Mùi bình minh - Truyện ngắn Phát Dương
“Một người đàn bà có thể mỉm cười khi nghĩ tới cảnh chồng đang hẹn hò với người yêu cũ, với lòng tin tuyệt đối dành cho cả chồng và người kia, là một người đàn bà hạnh phúc”. Giọng văn sắc sảo, già dặn của Phát Dương trong “Mùi bình minh” đã đan xen giữa quá khứ và hiện tại, thế giới bên ngoài và thế giới bên trong, từ đó lẩy ra những nghiền ngẫm, suy tư về tình yêu, thân phận và lẽ sống.
Chuyện có lẽ đã quên được. Giả sử như không quên được cũng phớt
lờ được. Người ta coi kí ức như dòng sông đùng đục, múc lên lóng phèn xài thứ
nước trong, cạn đáy vét cặn bỏ đi. Để rồi nhìn những hạt nâu cô đơn nằm tụ nhau
dày đặc vẫn cô đơn, ngờ ngợ nhớ à nó là phù sa mình thầm ca ngợi.
Ừ thì không quên được, vẫn tiếc chứ, nhưng thời gian đã phủ bụi
rồi. Ông Hiên cất giữ trong ngăn kéo tim, khóa kĩ, chẳng bao giờ nghĩ rằng mình
sẽ mở ra. Huống chi là nhắc lại. Vậy mà người về. Người chẳng cần chìa dự
phòng, giọng nói như câu thần chú, kí ức xộc ra khỏi ngăn tủ háo hức như con
chó trung thành quấn chủ. Người già dễ rưng rưng. Ba mươi ba năm. Tình cũ.
Hồi nghe bà Ánh gọi về, vợ ông Hiên đã cất giọng nằng nặng:
“Tui nói rồi, tình cũ không rủ cũng tới. Người ta bay tận từ Mỹ về, không ý đồ
ai rảnh đâu tìm gặp cho bằng được”. Mấy chục năm vợ chồng đủ để ông biết, vợ
nói chỉ để nói, cho đã cái miệng, bụng vẫn rì rào xanh cỏ như cánh đồng sau mưa
mát rượi. Tính ông ngược lại, ngoài mặt hề hề mà trong dạ con hạn bà chằn cư
trú mãi mãi. Ông không thích người ta nói này kia xéo xiên ngang ngửa. Ông ngán
thay đổi nhịp sống đều đặn trôi, như con sông đã quen êm đềm chảy. Đừng cạn
queo, đừng cuộn cuộn lũ. Đừng khuấy lên điên đảo sạt bờ trôi cây.
Ông Hiên chọn tránh mặt. Ông từ chối cuộc hẹn ở Bạc Liêu, trốn
tuốt lên Sài Gòn chơi với cháu. Ông nghĩ làm vậy đủ để nản, người ta vốn ý nhị.
Ông không ngờ ba mươi ba năm khiến người ta khác nhiều, hay ba mươi ba năm khiến
người ta nung nấu quyết tâm dám làm những điều mà tuổi trẻ người ta không dám.
Càng nguy hiểm. Than già giữ nhiệt còn mãnh liệt hơn củi phừng phừng cháy. Bà
Ánh có mặt ở Sài Gòn, lần nữa gọi ông hẹn uống cà phê.
Có thật chỉ là uống cà phê? Biết bao nhiêu chuyện để nói. Tưởng
tượng mỗi chuyện là một tờ giấy mỏng dính, cầm soi thấu mặt bên kia, xếp chồng
lên giờ chắc thành hai ngọn núi. Hai ngọn núi giấy dễ cháy. Ông Hiên thở dài,
xua đuổi hình ảnh cánh rừng cháy rụi chỉ bằng mồi thuốc quăng bậy. Và những tiếng
xa gần, trong mù mịt khói ta chẳng còn thể nhận ra nhau. Lửa không biết có
thiêu được người không, nếu cháy luôn vỏ bọc để lộ ra thằng Hiên trẻ non thì kì
cục quá. Cái tuổi vồ vập chỉ biết yêu là yêu. Cuối cùng lấy người chẳng yêu.
Qua chục năm, nhận ra để bên nhau người ta ngấm dần chữ thương nữa.
Chần chừ nhìn đồng hồ, kim gì mà chạy nhanh dữ. Nghĩ ngợi
chút xíu mười lăm phút chạy qua cái vù. Mặt trời vẫn chưa lên. Bình minh của
ông Hiên tính từ lúc ông thức dậy. Hôm nay trước cả mặt trời. Bình minh màu đen
chảy dài, như thế giới đang nằm trong lọ mực. Ngoài kia thần thánh đang chấm
bút vô ghi nên lịch sử. Cho ông hỏi ba mươi phút nữa ông đã quyết định đi hay
không đi? Vùng vằng giữa hai quyết định. Muốn và sợ.
Sợ bà Ánh thì ít, sợ chính ông thì nhiều. Sợ vợ ông buồn nữa.
Bà có thể rổn rảng, nhưng dễ mủi lòng, nhắc mấy chuyện xưa lần nào cũng khóc.
Ông không còn muốn làm ai phiền hà, chỉ muốn trầm lặng đi đến dấu chấm câu cuối
cùng của mình. Văn bản đời khép lại, như cuốn tiểu thuyết hiền lành chẳng làm
ai day dứt. Có lẽ, ông đã trừ bà Ánh ra. Bà sẽ nhớ hoài ông, có khi vì chẳng được
gặp một lần.
Thở dài lần nữa, ông Hiên đứng dậy, bước vô buồng lấy cái áo
khoác vô. Xỏ thêm đôi giày. Nhè nhẹ thôi, con cháu mình còn đương ôm những giấc
mộng đẹp mỏng như cánh gió. Nhon nhón chân để bà vợ ngủ thêm chút nữa. Ông khép
cửa như người phủ quỳ* lên thời gian mạ vàng cho thinh lặng.
Ông không hay có đôi mắt cũng bâng quơ mở, nhìn vào bức tường
chưa được ánh sáng rọi đến. Quay lưng về phía ông Hiên. Vợ ông quyết định sẽ
làm như không hay biết.
***
Kì lạ quán cà phê mở sớm như vầy. Ánh nói quán người quen,
năn nỉ nên chị chủ cho ngồi trước. Ánh cười, nụ cười bị thời gian xô lệch nhiều
nhưng không làm héo nổi nét duyên, rằng chắc vía tốt bà chủ mới chịu cho mở
hàng.
– Lần này em về thăm bà con họ hàng, sẵn thăm anh. Rồi em qua
Mỹ định cư luôn. – Ánh nói như nói với cái quán, với những dãy ghế trống không
còn lật úp trên bàn.
Quán chỉ có hai người. Nhân viên chưa tới, bà chủ loay hoay
trong bếp tự tay pha nước. Không gian kì quặc, đèn mở như đang đêm mà không phải
là đêm. Trời đằng xa, qua khung cửa kính hững hờ ánh sáng nhạt như ảo giác, là
ngày mà chẳng đủ thành ngày. Kì quặc như cách ông Hiên và người tình cũ ngồi
đây, giữa cái nơi chẳng tồn tại chút nào kỷ niệm, vẫn sống dậy từng đợt sóng
như cái bàn đang đặt giữa biển khơi. Kì quặc cả sự bình thản của Ánh, một quyết
định mà chưa bao giờ ông nghĩ bà có thể dứt khoát làm.
Thôi, Ánh đã quyết định, cũng tốt. Ông Hiên mở lời thăm hỏi
gia đình bà mấy câu. Cả hai bên, đuề huề con cháu, coi như cũng đủ đầy hạnh
phúc. Ông không nhắc nhiều về mấy chuyện xưa. Nhắc nhở chỉ làm người ta tiếc.
Chạm nước chỉ khiến hồ dậy sóng. Hãy là vài cánh hoa rơi, mặt nước đương thu đẹp
như gương soi, cành khô phản chiếu thành hai cành khô nhìn hoài cũng đẹp.
Ánh uống cà phê đen. Thói quen uống trà chẳng còn hay hôm nay
muốn làm điều khác biệt? Những giọt cà phê từ phin pha nhểu xuống, như bình
minh đen lan ra. Như nhuộm cả chiếc ly dần đen. Nhuộm bầu không khí. Nhuộm tươi
vui ông Hiên giả bộ dựng lên. Càng tươi tắn trắng ngần càng dễ lem màu. Càng dễ
sụp đổ. Ông muốn đưa tay nắm lấy tay bà Ánh. Đừng. Đó là ngòi nổ.
Ánh đẩy gói quà về phía ông Hiên, kèm phong bì mỏng.
– Mấy món đồ em đem từ Mỹ về, lặt vặt xà bông, thuốc cảm, kem
đánh răng, anh nhận cho em vui. – Ánh nheo đôi mắt đã hằn nếp gấp, như đếm những
giọt cà phê.
Ông Hiên đón ánh mắt bà qua thành ly cũng phản chiếu chính
ông.
– Còn tiền này…
– Hồi xưa anh giúp em nhiều. Giờ em khá rồi, coi như trả nợ
anh chút đỉnh. – Ánh cười.
Cười như cái lần ông Hiên không thắng kịp, chiếc xe đạp đưa cả
hai tông vô gốc mù u. Ánh trầy một đường rướm máu, vẫn tỉnh bơ kêu coi như trả
nợ lần trước em hù anh hết hồn té trầy đầu gối. Sao thời gian không làm nụ cười
đó sờn đi? Như đã làm sờn mọi thứ, bao gồm mơ ước và hối tiếc?
Chầm chậm, ông Hiên lắc đầu.
– Quà thì anh nhận, tiền thì thôi em. Quý là quý tấm lòng.
Điều hai vợ chồng ông Hiên giống nhau nhất, là lòng tự trọng.
Ông kiên quyết không nhận tiền nước ngoài. Việt kiều về, vợ chồng ông sẵn sàng
bao hết, dù lòng cũng xót xa tiếc. Nhưng không thể để người ta trả được. Nếu bà
Ánh bấy lâu ở Việt Nam, kiếm sống ở Việt Nam, thì ông nhận tiền. Còn đằng này
bà theo con cháu mưu sinh đất khách, cực khổ chứ sung sướng hơn bao nhiêu, ông
không nhận được. Đó là thành trì của ông, kiêu hãnh của ông.
Điều mà Ánh từng yêu da diết, bà cho là người đàn ông có
chính kiến hấp dẫn một cách kì lạ.
Trời đang ửng dần lên như trứng gà sắp nở. Bình minh của mọi
người đã dậy.
***
Người ta chẳng biết mình muốn gì cho đến khi chậm trễ. Bà Ánh
từng nghĩ bà cũng là người như vậy. Nhưng không. Bà chỉ làm lơ mong muốn của
mình. Bà phó thác cho những người bên cạnh lựa chọn. Họ sẽ là dòng chảy. Bà hóa
thân chiếc xuồng nhẹ tênh. Nước đưa đi đâu thì đưa.
Một chiếc xuồng có thể tự ngược dòng không? Trong đêm tối đằng
đẵng đến không gian cũng đổ ầm ào. Bóng người chụp lấy bà, mặc cho bà giãy giụa.
Anh ta được cho phép làm chồng bà. Mẹ bà cho phép anh ta có quyền làm bà hạnh
phúc, tức là thôi thon thót ngó nghiêng về phía những tiếng súng xa xăm. Thời
chiến tranh xa cách, đàn bà ở lại héo hon có khi rụng niềm vui trước tuổi. Còn
lại mớ lá úa, vật vờ sống kiếp cây khô.
Bà Ánh chưa bao giờ trách mẹ. Bà hiểu nỗi lòng người mẹ, càng
hiểu thấu hơn khi sau này chính bà đẻ những đứa con của mình. Đôi khi, hạnh
phúc mà mỗi người nhận định lệch nhau. Như vá một mảnh vải vào một cái áo rách.
Cần khéo léo chỉ kim. Chẳng thể lành nguyên như cũ, nhưng ít ai nhận ra trật vuột
khác miền tâm tưởng. Có điều, cái áo sẽ tiếp tục là cái áo. Được sống tiếp, chứ
không phải lãng quên.
Thật dễ dàng khi chính ngày ông Hiên về, ông đem theo người vợ
xứ khác. Ông và bà Ánh ngỡ ngàng nhìn nhau, đọc trong mắt nhau nghèn nghẹn, giấu
nó đi, cùng cười cùng chào. Tiếc quá đám cưới chẳng đi dự được. Ông lấy cô gái
trẻ nhà nuôi giấu bộ đội, khi hay tin ba ông báo bà Ánh đã chẳng còn sau một trận
bom càn. Chà, tất cả thuận theo mong ước người lớn. Chống lại thì khó, thuận
theo thì đỡ hơn nhiều. Mỗi người có một dòng sông riêng cần gìn giữ, đánh đổi
cho nhau cũng được, nhưng sau đó, ta còn gì? Hiên có còn là Hiên không? Ánh vẹn
nguyên là Ánh?
Bà Ánh chưa bao giờ dám hỏi, nếu khi đó cả hai mạnh mẽ dám
thay đổi, ông Hiên sẽ thương đứa con riêng của bà như con ruột chớ? Ông Hiên
cũng giấu nhẹm nỗi sợ, rằng nếu sống chung bà Ánh có thôi ghen tuông khi người
yêu mình đã có vợ một lần? Họ nhắm mắt để trôi. Đứng dậy ngay từ hôm sau, giấu
nhẹm mọi lời trách móc. Cả lời xin lỗi. Cả những nợ nần.
Ba mươi ba năm ru ngủ một chuyện tình. Như chuyện cổ
tích, chuyện tình là nàng công chúa trẻ trung vĩnh viễn, miễn là nàng còn
ngủ. Đừng gọi nàng dậy, hỡi bất kì ai. Cả người trong cuộc. Nàng sẽ bị thời
gian chiếm lấy và nhai nát. Hãy để nàng lim dim mắt, đóng băng khoảnh khắc he
hé nụ. Sự gợi mở chẳng bao giờ chấm dứt. Ai đó hát rằng, tình đẹp là tình dang
dở?
***
Bà Ánh đếm thời gian bằng những giọt cà phê. Lần này bà về,
thật ra, để gặp ông Hiên lần cuối. Con cái bán hết đất đai bên này, bà cũng
đành theo tụi nó, ở đây chẳng còn chi lưu luyến. Hàng xóm cũ đã đổi khác, mọi
thứ mặc áo mới, người xa lâu về thành kẻ lạ ở quê mình. Yêu thương còn thì về
gom nhặt gói ghém đem đi, làm hành lý cho chuyến du hành biền biệt.
Bà Ánh kín đáo ngắm người tình cũ qua ảnh hắt nơi kính cửa sổ.
Ông ngấm đầy gió bụi, nhìn càng khiến người ta ray rứt. Đôi mắt buồn như tiếng
mưa của những buổi chiều hiu quạnh kết tinh lại, qua ba mươi ba năm. Bả tự hỏi,
không dám trả lời, nếu có bà bên cạnh liệu đôi mắt ấy có nhẹ nhàng hơn? Ai mà
biết được. Càng sống lâu, người ta càng hiểu cuộc đời chẳng bao giờ thuận trôi
như mình nghĩ. Cả khi mình da diết mong. Đến lúc thay đổi, thì nó thay đổi, thế
thôi. Mình bằng lòng thuận theo nghĩa là biết cách đưa chiếc xuồng con, giờ chở
đầy những người thương, tới bờ bến xa nhất có thể.
Mỗi ngày đều mong một cuộc gặp, rồi gạt bỏ chẳng dám thực hiện.
Mỗi ngày tưởng tượng một ngàn lời nói, rồi lại cất đi khi con í ời gọi nhờ. Chẳng
có thứ gì ngăn cách, ngoài nỗi sợ. Mình không nên làm phiền lòng những người
thân thương, càng không nên quấy phá sự bình yên người khác. Nỗi buồn và tình
yêu, như một thanh socola nhiều cacao, đắng mà chẳng nỡ dứt.
Giờ, ước nguyện đã thành. Bà Ánh nghĩ hôm nay là ngày bà cười
nhiều nhất trong đời. Không phải ở số lượng. Bà biết mỗi nụ cười tượng trưng
cho hàng vạn nụ cười dồn nén. Tươi tới mức cả không khí cũng tươi. Không gian
quán bừng sáng, vì bà hay vì bình minh ló dạng? Chắc chắn vì bà. Đã nghe xa xăm
tiếng sấm. Trời vẫn không có vẻ gì sẽ kìm hãm đi ánh sáng. Một cơn mưa bóng
mây.
Mưa rớt như những giọt cà phê rớt. Bà Ánh mong chúng nhỏ chậm
một chút, mà chẳng được. Lát nữa, bà sẽ phải rời đi khỏi đất nước này mãi mãi.
Những điều cần mang theo đã mang theo. Thứ muốn trao, cũng phải theo đi. Bà biết
tính ông Hiên, ông chẳng chịu nhận tiền cũng phải. Bà tôn trọng. Bà không nói,
số tiền này, bà dành dụm từ hồi còn ở đây. Cái hồi lăn lộn chợ xa chở hàng về
bán lẻ. Bà không nói, trong phong thư có tấm hình cũ hai người chụp chung, con
mối ăn sao đứt một đường cách chia ở giữa. Ông không biết có khi sẽ tốt. Ông sẽ
giữ được vẻ bình thản đó, gương mặt với chiếc cằm đang đẩy cao, vai rộng mở,
hãnh diện nhìn người yêu cũ biết bao nhiêu năm xa cách.
Cơn mưa nặng hạt hơn. Tiếng mưa đập vào cửa kính rào rạo, như
tiếng bàn chân đi trên thảm sỏi lòng. Bà Ánh nhấp một ngụm cà phê, nghe đắng
tràn lên mắt. Bà nhìn thấy những hạt mưa cũng đắng. Từng hạt nặng như thủy
tinh, tan vỡ vụn vụn, mang vị trầm tư ướp đầm khu phố.
Giá mà bà dám nắm tay ông Hiên, chỉ một lần thôi. Đừng. Có
khi làm vậy, những kí ức lộng lẫy cũng chẳng còn nữa. Như một bức tranh quý bị
đem ra phơi nắng trải mưa, bong tróc và tàn phế.
***
Bà chủ đã mở quầy pha chế. Bà xay sẵn cà phê cho cả ngày. Mùi
cà phê chiếm lấy từng milimet không khí, thâm nhập vô sâu buồng phổi già nua của
hai người khách hàng trầm lặng. Mùi cà phê ướp lấy từ bên ngoài, tan vào từ bên
trong. Hai người thơm tới từng sợi tóc bạc.
Mùi thơm phủ ra khắp quán, khi vị đắng cà phê đã chuyển dần
ngòn ngọt. Mùi thơm không có gì ngăn cản nổi, hoặc người ta nghĩ vậy, nó bay ra
ngoài phủ lên cả cơn mưa. Lên cả bình mình đang hồng ngoài kia, như một thứ
trái chín lạ lùng sao sực nức mùi cà phê. Cơn mưa thoảng mùi cà phê, hoài không
chịu dứt, như nuối tiếc mùi thơm chính mình.
Bà Ánh đứng lên, chào từ biệt. Ông Hiên tiễn tới cửa. Chiếc
xe taxi vừa tới kịp. Khi cửa sổ mở, mùi cà phê cũng chui vào.
Cả hai người là hai nguồn thơm. Cả hai đều biết, sau này, dù
bất kì đâu, khi mùi cà phê nhen lên, đột nhiên họ lại bừng thơm và mỉm cười.
***
Bà Tâm vợ ông Hiên đã dậy trước cả khi ông rời đi. Mà nào phải
dậy, đêm qua bà không ngủ. Có lẽ dự cảm đàn bà khiến bà đoán biết, bà cứ để vậy,
làm như chưa hay.
Lẳng lặng nằm trong đêm, chầm chậm thở, bà Tâm tưởng mình là
hòn đá nằm giữa dòng suối thời gian chảy ngược. Những kí ức lành lạnh, mờ mờ chảy
về từ xa xăm. Dù có là lửa, khi thời gian qua, ta chỉ có thể tưởng tượng lại
cái nóng chứ chẳng hề thấy nóng nguyên như thời điểm đóng đinh quá khứ. Sự bình
thản của tuổi già, khi liều thuốc thời gian đã ngấm ướp con người hiền queo
trong vòng tay vỗ về thần kì.
Thú thật với lòng, bà Tâm chưa hề yêu chồng. Thứ tình cảm bà
dành cho ông là một kiểu tình cảm khác, vun vén và bồi đắp như thương, thứ tình
cảm không thể so sánh với tình yêu giữa ông và người tình trước. Trong trí nhớ,
ấn tượng của bà về chồng chỉ là một chàng lính trẻ nhìn lành lành, với đôi mắt
lúc nào cũng ngậm nỗi buồn ầng ậng. Ba má bà muốn bà lấy chồng, ông Hiên tốt
tính chưa vợ, thế là người lớn nghĩ rằng hợp lý để nên đôi. Bà cũng muốn làm ba
má vui, khi bệnh của ba bà đang ngày một trở nặng. Ngày nào ba bà cũng thủ thỉ,
chưa thấy con gái rượu lập gia đình ông không an tâm nhắm mắt.
Hơn cả vậy, bà Tâm nghĩ mình có thể phù hợp với ông Hiên để tạo
ra một thứ thiêng liêng gọi là gia đình. Xót xa nhưng không thể phủ nhận, hôn
nhân không hẳn cần phải có tình yêu. Ngược lại, chính tình yêu quá cháy nồng lại
gây ra rạn vỡ. Những gia đình thời ông bà xưa có mấy ai yêu nhau, họ toàn được
mai mối gửi gắm mà vẫn bên nhau trọn đời. Đó là minh chứng hay lối mòn? Không
biết được. Chỉ biết hai người hợp tính, bà và chồng có thể an tâm ở cạnh nhau
lâu dài.
Bà Tâm không yêu, nhưng ghen thì có. Ghen tị trước tình yêu của
người khác, thứ mà bà có lẽ chưa trải qua. Toàn bộ tình yêu, nếu đúng như tên gọi
của nó, bà dành hết cho ba má và con cái. Bà ước mình có thể yêu ai đó, như ông
Hiên yêu bà Ánh, nghĩ mãi lại đành thôi. Bà thích nhấm nháp nỗi cô đơn của
mình, suy cho cùng khi tường tận về nó, bà lại thấy nó ánh lên một màu bàng bạc
đẹp lạ lùng.
Ghen thì ghen chứ bà không làm gì cả. Ghen kín đáo, đôi khi cố
tình lộ ra mặt để có chuyện cãi nhau với chồng một chút, thật kì khôi. Bà ngưỡng
mộ nhiều hơn. Ngưỡng mộ khoảng cách mà chồng và tình cũ xây nên, sự tôn trọng
tuyệt đối dành cho gia đình riêng của hai bên. Í tai làm được điều đó. Bà nghĩ,
tính xấu thì ai cũng có, con người chớ nào phải thánh nhân, nhưng biết kìm giữ
mình đã là người tốt.
Và bà Tâm thương. Thương ông Hiên một mực lo cho vợ con, hết
tuổi hưu vẫn ráng đi làm thêm để phụ tiền chăm mấy đứa cháu. Ông chưa bao giờ
khiến bà phải phàn nàn trong chuyện săn sóc gia đình. Một bờ vai vững chắc, một
người chồng chuẩn mực, một người cha tốt. Bà còn mong gì nữa?
Thương chồng đã đành, bà Tâm còn thương cả người lẽ ra phải gọi
là tình địch. Có chuyện này bà giấu ông Hiên, đã vài lần bà gặp Ánh. Có khi do
bà chủ động, có lúc là Ánh. Gặp nhau để Ánh được hỏi han về người yêu cũ, để bà
được than thở về mấy chuyện vụn vặt. Hai người, có lúc cười nói vui vẻ cùng
buông một câu, ôi cha ai mà không rành tính ổng dễ nghĩ cộc cằn – thân thiết
như hai bà bạn già đã qua mấy chục năm gắn kết. Có khi lại chẳng nói gì, trầm
ngâm ngồi bên nhau, im thinh ngắm nhau đang nhểu từng giọt buồn thơm thơm như
phin cà phê đắng cả hai đều chọn uống. Âu đó là nhu cầu của con người, cần một
ai đó để chia sẻ, một ai đó để thấu hiểu. Một người lạ có gắn kết đặc biệt, vừa
xa cách vừa gần kề, không phải quá thích hợp sao?
Khi tiếng ông Hiên đã tan hoàn toàn trong không khí, nghĩa là
ước chừng ông đang tới ngã tư, bà Tâm mới ngồi dậy vô bếp tự pha cho mình ly cà
phê. Mùi cà phê thơm như một cái xoa đầu ấm nồng của má, thứ cà phê tự tay ông
Hiên pha trộn cho bà. Hương thơm lan ra những ngón tay, quấn quít và tỏa ra như
một vườn hoa thần thoại.
Thứ hương đó phủ lên mọi thứ, dường như khiến tất cả lấp lánh
khi mặt trời dần ửng và ánh nắng hắt vô từ khung cửa sổ. Mùi thơm của một bình
minh mới. Mùi thơm của một đời không hối tiếc. Mùi của tuổi già an tĩnh, có thể
tự cười khi nhớ lại mọi ngô nghê mình từng trải qua. Mùi hạnh phúc.
Một người đàn bà có thể mỉm cười khi nghĩ tới cảnh chồng đang hẹn hò với người yêu cũ, với lòng tin tuyệt đối dành cho cả chồng và người kia, là một người đàn bà hạnh phúc. Thảng hoặc bà nghĩ, có khi bà sẽ đi thăm bà Ánh một chuyến. Rồi bà sẽ rủ Ánh đi du lịch. Chỉ hai người đàn bà thôi. Đi đâu đó, cao nguyên chẳng hạn, để thử coi mùi bình minh ở đó ra làm sao. Để biết giữa cuộc sống này, có những người tôn trọng và biết thương nhau mới quý giá nhường nào.
* Quỳ: Vàng dát mỏng để mạ.
2/2/2023
Phát Dương
Theo https://vanvn.vn/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét