Vầng trăng ước mơ 2
(Duyên Xưa)
Chương 4
Nhưng tại sao cô ấy nhất định phải lấy anh. Có phải vì lời
hôn ước của anh và cô ấy?
Lời hôn ước đâu quan trọng bằng tình yêu. Lời hẹn ước, anh đã
sẵn sàng tháo cởi. Thật ra cô ấy muốn gì chứ ?
- Anh Hai ! - Tiếng Phương Vĩ vang vang - Anh không đi đâu
chơi sao ? Sao anh lại ở đây?
Quay qua nhìn em trai, Châu Vĩ gật gù:
- Anh bắt đầu nhớ bệnh viện, nhớ phòng thí nghiệm. Về đây mọi
thứ đều lạ lẫm nên anh chẳng muốn đi đâu cả.
Phương Vĩ đến bên anh Hai:
- Cô gái anh quen ở máy bay có thể hướng dẫn anh đi chơi mà.
Cô gái ấy đã gọi cho anh nhiều lần rồi. Sao anh không trả lời ?
Châu Vĩ mỉm cười:
- Một cô gái như thế có hợp với anh không ? Anh về vì đó là ý
định muốn cống hiến cho nước nhà. Ba mẹ có ý định mở bệnh viện. Anh không thể
không giúp. Còn chuyện riêng tư của bản thân thì anh không nghĩ tới.
Phương Vĩ Chau mày:
- Nhưng an cư mới lạc nghiệp được. Anh phải lấy vợ để có người
lo cho anh, anh mới an tâm mà nghiên cứu. Không ai có thể lo cho mình bằng người
vợ của mình đâu.
- Em nghĩ thế thật sao ? Và em yêu Tố Hoa, có phải không ?
Phương Vĩ lặng thinh, thò tay tìm thuốc. Trao cho em trai điếu
thuốc, Châu Vĩ khẽ lắc đầu:
- Anh chẳng trách gì em đâu. Vì đó là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng còn Tố Hoa, cả hai đã nói chuyện với nhau về điều ấy chưa?
Phương Vĩ khẽ lắc đầu:
- Từ ngày cô ấy tỉnh đến giờ, cô ấy không trò chuyện với em.
Đúng là em yêu cô ấy, nhưng cô ấy chỉ yêu anh.
- Em sai rồi - Châu Vĩ nắm lấy vai em trai - Anh và cô ấy
chưa bao giờ có tình cảm. Lời hứa hôn của cha mẹ thời niên thiếu không nhất thiết
phải theo. Em và Tố Hoa mới là một đôi cùng lớn lên, cùng sống, cùng học cùng
làm việc và chưa bao giờ rời xa.
- Nhưng như thế cũng chưa có thể khẳng định em và cô ấy phải
yêu nhau. Nhất là cô ấy, phụ nữ tình cảm của họ rất phức tạp. Họ có thể yêu
ngay một người mà họ mới gặp lần đầu đã cho họ sự cảm xúc. Họ yêu thầm một người
mà họ luôn ngưỡng mộ và họ có thể sống chết vì người ấy, anh có hiểu không?
- Anh không hiểu. - Châu Vĩ khẽ lắc đầu - Đó đâu phải là tình
yêu. Tình yêu phải là cảm nhận, chia sẽ gắn bó. Tình yêu như em nói là tình yêu
đơn phương, thứ tình yêu ngộ nhận, cô độc và khắc nghiệt.
- Em hiểu điều ấy và em biết rất rõ. Em đã nói cho Tố Hoa hiểu,
nhưng cô ấy không chịu hiểu, anh bảo em phải làm sao đây.
- Rồi cô ấy sẽ nhận ra.
- Bao lâu đây? Em không thể chịu đựng nổi, nếu cô ấy không
cho em gặp mặt.
- Em yêu Tố Hoa và muốn cưới cô ấy làm vợ chứ?
- Nếu anh cho phép. Điều quan trọng là cô ấy có chịu lấy em
hay không ?
Châu Vĩ chau mày :
- Nếu em yêu cô ấy đến thế thì anh sẽ giúp em.
- Anh khuyên cô ấy ư ? Cô ấy sẽ không nghe anh nói đâu.
Châu Vĩ khẽ lắc đầu:
- Điều ấy tùy thuộc vào em, chứ không phải ở anh. Em có dám
làm và có quyết tâm không đã.
- Anh nói như thế có ý gì. Em không hiểu. Anh định bảo em làm
gì đây?
- Tạm thời án binh bất động, chờ cho cô ấy từ bệnh viện trở về
nhà đã.
- Anh bảo án bình bất động ư ? Nhưng tay Cương Trường, trưởng
phòng kế hoạch có bất động đâu, mà là hắn đang tấn công cô ấy. Anh bảo em làm
thế là em sẽ mất trắng.
- Em không niềm tin vào bản thân mình sao?
- Em cũng không biết nữa.
- Không biết thì bỏ cuộc đi cho xong. Không biết rõ thì cố gắng
làm gì, uổng công tốn sức.
- Anh Hai ! Anh bảo em phải làm sao? Làm sao để em có được cô
ấy?
- Em nên tự lượng sức mình để làm điều ấy. Trong lúc em lưỡng
lự thì Cương Trường đã quyết tâm gạt em ra khỏi vòng vây. Nếu em muốn thắng anh
ta thì em phải quyết tâm hơn anh ta và phải cao cơ hơn thì mới có thể thắng được.
- Vậy em phải làm gì ? Anh mau nói ra đi.
- Bây giờ thì không thể nói ra, sẽ lộ kế hoạch, em sẽ được hướng
dẫn lúc cần thiết. Nhưng điều trước tiên em phải làm là giả vờ lạnh nhạt với Tố
Hoa.
- Ý của anh là thử thách tình cảm của Tố Hoa ư?
- Em có làm được không?
- Anh muốn nói em sẽ đóng kịch với cô gái khác để Tố Hoa tự
khám phá ra tình cảm của mình ư?
- Em không muốn điều ấy sao?
- Nhưng nếu cô ấy không tỏ thái độ gì thì sao ? Hoặc không phản
ứng thì em phải làm sao?
- Đó là lúc em tự khẳng định mình không nên yêu một người
không yêu mình, em có hiểu không ?
- Anh bảo không là sẽ không được hay sao ? Nếu dễ dàng như thế
thì trên đời này đâu có ai đau khổ vì tình chứ.
- Đó là những người ngu xuẩn. tại sao lại phải như thế chứ ?
Em phải có bản lãnh của riêng mình chứ ? Vết thương rỉ máu thì băng bó lại và
thời gian vết thương cũng sẽ lành lại thôi mà , tình yêu đâu có phải là tất cả
đâu.
- Anh chưa yêu nên anh nói thế. Anh cứ yêu đi rồi sẽ biết.
Châu Vĩ trợn mắt:
- Ai nói với em là anh chưa yêu. Chẳng lẽ khi yêu, anh phải
báo cáo cho em sao?
- Anh đã từng yêu ư?
- Ừ. Yêu những cô gái không cùng ngôn ngữ. Họ có những hấp dẫn
riêng, nhưng có những dứt khoát rõ ràng. Hợp thì đến không hợp thì chia tay.
- Em không tin anh lại là người như thế. Anh vốn chính chắn
tình cảm.
- Khi con người ta cô đơn thì đều gì cũng có thể xảy ra.
- Nếu thế thì đó là thứ tình yêu tạm bợ.
- Ngôn ngữ Việt Nam quả là đáng phục đấy. Đúng chỉ là tạm bợ,
nhưng nó không kém sâu sắc đâu.
- Anh nghĩ làm như anh nói là tốt sao ?
- Tùy cách nghĩ của em, nhưng đó cũng là cách duy nhất để em
có Tố Hoa hay mất Tố Hoa vĩnh viễn.
- Em sơ...
- Một người đàn ông thực sự là biết dám nhìn thẳng vào sự thật,
cho dù sự thể có như thế nào.
Phương Vĩ xoa đầu, trầm tư bởi lời nói của anh trai, thầm
nghĩ:
"Mình nhất định phải thử, phải tiến hành chứ không thế
lùi".
Châu Vĩ đặt tay lên vai em trai, gật gù:
- Hãy tự tin với chính mình, đó là căn bản.
Phương Vĩ gật mình với nụ cười, Anh rất muốn tin vào chính
mình và anh cũng đang rất nhớ Tố Hoa.
- Bác sĩ chưa về sao, bác sĩ?
Hồng Mai mỉm cười gật nhẹ:
- Có chứ. Còn một chút việc chưa làm xong, xong việc tôi sẽ về.
Hôm nay chị trực à?
- Vâng, thưa bác sĩ. Có việc gì cần, bác sĩ cứ nói, tôi sẽ
giúp.
- À ! Cũng xong rồi. tôicũng sẽ về ngay bây giờ.
Hồng Mai rời bàn làm việc đứng dậy. Xếp các thứ bỏ vào ngăn
kéo, treo chiếc áo blouse, nàng chuẩn bị ra về, bổng có tiếng hốt hoảng gọi lớn:
- Bác sĩ ơi!
- Chuyện gì thế? - Nàng hỏi lớn.
- Làm ơn bác sĩ đến coi bệnh nhân giường số 33. Nhanh lên bác
sĩ!
- Được.
Cả hai đi như chạy. Nàng khẽ hỏi:
- Bác sĩ trực đâu?
- Ông ấy chẳng biết đi đâu, tụi em tìm khắp nơi. Cũng may có
người thấy bác sĩ chưa về, nên em vội đến tìm.
Hồng Mai chau mày:
- Cái ông Thắng này...
Cả hai đã vào tới phòng, khám cho bệnh nhân giường số 33. Hồng
Mai kê toa, dặn y tá:
- Cần chích theo toa này. Nếu có gì phải báo ngay cho bác sĩ,
đừng để cho đột biến xảy ra nhé.
- Vâng, thưa bác sĩ.
- Được rồi. Không sao đâu.
Cả hai rời khỏi phòng. Hồng Mai khẽ mỉm cười, lắc đầu:
- Bác sĩ Thắng biết tôi còn ở lại hay sao, mà giờ này anh ta
mới đến.
- Bác sĩ bảo sao? Bác sĩ Thắng...
- Ông ta kia kìa. - Hồng Mai đưa tay chỉ - Cô nên hù ông ta,
cho ông chừa cái tật nạnh cho kẻ khác.
- Em không dám đâu. - Cô y tá rụt cổ - Ai mà dám động đến bác
sĩ chứ ? Ông ấy nổi tiếng khó tính. Chỉ có bác sĩ là ông ấy chưa nhăn nhó, mắng
mỏ thôi.
Hông Mai bật cười:
- Làm gì mà ấy mắng mỏ, mắng một cách vô cớ sao ?
- Đúng là không phải vô cớ, nhưng không ai có thể làm vừa
lòng ông ấy.
- Nhưng tôi thấy bác sĩ Thắng đâu có như thế. Ông ấy rất tốt,
chỉ có điều chẳng bao giờ ông ấy đúng giờ giấc thôi.
- Các cô nói xấu gì tôi đấy ? - Tiếng bác sĩ vang vang - Cô
Mai chưa về à?
Hồng Mai trợn mắt:
- Anh đã đến đâu, mà tôi dám về.
Bác sĩ Thắng tủm tỉm:
- Cô có trách nhiệm thật đấy, ai cũng như cô thì đúng là tuyệt
đấy. Nhưng giờ này có ở đây thì cũng có làm gì đâu, cô không phải bận tâm.
- Bác sĩ nói. Như thế là không có trách nhiệm. Nếu tôi không
có mặt ở đây thì bệnh nhân giường số 33 có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy.
- Cô đùa đấy à ?
- Tôi không đùa đâu, anh cứ kiểm tra. Ai dám đùa những chuyện
như thế chứ?
Hồng Mai dứt lời, quay gót, bác sĩ Thắng trông theo trầm
ngâm. Cô y tá thì vội vã phóng theo Hồng Mai.
- Bác sĩ ! Bác sĩ giận à ?
- Làm gì có. - Hồng Mai đáp nhanh - Tôi ghé thăm người bạn rồi
mới về. Cô về phòng trực trước.
- Vâng.
Hồng Mai rẽ xuống phòng điều trị của Tố Hoa, nhưng Tố Hoa
không có ở đấy. Hồng Mai lắc đầu trở gót về lại phòng trực. Bỗng có tiếng gọi lớn:
- Bác sĩ Mai !
Hồng Mai gật mình tròn mắt:
- Cô ở đây à ? Tôi định ghé qua thăm, nhưng cô không có ở đấy,
Tôi cứ tưởng...
- Bác sĩ tưởng gì ?
- À ! Không. - Hồng Mai lắc đầu, cười - Cô đã khỏe hẳn lại
chưa ? Cô định bao giờ về ?
Tố Hoa lắc đầu:
- Tùy bác sĩ thôi. Bao giờ bác sĩ bảo tôi về, tôi sẽ về.
- Vô nói thật đấy chứ?
- Vâng. Tôi nói thật đấy.
- Vậy sao lúc đầu, cô cứ khăng khăng đòi về, bây giờ sao lại
ngoan thế?
- Con người tôi hay thay đổi mà.
- Cô nghĩ thế thật sao ?
- Chẳng phải thế hay sao?
- Cô không sao đấy chứ, Tố Hoa? - Hồng Mai tròn mắt hỏi - Cô
và Phương Vĩ đã xảy ra chuyện gì thế ?
Tố Hoa nhìn Hồng Mai, khẽ lắc đầu, giọng cô buốn buốn:
- Tôi cũng chẳng biết chúng tôi xảy ra chuyện gì nữa. Tôi chẳng
muốn gặp ai trong lúc này cả.
- Tại sao?
- Tại sao ư? Nhưng tại sao tôi phải nói cho bác sĩ chứ?
Hồng Mai chợt khựng lại. Nàng mỉm cười, gật nhẹ:
- À ! Xin lỗi. Đúng là cô không cần nói gì với tôi cả. Nhưng
tôi có thể là bạn, một người bạn mà cô có thể chia sẻ suy nghĩ, những uất ức của
mình.
- Bác sĩ nghĩ rằng bác sĩ có thể chia sẽ được ư? Và bàc sĩ
nghĩ là sẽ hiểu được tôi sao?
- Có thể lắm chứ. - Hồng Mai gật nhẹ - Theo tôi, cô bị bệnh
tâm nhiều hơn bệnh lý. Muốn khỏi, cô cần phải giải tỏa, giữ mãi trong lòng cô
có được gì. Tôi muốn giúp cô.
- Cám ơn, cám ơn tấm lòng của bác sĩ. Nhưng chuyện của riêng
tôi, chẳng ai có thể giúp được cả.
- Nếu cô không nói ai biết đâu mà giúp. - Hồng Mai đạt tay
lên vai Tố Hoa - Không biết tôi có giúp được gì cho cô không ? Nhưng ít ra khi
nói ra được, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm, đỡ trầm uất hơn.
Tố Hoa đưa mắt nhìn Hồng Mai. Ánh mắt chạm phải ánh mắt, cô
có cảm giác cô bác sĩ trẻ này nhìn thấu suốt tâm tư của mình.
Cô bỗng gục đầu vào vai bác sĩ Hồng Mai và bật khóc nức nở. Hồng
Mai ôm lấy Tố Hoa, lặng thing nghe cô khóc. Nàng có cảm nhận nước mắt của Tố
Hoa đang chảy như đang xóa đi những u uất trong lòng cô. Nàng thở phào nhẹ nhỏm
như trút được gánh nặng.
Thật ra, nàng gặp Tố Hoa là để chỉ muốn hỏi về Châu Vĩ, nhưng
nàng không biết mở lời như thế nào.
Bây giờ đột ngột lại trở thành người cho Tố Hoa gởi gắm tâm sự.
Nàng chẳng hiểu mình đang làm gì nữa.
Dẫu sao đó cũng là việc để nàng hỏi về Châu Vĩ.
Tố Hoa đã dứt tiếng khóc, chỉ còn những tiếng nấc nhẹ, nhỏ dần.
Hồng Mai dịu dàng:
- Bây giờ thì cô đi nghĩ đi. Bao giờ cô muốn tâm sự, cô có thể
gặp tôi bất cứ lúc nào. Yên tâm rồi chứ.
Tố Hoa gật nhẹ:
- Cám ơn bác sĩ. Bây giờ bác sĩ đi đâu?
- Tôi phải về nhà. - Hồng Mai đáp nhỏ - Có lẽ mẹ tôi đang rất
mong tôi về.
- Mẹ của bác sĩ ư?
- Phải. Mẹ tôi mắc bệnh trầm ức, bệnh của con tim, nhưng sẽ kể
cho cô nghe nếu có dịp, bây giờ thì tôi phải về thôi.
- Bác sĩ ! Tố Hoa ngập ngừng - Bây giờ tôi muốn kể, bác sĩ có
muốn nghe không ?
- Nghe ư - Một thoáng suy nghĩ, nàng gật đầu - Thôi được. Tôi
có thể nán lại để nghe, nhưng tôi cũng, cũng có một điều kiện, được chứ?
- Bác sĩ nói đi.
- Được. cũng chỉ là một yêu cầu nhỏ thôi mà.
- Bác sĩ yêu cầu điều gì?
- Cô phải mạnh mẽ lên, điều tôi yêu cầu dù có xảy ra bất cứ
điều gì cũng phải bình tĩnh đối mặt với nó rồi tìm cách khắc phục. Chán nản
buông xuôi được gì chứ, chỉ chuốc thêm bực bội mà thôi.
Tố Hoa chau mày. Đúng là lời nói của bác sĩ Hồng Mai cũng có
lý. Tại sao cô không nhìn thẳng vao sự thật để chấp nhận nó?
Thất vọng , chán nản chỉ làm cô đớn đau. Tại sao cô lại trở
nên ngu ngốc mê muội như thế, vậy có đúng không?
Hồng Mai đưa mắt nhìn Tố Hoa :
- Cô thấy đề nghị của tôi thế nào?
Tố Hoa nhìn Hồng Mai gật nhanh:
- Được. Tôi nhất định sẽ nghe bác sĩ. Ít ra thì lời khen của
bác sĩ là đúng đối với tôi.
Hồng Mai cười duyên dáng:
- Thế thì tốt quá, tôi rất vui vì nghe những lời ấy của cô.
Tố Hoa siết tay Hồng Mai. Dù chưa kịp nói gì với Hồng Mai,
nhưng Tố Hoa có cảm giác như mình đã được chia sẻ.
Cô chợt nghe lòng mình nhẹ nhõm.
Châu Vĩ trầm ngâm bên ly cà phê đen đặc quánh. Thỉnh thoảng,
anh đưa tay nhìn đồng hồ như đang nóng lòng đợi ai. Châu Vĩ mò túi tìm thuốc,
anh đưa mắt vào quầy, gọi lớn:
- Cho gói ba số, đi cô chủ ơi.
- Dạ. - Tiếng cô chủ đáp lại.
Đón gói thuốc tử chiếc đĩa cô chủ quán vừa đặt xuống. Châu Vĩ
xé bao, lấy điếu thuốc, gắn điếu thuốc lên môi, định châm lửa thì một bàn tay
kéo điếu thuốc khỏi tay anh, giọng giễu cợt:
- Anh chờ em có lâu không?
Giật mình ngẩng lên, Châu Vĩ cười, khẽ lắc đầu:
- Đúng là không lâu lắm, nhưng cũng đủ để trở thành cây si mọc
rễ ở quán này.
Mai Anh cong môi:
- Anh muốn mọc rễ ở đây thật sao ? Vì cô chủ quán, hay vì món
cà phê nổi tiếng ở đây?
Châu Vĩ nheo mắt cười:
- Vì cô đấy. Cô thường trễ hẹn như thế hay sao?
- Dĩ nhiên là không. - Mai Anh kéo ghế ngồi đối diện với Châu
Vĩ - Sao anh chẳng biết ga lăng với phái yếu thế? Anh đã từng sống ở Châu Âu
nhiều năm, chẳng lẽ anh chẳng học chút gì nơi họ về sự quý trọng phụ nữ hay
sao?
- Dĩ nhiên là có, nhưng tùy lúc tùy nơi, tùy người, tùy chỗ để
áp dụng, đâu phải áp dụng lung tung vì ở đây là Việt Nam mà.
- Vậy sao ? - Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì thế ?
- Thì chẳng phải là cô cũng muốn gặp tôi sao ?
- Anh gớm thật đấy chứ ? - Mai Anh nguýt dài - Cô Tố Hoa ra
sao rồi ? Nếu tôi đoán không lầm thì cô ấy yêu anh, có phải không ?
- Tôi không biết. Có thể chỉ là sự ngộ nhận giữa tình bạn và
tình yêu.
- Vậy anh có yêu cô ấy không?
- Em trai tôi yêu cô ấy. Vậy theo cô tôi có nên yêu cô ấy
không?
Mai Anh nhìn Châu Vĩ:
- Anh muốn tôi giúp cho cô ấy đừng ngộ nhận chứ gì ?
Châu Vĩ bật cười:
- Cô tuyệt lắm, rất thông minh, và tôi biết cô sẵn sàng giúp
tôi, đúng không ?
- Sao anh lại nghĩ thế? Nếu tôi không giúp thì sao?
- Tôi biết cô sẽ nhận. Cô hồn nhiên phóng khoáng , cô rất
thích hợp ở vai trò này. Cô lại là người rất nhiệt tình với bạn bè, tôi không
nhìn lầm người đâu.
- Thôi được rồi. - Mai Anh thở hắt ra - Tôi không nhận lời, e
không được. Nhưng anh gọi gì cho tôi uống đi chứ.
- Ôi ! - Châu Vĩ bật cười - Đúng là tôi đã quên mất. Cô uống
gì?
- Gì cũng được. - Mai Anh tủm tỉm cười - Nhưng cà phê thì
không, vì uống sẽ là xấu da của tôi mất.
- Soda trắng nhé, nó sẽ làm cho da của cô đẹp hơn.
- Vậy thì cảm ơn. - Mai Anh nhỏn miệng cười, nhìn Châu Vĩ gọi
nước cho mình - Anh đã bắt đầu biết ga lăng rồi đấy.
- Một chút thôi. - Châu Vĩ phì cười - Hình như cô lúc nào
cũng rảnh.
- Vừa đúng cũng vừa sai.
- Tại sao thế?
- Vì tôi là người thừa kế công ty của ba tôi, công việc thì
làm sao cho xuể. Nhưng là chủ nhân thì tôi muốn nghỉ lúc nào mà chẳng được.
Chính vì thế, tôi mới nói vừa đúng vừa sai.
- Ra là thế. - Châu Vĩ gật gù - Cô uống nước đi. Việc cô nhận
lời giúp tôi có ảnh hưởng gì đến công việc của cô không?
- Nếu tôi đã nhận lời thì dù có ảnh hưởng cũng không sao. Anh
định bao giờ thì chúng ta mới bắt đầu đây?
Châu Vĩ gật gù:
- Cô chờ một chút, tôi gọi điện cho Phương Vĩ đã.
- Phương Vĩ ư ? Nhưng để làm gì ? Tại sao lại gọi Phương Vĩ
chứ ?
- Thì cô chẳng bảo sẵn sàng giúp là gì. Phương Vĩ là nhân vật
chính, chẳng lẽ không gọi nhân vật chính ra hay sao?
- Ý của anh là...
- Tôi muốn cô đóng giả người yêu của Phương Vĩ, chẳng phải là
điều chúng ta đang bàn với nhau sao?
- Vậy mà tôi cứ tưởng...
- Cô tưởng điều gì?
- À ! Tôi cứ tưởng là tôi sẽ sánh vai với anh đấy chứ?
- Tại sao?
- Thì tôi cứ nghĩ sánh vai với anh để Tố Hoa đừng ảo tưởng.
Anh bảo tôi đi với Phương Vĩ là có ý gì đây?
- Điều này thì cô phải hiểu rõ hơn tôi, cô là một cô gái
thông minh. Rất thông minh kia mà.
Mai Anh bật cười:
- Vậy anh không sợ tôi hớp hồn em trai của anh hay sao?
Châu Vĩ lắc đầu:
- Phương Vĩ rất yêu Tố Hoa, liệu với tình yêu cô có thể xen
vào giữa họ được hay sao?
Mai Anh nheo mắt:
- Anh tự tin với em trai mình đến thế sao? Nhưng tôi thì nghĩ
khác. Nếu bị quyến rũ, anh ta dù có yêu Tố Hoa đến đâu thì liệu anh ta có thể vững
vàng trước cô gái đẹp không ?
- Cô nói thế là có ý gì? Dẫu sao tôi cũng không thừa nhận em
trai chưa chắc đã là đối thủ của cô.
- Vậy còn anh thì sao? - Mai Anh nhướng mày hỏi - Anh nghĩ gì
về tôi?
- Điều ấy thì có lẽ để tôi xem lại đã. - Châu Vĩ bật cười -
Còn nghĩ gì về cô ư? Tôi nghĩ cô là một người bạn tốt, mặc dù chúng ta mới quen
nhau.
- vậy sao ?. - Mai Anh nhướng mày - Vậy tôi có thể tin được
anh chứ?
- Tin tôi hay không là sự đánh giá của cô. Nhưng lý do gì mà
cô gọi điện cho tôi?
- Đơn giản là tôi muốn có bạn, thế thôi. Vì anh vừa mắt tôi nên
tôi thích và gọi điện cho anh.
- Vậy sao? Vậy khi cô bằng lòng giúp tôi, cô có ý gì khác
không?
- Anh hỏi như thế là có ý gì?
- Tôi hỏi cũng chỉ để hỏi mà thôi chứ đâu có ý gì khác. Cô
không hài lòng về câu hỏi của tôi sao?
- Một chút thôi. Nhưng thôi, anh hãy gọi cho anh trai em đi.
- Có nghĩa là cô đã bằng lòng?
- Chẳng lẽ câu nói vừa rồi của tọi chưa chứng tỏ được lòng
thành của tôi hay sao?
- Vậy thì hãy để tôi gọi cho nó, cô chờ tôi một chút.
- Được, anh đi đi. À, mà này ! Nhưng tôi có một yêu cầu đấy.
- Cô nói đi.
- Tôi sẵn sàng giúp anh, nhưng nếu tôi gọi điện và cần anh đến
gặp tôi, lúc tôi gặp khó khăn, anh sẽ đến gặp tôi chứ?
- Không thành vấn đề. - Châu Vĩ gật nhanh - Nhưng tôi cũng muốn
nói trước, tôi bận, bận thật sự, nếu tôi không đến được thì xin cô cũng đừng
trách nhé.
- Điều ấy thì dĩ nhiên rồi.
Châu Vĩ rời quầy, Mai Anh chau mày nhì theo với nụ cười hóm hỉnh
trên môi.
Chẳng biết tại sao cô lại thích anh chàng trí thức gàn gở
này, gàn gở đến mức không sao chịu nổi.
Nhưng anh ta lại có cái hay của anh ta, cái hay ấy hiếm thấy
trên đời.
Mai Anh đã quen với cảm giác bọn con trai vây quanh. Còn với
Châu Vĩ thì không, anh ta chững chạc, đàng hoàng. Lần đầu tiên nàng bực bội vì
không được quan tâm, đến gọi điện thoại, anh ta cũng cố tình tránh. lúc đầu,
Mai Anh cứ tưởng anh ta đã có người yêu. Nhưng khi tìm hiểu, nàng mới biết anh
ta chưa hề có ý trung nhân. Còn cô vợ hứa hôn, sau mười năm anh xa quê hương đã
yêu em trai của anh.
Châu Vĩ đã cao thượng chấp nhận tình yêu của cả hai và chúc
phúc cho họ, đó là điều mà nàng hết sức ngưỡng mộ anh.
Mai Anh nghe một chút buâng khuâng chợt đến với mình. Giúp
Châu Vĩ là nàng có ý muốn tiếp cận anh ta. Mai Anh không tin mình sẽ không đạt
được những gì mình muốn.
Vố tự tin. Mai Anh rung đùi uống nước chờ Châu Vĩ trở lại. và
hình dung cuộc gặp gở giữa nàng và Phương Vĩ. Mai Anh chợt cười một mình.
Dắt xe ra khỏi bãi dành cho các bác sĩ, Hồng Mai bị tiếng gọi
lớn gật mình lại, nàng tròn mắt hỏi:
- Có chuyện gì thế, anh Quang ?
Tâm Quang nhìn Hồng Mai:
- Gởi cho mẹ Mai cái này nè. Cô đi nhanh thật đấy, tôi đuổi
theo muốn hụt cả hơi.
Hồng Mai ngạc nhiên:
- Anh gởi gì thế ? Lúc này, công tác anh rất bận. Mẹ em có nhắc
anh đấy, bà bảo lâu nay chẳng thấy anh ghé.
Tâm Quang tủm tỉm:
- Bây giờ tôi có thể ghé được chứ? Bác sĩ Hồng Mai này! Tôi
đi công tác mới có một tháng, mà về thấy cô, tôi thấy ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên ư? - Hồng Mai phì cười - Anh lại bắt đầu muốn
trêu tôi. Đừng nói với tôi là trông tôi trẻ và xinh đẹp ra đấy nhé, tôi khong thích
uống nước đường đâu.
- Nhưng điều ấy là sự thật - Tâm Quang cười theo - Mẹ của bác
sĩ lâu nay có trở bệnh không ?
- Cám ơn. - Hồng Mai gật gù - Cũng tạm ổn. Nhưng xem ra cũng
đã xuống sắc nhiều lắm rồi. Đôi lúc tôi luôn tự hỏi, mẹ còn sống với mình bao
lâu nữa đây.
- Bác sĩ không sao đấy chú? - Tâm Quang chau mày - Cô nên có
một người cùng cô chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống. Cô không nên chịu đựng
một mình như thế.
- Ồ ! Tôi quen như thế rồi. - Hồng Mai khẽ lắc đầu - Mà sao
tôi lại có thể nói lung tung như thế nhỉ ?
- Cô có coi tôi là bạn không ?
- Dĩ nhiên. Một người bạn đồng nghiệp thật tốt. tôi rất cảm
ơn đã quan tâm đến mẹ của tôi.
- Hồng Mai à ! - Tâm Quang ngập ngừng - Thật ra, tôi muốn
quan tâm nhiều hơn nữa kìa, không phải chỉ phải dừng lại ở tình bạn đồng nghiệp
đâu. Hồng Mai ! Cô có hiểu ý tôi nói không ?
- Bác sĩ Quang à? - Hồng Mai tròn mắt ngập ngừng, rồi nói lảng
sang chuyện khác - À trễ rồi, tôi về đây. hôm nào, mời bác sĩ đến chơi.
- Tôi đến ngay bây giờ được chứ?
- Bây giờ ư ? Cũng được, nhưng tôi chưa về nhà bây giờ. Tôi
còn ghé thăm một bệnh nhân của tôi.
- Vậy tôi sẽ đi với cô.
- Không tiện đâu. Vả lại, tôi cũng không quen đi với ai cả.
- Vậy tôi chờ ở nhà được chứ?
- Tùy anh. nhưng tôi đi đã không chắc về sớm đâu.
- Nhưng sớm muộn gì cô cũng về mà.
Hồng Mai chau mày nhăn nhó:
- À ! Hay là để hôm khác anh đến chơi vậy, vì tôi rất ngại
khi phải để anh chờ tôi ở nhà.
Tâm Quang khẽ lắc đầu:
- Đừng lo cho tôi. Tôi không ngại là được chứ gì. tôi thấy sự
chờ đợi phần nào nói lên thành tâm, thành ý của tôi. Vả lại có mẹ cô ở nhà, tôi
sẽ trò chuyện với bà, cô cứ yên tâ. tôi sẽ đến đây.
- Vậy thì tùy anh thôi. - Hồng mai khẽ nhún vai - Có điều anh
không vội nói chuyện tình cảm gì khác, ngoài tình bạn đồng nghiệp. Như thế, tôi
sẽ thấy dễ chịu hơn.
Dứt lời, Hồng Mai dắt xe đi thẳng. Chẳng hiểu sao nàng cảm thấy
bực bội.
Ở khoa ngoại, ai lại chẳng biết bác sĩ Tâm Quang là người đuổi
Hồng Mai, nhưng nàng chẳng hề quan tâm đến đều ấy. Vì cả hai cùng ê kíp mổ, việc
ưng ý trong công việc là điều phải có, nhưng vì như thế mà nảy sinh tình cảm
thì nàng không đồng ý.
Nàng rất quý bác sĩ Tâm Quang, nhưng tình cảm ấy không phải
là tình yêu. Đối với nàng, tình yêu sẽ khác kìa.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một ai đó, mà nếu có thì
người đó phải là người hoàn mỹ.
Nàng sợ sẽ giống như mẹ mình. Vả lại, chưa có ánh mắt người
đàn ông nào làm cho nàng bối rối, hay nao núng vì nàng luôn đối mặt với nó.
Cứ nghĩ đến mẹ, nàng lại ghét tình yêu, bởi vì tình yêu mang
đến cho con người ta sự đau khổ.
Nó tuyệt đối đến đâu thì nàng không biết, nhưng nó làm cho mẹ
mình mòn mỏi vì trông ngóng, tuyệt vọng vì chờ đợi.
Chính vì thế, nàng không thích tình yêu, không muốn có tình
yêu.
Mãi suy nghĩ, Hồng Mai đi vượt khá xa con đường quẹo về nhà
mình. Rồi chợt nhớ lại mình đã nói dối bác sĩ Tâm Quang là đi thăm bệnh. Mình
chưa thể về bây giờ.
Nghĩ thế, Hồng Mai cho xe định rẽ thì bỗng có tiếng gọi:
- Bác sĩ hồng Mai!
Dừng xe, quay lại, một chút ngạc nhiên lẫn ngỡ ngàng. Hồng
Mai gật nhẹ, mỉm cười:
- Chào anh, đã lâu không gặp. Anh có đã đi làm chưa ?
Đến bên Hồng Mai, Châu Vĩ chìa tay bắt:
- Cám ơn cô vẫn còn nhớ đến tôi. Chúng ta ghé vào kia uống nước,
có được không?
- Được. - Hồng Mai gật nhẹ - Anh làm gì mà ở đây ?
- Tôi ghé thăm thầy, nghe nói thầy ốm, chợt nhìn thấy cô nên
gọi đại. Mong cô đừng cho tôi là bất nhã nhé.
Kéo ghế cho Hồng Mai. Châu Vĩ mỉm cười:
- Cô uống cam tươi nhé:
Một chút ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn gật:
- Vâng. Thế còn anh, cũng cam tươi chứ?
Cả hai cùng bật cười vì câu hỏi của Hồng Mai. Châu Vĩ quay ra
gọi nước. Hồng Mai đưa mắt nhìn quanh, chợt hỏi:
- Anh nói đi thăm thầy ốm à? Vậy thầy anh ở đây à ?
Châu Vĩ gật nhanh:
- Phải. Xe tôi vẫn còn ở nhà ông ấy. Giáo sư Hòa, chắc là cô
biết ?
- Sao, giáo sư Trần Đức Hòa ư? - Hồng Mai tròn mắt - Anh cũng
biết giáo sư ư?
- Biết chứ. Ông ấy là thầy đầu tiên dạy tôi cầm dao mổ. Cô
không biết ngày xưa tôi nhát thế nào đâu. - Châu Vĩ lắc đầu, cười - Bây giờ nghĩ
tới, tôi còn cảm thấy xấu hổ về mình.
Hồng Mai nhìn Châu Vĩ khẽ hỏi:
- Sau đó thì sao?
Châu Vĩ nhìn Hồng Mai khẽ kể:
- Cô có biết tôi thích nghề y, thích khoa ngoại, học thì tôi
không sợ, nhưng thực hành thì tôi thì run lên khi nhìn thấy máu. Nhưng nhờ thấy
Hòa đã kiên nhẫn khuyến khích, khích lệ, cô có biết thầy Hòa nói gì với tôi
không ?
- Nói gì?
- Em là một thiên tài của khoa ngoại, nếu em chế ngự sự hãi của
mình.
Chợt Châu Vĩ chợt xòe bàn tay trước mặt Hồng Mai:
- Thầy Hòa nói, bàn tay này để dành cầm dao mổ, nếu không sẽ
uổng phí nó đi.
Châu Vĩ vuốt nhẹ bàn tay:
- Thế là tôi đã cố gắng. Mặc dù chẳng dễ gì, nhưng tôi đã thắng
chính mình, tôi đã làm được những gì thầy dạy dỗ.
Hồng Mai thở hắt ra:
- Thì ra anh chính là cậu học trò của giáo sư cưng yêu, mà
lúc nào cũng kể với nụ cười mãn nguyện và tự hào đấy ư?
Đến phiên Châu Vĩ trợn mắt:
- Cô cũng biết ư? Thầy đã thực sự kể về tôi như thế sao?
- Vâng. - Hồng Mai gật nhẹ - Ngày đó, bọn học sinh chúng tôi
rất ngưỡng mộ anh, còn tưởng tượng đủ trò về anh.
Hồng Mai cười chớp mắt nói tiếp:
- Có đứa thi cho rằng anh xấu xí, vì có tài thì thường có những
dị biệt mà và đủ mọi trò mà chúng tôi có thể nghĩ ra. Hỏi hình của cậu học ấy
thì ông dấu biệt, nên chúng tôi nghĩ anh chàng ấy chỉ là huyền thoại mà thầy muốn
chúng tôi cố vươn lên, ai ngờ câu chuyện ấy có thật.
Hồng Mai nhì Châu Vĩ, Châu Vĩ nhìn lại, lắc đầu cười, khẽ hỏi:
- Vậy tôi có giống như suy nghĩ của cô không ? - Châu Vĩ chợt
đề nghị - Không có gì bất tiện cho cô chứ?
Hồng Mai tròn mắt, lắc nhẹ:
- Không có gì là bất tiện cả. Anh muốn nói anh đến bây giờ ư?
- Vâng nếu cô không phiền.
- Được. Anh đến bây giờ cũng được,không phiền gì đâu.
- Không phiền thật chứ? - Châu Vĩ mỉm cười - Trông cô kìa,
sao cô cứ nhìn tôi thế ? Thật sự không phiền thì tôi sẽ ghé, còn nếu cô cảm thấy
ngại thì để khi khác cũng được.
- Ồ, không ! Anh cứ đến, không sao đâu. Mình đi thôi.
Cả hai rời quán. hồng Mai chạy chầm chậm, chờ Châu Vĩ lấy xe.
Hồng Mai chợt lạ lùng về chính mình. Tại sao nàng lại có thể
dễ dàng chấp nhận lời đề nghị ấy.
" Mình sao thế ? ". Hồng Mai tự hỏi mình rồi tự trả
lời:
" Chẳng phải là mẹ rất muốn gặp anh ấy sao ? Mình nhận lời
cũng chỉ vì mẹ thôi mà".
Mặc dù tự bào chữa, nhưng tự trong thâm tâm nàng rất vui bởi
lời đề nghị ấy, mà không hiểu vì sao?
Nhớ lại lời Tố Hoa kể, Hồng Mai khẽ lắc đầu, tự nhủ:
" Chỉ là đi thăm mẹ mình thôi mà. Không nên nghĩ ngợi gì
nhiều".
Châu Vĩ đã đuổi kịp nàng. Hồng Mai cho xe lướt nhanh.
Nghe tiếng thắng xe, bà Mai Hoa nói với Tâm Quang:
- Hồng Mai về đấy. cháu ở lại ăn cơm với mẹ con tôi nhé?
Tâm Quang khẽ lắc đầu:
- Cháu rất muốn, nhưng cô ấy không thích đâu. Nên có lẽ cháu
không dám đâu.
Bà Mai Hoa lắc đầu:
- Hồng Mai chỉ nói thế thôi, chứ lòng dạ nó không sao đâu, nó
vốn là thế mà. Thấy cháu quan tâm đến con bé, tôi rất vui, Cô gái nào được các
anh quan tâm thì cô nào mà lại chẳng như thế chứ. Cháu cứ kiên nhẫn là được.
Tâm Quang gật nhanh:
- Cháu nhất định sẽ cố gắng, mong bác hãy nói thêm cho cháu.
- Được, tôi hứa. - Bà Mai Hoa gật nhanh - Cậu sẽ ở lại ăn cơm
chứ?
Tâm Quang chưa kịp trả lời thì thì tiếng của Hồn mai đã vang
vang:
- Mẹ Ơi ! Con đã về.
Tiếng bà Mai Hoa đáp lớn vọng ra:
- Mẹ biết rồi. mẹ nghe tiếng xe của con về mà. Hôm nay nhà có
khách, con rửa tay rồi ăn cơm luôn, Khoan hảy tắm nghe con.
Hồng Mai thò đầu xuống bếp:
- Con cũng muốn giới thiệu mẹ một người đây. Mẹ lên nhà đi.
Bà đưa mắt nhìn con gái:
- Ai thế con ?
- Thì người mà mẹ rất muốn gặp đấy, mẹ lên nhà đi.
Đưa mắt nhìn Tâm Quang, Hồng Mai hỏi nhỏ:
- Anh đến đây lâu chưa ? Mời anh lên nhà, tôi có bạn tới
chơi.
Tâm Quang gật nhanh đầu chào khi nhìn thấy bà. Bà Mai Hoa
nhìn chàng trai lạ rồi nhìn con gái. Bà khẽ hỏi:
- Cậu là...
- Cháu là Châu Vĩ. - Anh mỉm cười đáp nhỏ - Cháu rất vui được
gặp bác.
- Cậu ngồi đi. - Bà nhìn Châu Vĩ rồi lại nhìn con gái, tiếp -
Tôi có chút bất ngờ khi gặp cậu, nhưng như thế cũng tốt.
Hồng Mai nhìn mẹ, cười hóm hỉnh:
- Mẹ nói gì lạ thế, chẳng phải là mẹ rất mong được gặp anh ấy
hay sao?
Bà nhìn con gái:
- Con nói sao ? Mẹ rất muốn gặp ư ? Chẳng lẽ con muốn nói cậu
ta là...
Hồng Mai gật nhanh:
- Vâng. Khó khăn lắm, con mới gặp anh ấy và mời về cho mẹ gặp.
Mẹ hài lòng rồi chứ?
- Tốt. - Bà gật gù nhìn Châu Vĩ:
- Cháu ngồi xuống đi. Cháu phải ở lại đây ăn cơm rau, muối với
bác, được chứ?
Châu Vĩ gật nhanh:
- Vâng. Nếu bác đã mời, cháu sẽ không từ chối.
- Thế thì tốt. - Bà quay sang Tâm Quang khẽ giới thiệu - Đây
là bác sĩ Tâm Quang, bạn đồng nghiệp với Hồng Mai con gái bác, cả hai làm quen
đi.
Châu Vĩ chìa tay:
- Tôi là Châu Vĩ, hân hạnh được làm quen.
Tâm Quang siết tay Châu Vĩ:
- Hân hạnh được làm quen. Hình như anh mới ở đâu đến đây?
Trông anh lạ lắm.
Châu Vĩ gật đầu, cười:
- Thì trước lạ sau quen. Ai lại chẳng lạ khi lần đầu tiên mới
gặp nhau và sẽ quen ngay sau lần thứ hai gặp lại.
Bà Mai Hoa gật đầu, cười:
- Đúng, đúng là như thế đấy. À, Hồng Mai ! Chuẩn bị dọn cơm,
mời hai anh ở lại ăn luôn.
Hồng Mai " dạ" rồi đi nhanh xuống bếp. Tâm Quang chợt
đứng dậy cáo từ:
- Có lẽ cháu phải về thôi, vì chơi đã lâu. Cám ơn bác đã có lời
mời cháu. Nhưng hẹn với bác khi khác vậy.
- Nhưng lúc nãy chính cháu đã nhận lời mời rồi mà.
- Cháu vì muốn làm bác vui nên đã nhận lời. Bây giờ cháu nghĩ
cháu có mặt ở đây không cần thiết nữa, cháu xin phép về đây.
- Kìa, bác sĩ Quang ! Tôi đã nói gì phật lòng bác sĩ sao ?
Tôi mời thật lòng mà.
Châu Vĩ chợt lên tiếng:
- Tôi nghĩ bác sĩ nên ở lại.
Tâm Quang lắc đầu:
- Xin đừng hiểu lầm. Tôi chợt nhớ mình có cuộc hẹn. Hẹn gặp lại.
Chào anh, chào bác, gởi lời chào tới Hồng Mai giùm cháu.
- Được. Nếu cháu bận thực sự thì bác đâu dám ép, cám ơn cháu
đã ghé thăm.
Tiếng xe của Tâm Quang xa rồi, Châu Vĩ chợt lên tiếng:
- Cháu xin lỗi.
- Xin lỗi chuyện gì ? - Bà Mai Hoa nhìn Châu Vĩ - Cháu có lỗi
gì đâu.
- Nếu cháu không đến thì anh ấy đâu có bỏ về.
Bà nhìn Châu Vĩ khẽ lắc đầu:
- Đừng quàng vào mọi thứ vào mình chứ. Mọi người đã không muốn
ở lại thì giữ cũng vô ích. Bác biết cậu thích con gái bác, nhưng Hồng Mai thì
chưa chịu để ý đến cậu ấy, mặc dù nó đâu còn nhỏ dại gì.
- Cô ấy vẫn chưa có ý trung nhân sao? - Châu Vĩ ngạc nhiên -
Có thể cô ấy giấu bác.
Bà khẽ lắc đầu:
- Con bé chẳng giấu bác điều gì.
- Sao bác lại có thể khẳng định?
- Vì nó là con của bác, và bác biết lý do tại sao mà.
Châu Vĩ gật đầu đầy cảm thông:
- Chắc là cô ấy chưa bao giờ giấu bác điều gì, có phải không?
Bà Mai Hoa nhìn Châu Vĩ:
- Cháu thật đáng mến. Dù đây là lần đầu tiên bác gặp cháu,
nhưng bác có cảm tưởng bác đã biết cháu lâu lắm rồi.
Châu Vĩ mỉm cười:
- Có phải vì cháu có cùng sở thích như bác không?
- Một phần thôi. Bác thích cháu, còn một lý do khác quan trọng
hơn nhiều. Đó là cháu đã đem đến cho bác tia hy vọng, dẫu có mong manh, nhưng
bác vẫn luôn hy vọng.
- Bác nói gì cháu không hiểu?
- Mẹ ! - Tiếng Hồng Mai vang vang - Mẹ và anh vào đây dùng
cơm. Anh đừng cười, vì mời anh ăn cơm mà trên mâm chẳng có gì.
- Cô đừng nó thế. - Châu Vĩ nắm tay bà Mai Hoa - Cháu với bác
vào đi, kẻo cô Mai chờ. Đối với cháu, bữa cơm ngon là tràn ngập tiếng cười, chứ
không phải là thức ăn ngon.
Bà Mai Hoa gật gù:
- Cháu cũng nghĩ thế.
Hồng Mai nhìn cả hai. Thấy mẹ vui, nàng cũng vui lây. Đã lâu
rồi, nàng mới thấy mẹ vui như thế.
Bà luôn nói luôn miệng và luôn kể về nhũng kỷ niệm của ngày
xưa, của thời còn trẻ, những hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng ấm áp.
Hồng Mai ngạc nhiên về mẹ. Chưa bao giờ nàng thấy mẹ nàng thế.
Nàng có cảm giác như mẹ đã gặp được ba, với tâm trạng say sưa với hạnh phúc của
riêng mình.
Còn Châu Vĩ, anh lắng nghe như một người bạn sẵn sàng chia sẻ.
Thỉnh thoảng, anh hỏi cho lấy lệ, để bà Mai Hoa có dịp cởi mở nỗi lòng.
Đúng như câu nói lúc ban đầu, bữa cơm thanh đạm nhưng đầy ấp
nụ cười, câu chuyện tưởng chừng như chẳng bao giờ dứt. Cả ba người tưởng chừng
như thời gian đi quá nhanh.
Hồng Mai là người nhận ra đêm đã khuya và không còn sớm nữa.
Nàng dịu dàng nói với mẹ:
- Khuya lắm rồi, mẹ cần nghỉ ngơi và anh Châu Vĩ còn phải về
nhà. Ngày mai, anh ấy sẽ đến thăm mẹ, mẹ nhé.
- Cháu sẽ ghé thăm bác chứ ?
- Nhất định rồi. - Châu Vĩ gật nhanh - Cháu chỉ sợ bác sẽ mệt
vì phải tiếp cháu.
- Làm gì có chuyện ấy. Cháu có biết bác rất vui khi nói chuyện
với cháu không ?
- Cháu cũng thế.
- Vậy hãy hứa với bác là cháu sẽ trở lại.
- Cháu hứa.
Bà Mai Hoa gật gù:
- Thôi được rồi, cháu về đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa.
Châu Vĩ nắm lấy tay bà:
- Bác yên tâm đi. Nhất định cháu sẽ ghé thăm bác thường
xuyên. Đến thì cháu không ngại mà chỉ sợ làm phiền bác thôi.
- Đừng nói thế. Thú thật, cháu đến cho bác biết bao hy vọng.
- Vậy thì nhất định cháu sẽ không để cho bác thất vọng đâu.
Cháu xin phép về để cho bác nghỉ ngơi. Vả lại, Hồng Mai cùng rất cần nghỉ, sau
một ngày mệt nhoài ở bệnh viện.
- Vậy thì cháu về đi. - Bà nhìn con gái - Mai à ! Con tiễn cậu
ấy một đoạn.
- Không cần đâu bác.
- Cần chứ. Chúc cháu ngủ ngon và hẹn mau gặp lại.
Hồng Mai nhìn Châu Vĩ:
- Anh đừng ngại. Để tôi tiễn anh vì mẹ tôi muốn thế.
- Nhưng tôi thấy đâu cần thiết, tôi biết cô đang rất mệt.
- Tôi không sao đâu. Anh cứ để tôi tiễn anh một đoạn, vì tôi
cũng có chuyện muốn nói với anh.
Châu Vĩ gật gù:
- Vậy thì đi thôi.
Cả hai sánh bước rời khỏi nhà. Đi được một đoạn, Châu Vĩ dừng
bước, anh chợt hỏi:
- Cô định nói gì với tôi thế ?
Hồng Mai nhìn Châu Vĩ:
- Cám ơn anh vì buổi viếng thăm tối.
- Cô đừng khách sáo. Thật lòng, tôi muốn làm bạn với cô.
- Tôi không ngờ sự xuất hiện của anh, thay đổi mẹ tôi như thế.
Nếu biết thế này, tôi đã tìm anh sớm hơn.
- Tôi rất vui khi cô nói thế. Cần tôi giúp gì, cô cứ nói.
- Tôi rất ngại khi phải phiền tới anh. Nhưng mẹ tôi chẳng còn
sống được bao lâu nữa, tôi muốn mẹ tôi vui vẻ.
- Ý của cô là tôi thường xuyên đến thăm mẹ cô.
- Có phiền cho anh quá không ?
- Ồ ! Không sao đâu. Có phiền gì đâu, tôi rất hợp với tính của
bác mà.
Hồng Mai nhìn Châu Vĩ với ánh mắt ái ngại:
- Anh thật sự không phiền chứ ?
- Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Nếu cô coi tôi là bạn thì bạn
bè giúp đỡ lẫn nhau có gì phiền chứ ? Vả lại, mẹ cô rất hợp chuyện với tôi. Tôi
chỉ sợ làm phiền cô thôi, chứ tôi thì không có vấn đề gì, tôi đang rảnh mà.
- Vậy thì cảm ơn anh.
- Cô coi tôi là bạn chứ ?
- Vâng, một người bạn tốt.
- Vậy thì yên tâm đi và đừng áy náy gì cả. Cô về đi, tiễn tôi
tới đây đủ rồi.
- Vâng. Vậy anh về nhé, chúc ngủ ngon.
Dứt lời, Hồng Mai quay gót. Châu Vĩ nhìn theo, cho đến khi Hồng
Mai vào nhà mới phóng xe đi.
Chẳng biết sao anh rất vui khi đón nhận tình cảm mà mẹ con Hồng
Mai dành cho anh, thứ tình cảm không dễ gì có được. Ở bên mẹ con họ, anh có cảm
cảm giác như anh đang ở chính ngôi nhà mình, như người con đi xa về, được nghe
về những chuyện mà anh đã vắng mặt khi nó xảy ra.
Nghĩ đến gia đình mình. Châu Vĩ chợt thở hắt ra. Anh cảm thấy
mệt mỏi khi trở về nhà.
Anh cũng chỉ biết nghĩ đến mình những mối lợi trước mắt, cả đến
việc hôn nhân của anh cũng là những bản hợp đồng làm ăn, những tính toán thiệt
hơn.
Châu Vĩ khẽ thở dài :
Giá như gia đình anh có một chút ấm cúng như gia đình Hồng
Mai thì hay biết mấy. Dẫu có nghèo tí cũng được, còn hơn cứ trăn trở, thiệt
hơn.
Châu Vĩ chợt phì cười vì suy nghĩ chợt đến của mình.
Mãi suy nghĩ, anh về đến nhà lúc nào không hay, Cũng may anh
mang chìa khóa, vừa mở cửa nhẹ nhàng, dắt xe vào nhà. Bỗng tiếng Phương Vĩ vang
lên đột ngột khiến anh giật mình, hỏi lớn:
- Chú làm gì mà đứng đây?
Phương Vĩ phân trần :
- Em đợi anh.
- Có chuyện gì thế? Sao không chờ anh ở phòng?
- Em ở trong đó đấy chứ. Em chỉ mới ra ngoài đây để đi dạo một
chút cho đỡ ngột ngạt thôi.
Châu Vĩ nhìn em trai:
- Em khóa cổng rồi lên giường anh. Có chuyện gì để mai nói
không được hay sao?
- Em không thể chờ được. Anh lên phòng đi, em sẽ lên ngay đấy.
Châu Vĩ gật nhanh, cất xe rồi lên phòng, Phương Vĩ cũng vừa
lên tới nơi. Nhìn anh trai, Phương Vĩ khẽ hỏi:
- Anh đi đâu mà đến tận bây giờ mới về ? Anh bắt đầu có người
yêu rồi hả ? Hãy nói thật đi.
Châu Vĩ lắc đầu:
- Đã có gì đâu mà em hỏi chuyện của anh làm gì. Hãy lo cho
thân em đi, muốn nói gì thì nói đi.
Phương Vĩ chau mày:
- Anh Hai à ! Em không thể tiếp tục nữa. Em sơ.....
- Em sơ.....nhưng sợ gì?
- Em sợ cứ tiếp tục như thế, em sẽ mất Tố Hoa.
- Em hãy nói thật đi. Điều em vừa nói không phải là lý do
chính, có phải không?
- Anh Hai ! Anh nghĩ còn lý do nào nữa chứ ? Chẳng lẽ còn lý
do nào khác nữa hay sao?
- Thôi nào. - Châu Vĩ trầm ngâm, nhìn nét bối rối trên mặt em
trai, rồi chợt hắng giọng - Có thể em em không nhận ra điều ấy. Hay có thể em
có cảm thấy, nhưng đã cố gạt nó ra khỏi tâm trí, có phải không ?
- Anh Hai ! Anh có ý nói gì thế ?
- Em đừng hỏi anh câu ngớ ngẩn như thế này chứ ? Em đâu còn
bé nữa mà không biết mình muốn gì ?
Phương Vĩ trâm tư:
Những lời anh trai nói đúng chứ không sai. Có nên nói cho anh
ấy biết không ?
Châu Vĩ chợt lên tiếng :
- Em không cần phải kể cho anh nghe rõ chuyện đâu. Em lớn rồi,
em biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm.
- Có bao giờ anh nghi ngờ chính mình không ? - Phương Vĩ chợt
hỏi - Nếu có, tâm trạng anh lúc đó ra sao?
Châu Vĩ mỉm cười:
- Có phải em đang mất phương hướng nên không thể khẳng định
chính mình ?
Châu Vĩ đặt tay lên vai em trai:
- Ai cũng sẽ phải trải qua sớm hay muộn thôi, đừng cuống lên
như thế. Hãy lắng nghe con tim, chứ đừng nghe cảm xúc. Khi em thực sự lắng nghe
được con tim của mình, em sẽ biết mình biết mình phải làm gì.
Phương Vĩ nhìn anh trai:
- Thật thế chứ ?
- Thật. - Châu Vĩ gật nhẹ - Em gặp lại Tố Hoa chưa?
- Cô ấy không thèm nhìn em thì lấy đâu mà gặp.
- Theo em thì chuyện sẽ đi đến đâu ? Liệu Tố Hoa chấp nhận
hay cố chấp ?
- Điều này thì em không thể đoán được. Em chỉ biết phó thác
cho số phận mà thôi.
- Em thấy Mai Anh thế nào ?
- Mai Anh ư ? - Phương Vĩ khẽ nhún vai - Em không biết phải
nói sao nhỉ. Nói chung, cô ấy là một cô gái đẹp, hấp dẫn, lôi cuốn, một cách
nói khá phổ quát. Một cô gái đáng để cho các chàng trai đeo đuổi.
- Em thì sao ? Em không theo đuổi, nhưng chỉ ngưỡng mộ thôi
chứ gì?
Phương Vĩ gãi tai cười:
- Nếu em không có Tố Hoa thì nhất định em sẽ không bỏ lỡ cơ hội
đâu. Thế còn anh ? Theo em thì cô ấy thích anh đấy, anh nên tranh thủ.
Châu Vĩ phì cười:
- Anh không thích tranh thủ. Anh sẽ có một phụ nữ của riêng
anh.
- Cô ấy đang ở trong tầm tay của anh, có phải không ?
- Anh chưa thể nói gì bây giờ được. Điều mong ước của anh là
em và Tố Hoa sẽ nên đôi và anh chúc phúc cho cả hai.
Phương Vĩ bật dậy:
- Em về đây. Em biết phải làm gì rồi. Cám ơn anh.
- Ừ, em về phòng ngủ đi. Yên tâm rồi nhé.
Phương Vĩ gật nhanh. Châu Vĩ nhìn theo em trai, khẽ lắc đầu
cười.
Chẳng thay quần áo, Châu Vĩ nằm dài ra giường, nghĩ tới Hồng
Mai. Châu Vĩ chợt ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Giấc ngủ yên bình.
Ba mẹ vừa rời khỏi phòng khách, Tố Hoa đưa đôi mắt khó chịu
nhìn Cương Trường:
- Anh đừng có theo tôi, theo cái kiểu như thế, tôi không sao
chịu nổi.
Cương Trường đến bên Tố Hoa:
- Anh thực sự yêu em mà, em nỡ nói với anh như thế sao?
- Nhưng tôi đâu yêu anh, anh biết rõ điều ấy mà.
- Anh sẵn sàng chờ nếu em muốn, tình yêu có thể đến sau hôn
nhân mà.
- Thời này phi thuyền đã lên tới sao hỏa rồi mà anh còn có những
tư tưởng cổ hủ như thế sao ?
Cương Trường chau mày:
- Anh không cho như thế là cổ hủ. Vì anh tin tình yêu của anh
sẽ cảm hóa được em. Anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em.
Tố Hoa khẽ lắc đầu:
- Anh đừng ảo tưởng. Tôi sẽ yêu anh được sao ? Chẳng lẽ phụ nữ
chúng tôi hời hợt thế sao ?
- Nhưng em yêu người không yêu em thì em sẽ được gì ? Sự đau
khổ hay nỗi thất vọng.
- Đó là chuyện của tôi, đâu phải chuyện của anh.
- Nhưng chuyện của chúng ta, người lớn đã thông qua. Em định
làm cho ba mẹ ê mặt một lần nữa hay sao ?
- Anh định nói gì chứ ? Tôi lấy chồng, chứ đâu phải ba mẹ tôi
lấy đâu. Quyền quyết định đó là ở tôi, chứ ba mẹ tôi chẳng có quyền gì cả, xin
anh hãy nhớ rõ cho.
- Vậy em quyết định sao chứ ? Chẳng lẽ em dùng tôi làm bức
bình phong cho em trêu tức anh em họ sao ?
- Tùy anh tính sao thì tính. Tôi cần có thời gian để suy
nghĩ. Thôi, xin anh đừng làm phiền tôi nữa.
- Thật ra thì em yêu ai ? - Cương Trường giận dữ - Cả hai anh
em nó đều có cô gái khác rồi, em hãy tỉnh mộng lại đi.
Tố Hoa cười nhạt:
- Anh có quyền gì mà đòi giận dữ với tôi chứ ? Anh nghĩ anh
là ai ?
Cương Trường hạ giọng:
- Anh xin lỗi, anh không có ý gì khác đâu. Anh chỉ muốn cho
em biết sự thật.
- Sự thật ấy tôi tự biết khám phá, không cần phải có anh giúp
đâu.
- Em vẫn không tin anh ?
- Anh hãy để cho tôi yên, đừng gây áp lực với tôi nữa. Và xin
anh cũng đừng kỳ vọng về tôi nhiều quá.
Cương Trường thở hắt ra:
- Thôi được. Tin hay không thì tùy em, nhưng nếu em muốn biết
sự thật thì em cứ tìm đến địa chỉ này, nơi họ thường xuyên gặp gỡ. Anh về đây
và mong em suy nghĩ lại.
Trước khi đi, Cương Trường bỏ địa chỉ lại. Tố Hoa vờ như
không thấy. Nhưng Cương Trường vừa lái xe ra khỏi cổng, Tố Hoa đã đọc ngấu ngiến
tờ giấy.
" Vũ trường ư? " Tố Hoa ôm mặt. Nàng giận mọi người
và giận cả chính mình nữa. Giận mình đã cố chấp, đã quá hồ đồ. Sau khi tâm sự với
bác sĩ Hồng Mai, nàng mới nhận ra tình yêu của nàng và Phương Vĩ mới là tình
yêu thực sự nàng đang ôm ấp.
Lẽ ra, nàng cần phải gặp Phương Vĩ, nói cho rõ thì nàng lại
im lặng, với lý do cần phải suy nghĩ và để tự khẳng định mình.
Phương Vĩ trở nên như thế này là vì nàng. Vì nàng hiểu rất rõ
Phương Vĩ yêu mình, Tình yêu ấy đâu thể một sớm một chiều mà xóa đi được.
Không thể để cho Phương Vĩ như thế được. Nàng cần phải làm một
điều gì đó để lôi Phương Vĩ trở về với mình.
Chợt nhớ tới Châu Vĩ. Tố Hoa tự nhủ:
" Không biết anh ấy có biết em trai anh ấy như thế không
? Có lẽ chỉ có anh ấy mới có thể giúp mình ".
Tố Hoa đến bên điện thoại định gọi cho Châu Vĩ thì tiếng ông
Lữ Gia chợt vang lên sau lưng nàng:
- Con định gọi cho ai đấy?
- Dạ con... - Tố Hoa ấy úng - Định rủ bạn đi siêu thị.
Ông Lừ mắt nhìn con gái:
- Chứ không phải con định gọi cho Châu Vĩ sao ? Con hãy trách
xa anh em nhà nó ra.
Chương 5
- Kìa ba ! Tại sao ba lại có thể nói thế chứ ? Đừng vì con mà
đối xử thế với gia đình họ.
- Con còn bênh vực nó sao? Nó dám từ chối thẳng thừng tình cảm
của con giữa đám đông, lại gián tiếp làm cho con bị thương, ba không thể bỏ qua
chuyện này được.
- Nhưng đó đâu phải là lỗi của anh ấy. Mà là lỗi ở con.
- Con nói sao cũng được, ba nhất quyết tuyệt giao với họ. Con
gái của ba bao nhiêu người theo đuổi, đâu phải đồ bỏ đâu. Một con người mất chữ
tín thì còn gì để lưu luyến.
- Ba đừng như thế có được không ? Vả lại, con không lấy anh
chàng mà ba chọn đâu, ba đừng phí công vô ích.
- Nhưng con lại không thấy thế, chỉ cảm thấy ba hại con thôi.
- Tố Hoa ! - Ông gọi như quát - Con có thể nói với ba của con
như thế sao ?
- Nhưng đó là sự thật như thế mà. ba cứ cố chấp làm theo ý
mình, con bỏ đi luôn, ba đừng có trách.
- Con dám làm thế ư ? Có giỏi thì đi chớ đừng có dọa, ba
không sợ những lời dọa dẫm của con đâu. Có giỏi thì đi đi. Cút đi !
Tố Hoa bật dậy:
- Ba khỏi đuổi con cũng đi mà. Con không thể ở lại để ba áp đặt
con phải theo ý ba đâu.
Dứt lời, Tố Hoa đi như chạy.Ông Lữ Gia hét lớn đuổi theo:
- Tố Hoa ! Đứng lại ! Mau đứng lại ! Con không được bỏ đi như
thế.
Ông gào lớn vào nhà:
- Bà nó ơi ! Mọi người đâu ! Ra ngăn Tố Hoa lại, nó định bỏ
nhà đi đấy.
Mặc cho tiếng ông Lữ Gia đuổi thao, Tô Hoa ngoắc xe taxi đến
vũ trường như đã định gọi điện cho Châu Vĩ.
Bản Tango vừa dứt. Phương Vĩ đưa Mai Anh trở lại bàn.
Đưa mắt nhìn Phương Vĩ, Mai Anh gật gù:
- Không ngờ anh nhảy cũng khá đấy chứ. Vậy mà tôi cứ tưởng
anh là anh chàng ngốc, chẳng biết gì.
- Cô thật quá đáng. - Phương Vĩ tròn mắt - Từ ngốc của cô có
nghĩa là gì thế ? Cô có cần thử xem tôi ngốc đến cỡ nào không ?
- Ái chà ! - Mai Anh bật cười - Nói hay lắm. Anh chưa biết
hôn phụ nữ thì còn biết làm trò trống gì chứ.
- Cô có muốn thử một lần nữa không ? Rất tiếc lần ấy tôi chưa
có chuẩn bị.
- Thế mới là anh chàng đại ngốc - Mai Anh hạ giọng - Chẳng lẽ
anh và cô ấy chưa hôn nhau sao ?
Phương Vĩ đỏ mặt:
- Dĩ nhiên là chưa, vì cô ấy vẫn còn lời đính ước của anh Hai
tôi.
- Nhưng như thế đâu thể gọi là yêu được. Ôi ! Tôi phục sự
trong sáng của hai vị đấy. Yêu chỉ biểu lộ bằng ánh mắt thôi sao ?
Phương Vĩ tròn mắt:
- Nhưng sao cô tò mò thế?
- Thì tôi muốn hỏi cho biết ấy mà. Vậy có bao giờ, anh ôm cô ấy
không ?
- Có, một lần. - Phương Vĩ gật nhanh - Lúc đó cả hai chúng
tôi đều đậu đại học, mừng quá, phản ứng tự nhiên chúng tôi ôm chặt lấy nhau,
tôi hôn vào má cô ấy.
- Chỉ thế thôi sao?
- Ừ, chỉ thế thôi. Sau lần ấy một tháng trời, cả hai mới dám
gặp mặt, phải rất lâu mới không ngượng khi nhìn nhau.
- Và tình cảm nảy sinh từ đó?
- Có lẽ vậy. - Phương Vĩ trầm ngâm - Thật ra, tôi thích cô ấy
từ khi tôi còn rất bé, nhưng cô ấy được chọn cho anh Hai tôi. Nếu anh ấy không
đi du học thì có lẽ cả hai có cháu bồng rồi cũng nên, không cần đến phần của
tôi đâu.
- Chẳng trách gì anh em anh nhường cho nhau, con gái ở giữa
khổ.
- Chẳng ai muốn điều ấy xảy ra ra đâu. Nhưng tình cảm con người
thật khó nói, điều này có lẽ cô còn hiểu biết hơn cả tôi nữa. Cũng như cô, tại
sao cô thích anh trai tôi, cô có thể giải thích không?
Mai Anh đấm vào ngực Phương Vĩ:
- Ấy ! Đừng đoán mò chứ. Ai mà thèm yêu cái anh chàng dở hơi
như anh của anh chứ. Châu Vĩ còn dở hơi hơn cả anh nữa đấy.
Phương Vĩ bật cười lớn :
- Vậy thì cô lầm to rồi đấy. Anh trai tôi trông thế, nhưng lại
rất đào hoa. Tôi luôn ghen tỵ với anh ấy về chuyện ấy.
- Vậy tại sao cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa có vợ, cũng chẳng
thấy có bạn gái. Anh có nói quá về anh trai của mình không đấy ?
- Nói quá ư ? Tại anh ấy không muốn đó thôi, chẳng phải cô
thích anh ấy mà anh ấy có màng tới đâu. Cô có biết chính cái tính lãnh đạm của
anh ấy đã hớp hồn các cô gái không ?
Mai Anh trợn mắt:
- Anh thật quá đáng ! Anh coi thường tôi quá đấy. Tôi mà thèm
thích anh trai của anh ư ? Anh có biết có hàng tá chàng trai xếp hàng muốn đi
chơi với tôi mà không được. Anh trai anh thì là cái thá gì chứ ?
- Vậy tại sao anh trai tôi nhờ gì cô cũng làm ?
- Chuyện ấy thì đó là bí mật của tôi, tôi có cần phải nói cho
anh biết không? Nhưng nói thật nhé, có chọn người yêu, tôi không chọn anh trai
của anh đâu.
Phương Vĩ cười phá lên :
- Cô nói thật lòng hay là xấu hổ mà nói thế?
- Làm gì tôi phải xấu hổ chứ, anh nghĩ anh là ai, mà tôi phải
xấu hổ với anh chứ ? Hãy quên giùm tôi đi.
- Tôi mong cho anh tôi có mặt trong lúc này để nghe được những
lời cô nói.
- Ôi ! Cái anh chàng ngốc ấy mà có thể xuất hiện lúc này ở
đây sao ? Thật là hoang đường quá!
- Vậy mà nó đã xảy ra đấy. - Tiếng Châu Vĩ vang vang - Thật
thú vị khi nghe ai đó nói xấu sau lưng mình.
Cả hai gật mình há hốc miệng. Mai Anh không tin ở mắt mình
khi thấy Châu Vĩ đột ngột xuất hiện.
Còn Phương Vĩ như hồn vía lên mấy, khi thấy Tố Hoa đứng sau
lưng Châu Vĩ.
- Anh Phương Vĩ ! - Tố Hoa gọi lớn - Anh hư như thế này từ
bao giờ thế ?
- Tố Hoa ! - Phương Vĩ đến bên cô - Anh chỉ coi cô ấy như bạn
thôi, chứ không có gì đâu.
- Em có tin được anh nữa không ?
Mai Anh nhìn Tố Hoa:
- Anh ta ngốc hơn cô tưởng. Cô cứ yên tâm vì sự thủy chung của
anh ta. Cô cứ kiểm tra lại, không mất mát gì đâu.
- Tố Hoa ! - Phương Vĩ liếc xéo Mai Anh - Em đừng nghe cô ấy...
Tố Hoa đỏ mặt nhìn Phương Vĩ:
- Nhưng em phải cám ơn cô ấy. Nhưng cũng vì cô ấy mà em biết
em yêu ai.
Đưa mắt nhìn Mai Anh, Tố Hoa từ tốn:
- Cám ơn cô đã chăm sóc anh ấy suốt thời gian qua.
- Tốt rồi. - Mai Anh nắm lấy tay Tố Hoa - Tôi không muốn cô
là đối thủ của tôi đâu. Mau mau cho tôi uống rượu đi.
Châu Vĩ gật gù:
- Mai Anh nói phải đấy. Anh sẽ ủng hộ cả hai.
Tô Hoa nhìn mọi người:
- Em sợ mọi chuyện không như ta nghĩ đâu. Ba mẹ em cấm không
cho em đi lại với hai anh.
- Vì thế mà cổ phần ông ấy định rút ra chứ gì ? Anh không tin
ba em lại có thể làm thế đối với gia đình anh.
Tố Hoa nắm lấy tay Phương Vĩ:
- Anh đừng nói thế. Anh biết là ông ấy rất sĩ diện, phản ứng
như thế cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Châu Vĩ gật gù:
- Tố Hoa nói đúng đấy. Hãy cảm thông cho ông ấy, ta sẽ tìm
cách thuyết phục. là con rể ông ấy, em nên biết tìm cách lấy lòng " Nhạc
Phụ" là vừa rồi đấy.
Mai Anh chợt hỏi Phương Vĩ:
- Chuyện ba Tố Hoa rút vốn về, chắc là công ty anh gặp nhiều
khó khăn, có phải không ?
Phương Vĩ gật gù:
- Đúng. Đúng là chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng cô
quan tâm đến chuyện ấy làm gì ? Cô định giúp chúng tôi sao ?
Mai Anh vênh mặt:
- Cũng có thể lắm chứ. Công ty anh cần bao nhiêu vốn?
Phương Vĩ chau mày:
- Thôi được. Cô thích biết thì cô sẽ được biết, dẫu sao thì
cô cũng quan tâm đến chúng tôi.
- Sao anh dài dòng thế ? Anh thử nói xem sao.
- Thật ra công ty không thiếu vốn, nhưng vốn đâu tư đang xây
dựng bệnh viện, đột ngột bị đình chỉ khi ông Lữ Gia đòi rút vốn, điều này thì
cô có thế hiểu những thiệt hại. Chính vì thế mà tôi đang tìm cổ đông cho bệnh
viện, bệnh viện càng phải làm xong càng sớm, càng tốt để đưa vào hoạt động, như
thế mới không bị thiệt hại.
- Nghiêm trọng thế sao ? Vậy anh cần bao nhiêu vốn ?
- Vốn ư ? Càng nhiều càng tốt. Vì bệnh viện cần được trang bị
những máy móc tân tiến. Cô định giúp chúng tôi thật sao ? Tôi có nằm mơ không
đây.
- Anh không mơ đâu. - Mai Anh trầm ngâm - Nhất định tôi sẽ
giúp, hoặc sẽ tìm giúp cổ đông cho anh, được chứ ?
- Cô không nói đùa cho vui đấy chứ?
- Đùa thì đã sao nào ? - Mai Anh cười phá ra - Chắc là ông
anh của anh làm giám đốc chứ gì?
- Phải gọi anh ấy là viện trưởng mới đúng. Anh ấy thì chỉ biết
đến phòng thí ngiệm thôi, chứ kinh doanh thì anh ấy dốt đặc.
Châu Vĩ phì cười:
- Mỗi người mổi chức năng. Đìều đó mới làm nên một xã hội
muôn vẻ chứ. Ai cũng giống ai thì đâu còn là một xã hội nữa.
- Đừng dòng dài nữa, ta về thôi. - Phương Vĩ nhìn mọi người -
Anh Hai đưa Mai Anh về nhà giúp em, em sẽ đưa Tố Hoa về.
- Được - Châu Vĩ gật nhanh - Anh cũng phải cảm ơn cô ấy đã
giúp đỡ chúng ta chứ.
Phương Vĩ gật nhanh:
- Vậy anh mời cô ấy đi ăn để trả ơn giúp em. Em và Tố Hoa sẽ
về trước đây. Hai người ở lại về sau nhé.
Tố Hoa nắm lấy tay Mai Anh:
- Hôm nào chúng tôi sẽ mời cô ăn cơm, còn bây giờ thì tôi xin
phép nhé.
Cả hai vội đi. Châu Vĩ nhìn Mai Anh:
- Cô có định về không , hay là ở lại đây ăn vạ? Nếu ở lại, cô
không sợ ngồi với chàng ngốc như tôi hay sao?
Mai Anh phì cười:
- Anh cũng nhớ dai đấy nhỉ. Chẳng lẽ tôi nói sai sao?
- Vậy thì cô không nên đi chung với một anh chàng ngốc như
tôi.
- Anh đang hờn mát đấy à ? Về thôi. - Mai Anh tủm tỉm - Thật
lòng tôi rất thích đi với một anh chàng ngốc như anh đấy, ông bác sĩ, tiến sĩ
à.
Cả hai chợt phì cười. Mai Anh hồn nhiên khoác tay cùng Châu
Vĩ ra xe.
Châu Vĩ trầm ngâm lái xe. Anh bỗng thấy nhớ Hồng Mai với nụ
cười mỉm trên môi.
Hình như một thoáng không thấy nàng, anh có cảm giác như anh
đang thiếu một điều gì đấy.
Có phải anh đã yêu ? Châu Vĩ chợt mỉm cười. Anh đang cần một
tình yêu như thế.
Vừa về đến nhà, tiếng Châu Lan đã réo lớn:
- Anh Hai ơi !Anh có điện thoại.
Đưa mắt nhìn em gái, anh hỏi lớn:
- Ai thế ?
- Em làm sao biết được.
- Nhưng giọng nam hay nữ?
- Nữ, giọng con gái, anh nghe rõ chưa?
Châu Vĩ chau mày nghĩ thầm:
Lại Mai Anh đây, canh mình vừa về đến nhà đã gọi.
Tiếng Châu Lan léo nhéo:
- Anh có nghe điện không ? Nếu không em cúp máy để người ta
khỏi chờ.
- Thôi được rồi. - Châu Vĩ nhận ống nghe, anh khẽ hỏi - Alô.
Xin lỗi, ai ở đầu dây?
- Anh Vĩ ! Tôi đây.
Nhận ra tiếng Hồng Mai, anh hỏi nhanh:
- Có chuyện gì thế?
- Anh có thể đến đây một chút, có được không ? Làm phiền anh
vào giờ này, tôi thật áy náy.
- Cô nói gì lạ thế ? Có có còn coi tôi là bạn nữa không ?
Thôi được rồi, tôi sẽ đi ngay, đừng lo lắng nhé.
Dứt lời, Châu Vĩ trả nhanh ống nghe vào máy rồi đi như chạy
ra khỏi nhà, Châu Lan ngạc nhiên hỏi lớn:
- Anh Hai ! Anh đi đâu nữa đấy.
- Đi công việc. À ! Gọi chị giúp việc khóa cổng giùm anh. Anh
có chìa khóa, khi về anh sẽ tự mở.
- Nhưng anh đi đâ chứ ? Bây giờ khuya lắm rồi, để mai đi
không được sao?
- Để mai thì còn nói làm gì nữa. Nói với ba mẹ giùm, xong việc
anh sẽ về.
Dứt lời, Châu Vĩ phóng xe lướt như bay trên đường phố, anh cảm
thấy lo lắng khi tiếng nói của Hồng Mai run run như tắt nghẹn.
- Đã xảy ra chuyện gì ? Hay mẹ cô ấy...
Càng nghĩ, anh càng phóng xe nhanh hơn. Hồng Mai đón anh ở cổng.
Chưa xuống xe, anh đã hỏi nhanh:
- Bác trở bệnh à ?
- Vâng. - Hồng Mai gật nhẹ - Mẹ tôi không chịu đi bệnh viện.
Bà bảo muốn gặp anh.
- Tôi đến rồi đây. - Châu Vĩ nhìn Hồng Mai - Cô không sao chứ
?
Hồng Mai lắc nhẹ:
- Đúng là tôi không sao. Tôi cùng anh vào thăm mẹ tôi đi, tôi
biết mẹ tôi rất quý anh, anh nói giúp mẹ em một tiếng. Anh khóa xe lại đi.
Châu Vĩ nhìn Hồng Mai:
- Để tôi khám bệnh cho bác ấy nhé, có được không ?
Hồng Mai gật đầu:
- Xin anh cứ tự nhiên. Cám ơn đã đến đây trong lúc này.
- Cô còn khách sáo với tôi như thế sao? - Châu Vĩ nhìn Hồng
Mai - Tôi còn muốn cùng cô chia sẻ hơn thế nữa. Cám ơn cô đã tin tôi.
Hồng Mai mỉm cười:
- Anh vào đi.
Nghe tiếng con gái, bà Mai Hoa khẽ hỏi:
- Ai vào thăm mẹ giờ này thế hả con ?
- Anh Châu Vĩ, mẹ à. Anh ấy muốn thăm bệnh cho mẹ.
Bà mỉm cười, nụ cười méo mó:
- Mẹ đã nói mẹ không sao đâu mà. Dẫu mẹ có chết, mẹ cũng muốn
chết ở nhà, con đừng đưa mẹ vào bệnh viện.
- Mẹ, sao mẹ lại nói thế? Mẹ làm sao có thể chết được. Con
người có số mạng, có muốn sống cũng chẳng được, mà có chết cũng chẳng xong. Ông
trời cũng không nỡ bắt con xa mẹ đâu.
- Coi kìa... - Châu Vĩ nhìn hai mẹ con - Sao lại bi quan thế.
Y học bây giờ tân tiến vượt bực, bệnh của bác thì có gì đáng kể đâu. Bác cứ để
yên cháu khám cho, biết đâu cháu mát tay sẽ chữa được.
Bà Mai Hoa nhìn Châu Vĩ:
- Bác không muốn chết đâu, bác nói thật đấy.
- Cháu biết mà. Vậy bác cho cháu khám nhé. Cháu nhất định sẽ
cứu được bác.
- Thôi được. Bác tin cháu, nhưng cháu hãy hứa với bác là cho
bác biết sự thật.
- Bác cần gì phải biết cho lo thêm. Hãy tin cháu chữa cho bác
khỏi là được.
- Cháu nghĩ sẽ chữa khỏi bệnh cho bác sao?
- Vậy bác có tin cháu không ?
Trầm ngâm một lúc , rồi bà gật nhẹ, nhìn con gái ra khỏi
phòng.
- Bác tin cháu.
- Thế thì tốt. Cháu khám cho bác nhé. Tin cháu thì bác phải
nghe cháu đấy.
Bà mỉm cười nằm im. Châu Vĩ khám cẩn thận, anh không để lộ nổi
lo ra mặt.
- Tôi không sao đấy chứ?
Bà Mai Hoa khẽ hỏi khi thấy Châu Vĩ bỏ ống nghe vào túi, anh
nhìn bà, khẽ mỉm cười:
- Bác thấy dễ thở chưa? Mọi việc đều ổn cả thôi mà. Có phải
cơn đau và khó thở thường xuyên xảy ra hơn, có phải không ?
Bà Mai Hoa gật đầu:
- Có phải tôi sắp chết?
- Dĩ nhiên là không. Nhưng bác cần phải tuyệt đối nghe lời
cháu, như thế thần chết không thể đến được với bác đâu.
- Ý của cháu là...
- Bác hãy hứa với cháu đi.
Bà Mai Hoa khẽ lắc đầu cười:
- Thôi được rồi. Bác sẽ nghe lời cháu, cháu muốn gì nào?
Châu Vĩ tủm tỉm:
- Bác hảy " Quẳng gánh lo đi mà vui sống." Hãy hứa
với cháu đi.
Bà Mai Hoa nhìn Châu Vĩ:
- Cháu là một chàng trai thật kỳ lạ. Cháu chắc là đã có ý
trung nhân rồi phải không ?
- Sao bác đột nhiên lại hỏi cháu về điều ấy?
- Bác chỉ tiện hỏi thế thôi. - Bà chợt cười buồn - Bác biết
người như cháu thì không thiếu gì cô gái vây quanh. Bác nói không sai có phải
không ?
Châu Vĩ mỉm cười:
- Đúng là bác nói chẳng sai. Có điều cháu cũng có một bí mật
muốn cho bác biết, nếu bác hứa sẽ giữ kín không kể cho bất cứ ai, kể cả Hồng
Mai nhà bác.
- Được, cháu nói đi. - Bà hạ giọng - Chuyện gì thế?
- Cháu đang để ý Hồng Mai và rất quan tâm đến cô ấy. Liệu
cháu có được bác hoan nghênh không ?
- Bác đừng nói thế. Cháu nói thật lòng mà. Có điều cháu không
biết Hồng Mai nghĩ gì về cháu. Biết đâu cô ấy cũng đã có ý trung nhân, nên xin
bác hãy giữ kín bí mật này, được chứ ?
- Được - Bà gật đầu - Nếu đúng như lời cháu nói thì dầu có chết,
bác cũng sẽ an lòng nhắm mắt.
- Làm sao bác có thể chết được khi chưa thấy con gái lấy chồng.
- Ai chẳng muốn điều ấy chứ. - Bà mỉm cười - Nhưng bác còn được
sống đến ngày đó nữa hay không thì chẳng ai có thể biết được.
- Kìa bác ! - Châu Vĩ lắc đầu - Bác rất dũng cảm, những gì được
biết về bác theo lời bác tâm sự tuy không nhiều, nhưng cũng cho cháu hiểu rằng,
bác chẳng chịu thua số phận. Bác phải cố lên, bác hiểu không ?
- Lực bất tòng tâm. - Bà nắm chặt tay Châu Vĩ - Tuy bác không
là bác sĩ, nhưng con gái bác là bác sĩ, Hồng Mai không nói ra, nhưng nỗi lo
trong ánh mắt của nó, bác cảm nhận được. Bác sợ mình chết ở bệnh viện, bác muốn
chết ở đây, nơi quen thuộc này. Chính vì thế mà bác không chịu đi bệnh viện.
- Nhưng như thế sẽ không tốt đâu. Ở bệnh viện máy móc đầy đủ,
việc theo dõi bệnh của bác sẽ tốt hơn. Hãy tin cháu. Kiểm tra nếu không có gì,
cháu sẽ đưa bác về.
Bà Mai Hoa gật đầu:
- Thôi được. Nếu cháu nói thế, bác sẽ đi với cháu, đi ngay
bây giờ ư ?
- Có lẽ không cần. Sáng mai, cháu đón bác đi, cháu sẽ đến sớm
đấy.
- Được. Bác sẽ chờ cháu, cám ơn cháu đã đến đây vào lúc này.
- Bác đừng nói thế. Bất cứ lúc nào cần đến cháu thì cháu sẵn
sàng có mặt, điều ấy bác biết rõ mà. Bây giờ thì bác ngủ đi một chút, cháu xin
phép về đây.
- Được, cháu về đi. Đi đường cẩn thận nghe cháu.
- Bác nằm xuống đi.
Châu Vĩ kéo chăn đắp cho bà, rồi anh mới nhẹ nhàng quay ra.
Hồng Mai ngồi tựa cằm trước bàn, đôi mắt đầy đăm chiêu. Nghe
tiếng bước chân, nàng ngẩng lên nhìn Châu Vĩ.
- Mẹ tôi ngủ rồi à.
Châu Vĩ mỉm cười gật nhẹ:
- Có lẽ thế. Mẹ cô cần phải đưa đến bệnh viện. Để ở nhà nguy
hiểm lắm, sẽ trở tay không kịp đâu.
Hồng Mai khẽ chau mày, anh kéo ghế đến bên nàng ngồi xuống,
giọng anh ân cần:
- Đừng quá lo, mẹ cô đã chịu đi bệnh viện. Sáng mai tôi sẽ đến
đưa bác gái đi, cô chuẩn bị cho bác.
- Cám ơn anh. - Hồng Mai nhìn Châu Vĩ - Tôi là bác sĩ nên biết
rõ hiện trượng của mẹ. Có điều...có điều...tôi..
- Cô sợ sự thật phải không ?
- Tôi hèn nhát lắm phải không ?
Châu Vĩ nắm lấy tay Hồng Mai:
- Đừng giày vò mình. Cô là một cô gái đầy dũng khí. Cô không
hèn nhát như cô tưởng đâu.
- Nhưng tôi đã làm phiền đến anh.
- Điều ấy có hề gì. Cô cần một người bạn, còn tôi thì rất vui
khi được làm một người bạn như thế với cô.
Hồng Mai trầm ngâm:
- Tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại gọi cho anh nữa. Khi gọi
rồi, tôi lại cảm thấy mình hồ đồ quá. Cuối cùng thì anh cũng đến. Dẫu sao sự có
mặt của anh trong lúc này khiến mẹ tôi vui. Tôi thấy lòng thật thanh thản.
Châu Vĩ nhìn Hồng Mai:
- Sự có mặt của tôi khiến mẹ cô vui, vậy còn cô thì sao? Cô
có vui khi thấy tôi đến không ?
Đưa mắt nhìn Châu Vĩ. Chạm phải ánh mắt anh, nàng cúi xuống lặng
thinh, rồi chợt hỏi anh như đánh trống lãng:
- À ! Mai anh đến đây mấy giờ, để đưa mẹ tôi đi ? Tôi sẽ chờ
đấy.
Châu Vĩ mỉm cười:
- Vậy cô muốn tôi đến mấy giờ đây, có ra lệnh đi.
Hồng Mai đỏ mặt:
- Ai dám chứ ? Anh chịu đến là tôi cảm ơn rất nhiều rồi, Chứ
có dám đòi gì đâu.
- Sao cô vẫn còn khách sáo với tôi thế ? Hình như cô vẫn còn
coi tôi như người xa lạ thì phải.
- Sao anh lại nói thế. Tôi...
- Thì cô cứ coi cách xưng hô của cô mà coi. Anh , anh...
tôi... tôi..
Hồng Mai tròn mắt:
- Thì anh cũng thế, chứ có hơn gì tôi mà đòi sửa lưng.
- Ồ ! Thế à ?
Cả hai nhìn nhau cùng phì cười. Châu Vĩ gật gù:
- Vậy ta đối cách xưng hô nhé. Em có chịu không ?
Hồng Mai đỏ mặt ấp úng:
- Không chịu thì anh cũng đã anh anh em em rồi. Em không chịu,
liệu có được không ?
- Cám ơn em.
- Sao lại cám ơn em?
- Anh thấy rất hạnh phuc vì đã được quen biết em. Có lẽ đó là
duyên của cây mai. Hồng Mai cúi mặt lặng yên. Châu Vĩ chợt nhỏ giọng như muốn
cho một mình Hồng Mai nghe:
- Về bệnh tình của mẹ em, em định liệu ra sao? Mẹ em đã đoán
được bệnh tình của bà. Chính vì thế mà bà không chịu đi bệnh viện đấy.
Ngước mắt nhìn anh, nàng khẽ hỏi:
- Theo anh thì em phải làm gì đấy? Chính vì em biết rõ bệnh tình
của mẹ, mà em thì lực bất tòng tâm. Em luôn bị dằn vặt đau đớn vì điều ấy.
Châu Vĩ gật đầu:
- Anh hiểu mà. Anh muốn chia sẽ với em điều ấy nên đã... đã đến.
- Cám ơn, cám ơn anh rất nhiều. Thật ra cũng còm một cách để
cứu mẹ em, có điều...
- Em muốn nói thay tim ư?
- Vâng. - Hồng Mai gật đầu:
- Chỉ cần thay một quả tim mới là mẹ em sẽ không sao.
- Vậy tại sao em không làm đi.
Hồng Mai lắc đầu:
- Em không có khả năng làm việc ấy. Anh biết là để thay một
quả tim cần phải có người cho tim. Chi phí cho ca mổ, đâu phải là món tiền nhỏ.
Còn tim mới phù hợp mới thay được.
Châu Vĩ đặt tay lên vai nàng:
- Đừng lo lắng. Suy nghĩ của em là đúng đắn đấy. Nhưng em yên
tâm, anh sẽ giúp em. Mẹ em là người đôn hậu, hiền lành nhẫn nại, anh tin ông trời
sẽ phù hộ cho bà ấy tai qua nạn khỏi.
Nàng ngước mắt nhìn anh:
- Chả trách mẹ em thích anh. Anh khéo nói như thế, chắc các
cô gái sẽ chết mê chết mệt hết cho coi.
- Anh thấy có ai chết đâu.
Hồng Mai nhìn đồng hồ:
- Ôi !Khuya quá rồi. Anh về giờ này, em thấy không ổn.
- Ăn thua gì, anh là thanh niên mà, đi đêm là chuyện thường
thôi.
Châu Vĩ chợt trêu:
- Nếu em thực sự lo lắng cho anh, thì cho anh ngủ lại đây đi.
Hồng Mai tròn mắt nhìn Châu Vĩ, khiến anh vội phân trần:
- Ấy ! Anh đùa mà, anh không có ý gì đâu. Anh về đây.
Châu Vĩ đứng lên, Hồng Mai vội nắm lấy tay anh:
- Anh đừng về. Anh ở lại đây đi. Anh có thể ngủ ở phòng của
em.
- Thế còn em?
- Em sẽ sang với mẹ.
- Như thế làm sao được ?
- Sao lại không ? Anh ngại gì chứ ? Anh có ở lại hay không mấy
đêm nay rồi em cùng nằm ở bên mẹ để coi sóc mà. Hay anh chê giường của em không
nệm ấm chăn êm.
- Thôi được rồi, anh ở lại. Thật ra, anh chỉ ngại cho em.
- Ngại cho em ư? Yên tâm đi, em chẳng bao giờ quan tâm đến ai
nói gì, quan trọng là lo cho mẹ thôi.
- Vậy để anh dắt xe vào nhà đã. - Châu Vĩ gật gù. - Nói thật
nhé, anh đang rất đói.
Hồng Mai bật cười:
- Thôi được, để em làm cái gì đó cho anh ăn. Em rất đoảng về
nấu ăn, nhưng em sẽ cố gắng.
Châu Vĩ phì cười dắt xe vào nhà.
Chỉ vài phút sau, hai tô mì nóng hổi nghi ngút khói được mang
ra.
Bữa ăn đêm tuy đơn giản, nhưng ấm cúng. Họ ngồi bên nhau to
nhỏ không dứt, như đôi bạn thân lâu ngày không gặp.
Chẳng ai cắt nghĩa được tình yêu, bởi tình yêu là sự cảm nhận
giữa hai trái tim thông qua ánh mắt để dễ hiểu nhau.
Châu Vĩ đã hiểu được, anh đã tìm được người con gái mà anh đã
mong mỏi, đã ước mơ.
Còn Hồng Mai, nàng không dám nghĩ xa hơn, được một người bạn
tốt như Châu Vĩ, nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Bây giờ với nàng, mẹ là tất cả. trong lúc bối rối lo lắng nhất,
Châu Vĩ đã ở bên nàng khích lệ an ủi. Cái ơn này nhất định nàng sẽ trả, nhưng
tình yêu nàng không dám nghĩ tới, khi mà hạnh phúc nó vượt quá tầm tay.
Hồng Mai nghe lòng bâng khuâng, trăn trở.
Nghĩ đến mẹ, nàng nghe trái tim như có ai bóp chặt. Cũng chỉ
vì tình yêu mà mẹ nàng mới héo hon như thế.
Hồng Mai chợt nghe nỗi xót xa dâng trào.
Nàng bỗng ghét tình yêu bởi tình yêu sẽ đưa nàng đến đâu, hạnh
phúc, hay khổ đau?
Đó là câu trả lòi cho tương lai mà nàng không dám nghĩ tới.
Chợt ngẩng lên, chạm phải ánh mắt của Châu Vĩ đang nhìn mình,
nàng chợt bối rối, những suy nghĩ trong đầu chợt tan biến.
Hồng Mai cảm thấy sợ. Nàng sợ chính mình, bởi ánh mắt của
Châu Vĩ, ánh mắt ấy như nhìn thấy được sự suy nghĩ của nàng.
Phương Vĩ bước vào phòng Châu Vĩ gọi lớn:
- Anh Hai ơi ! Anh Hai!
Không thấy tiếng trả lời, anh chau mày, khẽ lắc đầu lẩm bẩm:
- Anh đã dậy sớm như thế sao? Xem ra mình muốn gặp anh ấy
không phải là dễ.
Phương Vĩ nhảy chân sáo xuống nhà. Gặp Châu Lan, Phương Vĩ liền
hỏi:
- Em có thấy anh Hai ở đâu không ?
- Anh ấy ở trong phòng chứ ở đâu nữa.
Châu Lan nhìn anh trai:
- Anh làm gì mà đi tìm anh Hai sớm thế ? Lại có vấn đề cần giải
quyết à ?
Phương Vĩ trợn mắt nhìn em gái:
- Anh hỏi em là có thấy anh Hai đâu, em thấy thì nói, không
thì thôi. Em hỏi lôi thôi làm gì chứ.
- Ái chà ! - Châu Lan dẫu môi - Anh làm gì mà mắng mỏ em thế?
Vừa phải thôi nhé, em không nể nang đâu.
- Em định làm gì nào ? Con gái gì mà dữ như bà chằn. Thảo nào
mà chẳng có ma nào đến gần.
- Em không thích đấy thôi. Nếu em thích thì một xe tải cũng
không chở hết đâu đấy.
- Thôi, đủ rồi đấy. Em có thấy anh Hai ở đâu không ?
Châu Lan lắc lư đầu:
- Em không biết. Anh ấy không ở trong phòng thì chắc đang ở
trên sân thượng tập thể dục, nếu không thì ở phòng vi tính, nếu...
- Em định kê "list" cho anh đấy à. Anh chỉ hỏi có
nhìn thấy anh Hai không thôi mà.
- Làm gì mà chưa sáng mà anh em bay đã cãi nhau thế này ? -
Tiếng bà Châu Thái vang lên - Anh Hai đâu ! Hình như chẳng bao giờ mẹ thấy anh
Hai con to tiếng bao giờ.
- Bà công bằng một tí.- Giọng ông Châu Thái cao giọng - Nhà
này mà không có tụi nó chí chóe thì thành nhà chùa mất. Mỗi người một tính,
chính vì thế, cuộc sống mới phong phú và cũng chính vì thế, xã hội mới có những
nhân tài khác nhau.
Bà Châu Thái nhìn chồng:
- Hình như chẳng bao giờ ông nhường cho tôi một tiếng thì phải.
Mau ăn sáng thôi. Phương Vĩ ! Con mau lên tìm anh Hai xuống ăn sáng.
- Con cũng đang đi tìm anh Hai đây. Mẹ không thấy anh Hai
sao?
- Con tìm để làm gì?
- À ! Có chút việc.
- Phải gặp ngay hay sao? Chuyện gì quan trọng đến thế?
- Chuyện riêng thôi mà.- Phương Vĩ đáp nhanh - Để con đi tìm
anh ấy.
- Thôi.- Bà đưa tay ngăn lại - Cứ để cho anh con nghỉ ngơi,
sau này bệnh viện xây xong, anh con có muốn nghỉ cũng không được đâu.
- Nhưng anh ấy đâu có trong phòng. Chẳng phải mẹ luôn muốn
anh ấy có mặt trong bữa điểm tâm hay sao?
- Có thể nó đang tập thể dục.
- Con vừa ở trên sân thượng xuống. - Châu Lan đáp nhỏ. - Con
cũng không gặp anh ấy.
- Vậy thì ăn sáng đi.- Tiếng ông Châu Thái vang vang - Nó đến
sau sẽ ăn sau. Ăn xong còn phải đi làm đấy, chứ không đi chơi đâu.
Đưa mắt xuống bếp, ông gọi lớn:
- Mau dọn điểm tâm đi đi chị Tâm !
Có tiếng dạ lớn. Mọi người ngồi vào bàn điểm tâm được dọn lên.
Bà Châu Thái chợt hỏi người giúp việc:
- Chị Tâm này ! Sao chị không dọn cho cậu Hai ?
- Dạ thưa bà, cậu đi vắng chưa về ạ. Có lẽ trưa nay hay chiều
nay mới về được.
- Sao ? - Bà tròn mắt - Chị nói thế, có nghĩa là đêm qua nó
không có về?
- Vâng. Cậu gọi điện về rất khuya.
- Sao chị không gọi tôi dậy nghe?
- Dạ, cậu bảo không nên.
- Có nghĩa là nó chỉ cần cho chị biết thôi chứ gì?
- Dạ, cậu nói đừng đánh thức bà, bao giờ bà hỏi thì mới nói.
- Cậu bảo, cậu bảo !- Bà chợt quát lớn- Nếu tôi không hỏi thì
chị không nói chứ gì?
- Dạ, ý tôi không phải thế.
Ông Châu Thái nhìn vợ:
- Việc gì mà bà quát tướng lên như thế? Chị ấy có lỗi gì
trong việc con trai cưng của bà đi đêm không về chứ? Thôi, chị đi làm việc của
chị đi, mặc kệ bà ấy.
- Ông nói kiểu gì thế ? Tôi quan tâm đến con trai tôi mà, có
gì sai chứ ? Lẽ ra con nó gọi về, chị ấy phải báo cho tôi biết chứ, xem nó nói
gì.
- Thì bà cũng nghe rõ rồi đó thôi. Chính nó bảo chị ấy là
không cần.
- Tôi lo cho nó. Thế mà nó lại...
- Mẹ ! Anh ấy lớn rồi.- Châu Lan chợt lên tiếng - Anh ấy gọi
điện báo về nhà là may mắn lắm rồi đấy, mẹ còn ca cẩm gì nữa chứ?
- Cái con ranh này ! - Bà lại quát tướng lên. - Mày dám ăn
nói với mẹ mày như vậy hả? Anh mày không ngủ đêm ở nhà mà mày tỉnh bơ thế ư?
- Vâng. Mẹ bảo con phải làm gì nào ? Anh ấy đâu phải con gái
đâu mà mẹ sợ hư chứ.
- Châu Lan ! Giỏi...giỏi...giỏi lắm.
- Thôi đi Lan, em sai rồi đấy.- Phương Vĩ trừng mắt - Em
không được hỗn.
- Em có hỗn gì đâu.- Châu Lan gân cổ cãi - Mười năm anh ấy ở
nước ngoài, mẹ có đi theo được không ? Mới có một đêm vắng nhà, mẹ đã lo như trời
sắp sập xuống. Nếu em có đi như thế chắc gì mẹ đã lo lắng như thế?
- Con có thôi ngay đi hay không? - Ông Châu Thái quát lớn -
Muốn nổi loạn hả ? Ăn nhanh lên rồi đi làm, đó không phải là việc của con đâu.
Ông nhìn vợ:
- Còn bà nữa. Châu Vĩ còn phải có bạn bè chứ. Thời gian này
là thời gian nó nghỉ ngơi, nó muốn đi đâu thì đi, nó biết gọi điện về là tốt lắm
rồi.
Mọi người nhìn nhau nín thinh khi ông Châu Thái lên tiếng.
Phương Vĩ đứng dậy trước, nói lớn :
- Con đi trước, con ghé vài nơi có việc cần, nên sẽ ghé công
ty trễ một chút.
- Ừ, con đi đi.
- Con cũng đi đây.- Châu Lan nói lớn- Anh Ba ! Cho em quá
giang.
- Xe của em đâu ?
- Thì anh Hai lấy đi rồi.
- Thôi được, vậy thì mau lên. À ! Anh có phải đến đón không ?
- Không cần đâu. Em sẽ đón xe về. Anh ra trước, em ra sau đấy.
- Được rồi nhanh lên nhé.
- Vâng.
Ông Châu Thái nhìn theo bọn trẻ. Cãi đấy rồi lại thân thiện đấy,
thật lạ kỳ.
- Ông đang nghĩ gì thế ? Bà Châu Thái khẽ hỏi - Hẳn là ông
đang hài lòng về những đứa con của mình chứ gì ? Để rồi ra xe chúng nó cãi nhau
một chập mới thôi.
- Sao bà luôn nghĩ xấu về các con của bà thế ? Tụi nó đâu cãi
nhau có khác đâu. Văn hoa chỉ là cách phủ lấp.
- Vậy thì tôi cũng đi luôn cho rồi. Tôi tiếp tục nói thì tôi
với bà sẽ cãi nhau rồi. Tôi tiếp tục nói thì tôi với bà sẽ cãi nhau mất.
- Ông đi thật à ?
- Tôi có nói đùa đâu.
- Vậy thì chờ tôi đi với.- Bà cao giọng- Tôi cũng muốn có việc
để làm đây.
- Bà không nói đùa đấy chứ ?
- Sao, ông không muốn cho tôi đi ư ?
- Ý tôi không phải thế, nhưng nếu bà muốn đi thì chúng ta mau
đi thôi.
Hai ông bà rời khỏi nhà. Đưa mắt liếc chồng, bà nghĩ đến một
dự tính riêng cho mình rồi bà chợt cười một mình.
" Hồng Mai đưa mắt nhìn Châu Vĩ, hai ánh mắt trao nhau
như thăm dò ý kiến thống nhất.
Châu Vĩ gật đầu, anh trầm ngâm :
- Nếu giữ mẹ em ở lại bệnh viện thì tốt hơn.
Hồng Mai chau mày:
- Em cũng nghĩ như anh, nhưng việc giữ mẹ em ở lại bệnh viện
sẽ gây áp lực rất lớn. Điều nà sẽ làm cho mẹ em bệnh hơn là khỏe. Em lo lắm.
Thái độ mẹ em kỳ này rất lạ.
- Nhưng giữ mẹ Ở bệnh viện là cách tốt nhất. Còn về nhà, nếu
có điều gì đột biến thì trở tay không kịp.
Hồng Mai chau mày:
- Điều này thì em biết, nhưng mà... em sợ.
Châu Vĩ đưa mắt nhìn Hồng Mai:
- Em có cần anh giúp gì không ?
Hồng Mai lắc đầu:
- Em nghĩ bây giờ thì không , nhưng em mong anh hãy thường
xuyên đến thăm mẹ em. Em chỉ cần như thế thôi, vì mẹ em rất quý anh.
Châu Vĩ gật đầu nhìn Hồng Mai:
- Anh hiểu điều đó và anh muốn làm một điều gì đó cho bà. Hồng
Mai à ! Em yên tâm đi. Anh sẽ cố gắng hết sức để cứu mẹ em.
Hồng Mai lắc đầu:
- Mẹ em như ngọn đèn trước gió, tắt lúc nào không biết. Em
cũng là bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng có cái giới hạn của bác sĩ. Dù anh có quý mẹ
em đến đâu đi nữa thì việc thay tim cho mẹ em là điều rất khó. Em không muốn
làm khó cho anh đâu.
- Nhưng anh tự nguyện mà. Hồng Mai à ! Anh sẽ lên gặp giám đốc
bệnh viện. Chuyện của mẹ em để anh lo.
- Đừng như thế mà Châu Vĩ. - Hồng Mai ngước nhìn anh - Em biết
lòng tốt của anh, nhưng làm như thế em không thấy ổn đâu.
- Em sợ gì chứ ? Hay em sợ phải mang ơn anh, có phải không ?
Hồng Mai gật đầu :
- Em và anh mới quen biết nhau. Em chưa biết rõ anh và anh
cũng chưa biết rõ anh, sao anh lại sẵn sàng giúp đỡ em như thế?
- Vì tình cảm của mẹ em yêu quý anh và cũng vì em nữa. Hồng
Mai à. Bây giờ anh chưa dám nói gì, vì nói ra e quá sớm, nhưng anh muốn có thời
gian cho cả hai chúng ta, cho cả anh và cả em.
Châu Vĩ nhìn Hồng Mai:
- Anh chỉ muốn bày tỏ thành ý của mình. Em chưa cần phải nói
gì cả, nhưng em đừng từ chối sự giúp đỡ của anh, được không?
- Tại sao anh phải làm thế ? Em chỉ là một người anh mới
quen, anh đã biết gì về em đâu, tại sao anh lại làm thế ? Em không muốn mắc nợ
những người chưa biết rõ về họ.
- Em muốn biết gì về anh, anh sẽ nói cho em biết. Anh cũng
đâu cho em mượn đâu mà mắc nợ, anh chỉ muốn đáp lại tình cảm của em đã dành cho
anh. Tình cảm ấy đâu có thể mua được bằng tiền bạc. Em thấy có đúng không ?
- Nhưng tốn kém lắm, anh biết rõ mà. Anh cần phải...
- Anh đã nghĩ tới điều ấy, nên anh cần phải gặp giám đốc bệnh
viện.
- Để làm gì ?
- Anh muốn ký hợp đồng với bệnh viện một năm.
- Ý của anh là...
- Em yên tâm. Anh sẽ đứng ra mổ cho mẹ em, chuyện chi phí anh
đã tính rồi. Điều quan trọng bây giờ là tìm được người cho tim, đó là điều đáng
nói, em có hiểu không ?
Hồng Mai gật gù:
- Em hiểu ra vấn đề rồi đấy. Em nên làm thủ tục cho mẹ em nhập
viện đi, còn mọi cái để anh lo.
- Châu Vĩ ! - Hồng Mai gọi nhỏ.
- Anh thích em gọi anh như thế đấy.- Châu Vĩ mỉm cười- Em đừng
phân vân, cứ làm theo anh đi, đừng nghĩ ngợi nhé, được không ?
- Thôi được, coi như em nhường anh một bước. - Hồng Mai gật đầu
- Có điều anh làm ở bệnh viện nhỏ này thì uổng quá, anh nên suy nghĩ lại.
- Anh chỉ tạm thời thôi mà. Ở đâu cũng là phục vụ, điều quan
trọng là làm với cả trách nhiệm. Thôi, anh đi gặp giám đốc đây.
- Để em đưa anh đi, như thế sẽ tiện hơn.
- Không sao. Cứ để anh đi một mình. Biết đâu đi một mình cũng
có cái tiện của nó.
- Thôi được.- Hồng Mai gật nhẹ. - Anh muốn đi đâu thì đi,
Nhưng trưa nay anh dùng cơm với em và mẹ nhé.
- Được thôi. - Châu Vĩ gật đầu. - Anh sẽ gọi điện cho em, nếu
có gì trục trặc. Nếu không ăn trưa nay thì có thể dành cho anh một bữa khác, được
không ?
Hồng Mai mỉm cười:
- Vậy thì tùy anh, nhưng không phải lúc nào em cũng rảnh đâu.
Thôi, anh đi đi. Em cũng đi để lo việc của mình.
Hồng Mai bước đi. Châu Vĩ dừng lại nhìn theo nàng mất hút sau
dãy hành lang mới quay lại rảo bước đi tìm phòng của giám đốc.
Châu Vĩ gặp em trai ở ngay thang máy, Phương Vĩ tròn mắt nhìn
anh trai:
- Anh làm gì ở đây vào lúc sớm thế này vậy?
Châu Vĩ cũng ngạc nhiên không kém, anh nhìn em trai:
- Vậy còn em thì sao, em đến đây để làm gì ?
- Kiểm tra lại sức khỏe lại cho Tố Hoa. Em đang đi tìm bác sĩ
Hồng Mai. Nghe các cô y tá nói, bác sĩ Hồng Mai đi với anh, vậy cô ấy đâu rồi ?
- Làm thủ tục nhập viện cho mẹ cô ấy. Em chờ ở phòng khám, cô
ấy sẽ quay lại đây.
- Vậy còn anh, cả nhà đang tìm anh đấy. Anh có điều gì để nói
với em khi em thấy anh ở đây không ?
Châu Vĩ lắc đầu, cười:
- Có lẽ không, vì có gì mà giải thích chứ. Vả lại, anh muốn
có công việc để làm.
- Có nghĩa làm cùng bệnh viện với bác sĩ Hồng Mai chứ gì ?
- Thằng khỉ !- Châu Vĩ đấm vào vai em trai - Thì cũng có thể
coi là như thế cũng được. Anh không thể ngồi chơi xơi nước mãi, chờ khi bệnh viện
mình hoàn thành. Em hiểu anh mà.
- Em biết. Nhưng đó là không phải là lý do chính, anh không
nói cũng không sao. Nhưng em rất thích bác sĩ Hồng Mai.
- Vậy sao ?
- Em nói thật đấy. Nhờ cô ấy, Tố Hoa mới nhận ra tình yêu thật
của mình là ai.
Châu Vĩ gật gù:
- Vậy thi anh hiểu tại sao em lại thích cô ấy rồi. Vậy thì em
nên gặp cô ấy đi. Bây giờ, anh phải đi đây.
- Ê, anh Hai !- Phương Vĩ gọi gật lại- Anh không sợ sao?
- Sợ gì?
- Sợ gì thì anh biết đấy.
Châu Vĩ bật cười:
- Em hãy lo cho em đi, Tố Hoa không phải là tay vừa đâu. Và
anh biết rõ em rất yêu Tố Hoa, em không có cơ hội cạnh tranh với anh đâu.
- Anh đáng sợ thật đấy. Chúc anh may mắn.
Châu Vĩ nắm lấy tay Phương Vĩ:
- Vậy thì anh cũng chúc em may mắn, Tố Hoa là một cô gái tốt.
- Em biết mà. Thế thì còng Hồn Mai thì sao, cô bác sĩ xinh xắn
ấy?
- Điều ấy thì anh không biết. Vì anh và cô ấy mới quen thôi
mà.
- Nhưng khác thường đấy. Anh không thấy thế hay sao.
Châu Vĩ khẽ lắc đầu:
- Anh e nói chuyện ấy bây giờ có vẻ quá sớm. Cho anh được chứ?
- Tha cho anh đấy.- Phương Vĩ bật cười lớn- Nhưng em thích cô
ấy là chị dâu của em.
- Thôi được rồi - Châu Vĩ vỗ vai em trái - Đó là những dự
tính cho tương lai. bây giờ thì thực tế một chút nhé. Em đi kẻo Tố Hoa chờ. Còn
anh thì phải đi công việc của mình.
- Vậy thì hẹn gặp ở nhà, em đang có chuyện cần anh giúp.
- Được, sẽ nói sau. Bây giờ thi anh đi đây, kẻo trễ hẹn.
Phương Vĩ nhìn theo anh trai mà như không tin ở mắt mình nữa.
Anh ấy đang yêu.
Chương 6
Mai Anh đan các ngón tay, bẻ ra rôm rốp, vươn vai sau khi gõ
những phím cuối cùng.
Tiếng ông Đức Hoàng vang vang:
- Ba không thể nào tin nổi, con gái của ba thay đổi đến không
ngờ. Chỉ có một đêm, con bỗng trở thành một người khác hẳn, không còn là con bé
lười biếng ham chơi nữa.
Mai Anh vênh mặt:
- Con thay đổi bộ ba không thích hay sao ? Ba nói thật đi, ba
không thích thật sao?
- Ai nói là ba không thích, nhưng ba chỉ thấy lạ.
- Lạ ! Ý của ba là sao?
- Là sao ư ? Con chịu khó siêng năng bất chợt như vậy, chắc
là có vấn đề. Thật ra con muốn gì ?
Mai Anh tủm tỉm:
- Ba biết con muốn gì thật sao?
- Ba còn lạ gì con nữa chứ. - Ông lắc đầu nhìn con gái - Thật
ra, con muốn gì chứ ? Con nói đi !
Mai Anh khẽ lắc đầu:
- Con chưa nói đâu. Con chỉ muốn hỏi ba thấy con có năng lực
trong công việc không ? Liệu con có được ba tin tưởng không ?
Ông Đức Hoàng gật gù:
- Dĩ nhiên là ba tin tưởng. Nhưng...
- Còn nhưng nữa sao ba ? - Mai Anh khẽ nhướng mày - Chẳng lẽ
con không đáng tin sao ?
- Ba không muốn nói thế. Con luôn là đứa con ba yêu. Thật ra,
con muốn chứng tỏ năng lực của mình chứ gì?
- Vâng con muốn thế.
- Nhưng năng lực ấy con đâu có thể chứng mình một ngày, hai
ngày là đủ. Con suy nghĩ như thế thì quả là con vẫn còn trẻ con lắm con hiểu
không?
- Ba à ! - Mai Anh dẩu môi - Vậy thì con phải làm sao đây ?
Ba nói đi.
- Thật ra, con muốn gì ?
Mai Anh đến bên ông :
- Con nói ra, ba hứa sẽ giúp con chứ ?
- Ba không thể hứa khi mà ba chưa biết rõ con muốn gì.
- Thôi được. Con nói, nhưng mà con xin ba hứa với con một điều.
- Đừng năn nỉ nữa, nếu đìều con nói hợp lý, nhất định ba sẽ ủng
hộ, còn vô lý thì con đừng nài nỉ vô ích.
Mai Anh nhăn mặt, hai tay cô đan vào nhau nghe rôm rốp. Nhìn
khuôn mặt hình sự của ba, cô biết khó mà thuyết phục, nhưng chỉ có ba cô mới có
thể giúp mà thôi.
Ông Đức Hoàng tủm tỉm nhìn con gái, ông vẫn giữ khuôn mặt
hình sự:
- Sao, con không nói được ư? Lại muốn đi đâu nữa, nói cho ba
nghe coi.
Mai Anh ôm lấy cánh tay ông Đức Hoàng, giọng cô nhõng nhẽo:
- Ba à ! Thật ra lần này con thật sự chẳng muốn đi đâu cả.
- Vậy con muốn gì?
- Con muốn làm việc.
- Vậy thì tốt rồi.
- Tốt thật sao ba?
- Dĩ nhiên. Con muốn làm việc, đó là điều mẹ và ba con đều
mong muốn. Con biết công ty đang phát triển, công việc bề bộn, nếu được con
giúp một tay thì còn gì bằng.
- Nhưng mà thưa ba...
- Con còn thưa chuyện gì nữa.
- Thật ra, con muốn nói với ba ... - Mai Anh ấp úng - Con muốn
nói với ba rằng, con muốn làm việc, nhưng...nhưng con muốn ba đầu tư vào một bệnh
viện của bạn con.
Ông Đức Hoàng trợn mắt ngạc nhiên:
- Sao, con bảo sao ? Con muốn đầu tư vào bệnh viện ư? Tại sao
con lại có ý nghĩ như thế.
Mai Anh phân bua:
- Thật ra việc đầu tư vào bệnh viện bây giờ là việc kinh
doanh ngon nhất đó ba, con đã tính rồi, hiện tại việc đầu tư có khá lớn, nhưng
khi bệnh viện mở cửa thì ba không biết đâu, không mấy lúc mình sẽ lấy vốn lại.
Ông Đức Hoàng nhìn con gái chăm chú. Đôi mày ông nhíu lại,
ông hỏi nhỏ:
- Ba không có ý hỏi thế, ba chỉ muốn hỏi, ai đã nhét vào đầu
con cái suy nghĩ ấy?
- Dạ, không ai đâu ạ. Tự con suy nghĩ ra thôi.
- Làm sao mà con tự suy nghĩ ra chuyện ấy, ba không tin.
- Nhưng công việc ấy cũng là kinh doanh mà.
- Ba đồng ý. Nhưng ngoài hai tiếng kinh doanh ra thì còn làm
vì việc thiện nữa, phải không ? Con hãy nói thật đi, con định làm chung với ai.
Mai Anh cau mày:
- Ba không bằng lòng thì thôi, con đâu dám ép. Nhưng con đã hứa
với bạn của con, con đành phải nói vậy. Ba đừng mang bộ mặt hình sự nữa, có được
không?
- Thôi được. Ba sẽ không giữ bộ mặt hình sự nữa, và ba cũng sẽ
chấp nhận đầu tư việc đề xuất vừa rồi của con, nhưng con phải nói rõ và cụ thể
như thế nào đã.
Mai Anh nói như reo:
- Ba nói thật đấy chứ?
Ông Đức Hoàng nhìn con gái, gật gù:
- Ba là ba của con mà. Con hãy nhìn kỹ đi, xem có giống ba
đang nói đùa không ?
Mai Anh ôm lấy cổ ông Đức Hoàng:
- Ba tuyệt thật đấy. Chỉ cần ba đồng ý thì con sẽ kể thật cho
ba nghe. Có điều ba đừng hiểu lầm khi nghe câu chuyện mà con sắp kể.
- Con cứ báo cáo cụ thể là được. Nhưng có một điều làm ba thắc
mắc.
- Ba thắc mắc điều gì ?
- Có phải người con muốn cộng tác rất đặc biệt phải không ?
- Ý của ba là sao ? Ba có biết gia đình ông bà Thái Châu
không ?
- À ! - Ông gật gù. - Bệnh viện dừng lại vì cuộc hôn nhân của
bọn trẻ chứ gì ?
- Ba bắt tin tức nhanh đấy. Ba đang điều tra về họ sao ?
Ông chăm chú nhìn con gái hỏi rất khẽ, như cố làm cho Mai Anh
chú ý:
- Hãy nói thật, có phải con là nguyên nhân của sự không thành
ấy không ? Ba nghe nói con và anh ta có quan hệ thân thiết nữa đấy.
- Vu khống ! - Mai Anh dài giọng - Ba tin thiên hạ hay sao?
Đúng là có chuyện như ba vừa nói, nhưng còn con và anh ta chỉ là bạn bình thường,
không có thân thiết như người ta nói đâu, ba đừng có tin.
- Vậy sự thật như thế nào ? Ba không tin con gái của ba bỗng
nhiên tốt với người khác mà không có một lý do đặc biệt.
- Ba nghĩ con gái của ba tệ lắm hay sao? Chẳng lẽ con muốn
làm một điều gì đó có ích thật sự, ba cũng nghi ngờ, không tin con hay sao chứ?
- Thôi được. Coi như ba tạm tin con. Nhưng còn một điều ba cần
con làm, đó là con đưa anh chàng bác sĩ ấy đến gặp ba và ba muốn coi bản hợp đồng
cụ thể.
- Bản hợp đồng cụ thể ư ? Được rồi, con sẽ nói với ông Châu
Thái, chính ông ấy là người xây dựng bệnh viện. Còn anh Châu Vĩ, bác sĩ tốt ngiệp
ở Pháp sẽ là viện trưởng sau này, anh ấy là con trai của ông Châu Thái.
- Vậy thì ba biết tại sao người ta không hợp tác. Còn con,
con đã suy nghĩ kỹ chưa, khi muốn hợp tác với họ ?
- Tại sao ba hỏi thế ?
- Tại sao ư ? Con không biết tại sao ba hỏi thế ư ? Vậy thì
con cần phải suy nghĩ, trước khi quyết định bất cứ chuyện gì, đừng nhu thiên hạ
hễ vui thì gật, còn buồn thì bỏ.
Mai Anh tròn mắt cự nự:
- Ba nghĩ con là ai chứ ? Con là con gái của ba, đã là con
gái của ba thì luôn giữ chữ tín, ba biết điều ấy mà. Sao ba lại hỏi con như thế?
- Con sẽ làm được điều con nói chứ ? - Ông nhìn con gái - Ba
muốn con khẳng định mình một lần nữa.
- Kìa ba ! - Mai Anh nhăn nhó - Ba không tin con ư ?
- Không, ba tin con. - Ông khẽ mỉm cười - Nhưng tin con là một
chuyện, còn việc ba muốn con tự khẳng định mình lại là chuyện khác.
- Ba lúc nào cũng rắc rối. Ba muốn sao, con sẽ làm theo ý của
ba. Con sẽ không hối hận, dù có xảy ra bất cứ điều gì. Nhưng việc hợp tác lần
này, con tin những người ấy.
- Con có thể tin một người mà con mới tiếp xúc có vài lần
thôi sao ? Có gì uẩn khúc, hay con đã...
- Ba ! - Mai Anh nhướng mày - Nếu nói thật lòng con thì đúng
là con có thích anh ta thật, thích từ cái nhìn đầu tiên về tính cách của anh
ta. Nhưng không phải thích anh ta mà con tin anh ta, mà con tin anh ta vì trực
giác của mình.
- Tin người bằng trực giác, liệu có ổn không?
- Con nói, ba sẽ không tin, nên con sẽ đưa anh ấy đến đây gặp
ba. Nhưng ba hãy tin con, trực giác của con luôn đúng. Vả lại, việc đầu tư này
có lợi lớn về sau.
- Con làm như con đã nắm chắc được tương lai của bệnh viện.
Nhưng thôi, ba sẽ chi, dù cho có lợi hay không. Ba muốn hoàn thành tâm nguyện của
mình.
- Nếu mẹ phản đối thì sao ? Ba có có nghĩ đến chuyện ấy không
?
- Có chứ. - Ông gật gù - Nhưng ba đã có cách để thuyết phục
bà ấy, Vả lại, mẹ con là người hiểu lý lẽ, sẽ không cản trở đâu.
- Thế thì hay quá. À, ba à ! Lúc nãy ba nói đến tâm nguyện,
đó là gì thế ? Chẳng lẽ ba cũng muốn mở một bệnh viện sao ?
Ông Đức Hoàng gật đầu:
- Chuyện đã lâu rồi, ba quên bẵng, nay bỗng nhiên chợt nhớ.
Có những điều ba cố gắng làm được, nhưng có những điều có muốn cũng không làm
được nữa rồi. Ba cảm thấy cả đời ba không trả nợ hết.
- Ba nói gì, con không hiểu. Ba nợ ai ? Trả gì ?
- Rồi một lúc nào đó ba sẽ kể cho con nghe những ưu tư chất
chứa trong lòng. Ba không tốt như con nghĩ đâu, và đã có lúc ba đã thất tín để
quên đi lời hứa của mình, đừng quá thần tượng ba.
Mai Anh nhìn ông Đức Hoàng trân trối, nàng không tin ở tai
mìinh đã nghe những lời ấy. Nàng ấp úng:
- Thật ra dù đã xảy ra điều gì thế ? Ba ! Ba không sao đấy chứ
? Ba bỗng trở nên một người khác từ bao giờ thế ?
Ông khẽ lắc đầu :
- Ba vẫn là ba đó cũng chính là điều làm cho ba cảm thấy đau
đớn. Nhưng thôi, con hãy đi lo công việc của con đi. dẫu sao thì đề nghị của
con như giúp ba làm được một điều gì đó trong quá khứ. Dẫu cho điều ấy không trọn
vẹn trong ước mơ, nhưng nó đã được thể hiện một phần nào đó những ước mơ, cho
dù điều thực hiện ấy nhỏ nhoi.
- Hôm nay con thấy ba lạ lắm. Chẳng giống ba ngày thường mà
con vẫn gặp, vẫn trò chuyện,vẫn vui đùa.
- Con lại cho trí tưởng tượng của con đi hoang rồi. Ba vẫn là
ba, có điều đôi lúc cuộc sống không như người ta tưởng là nó vốn như thế. Khi
nào con ở tuổi của ba, có những vui buồn chất chứa, con sẽ hiểu.
Mai Anh ôm ông Đức Hoàng:
- Có lẽ ba nói đúng. Bây giờ con có thể chưa hiểu hết được những
điều ba nói, nhưng con có cảm giác như ba đang nuối tiếc, hay hối hận về một điều
gì đó. Con không biết ba đã làm gì, đã quên gì, nhưng con luôn tự hào, hãnh diện
vì con là con của ba.
Ông Đức Hoàng gật đầu, cười:
- Con đúng là con gái cưng của ba mà. Ba cũng rất vui, vì có
một đứa con gái đáng yêu như con đấy.
- Ba ! - Mai Anh nhìn ông, nheo mắt cười - Thôi, con phải đi
đây, sẽ gặp lại ba sau. ba liệu mà nói chuyện này với mẹ. Chỉ có ba nói, mẹ con
mới không nổi giận thôi.
- Hai cha con anh nói xấu gì tôi đấy ! - Tiếng bà Trâm Anh
vang vang - Còn con nữa, con nói gì về mẹ, mẹ đã nghe cả rồi đấy.
Nghe tiếng mẹ. Mai Anh rụt cổ, khẽ lắc đầu:
- Xin mẹ đừng hiểu lầm, con không có ý nói như thế. Con chỉ
muốn nói...
- Cô có muốn nói gì thì mẹ của cô cũng đoán ra được - Bà Trâm
Anh ngắt lời - Nhưng nói cho cô biết, cô đừng có ham chơi nữa, mau trở về công
việc đi.
Mai Anh nhìn mẹ, chau mày :
- Chuyện này ba sẽ nói với mẹ sau. Chuyện của con, con đã bàn
với ba xong rồi. Bây giờ, con đi đây.
- Ê ! - Bà trợn mắt nhìn con gái - Con đi đâu ? Chuyện của
con là chuyện gì ? Cha con nhà cô lại bàn tính chuyện gì đấy ?
- Thì mẹ cứ hỏi ba. - Mai Anh rảo bước - Ba sẽ nói với mẹ dự
tính của con, mà chính ba cũng đồng ý.
Dứt lời, Mai Anh biến nhanh khi thấy mẹ quay sang nhìn ba.
Bà Trâm Anh khẽ hỏi chồng:
- Anh đồng ý cho con bé chuyện gì thế? Anh cứ chìu nó mãi thế
sao?
- Nhưng em đã biết là nó muốn gì chưa mà đã vội trách mắng.
Nó là con gái của em mà.
- Chính vì nó là con gái của em mà em mới biết nó muốn gì,
thích gì. Anh chìu nó quá nên bây giờ nó cứ vịn vào anh để chống đối em.
- Em có hơi quá lời rồi đấy. Em là mẹ mà em không hiểu tâm tư
tình cảm của con gái mình. Em cần phải để dành thì giờ để hiểu con bé hơn.
Bà Trâm anh chau mày nhìn chồng:
- Vậy thì con gái anh và anh đã bàn gì đấy ?
- Con bé muốn đầu tư vào bệnh viện, em nghĩ sao?
- Đầu tư vào bệnh viện ư ? - Bà khẽ lắc đầu - Sao nó lại có ý
định ấy ? Anh đã hỏi kỹ chuyện ấy chưa?
- Chuyện ấy thì anh cũng biết sơ sơ. Về chuyện ấy, anh cũng
đã có một số thông tin nhất định, có thể đầu tư được.
- Có nghĩa là anh đã có ý định này từ trước ?
- Có thể nói như thế. - Ông nhìn vợ - Em không phản đối chứ ?
- Phản đối ư ? Nếu điều ấy đúng thì em có lý do gì để phản đối.
Nhưng em chỉ ngạc nhiên thôi, sao bỗng dưng anh lại...
- Anh cũng không biết nữa. - Ông Đức Hoàng lắc đầu - Có lẽ
anh muốn tích đức cho con gái của mình, vì anh cũng chỉ có một đứa con gái. Vả
lại, cũng là lĩnh vực kinh doanh, nhưng nhân đạo hơn.
- Anh không sao đấy chứ ? Sao bỗng dưng anh trở thành một con
người khác từ bao giờ thế ?
- Anh vẫn là là anh, có cái gì khác đâu. À ! Công việc của em
đến đâu rồi ?
- Ổn cả. Nhưng nếu anh muốn đầu tư qua bệnh viện thì anh từ từ
qua rút vốn về, điều này hệ trọng đấy.
- Anh ấy. Chính vì thế mà anh mới bàn với em, làm cách nào để
đừng bị động ở vốn, mà có thể giải quyết được ở cả hai bên.
- Vậy có nghĩa là anh đã chắc chắn đầu tư vào bệnh viện theo
ý của Mai Anh ?
- Đây cũng là ý của riêng anh, không phải của riêng Mai Anh.
Nếu con nó không nói, hay gợi ý thì anh cũng đã có ý đầu tư. Điều này mình có lợi
đâu thiệt hại gì.
- Thôi được, em sẽ thu xếp. - Bà gật gù - Chuyện ấy, anh cứ để
em lo.
- Vậy thì được - Ông khẽ mỉm cười với vợ - Anh biết em sẽ đồng
ý mà. Anh cảm ơn em rất nhiều.
- Sao lại cám ơn em. - Bà âu yếm nhìn chồng - Miễn anh cảm thấy
vui thì cho dù có làm bất cứ điều gì đi nữa, em sẽ sẵn lòng làm mà.
Ông siết tay vợ gật nhẹ:
- Em đúng là người vợ tốt. Lấy được em, đó là cái hạnh phúc của
anh.
Bà mỉm cười, dựa vào vai ông. Ông lặng im trong cảm xúc thầm
khi chợt nhớ đến ánh mắt đẫm lệ của cô gái Mai Hoa ngày ấy, đó là tình yêu đầu
đời của ông. Lời hẹn ước mùa xuân với mai vàng năm ấy, tai nạn bất ngờ đã làm
ông lỗi hẹn.
- Cô gái ấy bây giờ ở đâu?
Ông bỗng nghe nỗi đau chợt đến, một nỗi đau khó xóa nhòa.
Bà Mai Hoa trở mình. Hồng Mai nắm lấy tay mẹ, cảm nhận được
bàn tay của con gái, bà mở mắt thì thào:
- Mẹ đang ở đâu đây ?
- Ở bệnh viện, mẹ à. - Hồng Mai dịu dàng - Mẹ đừng lo sẽ nằm
lâu, con đã kiểm tra sức khỏe cho mẹ rồi, xong xuôi, con sẽ đưa mẹ về nhà thôi.
Mẹ hiểu không ?
- Mẹ hiểu là con rất lo cho mẹ. Nhưng mẹ có sao đâu ? Thể chất
của mẹ vốn yếu đuối, có điều là là không biết tại sao mẹ lại có thể một mình
nuôi con ăn học khôn lớn và trưởng thành. Con có biết tại sao không ?
- Vì mẹ yêu con - Hồng Mai khẽ trả lời - Có phải thế không mẹ?
Bà nhìn con gái, gật nhẹ:
- Đúng. Nhưng còn một lý do nữa, đó là sự chờ đợi ngày trở về
của ba con và con được gặp lại cha đẻ của mình. Đó là mơ ước cả đời của mẹ.
- Ý của mẹ là...
Bà nhìn con gái dịu giọng:
- Con yêu à ! Ước mơ ấy chắc chắn sẽ thành hiện thực. Mẹ tin
là mẹ sẽ gặp lại cha con với lời thề hoa mai vàng ấy. Lời thề năm ấy mẹ không
bao giờ quên. Chính vì thế, mẹ chẳng dễ dàng chết khi chưa gặp lại cha của con.
- Mẹ !
- Yên tâm đi, mẹ không sao đâu. Nhưng còn con...
- Con thì sao hở mẹ?
- Con thấy Châu Vĩ thế nào ?
- Mẹ hỏi như thế là có ý gì?
- Con không hiểu, hay con cố tránh khơng trả lời câu hỏi của
mẹ?
- Không phải thế đâu, mẹ à. - Hồng Mai khẽ lắc đầu - Con phải
nói sao đây, con và anh ấy chỉ là bạn.
- Mẹ tin điều ấy ở nụ cười của con. Nhưng ánh mắt của con, mẹ
có cảm giác, cảm giác của người mẹ khi con mình không dám đối diện với chính
tình cảm của mình.
- Mẹ !
- Đừng ngắt lời mẹ. Mẹ biết Châu Vĩ quý con. Cậu ấy là một
thanh niên tốt, có một tấm lòng nhân hậu đầy trắc ẩn, con đừng bỏ lỡ dịp tốt của
mình.
- Mẹ ! - Hồng Mai ngập ngừng - Con biết con chẳng thể nào dấu
được mẹ những suy nghĩ của mình. Nhưng hiện tại, con chưa dám suy nghĩ bất cứ
điều gì ngoài mẹ ra.
- Mẹ không muốn thế đâu. Con hiểu ý của mẹ chứ ?
- Con hiểu, nhưng con không muốn mẹ hiểu con, tình cảm phải để
thời gian tự đo lường. Con cũng muốn tự khẳng định mình, bởi vì con biết con rất
giống mẹ, khi đã yêu rồi sẽ không dễ dàng dứt bỏ được.
- Thôi được. Con nói như thế mẹ không nói thêm nữa. Nhưng mẹ
mong con hãy suy nghĩ những gì mẹ nói.
- Con nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm, mẹ yên tâm đi.
- Vậy thì đến bao giờ mẹ mới về nhà đây hả con ?
- Bao giờ kiểm tra toàn bộ xong, mẹ sẽ về. Bây giờ thì xin mẹ
hảy yên tâm ở lại đây, con sẽ chăm nom mẹ.
- Mẹ muốn đi dạo một lát, được chứ hả con ?
- Vâng con sẽ đi cùng mẹ.
- Không cần đâu. - Bà lắc nhẹ - Con cứ đi làm việc của con
đi, con đừng lo cho mẹ. Mẹ tự đi một mình được mà.
- Thôi được. - Hồng Mai gật đầu - Mẹ cứ đi, nhưng mẹ đừng đi
xa quá, cũng đừng cố sức.
Bà nhìn con gái khẽ lắc đầu:
- Mẹ đâu phải đứa trẻ lên ba mà con phải văn dặn như thế ?
Con cứ đi đi, cứ để mặc mẹ.
- Vâng, vậy thì con đi đây, nhưng mẹ đừng quên lời con dặn đấy.
- Con bỗng chốc trở thành bà già từ hồi nào vậy?
Hồng Mai phì cười vì câu nói của mẹ, nàng vội quay gót, bà Ma
Hoa nhìn theo con gái khẽ lắc đầu cười, rồi vịn giường đứng dậy.
Tiếng cánh cửa gõ nhẹ, bà giật mình đưa mắt nhìn ra. Nơi cửa
bác sĩ Tâm Quang đưa mắt nhìn vào. Nhận ra người quen, bà Mai Hoa mỉm cười, gật
nhẹ:
- Bác sĩ Quang đấy à.
- Chào bác. - Bác sĩ Quang đã vào hẳn trong phòng - Cháu nghe
nói bác nằm viện, thế mà bây giờ cháu mới ghé thăm bác , thật lòng xin lỗi.
- Ôi, bác sĩ ! - Bà mỉm cười, khẽ gật đầu - Tôi chỉ hơi mệt,
nhưng vì con gái tôi lo lắng nên mới cuống cả lên. Kiểm tra xong rồi. Tôi lại về
thôi mà.
- Vậy mà cháu nghe nói...
- Bác sĩ nghe nói gì ?
- À không ! - Bác sĩ Quang khẽ lắc đầu - À ! Thế thì bao giờ
bác trở về nhà?
- Tôi cũng không biết nữa - Bà mỉm cười - Nhưng Tết cũng nên
về nhà chứ, chẳng lẽ cứ ở mãi bệnh viện vào dịp Tết này sao?
- Bác nói cũng phải. - Tâm Quang gật đầu - Thế bác ăn cơm ở bệnh
viện luôn ư ?
- Tôi cũng không biết nữa, Hồng Mai lo hết mà tôi thì chẳng
tiện hỏi. Con gái tôi đã quá vất vả vì tôi rồi, tôi không muốn nó bận tâm nhiêu
hơn nữa.
- Bác đừng nói thế, Hồng Mai nghe sẽ buồn đấy, cô ấy như thế
nào thì bác là người hiểu rõ hơn ai hết mà.
Bà gật gù nói lảng:
- Cháu đã gặp Hồng Mai chưa?
- Cháu đến đây không phải để gặp Hồng Mai mà là tìm Châu Vĩ,
cháu tưởng ông ấy ở đây.
- Hình như cậu ấy đang có ca mổ, vì lúc sớm có ghé qua thăm
tôi. cháu cần gặp Châu Vĩ để làm gì.
- Dạ, có một cô gái tìm. Nghe nói là bạn của bác sĩ từ khi
còn ở bên Pháp.
- Vậy à? - Bà gật gù - Vậy cháu cứ qua khâu mổ coi, có lẽ Hồng
Mai cũng đến đó đấy.
- Vậy cháu đi nhé, khi khác sẽ ghé thăm bác.
- Được. vậy cháu đi đi.
Bà Mai Hoa nhìn theo bác sĩ Tâm Quang với tâm trạng trầm tư.
Nghĩ đến con gái, bà bỗng buồn ray rức thầm nghĩ :
Phải chăng Châu Vĩ đã có người yêu ? Cô gái ấy đi tìm hẳn là
có lý do. Một chàng trai tốt như thế con gái bà lại không có phần phước, ấu
cũng là số mệnh. Bà bắt đầu thở dài. Số phận đã định đặt thì bà muốn cũng chẳng
được, mà không muốn cũng chẳng xong.
Cũng như bà, mong mỏi chờ đợi mấy mươi năm, rồi chờ đợi ấy
càng ngày càng tuyệt vọng.
Thật ra bà gieo niềm tin, niềm hy vọng cho con gái, tức là bà
đang trấn tĩnh lấy mình.
Bà không mong gì gặp ông Hồng Đức, ba của Hồng Mai. Cũngt
không mong có ngày đoàn tụ. Bởi vì niết đâu ông ấy đang có một gia đình hạnh
phúc, hay cũng có thể ông ấy đã chết.
Điều làm bà quan tâm bây giờ là hạnh phúc của Hồng Mai. Con
gái bà không thể giống bà. Nó phải có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, một người
chồng tốt.
Bà biết con gái bà rất quý mến Châu Vĩ. Cho dù nó không nói
ra, nhưng bà là mẹ chỉ cần quan sát là bà có thể nhìn ra suy nghĩ của con gái.
Ai có thể hiểu con bằng mẹ chứ. Nhất định bà phải tìm cách giúp
con gái bằng mọi giá.
Trong lòng bà đã quyết như thế.
Châu Vĩ cùng với Hồng Mai rời phòng mổ. Đưa mắt nhìn Hồng Mai
anh gật đầu:
- Em xử lý rất tốt đấy. Đôi lúc anh tự hỏi:
Anh là một bác sĩ có bằng cấp ngoại hạng ở Pháp, thế mà thua
một cô bác sĩ nhỏ của thành phố.
- Anh lại ngạo em rồi. - Hồng Mai phì cười - Em mà dám so
sánh ngang hàng với anh được sao ? Em chỉ cố gắng làm hết sức mình.
- Khả năng của em sẽ vượt xa, nếu em được đi tu nghiệp ở các
nước có nền y học tiên tiến.
- Có mơ em cũng dám nữa là. Nhưng có anh ở bên giúp đỡ, em nhất
định sẽ khá hơn.
- Anh không dám nhận trách nhiệm ấy đâu. Có điều học hỏi lẫn
nhau thì anh sẵn sàng.
- Anh khiêm tốn quá đấy. Vậy mà từ lâu. Em cứ nghĩ mấy tay đi
tu nghiệp nước ngoài về thường vênh váo khó chịu, còn anh thì lại khác hẳn.
Châu Vĩ mỉm cười, khẽ lắc đầu:
- Em thành kiến quá đấy. Như thế không công bằng tí nào?
Hồng Mai cười trừ, không trả lời chỉ chợt hỏi:
- Anh có ca mổ nào nữa không ?
- Còn. - Anh gật đầu - Nhưng anh muốn đi thăm mẹ em một lát
đã.
- Em bắt đầu ghen với anh rồi đấy. Mẹ em không lúc nào là
không nhớ đến anh. Em có cảm tưởng như anh là con trai của mẹ, anh có nghĩ thế
không.
- Như thế cũng tốt chứ sao ? Anh rất quý bà, chẳng lẽ em
không thích điều ấy.
Hồng Mai nheo mắt cười:
- Anh mà cũng nghĩ như thế sao?
- Anh không hiểu.
- Vậy thì anh cố mà hiểu, hình như những lúc anh cầm dao mổ,
anh luôn chính xác, thông minh, đĩnh ngộ, linh hoạt...
- Khen anh như thế đủ rồi đấy. Vậy còn những lúc bây giờ thì
sao ? Em cho là anh ngốc nghếch, có phải không ?
- Ôi, anh Châu Vĩ !
Tiếng gọi lớn từ xa, cắt ngang câu chuyện của cả hai, Châu Vĩ
ngạc nhiên khi thấy Mai Anh đột ngột xuất hiện.
Mai Anh đã đến bên Châu Vĩ, cô mừng rỡ ra mặt:
- Anh Châu Vĩ ! Em tìm anh khó thật đấy. Nhưng một người bằng
cấp như anh sao lại làm việc ở đây?
Hồng Mai nhìn cô gái rồi lại nhìn Châu Vĩ, Châu Vĩ khẽ hỏi:
- Cô tìm tôi có việc gì ?
- Ba em... - Mai Anh đáp nhỏ - Em muốn anh đến khám cho ba
em.
- Ông ấy làm sao ? Cô nên đưa ông ấy đến đây.
- Anh có thể dành thời giờ cho ba em một chút được không ? Em
muốn khám xho ba em rồi mới đưa ông đi.
Châu Vĩ gật nhanh :
- Dĩ nhiên là được, nhưng bây giờ thì không thể, vì tôi sắp
phải vào phòng mổ bây giờ.
- Nhưng khám cho ba em cũng đâu có lâu đâu. Anh không thể sao
?
- Tôi biết, nhưng vào ca mổ ngay bây giờ, tôi không thể đi được.
- Ca mổ của anh bao nhiêu tiền, em sẽ trả. Bây giờ anh phải
đi với em, cứu người là quan trọng.
- Trách nhiệm của tôi ở đây rất quan trọng. Cô đừng vội mang
tiền ra ở đấy với tôi, tiền chẳng là gì cả.
Hồng Mai chợt xen vào:
- Có lẽ tôi sẽ đi thay giùm bác sĩ Châu Vĩ được chứ ?
Mai Anh nhướng mày:
- Cô mà có thể khám được cho ba tôi sao? Người tôi cần là bác
sĩ Châu Vĩ kìa.
- Nhưng bác sĩ Châu Vĩ không rời bệnh viện được trong lúc
này, mong cô thông cảm.
- Tôi không chấp nhận một bác sĩ nào ngoài anh ra, Châu Vĩ à.
- Nhưng chẳng phải cô nói cứu người là quan trọng hay sao ? -
Hồng Mai nhìn Mai Anh - Tốt nhất là cô đưa tôi đến nhà cô đi. Cô cứ ở đấy cãi
vã, phỏng có ích gì chứ?
Châu Vĩ đẩy vai Mai Anh :
- Bác sĩ Mai nói đúng đấy. Cô mau đưa bác sĩ ấy đi đi, chúng
ta sẽ bàn chuyện sau.
- Thôi được, chào anh.
Mai Anh chạy theo Hồng Mai đang rảo chân bước, cô hỏi lớn:
- Cô quen bác sĩ Châu Vĩ lâu chưa?
- ...
- Tại sao bác sĩ Châu Vĩ lại vào làm ở đây?
- ...
- Gia đình anh ấy biết anh ấy vào làm ở đây, chắc chắn người
ta sẽ không hài lòng lắm đâu. Dầu gì thì tương lai anh ấy cũng là viện trưởng của
một bệnh viện tư.
- ...
Mai Anh trợn mắt nhìn Hồng Mai khi cả dừng lại ở bãi đậu xe.
- Nãy giờ cô có nghe tôi nói gì không vậy?
- Có nghe thì sao, mà không nghe thì sao?
- Có nghe sao cô không trả lời ?
- Tại sao tôi phải trả lời, khi chuyện ấy không liên quan đến
tôi.
- Cô...Cô kiêu kỳ quá đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét