Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2025
Vết bụi thời gian: Khúc hồi tưởng của người lữ khách
Vết bụi thời gian: Khúc
Tha hương ba mươi lăm năm, xa quê hương, lòng Nguyễn Hồng Linh vẫn vương vấn về miền đất mẹ, nơi bao kỷ niệm thời thơ ấu vẫn ấm áp, dù đã qua bao mùa mưa nắng. Mỗi đêm đông, khi tuyết phủ đầy trời xứ người, nỗi nhớ quê hương lại trở thành nỗi da diết, quặn thắt trong trái tim chị. Những khắc khoải ấy, vô hình nhưng nặng trĩu, cứ mãi xoáy sâu trong tâm hồn thi sĩ. “Gửi mẹ ánh mắt mùa xuân/ Bên cánh đào hồng tươi thắm/ Cho con tình yêu say đắm/ Trong vòng tay mẹ ngọt ngào/Gửi cha ánh mắt mùa xuân/ Bên cành mai vàng rực rỡ/ Công cha nghĩa mẹ còn nhớ/ Một đời vất vả vì con”.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cành hồng nghiêng ngã
Cành hồng nghiêng ngã… Sydney đã vào đông mấy bữa rồi, đêm ngày gì cũng lạnh hẳn dưới 10 độ C chứ không còn chập chờn cái lạnh tàn thu “gi...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét