Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2022

Tiếng dương cầm 2

Tiếng dương cầm 2

Chương 6
Hoàng Oanh đến lớp ôm một bọc giấy lớn, em tò mò:
- Chi rứa mi?
- Tới đây tao cho coi.
Hoàng Oanh mở hé mép giấy báo, để lộ mầu vỏ cây xanh xanh gợi thèm.
- Đố mi chi?
Em nuốt nước miếng.
- Xoài xanh hấp dẫn quá mi ơi!
Hoàng Oanh giao cả bọc giấy cho em.
- Anh Bằng gởi cho mi đó.
- Thiệt hả? Mi về cám ơn anh Bằng dùm tao nghe.
Giờ ra chơi, Hoàng Oanh nói với em:
- Mai Liên nì, có phải kỳ nớ mi nói là... nếu mình nhận món quà của người nào, tức là mình đã yêu người đó, có phải không?
Em lơ đãng:
- Ừ đúng,
- Rứa thì chừ mi nhận xoài của anh Bằng tức là...
Em hoảng hồn đập vào vai nó:
- Ê nói ẩu mi, anh Bằng coi tao như em mà.
Rồi em bào chữa"
-Tao coi anh Bằng như anh Lâm mà.
Hoàng Oanh ngồi trầm ngâm bên em không nói năng chi. Em chợt tức ngang , em chạy vô hộc bàn lấy gói xoài ra:
- Nếu mi nghĩ bậy là tao ưa anh Bằng thì thôi, mi đem về trả cho anh ấy đi.
Hoàng Oanh hất tay em:
- Mai Liên chi lạ rứa.
Em làm mặt giận:
- Ai biểu mi nghĩ xiên xẹo làm chi.
Hoàng Oanh ôm vai em, nói nhỏ:
- Không phải tao nói bậy mô Mai Liên mà anh Bằng yêu mi thật mà.
Em trợn tròn đôi mắt:
- Hoàng Oanh, đừng nói ẩu!
Hoàng Oanh vẫn nghiêm trang:
- Chuyện quan trọng ai mà thèm giỡn với mi. Tao nói thiệt mi nghe hí, mi có nhớ lâu lắm rồi, trước Tết lận, tao có hỏi mi một câu, nếu một người con trai tặng mi món quà, mi có nhận không? Nhớ không Mai Liên?
- Nhớ, tao đã trả lời mi rồi và mi cũng có nói với tao đó là ví dụ thôi mà.
Hoàng Oanh lắc đầu:
- Tao dối mi, không phải ví dụ mô Mai, mà là sự thật. Anh Bằng có gửi tặng mi chiếc kẹp tóc bằng đồi mồi anh mua lại của một người bạn đi Hà Tiên về. Cho nên tao phải dọ ý mi trước. Nghe mi nói quá tim chì của mi không ưa ai hết, ít nhất mi cũng có cảm tình với anh Bằng đã tao mới dám đưa tặng vật chớ.
Em nói với Hoàng Oanh:
- Chắc mi hiểu lầm tình cảm của anh Bằng, anh chỉ coi tao như một người em gái.
Hoàng Oanh nhìn thẳng vào mặt em:
- Không, anh Bằng yêu mi lắm mà. Mai Liên nì, hình như mi đang yêu một người phải không?
Em thấy không nên dối Hoàng Oanh nữa.
- Ừ. Nhưng mới sơ sơ thôi. Răng mi biết?
- Anh Bằng nói hình như người đó cũng có quen anh Bằng nữa. Anh chàng tên là...
- Hoàng Minh, cùng làm một chỗ với anh Lâm và anh Bằng đó mi.
Hoàng Oanh xích lại gần em hơn:
- Lạ ghê chưa, rứa mà tao cứ tin chắc là anh Bằng yêu chị Mỹ Liên. Bữa trước tao thấy anh ngồi rầu rĩ quá, tao mới đến bên tò mò hỏi, anh nói Mai Liên đã có người yêu rồi. Tao cười, tao nói chị Mỹ Liên có bồ anh mới nên buồn chớ. Anh cười, anh nói chị Mỹ đẹp nhưng không sâu sắc tế nhị bằng Mai Liên, tâm hồn Mai Liên cao đẹp lắm, anh đâu có yêu chị Mỹ.
Chuông reo vào lớp, em đi theo Hoàng Oanh đầu óc rối reng bao ý nghĩ, kỳ lạ quá, chị Mỹ đep như vậy tại sao anh Bằng lẫn Hoàng Minh đều hướng về em? Nghĩ đến Hoàng Minh, em mới nhớ anh đi hơn hai tuần rồi sao chưa thấy về, em đếm từng giây từng phút và mong anh quá. Hoàng Minh hứa sẽ gọi điện thoại cho em mỗi ngày nhưng đường dây Saigon Huế xa xôi lại gặp dạo này thời tiết xấu, nên thỉnh thoảng anh mới gọi được cho em mà thôi. Bốn năm ngày nay, đêm nào em cũng thức chờ điện thoại nhưng không có, chả biết tại sao Hoàng Minh lại ra trễ như vậy, em buồn lo và nhớ anh ghê.
Buổi tối cơm xong, em ngồi lóng ngóng bên điện thoại thì có tiếng gõ cửa. Lời mẹ nói rộn rã lòng em:
- Cậu Minh mới đi công tác ra đó à!
Và giọng nói đầm ấm quen thuộc của Hoàng Minh:
-Dạ kính chào bác.
- Cậu ngồi chơi, để tôi gọi con Mai Liên. Chà, cậu bày vẽ quá, cho chi mà nhiều rứa?
-Dạ, chỉ có chút quà nhỏ chứ có chi mô mà nhiều.
- Mai Liên ơi – Mẹ vừa gọi vừa đi vào nhà trong.
Em ló đầu ra khỏi phòng, mẹ nói:
- Hoàng Minh đợi con nơi phòng khách.
Em không kịp soi gương, em không kịp chải lại đầu tóc rối tung, em chạy ra phòng khách:
- Anh Minh!
- Mai Liên.
Hai đứa nhìn sững nhau, một lát sau Hoàng Minh mới nói:
- Mai Liên, vì chuyến công tác kéo dài cho nên anh về trễ, Mai có mong anh không?
Em gật:
- Mai đếm từng giờ từng phút. Năm ngày ni, Mai đợi điện thoại anh mà không thấy, Mai lo không biết anh bận chuyện chi.
- Ngày nào anh cũng điện thoại về Huế, nhưng bữa được bữa không, anh nhớ Mai kinh khủng.
Em ngồi xuống bên Minh:
- Mai cũng nhớ anh. Anh Minh, ba mẹ biết chuyện tụi mình rồi.
Hoàng Minh tươi nét mặt:
-Mai nói à.
-Không, anh Lâm biết chuyện tụi mình rồi anh nói lại với ba mẹ.
-Ba mẹ có nói chi anh không?
-Dạ, cả nhà ai cũng mến thương anh, chỉ có me, me ngại anh không chịu theo đạo...
Hoàng Minh chợt thở dài:
- Đó cũng là một vấn đề làm anh bận tâm.
Em nhíu mày:
- Anh bận tâm vì phải theo đạo?
Hoàng Minh lắc đầu:
- Không, thái độ của ba đã làm anh bận tâm, nhưng Mai Liên đừng lo, anh sẽ cố thuyết phục ba để được sống gần Mai.
Em nhìn Minh bằng ánh mắt lo ngại:
- Anh đã thưa chuyện với hai bác và hai bác không bằng lòng hả anh?
Hoàng Minh trầm ngâm:
- Nếu không có chuyện này xảy ra thì mọi trở ngại anh đã vượt qua dễ dàng. Số là người anh cả của anh cũng lấy vợ có đạo, được đứa con nhỏ thì anh ấy mất, chị ấy chưa mãn tang đã vội có tình yêu mới. Từ đó chị bỏ bê việc nhà anh cả. Mới đây chị đem hai đứa con về bên nhà chị ở luôn, và ba má anh đang lo luật sư để kiện bắt cháu nội về. Ngày anh vào, công việc kiện tụng chưa xong, ba má anh đang bực dọc, cho nên khi anh thưa chuyện tụi mình, ba anh cương quyết không cho anh dẫm lên bước chân của anh cả. Anh đã trình bày với ba thật rõ ràng, chị Cả không phải là em và em cũng không phải là chị Cả, mỗi người một tâm tánh. Má anh chỉ biết nghe lời ba mà ba thì bây giờ đang mang nặng thành kiến con dâu khác tôn giáo. Nhưng rồi anh sẽ cố gắng thuyết phục, Mai Liên đừng lo nghe.
- Mai thấy răng khó ghê... anh bây giờ trở thành con trai trưởng.
Hoàng Minh ngắt lời:
- Để đó anh lo mà. Anh cũng lớn rồi, nếu ba má anh cương quyết cản trở, anh sẽ cùng Mai dẫn nhau ra nhà thờ làm phép cưới.
- Nhưng Mai chưa đủ hai mươi mốt tuổi.
- Anh sẽ đợi.
Em nghe buồn muốn khóc, vừa mới biết yêu đã vương sầu lo.
Hoàng Minh cố cười thật tươi:
- Mai Liên đừng buồn nữa, mọi sự để anh lo. Bây giờ ăn mãng cầu với anh đã nghe.
- Anh mua tặng ba mẹ Mai mà, để ba mẹ ăn trước đã chớ.
- Không, hai bác, anh Lâm, và Mỹ Liên có rồi, đây là phần dành riêng cho Mai mà.
Em làm mặt vui để vui lòng Minh:
- Nhiều quá, Mai ăn răng hết, dám bể bụng lắm a.
Hoàng Minh lại cười:
- Anh may lại cho, nghề của anh mà. Nói giỡn đó, biết Mai thích mãng cầu dai, anh mua thật nhiều, Mai nên để tủ lạnh ăn dần, thứ này ở Huế hiếm lắm.
- Anh cũng mua mãng cầu cho ba mẹ em hả?
Hoàng Minh âu yếm nhìn em:
- Không phải, tùy ý thích mỗi người chứ. Để anh kể cho Mai nghe thử đúng không hí, anh mua trà cho ba nì, bánh cốm Bảo Hiên cho me nì, khô nai cho anh Lâm và chai nước hoa cho chị Mỹ Liên. Mai thấy anh vô làm rể nhà ni được chưa?
Em quên cả buồn, em reo nhỏ:
-Răng anh biết?
Hoàng Minh nghiêng mắt cười nhẹ:
- Rứa mới tài, rứa mới lấy lòng được ông già và anh chị vợ chứ.
Hoàng Minh mở gói giấy lấy ra quả mãng cầm lớn:
- Anh bóc vỏ cho Mai Liên ăn nghe.
Kết quả của những ngày học thi đã làm em xanh xao gầy mòn, mặc dầu Hoàng Minh có cho em rất nhiều thuốc khoẻ và me thì luôn tẩm bổ em bằng cách làm cho em những món ăn ngon.
Những ngày em đi thi đều có xe Hoàng Minh đưa đón, Hoàng Oanh đã thấy được Hoàng Minh, nó phê bình:
- Anh chàng trông nghệ sĩ ghê, ngó cân với mi lấm đó Mai Liên.
Tụi bạn em cũng nhao nhao lên:
- Ê, ra dòm mặt kép con Mai Liên bây.
-Ngó cũng sạch sẽ quá hí.
- Trông khéo trai ghê.
- Mai Liên ơi! Mùa thi ni ấm cúng ghê hí.
Em tuy mắc cở nhưng rạo rực nghe lòng nở hoa và có lẽ vì vậy mà em làm bài thật thông suốt, dễ dàng.
Nhưng ngày em thi đậu cũng là ngày buồn nhất đời em, Hoàng Minh được lệnh thuyên chuyển về Sài Gòn. Em lảo đảo muốn xỉu khi nhìn tờ Sự Vụ Lệnh của Minh, dấu ấn ký bằng mực đỏ còn tươi rói. Hoàng Minh ôm lấy vai em:
- Mai Liên ơi, Mai đừng buồn, anh sẽ viết thư đều cho Mai, anh sẽ điện thoại đều cho Mai.
Em gục đầu vào vai Minh:
-Anh Minh, Mai có cảm tưởng, cuộc chia ly này sẽ là...vĩnh viễn.
Hoàng Minh đưa tay che miệng em:
- Mai Liên, đừng nói bậy, Mai không tin anh sao?
Em nghẹn ngào:
- Mai lo quá, cuộc tình mình còn biết bao là trở ngại...
Anh sẽ cố vượt qua, vì tình yêu chúng ta không được bó tay trước hoàn cảnh.
- Mai sẽ cầu nguyện bình an cho anh, hạnh phúc cho tình yêu chúng mình.
Hoàng Minh bóp nhẹ vai em:
- Mai Liên ngoan lắm, anh tin rằng, không có một sức mạnh nào ngăn trở được tình yêu chúng ta.
Em gỡ tay Minh, em lặng lẽ đến bên chiếc dương cầm, Hoàng Minh dìm em ngồi xuống ghế:
- Đàn cho anh nghe đi Mai.
Em nói nhẹ như hơi thở:
-Những lần anh đến thăm Mai, hoa lá vườn Mai như xanh thắm hẳn lên, ngày mai, hoa lá úa tàn và Mai cũng chết theo luôn.
Lời Minh cảm động:
- Mai Liên, đừng bi quan quá vậy, hãy vui lên một chút cho anh yên lòng ra đi. Anh sẽ vượt mọi thử thách để được sống bên Mai mà.
Hoàng Minh vuốt nhè nhẹ mái tóc em, hai đứa yên lặng nghe tiếng thời gian tích tắc dần vào khuya.
Hoàng Minh cúi đầu thật thấp xuống hơi thở êm đềm phà lên tóc lên cổ em.
- Thôi anh về.
Em với tay lấy tập nhạc, mắt vẫn nhìn xuống.
Hòang Minh hôn nhẹ lên mái tóc em:
- Mai anh đi sớm, nén buồn đi Mai. Rồi anh sẽ viết thư và điện thoại về cho Mai. Thỉnh thoảng, xin được phép, anh lại về Huế thăm Mai. Mình vẫn yêu nhau nghe Mai mặc dù gặp trở ngại, nhưng anh sẽ tranh đấu để vượt qua, hãy cầu nguyện Chúa cho tình yêu chúng mình, Mai nghe.
Em gật đầu nhưng không ngước lên. Bước chân xa dần... Bất giác những ngón tay em lướt nhẹ trên phím đàn nhạc khúc biệt ly. Những bước chân Hoàng Minh bỗng dừng trước cửa, hình như anh đang quay lại nhìn em..một giây phút thôi..rồi nghìn trùng xa cách..Minh ơi... "Biệt ly, nhớ nhung từ đây chiếc lá rơi theo heo may, người về có hay? Mấy phút bên nhau rồi thôi... đến nay bóng anh mờ khuất, người về u buồn khắp trời, người ra đi với ngàn nhớ mong... "
Chương 7
Hoàng Oanh cũng thi đậu, nó rủ em ghi danh học Văn Khoa. Em từ chối.
- Thôi mi ơi, ban A mà. Văn khoa chi, tao định vào Khoa học đó.
Hoàng Oanh bĩu môi:
- Đi Khoa học cù lần núi lắm mi.
Em nhất định:
- Cù lần kệ tao, mi không học thì tao ghi danh một mình. Tao khoái Khoa học.
Nhưng rồi Hoàng Oanh cũng học với em, con nhỏ thiệt tội, nó thương em ghê lắm. Theo em nghĩ, ngoài tình thương mến bạn bè, Hoàng Oanh còn mong muốn em về làm dâu nhà nó nữa, nó thường gợi em nhớ đến anh Bằng một cách khéo léo:
- Anh Bằng mới trúng số Kiến thiết năm ngàn đồng, tối hôm qua anh dắt tao đi ăn phở bờ sông, anh định sang nhà rủ mi nhưng tao nói chắc tối quá bác không cho đi mô.
- Mai Liên nì, mới khi sáng ni nì, anh Bằng đưa tao đi học, suýt tông phải thằng nhỏ, làm tao hú hồn hú vía luôn.
Em thì kể từ ngày Hoàng Minh đi, chả còn nghĩ đến ai.
Anh Bằng đến nhà chơi với anh Lâm nhưng chủ đích được gặp em, em chỉ nói chuyện qua loa vài câu rồi rút vào phòng. Em buồn nhớ Hoàng Minh kinh khủng dù em vẫn nhận thơ anh đều và cách vài ngày anh lại gọi điện thoại cho em. Anh Lâm cười, anh bảo Hoàng Minh già rồi mà tình còn sôi nổi quá, số là Hoàng Minh vào đến Saigon, anh đánh ngay điện tín cho em, vỏn vẹn câu: “Je t aime follement” anh Lâm đã mang tờ điện tín cho ba mẹ và chị Mỹ xem rồi anh trêu em vang nhà làm em chẳng biết sao hơn là đấm và ngắt véo anh. Chị Mỹ dạo này cũng vơi buồn rồi, chị thường về phe anh Lâm để chọc em..nhưng trong tiếng cười lời nói, chị vẫn chưa được tự nhiên cho lắm.
Có tiếng cửa phòng mở nhẹ, me đưa vào cho em phong thư:
- Có thư của cậu Minh – Mẹ ngồi xuống bên em – Mai Liên, cậu Minh đi đã được ba tháng rồi, trong những lá thư gởi về cậu ấy có đề cập chi đến vấn đề hôn nhân không con?
Em bối rối gấp phong thơ làm đôi. Mẹ đi ra:
- Thôi con đọc thư đi xem thử nó nói chi?
Em vừa xé phong bì vừa nặng mang mối thắc mắc của mẹ. Mới rồi em đã nói dối mẹ, thực ra trong những lá thử gởi về, Hoàng Minh không có đề cập chi đến vấn đề hôn nhân cả, anh có hứa với em là anh sẽ cố gắng vượt qua mọi trở ngại để được sống bên em. Em yêu Hoàng Minh, em tin Hoàng Minh, nhưng em là con gái, em mong muốn ở Minh một lời đính ước trăm năm hơn là những cuộc hẹn hò thề thốt lãng mạn rồi chẳng đi đến đâu. Lá thư Minh gởi về chỉ có vài hàng chữ cẩu thả viết hấp tấp trên một tờ pelure màu xanh:
Mai Liên yêu quí
Sáng mai, anh lại theo đơn vị hành quân ra tiền tuyến, ở đây trận đánh đang sôi độn.g Anh đi không rõ ngày về nên chẳng biết viết thư đều cho Mai được không. Nhưng anh sẽ cố gắng liên lạc với Mai bằng điện thoại. Lòng anh cuồng điên vì nhớ Mai.
Hoàng Minh
Em úp lá thư lên ngực, đau nhói con tim. Hoàng minh của em hiện giờ đang băng mình trong vùng lửa đạn, đang quên mình để săn sóc cho các thương binh.
Em tưởng tượng đến một vùng trời đêm hoả châu bập bùng thắp sáng.
Em đứng dậy chảy tóc, khoác lên mình tà áo trắng trinh nguyên. Em gặp chị Mỹ trước cửa, chị mặc áo dài màu thiên thanh và mang chiếc xắc trắng trên vai. Chị hỏi em:
- Mai đi mô chừ rứa?
Em buồn buồn:
- Em đến nhà thờ cầu nguyện bình an cho Hoàng Minh, chị Mỹ nờ, Hoàng Minh đang hành quân ở một nơi đang đánh nhau.
Chị Mỹ lo âu:
- Tận chỗ mô lận Mai?
Em lắc đầu:
- Anh không nói rõ chỗ mô, anh chỉ nói ở đó trận chiến đang sôi động. Em lo quá.
Chị Mỹ chép miệng:
-Chị định đi mô chừ mà sửa soạn đẹp rứa?
- Mẹ sai chị đi bỏ hụi, chị xin mẹ về trể để đi cầu nguyện với em.
Em nắm tay chị Mỹ bước lên những bậc cấp dẫn đến nhà nguyện, Nền đá đen lạnh vắng u buồn, những cụm hồng tươi trồng dọc theo lối đi nhợt nhạt trong ánh nắng chiều, gió thổi nhè nhẹ, rung rinh hàng phượng vĩ, rơi rụng những cánh lá nhỏ vàng khô.
Em đến bên chân Đức Mẹ, lặng lẽ quì xuống trước vẻ nhân từ thuần hậu của Thánh Nữ Đồng Trinh. Buổi chiều đang chùng xuống thật thấp ngoài khung cửa cho bóng đêm về tràn ngập hồn em, Lạy Mẹ Hằng cứu giúp, xin Mẹ che chở cho Hoàng minh trước cảnh bom rơi đạn nổ, xin Mẹ ban phước lành cho đất nước Việt Nam thống khổ này, xin Mẹ ban hạnh phúc cho tình yêu hai chúng con. Em gục đầu xuống, trong thăm thẳm ký ức chập chùng bao kỷ niệm...
Hình bóng Hoàng Minh với mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ chợt sáng ngời trong tim em, chợt réo rắt trong tiềm thức tiếng vĩ cầm thuở nào bên nhau hoà khúc phượng cầu hoàng.. Minh ơi, anh đi rồi, tiếng dương cầm lạc lõng, ngón tay em biếng lười nắn tiếng tơ xưa... em phương trời anh mịt mù lửa đạn, phương em mang nỗi lòng chinh phụ chờ mong, xin yêu làng cho hình hài anh, xin bình an cho tâm hồn em yếu đuối.
Em và chị Mỹ về đến nhà khi đường phố vừa lên đèn. Hình như ba mẹ và anh Lâm đã dùng cơm xong, em thấy hai cặp chén đũa cùng thức ăn để phần cho em và chị Mỹ còn để trên bà, chị Sáu vừa dở nắp lồng bàn ra vừa đon đả:
- Hai cô đi mô mà lâu về ghê, bữa ni tui có làm món sườn nướng để dành cho hai cô đây.
-Em tắm trước nghe chị Mỹ.
- Ừ.
Mẹ kiếm em khi em đang chải tóc trong phòng:
- Mai Liên, hồi con đi có điện thoại của Hoàng Minh.
Em ngừng chải, phập phồng. Me ngồi xuống giường em:
- Minh gặp me, Minh xin nói chuyện với con, mẹ nói hai chị em Mai Liên đi nhà thờ cầu nguyện bình an cho anh rồi.
- Me, anh Minh..có nói hiện giờ anh đang hành quân ở vùng mô không?
Em rùng mình. Tên An Lộc trước đây còn xa lạ đối với mọi người, nhưng mấy tuần nay, khi trận chiến ở đó trở nên sôi động, báo chí đã nhắc tới tên An Lộc trên những hàng tít lớn cùng những bài tường thuật nóng bỏng đã khiến độc giả chú ý và bây giờ đi đến đâu, người ta cũng nói đến tình trạng An Lộc với vẻ mặt lo âu thật sự.
Em chắp tay lên ngực.
- Hoàng Minh đang ở An Lộc? Chúa ơi, tim con muốn đứng mất.
Me để tay lên vai em:
- Yên tâm đi con. Chúa sẽ che chở cho Hoàng Minh.
Em nắm bàn tay me:
- Me ơi, Hoàng Minh có nhắn chi với con không?
- Có, nó nói tối nay, nếu có thể nó sẽ điện thoại cho con một lần nữa. Nếu không thì ngày mai, thật ra ngày mô nó cũng gọi ra Huế cả nhưng đường dây khó lắm.
Chị Mỹ tắm xong gọi em:
- Mai Liên ơi, ra ăn cơm mau, kiến bò bụng tao quá sức.
Em bước ra phòng ăn, em thẩn thờ ngồi xuống, em hững hờ cầm đũa, em nhìn những thức ăn ngon lành trên bàn như nhìn mấy viên đá sỏi ngoài sân.
Chị Mỹ ngạc nhiên:
- Mai liên, răng mi như người mất hồn rứa?
Em buồn rầu nhìn chị:
- Tim em muốn rớt mất, chị Mỹ nợ.
- Mai Liên, chị thông cảm nỗi buồn của em, nhưng có lo rồi cũng chẳng được chi, tất cả sự việc xảy ra đều do Chúa sắp đặt. Thôi ăn cơm đi em.
Em cố nuốt cho xong chén cơm rồi đứng dậy, chị Sáu thập thò trước cửa phòng ăn, ngạc nhiên:
- Cô ăn ít rứa cô Mai, chắc món sườn của tui không được vừa miệng cô?
- Không, sường nướng ngon lắm, nhưng tại vì hôm ni tui đi về mệt quá, ăn không được.
o0o
Sáng nay em có giờ thực tập Hoá học, Hoàng Oanh đến bên em tíu tít khoe:
- Mai Liên, anh Bằng tao được bổ nhiệm làm Y sĩ Trưởng Quân Y viện đó mi ơi.
Em như người mất hồn sau một đêm trằn trọc khó ngủ. Mặt Hoàng Oanh tươi rói:
- Hình như ở trong miền lục tỉnh a, tao cũng không nhớ nữa. Anh sắp mở tiệc ăn mừng, mi nhớ đi nghe.
- Ai mời mà tao đi.
Hoàng Oanh véo má em:
- Đập chết anh Bằng cũng mời mi mà. Nhớ nghe Mai, nhớ đi nghe Mai.
Em gật đầu cho nó vui lòng. Quả thật tiệc tùng bây giờ đối với em quá vô nghĩa khi không gian này vắng bóng Hoàng Minh.
Giờ thực tập bắt đầu, Hoàng Oanh lại hỏi:
- Mai Liên! Răng mi không bận áo Blouse. Coi chừng thầy thấy la đó.
Em nhìn quanh, các bạn em đều tươm tất trong những chiếc áo choàng trắng, cả bàn ghế cùng tường trong phòng cũng đều lát men trắng nên màu xanh của chiếc áo dài em nổi bật lên trông thật vô duyên. Em nói nhỏ:
- Chết, tao quên áo Blouse ở nhà.
- Bữa ni tao ngó mi như người mất hồn a.
- Ừ, toa mất hồn thiệt đó Oanh.
- Răng rứa?
- Mi đừng hỏi. Mối lo của tao không ai chia xẻ được mô.
Em làm thực tập lúng túng, chẳng đem ra một kết quả nào cả. Hoàng Oanh đến bên:
- Mi ghi kết quả vô giấy chưa?
Em lắc đầu:
- Tao làm có ra mô mà ghi.
Hoàng Oanh chìa tờ giấy cho em.
- Chép lại của tao nì, thầy đang hối đó.
Hoàng Oanh chở em về đến nhà, em kéo tay nó:
- Vô nhà tao chơi một chút đi, bữa ni hạnh đào chín lắm.
- Thôi lận để tao về kẻo trưa.
- Nì Mai Liên, chiều ni nghỉ học, đi ciné không? Có phim ở Tân Tân hay lắm. Tao đem xe tới đón hí.
- Cám ơn mi, để khi khác. Chiều ni tao bận.
- Mi đi mô rứa?
- Chắc từ đây, trừ những buổi có giờ học, chiều mô tao cũng bận hết Oanh nợ.
- Mi bận chi mà hung rứa?
- Tao đi nhà thờ cầu nguyện.
- Về mối lo của mi?
- Ừ, không ai chi xẻ cùng tao được.
- Thôi tao về, tao chỉ còn biết cầu xin Chúa ban phước lành cho mi. Buổi chiều đi nhà nguyện về em thấy tâm hồn hơi sảng khoái vơi dần những bức rức buồn lo. Chị Sáu đứng đợi em trước cửa.
- Cả nhà dùng bữa hết rồi cô. Ông bà đi chơi rồi, còn cậu Lâm và cô Mỹ đi ciné.
- Có để phần cho tui không đó?
-Dạ có chớ. Bữa ni trời nóng bà biểu làm bún nên không nấu cơm nơi.
- Ăn chi cũng được, chị lên ngồi ăn với tui cho vui nghe.
-Dạ tui ăn rồi cô.
Tiếng chuông điện thoại reo vang làm em cuống quít, em buông rơi chiếc xắc xuống sàn nhà và chạy bổ vào phòng. Chưa kịp ngồi xuống ghế, em chồm qua bàn viết nhắc ống điện thoại run run áp vào tai:
- A lô!
Tiếng Hoàng Minh vang vọng từ một nơi thật xa:
- A lô... Mai Liên đó hả?
Em rú lên mừng rỡ:
- Hoàng Minh ơi!
- Mai Liên của anh.
- Minh ơi, Mai lo quá, Mai ăn không được, Mai ngủ không yên.
- Mai ơi nói lớn thêm một chút nữa. Chung quanh đây đang ồn ào quá.
- Minh ơi, Mai nhớ anh vô cùng.
- Anh cũng rứa, nhớ Mai muốn điên luôn.
- Răng, anh không xin phép về thăm Mai?
- Sau vụ hành quân này, chắc là anh được phép.
- Nhớ về thăm Mai hí.
Bỗng... ầm..ầm.... Hai tiếng nổ chát chúa từ đầu dây bên kia dội vào tai làm em giật bắn mình, em hét lên:
- Anh Minh, anh Minh.
Yên lặng một giây, em nghe tiếng Minh:
- Mai Liên, em còn đó không?
- Em mừng rỡ:
- Anh Minh, tiếng chi nổ... Có chuyện chi rứa? Anh có can chi không?
- Pháo kích đó Mai Liên, nhưng ở đàng kia, anh vẫn an toàn mà.
- Chúa ơi, nguy hiểm quá.
Em thấy Hoàng Minh cười:
- Đi lính mà Mai, nơi nào nguy hiểm là có tụi anh. Thôi anh cúp hí, hẹn em tối mai.
- Nhớ nghe anh.
Em gieo mình xuống ghế, tay vẫn còn tiếc nuối cầm ống điện thoại. Em lim dim đôi mắt nhớ đến gương mặt dễ thương của Hoàng Minh những lần anh lại nhà, những lần anh đưa em đi thi, và nhất là những buổi hoà đàn cho hai tâm hồn rung nhẹ bản tình ca...
Anh Lâm và chị Mỹ đi ciné về bàn cãi ồn ào ngoài cửa. Em quay ra, anh Lâm hất hàm nhìn em:
- Khi chiều cô đi mô rứa? Anh tìm dẫn đi ciné mà không có.
- Em đến nhà nguyện.
- Chuẩn bị mặt mày sạch sẽ, mai đi ăn tiệc.
- Tiệc chi rứa?
Anh Lâm nói:
Tiệc mừng anh Bằng lên chức, anh ta mời cả gia đình mình luôn.
- Cả ba me nữa?
- Ừ.
- Y sĩ Trưởng mà không sang răng được mi?
-Chắc mai em không đi.
- Tại răng?
- Em ở nhà chờ điện thoại.
- Của Hoàng Minh?
Em gật. Anh Lâm cầm lấy tay em:
- Mai Liên, em đừng quá lụy Hoàng Minh, chắc gì nó đã xứng đáng.
Em nhìn sững anh Lâm:
- Anh nói như rứa..nghĩa là răng?
Anh Lâm vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên trán em, ngập ngừng.
- Anh nghe người ta nói Hoàng Minh đào hoa lắm, anh ta yêu rất nhiều người.
- Em không tin.
- Có một dạo Hoàng Minh làm việc ở quân y viện Nha Trang anh ta bị mang tiếng rất nhiều vì đã buông thả tình cảm lăng nhăng.
- Em ngắt lời:
- Chắc là anh Bằng đã kể với anh chuyện đó.
Anh Lâm gật:
- Bằng là bạn của Minh mà, lẽ nào nó đặt điều.
- Anh nói anh Bằng quen với anh Minh trong một chuyến công tác, sau này em đâu có thấy hai người giao thiệp với nhau nhiều.
- Thì là bạn đại khái, cần chi phải thân mới biết rõ nhau.
Suy nghĩ mộ lát, em nói:
- Em không tin. Theo em nghĩ, anh Bằng là một người bạn không tốt, mình không thể tin lời của một kẻ nói xấu bạn mình dù thân hay không.
Anh Lâm đứng lên:
- Tùy ý em. Anh chỉ có nhiệm vụ báo động cho biết, còn tin hay không là quyền của em. Nhưng ngày mai, nên có gắng đi dự tiệc mừng anh Bằng, anh ấy khẩn khoản mời em đó.
Em không đáp, em ngồi thừ người trước bàn viết, có nên tinh anh Bằng không?
Dù tin Hoàng Minh, nhưng những lời nói của anh Lâm cũng làm em khó chịu, cũng làm em thắc mắc trong lòng. Vừa mới lớn, bước chân vào đường yêu, ai lại không ích kỷ, ai lại chẳng muốn chỉ có hình bóng mình duy nhất trong trái tim người yêu Hoàng Minh lăng nhăng tình cảm, Hoàng Minh yêu một lúc nhiều người có thật thế không hay là người ta đã dựng điều nói xấu? Em không tin đâu, Hoàng Minh tha thiết với em quá, mặn nồng với em quá, chắc chắn Hoàng Minh chỉ yêu có mỗi mình em, phải chẳng đây là ngón đòn hạ tình địch của anh Bằng? Có thể lắm, thôi Mai Liên ơi! Đừng thắc mắc lo âu nữa, hãy sống bằng con tim của mình.
Chị Mỹ bước vào:
- Ra ăn cơm đi để chị Sáu dọn dẹp cho rồi, còn ngồi đó mà mộng mơ nữa.
Chợt nhớ đến mình chưa ăn cơm, em đứng dậy cười chữa thẹn:
- Chết chưa, rứa mà em cứ tưởng là cơm nước xong xuôi rồi.
- Đúng là mi vô duyên.
Chương 8
Em hồi hộp bóc thư Hoàng Minh:
Mai Liên yêu quý,
Buồn quá Mai Liên, anh chỉ được phép về Sàigon chơi ít bữa rồi lại phải trở ra đơn vị hành quân tiếp tục công tác, không về Huế thăm Mai được, anh khổ sở vô cùng.
Mình xa nhau vậy mà cũng gần năm tháng rồi Mai nhỉ, biết bao nhiêu buồn nhớ chất ngất theo thời gian. Mai ơi, Mai có nhớ anh không, chắc không nhiều bằng anh nhớ Mai đâu? Anh nói đùa đó, Mai đừng giận nghe, thật ra thì nỗi nhớ của tụi mình dài bằng nhau, dài từ Saigon ra Huế , trở vô Saigon chớ bộ ít sao, phải không Mai?
Mai ơi, không gặp Mai được là điều buồn nhưng chuyến này về phép Saigon anh lại được an ủi rất nhiều. Đố Mai chuyện gì? Thôi chắc Mai đoán không ra đâu, để anh nói cho Mai nghe nhé. Chuyện tụi mình đó Mai, sở dĩ từ hôm vào đây đến giờ anh không nhắc nhở gì trong thư cả, chỉ vì anh gặp sự chống đối quá mãnh liệt của gia đình.
Anh biết Mai mong nhưng Mai không dám hỏi, chừ anh nói cho Mai yên lòng nhé. Suốt mấy ngày nghỉ phép, anh chẳng đi đâu cả, anh ở nhà uốn ba tấc lưỡi để thuyết phục ba má, rốt cuộc má hoàn toàn về phe anh, chỉ còn ba anh, ông cụ hơi khó tính và mang nặng thành kiến với người chị dâu của anh, nên ông vẫn còn do dự. Nhưng cứ tin anh đi Mai, thế nào anh cũng năn nỉ được ông cụ. Gắng chờ anh.
Nhớ Mai thật nhiều.
Hoàng Minh
° ° °
Em ngồi xuống thành hồ cá, đọc lại thư Minh một lần nữa rồi xép bỏ vào túi. Em đưa tay vớt một cây bèo Nhật Bản, bày cá thia bị động quảy bơi tán loạn, lớp gạch màu thắm phản chiếu ánh nắng chiều long lanh như hổ phách. Me đang tiễn khách ra cổng, em nhìn lên, bác Phúc đang nhìn thấy em bác bước bên tươi cười:
- Mai Liên, chiều ni không đi học à?
Em đứng lên:
-Dạ thưa bác, cháu không có giờ.
Bác nhìn hồ nuôi cá, khen xã giao:
- Chao ơi, chị có cái hồ nuôi cá đẹp quá sức cả hòn non bộ nữa, ngó xa y như cảnh thiệt.
Me khiêm tốn:
-Dạ, hồ này cũng xây đã lâu, kiểu xưa rồi chị, nhà tôi định sửa lại đặng thả sen.
Bác Phúc cản:
- Ấy, đừng, uổng chị. Muốn thả sen thì xây hồ khác, vườn chị rộng thiếu chi đất. Thôi tôi về đã, khi khác lại qua chơi.
-Dạ chị về.
Me đến ngồi bên thành hồ cá với em:
- Mai Liên.
- Chi rứa me?
- Hồi nãy bác Phúc tới thăm mẹ đó, con biết có chuyện chi không?
Em lơ đãng:
- Chắc là chuyện hùn hạp làm ăn như thường lệ phải không me? Hay là me định mua một loại hàng khác?
Me nhìn em âu yếm lắc đầu:
- Không phải, chuyện quan trọng hơn nhiều.
- Rứa thì con không biết.
Me vuốt má em.
- Mai Liên, bác Phúc sang... xin con cho cậu Bằng đó.
Miệng em há tròn vo:
- Ơ, anh Bằng... anh Bằng đi hỏi con à?... Chi lạ rứa?
Me ôn tồn:
- Có chi mà lạ con, trai lớn lên phải có vợ, gái lớn lên phải có chồng, đó là lẽ tự nhiên của tạo hoá.
- Nhưng mà... anh Bằng..chưa nói chi với con cả tại răng khi không lại...
- Theo mẹ nghĩ, như vậy là Bằng đã yêu con thành thật, khi yêu người ta phải nghĩ ngay đến hôn nhân.
Em hiểu ý me có ý trách Hoàng Minh, nhưng em không thể bào chữa cho anh được vì chuyện hôn nhân giữa em và Hoàng Minh còn quá xa vời.
Me dịu dàng ôm vai em!
- Mai Liên, con nghĩ răng trả lời cho me biết?
Em ngạc nhiên nhìn me:
- Nghĩ chi me? Em cúi mặt, nhẹ lắc đầu.
- Con còn nhỏ mà me.
Me nâng cằm em lên:
- Con dối lòng, thật sự là con đang đợi Hoàng Minh phải không?
Em bối rối.
- Me ơi, con yêu Hoàng Minh, con đợi Hoàng Minh.
- Nhưng Hoàng Minh không bao giờ nhắc đến hôn nhân.
Em ngã đầu vào vai me:
- Con vừa mới nhận được thư Minh, Minh hứa với con một ngày gần đây ba má anh sẽ ra thăm ba me.
Mặt me không vui:

- Một ngày gần đây là đến khi mô Mai Liên nờ, con gái chỉ có một thời, đừng nên bỏ lỡ một dịp may rồi ngày sau tiếc nuối. Me thấy Bằng hơn Minh tất cả mọi phương diện, bề ngoài thì trông Bằng không đẹp bằng Minh, nhưng Bằng cũng khôi ngô tuấn tú, Bằng lại có địa vị quan trọng, gia đình mình và nhà bên đó cũng thân nhau. Điều quan trọng nhất là Bằng cũng là con Chúa, cuộc hôn nhân giũa chúng con sẽ diễn ra dễ dàng và vô cùng tốt đẹp.
Em lắc đầu.
- Nhưng con không yêu Bằng.
- Rồi con sẽ yêu, tình yêu đến sau hôn nhân là chuyện thường.
Hai giọt nước mắt lăn dài trên má em.
-Me đừng ép con. Con không thể không yêu Hoàng Minh.
- Me không ép, me chỉ phân tách phải trái cho con nghe mà thôi. Tùy con quyết định lấy tương lai con.
Me đứng dậy chậm rãi đi vào nhà. Em ngồi im lặng, em lại giở thư Hoàng Minh ra xem, Hoàng Minh ơi, Mai Liên nhất định chờ anh.
° ° °
... ”Nhớ đêm nào tình xuân ngất ngây, mưa phùn rơi rơi ướt vai, đi mãi tìm ai yêu đàn..bước chân lạc nơi đây, chốn nào, trên lầu ai kia ngất cao, vang tiếng dương cầm thiết tha... ”
Em gục đầu lên phím đàn, gió thốc bên ngoài lao xao cành lá, mưa rơi rạt rào trên mái ngói, tạt vào khung cửa kính từng âm thanh xoáy bước hồn em.
Hoàng Minh ơi, hơn một năm rồi chúng ta không có dịp gặp nhau dù thư anh vẫn gửi về với muôn lời thương mến, ngàn câu hứa hẹn thiết tha... nhưng mơ hồ quá, làm sao em chứng minh được tình yêu chân thành của anh cho em biết, trong khi đó anh Bằng vẫn kiên nhẫn theo đuổi em.
Từ miền lục tỉnh xa xôi, mỗi tháng anh ấy ra Huế một lần thăm ba me, thăm em, cùng những lời thăm hỏi ân cần tế nhị. Tuy nhiên, bác Phúc vẫn qua nhà em đều và tình thân giữa hai gia đình mỗi ngày thêm thân thiết, chính điều đó đã làm me cảm động. Me cứ bảo với em:
- Con cứ nhìn đi mà so sánh, thử xem giữa Bằng và Minh ai yêu con thành thật. Hơn một năm rồi, Minh chưa một lần về thăm con, trong khi đó, Bằng đổi đi sau Minh mà nó cứ chịu khó về thăm con hoài, Mai Liên con đã thấy chưa?
Em đã bào chữa cho anh:
- Me, me đừng nên so sánh như vậy, Bằng về phép được hoài là vì tại vì anh ấy đang ở vào một địa vị cao, một đơn vị tốt, Hoàng Minh thì trái lại, rất khó xin đi phép xa, đời lính may rủi mà me.
- Nhưng Hoàng Minh không có một lời đính ước. Mai Liên, me chắc rằng gia đình Hoàng Minh không chịu cưới dâu khác đạo, nên nó cứ khất mãi, mà không dám nói ra sự thật với con.
"Me đã lầm Minh ơi, anh đã nói sự thật và em vẫn cố đợi chời sự chấp thuận của ba anh, bởi em không thể nào quên anh được. "
Lại một mùa đông nữa hai đứa mình xa nhau, lại một lần cây khô trụi lá như nỗi đợi chờ giăng lớp kén cô đơn. Em chui mình trong kiếp tằm nhả tơ hờn dỗi, sao lâu quá rồi anh chẳng về thăm em? Thư nào anh cũng hứa, anh sẽ thuyết phục ba anh, anh không biết rằng mỗi lần nhận được thư anh, nghe những lời hứa suông của anh, thì nỗi thất vọng lại oằn lên vai em tí nữa, em kiệt sức mất rồi Hoàng Minh ơi!
- Cô Mai, cô Mai ra nhận thư bảo đảm.
Em cặp nhanh mái tóc bù rối loà xoà trên vai, chạy đến mở cửa. Người phát thơ quen mặc áo mưa nhà binh, đầu cổ ướt mèn như chuột lột, cười với em.
- Mưa gió mà làm nghề ni thiệt cực cô ơi. Cô ký nhận mau lên tôi còn đi nhà khác.
Em ký xong trả viết cho người đưa thơ:
- Cảm ơn ông nghe.
Em nhìn ngoài phong bì, thư của Hoàng Minh, không hiểu có chuyện gì mà anh lại gửi thơ bảo đảm cho em. Em trở vào phòng khách, ngồi bó gối giữa lòng nệm ghế ấm, mở chiếc phong bì thân quen:
Saigon, ngày...
Mai Liên yêu quí,
Mai ơi, anh báo cho Mai một tin vui, ba anh đã chấp thuận cho anh cưới Mai. Ông cụ đã hỏi thăm thật nhiều về gia đình Mai, anh sung sướng kể hết cho ông cụ nghe và không quên thêm vào những đức tính khả ái của cô con dâu tương lai của ông cụ nữa, xem ông cụ có vẻ bằng lòng lắm. Ông cụ có hỏi thăm địa chỉ của Mai, chắc thế nào ba má anh cũng ra thăm hai bác một ngày rất gần đây. Khi nào ba má anh ra, anh sẽ điện thoại cho Mai biết trước nhé. Như trong thư Mai viết, dạo này Huế đã vào đông, mưa to gió lớn, hèn gì anh gọi điện thoại hoài cho Mai mà không được, nhớ giọng nói vành khuyên của Mai ghê.
Anh mừng quá nên tay chân anh quýnh quáng, định nói với Mai thật nhiều nhưng chừ quên mất hết, chỉ biết rằng hiện tại anh là người hạnh phúc nhất trần gian. Hạnh phúc của anh là của Mai đó. Mai có nghĩ như anh không?
HOÀNG MINH
Em chạy đi tìm me, em đang nở hoa trong lòng, phải cho me xem lá thư này mới được, kẻo me cứ nhắc đến anh Bằng hoài, em sốt cả ruột.
Cả nhà dạo sau này không ai còn tin tưởng Hoàng Minh nữa nhưng em tin rằng mọi người chưa thể mất hết cảm tình đối với một người dễ mến như Minh.
Em gặp chị Mỹ đang ngồi ăn đậu phụng:
- Me mô rồi chị?
- Me mới đi mô a.
- Ủa, răng em không thấy.
- Mi mắc đàn mà thấy trời trăng chi nữa. Än đậu phụng rang không?
- Dạ không.
Em ngủ thiếp đi, lần đầu tiên kể từ ngày xa Minh, em mơ thấy một vườn hoa rực rỡ muôn màu...
Chương 9
Người đàn ông trạc sáu mươi, vẻ mặc quắc thước, đang đứng trước mặt em, bên ngưỡng cửa phòng khách:
- Xin lỗi cô, đây có phải là nhà ông bà Vĩnh Thái?
-Dạ thưa phải, ba me cháu đi vắng cũng sắp về rồi, mời bác vào nhà chơi.
Ông cụ nhẹ gật đầu và tự nhiên bước vào phòng khách.
Em lễ phép:
-Dạ mời bác ngồi:
Ông cụ lại gật đầu, đưa tay kéo cao cổ áo len:
- Chà, Huế năm ni lại lạnh quá hí!
-Dạ thưa bác , bữa ni đông chí.
Ông cụ ngồi xuống ghế.
- Tôi vừa ở Saigon ra.
-Dạ, chắc Saigon trời dễ chịu hơn đây?
- Đúng đó cô, trong đó mùa ni mát dễ chịu lắm.
Ông cụ đưa mắt quan sát quanh phòng khách, em thấy ông nhìn rất lâu vào tấm hình Đức Mẹ bồng chúa Hài đồng treo giữa phòng, vầng trán ông cau lại và đôi môi mỏng mím chặt. Em đứng lên:
- Để cháu đi pha nước bác dùng.
Ông cụ khoát tay:
- Thôi, cám ơn cô. Tôi có việc phải đi gấp.
- Bác không chờ ba me cháu?
- Thôi để khi khác, tôi còn ở đây lâu mà.
Ông cụ lục túi lấy ra phong thư:
- Nhờ cô đưa lại dùm thư này cho ông bà Vĩnh Thái.
Em đỡ lấy:
- Xin bác cho cháu biết quí danh, để cháu về thưa lại với ba me cháu.
Ông cụ đứng dậy:
- Khỏi cần, ba me cô xem thư sẽ rõ. Thôi tôi về nghe cô.
-Dạ bác về. Chiều bác đến chắc là gặp ba me cháu.
- Nếu có thể được, chào cô.
Không hiểu trong lá thư đó nói gì nhưng khi xem xong, mắt ba long lên cơn giận dữ bừng bừng, nước mắt me thì ứa ra và tay chân run bây bẩy. Anh Lâm cúi lượm lá thư vừa rơi xuống đất, chị Mỹ chạy lại cùng xem, tay chị bắt đầu run run và anh Lâm ngước lên nhìn em bằng đôi mắt ái ngại. Bầu không khí nặng nề vây quanh, em lên tiếng:
- Chi rứa ba me? Chi rứa anh chị?
Tức thì ba hét :
- Lâm, đưa thư cho con Mai nó coi, cho nó sáng mắt, cũng vì nó mà gia đình mình nhục nhã ê chề.
Me ôm đầu lảo đảo.
- Mai ơi, me không ngờ gia đình mình nhục nhã vì con.
Anh Lâm ôn tồn:
- Ba me đừng nói rứa, tội cho Mai Liên đâu phải lỗi tại nó.
Chị Mỹ cũng xen vào:
- Chỉ tại gia đình Hoàng Minh không biết điều mà thôi.
Em trợn tròn đôi mắt:
- Hoàng Minh…thư nớ của Hoàng Minh hả chị?
Chị Mỹ đưa lá thư cho em.
- Mai xem thư sẽ biết.
Kính gửi ông bà Vĩnh Thái,
Trước hết tôi xin tự giới thiệu, tôi là Hoàng Lộc thân sinh của Y sĩ Đại úy Hoàng Minh.
Theo như tôi được biết trong khoảng thời gian làm việc ở Huế, thằng Minh con tôi đã bị cô Mai Liên, con gái của ông bà, dùng nhan sắc và lời đường mật lôi cuốn nó vào vòng tình ái lãng mạn, một hành động mà con nhà nề nếp có giáo dục không bao giờ làm . Không hiểu con ông bà đã dùng ngón quyến rũ nào mà khiến thằng Minh đâm ra mê muội, từ dạo đổi vào Saigon nó cứ ra ngẩn vào ngơ và nhất định đòi cưới cho được cô Mai Liên.
Vậy tôi xin thưa cho ông bà biết, ông bà đừng nên nuôi hy vọng cô Mai Liên được vào làm dâu nhà tôi, không phải bằng một bước nhảy vọt, con gái của ông bà trở thành bác sĩ được đâu, sự việc đâu có dễ dàng như vậy. Sau khi nhận được thư này, mong ông bà hãy dạy cô Mai Liên đừng nên liên lạc thư từ với Hoàng Minh nữa, để cho nó yên tâm lập gia đình trong này. Người vợ tương lai của nó là một dược sĩ tài sắc vẹn toàn lại con nhà trâm anh thế phiệt, mong vì tự trọng mà ông bà cùng cô Mai Liên buông tha dùm con tôi.
Hoàng Lộc.
Em rũ người xuống ghế, lá thư nhàu nát trong tay, Hoàng Minh ơi, sự thật tàn nhẫn như vậy sao?
Anh vui mừng rộn ràng báo tin ba anh sắp ra Huế, nhưng ông cụ đến nhà để xin cưới em cho anh hay lăng nhục gia đình em đây? Gia đình em đâu có hèn hạ như vậy, em yêu anh chớ đâu phải ham cấp bằng của anh, tội nghiệp em lắm mà, em ngây thơ nào biết quyến rũ ai.
Ba me vẫn ngồi yên trên ghế, gương mặt còn tái xanh vì giận, anh Lâm lên tiếng:
- Hừ, ông già tưởng cái bằng bác sĩ của nó là to, gia đình mình ham lắm đó.
Me tức tối:
- Nếu con Mai Liên ưa làm bà bác sĩ, nó đã nhận lời cậu Bằng từ lâu.
Ba ngã người ra ghế:
- Trời ơi, khi khổng khi không bị đồ bẩn tạt vào mặt, biết rửa mấy sông cho hết đây?
Me đứng dậy, gương mặt đanh lại:
- Thằng Hoàng Minh sắp lấy vợ ở Saigon, Mai Liên hãy hành động cho nó sáng mắt ra, con sẽ trở thành bà Y sĩ Trưởng một quân Y viện…
Anh Lâm tán thành:
- Bằng đang chờ cái gật đầu của em, Mai Liên đôi lúc mình cũng nên dùng lý trí trong tình yêu, đừng mù quáng mà khổ đó Mai.
Trước khi bỏ vào nhà trong, ba nói với em:
- Mai Liên, con hãy suy nghĩ lại đi, nên thương ba me, nên rửa dùm ba me mối nhục này.
Chị Mỹ đến ngồi bên em:
- Chị ... chị không ngờ, gia đình Hoàng Minh lại tệ như rứa.
Em ôm choàng lấy chị oà khóc:
- Chị Mỹ ơi, em khổ quá!
Chị Mỹ vỗ về:
- Hãy khóc một trận rồi quên hết đi Mai.
Me cũng đến bên:
- Khóc làm chi cho mệt con, Hoàng Minh lấy vợ, thì con lấy chồng, đâu có phải trên đời này chỉ có một Hoàng Minh?
Suốt đêm hôm đó, me vào phòng ngủ với em, me an ủi, me dỗ dành, me khuyên em nên nhận lễ hỏi của Bằng nội trong tuần này. Me nói:
- Bác Phúc cứ qua nhắc chừng me mãi, con thấy gia đình cậu Bằng có tội nghiệp không? Tuy me chưa trả lời dứt khoát gì cả, bác Phúc vẫn qua nhà thăm viếng, chăm sóc, hỏi han. Đêm đêm, mẹ hằng cầu nguyện Chúa cho con được về làm dâu nhà đó, hạnh phúc biết bao.
Em chỉ biết khóc. Em sống trong bầu không khí ngột ngạt trong mấy ngày hôm sau. Anh Lâm và chị Mỹ thì không có thái độ nào rõ rệt, nhưng ba thì hư hao trông thấy, gương mặt ba đã hốc hác thêm chứng tỏ nhiều đêm ba đã thức trắng vì đau buồn.
Còn me, ngày nào me cũng khóc, me biếng ăn biếng ngủ, me nằm vùi trong phòng như người bệnh, mỗi lần em vào thăm, me lại nhìn em bằng đôi mắt ướt, nửa thất vọng nửa van lơn. Hoàng Minh ơi, em không thể chịu được nữa, em lớn lên, được cưng chìu như trứng mỏng, nâng niu như cánh hoa, em chưa báo hiếu gì được cho ba me mà đã vội gây phiền muộn cho hai người. Em phải vâng lời ba, em phải chiều ý me và…em sẽ cố quên anh. Đừng trách em, Hoàng Minh, trước cuộc tình đổ vỡ này, anh đáng trách hơn em.
Em nhận lời cầu hôn của anh Bằng. Ba tươi ngay nét mặt, me rời khỏi phòng chải lại đầu tóc rối, nhìn em bằng ánh mắt vui:
- Con gái cưng của me xử sự thật đúng.
Anh Bằng về Huế, anh mua tặng ba me một giỏ trái cây và riêng em, anh trao cho em một chiếc kẹp đồi mồi:
- Đây là món quà Hà Tiên, anh đã nhờ Hoàng Oanh tặng Mai Liên cách đây gần hai năm, nhưng con bé không dám đưa vì sợ Mai Liên không nhận. Bây giờ, Mai Liên cho phép anh được phép cài lên mái tóc Mai Liên nghe.
Em không buồn mà cũng không vui, lòng em dửng dưng nguội lạnh, tim em hững hờ đón nhận hình ảnh Bằng như một định luật xót xa.
Lễ hỏi của em và Bằng đã được cử hành vô cùng trọng thể, Hoàng Oanh đi cạnh em đôi má căng hồng:
- Mai Liên ơi, bà chị dâu xinh đẹp của tao ơi!
Từ đây tao phải gọi mi bằng chị rồi đó, chẳng dám mi tao nữa kẻo anh Bằng đánh đòn.
Ba me tươi cười bên cạnh ba má Hoàng Oanh, các bạn của anh Bằng chớp ảnh lia lịa, em choáng mắt trước hàng loạt flash, anh Lâm cũng làm phó nhòm chạy tới chạy lui:
- Cười tươi lên Mai Liên, cười tươi lên Bằng…
Giữa muôn ngàn màu sắc hoa tươi, áo quần rộn rã, em quên mình là ai, em chỉ biết mình đang sống cho danh dự gia đình, mình đang mang lại hạnh phúc cho ba me.
Ba ngày sau, anh Bằng trở về đơn vị, thì tối hôm đó, Hoàng Minh tìm đến thăm em. Em ngỡ ngàng nhìn lại người xưa:
- Hoàng Minh.
Hoàng Minh với mái tóc vẫn bồng bềnh nghệ sĩ, gương mặt sạm nắng hằn dấu khổ đau:
- Mai Liên, thật anh không ngờ ba của anh lại tàn nhẫn như vậy. Ông cụ vừa vào lại Saigon với vẻ đắc thắng, ông cho anh biết ngón độc thủ của ông và ông nói, tao đã khai chiến và mi đừng hòng cưới được con Mai Liên.
Em dửng dưng:
- Ba anh nói đúng.
Hoàng Minh khẩn khoản giải thích:
- Mai Liên, theo như lời anh báo tin, ba anh đã bằng lòng ra Huế kết thân với gia đình em để bàn đến chuyện hôn nhân giữa chúng ta. Nhưng anh không ngờ, ông cụ đã đưa anh vào bẫy, sau khi biết được địa chỉ nhà em, ông cụ sốt sắng ra Huế một mình quyết phá vỡ hạnh phúc chúng mình bằng lá thư quái ác..
Em nhếch môi:
- Anh cũng đã đọc qua lá thư đó?
- Không, anh không hề hay biết gì cả. Khi ông cụ trở vào, anh mới chưng hững, anh uất ức đến nghẹn ngào không nói được một câu. Anh nài nỉ đến gãy lưỡi mới xin được tờ phép, anh bay vội ra đây thì…- Hoàng Minh thẫn thờ nhìn em - anh gặp anh Thông nói Mai vừa làm đám hỏi với Bằng cách đây ba hôm.
Em vòng tay trước ngực, nhìn thẳng vào mắt Minh:
- Đúng rồi, Mai bây giờ là của Bằng, cũng như Minh sắp thuộc về một người con gái khác.
Hoàng Minh ngạc nhiên:
- Mai nói chi anh không hiểu?
- Ông cụ nói anh sắp cưới một cô dược sĩ nào đó.
Hoàng Minh lắc đầu:
- Trời ơi, cũng chỉ tại rứa mà ba rẽ duyên con. Mai Liên, thật ra thì ba anh có ý muốn anh cưới cô gái của một ông tướng để cho anh dựa đó mà lên chức, nhưng anh cương quyết chối từ. Ông cụ giận lắm, nhưng không biết làm sao hơn bèn làm bộ bằng lòng cưói Mai để rồi…
Em ngắt lời…
- Để rồi đến lăng nhục gia đình Mai, thôi anh đừng nói nữa, tất cả đã muộn rồi. Anh về cưới cô dược sĩ đó đi.
- Mai, Mai đừng khinh thường anh như rứa…Hoàng Minh nắm lấy tay em, bàn tay anh rắn rỏi quen thuộc, bàn tay anh ấm cúng chở che, nhưng thôi hết rồi, chiếc nhẫn đính hôn đã lồng vào tay em như nhắc nhở giới hạn tình cảm giữa chúng ta. Em lặng ngưới rút tay về:
- Em đã nói muộn rồi…Mai đã thuộc về người ta rồi.
- Mai Liên, cả gia đình anh, chỉ có mỗi ông cụ phản đối, bây giờ, nếu Mai Liên bằng lòng, má anh sẽ ra…
Em lắc đầu ngao ngán:
- Thôi anh, đừng làm khổ gia đình Mai nữa.
Hoàng Minh khẩn thiết:
- Mai Liên, anh không thể nào sống thiếu em, hãy từ hôn Bằng đi Mai. Ngay sáng mai, anh sẽ đến thăm Linh mục Lê Bình và nhờ cha đứng làm chủ lễ đính hôn, anh sẽ nhắn má anh ra thăm hai bác.
- Anh Minh, anh đừng đùa chuyện tày trời rứa.
- Anh nói thật, ba đã tàn nhẫn với anh thì anh phải tự chọn lấy đường mà đi chớ.
- Anh theo đạo?
- Tôn giáo nào cũng hướng thiện cả, Mai Liên, nghe lời anh, hãy từ hôn Bằng đi.
Em ôm mặt khổ sở:
- Không thể được Minh ơi, Mai lớn lên chưa báo hiếu gì được cho ba me lại gây cho ba me mối nhục lớn, bổn phận Mai là phải gỡ lại danh dự cho gia đình bằng cách nhận lời Bằng. Đừng xúi Mai bất hiếu một lần nữa.
- Mai Liên, má anh sẽ ra xin lỗi hai bác.
Em lắc đầu:
- Hãy để yên cho gia đình Mai.
- Mai Liên, ngày mai anh đến tìm linh mục Lê Bình.
Em lắc đầu:
- Anh đừng làm phiền đến cha Bình nữa, định mệnh đã an bài tất cả rồi.
Hoàng Minh im lặng, hai tay đan chặt nhau, anh ngã lưng vào thành ghế nhìn lơ đãng lên trần nhà, em nghe anh thở dài nhè nhẹ buồn tênh. Ngoài khung cửa, mưa nhẹ hạt dần, chỉ còn nghe những tiếng hạt mưa hắt hiu trên cành lá, chỉ còn nghe lời gió thoảng vi vu não nề buồn qua khe cửa ray rứt tâm can.
Giọng Hoàng Minh buồn như sắp khóc:
- Mai Liên, thôi mình giã từ…
Em cố dấu tiếng nấc trong cổ họng:
- Mình giã từ…mình biệt ly…
- Mai anh đi sớm.
- Chúc anh bình an..
- Mai Liên, hãy đàn cho anh nghe lần cuối khúc hát Biệt ly…
Em như người mộng du, em bước đến bên đàn nắn phím nhả tơ, tiếng vĩ cầm của anh đâu rồi Minh ơi…
"Biệt ly, nhớ nhung từ đây, chiếc lá rơi theo heo may, người về có hay….Mấy phút bên nhau rồi thôi, đến nay bóng anh mờ khuất, người về u buồn khắp trời, người ra đi với ngàn nhớ mong..."
Em gục đầu lên phím ngà, bản đàn chưa dứt như cuộc tình không trọn vẹn như lòng em từ đây nát tan.
Hoàng Minh để tay lên vai em:
- Mai Liên….
Em ngước lên, mi em đã nhạt nhoà lệ thảm, môi em đã nếm được vị đắng tình sầu.
Em ôm mặt chạy nhanh vào phòng, gieo mình xuống nệm khóc nấc lên.
Em nghe tiếng dép của me dừng lại trước cửa phòng em một lát rồi đi về phía phòng khách. Tiếng me vẫn vui vẻ:
- Kìa cậu Minh, cậu mới ra đó à.
Hình như Hoàng Minh nán lại nói chuyện với me khá lâu nhưng em không còn nghe gì cả. Ngoài vườn, gió bắt đầu thổi mạnh, sấm sét vang trời, bão tố đang lên.
Chương 10
Còn một tuần nữa em về làm dâu nhà Bác Phúc. Thiệp cưới đã in xong gửi bạn bè. Sáng nay đi phố sắm vài thứ lặt vặt, em gặp Thông, người bạn thân của Hoàng Minh.
- Kìa chị Mai Liên.
- Anh Thông, lâu quá không thấy anh qua thăm anh Lâm.
- Bận quá chị ơi. Thật là mỗi người một số, Lâm tốt số nên chỉ trực ở bệnh viện thôi chứ tôi thì đi hành quân liên miên, năm khi mười hoạ mới có một ngày phép phất phơ ngoài phố chơi vài ngày nhưng cũng chẳng được đi đâu xa.
Em nghĩ đến Hoàng Minh với những lần hành quân gian khổ, những lẫn về phép khó khăn, tự nhiên em thấy nhớ anh kỳ lạ, em hỏi Thông:
- Lâu nay anh có gặp anh Hoàng Minh không?.
Thông cười:
- Tôi đóng đô hoài ở đây thì làm sao gặp được nó. Nhưng dạo này xem bộ nó chán đời lắm chị ơi!.
- Răng anh biết?
Thông mở cuốn sách lấy phong thư kẹp bên trong đưa cho em:
- Nó sắp đổi về Đà Nẵng, tôi vừa nhận được thư nó, chị coi đi.
Saigon, ngày…
Thông mến,
Nhận được thư ông lâu rồi, nhưng nay mới trả lời được là tại vì mình bận đi hành quân gần hai tháng. Vừa mới về Saigon là viết thư cho ông đấy.
Chuyện tình mình coi như hoàn toàn vỡ tan, Mai Liên viện lý lẽ ông già mình làm nhục gia đình nàng nên nàng phải báo hiếu bằng cách đoạn tuyệt với mình. Nàng có lý, lỗi hoàn toàn do ông già nhưng mình phải gánh chịu.
Hôm ra Huế, đến gặp Mai Liên, mình đã đề nghị với nàng vấn đề liên lạc với cha Bình như mình đã bàn trước với ông đó, nhưng nàng không chịu, nàng không thể từ hôn Bằng để làm mất mặt ba me nàng một lần nữa. Đành thôi chớ biết làm sao phải không ông?
Sau đó, mình có gặp riêng bà mẹ của Mai Liên, bà cụ vẫn vui vẻ với mình cho nên mình đánh bạo cố gắng thuyết phục bà cụ xin được cưới Mai Liên một lần nữa, trong lễ cưới có mặt má của mình và người chủ hôn sẽ là linh mục Lê Bình. Bà cụ cười tỏ vẻ thông cảm mình, nhưng sau một lát suy nghĩ, bà cụ nói: “Bây giờ chuyện đã lỡ vỡ ra rồi, con Mai Liên đã nhận lễ hỏi của người khác, nó không thể từ hôn được, tôi rất quí cậu nhưng chẳng làm sao được, chừ còn Mỹ Liên đó, nếu cậu….”
Thông, tình yêu không thể hoán vị, mình chỉ yêu có mỗi Mai Liên mặc dù Mỹ Liên quí phái lộng lẫy hơn cô em nhiều, cho nên mình đã rời Huế rạng ngày hôm sau mà quyết không trở lại nữa. Thỉnh thoảng buồn, cũng xách xe chạy lang thang và đem violon ra kéo nhưng chẳng vui mà lại còn rầu thêm nữa. Vì hễ nhìn chiếc vĩ cầm lại ray rứt tiếng dương cầm của Mai Liên, rồi nhớ đến biết bao kỷ niệm thưở hai đứa còn mặn nồng. Chắc từ này mình bỏ luôn đàn quá Thông ạ.
Chán nản hết sức, định ra Đà Nẵng ở một thởi gian, xa gia đình đã gây cho mình phiền muộn, thử có khuây khỏa chút nào không? Rồi đến năm bốn mươi tuổi, mình sẽ lên núi Sơn Chà kiếm miếng đất, dựng một túp lều, ở ẩn làm bạn với túi thơ bầu rựơu, ông nghĩ mình có ngông không? Nhưng biết đất nước này có kịp thanh bình để mình thực hiện mộng ước đó không?
Thôi nhé chào ông, hẹn thư sau.
HOÀNG MINH
Em về đến nhà trời đã khá trưa. Me đang thuê thợ quét vôi phòng khách để chuẩn bị ngày hôn lễ sắp đến.
Anh Lâm lăng xăng cùng vài người thợ khiêng chiếc dương cầm của em vào phòng trong. Thấy em, anh cười:
- Bửu bối của cô đây này, thấy anh giữ gìn cẩn thận chưa?
Me âu yếm nhìn em rồi nói với anh Lâm:
- Vài bữa cô ấy lại làm phiền anh nữa đó.
- Làm phiền chi me?
- Thì anh có nhiệm vụ khiêng cây đàn về nhà chồng dùm cô ấy chứ chi.
Anh Lâm búng ngón tay:
- Phiền chi mà phiền me, con tình nguyện mà.
Rồi anh nói với em:
- Mai Liên nợ, Bằng nó có nói với anh, đám cưới xong, em và nó đi máy bay vào trước, rồi nó sẽ nhờ người bạn chở chiếc piano vào sau bằng đường thủy.
Gương mặt me rạng ngời:
- Chà, cậu Bằng sắp xếp thật chu đáo.
Em ngồi xuống ghế, buồn rầu nhìn anh Lâm:
- Thôi lận, đừng chở đàn của em đi nữa.
Me ngạc nhiên:
- Răng rứa con? Đàn của con thì phải mang theo để chơi chứ?
Em nói nhỏ:
- Bán đi me, con không thích đàn nữa.
- Bậy nà - Anh Lâm xen vào - Mai đàn đã khá rồi, bỏ uổng. Vả lại, có rất nhiều người thích nghe Mai đàn lắm mà.
Em lắc đầu, cương quyết:
- Từ đây, em sẽ không đàn cho ai nghe cả. Anh Lâm, em nói thật đó, anh hỏi xem có ai cần mua piano, anh bán giùm em.
Me cản:
- Nhà mình đâu có túng thiếu đến nỗi bán đàn hả con?
Tự nhiên em bật khóc nức nở, "Hoàng Minh ơi, bản đàn hoà điệu của chúng ta từ đây lỡ phím, em sẽ không bao giờ đàn nữa khi không gian này đã vắng tiếng đàn của anh."
Anh Lâm nhìn em ái ngại, me nắm tay anh:
- Mình ra ngoài cho Mai Liên nó nghỉ, con gái sắp về nhà chồng thường buồn vui bất chợt vậy, con đừng bận tâm làm chi.
Buổi trưa không có nắng. Mây chùng thất thấp…
Thùy An
Theo https://vietmessenger.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhặt từng mong manh

Nhặt từng mong manh Mùa yêu đã tận/ Dòng đời trôi nhanh/ Mình em lận đận/ Nhặt từng mong manh// Lạ gió lạ mây/ Đường xưa mưa nhỏ/ Mưa chạm...