Mùa xưa vỗ cánh - Đỗ Bình

Tôi có cái thú hay suy tưởng; nhất là vào ban đêm khi vạn vật chìm trong không gian trầm lắng, chính lúc đó hồn tôi bay bổng. Nhiều khi tự hỏi: «Nếu trên đời không có tình yêu, cuộc sống chẳng còn ý nghĩa, thơ sẽ hết hương thơm, mật ngọt, đắng cay của cõi bồng bềnh, như thế cỏ cây, hoa lá và sỏi đá nào khác gì nhau?!” Vẫn biết đời chỉ là giấc mộng, nhưng sao hồn tôi mãi vương vấn màu nắng quê hương, khi mà nơi đây cũng có nắng vàng nghiêng hè phố, trăng thanh nhuộm bạc không gian. Thế mới biết đời còn lắm giấc mơ kỳ lạ khiến hồn tôi xao xuyến.
Do đó tôi thường ca ngợi tình yêu và ví von quê hương như người tình để tha thiết và đắm say, rồi hư cấu giữa thực và mộng trộn lẫn tình của tha nhân, tình mình với tình quê hương thành một thứ tình yêu đôi lứa để yêu thương, ấp ủ và hờn giận. Mặc dù những tình yêu đó thực thể có khác nhau, nhưng chúng lại cùng bắt nguồn từ rung cảm của tâm hồn, nơi khát vọng bừng cháy đã đan nhau kết thành một giải cầu vồng muôn sắc mang tên: «Mùa Xưa Vỗ Cánh» để tự ru đời còn lại chút ấm thời gian.
Trả lờiXóađại lý vé máy bay eva air
book vé máy bay đi mỹ
văn phòng korean air tại việt nam
phòng vé máy bay đi mỹ
mua vé máy bay đi canada
Cuoc Doi La Nhung Chuyen Di
Ngau Hung Du Lich
Tri Thức Du Lịch