Có người từng thống kê: cứ một ngày thì ở ta có một tập thơ mới
ra đời. Chẳng biết chính xác đến mức nào nhưng cầm chắc là gần đây thơ in ra
nhiều, nhiều hơn bất kỳ giai đoạn nào trước đây. Đáng vui hay đáng buồn đây?
Nhiều người hỏi tôi câu ấy. Tôi trả lời: vừa đáng vui lại vừa đáng buồn. Vui vì
mọi tiềm năng thi ca có điều kiện phát lộ. Buồn vì các bài thơ làng nhàng “kém
phẩm chất” được sinh ra ngày càng lấn át thơ thật, thơ hay. Quả khó cho những
ai muốn dấy nghiệp lên từ thơ. Trong thị trường thơ ca hỗn tạp, được người đọc
chú ý, rồi được lọt vào mắt xanh các nhà phê bình đâu có dễ gì!
Thơ và người viết thơ thì nhiều,
song thơ hay và thơ đích thực vẫn hiếm. Mà đã là thơ hay thì bao giờ cũng cần,
nhất là ở xứ sở thi ca đất Việt chúng ta: Trong bụng mẹ đã từng mơ tiếng
hát/ Nên quê tôi ai cũng biết làm thơ (Nguyễn Bính). Chẳng cứ gì xứ
ta, giải Nobel Văn chương năm 1996 chả rơi vào tay một nữ sĩ Ba Lan là gì!
Tôi nói lai rai vậy vì trên
tay tôi là một tập thơ khá nặng ký của một cây bút vùng Cao nguyên gần đây viết
nhiều truyện ngắn nhưng duyên nợ ban đầu của chị với văn chương lại là thơ. Cảm
giác lần đầu đọc thơ Thu Loan đọng lại trong tôi cho đến giờ. Đó là bài Tuổi
thơ với những câu nũng nịu mà ám ảnh đến dễ sợ:
Tuổi
thơ là tuổi thơ ơi
Cái tay ngúng ngoắng cái cười vô tư
Nhất là câu:
Dùng
dằng túi kẹo viên bi
Cho
nhau thì lấy, đổi thì lại không
Thật lắm mà đã mấy ai nói lên
được bằng một giọng điệu “dễ thương” đến vậy. Người ta bảo cái giỏi của nghệ sĩ
là ở khả năng nhập thân, hoá thân. Không là anh, tôi cảm tôi nghĩ như anh,
không là bây giờ, tôi cảm nghĩ như là bây giờ. Khó và đáng khâm phục hơn là ở sự
hồn nhiên này:
Thời
gian đi chẳng bao giờ trở lại
Chỉ trái tim muôn đời vụng dại
Xao xuyến hoài trước một tiếng ve kêu
Trái tim nghệ sĩ là thế: luôn
biết rung động trước những cái thoáng qua tưởng không có gì đáng níu kéo, đáng
lưu giữ. Để gửi gắm lòng ta, để nhắn nhủ lòng người. Chế Lan Viên viết rằng: Chỉ
khi nào uống ngụm nước giếng bên đường anh thấy say, chừng ấy anh mới là thi sĩ (Say).
Tất thảy tuỳ thuộc ở con mắt ta mà suy cho cùng là ở tấm lòng ta. Phải giữ cho
được sức thanh xuân của tâm hồn! Nói thì dễ mà làm thì nào có dễ. Chẳng phải có
người chưa đến ba mươi đã thấy mình già lắm đó sao! Thi ca góp phần
trẻ hoá con người. Và con người không biết đến sự già nua của tâm hồn bao giờ
cũng tìm đến với thơ, rồi không ít lần trong đời tâm hồn họ ngân lên thành vần
thành điệu:
Tôi
đang đi lại từ đầu
Cỏ hoa trong những sắc màu lung linh
(Thơ Bùi Đức Long)
Nói thế không phải thơ hay cứ
như gió thoảng, cứ như mây trôi… Trong cái vẻ dung dị tưởng không có gì ấy, thơ
đánh thức trí ta. Thu Loan không thiếu những câu thơ như vậy: Niềm vui ào
đi như thác lũ/ Nỗi buồn đọng lại phù sa (Phố mưa). Đặc biệt
câu: Đường đi quen đếm bước/ Chẳng mấy khi nhìn trời (Bong
bóng). Thú thật, tôi giật mình thảng thốt khi đọc những vần thơ ấy. Dễ gì làm
chủ những khát khao từng được ấp ủ trong tuổi hoa niên? Cuộc sống cơm áo ngày
thường cần không? Cần chứ! Nhưng nếu chỉ cúi gằm mặt mà đi, liệu con người có
còn xứng đáng là con người nữa không nhỉ?
Để có được cái nhìn vừa hồn
nhiên vừa vấn vương khi viết về mình, nhất là khi viết về đời qua mình, về
Pleiku, về Đêm hội làng, về tượng gỗ Tây Nguyên, về người Gia Rai…,
tôi biết Thu Loan, một cô gái miền xuôi thứ thiệt phải tự vượt mình ghê lắm. Thầm
lặng mà không ít trăn trở, ưu tư. Đáng mừng là chị đã chấp nhận, tình nguyện chấp
nhận không do dự phân vân cho một cuộc đánh đổi:
Vượt
khoảng cách làm người dẫu
mong manh sợi tóc
Suốt cuộc đời em còn phải đi…
(Khoảng cách)
Phải đi, phải vượt khoảng cách để có thể đến được
cái mà đời mình cần đến:
Em
biết yêu tiếng chim lảnh lót
Gió mùa về heo hút nẻo sông
(Khoảng cách)
Khi ấy những gì chị trải nghiệm
sẽ có điều kiện thăng hoa. Có thể nói, chị đã được thỏa nguyện, dẫu ít dẫu nhiều:
Nếu
em chỉ là người ca sĩ lang thang
Hát những câu nói vu vơ lên thành giai điệu
Thì thơ em như làn gió chợt đến rồi bay biến
Có cần thiết gì đâu!
Không khó để nhận ra hiệu quả
của thơ Thu Loan. Đáng mừng cho chị, cho tôi và nhiều người khác gắn bó với Tây
Nguyên, vùng đất nhiều tiềm năng nhưng mới bước đầu được đánh thức. Cuộc sống
và con người ở đây đâu đã hết cái cần phải yêu, yêu tha thiết, yêu chân
thành. Tôi như cánh rừng luôn khát gió - chị đã viết vậy. Câu thơ
đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Vâng, tâm hồn chị chính là những cánh rừng
luôn khát gió. Sống với rừng, với núi, chị là người của núi, của rừng, tự
khi nào chính chị đôi khi cũng không hay. Chỉ một lần xuống núi gặp đồng
bằng bốn phía rộng huênh chị đã thành thực viết: Ta như giọt nước/ Chông
chênh/ Loãng tan vào biển. Và một lần khác Qua Huế chị đã cảm
nhận cảnh vật Cố đô qua trái tim Cao nguyên thuần khiết. Không một chút làm duyên,
Thu Loan viết:
lòng ta đêm
nay qua Huế
Trăng neo vào đất dáng con đò
Ta - gió lạ ngông nghênh của núi rừng
hoang dại
Chợt
hiền khô mềm mại một câu hò
Không còn là mong mỏi nữa, hiện
thực mười mươi rồi. Do vậy tôi không chút ngạc nhiên trước lòng tự tin ẩn chứa
trong câu thơ vang lên như một tuyên ngôn này của chị: Ta ủ tiếng chuông
lòng lặng lẽ/ Âm thầm ngân vang với núi non (Đời thường). Cũng vì vậy
tôi không hề ngạc nhiên trước sự ngạc nhiên của nhiều người: là phụ nữ sao Thu
Loan viết nhiều về rượu, lại bằng lối cảm, lối nghĩ của người thật sự say, nhiều
lần say, say bằng tình bằng nghĩa hơn say rượu nồng. Gửi những buôn
làng tôi đã đi qua là một bài hay, xúc động. Bài thơ trong tập có tựa đề
chung là Một thời trăng. Trăng trong tập thơ chị quả nhiều dáng vẻ: Trăng
rơi giếng nước gió ngồi bờ tre (Tuổi thơ) - Đâu dấu trăng mờ in lối
cũ (Trở về). Bởi lòng chị luôn rung lên với nhiều tâm trạng: Ta
về nhặt ánh trăng vàng mình ta (Người dưng) - Vầng trăng vỡ tan lạnh
ngắt dòng sông (Gương mặt). Nhưng chưa khi nào ánh trăng lại neo vào lòng
tôi như trong bài thơ vừa nhắc tới: Cang rượu cần nghiêng ngả trăng sao… Rượu
buôn làng Tây Nguyên đã rưới đẫm thơ chị như vậy đấy! Đến nỗi trong Đời
thường khi một lần lòng u ám ủ ê như cây mùa đông, ta chợt đồng
cảm với những dòng thơ nao lòng sau của chị:
Có
lúc quên tháng ngày xoay tít
Bạn cùng ta nghiêng ngửa ly không
Uống tiếng cười uống tình đời trong vắt
Giữa phù du gặp gỡ vô cùng
Thu Loan từng da diết mong
tiếng nói nhỏ nhoi đồng vọng đến muôn người. Chị có thể yên tâm vì nỗi
mong mỏi của chị đã có cơ sở để biến thành hiện thực. Và riêng tôi, khi đọc
xong thơ Thu Loan, tôi tự nhiên cảm thấy yên lòng hơn trước triển vọng của lớp
thơ trẻ hiện
nay.
Đà Lạt, 9/1997
Phạm Quang Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét