Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2025

Vết bụi thời gian: Khúc hồi tưởng của người lữ khách

Vết bụi thời gian: Khúc
hồi tưởng của người lữ khách

Tha hương ba mươi lăm năm, xa quê hương, lòng Nguyễn Hồng Linh vẫn vương vấn về miền đất mẹ, nơi bao kỷ niệm thời thơ ấu vẫn ấm áp, dù đã qua bao mùa mưa nắng. Mỗi đêm đông, khi tuyết phủ đầy trời xứ người, nỗi nhớ quê hương lại trở thành nỗi da diết, quặn thắt trong trái tim chị. Những khắc khoải ấy, vô hình nhưng nặng trĩu, cứ mãi xoáy sâu trong tâm hồn thi sĩ. “Gửi mẹ ánh mắt mùa xuân/ Bên cánh đào hồng tươi thắm/ Cho con tình yêu say đắm/ Trong vòng tay mẹ ngọt ngào/Gửi cha ánh mắt mùa xuân/ Bên cành mai vàng rực rỡ/ Công cha nghĩa mẹ còn nhớ/ Một đời vất vả vì con”.
Từ những nỗi nhớ ấy, những cảm xúc dâng trào đã hóa thành thơ, để chị gửi gắm những tâm tình không thể nói bằng lời. Thơ trở thành hơi thở của cuộc đời, một phần không thể thiếu trong từng khoảnh khắc sống. Và từ đó, Nguyễn Hồng Linh bắt đầu học hỏi, tập tành sáng tác, để vẽ lên thế giới cảm xúc của chính mình. Những vần thơ, ngày càng bay bổng, tựa như những ngọn gió tự do, đầy khát khao, nồng nàn. Mỗi lần cầm bút, chị như được thanh thản, như được giải thoát khỏi những lo toan, mệt mỏi trong cuộc sống. Cuộc sống nhờ vậy mà có ý nghĩa hơn, và chị cũng gặp gỡ những người bạn yêu thơ, những người bạn đồng điệu, cùng chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Thật may mắn khi trong thế giới của thơ ca, Nguyễn Hồng Linh tìm thấy sự đồng cảm, sự sẻ chia. “Xin đợi em mùa nhớ/ Gió chạm bờ môi ngoan/ Nắng tháng tám rạng rỡ/ In dấu đỏ màu son/ Tình yêu người quá lớn/ Tháng tám nồng nàn ơi!/ Đừng đỏng đảnh dỗi hờn/ Cho hoa đời nở tươi”.
Thơ có ý nghĩa vô cùng lớn lao đối với chị. Như lời nhà văn Nguyễn Văn Ngọc đã nói: “Thơ trước hết là cuộc đời. Thơ là tiếng lòng của cõi mình và được sẻ chia với cõi người”. Đó là những gì thi sĩ luôn trân trọng và cảm nhận trong từng vần thơ mình viết. Thơ không chỉ là tình yêu đôi lứa, mà còn là tình yêu đối với gia đình, quê hương và đất nước. Từng câu thơ đến với Nguyễn Hồng Linh tự nhiên như hơi thở. Mỗi mùa thu lá lìa cành, hay một cuộc tình chia ly, đều khiến chị bâng khuâng, tiếc nuối. Cảm xúc đến rồi đi, nhưng thơ luôn là nơi chị tìm thấy sự an yên trong tâm hồn: “Em muốn giấu bản tình ca vào đêm/ Nghe lá đổ bên thềm hằn nỗi nhớ/ Khúc biệt ly ngày nao còn dang dở/ Biến đời ta muôn thuở ngậm ngùi thương”.
Ngoài thơ, chị còn có những niềm đam mê khác, như âm nhạc và du lịch. Mỗi chuyến đi là một nguồn cảm hứng vô tận, khiến chị viết ra nhiều bài thơ về những cảnh đẹp, thiên nhiên hùng vĩ, và những phong tục địa phương đầy màu sắc. Trong tương lai, thi sĩ hy vọng sẽ thực hiện nhiều dự án thơ hơn nữa, từ việc ra mắt các chương trình thơ nhạc cho đến xuất bản những tập thơ mới. Mặc dù còn rất nhiều thử thách phía trước, nhưng chị tin rằng với niềm đam mê và sự yêu mến từ bạn bè, chị sẽ có thể làm được. Những kỷ niệm trong cuộc đời làm thơ của Nguyễn Hồng Linh, như việc ra mắt ba tập thơ và một chương trình thơ nhạc tại Sài Gòn, luôn là dấu ấn đẹp đẽ và đáng nhớ.
Những người thân trong gia đình, từ con gái đến con trai, luôn là nguồn động viên, khích lệ lớn lao, tiếp thêm sức mạnh cho chị trên con đường sáng tác. Và hơn hết, thi sĩ cảm ơn tất cả những người bạn văn chương đã luôn đồng hành, chia sẻ và giúp đỡ chị trong suốt chặng đường này. Chị viết thơ không chỉ để chia sẻ những cảm xúc riêng tư, mà còn là để kết nối với mọi người, để cảm nhận cuộc sống với tất cả những niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc và chia ly. Thơ của Nguyễn Hồng Linh có thể đến từ nhiều thể loại khác nhau, từ lục bát, thất ngôn đến ngũ ngôn, tùy theo cảm hứng từng lúc. Và chị tự hào khi những vần thơ ấy tìm được tiếng lòng của người đọc, khiến họ thấy mình trong đó. Thơ luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Nguyễn Hồng Linh, và chị tin rằng nó sẽ mãi mãi là nguồn cảm hứng bất tận, đưa chị đi qua mọi cung bậc cảm xúc trong cuộc đời.
Tình yêu là một cảm xúc phức tạp và khó lường. Đôi khi, nó mang đến niềm vui sướng và sự trọn vẹn vô bờ, nhưng cũng có lúc lại dẫn đến nỗi thất vọng và đau lòng. Qua dòng chảy lịch sử, các nhà thơ đã khéo léo nắm bắt những sắc thái tinh tế của nỗi buồn trong tình yêu thông qua những vần thơ đầy cảm xúc. Nỗi đau tan vỡ là một trải nghiệm chung mà ai trong chúng ta cũng phải trải qua vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Nó khiến ta cảm thấy tan nát, lạc lối và ngập tràn những cảm xúc không tên. Tuy nhiên, thơ ca từ lâu đã là một phương tiện mạnh mẽ để bày tỏ những cảm giác này và tìm thấy sự an ủi qua từng câu chữ. “Thu gầy hao úa màu, thu thổn thức/ Em tìm quên ký ức một thời xa/ Ôi dòng đời hối hả mãi trôi qua/ Bụi thời gian nhòa phai mùa trăng nhớ.”
Ngôn ngữ trong thơ Nguyễn Hồng Linh nổi bật bởi sự sống động và giàu hình ảnh, với những ẩn dụ tinh tế như chính tên gọi Mảnh thời gian. Những cụm từ như Mùa thu khóc khéo léo hòa quyện cảm xúc cá nhân với hình ảnh thiên nhiên, tạo nên bầu không khí vừa gần gũi vừa sâu lắng. Nhạc điệu và nhịp thơ, đặc biệt trong thể lục bát truyền thống, là những yếu tố chủ đạo. Vần điệu nhịp nhàng kết hợp cùng sự ngắt nhịp tài tình đã dẫn dắt người đọc từ cảm xúc riêng tư đến những suy tư triết lý sâu sắc hơn. “Nghe gió khẽ ru mơ giấc ban mai/ Đóa quỳnh đẫm sương đêm dài nhung nhớ/ Một lần rực nở, rồi tàn… trăn trở/ Em vẫn dại khờ, chờ bóng hoàng hôn”.
Cuộc đời và trải nghiệm của Nguyễn Hồng Linh, một người xa xứ từ Phan Thiết đến Stuttgart, Đức, cũng góp phần quan trọng trong sự phong phú của thơ. Những bài thơ không chỉ phản ánh nỗi nhớ quê hương, mà còn là sự hòa quyện giữa ký ức và thực tại. Từ những đêm đông lạnh giá với tuyết rơi trắng trời, nỗi nhớ quê cha đất mẹ càng trở nên da diết, làm thổn thức lòng người, và biến thành nguồn cảm hứng cho những vần thơ. Hồng Linh đã biến thơ thành tiếng lòng, là hơi thở tự nhiên trong cuộc sống. Những câu chuyện nhỏ, từ chiếc lá thu lìa cành đến một cuộc chia ly, đều được chuyển hóa thành những cảm xúc dạt dào, thăng hoa qua từng vần thơ. Tình yêu, không chỉ là tình cảm đôi lứa mà còn là tình yêu dành cho cha mẹ, quê hương, đất nước, đã trở thành nguồn động lực mạnh mẽ.
Niềm đam mê sáng tác của Nguyễn Hồng Linh không ngừng mãnh liệt. Trong hành trình ấy, chị nhận được sự đồng cảm và ủng hộ từ bạn bè yêu thơ, gia đình, và đồng nghiệp. Những kỷ niệm đẹp như việc ra mắt ba tập thơ tại Sài Gòn hay nhận được giải thưởng thơ 1-2-3 tháng 7 năm 2020 đã trở thành dấu mốc quan trọng. Nhiều nghệ sĩ, như họa sĩ Nguyễn Thiên Chương hay nhiếp ảnh gia Quốc Cường, cũng đã đóng góp, hỗ trợ trong các dự án thơ nhạc của chị. Đặc biệt, khoảng 250 bài thơ của Nguyễn Hồng Linh đã được 27 nhạc sĩ phổ nhạc, tạo nên một kho tàng âm nhạc đáng tự hào.
Dù yêu thơ Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử hay Xuân Quỳnh, Hồng Linh không ngừng học hỏi, ghi chép và nghiền ngẫm, biến cảm xúc cá nhân thành những vần thơ giàu tính nhân văn. Tập thơ Vết bụi thời gian không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là lời tự sự của một trái tim yêu đời, yêu người và yêu cuộc sống. Qua đó, Nguyễn Hồng Linh đã ghi dấu sâu sắc trong lòng độc giả và cộng đồng yêu thơ.
Tập thơ Vết bụi thời gian của Nguyễn Hồng Linh khép lại như một khúc nhạc trầm lắng, dễ chịu. Những vần thơ trong tập giản đơn mộc mạc nhưng chất chứa một nỗi buồn man mác, như từng giọt ký ức nhỏ xuống từ dòng chảy thời gian. Qua mỗi bài thơ, người đọc như được đồng hành cùng tác giả, đi qua những cung bậc cảm xúc của tình yêu – từ ngọt ngào đến cay đắng, từ say mê đến tan vỡ. Tình yêu ở đây không chỉ là nỗi đau mà còn là sự hoài niệm, là nỗi nuối tiếc những gì đã qua, những gì không thể giữ lại. Vết bụi thời gian không chỉ là những vần thơ mà còn là tấm gương phản chiếu những mảnh ghép của trái tim và cuộc đời. Nó khiến người ta dừng lại, suy ngẫm, và thêm yêu những gì đã mất, thêm trân trọng những gì còn lại. Một tập thơ không chỉ để đọc mà còn để cảm, để nhớ và để mãi vấn vương.
VÕ THỊ NHƯ MAI
Fragments of time: A traveler’s reverie
Nguyễn Hồng Linh’s Fragments of time is a poetic collection that offers a profound and heartfelt exploration of themes like love, loss, memory, and the fleeting nature of life. Rich in emotional depth, the poems resonate with both personal and universal sentiments, capturing the poet’s experiences in a way that feels intimate yet relatable. Each piece acts as a reflection of the poet’s inner world, revealing her longing, nostalgia, and philosophical contemplation of change and impermanence.
At its core, the collection revolves around the transient nature of relationships and time. Love, both tender and painful, is a recurring motif. In poems such as scent of autumn hair and echos of a fading love Nguyễn Hồng Linh explores the fragility of human connections, often juxtaposing them with natural imagery like autumn leaves or rain to emphasize their ephemeral beauty. These elements are not merely decorative but integral, echoing the poet’s inner emotions and enhancing the mood of her verses. In Khúc tịnh tâm, the poet expresses a yearning for peace amidst life’s chaos, while Vết bụi thời gian ses the titular metaphor to reflect on the passage of time and its impact on youth, love, and memory. Through her words, the poet invites readers to hold onto the beauty of fleeting moments while gracefully accepting their inevitable end.
The poet’s language is strikingly evocative, filled with figurative expressions and sensory imagery. Metaphors such as “the dust of time” and “hiding longing into you” amplify the emotional weight of the poems, while phrases like autumn weeps and shades of love blend personal emotions with natural imagery, creating a seamless interplay between the poet’s internal and external worlds. This fusion of the symbolic and the personal lends the collection a distinctive voice, imbuing the verses with a sense of timeless beauty and emotional resonance.
Structurally, Nguyễn Hồng Linh employs traditional Vietnamese poetic forms, particularly the lục bát (six-eight) meter, which lends the poems a rhythmic, musical quality. Internal rhymes and alliteration further enhance the flow, making the verses particularly impactful when read aloud. The poet skillfully uses line breaks and enjambment to sustain emotional momentum, allowing each poem to progress from individual sorrow to broader contemplations of life and existence. The balance between classical forms and modern sensibilities enriches the collection, grounding it in tradition while making it accessible to contemporary readers.
The context of Nguyễn Hồng Linh’s life adds another layer of meaning to her work. Born in Phan Thiết and later settling in Stuttgart, Germany, the poet draws on her dual cultural experiences to craft her verses. This interplay between the memories of her homeland and the reality of life abroad creates a unique depth in her poetry. Themes of longing, identity, and belonging permeate the collection, reflecting the complexities of living between two worlds. Her diasporic perspective is particularly poignant, as it captures the bittersweet reality of cherishing one’s roots while embracing a new life.
Emotionally, the collection carries a profound sense of melancholy and introspection. The poet delves into feelings of separation, the solace of cherished moments, and the search for calm amidst turmoil. In pieces like The melody of tranquility the poet captures a longing for inner peace, while A lonely winter portrays the quiet ache of unspoken emotions through the recurring motif of rain. The voice within these poems oscillates between vulnerability and resilience, offering readers moments of both solace and acceptance.
To sum up, Fragments of time stands as a testimony to Nguyễn Hồng Linh’s ability to blend traditional poetic forms with deeply personal expressions. Her work masterfully intertwines themes of love, time, and memory with elegant language and rhythmic precision, creating a collection that is both intimate and universal. Through her poetry, Nguyễn Hồng Linh invites readers into a world where emotions are raw, memories linger, and the passage of time becomes a source of both inspiration and reflection. The collection leaves a lasting impression, offering a touching and thought-provoking experience that resonates long after the final verse.
18/1/2025
Võ Thị Như Mai
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cành hồng nghiêng ngã

Cành hồng nghiêng ngã… Sydney đã vào đông mấy bữa rồi, đêm ngày gì cũng lạnh hẳn dưới 10 độ C chứ không còn chập chờn cái lạnh tàn thu “gi...