Cảm xúc của mùa thu
Hằng
ngày tôi thường đi qua con đường đó, những hàng cây lá xanh tươi nay đã
bắt đầu đổi màu, từ xanh đậm sang vàng vàng ưng ửng đỏ, chỉ cần một làn
gió thổi ngang thì những chiếc lá sẽ lìa cành bay ra không, rơi lả tả
xuống bên đường. Mùa Thu đã đến rồi…
Thu
về mang theo gió thổi miên man, trên cành lá nghe xào xạc, mây giăng
không có màu xanh ngắt mà chỉ lù mù xam xám cho xuống vài vạt nắng nhàn
nhạt yếu ớt… Hình ảnh thiên nhiên thay đổi rõ rệt, nhất là tiết trời có
một chút lành lạnh xoáy vào lòng người, quả thật Thu về gợi cho ta nhiều
nỗi nhớ.
Nhớ
về quê hương của thời còn thơ ấu, cùng bạn chơi lồng đèn ăn bánh Trung
Thu, giờ học thủ công cô giáo dạy xếp lồng đèn bằng giấy màu, buổi tối
đốt đèn cầy gắn ở dưới đáy của nó, đèn phát sáng tỏa màu sắc của giấy
trông cũng đẹp mắt lắm, tuy nhiên nếu va cham mạnh hay một cơn gió thổi
ngang, đèn cầy bị ngã là nó cháy ngay.
Mùa
Thu là mùa tựu trường, và cũng là mùa mưa, không phải giọt mưa to chạm
vào mái nhà nghe rào rào như mư a Hạ, mà là những giọt mưa lấm tấm nhè
nhẹ… Nhớ về trường ấy ngày nhập học, tôi mặc bộ áo dài trắng tinh mẹ may
cho, từ nhà trọ đi ngang qua lộ 20 mới vào cổng Trường. Có những hạt
mưa nhỏ đã không thương tiếc cuốn theo những hạt sình đo đỏ thấm đầy vào
áo quần. Rồi thì phải cuốn hai vạt áo lại vắt trên vai, một tay xách
giày, một tay nắm hai ống quần… Nhớ thuở nào đó, được bạn yêu gọi là con
bé mắt nai vì nó ươn ướt, buồn buồn, ưa hờn mát nhỏng nhẻo, mái tóc dài
xõa bờ vai, dáng vẽ tròn trịa mũm mỉm, bạn yêu gọi là “Công chúa ngày
xưa”.
Có
nhiều mùa Thu đến rồi đi, tôi đang bước trên đường ngập đầy lá vàng
rơi, đôi chân bước lùa trên lá, âm thanh xào xạc của lá nghe hay hay.
Vài chú bé đi ngang qua mặt cười tinh nghịch, “bà lão chơi giống con
nít”. Có ai biết bà lão đang ước mơ có một “ông lão” đi cùng bà trong
giờ phút nầy, có phải là ấm áp lắm không?
Một làn gió mạnh thổi đến, những chiếc lá lay động, bay tung ra ngoài khoảng không.
Lá rơi, Vui, ta có cảm nhận hạnh phúc…
Lá rơi, Buồn, ta có cảm nhận lá xa cành...
(không rõ tác giả)
Mấy
ngày hôm trước đọc tin buồn trên trang web của Trường, biết tin một
đồng môn vừa mới qua đời, cảm giác xúc động ùa đến. Tôi với anh không
học cùng một lớp, nhưng tôi biết anh, lúc xưa ở gần nhà trọ với nhau.
Vẫn còn nhớ anh là người to khỏe, giọng nói
mạnh. Trước năm 2000 tôi có về họp mặt cựu học viên NLSCT, tôi có thấy
anh và nhìn là nhận ra ngay. Lặng lẽ nhìn anh tôi thấy tóc anh đã bạc
nhiều đi, da đen sạm hơn, mọi sự khó nhọc, khổ cực thể hiện trên gương
mặt, nhưng cách nói chuyện thì vẫn ồn ào, náo nhiệt như xưa. Tôi hiểu,
cuộc sống thăng trầm nhiều nỗi. Thỉnh thoảng bắt gặp hình ảnh bạn bè
quen trên Trang nhà, cảm được những biến đổi theo thời gian, lắm lúc
nhìn bạn rồi lại nhìn mình.
Bao mùa Thu hoa vẫn vàng như thế,
Chỉ là em đã khác với em xưa.
Nắng nhạt vàng, ngày đã quá trưa,
Nào đâu những biển chờ nơi cuối đất…
(Thơ Hoa Cúc của nữ sĩ Xuân Quỳnh)
Còn
một ít lá lắc lay trên cành, tôi lại nghĩ đến “Chiếc lá cuối cùng” của
nhà văn O’ Henry: “Chuyện viết về cô gái tên Johnsy, cô bệnh viêm phổi nặng. Giường bệnh
của cô nằm gần cửa sổ bệnh viện, bên ngoài cửa sổ có một cây trường
xuân, mỗi ngày cô đếm từng chiếc lá lìa cành, và cô nghĩ rằng khi chiếc
lá cuối cùng rơi thì cô sẽ chết… Nhưng chiếc lá cuối cùng không rơi và
cô dần bình phục, cuối cùng cô đã khỏe hẳn. Nhưng lúc đó ở một phòng
bệnh khác, có một người họa sĩ vừa mới mất vì phải vẽ ngoài trời trong
tiết Thu gió lạnh. Ông mất nhưng không nuối tiếc, vì cuối đời ông đã
mang lại sự sống cho cô gái trẻ bằng cách mỗi ngày vẽ ảnh chiếc lá còn
vướng trên cây để cho cô thấy mà nuôi niềm hy vọng”. Hình ảnh mùa Thu có
mây bàng bạc, gió lạnh se se lòng, làm cho người ta nghĩ đến sự ra đi,
sự chia tay, mất mát đau buồn…
Nhưng,
có phải mọi việc trên trái đất nầy đều có thì có tiết. Đấng tạo hóa đã
cho chúng ta 4 mùa. Mùa Xuân nẩy lộc lên mầm, mùa Hạ đơm hoa kết trái,
mùa Thu thu hoạch hoa màu, kết thúc mọi việc trong năm, mùa Đông tận
hưởng kết quả, chuẩn bị bắt đầu cho một năm mới đến. Lòng chợt cảm xúc
cho mùa Thu với một cảm giác vui và hạnh phúc hơn, hãy để những nỗi đau
đi vào quá khứ, hướng đến tương lai với những chồi non, nụ mầm mới. Ngày
nào còn sống thì mình sẽ sống đẹp với chính mình và cuộc đời. Chắc hẳn
bên mình vẫn có người đang thật sự yêu thương, quan tâm đến mình. Và
cũng có người đang cần mình yêu thương và quan tâm họ.
Thời gian như là gió,
Mùa đi cùng tháng năm,
Tuổi theo mùa đi mãi,
Chỉ còn anh và em…
(Thơ Thư tình cuối mùa Thu của nữ sĩ XQ).
Kiếp nào có yêu nhau
Phạm Duy - Ngọc Hạ
Nguyễn Thị Hồng Cúc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét