Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

Trước nhà có một cây sung

Trước nhà có một cây sung
 Dành dụm mãi rồi Phát cũng mua được một miếng đất nho nhỏ, xây một ngôi nhà be bé trong một khu phố khuất. Ngày khánh thành, cha Phát ở quê ra. Ông mang theo một cây sung nếp cao ngang đầu người. Nó được chiết ra từ cây sung cổ thụ trong vườn và được cha Phát chăm bẵm một thời gian. 
Cây sung cổ thụ các cụ để lại. Tách ra một nhánh trồng ở đây là để tiếp nối cội nguồn, quan lộc sung mãn, ăn nên làm ra. Ông cụ răn như thế. Rồi ông tự tay mình nhổ phắt cây bằng lăng nhỏ công ty môi trường trồng trong cái bồn trên vỉa hè trước nhà và thế cây sung vào đó. Nó lớn nhanh quá, mới đó mà đã cao tới ban công tầng hai, phủ bóng rười rượi. Những chùm quả lúc lỉu, tròn lốc bám đầy thân cây.
Rồi một ngày, có ngôi nhà mới mọc lên ngay cạnh nhà Phát. Một phòng khám phụ khoa tư nhân được thành lập với mươi người cả bác sĩ, cả y tá. Đèn sáng chủ yếu chiều và đêm. Con phố vắng thoạt nhiên náo nhiệt. Có hôm xe xếp kín lòng đường, tràn sang núp bóng cây sung. Khách hàng cũng đủ loại, đủ nguyện vọng xung quanh chuyện sinh nở. Họ đến. Hỏi han nhau. Rồi lại gầm gè, to tiếng với nhau chuyện đến sớm, khám muộn.
Người trong xóm xì xầm tán chuyện. Họ nháy nhỉ nhau rằng ban đêm trên cây sung có nhiều tiếng động sột soạt lạ lắm. Rồi họ kể chuyện có cây sung ở bệnh viện Từ Dũ cũng xanh tốt một cách bất thường như cây sung này. Người ta không thể nào chặt được cành của cái cây ấy, bởi cứ trèo lên là gặp tai nạn không nặng thì nhẹ. Cho đến một ngày nhà ngoại cảm đến và khẳng định cây sung ấy từ lâu đã thành nơi trú ngụ của những bào nhi. Trong khi đó thì cây sung của Phát lại đang nằm cạnh một phòng khám phụ sản...
Người đến khám ngày càng đông. Có nhiều hơn những chiếc xe đắt tiền chở những thằng đàn ông đứng tuổi đi kèm những con bé mặt non choẹt lui tới. Họ vào trong im lặng + lo lắng. Rồi trở ra trong im lặng + đau đớn. Thế là đám buôn chuyện lại xôn xao, rì rầm quay về đề tài cây sung nhà Phát. Những câu chuyện huyễn hoặc được dệt lên để đến nỗi ban đêm trẻ con trong phố chẳng dám ra đường một mình.
Vợ Phát bàn:
- Hay vợ chồng mình bảo người đến đào cây sung ấy đi, rồi trồng cây phượng, cây bằng lăng gì đó cho nó lành. Hàng xóm cứ gần xa nhiếc nhủ làm em thấy khó ở lắm.
Nhưng anh gạt đi:

- Vớ vẩn! Chỉ được cái giỏi tưởng tượng. Tôi đố ai dám chặt cây của cha ông tôi để lại, bố tôi trực tiếp trồng đấy. Mà anh nói cho em biết, anh có cảm tưởng từ ngày có cây sung ấy, con đường sự nghiệp của anh có biểu hiện đi lên. Em xem năm ngoái còn nhân viên quèn mà một bước lên ngay trưởng phòng, không đi qua cấp phó. Tiền tài cũng ở đấy mà ra. Chặt cây rồi là đi xuống, là chết đói. Nghe chửa?
- Gớm nữa! Thăng quan, phát tài là do trồng cây sung thì thiên hạ ối thằng nó đi ươm giống bán để thành tỉ phú - Vợ Phát lầm bầm - Không phải ông ngoại đã từng làm sếp ở cơ quan anh thì,...
- Cô…! Phát rít lên khi nghe thấy những lời tự phụ của vợ. Nhưng tiếng “cô” chỉ sin sít nơi kẽ răng và bờ môi trong mà chưa kịp bật ra ngoài. Anh nghĩ đến ông bố vợ mình vốn là lãnh đạo tỉnh, người trước khi đột ngột về trời do bạo bệnh đã dọn đường kĩ càng cho anh con rể hoạn lộ hanh thông. Sống mũi anh cay lộng lên, hai hàm răng cắn nghiến vào nhau, người khẽ rung giây lát.
Phát gieo mình vào chiếc ghế trưởng phòng bóng nhẫy, êm ái. Chiếc ghế này được anh cất công ra Hà Nội mua cho người tiền nhiệm từ mấy tháng trước, loại hàng da cao cấp nhất, thậm chí có cả chức năng mát xa khi cắm nguồn điện vào. Thế mà lúc ấy, thấy giá đắt quá, anh đã đắn đo xem nó so với lão trưởng phòng ốm nhách, bất tài của mình có cân xứng hay không.
Cộc… cộc...
Tiếng gõ cửa chầm chậm, rụt rè. Suy ra ba loại đối tượng: hoặc cấp dưới thuộc quyền, hoặc người dưới huyện lên xin xỏ, hoặc doanh nghiệp đến nhờ cậy. Phát ngồi thẳng người, tay đưa lên nắm quả táo nơi yết hầu lúc lắc mấy cái, rặn đẩy ra một thứ giọng uy nghiêm, lạnh lạnh:
- Mời vào!
Thằng Thắng bước vào với hai bàn tay đan ngón vào nhau đặt kiểu cách bên trên bụng dưới:
- Thưa lãnh đạo, tôi báo cáo anh lịch làm việc sáng nay có chút thay đổi. Kế hoạch làm việc với Quỹ đầu tư Sapo hoãn sang buổi chiều mai vì lãnh đạo ủy ban bận tiếp khách bộ cả ngày. Buổi tối mai, Chủ tịch Quỹ đầu tư mời dùng bữa mừng tân trưởng, phó phòng ta tại nhà hàng Hà Phong.
- Ừ, biết rồi! Mà này, mày bỏ kiểu xưng hô quan cách ấy đi. Người khác thì khách khí chứ tao với mày là bạn bè, suồng sã một chút không sao cả.
- Ấy… trưởng phòng sao lại nói thế? Ngày trước khác. Bây giờ tôi làm phó cho anh, việc gì nó cũng phải có trên, có dưới mới quy củ.
Rồi nó đi ra. Thằng này đúng là rất thông hiểu phép tắc. Mà cũng phải thôi, bố nó làm sếp to như thế ở chính cái ủy ban tỉnh này, kiểu gì chẳng di truyền cho con mình những thứ cần thiết để tồn tại trong vòng quay chức tước. Nhìn Thắng bây giờ, anh không hình dung nổi nó từng là bạn học cùng lớp, ngủ chung một cặp giường tầng trong ký túc xá trường đại học, lười học vô địch và cứ đến kỳ thi là cậy cục các thầy mà vẫn môn trượt, môn qua. Trong cuộc luân chuyển vừa rồi, khi Phát được bổ nhiệm trưởng phòng thì từ dưới huyện, nó cũng được điều lên làm cấp phó. Cuộc đời lòng vòng thật!

Thì đấy, ông Chủ tịch Quỹ đầu tư Sapo cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Giáo sư Vương Tiến, thầy cũ của hai thằng. Phát từng nhận rất nhiều ân huệ của Giáo sư Tiến trong những năm tháng nhọc nhằn theo sự học. Ông đã giúp đỡ tận tình để một cậu sinh viên nhà quê nghèo rớt như Phát tốt nghiệp thủ khoa của nhà trường.
Bẵng đi chục năm, giáo sư đại học đã bỏ nghề, làm chủ một doanh nghiệp tư nhân làm ăn phát đạt, đồng thời đại diện cho một quỹ đầu tư mạnh của nước ngoài. Kể từ khi bắt đầu triển khai dự án đến nay, Phát đã gặp ông vài lần. Nhưng phần vì lúc ấy là nhân viên, công việc trực tiếp không liên quan đến lĩnh vực đầu tư của thầy cũ, phần vì mấy lần nhớ ơn thầy muốn tiếp xúc lại thấy ông cứ nhàn nhạt nên không cảm thấy thân tình như xưa.
Bây giờ thì với vị trí mới, hẳn nhiên Phát là người thay mặt lãnh đạo ủy ban phụ trách công việc triển khai dự án với bao kỳ vọng sẽ đánh thức tiềm năng du lịch còn đang ngủ yên của tỉnh miền biển này. Chẳng thế mà có lời mời trang trọng từ Chủ tịch Quỹ đầu tư Sapo tối nay.
Cơ quan của Phát có hai cô sinh viên thực tập ngành hành chính. Con gái đương thì tươi nguyên, căng tràn mơn mởn. Nga: người mạn ngược ào ạt, nồng nàn, phơi mở. Mai: gái miền trong dong dỏng cao, thanh tú, trắng trẻo, e ấp, nhẹ nhàng. Hai cô sinh viên thực tập này vẫn giúp Phát những công việc hành chính hàng ngày ở cơ quan. Trong bữa cơm chiều nay, Thắng xin phép anh rồi chở cả hai cô đến nhà hàng Hà Phong tiếp khách cho nó sang. Mặc dầu thấy nó thế nào ấy, nhưng cuối cùng anh vẫn chiều lòng thằng bạn cấp phó nhiệt tình.      
Giáo sư Tiến đón Phát vồn vã. “Giới thiệu với các vị đây là học trò xuất sắc của tôi, nay đã là một trưởng phòng trẻ tuổi đầy triển vọng, một cán bộ nguồn của tỉnh. Thầy tự hào về em lắm. Giúp đỡ thầy nhiều hơn trong việc triển khai dự án nhé!”. Mang theo nét mặt hồ hởi, ánh mắt hấp háy, nụ cười làm giãn nở hai gò má bụ mỡ hồn hậu, giáo sư Tiến dắt Phát đi một vòng qua các bàn tiệc bằng bàn tay âm lạnh nắm hờ trên cổ tay anh.
Bữa tiệc thật xôm tụ. Thực khách rặt tai to, mặt lớn, rổn rảng cười nói đúng kiểu có tiền. Trừ giáo sư Tiến, bên cạnh mỗi vị đều có một giai nhân long lanh lụa là, lòe nhòe son phấn. Mai e lệ, nhút nhát, váy dài trắng kín cổ, vốn Phát rất có cảm tình, đã được Thắng bố trí ngồi bên cạnh anh. Còn hắn tay lúc nào cũng vòng qua lưng xiết nhẹ eo Nga. Cô này đêm nay trông càng phổng phao, linh hoạt; váy ngắn khoét cổ lộ nửa ngực căng mẩy; miệng nhoen nhoẻn cười đong đưa, lúng liếng.
Tiệc tan. Phát hứa sẽ giúp đỡ tận tình thầy cũ để việc triển khai dự án của Quỹ đầu tư Sapo được suôn sẻ. Rượu nặng uống nhiều làm anh thấy nôn nao, chếnh choáng. Thắng lái xe. Cô sinh viên vùng sơn cước tên Nga ngồi ghế phụ. Trên ghế sau, Mai nem nép vào vai Phát, phả vào mũi cái vị thiếu nữ thanh tân thơm gây làm anh nổi da gà.

Chiếc xe bồng bềnh đi vào một khách sạn nhỏ. Rồi quá nửa đêm, khi giọt nước trong veo nơi khóe mắt người con gái từ từ lăn xuống tấm ga trải giường nhàu nhĩ như gột sạch những nhơ nháp bám trên nó, Phát thấy lòng mình chùng thẳm trong nỗi ân hận xen lẫn xa xót.
Rạng sáng Phát mới mò về nhà. Đợi Phát sẽ là một cuộc chiến tranh câm lạnh không biết đến ngày kết của cô vợ vốn sẵn máu ghen tuông cuồng quáng. Và kia, một thằng mặt non choẹt trong khi đứng chờ bạn gái nó, hồn nhiên xả amoniac vào cây sung nếp rồi luống cuống kéo loẹt roẹt khuy quần, lẩn qua phòng khám phụ sản còn leo lét ánh đèn. Bỏ lại cho chủ nhà một cây sung lặng thinh, tối hoẳm dưới lòng trời tạnh gió.
Khi Mai kết thúc đợt thực tập, Phát giới thiệu cô với giáo sư Tiến. Ông thầy cũ khảng khái nhận hướng dẫn cô làm khóa luận tốt nghiệp và cho đến thử việc tại tập đoàn. Thằng Thắng cũng đã nhờ bố nó thu xếp một việc làm cho Nga. Đấy vốn là hợp đồng miệng giữa Thắng với hai cô gái để có cái đêm trong khách sạn. Hối hận. Phát tìm mọi cách tránh mặt Mai, mặc dù vẫn đến làm việc thường xuyên với Quỹ đầu tư của Giáo sư Tiến .
Phát đã giúp đỡ tích cực cho Quỹ đầu tư Sapo trong việc giải phóng nhanh mặt bằng tạo điều kiện triển khai dự án vượt tiến độ. Cám cái ơn ấy, Giáo sư Tiến đã không ít lần ngỏ ý muốn chuyển vào tài khoản của anh một khoản phụ phí kha khá. Phát kiên quyết chối từ và coi đó như là một sự trả nghĩa. Thế là ông bảo nhân viên của mình trong một lần đến đón anh xuống công trường lén xem gia đình còn thiếu thứ gì, rồi lẳng lặng cho người mua sắm đầy đủ, toàn đồ hàng hiệu đắt tiền, chở đầy một ô tô tải.
Về giữa lúc người ta khuân vác khệ nệ vào nhà trong ánh mắt hân hoan của vợ, Phát còn kịp nghe một bà lắm mồm nhất xóm xổ ra một câu mát mẻ:
- Lộc lá nhiều thế thảo nào cả xóm đề nghị chặt cây đi mà không chặt. Nhưng rồi các bà xem, lộc âm của bọn hồn ma trẻ nít lang thang rồi cũng chẳng bền đâu.
Thở dài ngao ngán, Phát đưa mắt lên tán sung đang lào xào gió như buông một nụ cười nhạo.
Mấy tháng sau, Giáo sư Tiến gọi điện cho Phát đến thăm nơi ở của ông. Căn biệt thự vườn nằm trong một resort 5 sao. Hai người nằm dài trên sân thượng tầng hai, bên bờ một cái hồ bơi nhỏ, nhìn ra một khoảng không chống chếnh gió biển ra vào.
- Em có biết vì sao thầy bỏ nghề không? Mà nghỉ, nghỉ hẳn không đòi hỏi một chế độ nào hết. Đó là vì một điều tưởng như đã quá lạc hậu trong thế kỷ 21 này. Một đứa con trai nối dõi dòng tộc! Đất quê thầy quan niệm khủng khiếp quá! Anh có làm đến ông trời mà không có được điều đó thì vẫn ngồi chiếu dưới, không một ai tôn trọng, kể cả thằng con nít trong làng. Thầy có thể đánh đổi chức vụ hiệu trưởng trường đại học có thể được nhận trong tương lai không xa mà vẫn cảm thấy có lời là vì thế.
- Vậy ra, cô nhà mình đã…
- Đã cái con khỉ! Cậu này đúng là vẫn ngây ngô thật. Mãn kinh rồi, đẻ đái gì nữa. Là cái cô Mai đấy! Cô ta là người do em giới thiệu. Thầy áy náy quá! Vì thế mới mời em tới đây.
Phát bàng hoàng:
- Mai à? Cô ấy… với thầy?

- Ừ! Thật xấu hổ! Cô ta khiến thầy thấy quý mến ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tình cảm ban đầu chỉ như cha con, chú cháu. Phải nói là cô ấy đẹp. Mỏng manh, thánh thiện quá chừng. Rồi thì… thầy cũng không hiểu nổi vì sao những ham muốn trỗi dậy dễ dàng thế. Mai đã mang thai được hơn hai tháng rồi. Nếu siêu âm đúng là con trai, thầy sẽ dành cho cô ấy cơ ngơi và sự nghiệp đàng hoàng ở đây. Và cô ấy… cũng có thể đi lấy chồng nếu muốn.
- Cô nhà và hai em gái có đồng ý với thầy không?
- Thầy tin là sẽ phải đồng ý khi đứa bé chào đời. Em nên nhớ, phụ nữ tuy ích kỷ nhưng trước khi quyết định điều gì luôn biết tính toán thiệt hơn.
Phát ngồi ngây như tượng giây lát. Không thành kiến ông giáo sư khả kính vì chính anh đang mong chờ đứa con đã thành hình 2 tháng nay trong bụng vợ sẽ là một cậu ấm sau khi đã có đứa con gái đầu tiên. Cũng không trách được cô sinh viên ngây thơ, trong trắng ngày nào đã thoắt trở nên thực dụng bởi ai mà chẳng bị cuốn vào cuộc mưu sinh nhục nhằn, vô luân trong thế giới hiện đại. Nhưng vẫn thấy hụt hẫng một chút, mất mát một chút.
Thêm vài ly rượu nữa. Phát thấy đầu nằng nặng nên xin phép ra về. Đỗ xe ghếch lên vỉa hè như mọi khi, anh loay hoay luồn tay vào trong mở khóa cửa. Bất chợt cảm giác có người lén đến phía sau. Không phải một mà là nhiều người. Những ánh mắt chiếu lên gáy gai gai, nhừa nhựa, ướt lạnh. Rùng mình. Quay phắt lại.
Đường phố vắng tanh. Những chùm sung lắc lẻ trên cành.
Giáo sư Tiến đột tử!
Tin dữ sáng sớm giật Phát ra khỏi giấc ngủ. Anh lật đật chạy đến khu biệt thự mà ông đang tá túc. Người dọn phòng mặt tái mét kể lại cho mọi người nghe chuyện sáng nay cô ta vào phòng và thấy ông ngã sấp bên hồ bơi, với một bên là chiếc ly rượu vỡ.
Người của tỉnh, của tổng công ty do ông làm chủ tịch hội đồng quản trị, của Quỹ đầu tư Sapo do ông làm Giám đốc xúm xít xung quanh cái xác được kéo garo trắng phủ kín đầu, xôn xao bàn luận. Rồi bà vợ và hai cô con gái từ Hà Nội cũng ào về đem theo tiếng gào khóc xé ruột. Phát đau đớn quay mặt đi. Trong lòng dâng lên nỗi ân hận vì đêm qua đã để Giáo sư uống rượu quá nhiều.
Hai ngày theo đám tang của Giáo sư Tiến dưới Hà Nội làm Phát mệt rũ rượi. Anh chưa về nhà vội mà ghé qua cơ quan thu xếp những công việc còn dang dở. Chồng tài liệu về việc triển khai dự án của Quỹ đầu tư Sapo được dẹp lại. Sau đám tang, vợ của Giáo sư Tiến, người sẽ tiếp quản công việc của chồng đã nói sẽ rút lại các dự án đầu tư vì không muốn quay lại nơi chứng kiến sự ra đi của chồng bà.
Vậy đấy! Công việc đầu tiên sau khi nhậm chức trưởng phòng mà cấp trên tin tưởng giao phó thế là đi tong một cách lãng nhãng không ai ngờ. Phát còn gánh thêm một phần lo lắng. Khi mọi người vĩnh biệt Giáo sư Tiến lần cuối ngoài nghĩa địa, thằng Thắng không biết vô tình hay cố ý đã phọt ra một câu khấn trước đông đảo quan khách làm anh lạnh gáy:
- Thầy ơi! Đêm trước khi thầy qua đời, ngoài cậu Phát được gặp và uống với thầy vài chén còn thì chẳng có ai…
Phát thấy nhoi nhói ở tiền đình. Đứng dậy với cái áo định ra về thì chuông điện thoại reo lên. Bảo vệ cơ quan báo có một người khách đến tìm. Là Mai! Gặp lại sau hơn ba tháng kể từ khi kết thúc thực tập và sang thử việc tại Quỹ đầu tư Sapo, cô ôm choàng lấy vai anh, nức nở:

- Anh ơi! Em đợi mãi mà anh mới về. Ở đây em chỉ quen anh. Vả lại, chỉ có anh là người anh Vương Tiến tin tưởng trong thành phố này. Anh cứu em với! Cái thai trong bụng em giờ biết tính sao?
Phát hoảng sợ nhìn ra hành lang rồi đóng nhanh cửa lại.
- Em bình tĩnh xem nào! Tôi cũng mới chỉ biết việc của em đêm trước ngày Giáo sư qua đời. Ông ấy có hứa hẹn gì bằng giấy tờ với em không?
- Không ạ! Ông ấy nói yêu em và sẽ dành cho em một cuộc sống tốt đẹp sau khi đứa bé được sinh ra.
Đôi vai gầy của cô gái đang rung lên bần bật. Gò ngực mở một nửa đập nhịp nhè nhẹ vào tay áo làm Phát sởn gai ốc. Quạt treo tường thổi táp vào người cô khiến cái váy hai dây mỏng ngắn màu ô liu bám mềm oặt trên thân người. Phát rùng mình nghĩ đến cái đêm mà chiếc váy dài trắng thánh thiện từ từ rớt khỏi cơ thể run rẩy thơm gây mùi thiếu nữ. Và nữa, giọt nước mắt trong veo, lấp lánh sáng dẫu phòng khuya ánh đèn ngủ mù mờ.
Hôm sau, Phát tranh thủ đi xuống Hà Nội vào nhà Giáo sư Tiến đem theo niềm hy vọng về việc vợ của giáo sư sẽ vì đại cục, giữ lấy giọt máu đào nối nghiệp cho chồng mình. Chẳng dè, sau khi nghe anh kể lại sự việc, bà chủ mới của Quỹ đầu tư Sapo nổi cơn điên.
Bà ta đã không những lu loa trước linh vị ông chồng về một gã học trò ăn cháo đá bát, bịa đặt chuyện tày trời mà còn khẳng định sẽ điều tra làm rõ đêm hôm trước Phát vì mục đích gì đã chuốc cho giáo sư uống say để đến mức cảm lạnh mà chết. Rồi ba mẹ con họ xua đuổi anh ra khỏi biệt thự như một thứ uế tạp.
Lầm lũi quay về. Anh bảo vợ rút hết 20 triệu từ thẻ ATM tiết kiệm, tiền để dành chờ sinh đứa thứ hai, nói là để giải quyết công việc gấp của cơ quan. Mang đến chỗ Mai, đưa cho cô ta rồi bảo:
- Người ta kiên quyết không thừa nhận cái thai trong bụng em đâu. Cầm số tiền này mà về quê đi. Tôi chỉ giúp em được thế. Đẻ được thì đẻ. Còn phải bỏ thì thôi… cũng đành bỏ vậy.
Cô gái bỗng quỳ mọp. Nước mắt giọt giọt khoan lên thềm đá hoa:
- Em làm sao có thể về quê với cái bụng thế này hả anh? Cắn cỏ lạy anh mang em đi bỏ nó. Em là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, hai mươi mốt tuổi đầu, đã đi đến đâu đâu mà biết chỗ. Đội ơn anh ngàn lần!
Phát thoáng nghĩ đến cái phòng khám ngay cạnh nhà nhưng nhanh chóng gạt đi. Đưa cô ta về đấy thì sẽ gây hiểu lầm lớn, nhiều chuyện dầy dà khác sẽ kéo theo. Xe chạy khắp thành phố, cuối cùng cũng tìm được một phòng khám tư nhân nằm sâu trong một con hẻm, cách xa trung tâm. Anh vào làm thủ tục cho cô gái, chờ xong việc, rồi đưa cô về nhà trọ. Anh bảo Mai cố ăn uống, tẩm bổ mấy ngày cho khỏe lại, quên những chuyện cũ rồi về quê lập nghiệp. Chua xót quá! Một đứa bé trai đã không thể thành người! Nhưng dầu sao, Phát cũng thấy mình đã trả được phần nào món nợ ân tình với Giáo sư Tiến. Cũng đỡ day dứt với việc mình làm trong đêm say rượu đi hoang.
Hai ngày sau đó Phát đã được mời lên phòng họp của cơ quan. Anh bước vào mà hoa mắt choáng váng khi trong phòng có đầy đủ người của các ban bệ dưới sự chủ trì của vị lãnh đạo, chính là ông bố của Thắng. Trên mặt bàn bày la liệt những bức ảnh chụp anh và Mai trong buổi đi giải quyết cái thai và một lá đơn tố cáo. Rồi một loạt các câu chất vấn được đưa ra. Phát đến biệt thự của Giáo sư Tiến thuê trọ đêm trước khi ông mất làm gì? Mối quan hệ tay ba giữa Giáo sư, cô gái tên Mai và Phát có gì ẩn khuất? Đứa con vừa giải quyết có phải là kết quả cuộc tình vụng trộm giữa anh và cô gái hay không? 
Tai Phát u u những lời chắc nịch, rành rọt quy chụp. Anh đứng dậy, kể vắn tắt đầu đuôi sự việc rồi nói:
- Tôi có thể chứng minh cho các đồng chí thấy tôi hoàn toàn trong sạch. Xin các đồng chí cho tôi thời gian đến sáng mai, tôi sẽ mời cô gái ấy tới nói rõ sự việc.
Ông sếp lớn - bố Thắng - không nói gì, chỉ khẽ gục gặc cái đầu. Người ở cơ quan tổ chức cán bộ liếc nhìn ông ta rồi đứng lên phát biểu:
- Tôi xin đề nghị các đồng chí cùng ghi nhận đồng chí Phát là người trước nay luôn tận tụy với công việc, chỉn chu trong cuộc sống nên hãy tạo điều kiện cho đồng chí ấy làm rõ những khúc mắc. Và vì thế, tôi đề nghị cho đồng chí Phát tạm thời không phải đến cơ quan làm việc để phối hợp với các bộ phận liên quan làm rõ sự vụ này. Trong khi chờ đồng chí Phát quay về điều hành công việc cơ quan, ngành tổ chức cán bộ của tôi đề xuất đồng chí Thắng - phó phòng tạm thời phụ trách.
Không ai có thêm ý kiến gì khác và buổi họp kết thúc. Phát rời khỏi cơ quan trong trạng thái mọi thứ đều sụp đổ. Làm ở đây nhiều năm, anh hiểu rằng: Được vạ thì má đã sưng. Những người ở trong hoàn cảnh như anh dù có chứng minh được sự trong sạch cũng khó có thể tiến bộ hơn nữa trong công tác. Đó là sự khắc nghiệt của chốn quan trường.
Phát lao xe như ma đuổi đến nơi Mai đang ở trọ. Ngôi nhà nhỏ mà Giáo sư Tiến trước đây thuê cho Mai đã đóng kín cửa. Bà chủ cho biết cô gái đã thanh toán tiền nhà và thu dọn đi từ trước đó một hôm. Liêng biêng hồi lâu trong trạng thái vô thức. Phát cố níu hy vọng mong manh bằng việc gọi vào số di động của Mai. Và dội vào tai là tiếng trả lời tự động của tổng đài, thật dịu dàng mà buốt óc.
Chiếc xe đi như mộng du trên con đường về nhà. Nhưng chủ nhân của nó thoạt nhiên cực kỳ tỉnh táo. Phát ráp nối lại sự việc và nhận ra rằng tất cả đều là nghệ thuật sắp đặt của cậu bạn thân cấp phó, nay đang thay anh phụ trách phòng. Cả cô Mai e lệ, dịu dàng ấy nữa, chẳng phải chính Thắng đã đẩy vào vòng tay của anh trong đêm ấy hay sao?
Trời đã tối sầm sì. Phòng khám cạnh nhà đã thưa vắng khách. Không như mọi khi, hôm nay cửa được khóa từ bên ngoài. Vợ con đi đâu vắng. Phát vừa mở khóa, vừa thấy lòng mình càng thêm lo lắng. Trong nhà thiếu ánh đèn, mọi thứ đều xam xám, tai tái u mê. Anh vồ lấy mấy tờ giấy để trên bàn uống nước trong phòng khách, nơi có những con chữ nhảy múa như ma ám.
Bên trên là một hóa đơn thanh toán tiền viện phí kẹp cùng với Phiếu kết quả siêu âm thai trước phẫu thuật. Đó là những thứ mà Phát sơ ý để quên ở túi quần, được vợ lấy ra khi giặt giũ. Dòng chữ in đậm trên tờ kết quả siêu âm mà hôm đó vì vội vàng không kịp đọc, nay đập vào mắt Phát tạo ra một dòng lạnh buốt chạy dọc sống lưng cắn nhói vào đỉnh đầu: “Thai nhi mười lăm tuần tuổi, dự kiến ngày sinh…”. Hai hàm răng Phát lập cập va vào nhau như bị ma làm:
- Mười lăm tuần. Hơn ba tháng. Trời ơi! Không thể là con của Giáo sư!
Bên dưới là những dòng chữ đổ xiên xẹo của vợ Phát:
“Anh Phát! Tôi thật không ngờ anh là con người như vậy. Chiều nay, anh Thắng vào tìm anh ra giải quyết việc cơ quan đã kể phần nào, mà tôi cũng không tin. Tôi phải ra tận nơi để nghe người cùng phòng anh chứng thực. Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra trong con người đạo mạo thường ngày của anh nữa. Anh có thể lăng nhăng bên ngoài, có thể để lại hậu quả, nhưng ngay cả người tình của thầy mình mà anh cũng không tha thì thật là quá thể. Tôi không muốn các con mình có một ông bố như thế. Tôi đem con lớn vào Nam với mẹ và anh cả của tôi. Còn cái thai trong bụng, anh nghĩ tôi có thể giữ nó vì một con người tồi tệ như anh hay không?”.
Trần nhà xoay tít. Những bức tường như muốn đổ sập vào người. Tức ngực. Nghẹn thở. Phát gieo mình xuống đi văng. Ngoài cửa, bệnh nhân cuối cùng của phòng khám phụ sản tư nhân rời đi bằng những bước chân trà sát ken két xuống mặt đường. Người vợ trạc tứ tuần, tay ôm bụng, tay đỡ lưng, rít lên qua kẽ răng:
- Gọi taxi nhanh lên đi. Đang đau chết mẹ đây. Đêm hôm ấy đã bảo chịu khó chạy ra phố mua ít bao về dùng thì lười chảy thây ra. Để giờ bà khổ thế này.
Chiếc taxi đã lao đi mà tiếng rên rít ấy vẫn rơi lại lạnh, đanh. Phát bất giác nhìn ra cây sung trên vỉa hè trước nhà. Những chùm quả tròn lốc, chen chúc nhau. Những cành cây rung rinh ma quái như rên rỉ, như cười cợt trong con gió hoang lả lướt ghé qua hè phố. Dưới ánh đèn cao áp vàng ệch, những cành lá khẳng khiu soi bóng xuống đường, hắt vào khung cửa mở của nhà Phát như những cánh tay ma vươn dài ra thít chặt lấy cổ anh. Không chịu nổi nữa rồi! Anh vào bếp lấy con dao lớn nhất, lao như điên ra ngoài vỉa hè, dùng hết sức bình sinh chặt hùng hục. Tiếng dao chát chúa giữa phố vắng. Những quả sung rụng rào rào lăn tròn lênh láng ra đường như những cái sọ chưa hoàn chỉnh của các bào nhi…   
Trại viết Phú Yên, tháng 4-2012
Nguyễn Minh Cường
Theo http://tapchivan.com/





1 nhận xét:

  Cổ tích mới thời thế giới phẳng – Bài của Võ Tấn Cường 7 Tháng Năm, 2023 Truyện ngắn hiện đại đang trên con đường khám phá, vén mở t...