Những truyện siêu ngắn của Nhật Bản
Người ta tin rằng thời kỳ được công nhận rộng rãi và
phát triển mạnh mẽ của thể loại truyện siêu ngắn trong văn học Nhật Bản rơi vào
những năm 70 – 80 của thế kỷ 20. Các truyện giới thiệu ở đây được viết bởi
Ekuni Kaori, Hirano Keiichiro và Kawakami Hiromi – những tác giả được công nhận
là người sáng tạo ra văn xuôi “phẩm chất cao”. Và mặc dù các tác phẩm thuộc các
thể loại chính đã mang lại danh tiếng lớn nhất cho các nhà văn này, nhưng trong
danh mục sáng tác nổi tiếng của họ cũng vẫn cần phải kể tới những truyện ngắn
“đặc biệt ít chữ”, theo tinh thần “kể cái này,cái kia một chút thôi”. Tuy
nhiên,những sáng tác ngắn đó được tiếp thụ như những hình ảnh khác thường, đặc
biệt của riêng thể loại này.
Trong các truyện siêu ngắn ấy vẫn chứa đựng một ý tưởng độc
đáo, một cốt truyện hoàn chỉnh, và một số khúc ngoặt hoặc điểm nhấn bất ngờ
mang đến cho một câu chuyện tính hấp dẫn đặc biệt,thậm chí ngay cả một ý nghĩa
mới mẻ. Các truyện ngắn này cũng đáp ứng các yêu cầu về hình thức (tại các cuộc
thi văn học cho các tác phẩm thuộc thể loại này, với độ dài tối đa được giới hạn
ở bốn, đôi khi tám nghìn ký tự). Chỉ trong vài đoạn hội thoại ngắn, các nhà văn
đã chuyển tải được cái bản ngã, sự hài hước nhẹ nhàng, kịch tính và tất cả điều
đó không cần tới một sự bùng phá dữ dội, một sự can thiệp của các thế lực bên
ngoài hoặc của các đấng siêu nhiên…
DỪNG LẠI!
Truyện ngắn của HIRANO KEIICHIRO
Sau khi rời khỏi phòng tắm, Yoshio đi lang thang một lúc qua
các phòng – từ phòng ngủ đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng thay đồ, bối
rối xem xét mọi ngóc ngách của căn hộ mà anh có thể nhớ được. Khi nhìn vào
phòng khách lần thứ ba, Satoko không nén được liền cất tiếng hỏi:
– Có chuyện gì đã xảy ra thế?
Anh chồng ngẩng mặt lên, ư hừm và ngay lập tức nhìn đi chỗ
khác, buông một câu ngắn gọn: “Không …”, và lại bắt đầu lo lắng nhìn xung
quanh.
– Điện thoại di động à? Chị vợ hỏi đột ngột.
“Cái gì? .. À !” Yoshio cau có trả lời.
– Em giữ hộ anh mà !
Nói mấy lời đó, người vợ đặt điện thoại di động của chồng lên
bàn. Điều đó khiến anh chồng như ngạc nhiên một lần nữa. Và anh chồng, gần như
một cách máy móc hỏi vợ:
– Mà tại sao em giữ điện thoại của anh nhỉ?
– Anh biết không, em chợt nghĩ, tại sao em và anh không đổi
điện thoại cho nhau trong ba ngày tới nhỉ?
– Satoko nói một cách khô khan rồi đặt điện thoại của mình
bên cạnh điện thoại của chồng. Yoshio đã ngạc nhiên lần thứ ba.
– Mà để làm gì?- Quá đơn giản! Có một chuyện gì đó tương tự vừa
chiếu trên Tivi gần đây. Họ nói rằng đó là một cách để xây dựng lòng tin giữa vợ
chồng. Các chị bạn của em thì bảo nên thường xuyên kiểm tra điện thoại của chồng,
nhưng em không thích làm như thế! Yoshio trở nên lạnh lùng, những điều khủng
khiếp như vậy đã được nói ra bởi vợ của anh sao. “Mình không biết đây là loại
chương trình truyền hình nào, nhưng việc chia sẻ những điều “thông thái” như vậy
với khán giả là không cần thiết chút nào… Hoặc có thể chính bà vợ mình đã nghĩ
ra điều này? Cũng đáng ngờ chứ!. Nhưng tại sao cô ta đột ngột nói ra hôm nay?
Cô ấy đã phát hiện ra mọi chuyện rồi sao? Nhưng bằng cách nào? Khi nào? Trong mọi
trường hợp, phải bác đi hết… ”
– Không có gì sẽ xảy ra đâu – cô vợ tự xét đoán:- cũng có thể
đó là những cú phôn định kỳ gọi cho anh ấy từ nơi làm việc. Anh chồng cố gắng hết
sức để tạo cho mình một vẻ bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười với vợ. Satoko cũng
mỉm cười đáp lại. “Nhưng dịp lễ bắt đầu từ ngày mai, cả ba ngày nghỉ, phải
không? Bản thân mình không muốn can thiệp vào công việc của anh ấy nên mình đặc
biệt chờ đợi một cơ hội. Tất nhiên, nếu cơ quan anh ấy bất ngờ gọi điện tới,
mình sẽ báo ngay cho chồng. Vì vậy, sẽ chả có bất kỳ vấn đề gì cả…
– Đúng, em biết đấy…- Hình như có chuyện gì không ổn? Vào lúc
đó, Yoshio nhận ra thoáng lóe sáng hơi lạ trong mắt vợ.- Không! Không có gì!
Không sao cả! Chỉ là…
– Anh đừng quá lo. Em sẽ không để mắt vào danh sách các địa
chỉ anh thường liên hệ đâu. Em sẽ chỉ nhận tin nhắn và trả lời cuộc gọi, thế
thôi!” Có nghĩa là “chỉ nhận tin và thế thôi”à? Chà em yêu! Em có thể lắm,
nhưng đừng nghĩ tới điều gì tồi tệ hơn nhé!..”. Và tưởng tượng tới cái kết cục
đáng buồn nhất có thể xảy ra, Yoshio cảm thấy mặt đất như sụp đổ dưới chân
mình. Sẽ làm gì đây? Có thể giả vờ tức giận: chả lẽ anh không xứng đáng với sự
tin cậy của em sao?. Ngay sau đó, chiếc điện thoại di động của Yoshio vẫn nằm
trên bàn bỗng đổ chuông. Nghe thấy giai điệu cuộc gọi được thiết lập đặc biệt,
anh chồng mặt bỗng trắng bệch như tờ giấy. Satoko, không nói lời nào, đưa tay với
lấy điện thoại với vẻ mặt ngơ ngác như cũ. Nhưng anh chồng, không thể chịu đựng
được nữa, đã hét lên:
– Dừng lại! Không được trả lời! – Sao thế? – Đã bảo không là
không! Cặp vợ chồng trao nhau những cái nhìn dài đầy biểu cảm. Một chuỗi ngày
nghỉ lễ kéo dài bắt đầu…
VA ĐẬP
Truyện ngắn của KAWAKAMI HIROMI
Sakiko ngáp lần thứ năm trong vài phút vừa qua. Sau lưng cô
là Etsushi. Theo nhẩm tính của anh, đó mới chỉ là lần ngáp thứ ba.
Chú mèo tên Mi đi giữa dòng người chen vai thích cánh. Đầu
tiên, nó quẩn quanh dưới chân Sakiko, sau đó nó nhảy lên nấp vào ngực Etsushi.
– Này, Mi- Sakiko gọi. Nhưng Mi không rời bỏ Etsushi. Người
đàn ông vuốt ve lưng nó. Con mèo rên lên sung sướng.
Sakiko nói:
– Hãy lắng nghe tiếng mèo kêu, từ con mèo này tới các chú mèo
khác.
– Hôm nay chỉ nghe tiếng mèo thôi, phải không?- Etsushi tán
thưởng. Và ngay lập tức cả hai – cả Sakiko và Etsushi – cùng ngáp: sáu – bốn.
Cái ấm đun nước đặt trên cái bếp nhỏ, cất tiếng kêu vừa đủ
nghe. Nếu từ độ cao nhìn vào tấm thảm điện tử che chở cho Sakiko, Etsushi và
Mi, bao phủ toàn căn phòng, thì các hình người trên tấm thảm kẻ ô vuông đó nom
giống như những chiếc chìa khóa vẽ khéo léo: cái thứ nhất ngửa lên,cái thứ hai
úp xuống xuống (chìa khóa ngửa lên là Etsushi và Mi, chiếc chìa úp xuống là
Sakiko).
– Hình như em đang thiu ngủ – Sakiko nói khẽ. Etsushi không
trả lời. Từ phía anh vang tới tiếng động nhẹ.
Nhổm lên khỏi tấm thảm, con mèo Mi cong người, phóng chạy
theo kiểu mèo- duỗi thẳng chân sau, rồi sải dài chân trước, buông khỏi Etsushi,
phóng về phía bếp. Bước xuống tấm thảm ấm áp lát ván sàn, con mèo kêu lên meo
meo. Tiếng ngáy của Etsushi giảm dần, thay vào đó là tiếng thở sâu như đếm được
của người đã bước vào giấc ngủ. Xa hơn một chút, hơi thở của Sakiko đều đều, nhẹ
hơn và yên tĩnh hơn. Đồng hồ Westminster điểm bốn giờ bốn phút, Mi nhảy từ chiếc
tủ kê sát tường sang tủ lạnh. Cái ấm đun nước kêu lên một lần nữa rồi tắt lặng.
Đang là nửa sau của một ngày chủ nhật nhiều mây. Khoảng ba mươi phút sau,
Sakiko là người đầu tiên mở mắt. Nằm bất động thêm chút nữa, cô đưa mắt chăm
chú ngắm nhìn gương mặt Etsushi.
– Chà, lông mi dài thật!- Sakio lẩm bẩm.Etsushi khẽ động đậy.
Sau đó anh hít một hơi thở dài trong giấc ngủ…
– Dậy đi anh!- Sakiko gọi. Hai bờ mi Etsushi khẽ rung rung,
nhưng mắt vẫn nhắm.
– Nào, dậy thôi. Anh có biết mấy giờ rồi không?
– Sakiko tiếp tục. Etsushi lầu bàu trong miệng, quay lưng về
phía Sakiko. Đưa tay ôm lấy đầu, Etsushi tiếp tục ngáy. “Thế nghĩa là ra sao hở…!”
nói mấy tiếng đó Sakiko đứng lên… Ngồi trên tủ lạnh Miu quan sát hai người:
nheo nheo cặp mắt mèo, Mi nhìn họ, mắt càng mở to hơn. Sakiko rùng mình vì lạnh.
Mở to mắt, rồi Sakiko nheo mắt lại, và mở ra một lần nữa. Giống như Mi. Và ngay
lập tức, không chậm trễ hơn nữa, Sakiko đi ra hành lang và lấy từ một chiếc tủ
nhỏ đứng ở đó chiếc áo khoác. Chậm rãi luồn tay vào tay áo, cô quấn quanh cổ
chiếc khăn màu nâu của Etsushi để lại trên hộp giày. Cố gắng không gây ra tiếng
động nào, Sakiko mở cửa trước, xỏ chân vào giày thể thao rồi đi ra ngoài. Khi
cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Sakiko ngồi xổm xuống, mang giày thể thao vào đúng
cách và buộc dây giày.Nghe thấy tiếng Mi kêu “meo, meo”, cô ngẩng đầu lên.
– Ôi, Mi, mày cũng ra đây à?- Sakiko ngạc nhiên và mỉm cười.
Nhưng gần như ngay lập tức cô thở dài, khóe môi lại rũ xuống.
– Chị đi mua con dấu đây, em có đi cùng chị không? Sakiko nói
với con mèo, và sải bước về phía trước. Tuy bước đi của Sakiko ngắn nhưng cô bước
khá nhanh: bước đi của Etsushi dài hơn, anh ấy luôn hăm hở lao về phía trước.
Vì vậy dáng đi của Sakiko đã hoàn toàn thay đổi, trở nên sống động hơn rất nhiều.
– Hóa ra chị với cậu chủ của Mi cũng đã sống bên nhau 5 năm rồi
– Sakiko nói nhỏ và bước nhanh hơn. Chỉ một lúc sau, chú mèo đã cố gắng theo kịp
và chạy cạnh Sakiko, nhưng cuối cùng, khéo léo quay đầu lại, con mèo đã chạy
theo hướng ngược lại. Gió rít bên tai Sakiko.
– Em đã về rồi – Sakiko nói khi mở cửa trước. Không khí ấm áp
ngay lập tức tràn ngập lồng ngực cô. Có mùi thức ăn phảng phất trong nhà, như
thể ai đó đang hầm bắp cải. Chắc hẳn đó là lời tạm biệt với món hầm của ngày
hôm qua.
– Mừng em đã về – Etsushi nói.- Anh dậy chưa?
– Rồi.Cái áo khoác của Etsushi đã được cài hết cúc. Và mái
tóc ngắn – cho đến gần đây, trong khi ngủ, chúng trông như bết dính vào nhau và
bóng mượt – bây giờ được cắt bằng kiểu húi cua đẹp đẽ.
– Đến giờ rồi à? Sakiko hỏi.
– Vẫn còn hai mươi phút nữa – Etsushi trả lời, nhìn quanh căn
hộ – Con Mi đâu rồi? Giải thích rằng con mèo đã đi dạo, Sakiko lấy trong túi ra
chiếc túi giấy có logo của một cửa hàng cung cấp đồ dùng văn phòng. Cô bắt đầu
gỡ mép được dán bằng băng dính và nhưng không thể được, cô đã xé gói hàng.
Etsushi im lặng theo dõi nhất cử nhất động của cô.
– Đừng nhìn! Sakiko yêu cầu. Và, ngạc nhiên, cô nhìn lên:
chính cô cũng không ngờ lời nói của mình vang lên lảnh lót đến như vậy.
– Bỏ qua đi!- Etsushi xin lỗi. Không đáp lại, Sakiko quay đi.
– Đừng khóc- Etsushi nói, và nhíu mày, đến lượt anh ngạc
nhiên trước giọng điệu căng thẳng của chính mình.Lầm bầm rằng mình không rơi nước
mắt, Sakiko cầm lấy con dấu trên tay phải và nói: “Đúng vậy, càng nhiều càng tốt!
Hãy tin chắc ngay bây giờ. Tờ giấy này sẽ đi đâu vậy?… ” và bước thẳng đến bàn
ăn. Sakiko hoàn toàn biết rõ rằng các tờ giấy đã ở đó từ tối hôm trước, nhưng vẫn
càu nhàu, tự hỏi chúng có thể ở đâu.
– Mượn miếng thấm mực- Sakiko nói, quay sang Etsushi. Cằm của
cô ấy hơi hếch lên. Chính cái miệng hơi cong như lúc này và bờ cằm cao vút của
cô mà Etsushi đã từng nói: “Hình ảnh đẹp nhất của Sakiko”.
Bây giờ, nhìn Etsushi đang cúi xuống tìm miếng thấm mực,
trong vài giây cô bỗng nhớ tới lời khen của anh.Nhưng Sakiko vội lắc đầu. Sau
khi họ phải trải qua cùng một con đường một hoặc hai lần, tiếp một lần nữa, một
lần nữa trải qua những trận chiến khốc liệt và sự thù hằn lẫn nhau được giải
quyết bằng những khoảng tạm im lặng, giống như sự trống rỗng về tinh thần,
Sakiko bỗng nhiên nhớ nhiều hơn cuộc sống thanh bình trước đây: Etsushi trêu
đùa cô ra sao; với ngữ điệu nào họ từng gọi nhau bằng tên.Lầm bầm trong miệng
hai tiếng “Cảm ơn”, Sakiko ấn con dấu vừa mua vào miếng thấm mực do Etsushi đưa
cho, rồi ngay lập tức ấn mạnh con dấu lên một tờ giấy mỏng khổ lớn, mặt trên của
tờ giấy có dòng chữ bằng mực xanh: “Đơn xin ly hôn”. Sakiko vội ký tên mình bằng
bút bi và đưa tờ giấy cho Etsushi. Anh cầm lấy, kiểm tra cẩn thận. Còn Sakiko
thì nghĩ rằng ở văn phòng, có lẽ Etsushi đã đọc kỹ tất cả các giấy tờ cần thiết.
Đọc xong, Etsushi cẩn thận gấp tờ đơn lại, cho vào một phong bì màu trắng và bỏ
vào túi áo ngực.
– Còn quên gì nữa không? – Sakiko hỏi. Đồ đạc của Etsushi đã
được chuyển đi trước bữa trưa bằng dịch vụ vận chuyển. Căn hộ bây giờ trống
không.
– Em quyết định chọn căn hộ mới rồi à?
– Etsushi như hỏi bằng một chính câu trả lời. Sakiko lắc đầu
miễn cưỡng: muốn tìm một căn hộ có thể giữ lại con mèo, nhưng không tìm ra.
– Nghe này, anh có chắc là không thể đưa Mi đi cùng được
không?- Sakiko nói cộc lốc.
– Cô ấy dị ứng với mèo- Etsushi đáp và đưa mắt lướt nhanh về
phía Sakiko. Ngoài ra hoàn toàn không có phản ứng gì khác.
– Nhưng chính anh đã đòi mang Mi theo.
– Đúng thế!- Etsushi nói với giọng ấm áp- Đúng thế thật…
Etsushi nói đã đến lúc phải đi. Và nói thêm rằng các cột liệt
kê dành cho các nhân chứng, theo các quy định, sẽ được điền bởi những đồng nghiệp
của anh ta. Sakiko gật đầu lơ đãng. Xách chiếc túi du lịch lớn, Etsushi đứng dậy.
Sakiko, cũng lập tức đứng lên như thể ai đó kéo cô theo.Sakiko đưa tiễn Etsushi
ra hành lang. Etsushi nghĩ ngợi giây lát rồi bước đi. Cánh cửa gần như đóng lại
khi một tiếng meo meo vang lên. Sakiko nhìn xuống dưới chân. Mi đứng ở ngưỡng cửa,
vươn cổ, ngước nhìn bà chủ.-Con về lúc nào thế?- Sakiko hỏi và ôm Mi vào lòng.
Con mèo xoay người, muốn trườn ra. Nhưng Sakiko không buông tha Mi, ôm chặt Mi
vào lòng.
– Ông chủ bỏ đi rồi! – Sakiko nói, hai tay vẫn cầm hai bàn
chân của con mèo. Mi tiếp tục vẫy vùng. Sakiko thở dài một lần nữa. “Ông chủ bỏ
đi rồi”. Sau đó Sakiko buông con mèo xuống sàn. Con mèo quay lưng về phía bà chủ
với vẻ mặt giận dỗi. Và cong chiếc đuôi lên như một dấu hỏi. Một lúc sau khi
Sakiko vào bếp, Mi đang ngồi trên tủ lạnh với vẻ mặt không hài lòng: hai bàn
chân trước của nó chụm vào nhau như đang cầu nguyện,ngực và đầu hướng về phía
trước, sống lưng như vươn thẳng ra – hệt bức tượng của một nhân sư, và không có
gì hơn thế. Sakiko cầm con dấu đang nằm trên bàn: một hình trụ nhỏ, dài không
quá ngón tay út, màu be. Cô xoắn con dấu giữa các ngón tay như một trò chơi. Mi
không ngừng theo dõi bàn tay của bà chủ.
– Đừng nhìn!- Sakiko nói.
“Meo meo”- Mi trả lời. Nắm chặt con dấu trong tay, Sakiko
nâng khuỷu tay lên và đứng ở vị trí của một vận động viên bóng ném chuẩn bị
tung quả bóng đi. Cô ước lượng khoảng cách đến sọt rác và rút tay lại về phía
sau xa hơn nữa.Sau đó cô dùng lực ném mạnh con dấu: vẽ một vòng cung nhẹ nhàng,
con dấu bay đi theo hướng đã định. Sakiko nhắm mắt lại. Một thoáng sau, cô nghe
thấy tiếng gỗ va vào nhau: cạch..cạch..Con dấu đập vào thành và đã rơi xuống
đáy sọt rác..
– Va đập rồi! Sakiko thì thầm, mắt vẫn nhắm nghiền. Từ phía tủ
lạnh, như để đáp lại, phát ra một tiếng meo meo.
ĐÊM, VỢ VÀ NHỮNG ĐỒ GIA DỤNG
Truyện ngắn của EKUNI KAORI
Vợ tôi nói rằng cô ấy muốn bỏ tôi. Vậy hai đứa phải thương lượng
gì đây?
Tối muộn, đã mười một giờ. Tôi bị vắt kiệt như một quả chanh.
Lấy nhau được 5 năm rồi, không con cái.
Cô vợ tiếp tục. Có thể, cô ta nói mà giả vờ như không biết
đang có chuyện gì xẩy ra giữa chúng tôi.Nhưng dù có nhắm mắt trước những gì cần
giải quyết thì những vấn đề ấy cũng không thể tự giải quyết được.
Bởi vì tôi không trả lời, im lặng nhìn vào màn hình nên vợ
tôi đã tắt tivi. Tôi không mảy may biết rằng tôi đã nhắm mắt và mọi chuyện cứ xẩy
ra mà không có sự tham gia của chúng tôi. Nói chung, mọi thứ vẫn như mọi khi.
Vợ tôi đứng ngay cạnh, chắn ngang con đường tôi có thể tháo
lui, liếc nhìn tôi không hài lòng. Tôi nhận ra rằng lớp sơn móng chân của cô ấy
đã bong mất một nửa.
– Em cần sơn lại móng chân đấy!
– Tôi đề nghị. Sơn đã hết, và không thể sơn được. Có lẽ đó
là lý do tại sao cô ấy nổi giận?Giọng tôi có vẻ hy vọng xen lẫn cảm giác nhẹ
nhõm. Cô vợ lắc đầu.
– Chà, vậy thì những hình vuông bằng bông này của anh – mỗi
khi tôi đề nghị thay chúng bằng khăn ăn, anh lại trả lời rằng điều này là hoàn
toàn không thể – có nghĩa là chúng đã hết. Người vợ thở dài: không, cô ấy trả lời,
tôi không nói về điều đó bây giờ. Và nước tẩy sơn móng tay, và miếng lót – mọi
thứ đều ở đó! Và móng tay của tôi trông như thế này bởi vì tôi luôn bận rộn và
tôi không có thời gian chăm sóc bản thân.Thời gian? Mọi thứ, trên cả hai bả
vai.Tôi yêu vợ và cố gắng là người bảo vệ, làm chỗ dựa cho cô ấy. Nhưng bạn biết
làm sao nếu bạn cần một thứ gì đó mà bạn không mua được trong cửa hàng tiện lợi?
“Nghe này, anh nghĩ anh và em cần phải chia tay nhau. Nhưng chắc chắn chúng ta
sẽ vẫn là bạn tốt của nhau! Tôi khá chán ngấy vì điều đó. Có vẻ như sẽ không thể
ngả lưng yên ổn trong đêm nay.
– Còn bao nhiêu túi rác? Mà có còn nữa không?Tôi quyết định
thể hiện hết mình với tư cách là một người chủ gia đình và một người chồng chu
đáo. Điểm đáng chú ý nhất ở vợ tôi là cô ấy rất sẵn lòng trả lời các câu hỏi.
Không quan trọng là cô ấy đang tức giận hay đang rơi nước mắt, nếu một câu hỏi
được đặt ra, người phụ nữ này dứt khoát sẽ trả lời liền.
– Còn nước tẩy? Sữa? Pepsi ăn kiêng? – Tôi đã liệt kê những
thứ mà cô ấy thường cần.- Túi chứa rác thì còn nhiều.Sữa rửa mặt thì chỉ còn một
lọ – lọ mà tôi đang dùng bây giờ đây. Sữa và Pepsi thì còn. Nhưng tất cả những
thứ đó không mảy may liên quan gì đến những gì mà tôi muốn bàn bạc với
anh! Hãy lắng nghe những điều tôi đang nói! Nhưng tôi không nghe. Tôi đã xỏ
giày bước ra hành lang. Bỏ lại sau giọng la hét của vợ – những câu “chờ” và
“nghe” không dứt của cô ấy – tôi bước ra phố và đi đến cửa hàng tiện lợi. Ánh
điện hắt ra từ cửa sổ của các tòa nhà dân cư. Loại sữa rửa mặt yêu thích của vợ
được bán trong bao bì màu hồng. Xung quanh có rất nhiều chai màu hồng. Tôi đã lấy
năm lọ. Tôi cũng mua Pepsi ăn kiêng và sữa. Và túi đựng rác và nước tẩy móng
tay. Và bông gòn hình vuông này. Tôi cũng mua luôn cả chổi quyét nhà.
Cuối cùng việc mang xách hóa ra cũng không dễ chút nào. Vì vậy,
tôi thậm chí lại lo lắng nếu các gói hàng sẽ vỡ ra, rơi vãi ở đâu đó trên đường
về nhà.Vợ tôi gặp tôi ở cửa với vẻ mặt vô cùng buồn bã:
– Tha lôi ở đâu ra nhiều như vậy? Số lượng hóa ra có ý
nghĩa..Cô ta thở dài khi sắp xếp lại các gói hàng và đặt từng món một lên bàn.
Sau cùng, cô ta lại cất tiếng- nói mà không cần ai nghe- Tôi đã nói với anh rồi, ở
nhà còn Pepsi. Còn sữa. Và cả túi đựng rác nữa…Rồi đột nhiên cô ta nở một nụ cười: “Chà,
tại sao chồng của tôi lại ra thế này hả? Anh không nghe thấy tôi nói gì cả sao?
Và trên tay cô ấy là lọ nước tẩy sơn móng tay. Bà vợ của tôi đã cầm lên tay lọ
nước ấy…
16/2/2023
Tô Hoàng dịch
Theo https://vanvn.vn/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét