Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

Cảm nhận về cuốn sách "Ngồi khóc trên cây"

Cảm nhận về cuốn sách 
"Ngồi khóc trên cây"
Nguyễn Nhật Ánh là một nhà văn mà tôi rất yêu thích. Sách của ông thường hay viết về tình yêu trong sáng của tuổi học trò, mỗi cuốn sách của ông luôn mang lại những màu sắc khác nhau. Lúc thì nhẹ nhàng, hồn nhiên lúc thì ngân nga, bay bổng. Tất cả đều mang đến những cảm xúc thật tuyệt vời. “Ngồi khóc trên cây” là một trong số những tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh đã để lại cho tôi cảm xúc thật trọn vẹn.
Tình yêu trong sáng như những bông hoa vừa hé nở. 

“Dài nhanh lên với
Tóc xõa ngang mày
Lớn nhanh lên với
Bé bỏng chiều nay.”

Chuyện kể về cô bé Rùa hồn nhiên, trong sáng ở tuổi mười bốn đầy sự ngây ngô và anh chàng Đông là người duy nhất thân thiết và luôn lắng nghe Rùa. Cuộc gặp gỡ đầy lạ lẫm rồi trở nên thân thiết lúc nào không hay? Một khu rừng mà chẳng ai đặt chân đến trừ những người thợ săn lại là nơi mà bé Rùa đã dẫn Đông đến, là nơi mà cô bé đã bảo vệ những loại động vật, đã dùng những loại cây cỏ, thảo dược có sẵn trong rừng để chữa lành vết thương cho chúng và đó cũng là nơi mà nụ hôn đầu vụng dại diễn ra thật nhẹ nhàng trong một buổi chiều mưa.

“Ở trong xa cách
Một đôi vai gầy
Ở trong tan vỡ
Nụ cười thơ ngây”

“Tôi dặn lòng lần này về tôi sẽ bù đắp cho con Rùa. Tôi tặng sách cho nó đọc, lên xóm chơi với nó mỗi ngày và khi không có ai tôi sẽ cầm tay nó mà không đợi nó phải nhắc.” Khi tình cảm đang dần lớn lên theo từng ngày cũng là lúc chàng Đông phải quay lại thành phố và biết bao nhiêu sóng gió diễn ra sau đó. Trong khoảng thời gian đó tình cảm của Rùa và anh chàng Đông không hề với đi mà còn sâu đậm hơn hết. Đằng đẵng 4 năm trời cũng đến ngày mà Đông trở về làng nhưng lúc đó thì Rùa đã mất trong một cơn bão lớn. Nó vốn là đứa bơi giỏi nhất làng nhưng khi nó cố hết sức cứu những đứa bé nhỏ hơn thì nó đã bị nước chảy xiết cuốn trôi. “Rồi tôi sẽ nói với nó tôi sẽ không bao giờ xa nó lâu như lần trước. Ờ, không bao giờ có chuyện như thế nữa…” Trở về lại nơi thân thương đến thế cứ ngỡ là sẽ hạnh phúc hơn bao giờ hết nhưng không sao tin được Rùa là ra đi không một lời từ biệt.
“Ngôi sao may mắn
Một ngày rồi thôi
Về nhìn nước chảy
Nghe sông vắng người.”

Hồi đó con Rùa rất thích dẫn Đông đến khu rừng để chăm sóc những con thú của nó, nó mân mê và yêu thương chúng vô cùng. Đến bây giờ thì chỉ còn mỗi Đông đi vào khu rừng và bảo vệ chúng như đã từng làm với Rùa, không còn Rùa giờ chỉ toàn là nỗi buồn.
“Tim tôi như ngừng đập khi tôi nhận ra đó là con Rùa.. Như vậy là con Rùa đã giữ lời hứa. Nó đã cố lớn, và cố sống, để đợi tôi về.”
“Chỉ có nước mắt tuôn ra dàn dụa trên mặt tôi, thi nhau rơi xuống”
Câu chuyện khép lại với cảm xúc thật đong đầy, giọt nước mắt đã xóa tan những nỗi niềm. Nước mắt không chỉ là buồn đau mà nó còn là một sự hạnh phúc tột cùng. Thứ hạnh phúc mà phải trải qua biết bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu hồi hộp thót tim cuối cùng cũng đã đến. Những ngôn từ giản dị, nhẹ nhàng, những câu chuyện về tình yêu thật trong sáng pha chút mặn đắng đã khiến cho tôi liên tưởng đến những chuyện tình của ngày xưa ấy.
“Ngồi khóc trên cây” quả thật là cuốn sách mà tôi rất yêu thích. Tôi thích những gì nhẹ nhàng mà không quá ồn ào. Nó mang lại cho tôi những cảm xúc lâng lâng và khiến tôi thèm có được một tình yêu như thế. Đôi khi tình yêu không cần quá mãnh liệt mà thay vào đó là một chút sâu lắng và nhẹ nhàng thì cũng thật hay ho. Chắc chắn tôi sẽ không thể kể hết, phần thú vị ở sau bạn hãy tìm và đọc thì mới có thể cảm nhận được hết sự trọn vẹn và đọng lại ở trong lòng.

Đinh Hoàng Thanh Trúc
Theo http://truongphunhuan.edu.vn/



1 nhận xét:

  Cổ tích mới thời thế giới phẳng – Bài của Võ Tấn Cường 7 Tháng Năm, 2023 Truyện ngắn hiện đại đang trên con đường khám phá, vén mở t...