Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2021
Phố trên sườn núi
Nhà lão trên sườn núi. Sườn núi đổ dài xuống tận biển. Những
con sóng xanh lúc nào cũng rộn ràng. Những trảng cát vàng rộm. Lũ còng gió
thoáng thấy bóng người là chạy lao xao. Vô tích sự là đám dã tràng cả ngày vo
cát để rồi sóng cuốn đi. Lúc triều dâng, nước biển vào tận chân núi, đám cua ghẹ,
tôm he, tôm sú rồi đám cá đối, cá đục… nhiều vô thiên lủng. Triều xuống, chỉ cần
xách giỏ bách bộ trên dải cát một thoáng là đầy ắp giỏ nào là ngao, sò, ngán… Đấy
là thời lão là thằng bé con cởi truồng chạy nhông theo mẹ. Bây giờ răng lão đã
rụng quá nửa, khuôn mặt hanh hao của lão đủ loại nếp nhăn, chẳng còn mấy sức lực…
Lão đi bộ đều đặn vào buổi chiều vừa để ngắm phố phường, vừa chiêm nghiệm những
thứ lổn nhổn, khập khễnh trên đường. Chỗ lão gọi là sườn núi, bây giờ thành phố,
thành phường hẳn hoi. Mỗi lần mở cửa là choáng bởi tiếng nhạc xập xình của hai
quán bia đối diện nhau, cả hai như cố lấn át nhau bằng thứ gọi là công nghệ âm
thanh thời thượng. Bao giờ lão cũng đi một vòng quanh phường, mỗi ngày lão phát
hiện một thứ. Lão cứ nhòm tận nơi rồi suy ngẫm những thứ mà người ta gọi là nếp
sống văn minh đô thị, là sự phát triển của thời đại. Đâu cũng thấy cổng chào
“Khu phố văn hóa” nhưng lão thấy từng góc khuất đủ loại ống tiêm. Con đường lão
đi qua, đám chó xồ ra đuổi cắn cả người qua đường, những ông chủ, bà chủ thả
chó tiểu tiện tùm lum mọi chỗ. Nhà cửa cái thò ra, cái thụt vào, nước sinh hoạt
chảy tự do xuôi chiều dốc lênh láng cả mặt đường. Không ai nói gì, mọi vấn đề
như giời sinh ra thế. Lão ngứa miệng hỏi mấy người ngồi cạnh đó: “Nước ở đâu chảy
nhiều thế? Sao không xây cống thoát?” Thì được lý giải “Để cho đỡ bụi”, “Nhưng
mất vệ sinh!”, “Không đâu, toàn nước rửa!” Hay cho cái câu “Toàn nước rửa”. Chẳng
nhẽ nước rửa thì được phép chảy đi đâu thì chảy sao? Lão bắt đầu xét nét dòng
chảy này. Nó quả là tự do, một thứ hầm bà lằng từ nước giặt giũ, rửa rau, rửa
thịt, rửa cá… Chúng chảy chạy dài theo chiều dốc, trên một trục đường bê tông
làm cẩu thả chỗ lồi chỗ lõm, chúng hòa với phân chó, phân mèo, thậm chí cả phân
bò, phân trâu… cứ thế thẳng tiến đến chỗ nào đổ được vào. Những biển quảng cáo
“Liêm Níu - MÈO”; “BIA - Hùng beo”; “Thịt Trâu - Cây đa”; “Bún - chả”; “Đồ ăn sẵn”;
“Điện thoại - sim các loại”. Có cả tay họa sĩ nửa mùa, học chưa qua lớp bảy trường
làng từ ngày xưa, biết kẻ vẽ vài thứ nhì nhằng cũng trương biển to tướng “Nhận
phụ đạo học sinh ôn thi đại học mỹ thuật” đến nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh buồng
cưới… Quảng cáo nháo nhào xen lẫn dây điện dân dụng, truyền hình cáp rồi
Internet từng búi lớn, búi nhỏ cứ như mạng nhện chạy loằng quằng dọc ngang đường,
chẳng biết đâu mà mò! Cái con phố chưa đầy hai trăm mét mà có cả đống cửa hàng,
cửa hiệu, nào là giầy da, vịt quay béo ngậy, chim tần, chả cá, cà phê, Karaoke
đến hiệu hớt tóc gội đầu, thợ nhôm, thợ sắt, thơ mộc, rửa xe, hiệu vàng rồi tạp
hóa tạp phí lù... Tuổi già, lão hay tẩn mẩn nhiều về sự đời. Về cái chuyện lấn
chiếm lòng đường của người đời. Lão cứ suy từ cái khu nhà lão mà ra. Lão sinh
ra đất nước chưa hòa bình, lại lớn ở thời chiến. Cái phố trên sườn núi, lão biết
từ khi nó còn hoang sơ, còn là rừng với những cây lim đại thụ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cái còn lại hóa cái không
Cái còn lại hóa cái không Nhà thơ Tạ Bá Hương vừa được kết nạp hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Anh tốt nghiệp Khóa 7 Trường Viết v...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét