Thứ Hai, 25 tháng 4, 2022
Mái tóc ngày xưa
Ông Ba hình như đã bị lẩn thẩn dù tuổi mới ngoài bảy mươi
lăm. Nhiều khi, ông ngồi nhìn vợ thật lâu rồi lẩm bẩm: “Tôi nhớ ngày xưa tóc
bà dài lắm, mượt lắm kia mà. Sao độ này bạc quá, bạc hết mất rồi.” Những lúc đó
bà cười đôn hậu: “ Già rồi ông ơi. Tóc không bạc mới là lạ đó.” Bà cười mà ông
không cười. Ánh mắt rõ ràng một sự nuối tiếc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Lại nói về chữ "Lễ"
Lại nói về chữ "Lễ" Trước khi khoác bất cứ chiếc áo xã hội nào,ở bất kỳ vai trò nào, điều trước tiên bạn phải là “Người” cái đã...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét