăn. Cha bận liên miên ở trường, ở
xưởng vẽ riêng của cha nên việc ăn uống, sinh hoạt của Linh, cha thuê người
giúp việc đỡ đần.
Một ngày của Linh thường bắt đầu bằng những tia nắng yếu ớt, mong manh và rất
nhiều âm thanh lẫn lộn. Tiếng rao: Bánh rán nóng ròn đê... ê a kéo dài. Tiếng lọc
xọc của chiếc xe đổ rác sớm. Tiếng hót của bày chim lảnh lót: Chi... chi... chiệc
chiệc... Và tiếng gió vờn lá lao xao... ngoài ô cửa sổ.
Ngoài ô cửa sổ.
- Cháu chào bà, cháu đi làm ạ.
- Hôm nay trời nắng đẹp đấy.
- Khổ thân nhà Long, đêm qua sơ sểnh để kẻ gian cắt khóa lấy mất toi cái xe
máy.
- Cho chết. Ham của cho lắm vào.
Tiếng người léo nhéo, ca cẩm, phàn nàn, giận dỗi, than vãn. Đủ cả.
Vẫn ngoài ô cửa sổ.
Gương mặt không rõ là của ai, tung tẩy bím tóc cột nơ mầu da trời lướt qua. Tiếng
líp xe lách tách. Líu ríu tiếng trẻ rủ nhau đến trường. Bác bảo vệ già kéo chiếc
giày cũ sạt sạt, bác đi khấp khểnh bằng một bên chân giả, áo đại cán kiểu cổ
Tôn Trung Sơn kéo kín suốt mùa đông, áo dài tay bộ đội bạc mầu vận suốt mùa hè.
Bác ló đầu ngoài chấn song:
- Mở to cánh cửa sổ ra, cháu.
Linh vòng xe lăn đến sát tường, rướn cổ hỏi:
- Hôm nay trời sẽ nắng hay mưa, bác.
- Hôm nay trời đẹp đấy. Mở to cửa ra cho ánh sáng nó ùa vào.
Bác cứ hay nhắc Linh như vậy, dù biết rằng chẳng bao giờ Linh làm theo lời bác.
Vì với Linh, bất kể mưa hay nắng bên ngoài ô cửa sổ kia cũng chẳng liên quan
gì. Trời mưa hay nắng, gió bão hay trời lặng, cao xanh thanh bình... cũng chẳng
làm Linh vui hơn hay buồn hơn. Linh đã có bốn bức tường của Linh và cái trần
nhà cao vòi vọi. Lâu ngày, sách không đọc và ti-vi Linh cũng chẳng buồn xem. Ngủ.
Thức dậy. Lượn xe lăn trong nhà. Cầm cọ vẽ. Vẽ mải miết. Đếm những con kiến
hành quân không biết mỏi trên tường nhà. Ăn đã có người giúp việc bưng đến. Thỉnh
thoảng nhìn mây trôi qua cửa sổ. Và chán, Linh lại ngủ.
Dãy nhà Linh ở chỉ qua một khoảng sân là đến chiếc hồ xây nhỏ. Khoảng sân vừa
là lối đi lại, vừa là nơi vui chơi của đám trẻ con và cũng là chỗ tụ tập, túm
năm tụm ba của người lớn trong ngày cuối tuần rỗi rãi. Chỗ này khi xưa là một
rãnh nước, người ta tôn nền, làm nhà cao rồi kè đá và xi-măng thành một chiếc hồ.
Nước ở đây quanh năm tĩnh lặng lờ lờ đục và tù đọng. Từ ô cửa sổ nhà Linh nhìn
ra có thể thấy một cụm hoa súng dại giữa mặt hồ. Buổi sáng những nụ súng nhô
lên he hé mầu nâu sẫm, trưa có nắng hoa súng nở tung ra hồng tím rực rỡ rồi chiều
đến những bông súng lại khép vào hờ hững, đến cả đám lá bồng bềnh cũng trở nên
nhợt nhạt. Linh hay nhìn cụm hoa súng dại này, mỗi buổi sáng cô nhẩn nha đếm một...
hai... ba... rồi lẩn thẩn nhẩm tính cụm súng dại nở hơn hôm qua một bông, hay
lùi đi mất một bông. Chậu hoa giấy cha trồng mấy tháng trước leo ngoài chấn
song đã có rất nhiều hoa. Hoa tươi hẳn hoi mà lại gọi là hoa giấy, nở hết đợt
này đến đợt khác, đỏ tươi, tím biếc, trắng phơn phớt lẫn lộn. Rồi hết đợt lại
trơ cành khẳng khiu, gai góc. Có một buổi sáng tự nhiên Linh phát hiện ra đám
rêu xanh mềm mại lún phún phủ đầy cái chậu trồng hoa giấy như ai đắp lên chứ
không phải nó được mọc ra từ lớp bụi này đến lớp bụi khác. Chả lẽ lại là bác bảo
vệ già?
Sáng, trưa, chiều, tối, thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Có lúc Linh như quên mình
đang sống, đang tồn tại, từ lâu lắm rồi.
Bất chợt có một lần, Linh bắt gặp cô gái buộc tóc bằng chiếc nơ mầu da trời hay
đi giày cao gót, mặc áo dài tân thời trắng tinh líu ríu đi qua cửa sổ nhà Linh
cùng một chàng trai cao lớn. Họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Họ mỉm cười với
nhau và thỉnh thoảng chàng trai cúi xuống khẽ hôn lên mái tóc cô gái. Cô gái ấy
lên là Hiền, giáo viên dạy Anh văn, nhà ở tận cùng trong ngõ. Ngày trước, Hiền
không chơi với Linh và Linh cũng chẳng chơi với Hiền. Hiền nhan sắc bình thường,
không đẹp, không mặn mà, vẫn thường đi dạy ngang qua cửa sổ nhà Linh. Vậy mà,
bên chàng trai mới lạ, má Hiền ửng đỏ, mắt lúng liếng và hình như đẹp ra... Sau
đó, những buổi sáng chủ nhật chàng trai thường đỗ xịch xe máy trước cổng nhà Hiền,
tặng cho người mình yêu khi thì một bó hoa hồng đẹp rực rỡ, có hôm là một cành
khế lúc líu quả mọng căng, vàng rộm.
Có một cái gì đó chợt cựa quậy, thức dậy lao xao, thì thầm, dạt dào trong lòng
Linh. Cô đau xót nghĩ đến mình. Chiếc xe lăn và căn phòng vuông vức, giá lạnh,
hoang vắng đến vô cùng. Hai chân Linh không hề có cảm giác, teo lại, thõng thượt
như một khối thịt thừa.
Từ ngày ở bệnh viện về nhà, Linh vẫn cầm cọ vẽ. Cô cắn răng lại chịu đau và cô
vẽ quyết liệt. Vẽ tiếp thêm sức sống cho cô, mà không vẽ cô cũng chẳng biết làm
gì. ở triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ năm trước rất nhiều người đã dừng lại
trước bức chân dung tự họa của Linh. Cô gái trong tranh có gương mặt đẹp, sống
mũi thẳng, đôi môi hơi mím và đôi mắt buồn mênh mang. Có người bảo đôi mắt ấy
mang nỗi buồn của người kỵ mã phải rời xa lưng ngựa trên thảo nguyên mênh mông
rập rờn nắng gió. Lại có người bảo đôi mắt người thiếu nữ ấy là nỗi buồn của
con đại bàng phải giã từ bầu trời lộng gió... Người ta hỏi, người ta khen, người
ta đòi gặp tác giả, người ta gửi tặng rất nhiều hoa cho chủ nhân bức chân dung
sơn dầu ấy. Nhưng không ai biết người trong tranh, không ai biết mặt tác giả của
bức tranh ấy lại là Linh.
Linh có khuôn mặt trái xoan đẹp thánh thiện, da Linh trắng nõn nà như da trẻ
con, đôi mắt to, trong và buồn buồn, dưới hai hàng chân mày đen xanh mượt. Linh
có tiền từ những bức tranh được bán với giá cao trong các cuộc triển lãm. Có tiền,
nhưng Linh không biết tiêu vào những khoản nào. Một bộ quần áo lót cũng tiền
cha cho, một thước toan mới cũng cha mua, một gói ô mai cũng lại cô giúp việc
mua.
Linh có nhiều những bức vẽ ấn tượng. ở đó là một thiếu nữ mặc áo dài trắng đắm
đuối ngắm một cành hoa loa kèn trắng. Một bầu trời bao la, mông lung và cánh
chim cô đơn nhọc nhằn bay dưới những đám mây mầu xám. Một chú mèo ngẩn ngơ nhìn
cuộn len lăn... Tĩnh vật, phong cảnh, chân dung... Chỉ có bầu trời, mặt đất,
hoa lá, cỏ cây, thiếu nữ và nỗi buồn, không có những bon chen, giành giật,
không có tội ác trong tranh của Linh. Riêng một miền khát khao trong tranh mà
Linh hằng ước ao nhưng chưa vươn tới được. Miền khát khao ấy là thiên đường của
những cô gái, những chàng trai yêu nhau. Linh đã từng khóc. Cô khóc không phải
vì sự chán nản với đôi chân tật nguyền mà vì sự bất lực trong ý tưởng, trong
cách thể hiện. Tại sao? Ta không thể vẽ được một bức tranh về tình yêu kia chứ?
Cho đến một ngày.
Người cha ngắm nhìn những bức tranh của Linh. Ông mỉm cười rồi khuôn mặt ông buồn
lặng ngay. Ông thương con gái và ông thấy nuối tiếc. Giá như con ông không bị
tai nạn, giá như con ông có thể bay nhảy khắp nơi thì thế giới nghệ thuật sẽ mở
ra trước mắt nó rộng rãi, lớn lao biết bao nhiêu?
Ông nhớ lại ở các triển lãm lần trước, những bức tranh con gái ông vẽ về một
người lính vai đeo ba-lô đứng hát ở lưng đèo, vẽ một cô sơn nữ che ô thấp
thoáng trên đỉnh dốc, bước chân đung đưa theo những chấm nắng... Ông đã từng
nghe những lời bình phẩm tiếc rẻ. Tranh của con gái ông đẹp, ấn tượng nhưng bị
thiêu thiếu một cái gì đó. Ông thương con gái đến cháy lòng.
Con gái ông trong trẻo quá. Nhìn những bức vẽ mới nhất ông hiểu con gái ông
không còn vô tư nữa, trong đôi mắt trong veo của Linh giờ còn có muôn vàn những
tia nắng lấp lánh và các đám mây mầu xám đang trôi. Con gái ông đã biết mơ đến
một miền xa xôi lắm. Nó muốn thoát ra và đi đến một nơi mênh mông nào đấy ở đó
có vi vút tiếng thông reo, có róc rách tiếng suối chảy và có tiếng dịu êm thì
thầm hay cáu gắt, giận dỗi vì nhọc nhằn của con người. Con gái ông đang bị bao
vây, bị giam cầm gò bó trong bốn bức tường. Tranh của Linh phải thực tế hơn, bề
bộn, sinh động hơn chứ không thể èo uột do tưởng tượng thế này.
Linh ơi ! Giá như con đi xa bằng đôi chân của mình, giá như con được yêu? Ông
không hề biết rằng Linh cũng đã đang thổn thức, bởi vì con gái ông đã hơn hai
mươi tuổi, cái tuổi mà lẽ ra trước mắt là một bầu trời rộng mở, ở đấy có những
tia nắng vàng rực rỡ; có những câu nói ấm vang, vòng tay khỏe khoắn, hơi thở nồng
nàn của đàn ông; những đóa hoa hồng đỏ rực trinh bạch còn đang ngậm sương long
lanh và những cái nhìn khác giới mê say; là những nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng.
Nhưng tình yêu vẫn còn là một cái gì đó quá đỗi mơ hồ, xa lạ với con gái ông.
Sau mỗi chuyến đi xa trở về cha Linh thường dành thật nhiều thời gian để kể
chuyện về những nơi ông đã đến cho con gái nghe. Ông chỉ có thể nói cho con gái
biết ngọn núi thì cao, dòng sông hiền hòa chảy và có những cánh buồm trôi lững
lờ, con người sống bên nhau thì có dối lừa, có nhân ái... Nhưng ông không thể
giảng giải cho con gái biết tình yêu là thế nào?
Cho đến một ngày.
Linh đang say sưa với bức tranh của mình, từng nét bút đưa đưa mềm mại, khoảng
mầu hiện lên sống động trên toan thì có một chàng trai đứng lặng ngoài cửa sổ.
Chàng mải mê nhìn những nét vẽ theo những ngón tay thon nhỏ búp măng của cô. Bất
chợt chàng trai thốt lên:
- Đẹp quá!
Không biết bức tranh vẽ dở đẹp hay cô họa sĩ tật nguyền đẹp mà chàng trai cứ đứng
ngây người ra mãi. Linh giật mình xoay người lại. Cô ngỡ ngàng. Lại là chàng
trai sáng sáng chủ nhật mang hoa đến tặng cô giáo Hiền.
- Đẹp quá? Chàng trai lại thốt lên.
- Anh không gặp được chị Hiền à?
Đến lượt chàng trai cầm bông hoa hồng bối rối. Anh vừa lúng túng, vừa tiến lại
sát gần song cửa sổ:
- Anh tặng em này. Em vẽ tranh đẹp quá.
Có một cái gì đó như linh tính mách bảo, có một cái gì đó như là sự nhạy cảm của
người con gái, cô ngập ngừng:
- Em cất hộ anh cho cô giáo Hiền.
- Không! Anh tặng em. Thật đấy!
Linh kịp nhìn thấy đôi mắt anh thoáng buồn. Hoa hồng thơm ngát, dìu dặt, tức tưởi.
Linh cầm bông hoa e ấp vào ngực, khẽ khàng đưa lên mặt, đôi môi trinh nữ của cô
hôn nhẹ lên bông hồng đỏ còn đọng giọt sương đêm lóng lánh. Mọi cử chỉ của Linh
nhẹ nhàng như mèo con, hình như cô không dám thở mạnh, mạnh một chút thôi tất cả
sẽ tan biến đi mất. Hoang phí quá mà Linh đang muốn dè sẻn đến từng tý một cái
khoảnh khắc hiếm hoi ấy. Linh khóc nức nở. Lần đầu tiên Linh khóc như vậy, nước
mắt chảy thành dòng tràn xuống đôi gò má mịn màng trắng. Ngày trước khi biết
mình sẽ tàn tật và phải làm bạn với cái xe lăn suốt đời Linh cũng không khóc to
như vậy. Lần đầu tiên, bầu trời ngoài ô cửa vỡ òa ra, đôi mắt cô sáng ngời và
khuôn mặt cô rạng rỡ.
Chàng trai đã đi từ lúc nào. Ngoài sân những tia nắng vàng đang nhảy nhót, bày
chim chào mào chí chóe cãi nhau. Gió thổi nhẹ, khẽ lay lá hơn mọi ngày. Bác bảo
vệ già đi đi lại lại, một bên giày kéo sạt sạt trên nền sân. Bác nhìn đi đâu
như chẳng hề biết việc gì vừa xảy ra với Linh. Đến gần cô, bác khẽ nhắc:
- Mở cửa rộng ra nữa, cháu, hôm nay trời đẹp đấy.
Từ hôm ấy.
Ngoài những lúc mê mải vẽ, thời gian còn lại Linh hay dán mắt lên bầu trời
ngoài ô cửa. Vệt nắng chui qua khe lá hở rọi vào nhà, thành những vệt sáng trắng
dài dài và vô số những giọi bụi ly ti nhảy múa. Trời cao hơn, chim hót líu lô
hơn và những tia nắng hồng hơn. Linh biết đấy là một buổi sáng đẹp trời. Linh
thấy yêu đời, yêu mình hơn. Và Linh chờ mong một ngày chủ nhật mới đến nhanh.
Chủ nhật mới đến nhanh thật, nhưng không có bông hoa hồng bất chợt hiện ra, điều
thầm kín mong ước trong lòng Linh lại không đến. Linh vẫn hay dậy sớm nhất và
đi ngủ muộn nhất. Buổi sáng cô mở tung các cánh cửa sổ, gió sớm mát mẻ ùa vào.
Một chủ nhật nữa và lại một chủ nhật nữa. Không thấy cô giáo Hiền mặc áo dài trắng
thả gót đi ngang qua ô cửa sổ. Và cũng chẳng thấy chàng trai ấy đâu nữa. Linh
thẫn thờ nhìn ra ngoài. Cụm súng dại phía hồ xa kia hoa đã lụi. Nước hồ vẫn lặng
như chưa hề thay đổi bao giờ. Linh lại nhìn mây trôi mải miết trên bầu trời và
cô nhớ đến chuyện cổ tích có chàng hoàng tử đến cứu công chúa xinh đẹp bị cầm
tù trong lâu đài hoang.
Chuyện cổ tích thì chưa đến với Linh, nhưng lại vẫn tiếng rao bánh rán nóng
giòn đê..., tiếng xe đổ rác sớm lọc xọc, tiếng chim chí chóe và tiếng lá lao
xao ngoài ô cửa như không hề thay đổi. Mặc kệ, Linh vẫn mong một ngày chủ nhật
mới.
- Sao mắt cháu buồn thế? Mở cửa sổ to ra.
Bác bảo vệ già như đọc được nỗi buồn trong đôi mắt của Linh.
- Hôm nay trời nắng hay mưa, hở bác?
- Hôm nay trời đẹp đấy.
Lại cho đến một ngày.
Linh mở tung cửa sổ. Ban mai ùa vào nhà. Những tia nắng đầu tiên óng ánh rọi
qua kẽ lá. Linh sững sờ bắt gặp một bông hồng đỏ còn ướt đẫm sương đêm trên bậu
cửa sổ. Linh ấp bông hồng lên ngực, đưa lên môi mơn man tận hưởng hương thơm dịu
dàng và trinh bạch của tuyết hoa. Nắng mới vẫn nhảy nhót ngoài sân và trên cây
lá, tiếng ríu rít của lũ trẻ con ngang qua cửa sổ. Linh lật tờ lịch trên tường
- Hôm nay là ngày chủ nhật.
Kỳ lạ thay, những bông hoa hồng bên cửa sổ tươi hết cả tuần, dần dần hoa chỉ
khô đi chứ không héo. Linh lấy những sợi chỉ buộc lại và cẩn thận treo thứ tự
lên đầu giường. Linh ước ao một ngày nào đó, chàng hoàng tử có vầng trán thông
minh, mái tóc bồng bềnh hiện ra. Đôi mắt cương nghị và giọng chàng ấm áp:
"Công chúa Linh bé nhỏ xinh đẹp của anh. Anh sẽ đem em đến một miền cổ tích
xa xôi... ở đấy chúng ta sẽ có những đứa con trai, con gái; những đứa con của
chúng ta sẽ rất thông minh và xinh đẹp; chúng có trái tim của mẹ và khối óc của
cha. Những đứa con của chúng ta, đứa làm ca sĩ, đứa là nhà văn và có đứa lên rừng
trồng cây hái quả, có đứa xuống biển cấy lúa bắt tôm, cua, ngao, sò...".
Đặt bông hồng xuống gối trong đầu Linh lóe lên một ý tưởng mới mẻ... Linh đến
ngồi trước giá vẽ. Bao điều bí ẩn giờ đang ở trước mắt Linh, không còn xa lạ đối
với Linh nữa. Tình yêu ơi tuyệt vời quá? Lứa đôi. Linh sẽ đặt tên cho bức họa mới
là Lứa đôi.
Ngày tháng lại trôi trôi.
Linh vẫn đi ngủ muộn và dậy sớm hơn tất cả mọi người. Cho đến một buổi sáng chủ
nhật, cô háo hức mở toang cánh cửa sổ. Bên ngoài gió rít ù ù và mưa rơi lả tả.
Trên thành cửa sổ không có bông hồng đỏ nữa. Chả lẽ vì gió mưa? Chả lẽ... Bao
nhiêu ước đoán, nghĩ suy. Đành phải chờ đến chủ nhật sau. Chủ nhật sau và chủ
nhật sau nữa, chỉ có tiếng chim chảnh chọe cãi nhau, tiếng lá lao xao ngoài ô cửa,
tiếng lọc xọc của xe đổ rác sớm..., không có bông hồng trên thành cửa sổ!
Cha Linh về. Ông báo tin mừng tác phẩm Lứa đôi của Linh được giải thưởng của
Triển lãm mỹ thuật trẻ toàn quốc. Cái tin ấy làm cho cô vừa vui vừa mừng. Cô
nói với cha:
- Con sẽ ăn mừng và mời bác bảo vệ già cùng dự. Cha đồng ý không cha?
Cha Linh chợt buồn. Ông lưỡng lự một lúc rồi mới nói:
- Bác bảo vệ già ốm nặng, mất ở bệnh viện một tháng rồi.
Bà giúp việc bảo:
- Tôi có thay ông đi viếng, nhưng quên không nói với cô.
Linh lặng người, có một cái gì đó cồn lên chẹn cứng trong ngực. Cô chợt nhớ ra
gần một tháng nay không thấy bác bảo vệ già kéo lệt sệt một bên chân giả nữa.
Thay bác bây giờ là một chàng trai trẻ, anh ta cao gầy nhưng trông rắn rỏi. Anh
bảo vệ mới vẫn đi đi lại lại khắp dẫy nhà, trong sân, bên bờ hồ xây và đến trước
ô cửa sổ nhà Linh, anh ta đi chậm hơn một chút rồi bao giờ cũng liếc mắt như kiếm
tìm. Linh nhìn anh thấy vừa quen vừa lạ. Hình như Linh đã gặp anh ta ở đâu rồi
thì phải? Bà giúp việc kể đám tang bác bảo vệ già đông lắm, có những người lính
cựu cùng chiến trường năm xưa của bác cũng về đưa tiễn.
Linh vẫn tin rằng một ngày nào đó sáng ngủ dậy, mở cửa ra Linh sẽ thấy mái đầu
tóc bạc của bác bảo vệ già lấp ló: "Mở cửa sổ to ra, cháu. Hôm nay trời đẹp
đấy.". Linh vẫn chờ một ngày chủ nhật như thế.
Thanh Xuân Nam
Tháng 7 Năm 2002 Vũ Minh Nguyệt Theo https://vietmessenger.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét