Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2022
Hoàng hôn vương vấn
Ánh sáng còn lại trải dài theo bóng những ngôi nhà cao tầng
khi chiều đang xuống, nhạt dần cho đến nhá nhem tối trời. Hoàng hôn thắp hết
chút ánh sáng cuối cùng, theo thói quen chờ đợi người trở về trước khi màn đêm
buông xuống, như tâm tư người mẹ chờ con trở về cứ đăng đẳng… Từ khung cửa sổ,
phóng tầm mắt ra bên ngoài con đường, trước đây nhộn nhịp biết mấy, bây giờ chỉ
một không gian trống hun hút, hai hàng cây lao xao chút gió khẽ khàng, hình ảnh
nhỏ dần về cuối phố lặng yên. Tôi đứng bất động nhìn ra, hình ảnh người đàn bà
luống tuổi lầm lũi trong bóng chiều nhạt màu lam khói, vương nỗi buồn
thân phận. Ngày nào bà cũng bắt đầu vào giờ này như người công chức cần mẫn
đúng giờ, một tay cầm túi ny lon màu đen lớn, tay kia cầm dụng cụ gắp rác, bà
đi nhặt ve chai, đó là hình ảnh trước đây. Dịch bịnh lan tràn, bóng dáng thấp đậm
cũng không còn loanh quanh con phố. Nếu kéo dài tình cảnh này cuộc sống người
dân sẽ ra sao? Đằng sau những cánh cửa lặng yên đó, một sự chờ đợi, thay đổi, sống!
Người đàn bà được đi nhặt một chút còn lại trong cái bỏ đi của người khác để tồn
tại.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét