Thứ Ba, 28 tháng 8, 2018

Tiếng đàn guitar

Tiếng đàn guitar
Ở cuối góc phố có một tiệm bán đàn guitar. Đó là một căn nhà nhỏ, với những cây đàn treo thành ba dãy. Khách bước vào sẽ thấy một không gian ngập tràn sắc nâu gụ óng ánh của những cây đàn, mùi gỗ đánh vecni nồng nồng. Nó gợi lên cảm giác ấm cúng nhưng cũng thật giản dị, gần gũi.
Chủ nhân tiệm đàn là một người đàn ông lớn tuổi, gương mặt hiền hòa với mái tóc hoa râm bạc. Người ta thường thấy ông ngồi tỉ mẩn đẽo gọt cần đàn hay chỉnh lại dây đàn khi tiệm vắng khách. Ông chủ tiệm trầm lặng, ít nói nhưng hay cười hiền. Bất cứ ai ghé qua tiệm đều cảm thấy cảm mến sự thân thiện ẩn trong đôi mắt phía sau cặp kính gọng vàng. Nhờ thế, tiệm đàn hầu như ngày nào cũng có khách, dù nó nằm ở cuối góc phố, khuất sau những cửa tiệm lộng lẫy và những hàng quán nhộn nhịp, để tạo ra một không gian rất riêng, dành cho những ai yêu đàn.
Chàng trai trẻ thức giấc khi tia nắng đầu tiên lọt qua khe tấm màn và rơi vào trong căn phòng nhỏ. Sáng thứ bảy mà thành phố vẫn xôn xao nhộp nhịp. Con phố nhỏ đã thức giấc từ bao giờ, tiếng người cười nói rộn rã. Chàng trai vén màn nhìn ra, cảnh phố thị vẫn thân thuộc như nhiều năm về trước. Bên kia đường, quán cà phê vẫn thấp thoáng là những khuôn mặt của anh tài xế taxi đeo kính cận, cắm cúi bên gói xôi và tờ báo, là của hai ông bác lớn tuổi hay ngồi sát góc tường bày cuộc cờ sớm, bên cạnh là hai ly cà phê sữa nóng thơm lừng. Bầy chim sẻ líu ríu trên cây me trước cửa quán, đối diện cửa sổ. Phố thị ồn ã nhưng vẫn dành cho người ta những góc riêng dịu dàng và thân thuộc mỗi ngày.
Sáng nay cửa tiệm chưa có khách. Phía sau tủ kính, chàng trai bắt gặp hình ảnh thân thương của một người đàn ông gầy gò ngồi tỉ mẩn lau chùi cây đàn guitar màu đen bóng. Ông nội vẫn luôn mở cửa đúng giờ, bất kể ngày nắng hay ngày mưa. Ông có thói quen lau chùi cho từng cây đàn mỗi buổi sáng. Với ông, niềm trân trọng đối với âm nhạc và đàn là một phần của đời ông. Và điều đó dường như đã khơi gợi lên một tình cảm thiêng liêng với nghệ thuật nơi cháu trai ông. Ngay từ bé, chàng trai đã được ông nội dạy đàn, được học cách cảm nhận vẻ đẹp của âm nhạc qua từng giai điệu, tiết tấu. Ông thường hay bảo, âm nhạc là thứ kết nối tâm hồn con người một cách mạnh mẽ nhất mà không một ngôn từ hay biểu cảm nào có thể làm thay. Chàng trai lớn lên với tình yêu âm nhạc và niềm đam mê nghệ thuật. Năm mười bảy tuổi, chàng trai rời tiệm đàn nhỏ để đi du học ở châu Âu. Thấm thoát đã ba năm, và đây là mùa hè thứ hai chàng trai về thăm những cây đàn và với người ông thân thương của mình. Với anh, đây là nơi đây thân thuộc và gắn bó, là nơi để tìm về và yêu thương. Trong những mùa đông lẻ loi, lạnh lẽo ở trời Âu, cảm giác thèm được ngồi bên hiên, ngắm ánh nắng và dạo phím một khúc nhạc thân thuộc như một giấc mơ xa xỉ. Tình yêu mà ông nội thắp lên trong anh không chỉ là âm nhạc, nghệ thuật, mà còn là tình yêu quê hương và cuộc sống.
- Ông ơi, cây đàn của anh trai con bị nứt thùng đàn rồi. Ông xem giùm con xem có thể sửa được không? – Cô gái rụt rè nói với ông chủ tiệm đàn.
- Con đưa đây ông coi! – ông chủ tiệm nói, mỉm cười thân thiện. Nhận lấy cây đàn từ tay cô gái, rồi ông trỏ vào chiếc ghế phía sát vách tường- Con ngồi đó chờ ông chút!
- Dạ, con cảm ơn ông! – Cô gái lễ phép đáp, rồi ngồi xuống chiếc ghế.
Cô nhìn quanh tiệm, thích thú đưa mắt qua những chiếc đàn gỗ nâu đen bóng loáng. Những chiếc đàn treo cạnh nhau thành dãy như đang xếp hàng chờ đợi những người chủ mới, và chờ đợi đến lượt mình được ngân lên những giai điệu êm dịu hoặc mạnh mẽ, trầm buồn hoặc reo vui. Ánh nắng dìu dịu của một chiều mùa hè nhạt nắng hắt vào căn nhà nhỏ, làm ấm thêm một không gian trầm lắng giữa phố thị nhộn nhịp.
Bất chợt, một giai điệu nhẹ nhàng, thanh thoát cất lên từ trên căn lầu phía trên tiệm đàn. Âm thanh guitar mộc dìu dặt ban đầu rất khẽ khàng, sau đó dần hiện lên rõ nét như ai đó đang phác họa một bức tranh bằng những thanh âm nhiều cung bậc. Cô gái nhận ra giai điệu quen thuộc của bản Romance nổi tiếng mà ngày nhỏ cô vẫn hay nghe từ chiếc máy cassette của ba. Bản đàn chậm rãi trôi trong một buổi trưa vắng khách, dịu dàng đưa đẩy. Cô gái ngẩn ngơ lắng nghe, chăm chú đến nỗi quên đi sự hiện diện của ông chủ tiệm. Mãi khi tiếng đàn tan đi, cô mới giật mình nhận ra ông đang đứng nhìn cô, môi khẽ một nụ cười hiền từ. Cô gái thấy bối rối, bèn lật đật nói khẽ:
- Con xin lỗi ông, tiếng đàn hay quá nên coi mải chăm chú nghe nên quên mất!
Người đàn ông lớn tuổi nhẹ nhàng nói:
- Không sao đâu con, con thích bản nhạc này lắm hả?
- Dạ, hồi nhỏ con hay nghe bài này từ máy cassette của ba con. Giờ bất chợt được nghe lại con thấy hay quá!
- Đó là cháu nội ông đàn đấy.
- Dạ, cháu ông chơi đàn giỏi quá.
- Nó đi du học nhạc viện bên Đức, đang nghỉ hè nên về thăm ông. Trưa nó hay chơi đàn, nó bảo mỗi năm mới có dịp đàn cho ông nghe.
- Dạ, anh ấy giỏi quá.
- Nếu con thích thì để ông kêu nó đàn thêm một vài bản nhạc nữa cho con nghe! – Ông cụ hóm hỉnh nheo mắt nói.
Cô gái đỏ mặt, cười bẽn lẽn:
- Dạ thôi, con cảm ơn ông. Cây đàn của anh con bao giờ mới sửa xong hả ông?
Ông trả lời:
- Khoảng cuối tuần này nghen con. Cây đàn này mua ở đây, chắc cũng lâu rồi nên ông phải mất thời gian lâu một chút. Chắc anh con quý cây đàn này lắm hả?
- Dạ, cây đàn này là quà tặng của ba mẹ con cho anh ấy lúc anh vào đại học. Anh giữ gìn kỹ lắm.
- Vậy là ông phải làm thật cẩn thận, kỹ càng mới được! – Ông cụ cười, đôi mắt hiền hấp háy sau cặp kính gọng vàng. Nói rồi ông lúi húi ghi giấy hẹn và trao cho cô gái.
Chiều thứ bảy, trời âm u. Bầu trời như một chiếc khăn màu xám trùm lấy khoảng không. Cô gái trẻ bước vào tiệm đàn nhỏ cuối góc phố. Tiệm vắng khách, người đàn ông lớn tuổi không có ở đó. Cô khẽ gọi, nhưng không có ai lên tiếng trả lời. Chiếc ghế sát vách lặng im chờ đợi. Không gian vẫn ấm áp với những chiếc đàn nâu đen óng ánh vecni. Cô gái ngồi xuống ghế, lật quyển sách nhỏ và đọc, trong khi chờ đợi. Tiếng đàn guitar vang lên, chầm chậm và êm êm, là Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn. Giai điệu chậm rãi nhưng lắng đọng, gieo vào không gian trầm lắng. Cô gái rời mắt khỏi trang sách, nhìn ra trước cửa. Cơn mưa mùa hạ gieo từng hạt tí tách trên lòng đường, xuyên qua tang lá xanh xanh của cây me già. Tiếng đàn hòa vào tiếng mưa, thì thầm kể chuyện. Cô gái lặng yên lắng nghe, lòng miên man theo từng cung đàn. Tiếng đàn dứt một lúc lâu mà cô gái vẫn còn ngồi im. Một lúc sau, cô gái khẽ gọi:
- Anh gì ơi! Anh cho em nhận đàn.
- À rồi, xin chờ một chút! – Một giọng thanh niên trả lời.
Chàng trai chạy xuống lầu. Trông thấy cô gái, anh hỏi:
- Xin lỗi, em muốn nhận cây đàn nào?
-Dạ, em muốn lấy cây đàn em gửi ông sửa lại thùng đàn bị nứt hồi đầu tuần! – Cô gái khẽ nói.
- Em cho anh mượn giấy hẹn và chờ anh một chút nhé! – Chàng trai mỉm cười.
- Dạ, đây ạ! – Cô nói, tay đưa mảnh giấy nhỏ cho chàng trai.
Chàng trai quay vào phía trong, và trở ra với cây đàn guitar trong chiếc bao da màu đen. Anh lấy chiếc đàn trong bao ra, dạo thử vài phím để kiểm tra dây. Cô gái chăm chú nhìn, và bỗng lên tiếng:
- Hay anh đàn thử một bài nhạc bằng cây đàn này đi.
Chàng trai bất ngờ, nhưng sự bất ngờ nhanh chóng bị thay thế bằng nét ngại ngùng. Cô gái mỉm cười, nói tiếp:
- Lần trước em ghé vô tình nghe được bản Romance anh đàn. Hôm nay lại được nghe anh đàn Diễm Xưa. Anh đàn rất hay, ông của anh có kể cho em nghe là anh đang đi học nhạc viện ở Đức!
Chàng trai khẽ gãi đầu, cười bẽn lẽn:
- Anh đàn cũng tạm thôi à!
- Em rất thích các bản nhạc anh đàn, nghe rất êm dịu và giàu cảm xúc. – Cô gái nói, giọng chân thành.
Chàng trai mỉm cười, anh ôm đàn và dạo phím. Giai điệu của Besame Mucho cất lên. Ngoài hiên, mưa vẫn rơi.
Một chiều Chủ nhật đầu thu, thành phố lao xao. Con phố nhỏ vẫn nhiều người qua lại. Cuối góc phố có một tiệm bán đàn guitar. Cô gái nhỏ ngồi trên chiếc ghế kê sát bức tường, chăm chú đọc một lá thư. Bên kia, phía sau tủ kính, một người đàn ông lớn tuổi đang lúi húi với những chiếc đàn. Cánh cửa sổ căn lầu khép kín. Dưới lầu, tiếng đàn guitar nhè nhẹ phát ra từ chiếc điện thoại di động của cô gái nhẹ nhàng lấp đầy không gian ấm áp của tiệm đàn. Đó là bài Cây Đàn Bỏ Quên của Phạm Duy.
Trường Hải
 Theo https://tranhoangtruonghai.wordpress.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Hồ Vạn Kiếp – Truyện ngắn Lại Văn Long 10 Tháng Ba, 2023 Khi tôi 5 tuổi nhìn ra mặt hồ mênh mông thấy sợ hãi… Khi tôi 25 tuổi đã khóc ...