Tác giả và tác phẩm:
Kawabata Yasunari là một đại văn hào Nhật Bản. Ông được giải thưởng NOBEL về
văn chương năm 1968. Độc giả Việt Nam biết đến ông nhiều qua các tiểu thuyết
lớn như Xứ Tuyết, Ngàn Cánh Hạc, Tình Yêu Và Nỗi Buồn... Kawabata cũng viết những
truyện rất ngắn. Truyện ngắn Bên Ngoài Cõi Chết dưới đây rút ra từ một tuyển tập
truyện ngắn của ông, có tên là "Những Truyện Ngắn Bằng Bàn Tay."
Trong truyện này, một cô gái trẻ mười bảy tuổi trầm mình xuống biển tự tử vì
gia đình cấm không cho gặp người yêu. Vì người con gái chết trẻ nên
tình yêu trinh nữ của nàng vẫn còn vĩnh viễn nguyên vẹn. Năm mươi lăm năm
sau, nàng trinh nữ ấy gặp lại người tình, nay đã già ngoài bảy mươi tuổi. Có thể
họ gặp nhau trong cõi chết, mà cũng có thể là trong cõi của người sống. Kết luận
của truyện cho người trinh nữ đã chết và người yêu nhập vào một cây cổ thụ, có
lẽ phản ảnh quan niệm tình yêu lý tưởng của Kawabata - một thứ tình yêu tinh
khiết không gợn một chút dục vọng xác thịt. Lão già và người thiếu nữ đang đi.
Hai người trông có vẻ kỳ cục về nhiều phương diện. Hai người cách nhau tới sáu
mươi tuổi, nhưng họ dường như không hề quan tâm đến điều ấy, dù là đôi chút. Họ
sát cánh bước đi bên nhau như một đôi tình nhân. Lão già thì điếc. Lão không
nghe thấy những gì người thiếu nữ nói. Nàng mặc một chiếc kimono màu tím có vẽ
những mũi tên nhỏ màu trắng, mặc dầu phía bên dưới được che khuất bằng một chiếc
"hakama" màu tím đỏ. Ống tay áo của nàng hơi rộng. Lão già thì mặc quần
áo trông giống một người đàn bà nhà quê thường mặc khi đi làm cỏ ngoài ruộng
lúa. Lão không đeo bao tay hoặc vải quấn chân, nhưng áo và quần lão bằng vải
trông giống quần áo của một người đàn bà. Chiếc quần quá rộng ngang thắt lưng gầy
gò của lão.
Trên bãi cỏ ở phía trước hai người một quãng có một hàng rào kẽm khá cao. Tuy
hàng rào kẽm chắn ngang đường đi của họ, nhưng họ hầu như không thèm để ý tới.
Hai người bước qua hàng rào như một làn gió, mà không cần phải chậm bước lại.
Người thiếu nữ dường như để ý đến hàng rào kẽm sau khi hai người đã đi sang bên
kia hàng rào.
"Trời!" nàng nhìn lão già đăm đăm với đôi mắt dò hỏi. "Anh
Shintaro, anh cũng đi xuyên qua hàng rào được, hả anh?"
Lão già không nghe thấy câu hỏi. Nhưng lão nắm lấy hàng rào và bắt đầu lay mạnh.
Lão gào lên, "Đồ khốn này! Đồ khốn này!”
Lão đẩy hàng rào mạnh đến nỗi hàng rào bật ra xa khỏi lão, và làm lão ngạc
nhiên. Lão lảo đảo và nắm lấy hàng rào, thân thể lão nghiêng về phía trước.
Người thiếu nữ kêu lên và chạy lại ôm lấy vai lão. "Shintaro, anh phải cẩn
thận! Sao thế này? Anh hãy buông tay khỏi hàng rào đi." Rồi nàng nói thêm,
"Sao bây giờ anh nhẹ thế!”
Cuối cùng lão già đứng lên được. Trong lúc lão thở hổn hển, vai lão nhô lên và
hụp xuống.
"Cám ơn," lão nói và lại nắm hàng rào, lần này thật khẽ bằng một bàn
tay. Rồi lão tiếp tục nói bằng một giọng nói lớn đặc biệt của người điếc,
"Hết ngày này sang ngày khác, anh đã quen với việc nhặt banh gôn ở phía
bên kia hàng rào này. Đó là nghề của anh trong suốt mười bảy năm.”
"Chỉ có mười bảy năm thôi à? Thế đâu có lâu dài gì!"
"Họ đánh banh về bất cứ phía nào họ thích! Trái banh âm vang lên khi đụng
phải lưới. Cứ mỗi tiếng động anh lại cúi đầu xuống tránh, cho đến lúc anh quen
dần. Chính những âm thanh ấy làm tai anh điếc. Cái việc làm khốn kiếp
này!"
Hàng rào kẽm, dùng để bảo vệ những người xem đánh gôn, có bánh xe đẩy ở dưới và
có thể đẩy đi về bất cứ phía nào của sân tập đánh gôn. Sân tập và sân gôn phân
cách nhau bằng một hàng cây. Hàng cây không đứng thẳng lối vì những cây này mọc
lên tự nhiên, và được để lại khi cả khu vườn được làm thành một sân chơi gôn.
Lão già và thiếu nữ bắt đầu bước xa khỏi hàng rào.
Thiếu nữ nói, "Anh có thể nghe thấy những âm thanh thân yêu cũ của sóng biển."
Muốn cho lão già nghe thật rõ, nàng ghé miệng vào tai lão và nhắc lại,
"Anh có thể nghe thấy âm thanh thân yêu cũ của sóng biển."
"Cái gì?" Lão già nhắm mắt lại. "Misako ơi, hơi thở của em thực
là ngọt ngào. Giống y như ngày xưa vậy."
"Anh không nghe thấy âm thanh thân yêu cũ của sóng biển hay sao?”
"Sóng biển? Có phải em nói sóng biển? Và thân yêu nữa? Làm sao sóng biển
có thể thân yêu đối với em, sau khi em đã chết chìm trong sóng biển ấy?”
"Thực là thân yêu, em đã trở về căn nhà cũ của em sau năm mươi lăm năm để
thấy anh cũng trở lại cố hương. Ôi, thơ mộng quá!" Mặc dầu lão già không
còn nghe thấy những lời nói của nàng mà nàng vẫn nói tiếp. "Em trầm mình
xuống biển là đúng lắm. Nhờ thế em đã và sẽ vẫn có thể yêu anh mãi mãi, giống y
như em yêu anh lúc em chết. Hơn nữa, tất cả mọi ký ức của em chấm dứt ở tuổi mười
bảy. Theo như em biết thì anh vẫn mãi mãi là một thanh niên trẻ. Đối với anh
cũng vậy, anh Shintaro của em. Nếu em không tự tử lúc em mười bảy tuổi và nếu
anh trở về để thăm em, anh sẽ trông thấy một bà già bẩn thỉu. Thực là hãi hùng!
Như thế em làm sao dám gặp anh nữa.”
Lão già bắt đầu nói, bằng giọng lẩm bẩm của một người điếc, "Anh đi lên tận
Đông Kinh, nhưng anh vẫn không khá được. Anh trở lại cố hương thành một lão già
bất mãn. Anh xin được một việc làm tại sân gôn. Đó là sân gôn trông xuống biển,
tại đó một người con gái nhẩy xuống biển tự tử sau khi người ta cấm cô ta không
được gặp anh nữa. Anh năn nỉ họ mướn anh, và họ đã mướn vì tội nghiệp
anh."
"Chúng ta đang đi trên mảnh đất trước kia thuộc về gia đình anh, anh
Shintaro.”
"Đi nhặt banh tại sân tập - đó là những gì anh có thể làm được. Lưng anh
đau, nhưng anh vẫn phải tiếp tục. Có một người con gái nhảy xuống biển chỉ vì
anh. Bờ đá nơi cô gái gieo mình xuống biển cũng gần đây, vì thế ngay một lão
già yếu đuối như anh cũng có thể tới đó và nhảy xuống - vì thế anh vẫn suy
nghĩ.”
"Đừng làm thế, anh Shintaro! Anh phải tiếp tục sống. Khi anh chết rồi, sẽ
không còn ai trên đời này tưởng nhớ đến em nữa. Lúc đó thì em sẽ chết thực sự đấy."
Thiếu nữ choàng ôm lấy lão già khi nàng nói như thế, nhưng lão đâu có nghe thấy
gì.
Cũng như nàng, lão vòng tay ôm nàng.
Lão nói, "Phải, hãy chết cùng nhau. Em và anh lần này. Em tới để đưa anh
đi với em phải không?"
"Chết cùng nhau ư? Không, xin anh phải sống. Sống vì em." Thiếu nữ ngẩng
đầu khỏi vai lão già và nhìn thẳng trước mặt. Giọng nàng trở nên linh hoạt.
"Coi kìa! Những cây cổ thụ vẫn còn kia. Tất cả ba cây trông giống y như
ngày xưa. Ôi, những cây ấy nhắc nhở em tới những ngày hạnh phúc cũ!"
Lão già cũng quay mắt về phía ba cây cổ thụ, khi thấy thiếu nữ chỉ tay về phía
đó.
Lão nói, "Mấy người chơi gôn sợ ba cây đó lắm. Họ muốn cưa ba cây ấy xuống.
Họ nói những trái banh của họ luôn luôn bật về phía phải, như thể những cây kia
cuốn banh của họ bằng một sức mạnh ma quái."
"Những người chơi gôn rồi cũng chết đi. Chết sớm hơn là những cây kia đã đứng
tại đó hàng thế kỷ rồi. Họ nói những điều ấy là vì họ không hiểu cuộc nhân sinh
ngắn ngủi biết bao!”
"Tổ tiên của anh đã chăm sóc những cây đó hàng trăm năm, vì thế khi anh
bán đất, anh đã bắt họ hứa không được cưa những cây ấy đi.”
"Hãy lại đó đi," thiếu nữ giục và lấy tay kéo lão già loạng choạng về
phía mấy cây cổ thụ.
Nàng đi xuyên qua một thân cây. Lão già cũng đi như vậy
Nàng kinh ngạc nhìn lão già đăm đăm. "Ồ! Anh cũng chết rồi à, phải không
anh Shintaro? Anh chết hồi nào?" Lão già không trả lời.
"Anh chết rồi! Anh chết thực rồi phải không anh? Em ngạc nhiên tại sao
chúng mình không gặp nhau trong cõi của người chết. Bây giờ thử xem anh chết thực
hay còn sống. Nếu anh chết rồi, em sẽ vào trong cây này với anh."
Lão già và người thiếu nữ biến mất vào trong thân cây. Hai người không bước ra
nữa.
Màu chiều bắt đầu nhuộm trên những bụi cây đằng sau ba cây cổ thụ. Chân trời,
phía có tiếng sóng biển vọng lại, lờ mờ một màu đỏ nhạt. Yasunari Kawabata Nguyễn Vạn Lý dịch
Theo https://vietmessenger.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét