Vầng trăng ước mơ 3
(Duyên Xưa)
Chương 7
- Cám ơn bác đã quá khen. Nếu bác biết hoàn cảnh của cô ấy,
bác sẽ thấy cô ấy còn tuyệt vời hơn cả bác nghĩ nữa.
- Tôi rất muốn biết cô ấy, nhưng sẽ để vào lúc khác. Gặp cậu
như thế đủ rồi, tôi đồng ý sẽ chi tiền tiếp tục đầu tư vào bệnh viện.
- Bác không có điều kiện gì nữa sao?
Ông Đức Hoàng lắc nhẹ:
- Nếu có, hẳn là không làm cho cậu sợ đâu, còn bây giờ thì
không. Có điều nếu có dịp, tôi chỉ mong gặp lại bác sĩ Hồng Mai và nghe câu
chuyện của cô ấy.
- Điều ấy thì được, nếu bác muốn. - Châu Vĩ đưa tay nhì đồng
hồ - Bây giờ thì cháu phải đi đây. Nhờ bác chuyển đến Mai Anh lời xin lỗi chân
thành của cháu và mong cô ấy hãy hiểu cho cháu.
- Được. Tôi nhất định sẽ nói cho con gái tôi hiểu, mặc dù tôi
Mai Anh rất quý mến cậu và tôi rất tiếc cho nó. Nhưng dù sao thì tôi cũng chúc
cho cậu hạnh phúc. đạt được những gì tốt đẹp.
- Cám ơn bác. - Châu Vĩ siết chặt tay ông Đức Hoàng - Cháu đi
đây, mong rằng sự hợp tác tốt đẹp. Cháu mong sớm gặp lại bác.
Ông Đức Hoàng gật nhẹ nhìn theo Châu Vĩ. Ông thích cá tánh của
người thanh niên này. Ông nhới lại tuổi trẻ của mình, tuổi trẻ đi qua với những
gì đã quên. Bây giờ nhớ lại, ông nghe lòng băn khoăn trăn trở. Cái tên Mai Hoa
chợt đến trong trí nhớ. Cô bác sĩ có tên Hồng Mai rất giống Mai Hoa. Nếu Mai
Hoa còn sống thì con gái của cô ấy cũng cỡ tuổi Hồng Mai bây giờ.
"Có bao giờ Hồng Mai là con gái của cô ấy không ?"
Ông tự hỏi và nghe lòng trăn trở băn khoăn.
- Vậy còn chuyện cầm cành mai đứng đợi ở phi trường, cô bác
sĩ ấy chờ ai?
Ông chợt nhớ lời hẹn ước với Mai Hoa. Chẳng lẽ cố ấy vẫn chờ
đợi, chẳng lẽ Hồng Mai chính là...
Ông ngồi chết trăn trên ghế. Những gì chợt đến trong đâu như
ngọn roi quất vào người làm cho ông tê dại.
- Không thể như thế được. chắc chỉ là sự trùng hợp.
Ông lẩm bẩm một mình nhu cố thuyết phục mình nỗi nghi ngờ như
lớn hơn lên. Vì nếu điều đó là thật thì ông có tội rất lớn với Mai Hoa.
Ông khẽ thở dài lắc đầu với chính mình. Ông không thể nói cho
ai biếtnhững chuyện riêng tư của mình, nỗi trăn trở băn khoăn trong lòng chỉ có
mình ông hay.
Hai mươi mấy năm tìm kiếm một con người hẳn đâu phải dễ. Có
thể họ Ở ngay bên cạnh mà ta không thể nhận ra.
Có lẽ ông chỉ còn trông cậy vào số phận để mong gặp lại người
xưa.
Vừa thấy bóng ông Đức Hoàng vào nhà, Mai Anh đã lao ra ôm lấy
cổ ông Đức Hoàng, vòi vĩnh, nhõng nhẻo:
- Ba đã gặp anh ấy rồi chứ ?
- Rồi. - Ông đưa mắt nhìn con gái - Chẳng phải con theo dõi
ba và anh chàng bác sĩ sao ?
- Ba ! - Mai Anh chun mũi - Quả là có như thế thật, nhưng con
có nghe được gì đâu. Ba hãy nói đi, sao rồi hả ba ?
- Thì có sao đâu - Ông khẽ lắc đầu - Coi như lý thuyết thì đã
xong , con yên tâm rồi nhé.
- Anh ấy có nói gì với ba không ?
- Nói gì là sao ? Thật ra , con hỏi như thế là có ý gì?
- Con cũng đâu có ý gì. Chẳng lẽ ba và anh ấy chẳng nói gì với
nhau sao ? Cả hai nói chuyện rất lâu mà.
- Con tò mò quá đấy. - Ông lườm con gái - Chuyện của cánh đàn
ông , con hỏi làm gì chớ?
- Nhưng có gì má ba bí mật thế ? Bí mật đến không thể tiết lộ
sao ?
- Đúng không thể tiết lộ. Ba nghĩ con có hỏi cũng vô ích
thôi, không nên hỏi làm gì.
- Không hỏi thì không hỏi. - Mai Anh quay đi giận dỗi. - Ba
giấu con rồi con cũng có cách mà thôi.
Ông Đức Hoàng nhìn con gái:
- Thật ra ba chẳng có ý dấu con, nhưng ba nói ra chỉ sợ con
buồn.
- Con đâu phải là người dễ buồn, dễ giận đâu.
- Vậy thì ai vừa rồi nói lẫy với ba đấy, đừng giả vờ làm mặt
ngầu nữa.
- Vậy thì ba hãy nói đi.
- Con muốn nghe thật sao ? Cho dù điều ấy làm cho con không
thích.
- Ba chưa nói thì làm sao ba biết con không thích chứ.
- Vì ba là ba của con.
- Chẳng lẽ anh ấy chê con trước mặt ba hay sao ?
- Làm gì có chuyện ấy. Trái lại, anh ta rất khen con là đằng
khác.
- Vậy thì tại sao ba lại nói...
- Mai Anh à ! Ba thương con và hiểu những suy nghĩ của con,
thậm chí bây giờ trong lòng con nghĩ gì thì ba không biết.
Mai Anh nhìn ông Đúc Hoàng:
- Có phải anh ấy nói với ba, rằng anh ấy đã có ý trung nhân rồi,
đúng không ?
- Nếu đúng thì con nghĩ sao?
Mai Anh bật cười:
- Anh ấy chỉ nói dối ba đấy. Thật ra con đã đoán trước là anh
ấy sẽ nói với ba như thế.
- Con thật sự biết trước sao ? - Ông nhìn con gái đầy ngạc
nhiên - Con biết cô gái ấy là ai ư?
- Đương nhiên là con biết. - Cô tròn môi - Anh ấy cao ngạo
kiêu kỳ, ba không biết đó thôi. Anh ấy không thích quỵ lụy về tài chánh, không
thích cưới vợ giàu có, không thích ...
- Con biết nhiều cái anh ta không thích - Ông ngắc lời con
gái - Nhưng con có biết anh ta không thích con không ?
- Ba ! - Mai Anh nhìn sững ông đức Hoàng. - Ba nó sao ? Anh ấy
không thích con ư ? Không lẽ nào.
- Mai Anh ! Chính xác con biết anh ta không thích con sao ?
Hay anh ta đã nói gì với con ?
Mai Anh khẽ lắc đầu:
- Thật ra anh ấy chưa nói gì với con cả. Nhưng ai thích con
thì con phải biết chứ.
Ông nhìn con gái trầm ngâm:
- Cũng có thể anh ta có thích con, nhưng chính xác thì anh ta
không yêu con.
- Tình yêu phải có thời gian chứ ba. Làm sao anh ta có thể
yêu con ngay chứ.
- Nhưng anh ta đã yêu ngay một cô gái khi anh ta rời khỏi phi
trường, khi con và anh ấy rời khỏi phi trường , con có hiểu điều ấy là gì không
?
Ông Đức Hoàng gật gù:
- Nếu ba đoán không lầm thì anh ta cũng để lại ấn tượng đầu
tiên trong con, có phải không ?
- Kìa ba ! - Mai Anh chau mày - Ba định làm thầy bói sao ?
- Con không dám thừa nhận sao? - Ông khẽ lắc đầu - Con không
thừa nhận cũng không sao, chưng Châu Vĩ thì đã thừa nhận, anh ta đã có ý trung
nhân, và nhờ ba gởi tới con lời xin lỗi.
- Ba không nói đùa đấy chứ? Anh ấy thật sự đã nói thế sao ?
- Phải. Đó là một chàng trai tốt, con phải cám ơn anh ta.
- Cám ơn anh ta ư ? - Mai Anh nổi quạu - Anh ta nói như thế,
cốt để từ chối tình cảm của con thôi. Thật ra, anh ta muốn gì ?
- Con nói thế là sao? - Ông nhìn con gái, ngạc nhiên - Anh ta
làm như thế là tốt cho con, chẳng lẽ anh ta dối gian lừa bịp thì con mới hài
lòng hay sao chứ ? Thật ra thì chính con đang muốn gì đây ?
- Con muốn anh ta phải là của con đấy. - Mai Anh quát lên. -
Anh ta nó thế, ba vẫn chấp nhận giúp anh ta sao ?
Ông tròn mắt nhìn con gái:
- Chính con muốn thế, con còn nói gì nữa chứ ? Con còn bảo ba
chuyện này klhông động chạm đến tình cảm là gì. Con đã mau quên thế.
- Ba ! - Mai Anh hét lớn - Ba ! Ba đừng nói nữa.
- Con hãy quên anh ta đi. - Ông ông lấy vai con gái - Trên đời
này, đâu phải chỉ có mình anh ta là người tốt đâu.
Mai Anh gục đầu lên vai ông, bật khóc:
- Tại sao lại thế chứ, con có gì không tốt hả ba ? Có mà anh
ta thích là ai?
- Con không cần biết cô ấy là ai, con chỉ biết anh ta không
chọn con là đủ.
- Con không cam tâm. - Mai Anh mím môi giận dữ. - Con nhất định
không chịu thua đâu, con sẽ cho anh ta biết tay.
- Con định làm gì.
- Rồi ba sẽ biết, con đâu dễ dàng phải khuất phục chứ.
- Nhưng con bắt một người không hề thích con phải yêu con sao
? Vả lại, người ta chọn vợ cùng nghề nghiệp, rất xứng đôi, con lấy lý do gì để
xen vào giữa họ.
Mai Anh nhíu mày :
- Ba nói như thế thì bác sĩ Hồng Mai là ý trung nhân của Châu
Vĩ ư ?
- Thì chẳng phải con bảo đã biết là gì ? Tốt nhất là con quên
anh ta đi, với con một tình bạn tốt hơn một tình yêu.
- Nhưng anh ta cũng không thể yêu Hồng Mai được, họ cũng chỉ
mới biết nhau như con, họ không thể yêu nhau nhanh như thế được.
- Nhanh hay chận thì đâu quan trọng , điều quan trọng là cô
gái ấy, anh ta đã hợp ý, thế thôi. Bây giờ thì ba nhắc lại một lần nữa, con nên
tìm đối tượng khác đi.
- Ba bảo con bỏ cuộc ư? Ba ! Ba không thích anh ta ư?
- Ba có thích hay không cũng đâu giải quyết được gì đâu, vì
tình yêu là tiếng nói riêng của hai người, dù con có muốn xen vào giữa thì cũng
chỉ là người thừa, con có hiểu không? Hãy nghe ba, quên anh ta đi.
Mai Anh mím chặt môi không trả lời, thất thiểu về phòng. Cô
không tin mình không chinh phục được Châu Vĩ. Cô bác sĩ Hồng Mai đó làm sao
sánh bằng cô. Cô có tất cả, còn cô ta thì chẳng có gì.
Mà dẫu Châu Vĩ không yêu cô thì cô nhất định cũng sẽ chẳng để
yên cho cả hai suôn sẻ đến với nhau đâu.
- Hồng Mai ! Tôi nhất định không chịu thua cô đâu. - Mai Anh
giận dữ lẩm bẩm.
- Con lẩm bẩm cái gì thế ? - Tiếng bà Trâm Anh vang vang -
Con lại gận dỗi với ba con rồi, phải không ?
- Đâu có mẹ. - Mai Anh tròn môi đáp - Mẹ đi đâu về thế ?
- Lo việc cho ba mày chứ đi đâu ? Tất cả vì chìu ý của cô đấy.
- Vậy đã tiến hành rồi sao ? Sao mau thế ?
- Sao con lạ thế ? Chính con hối thúc mà, sao bây giờ lại nói
thế ? Mẹ không thể hiểu nổi con nữa. Thật ra thì cha con bây đã nhìn xa trông rộng
đấy. Đầu tư vào bệnh viện bây giờ là cả một tương lai sau này. Con gái giỏi lắm
đấy, con đã thực sự trưởng thành rồi.
- Thế hả mẹ? - Mai Anh hỏi hững hờ - Con mệt quá, muốn đi
nghĩ trước đây. Mẹ muốn gặp ba hả ? Ba ở trong phòng.
Dứt lời. Mai Anh đi một mạch khiến bà Trâm Anh sửng sốt nhin
theo con gái. Vì bà cứ đinh ninh tin nà sẽ làm con gái bà vui, nhưng hình như kết
quả thì ngược lại. Bà lắc đầu tự hỏi:
- Nó lại muốn gì đây ?
Và có lẽ chỉ có chồng bà mới trả lời được câu hỏi của bà.
Bà Mai Hoa nhìn con gái hỏi âu yếm :
- Bao giờ thì mẹ được về nhà hả con?
- Cũng sắp rồi mẹ ạ - Hồng Mai nắm lấy tay bà - Con kiểm tra
một hai khâu nữa là mẹ sẽ được về nhà.
- Mẹ nhớ nhà quá rồi. - Bà khẽ mỉm cười - Ở đâu cũng chẳng bằng
ở nhà của mình. Để khi về nhà , mẹ sẽ mời bác sĩ Châu Vĩ đến nhà dùng cơm với mẹ
con mình để cám ơn anh ấy.
- Chuyện ấy thì mẹ khỏi lo. Con sẽ cảm ơn anh ấy thay mẹ mà.
- Đành rằng là thế. Nhưng mẹ cũng phải làm bữa cơm cảm ơn cho
phải lẽ chứ. Con không thể cản mẹ được đâu.
Hông Mai lắc đầu cười :
- Con nào dám cản mẹ. Nhưng muốn thế thì mẹ phải khỏe mạnh
lên mẹ mới có thể làm cơm đãi anh ấy được.
- Chẳng phải là mẹ đã khỏe rồi hay sao? Lần này mẹ nhất định
phải đãi Châu Vĩ cho ra trò, con thấy sao ?
- Con nhất định sẽ ủng hộ mẹ, nhưng mẹ phải cho con tiếp tay
với mẹ.
- Dĩ nhiên là mẹ không từ chối. Nhưng con bận thế kia thì làm
sao có thể tiếp tay với mẹ chứ ?
- Thì mẹ chờ hôm nào con nghĩ, con sẽ ở nhà phụ mẹ nấu nướng.
- Thế thì được. - Bà mỉm cười hạnh phúc nhìn con gái - Con biết
mẹ bây gìờ ao ước gì không ?
Hồng Mai nghiêng đầu nhìn mẹ.
Bà đưa tay vuốt bàn tay con gái.
- Mẹ ước ao được thấy con rể của mẹ. Mẹ muốn biết ý trung
nhân của con, con có thể cho mẹ biết người ấy không ?
Hồng Mai nhìn mẹ, khẽ lắc đầu :
- Con không nghĩ mẹ sẽ hỏi con như thế. Thật lòng, con chưa để
ý đến chuyện ấy và cũng không quan tâm. Điều con quan tâm bây giờ là sức khỏe của
mẹ.
- Mẹ biết. Nhưng dù có yêu mẹ đến đâu thì con cũng phải nghĩ
đến tương lai hạnh phúc của con chứ. Mẹ thấy con hạnh phúc thì chính mẹ cũng cảm
thấy hạnh phúc, con có hiểu không ?
Hồng Mai mỉm cười, bà nhìn con gái trầm ngâm, chợt hỏi :
- Con thấy Châu Vĩ thế nào ?
- Mẹ hỏi như thế là có ý gì?
- À ! Mẹ chỉ tiện hỏi thế thôi, nhưng còn con, con không có ấn
tượng gì về Châu Vĩ sao?
- Mẹ đứng là khéo hỏi. - Hồng Mai khẽ lắc đầu - Con đâu thể
tùy tiện nói ra những suy nghĩ của mình. Nhưng một người tốt như bác sĩ Châu
Vĩ, ai gặp mà không có ấn tượng tốt chứ.
Bà nhìn con gái khẽ lắc đầu:
- Mẹ không có ý hỏi con như thế đâu, mẹ chỉ hỏi đối với con
kìa.
Hồng Mai đỏ mặt khẽ lắc đầu:
- Anh ấy là bạn tốt của con. Dĩ nhiên đã gọi là bạn tốt thì
anh ấy phải tốt rồi.
- Vậy thì đối với con chỉ tốt thôi sao ? Con hãy nói thật cho
mẹ biết đi. Con có thích Châu Vĩ không ?
- Mẹ ! Câu hỏi ấy con thật khó trả lời đúng cho mẹ. Con hiểu
nhưng ước mong của mẹ. Vả lại, đó là duyên phận của mỗi người. Với con bây giờ
nó đến có lẽ quá sớm đấy.
- Con không muốn cho mẹ có cháu bế hay sao ? Con nghĩ con còn
bé lắm hay sao?
- Kìa mẹ !
- Con làm mẹ lo đấy. - Bà nhìn con gái khẽ trêu - Con có biết
vì sao không ?
Hồng Mai biết mẹ trêu, nàng dẩu môi gật đầu.
- Con biết chứ. Có phải mẹ lo vì đã đến tuổi này rồi mà vẫn
chưa có bạn trai chứ gì?
- Con biết điều ấy sao ?
- Con biết chứ, có lẽ tại con vô duyên quá, phải không mẹ ?
- Cô khiêm tốn quá đấy.
Tiếng Châu Vĩ vang vang khiến hai mẹ con chợt quay lại, Hồng
Mai tròn mắt, khẽ hỏi:
- Anh đến lâu chưa ?
Anh nheo mắt nhìn nàng :
- Đến từ lúc hai mẹ con em bắt đầu trò chuyện.
- Vậy sao anh không vào?
- Anh chỉ muốn xem em có nói xấu gì anh không ?
- Ai dám chứ. - Hồng Mai nhướng mày lắc đầu - Anh làm như thế
là xấu lắm đấy.
- Tại sao ?
- Tại sao thì anh biết đấy.
Châu Vĩ tròn mắt :
- Anh chỉ đùa với em thôi, anh trêu một chút không được sao ?
- Anh nói thật chứ ?
- Ai dám nói sai. Anh vừa xong ca mổ, ghé thăm bác.
- Mẹ em đang đòi về đấy.
- Sao lại thế ? Châu Vĩ nhìn bà Mai Hoa - Chúng cháu đang kiểm
tra sức khỏe của bác mà. Bác đâu thể về trong lúc này.
Bà Mai Hoa nhìn Châu Vĩ, khẽ lắc đầu:
- Tôi có nói về ngay bây giờ đâu, mà tôi chờ kiểm tra xong rồi
về. Chẳng lẽ bác sĩ giữ mãi tôi ở bệnh viện hay sao ?
- Dạ, đâu có. Dĩ nhiên khi kiểm tra xong cháu sẽ đưa bác về.
Châu Vĩ đưa mắt nhìn Hồng Mai, nhưng anh nói với bà Mai Hoa :
- Cháu có chuyện muốn trao đổi với bác sĩ Hồng Mai một chút.
Bác cho phép cháu nhé.
Bà nhìn cả hai khẽ gật đầu :
- Được. Có chuyện gì thì cả hai cứ đì đi, nhưng dù có say mê
nghiên cứu đến đâu thì đừng quên ăn đấy nhé.
- Mẹ ! - Hồng Mai tròn môi - Mẹ nói thế không sợ anh ấy cười
cho hay sao ? Mẹ yên tâm đi, anh ấy không bao giờ quên ăn đâu.
- Thế thì tốt. - Bà nhìn Châu Vĩ - Vậy thì có việc cả hai cứ
đi đi, nhưng cố thu xếp cho mẹ càng sớm càng tốt, mẹ muốn về nhà.
Châu Vĩ mỉm cười:
- Được, cháu hứa.
Đưa mắt nhìn Hồng Mai, anh nhẹ giọng :
- Mình đi thôi.
Hồng Mai gật nhẹ bước theo Châu Vĩ. Đưa mắt nhì anh, nàng khẽ
hỏi khi rời khỏi phòng.
- Anh định nói gì với em thế ?
Châu Vĩ mỉm cười.
- Chỉ muốn chia sẻ niềm vui với em thôi. Nếu việc ấy thành
công thì mẹ sẽ được cứu.
Hồng Mai chau mày :
- Anh muốn nói đến bệnh viện đã có người chịu đầu tư rồi, phải
không ?
Châu Vĩ gật nhẹ:
- Phải. Sự nhiệt tâm của ông ấy, anh tin bệnh viện sẽ sớm
hoàn thành.
- Vậy thì chúc mừng anh.
- Em định chúc mừng suông vậy hay sao ?
- Vậy thì anh còn muốn gì nữa đây? Một bữa tiệc chứ gì ?
Châu Vĩ khẽ lắc đầu:
- Bữa tiệc chỉ là việc nhỏ. Anh chỉ muốn nếu bệnh viện hoàn
thành, anh mong em sẽ về cộng tác giúp anh một tay.
- Em ư ? Anh nghĩ em sẽ giúp được anh sao ?
- Em khiêm tốn quá đấy. Nếu em nhận lời, anh rất vui. Em hứa
với anh chứ.
Hồng Mai lắc nhẹ :
- Để em xem đã. Em không dám hứa trước, vì em còn công việc ở
bệnh viện. Nhưng nếu có thể giúp được gì cho anh, em nhật định sẽ cố gắng.
- Cám ơn em. - Anh khẽ nhìn nàng - Điều mà anh mong mỏi hơn hết
là được làm việc cùng em. Hẳn là em biết điều ấy ?
Hồng Mai gật nhẹ :
- Em cũng muốn làm việc với anh, như thế em sẽ học hỏi được
nhiều điều.
Châu Vĩ bật cười :
- Vậy thì chúng ta có cùng một suy nghĩ đấy nhé. Em hãy suy
nghĩ lời đề nghị của anh.
Hồng Mai gật đầu, nhưng khẽ hỏi:
- Việc mẹ em muốn về nhà anh thấy sao ? Anh nghĩ có nên không
?
- Anh nghĩ mẹ em về nhà bây giờ cũng tốt. Sức khỏe của bà đã ổn
dịnh rồi, không còn nguy hiểm nữa.
- Em cũng nghĩ thế. Cho mẹ em về nhà lúc này là tốt nhất.
- Vậy thì em cho mẹ em xuất viện đi. Nghe tin này, chác là bà
vui lắm.
- Còn phải hỏi. - Hồng Mai lắc đầu cười - Mẹ em còn đòi đãi
cơm anh nếu bà xuất viện đấy.
- Nếu mẹ em có lòng thì anh có bụng - Châu Vĩ gật đầu - Tinh
thần mẹ em phấn khởi cũng là cách tốt để bệnh tình của mẹ Ổn định.
- Em cũng nghĩ thế. Và có lẽ công việc này phần lớn là do anh
đấy.
Châu Vĩ lắc đầu :
- Nỗ lực chính là em, anh chỉ là người cộng tác thôi, dù sao
đây cũng chỉ là cố gắng bên ngoài, điều quan trọng bây giờ mẹ em ổn định tư tưởng
và đừng để cho bà có những xáo trộn xúc động mạnh.
Hồng Mai gật nhẹ trầm ngâm, nàng cũng là bác sĩ nên rất hiểu
điều ấy. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cha đã thất hứa với me.....
Có lẽ chính vì điều này mà nàng cảm thấy rất sợ tình yêu, bởi
tình yêu của mẹ là nỗi ám ảnh đối với nàng.
Có tiếng gõ cửa đang gấp, đang xếp đồ cho mẹ, Hồng Mai quay
ra nói lớn :
- Ai đó ? Xin mời vào.
Tiếng đẩy cửa, một khuôn mặt ló vào. Nhận ra ông Đức Hoàng ,
Hồng Mai tròn mắt hỏi:
- Bác tìm cháu ư ?
Ông Đức Hoàng gật nhẹ :
- Phải, bác sĩ Hồng Mai ! Tôi tìm cô và người ta chỉ cho tôi
biết cô ở đấy.
Hồng Mai chỉ ghế:
- Bác ngồi đi. Bác tìm cháu có chuyện gì thế ?
- À ! - Ông nhìn quanh phòng - Nghe nói cô chuẩn bị cho mẹ cô
xuất viện, có phải không ?
- Vâng. - Hồng Mai gật đầu - Mẹ cháu phải đến lúc về nhà rồi.
- Cô chỉ có hai mẹ con thôi sao ? Mẹ cô đâu ?
- Mẹ cháu đi chào những người bạn cùng viện. Ông biết đấy, bệnh
tình của bà thường xuyên phải nằm viện, bệnh viện như ngôi nhà thứ hai của bà.
- Thế mẹ cô bệnh gì ?
- Bệnh tim. - Hồng Mai trầm ngâm - Căn bệnh của tâm hồn dễ gì
mà chữa khỏi. À ! Nhưng mà cháu nói chuyện này với bác làm gì nhỉ ? Bác tìm
cháu có chuyện gì thế ?
- Tôi định nhờ cô kiểm tra sức khỏe toàn diện giùm, nhưng cô
bận vậy để lần khác vậy.
Hồng Mai mỉm cười :
- Nếu cần, cháu sẽ giới thiệu bác sĩ cho bác. Không sao đâu.
- Nhưng tôi muốn cô khám cho tôi. Cô có thể cho tôi một cái hẹn
không?
- Ồ được ! - Hồng Mai gật nhanh - Sáng mai bác có thể đến chứ
?
- Vậy thì được. - Khẽ gật, ông đứng lên - Bây giờ thì tôi
không dám làm phiền bác sĩ nữa tôi về đây.
Hồng Mai đứng dậy tiễn khách:
- Vâng. Bác về. Hẹn bác sáng mai gặp lại, chào bác.
Ông Đức Hoàng chưa ra tới cửa thì bà Mai Hoa chậm rãi đi vào,
cả hai sững người nhìn nhau. Khuôn mặt bà Mai Hoa trở nên nhợt nhạt, bà lắp bắp
không thốt nên lời:
- Ông là... Ông là...Hồng Đức ?
Tiếng Hồng Đức vừa thốt ra khỏi miệng bà ngất luôn.
Hồng Mai hét lớn gọi mẹ. Bấm nhanh còi cấp cứu, nàng lao đến
ôm lấy mẹ.
Ông Đức Hoàng chết sững với cái tên Hồng Đức đã từ lâu không
ai gọi đến.
Cái tên Hồng Đức chỉ có một người biết thôi :
Mai Hoa.
Ông quay lại nhìn người đàn bà, bật thốt :
- Mai hoa ! Mai Hoa!
Hồng Mai đưa mắt nhìn người đàn ông xa lạ bỗng gọi tên mẹ
mình một cách chính xác. Nỗi hoài chất chứa trong đôi mắt nàng.
Ngay lúc ấy, Châu Vĩ lao vào phòng hỏi lớn:
- Hồng Mai ! Có chuyện gì thế ?
Nhận ra sự việc, anh đỡ nhanh bà Mai hoa lên giường cấp cứu gấp.
Mọi người quây quanh. Mãi một lúc nhịp tim của bà Mai Hoa ổn
định trở lại.
Đưa mắt nhìn Hồng Mai, Châu Vĩ thở hắt ra :
- Cũng may phát hiện kịp thời, nếu không sẽ không cứu kịp.
May mắn lần này, nhưng liệu có lần sau không ?
Hồng Mai đưa tay vuốt tóc mẹ, nước mắt ứa ra:
- Cám ơn anh, cũng may là mẹ em chưa về nhà. Nếu không , em
không biết phải làm sao nữa.
Châu Vĩ nhìn Hồng Mai:
- Đã xảy ra chuyện gì, sao xảy ra chuyện đột biến như thế ?
Hồng Mai lắc nhẹ khi nhớ đến người đàn ông ấy, và cái tên Hồng
Đức chính là tên của cha nàng. Chẳng lẽ...
- Em sao thế ? - Châu Vĩ lắc tay Hồng Mai - Em sao thế ?
Trông em nhợt nhạt thế này, đã xảy ra chuyện gì vậy ?
- Không có gì. - Nàng cố cười - Có lẽ tại em lo lắng quá đấy
thôi.
- Mẹ em nguy hiểm đã qua rồi, không có gì phải lo nữa. Nhưng
trông em có vẻ mệt mỏi lắm. Em đi nghỉ một lát đi, để mẹ em anh trông chừng cho
một lúc.
- Anh có việc thì cứ đi, em không sao đâu. Trong những lúc
như thế này , em chỉ muốn ở bên cạnh mẹ.
- Vậy thì tùy em. Có điều đừng coi thường sức khỏe của mình.
Em cần phải cò sức khỏe thì mới có thể lo cho mẹ em được.
- Em biết. - Nàng gật gù - Anh nói đúng. Em không cho phép
mình gục ngã trong lúc này.
- Thế thì tốt. - Châu Vĩ gật gù - Anh là bạn của em, cần gì cứ
cho anh biết nhé.
- Vâng, cảm ơn anh. Đừng lo cho em, em biết phải làm gì mà.
Bà Mai Hoa mở mắt nắm lấy tay con gái:
- Hồng Mai ! Hồng Mai !
- Mẹ ! - Nàng gọi nhỏ.
Châu Vĩ lên tiếng :
- Bác tỉnh lại rồi, bác làm cho mọi người đứng tim luôn.
- Xin lỗi. Tôi thật lòng xin lỗi.
- Kìa bác ! - Châu Vĩ mỉm cười - Cháu đùa thôi mà. Người lo
chính là Hồng Mai. Lần này thì bác không thể về nhà được rồi.
- Mẹ xin lỗi. - bà nhìn con gái - Con không giận mẹ chứ ?
- Mẹ ! Sao mẹ lại nói thế ? Con làm sao dám giận mẹ chứ ? Mẹ
nghỉ ngơi đi, mẹ không sao là con yên tâm rồi. Con yêu mẹ, nên chỉ xin mẹ đừng
bỏ con.
- Mẹ biết. Mẹ biết mà, nhưng mẹ có điều muốn hỏi con.
- Mẹ nghỉ ngơi đi, con nghĩ hỏi điều gì cũng không tốt đâu.
Bây giờ không phải là lúc mẹ hỏi đâu và nếu hỏi gì con cũng sẽ không nói đâu.
- Thôi được. - Bà nhìn con gái - Mẹ sẽ không hỏi đâu. Nhưng
lúc nào con vui vẻ mẹ sẽ nói chuyện với con.
Dứt lời, bà quay mặt vào tường. Hồng Mai trầm ngâm nhìn mẹ.
Châu Vĩ hỏi nhỏ:
- Em và mẹ em xảy ra chuyện gì thế ?
- Không có chuyện gì đâu. - Hồng Mai lắc nhẹ - Anh có định về
nhà không?
- À ! Em không nó anh quên mất. Anh có hẹn nên về đây. Tối
nay anh có ca mổ, nhưng anh sẽ quay trở lại sớm hơn.
Hồng Mai gật đầu :
- Cám ơn anh. Anh đi đi, tối gặp lại.
Nắm lấy tay Hồng Mai, Châu Vĩ siết nhẹ, rời phòng.
Hồng Mai đưa mắt nhìn theo. Hình ảnh ông Đức Hoàng và tiếng mẹ
gọi thất thanh cho nàng cảm giác ông Đức Hoàng chính là người đàn ông mà cả đời
mẹ nàng mong đợi.
Con ông ta thì sao ? Cái tên Hồng Đức đổi thành Đức Hoàng, có
một gia đình sung túc, giàu có và là một thương gia giàu có nhất nhì thành phố
này.
Hồng Mai chau mày, cảm giác bị lừa dối như lan tỏa. Cả đời mẹ
nàng chờ đợi, còn ông thì đổi tên , đổi họ, cưới vợ , có con gái.
Trong khi mẹ nàng mang dạ chửa, sanh con ra một mình chèo chống
nuôi con trong sự chờ đợi mỏi mòn.
Cuối cùng thì mẹ nàng được gì, ngoài sự chờ đợi mỏi mòn và phản
bội.
Nếu mẹ nàng biết chuyện này thì bà sẽ ra sao đây ? Nàng tiếp
tục giấu mẹ hay nói cho mẹ biết sự thật ?
Hồng Mai nhìn mẹ. Trong giấc ngủ, nét mặt mẹ vẫn bình thản với
sự mong đợi. nếu mẹ biết sự mong đợi ấy là vô ích, liệu mẹ có sống nổi không ?
Nhưng nếu mẹ nàng nhận lầm người thì sao? Hai mươi mấy năm rồi
còn gì, còn ông ta cũng mất tăm khi mẹ nàng ngất đi.
Liệu đó có là sự lầm lẫn không ? Hồng Mai cũng đó chỉ là sự lầm
lẫn, một sự lầm lẫn đáng tiếc.
Nhưng theo trực giác của mình thì nàng có linh cảm đó không
phải là sự lầm lẫn đáng tiếc.
Hồng Mai đột ngột đến ôm lấy mẹ. Nàng nghe lòng trăn trở.
Ông Đức Hoàng trăn trở trong phòng tối, việc gặp gỡ đột ngột
với người xưa khiến ông đã tê liệt cả tứ chi.
Mai Hoa vẫn nhận ra ông với cái tên Hồng Đức, làm sao ông giải
thích khi số mệnh đã rẽ duyên ông và nàng.
- Em sẽ đợi sau ba năm với cành mai đem lại mùa xuân và hy vọng.
Nếu anh không giữ lời thề thì em sẽ mãi mãi vẫn đợi như chinh phụ chờ chồng.
Lời của cô gái năm xưa vẫn vang vang trong ông và nó chẳng
khác gì khi sau bao nhiêu năm không gặp, bà ấy vẫn gọi cái tên ấy với tất cả sự
yêu thương thống thiết, mặc dù cả hai đã có nhiều thay đổi.
Điều ấy nói lên điều gì ? Phải chăng Mai Hoa vẫn còn chờ đợi
ông và nỗi mong chờ mong khiến cho bà luôn hình dung ra ông , thay đổi nhanh
theo ngày tháng.
Thế còn cô bác sĩ Hồng Mai. Chẳng lẽ ... đó là đứa con ông đã
để lại cho bà trước lúc ra đi ?
Đẩu thuốc đã đầy ắp gạt tàn mà ông vẫn không ngừng châm thuốc.
Cái tên Hồng Mai được ghép từ tên Hồng Đức, Mai Hoa khiến cho
ông có cảm giác mình là là người phản bội.
Ông nhớ lại câu chuyện bác sĩ Châu Vĩ đã kể cho ông nghe về
cành mai mà cô gái đã tặng cho anh.
Chẳng lẽ suốt hai mươi mấy năm, năm nào cô ấy cũng đón ông với
cành mai ở sân bay.
Còn ông. Tai nạn đã làm ông mất trí nhớ và đã quên đi lời hứa
năm nào.
Nếu Mai Hoa vẫn còn chờ đợi thì ông đã thực sự mang tội thiên
cổ đối với người xưa.
Và nếu Hồng Mai là giọt máu của ông và bà thì hẳn cô bác sĩ ấy
chắc chắn chẳng chịu nhận người cha như ông và sẽ đem lòng hận ông suốt đời.
Làm sao ai có thể tin ông là mấy mươi năm tai nạn đã làm cho
ông mất trí nhớ và ông cũng chỉ mới hồi phục và nhớ lại cũng sau tai nạn vừa
qua.
Ông Đức Hoàng ôm đầu, người con gái ngày xưa với đứa con và
gia đình hiện tại của ông bây giờ, cả hai mối tương quan như giày xéo ông , khiến
ông trăn trở như muốn ngạt thở.
Tại sao số phận lại đẩy ông vào ngõ cụt, trở thành người mang
tôi thiên cổ mà không thể giải thích được.
Ông ghét số phận, số phận nghiệt ngã chi loan rẽ thúy, từ
trong sâu thẳm của trái tim, ông luôn có cái cảm giác mắc nợ ai đó, bởi lời hứa
của mình.
Ông vẫn yêu cô gái quê mùa ngày ấy, thật thà, duyên dáng đã
tin tưởng phó thác cuộc đời của cô ấy cho ông. Khi ông đột ngột nhớ lại.
Tại sao số phận lại đẩy ông đến chỗ quên tất cả, để sau hai
mươi mấy năm lại đột ngột để ông nhớ lại.
Ông oán hận ai đây ? Chất vấn ai đây ?
Mải trầm mình trong nỗi đau của mình, ông không nghe thấy tiếng
đẩy cửa , vào phòng của vợ.
Ánh sáng cửa phòng chợt lóe lên, tiếng bà Trâm Anh vang vang:
- Anh ở trong này à ? Vậy mà em cứ tưởng anh đi đâu. Anh sao
thế?
Không nhìn vợ, ông đáp hững hờ:
- Em đấy à ? Anh có sao đâu.
Ngồi xuống bên cạnh chồng, bà tròn mắt săm soi.
- Anh còn nói không sao nữa ư ? Trông anh tiều tụy như người
đang ốm. Anh thấy khó chịu trong người ư ?
- Phải. Anh đang rất khó chịu. Em để cho anh yên một chút, có
được không ?
- Sao lại thế ? - Bà sờ trán chồng - Để em gọi bác sĩ nhé.
- Không cần đâu. - Ông gạt tay vợ ra - Em hãy để cho anh yên
đi.
- Nhưng anh như thế này làm sao em để yên cho được. Anh quỵ đột
ngột thì em phải làm sao đây ? Chứng huyết áp của anh rất nguy hiểm. Anh không
thương cho chính mình thì cũng phải biết thương đến mẹ con em chứ ?
Ông đưa mắt nhìn vợ:
- Anh đã bảo khôngt sao là không sao. Anh muốn yên tĩnh một
mình.
- Đã xảy ra chuyện gì thế ? - Bà hỏi vội - Anh không định nói
cho em biết sao ?
Ông chợt bật dậy, xẵng giọng :
- Em để cho anh yên một chút, có được không. Chẳng lẽ em
không để cho anh yên một chút được sao hả ?
- Anh sao thế. Em chỉ muốn quan tâm đến anh thôi mà. Anh lại
coi như thế là phiền hay sao?
- Anh không có ý đó. - Giọng ông chợt dịu đi - Anh chỉ muốn ở
yên một mình. Nếu em không làm được thì có lẽ anh phải ra ngoài một lát.
Dứt lời, ông rời nhanh khỏi phòng , bà Trâm Anh sửng sốt nhìn
chồng , gọi lớn:
- Anh Hoàng ! Anh Đức Hoàng ! Anh đi đâu vậy ?
Ông lầm lủi đi mà không quay lại. Ông muốn thoát ra khỏi nhà
, muốn thoát khỏi những suy nghĩ quanh quẩn của mình. Cuộc gặp gỡ bất ngờ như đảo
lộn mọi suy nghĩ của ông, mặc dù ông luôn suy nghĩ về bà, về những kỷ niệm xa
xưa mà ông bỗng chợt nhớ lại.
Ông đi lang thang mà chẳng biết mình đi đâu, đi với bước chân
không định hướng.
- Bác Đức hoàng !
Tiếng gọi bất chợt khiến ông quay lại. nhận ra Châu Vĩ, ông
đưa tay vẫy. Tức thì xe của Châu Vĩ táp sát vào lề, anh hỏi lớn :
- Bác định đi đâu đấy ?
- Bác cũng không biết nữa. - Ông lắc đầu nhìn Châu Vĩ - bác
muốn tìm một người bạn để tâm sự. Cháu có rảnh không ?
Châu Vĩ đưa tay nhìn đồng hồ, anh gật đầu :
- Cháu còn ba giờ nữa mới vào ca mổ. Có điều cháu muốn đến sớm
để thăm mẹ Hồng Mai.
- Cháu rất thân với họ, có phải không ? Cháu có biết gì về họ
không ?
- Sao bác lại hỏi thế ? - Châu Vĩ chợt hỏi - Bác có biết gia
đinh họ sao ?
Ông Đức Hoàng chợt lặnh thinh , ông không bìết phải nói sao.
Cuối cùng, ông nhìn Châu Vĩ, nói với giọng tâm sự:
- Mẹ của Hồng Mai với bác là đôi bạn thân, đã hai mươi mấy
năm bất ngờ gặp lại. Bác chỉ muốn hỏi thăm họ thôi mà.
- Thế thì bác nên gặp và vào bệnh viện thăm bà ấy, nhà chỉ có
hai mẹ con.
- Nhà của họ Ở đâu ?
- Ở khu lao động Tân Bình. Họ rất kín đáo, có muốn dò xét cũng
là việc khó chứ không phải dễ đâu.
- Vậy chồng của bà ấy đâu ?
- Cháu không biết, nhưng chẳng bao giờ nhắc đến khi có mặt
cháu.
- Thật vậy sao ?
Châu Vĩ gật đầu :
- Đúng như vậy đấy, nhà chỉ có hai mẹ con, trong khi bà mẹ
thì ốm đau luôn. Hồng Mai cũng vất vả chật vật lắm cuộc sống không mấy dễ dàng
đâu.
Ông Đức Hoàng nhìn Châu Vĩ:
- Nếu bác muốn giúp đỡ họ thì sao? Cháu có thể giúp bác đưa
cho họ được không ?
Châu Vĩ tròn mắt ngạc nhiên :
- Nhưng tại sao bác lại muốn giúp họ. Vả lại, mẹ con họ không
dễ gì nhận sự giúp đỡ của người lạ đâu ?
- Bác không phải là người xa lạ đối với bà Mai Hoa.
- Vậy thì bác nên gặp trực tiếp bà ấy có tốt hơn không.
- Nhưng bây giờ thì bác không thể.
- Tại sao ?
- Cháu có thể giúp bác mà không hỏi tại sao không ?
- Điều ấy cháu không thể, nhất là đối với Hồng Mai, cháu
không thể dối gạt cô ấy. Nếu bác muốn giúp thì bác phải cho cháu biết sự thật.
Ông Đức Hoàng trầm ngâm:
- Đó là câu chuyện đã trở thàng quá khứ. Ta đã có lỗi với bà ấy.
- Nếu như bác nói thì tiền bạc có thể bù đắp được sao ?
- Ta biết là không thể, nhưng ít ra thì điều ấy cũng nói lên
thiện ý của ta.
- Cháu hiểu. Nhưng liệu mẹ con Hồng Mai có đón nhận bất cứ điều
gì mà không hiểu lý do đâu.
- Vậy cháu muốn ta kể cho cháu nghe tất cả.
- Tùy bác thôi. Có điều, dù bác có giúp đỡ mẹ con cô ấy hay
không thì cháu vẫn ở bên cạnh mẹ con cô ấy trong bắt cứ hoàn cảnh nào.
- Cháu yêu cô ấy lắm, phải không ?
- Cháu cũng không biết phải trả lời với bác như thế nào,
nhưng cháu có thể làm bất cứ chuyện gì về cô ấy, đó là lòng thành của cháu.
Ông Đức Hoàng nhìn Châu Vĩ:
- Cháu nói thật lòng chứ ?
Châu Vĩ gật đầu, ông Đức Hoàng gật gù, nén tiếng thở dài:
- Thôi được. Bác sẽ kể cho cháu nghe câu chuyện của bác, có lẽ
chúng ta tìm một chỗ nào ngồi đi, câu chuyện có lẽ sẽ dài.
Châu Vĩ gật nhanh, anh dắt xe theo ông Đức Hoàng, câu chuyện
của ông Đức Hoàng như cuốn hút lấy anh và anh bỗng quên cái hẹn với Hồng Mai.
Câu chuyện bắt đầu từ hai mươi năm trước.....
Hồng Mai thừ người bên bệnh án, tiếng gõ cửa khiến nàng gật
mình ngẩng lên. Khuôn mặt của Mai Anh ló vào không mấy thiện cảm.
- Chào bác sĩ.
Hồng Mai bật dậy khẽ gật:
- Cô tìm bác sĩ Châu Vĩ ?
Mai Anh lắc đầu :
- Không tôi tìm cô.
- Tìm tôi ư ? - Hồng Mai ngạc nhiên - Vậy thì cô vào đi.
Mai Anh nhìn Hồng Mai.
- Tôi muốn trao đổi với cô một số việc, nhưng không phải ở
đây.
- Vậy cô muốn ở đâu?
- Chúng ta có thể xuống dưới kia được không? - Mai Anh chợt đề
nghị - Tôi muốn chỉ có cô và tôi biết thôi.
- Vậy nếu tôi muốn ở đây không đi đâu thì sao?
Mai Anh khẽ nhún vai:
- Vậy thì tùy cô. Nếu muốn ở đây thì cũng được thôi, tôi đâu
có quyền lựa chọn.
Hồng Mai chau mày. Sau một giây, nàng nhìn Mai Anh khẽ gật:
- Thôi được. Ta xuống kia cũng được. Cô xuống trước, tôi sẽ
xuống sau.
- Được, vậy thì tôi chờ cô ở quán cà phê đối diện với căn tin
bệnh viện, được chứ ?
- Được, cô xuống trước tôi sẽ xuống ngay đấy.
Mai Anh gật nhẹ quay đi. Hồng Mai rời phòng làm việc, đi sang
phòng mẹ. Nàng sững người khi nghe tiếng ông Đức Hoàng trong phòng mẹ. Đưa tay
gõ cửa, nhưng không cần mẹ cho phép hay không, nàng đẩy cửa vào phòng.
Cả ông Đức Hoàng và mẹ nàng đều ngẩng lên. Nàng gọi lớn:
- Mẹ !
Bà Mai Hoa nhìn con gái :
- Có chuyện gì thế con ?
Hồng Mai lắc nhẹ, nhưng nhìn khách:
- Không, con ghé qua chỉ lo cho mẹ, mẹ quen ông này sao ?
- Hồng Mai ! Mẹ ... - Bà nhìn sững con gái - Con không nên
nói thế với ông ấy. À ! Con định đi đâu à ?
- Con có chút việc ra ngoài. Mẹ nên nghỉ ngơi, mẹ không nên gặp
gỡ ông ấy làm gì.
- Hồng Mai ! - Bà khẽ lắc đầu - Mẹ yêu con. Con nên lễ phép
kính trọng ông ấy. Vì sao ông ấy cũng là ... là ...
- Là ai ? Là ai hả mẹ ?
Chương 8
- À ! là ... - Bà ấp úng nhìn ông Đức Hoàng nhẹ giọng - Ông ấy
là bạn... bạn cũ của mẹ.
- Thật vậy sao?
- Phải. Con đi đâu thì cứ đi đi. Mẹ không sao đâu ?
Hồng Mai gật nhẹ:
- Thôi được. Nếu đúng như lời mẹ nói thì con đi đây. Nhưng
xin mẹ để con nói với ông ấy đôi lời, được không?
- Hồng Mai ! Con định nói gì ?
- Kìa mẹ ! Con định nói gì mẹ lại biết sao?
Tiếng ông Đức Hoàng chợt vang lên:
- Cháu muốn nói gì ? Cháu nói đi, bác nghe đây.
- Được. Tôi cũng muốn nói nhanh rồi còn phải đi.
- Vậy thì cháu nói đi.
- Tôi biết ông có một gia đình hạnh phúc. Con gái ông đột
nhiên đến đây tìm gặp tôi, hẳn ông có biết vì lý do gì không ?
- Có chuyện ấy thật sao ?
- Tin hay không thì tùy ông. Nhưng ông đừng làm cho người nhà
ông hiểu lầm mẹ con tôi. Mẹ tôi đang ốm đấy, ông có biết không ?
- Hồng Mai ! Hãy nghe ta giải thích đã. Ta không có ý gì cả,
ta chỉ muốn...
- Tôi không muốn nghe ý muốn của ông đâu. Tôi chỉ yêu cầu ông
, xin đừng quấy rầy mẹ con tôi nữa và tôi tinông hiểu tôi muốn gì. Chào ông ...
Hồng Mai dứt lời quay gót. Bà Mai Hoa nhìn theo con gái, giọng
bà sâu lắng:
- Có lẽ con gái tôi đã hiểu ra ông là ai. Ông đừng trách con
tôi nhé.
- Sao bà lại nói thế? - Ông đưa mắt nhìn bà - Tôi thật có lỗi
với mẹ con bà. Nhưng những gì tôi kể đều là sự thật. Em có tin tôi không?
- Tôi tin ông. - Bà gật đầu - Cả đời này tôi luôn tin ông. Thật
lòng, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ ông phản bội tôi. Ý nghĩ ấy có đến, tôi đã vội
gạt ngay khỏi đầu. Bằng chứng là bao năm trôi qua, tôi vẫn luôn chờ đợi và chưa
bao giờ tôi buông xuôi các hy vọng của mình, mặc dầu đã có lúc tôi rất chán nản.
- Mai Hoa ! Bà không hề giận mà luôn hiểu, cảm thông và tha
thứ cho tôi, tôi vô cùng biết ơn bà. Tôi hứa từ nay tôi sẽ bù đắp cho bà và cho
con.
Bà Mai Hoa nhìn ông khẽ lắc đầu :
- Không cần đâu. Gặp lại ông bây giờ là tôi đã mãn nguyện lắm
rồi. Tôi cảm thông cùng ông. Không có nghĩa là tôi chấp nhận sự giúp đỡ của
ông.
- Mai Hoa ! Bà nói như thế có nghĩa là sao ?
- Ông hiểu tánh của tôi mà. Mấy mươi năm không có ông , mẹ
con tôi vẫn sống tốt, rất tốt. Tuy mẹ con tôi không giàu có gì, nhưng tôi đã nuối
con khôn lớn, bây giờ cũng có một địa vị nhất định trong xã hội. Con gái tôi đã
là một bác sĩ vững vàng, chững chạc, cho nên tôi nghĩ sự giúp đỡ của ông bây giờ
không cần thiết.
- Nhưng còng bệnh tình của bà.
- Sống chết có số cả, ông yên tâm đi. Tôi không dễ dàng chết
đâu. Tôi còn phải nhìn thấy con gái tôi lấy chồng và có một đàng cháu đông đúc
nữa chứ.
- Mai Hoa ! Tôi muốn ...
- Tôi hiểu ý của ông. Nhưng ông cũng phải hiểu cho tôi, tôi
không muốn con gái tôi nghĩ sai về tôi.
- Vậy ... Bà bảo tôi phải làm gì bây giờ ?
- Ông chẳng phải làm gì cả. - Bà dịu dàng nhìn ông - Vả lại,
lá rụng sẽ về cội. Ông cũng không nên nôn nóng nhận nó làm gì, rồi nó cũng sẽ
hiểu ra và nhận ông thôi.
- Nhưng sự giúp đỡ của tôi là thiện ý. Mai Hoa ... Em hiểu điều
ấy mà.
- Nhưng điều ấy sẽ làm tổn thương con bé. Ông không ở trong
hoàn cảnh của mẹ con tôi nên ông đâu có hiểu được. Ông muốn con bé nhận ông đâu
phải một sớm, một chiều là được. Con gái ông cần có thời gian để hiểu, để cảm
thông, không thể vội vàng được đâu.
- Có lẽ bà nói đúng. Con gái tôi cần có thời gian, nhưng ngộ
nhỡ nó hận và không nhận tôi thì sao ?
Bà Mai Hoa khẽ lắc đầu:
- Con gái tôi tuy cứng rắn ngoài mặt, nhưng bên trong lòng nó
chứa đựng một tấm lòng nhân hậu. Nó có lý do riêng để chưa thể chấp nhận ông ,
nhưng tôi biết chắc một điều, dù có nhận hay không thì con bé vẫn là con gái của
ông. Cho nên ông nên nghe con gái ông mà về đi.
- Mai Hoa ! Tôi muốn ở với bà thêm một chút nữa, chẳng lẽ
không được hay sao?
- Vợ Ông tốt chứ ?
- Ừ. - Ông gật đầu - Cô ấy đảm đang lắm. Nói chung cô ấy là một
người đàn bà hiểu biết.
- Ông có mấy đứa con ?
- Chỉ có một đứa con gái.
- Ông không thích có con sao ?
- Không. Tôi thích nhiều con cái. Nhưng Trâm Anh là người của
công việc, cô ấy không có thời giờ đề dành cho con cái.
- Thế con gái của ông đã lớn chưa ?
- Con bé có lẽ thua Hồng Mai một hai tuổi gì đấy. Mai Anh
không ngoan như Hồng Mai của bà đâu, có một điều nữa tôi cũng muốn cho bà biết,
cả hai đã quen biết nhau.
- Thế cũng tốt chứ sao ?
- Nhưng cả hai cùng yêu một người, điều này thì thật tệ hại.
- Ông nói sao ? Cả hai cùng yêu bác sĩ Châu Vĩ ư?
- Phải. Nhưng bác sĩ Châu Vĩ lại yêu Hồng Mai. Chính điều này
làm tôi lo.
- Ý của ông là ...
- Không ai hiểu con bằng cha mẹ. Mai Anh quen được nuông chiều,
nó sẽ làm những gì nó thích. Tính nó lại luôn hiếu thắng và chẳng chịu thua ai.
Tôi sợ ...
- Ông chẳng cần phải sợ gì cả, hãy cứ để cho tụi trẻ xử lý với
nhau, nếu Châu Vĩ và Hồng Mai có duyên phận thì chẳn ai phá họ được.
- Mai Hoa ! Bà tin vào số phận và cam chịu ư ?
- Cuộc đời của tôi là một bài học của số phận. Không cam chịu,
liệu có được không ?
- Mai Hoa !
Giọng ông chợt nghẹn đi bởi lời nói ấy tuy nhẹ nhàng, nhưng
đã đâm thấu tim ông. Ôi số mệnh ! Ông nghe trái tim mình quặn đau.
Hồng Mai bước vào quán cà phê. Gìờ này vắng khách nên Hồng
Mai dễ nhận ra Mai Anh đợi nàng ở một góc khá kín đáo.
Kéo ghế ngồi, nàng đưa mắt nhìn Mai Anh. Mai Anh cũng đưa mắt
nhìn lại Hồng Mai. Cô định nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Mặc dù trước
khi đến đây cô đã chuẩn bị mình sẽ nói gì. Vậy mà bây giờ đứng trước cô gái mà
cô coi là tình địch, cô lại chẳng biết nói gì.
Hồng Mai thì vẫn giữ im lặng. Nàng muốn nghe xem cô gái này gặp
nàng vì lý do gì. Vả lại, nàng đang bực bội. Nghĩ đến ông Đức Hoàng là cha ruột
của mình, còn cô gái này cùng cha khác mẹ với nàng, chỉ nghĩ đến thế thôi, Hồng
Mai chẳng muốn gặp ai trong lúc này.
Mai Anh chợt hắng giọng :
- Chị uống gì, tôi gọi.
- Cám ơn. - Nàng lắc nhẹ - Cô muốn gì thì cứ nói đi. tôi đang
rất bận đấy.
- Điều này thì tôi biết vì người yêu của tôi là bác sĩ mà. -
Mai Anh nhìn Hồng Mai - Cô biết người ấy là ai không ?
- Điều này có liên quan gì đến tôi? - Hồng Mai cười nhạt -
Tôi không có tính tò mò và cũng không hề quan tâm đến chuyện của người khác.
- Nhưng tôi biết với người này thi chị quan tâm đấy.
- Vậy sao ? Hồng Mai nhướng mày - Cô nghĩ mình là ai mà biết
suy nghĩ của người khác thế ?
- Tôi là ai không quan trọng, nhưng tôi không muốn cô quá
thân mật với chồng sắp cưới của tôi.
- Anh ta là ai đếm tên tôi còn chưa biết nữa là. Nhưng còn
cha của cộ..
- Ba tôi làm sao ?
- Cô nên về hỏi thẳng ông ấy thì tốt hơn.
- Chị đừng lôi ba tôi vào chuyện này. Chuyện giữa chị và tôi
hảy giải quyết trước đã.
- Còn tôi thì lại nghĩ, tôi và cô chẳng có gì để phải nói cả.
- Vậy còn Châu Vĩ ? Cô đừng nói là cô không biết anh ấy đấy.
Hồng Mai tròn mắt:
- Thì ra cô định nói Châu Vĩ là chồng chưa cưới của cô sao ?
Tôi không nghe bác sĩ nói với tôi điều ấy.
- Cô là gì mà anh ấy phải nói với cô chứ ?
- Là bạn ... bạn đồng nghiệp.
- Cô có thể là bạn anh ấy được sao ? Cô không xứng đáng đâu.
- Cô nghĩ cô xứng đáng sao?
- Dĩ nhiên, ít ra tôi cũng là cổ đông lớn để bệnh viện tiếp tục
mau chóng hoàn tất. cô nghĩ xem. Tôi có xứng đáng hay không ?
- Điều ấy thì còn thuộc vào cách nhìn của Châu Vĩ, cô đã hỏi
anh ấy về điều này chưa ?
- Tôi chấp nhận đầu tư, phải có điều kiện chứ?
- Thì ra cha con cô ép anh ấy phải lấy cô hay sao ? Như vậy
làm sao cô có hạnh phúc ?
- Tôi cần gì hạnh phúc, khi mọi thứ quanh tôi luôn đổi thay,
chỉ cần được sống bên người yêu là được.
- Nhưng Châu Vĩ không phải là loại người ấy, vì nếu thế thì
anh ấy đã lấy Tố Hoa. Cô biết Tố Hoa chứ ?
- Biết thì sao chứ ? Cô làm như cô biết Châu Vĩ hơn cả tôi.
- Điều này thì tôi không dám nói. Có điều chúng tôi là bạn, nếu
đã là bạn và biết rõ sở thích của bạn mình thì có gì là lạ đâu.
- Thật ra cô muốn gì ?
- Câu này lẽ ra tôi hỏi cô mới đúng, thật ra, dụng ý của cô
khi giặp tôi là gì?
- Tôi muốn cô dứt khoát với Châu Vĩ.
- Chúng tôi chỉ là bạn thì dứt khoát điều gì chứ ?
- Cô khẳng địng không có tình cảm với anh ấy sao?
- Cô có quyền gì mà can thiệp đời tư của người khác chứ ? Tôi
có hay không đó là chuyện của tôi. Hãy lo cho chính mình đi thì tốt hơn là lo
cho người khác, đáng lẽ cô không nên đến đây để thương lượng.
- Cô nói thế là có ý gì ?
- Bản thân mình thì mình phải hiểu, mà cô chưa rõ mình thì
còn nói đến chuyện gì ?
- Cô nghĩ cô là ai mà muốn nói gì thì nói hay sao ? Bản thân
tôi hiểu hay không thì chỉ có tôi biết, không cần cô phải dạy đời tôi.
- Thế thì tốt. - Hồngh Mai gật gù - Vậy cô gọi tôi đến đây chỉ
để nói về chuyện ấy thôi sao ? Nhưng tôi cũng nhắc lại cho cô một lần nữa, tôi
và anh ta chỉ là bạn đồng nghiệp.
- Tôi không tin.
- Tin hay không thì tùy cô. Có điều anh ta có yêu cô hay
không mới là điều quan trọng.
- Cô ...
- Tôi nói sai sao ? Hãy làm sao chiếm được trái tim của anh
ta, chứ không nên tìm tôi để thương lượng. Còn nếu tôi yêu anh ta thì cô cũng đừng
đem tiền bạc mua bán, cô không mua nổi đâu.
- Cô khing người quá đấy.
- Tại cô ép tôi quá đấy thôi, nếu không còn chuyện gì nữa thì
tôi xin phép đi đây.
- Khoan đã. - Tiếng Mai Anh bực bội - Cô chưa đi được đâu.
- Cô còn muốn hỏi thêm điều gì ? - Hồng Mai nhướng mày - Chẳng
phải là tôi đã trả lời quá đầy đủ hay sao.
Mai Anh chau mày:
- Cô cũng bướng bỉnh, cố chấp không thua gì tôi.
- Làm sao tôi có thể giống cô được.
- Đúng. Không thể giống hoàn toàn, nhưng tính cách, tính cách
của tôi và cô thì rất giống nhau. Muốn là phải được. Thích là phải có, càng khó
thì càng không chịu lùi bước.
Hồng Mai bật cười :
- Vậy thì cô sai rồi. Tôi làm sao có thể giống cô được. Vì với
tôi, của kẻ khác tôi không hề mơ tưởng. Nhưng còn cô , cô thích đoạt những gì
không phải của mình.
- Cô ... cô dám ...
- Tôi dám nói những gì tôi nghĩ, chẳng lẽ tôi đặt điều nói dối
hay sao?
- Nhưng cô nói như thế, chẳng phải cô khẳng định Châu Vĩ là của
cô sao ?
- Đó là cô nói chứ không phải tôi nói. - Hồng Mai khẽ nhún
vai. - Tôi không thích tranh giành đàn ông, nhất là phải tranh giành một người
đàn ông với một người như cô.
- Cô ... - Mai Anh run lên giận dữ. - Không ngờ miệng lưỡi cô
cũng đáng sợ đấy chứ. Vậy mà tôi cứ tưởng ...
- Còn nhiều cái cô chưa biết. Việc đời mà, chưa biết rõ thì đừng
vội tưởng làm gì cả.
- Cô định nói gì nữa ?
- Cô còn muốn nghe nữa không ?
Mai Anh bật dậy :
- Thôi, đủ rồi đấy. Cô quả là người có bản lĩnh. Coi như tôi
chưa nói chuyện gì với cô. Tôi chỉ muốn hỏi lúc nãy cô có nhắc đế ba tôi. Tôi
muốn biết cô nói như thế là muốn ám chỉ điều gì đây ?
- Tôi nghĩ cô nên về hỏi ba cô thì sẽ rõ thôi, vì đó không phải
là việc của tôi. Bây giờ thì tôi có thể đi được rồi chứ ?
- Cô đừng vội đắc thắng. Tôi không thể chịu thua dễ dàng như
vậy đâu.
- Còn tôi thì chẳng hơn thua với cô đâu. Cô cạnh tranh cũng
vô ích thôi.
- Để rồi coi cô có muốn ăn thua hay không.
- Vậy thì xin cô cứ tự nhiên.
Hồng Mai dứt lời, rời nhanh khỏi quán. Mai Anh sững người
nhìn theo, cô giận run lên vì thái độ Hồng Mai và cô thề là sẽ làm cho Hồng Mai
biết cô là thế nào.
Mai Anh vô cùng giận dữ vì nghĩ đến ba, cô vội vã về nhà.
Đưa mắt nhìn con gái sắp xếp gọn gàng mọi thứ, bà Mai Hoa nhỏ
nhẹ:
- Con giận mẹ phải không ?
- Con không dám. - Nàng đáp nhỏ - Chẳng phải là mẹ muốn về
nhà sao?
- Đúng là mẹ muốn về nhà. Nhưng thái độ của con khiến mẹ
không an tâm chút nào.
- Nếu mẹ muốn yên tâm về con thì đừng nên gặp ông ấy nữa.
- Nhưng ông ấy cứ đến, mẹ làm sao ngăn cản được.
- Vậy thì mẹ hãy để con. Con sẽ cho ông ấy không đến tìm mẹ.
- Nhưng ... - Bà nhìn Hồng Mai, ngập nừng - Hồng Mai à ! Con
... thật ra con biết ông ta là ai mà.
- Là ai đối với con bây giờ đâu quan trọng. Điều mà con quan
tâm là ông ấy đã có vợ, có con, con gái ông ấy cũng xấp xỉ tuổi con. Điều ấy
không làm cho mẹ giận hay sao ?
- Nhưng đó là ngoài ý muốn. Con có biết là tai nạn đã làm ông
ấy mất trí nhớ. Mẹ tin ông ấy.
- Mẹ tin ông ấy. - Hồng Mai quay lại nhìn mẹ. - Lúc nào mẹ
cũng bảo là tin ông ấy, nhưng mẹ có thể ngờ ông ấy lợi dụng lòng tin của mẹ để
lừa mẹ không ?
- Con đừng nói thế. - Bà khẽ lắc đầu - Ông ấy không phải là
loại người như thế. Con có thể cho mẹ là ngu xuẩn, là dại dột cũng được.
Khẽ thở dài, giọng bà chợt dịu dàng :
- Con có biết vì sao con khôn lớn, vì sao con được dạy dỗ cẩn
thận, được học hành đến nơi đến chốn không ?
- Mẹ !
- Vì mẹ đã tin vào tình yêu của ông ấy gởi gắm nơi mẹ, mẹ tin
ông ấy không bao giờ quên mẹ. Ông ấy sẽ trở về, cho dù sự trở về có quá muộn
màng.
- Mẹ ! - Nàng ôm lấy mẹ.
Bà vuốt tóc con gái, giọng âu yếm:
- Đừng bắt mẹ đánh mất niềm tin ấy. Nếu không có nó, mẹ đã chết
lâu lắm rồi. Dẫu sao dòng máu trong người con một nửa là của ông ấy và nếu không
có ông ấy thì cũng chẳng có con trên cõi đời này.
- Nhưng không thể vì thế mà con dễ dàng tha thứ và chấp nhận
ông ấy. Khi ông ấy đã lừa dối làm mẹ tổn thương.
- Đó là phầncủa mẹ mà mẹ đã sẵn sàng tha thứ. Ông ấy không hề
có lỗi với con, vì mẹ đã nhận phần của cha con để nuôi dạy con. Mẹ vừa làm cha,
vừa làm mẹ, đó là lý do tại sao mẹ luôn nghiêm khắc với con, mặc dù mẹ rất yêu
con.
- Mẹ không hề giận ba sao ?
Bà nhìn con gái khẽ lắc đầu:
- Nếu nói là không thì mẹ không nói thật lòng mình. Nhưng mẹ
hiểu ra một điều sự Oán hận chỉ làm cho mình tự khổ mà thôi. Trong sự tha thứ
làm cho mình cảm thấy hạnh phúc.
- Con không hiểu nổi mẹ nữa.
Bà âu yếm nhìn con gái:
- Có lẽ mẹ không còn sống được bao lâu nữa, mẹ không muốn
mang sự Oán hận xuống mồ.
- Vậy mẹ định làm sao? Chẳng lẽ me.....
- Sao, con định nói gì ? Sao con không nói tiếp đi?
- À ! - Hồng Mai lắc nhẹ - Có lẽ con không nên nói gì cả. Mẹ
xong chưa ? Sau tan ca, con sẽ đón mẹ về.
- Con đón mẹ lúc nào cũng được. Hồng Mai à ! Về phần ông ấy,
bây giờ mẹ với ông ấy chỉ là bạn. Con yên tâm với lời nói của mẹ chưa?
Hồng Mai cười nhẹ:
- Thật ra chuyện của mẹ, con không có quyền xen vào. Có điều
con không muốn mẹ một lần nữa bị tổn thương vì vợ con của ông ấy.
- Con biết họ sao ?
- Vâng. Con đã có lần đến nhà và khám bệnh vho ông ấy.
- Ông ấy bệnh gì ?
- Mẹ à ! Người ta giàu có. Mẹ lo điều gì chứ ?
- Mẹ chỉ muốn biết ông ấy bệnh gì thôi mà. Có nghiêm trọng lắm
không ?
- Điều này thì còn phải chờ kiểm tra lại. Ông ấy mới bị tai nạn
có tổn thương một chút ở não. Con đang dự định đưa ông ấy trở lại bệnh viện để
thẩm tra cho rõ.
- Con còn giấu mẹ điều gì nữa không ? Ông ấy là bạn, chẳng lẽ
mẹ không có quyền được quan tâm hay sao ?
- Điều này con hiểu. Những vấn đề y học trong vòng thăm khám,
kiểm tra, không thể tiết lộ, nói bừa khi chưa chắc chắn.
- Thôi được, mẹ tin con. Nhưng hãy hứa với mẹ, nếu biết rõ bệnh
tình của ông ấy, hãy cho mẹ biết và đừng giấu mẹ.
- Được. Con hứa...
Có tiếng gõ cửa, Hồng Mai quay ra. Tiếng Châu Vĩ vang vang:
- Anh vào được chứ ?
- Vâng, mời vào. - Hồng Mai đáp nhỏ, nhìn Châu Vĩ. - Anh đến
thăm mẹ em à ?
Bước vào phòng, Châu Vĩ gật đầu, anh nhìn bà Mai Hoa, chào lớn:
- Con chào bác. Bác đang làm gì thế ? Hôm nay bác thấy trong
người thế nào ? Bác khỏe chứ ?
Bà Mai Hoa mỉm cười:
- Cám ơn bác sĩ, tôi khỏe rồi. Tôi muốn về, tôi đang định gặp
bác sĩ để chào đây.
Châu Vĩ tròn mắt:
- Bác nói sao ? Bác định về à ? Bác không đùa đấy chứ ?
Bà nhìn Châu Vĩ khẽ lắc nhẹ:
- Có lẽ chiều nay tôi sẽ về nhà. Hồng Mai đã lo giấy xuất
viên cho tôi rồi.
Châu Vĩ nhìn Hồng Mai ngạc nhiên.
Hồng Mai khẽ mỉm cười :
- À ! Em định tìm anh để nói chuyện này, nhưng hìn như anh
lúc nào anh cũng bận.
- Anh gặp em một lúc, có được không ? - Châu Vĩ hạ giọng - Em
không bận chứ ?
- Bây giờ thì em bận. - Hồng Mai đáp nhanh. - Để lúc khác có
được không ?
- Phải ngay bây giờ mới được - Châu Vĩ chau mày. - Anh sẽ
không làm mất thời gian của em đâu.
- Thôi được. - Hồng Mai gật nhẹ - Vậy mời anh vào phòng làm
việc của em, ở đó nói chuyện sẽ tiện hơn.
- Vậy thì được. - Châu Vĩ quay sang chào bà Mai Hoa - Cháu
chào bác. Cháu gặp Hồng Mai xong, cháu sẽ trở lại thăm bác.
- Được cháu cứ đi đi.
Châu Vĩ bước theo Hồng Mai, vừa vào phòng , chưa kịp đóng cửa
lại, anh đã hỏi Hồng Mai giọng ngạc nhiên và oán trách:
- Em cho bác ra viện. Lẽ ra em nên trao đổi với anh mới phải.
Sao em lại đột ngột quyết định như thế ?
- Điều ấy không phải là quyết định đột ngột. - Hồng Mai Lắc
nhẹ. - Em cũng đã định đưa má em về nhà. Việc để mẹ em ở lại bệnh viện, em thấy
không tiện chút nào.
- Nhưng chúng ta đã thỏa thuận.
- Em biết - Hồng Mai gật nhẹ - Em biết anh rất tốt đối với mẹ
con em, nhưng làm phiền anh nhiều như thế, em thấy không nên.
- Em nói gì lạ thế ? Làm phiền ư ? Ai đã nhét vào đầu em cái
tư tưởng kỳ quặc ấy ?
Hồng Mai lắc đầu:
- Chúng ta chỉ mới quen nhau, em không muốn vì em mà anh tự hủy
hoại tương lai của mình.
- Em nói gì lạ thế ?
- Em nghĩ anh hiểu em muốn nói gì mà. Em biết anh ao ước có một
bệnh viện riêng để tiếp tục nghiên cứu, em không muốn làm vật cản của anh.
- Nhưng điều ấy có liên quan gì đến việc mẹ em tiếp tục ở bệnh
viện chứ ?
- Em là một bác sĩ, chẳng lẽ em không biết chăm sóc cho mẹ em
hay sao ? Anh hãy yên tâm. Em biết mẹ em không còn nguy hiểm nữa, nên em mới
đưa mẹ em về nhà.
Châu Vĩ chau mày, hạ giọng :
- Hay em giận anh ? Hồng Mai à ! Anh chỉ muốn tốt cho em thôi
mà.
- Anh đừng nói như thế, em có tư cách gì để giận anh và em
cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi mà. Còn việc anh nói với em, em rất cảm ơn sự
góp ý của anh, nhưng em có chủ định của mình.
- Anh biết em không dễ dàng chấp nhận điều ấy. Nhưng ông ấy
không phải là người xấu.
Hồng Mai nhìn Châu Vĩ:
- Anh biết ông ấy được bao lâu mà anh dám khẳng định điều ấy
?
- Hồng Mai à ! Em đừng thiên kiến như thế, có được không ?
- Anh nên tự hỏi mình về điều ấy thì hay hơn. Anh bênh vực
cho ông ấy cũng chỉ vì ông ấy đang là cổ đông lớn nhất của bệnh viện hay sao ?
- Em nói gì lạ thế ? Anh đâu phải là loại người như thế. Em
biết những gì anh muốn nói mà chưa dám nói ra. Chẳng lẽ em không biết anh ...
- Anh chẳng cần phải nói gì cả. Vì bản thân và sự nghiệp của
anh, anh nên dành tất cả mọi thì giờ vào sự nghiệp và đừng bao giờ phí thời giờ
vì mẹ con em nữa.
- Em nói gì lạ thế ? Việc anh tự lòng tự nguyện lo cho mẹ con
em đó là ý của anh, nhưng anh cũng đâu bỏ bê sự nghiệp của mình. Thật ra trong
lòng anh đang nghĩ gì, anh biết em hiểu, nhưng tại sao em lại nói như thế ?
- Anh không nên hỏi tại sao, rồi anh sẽ biết ngay thôi mà.
Bây giờ thì em xin lỗi, đã không cho biết mẹ em xuất viện. Nhưng biết rồi anh sẽ
không ngăn cản chứ?
Châu Vĩ gật nhẹ:
- Dĩ nhiên, em là người được quyết định mọi cái mà. Thật ra
anh làm thế cũng vì lo cho mẹ con em mà thôi. Anh thật lòng đấy.
Hồng Mai mỉm cười:
- Cám ơn anh đã không trách em.
- Hồng Mai à !
- Gì thế hả anh ?
Châu Vĩ ngập ngừng :
- Anh muốn ... anh muốn hỏi em một chuyện, nhưng em đừng giận
anh và cũng đừng giấu lòng mình và nói thật cho anh biết.
- Anh muốn hỏi gì ? Có phải liên quan đến ông ấy không ? Em
không muốn nghe đâu.
- Nhưng em không muốn cho họ gặp nhau, em cũng không thể làm
cách ấy mà có thể cấm cản họ, nhất là ông ấy.
- Vậy thì anh là người chỉ chỗ cho ông ấy đến chứ gi?
- Em ... Hồng Mai à ! Nếu không phải anh đưa tới thì cũng sẽ
có người chỉ chỗ cho ông ấy. Xin em đừng bướng bỉnh như thế có được không ? Em
có biết mẹ em rất vui khi gặp lại ông ấy không ? Ý của mẹ em hẳn em hiểu hơn
anh và em cũng biết rõ mẹ em muốn em nhận lại ông ấy.
- Anh biết gì mà nói thế ? Anh còn hiểu cả những suy nghĩ của
mẹ em nữa sao ? Có phải chính anh là người đã thuyết phục mẹ em, bây giờ anh định
thuyết phục cả em nữa hay sao ? Anh nghĩ em gặp ông ấy và nhận ông ấy rất tốt,
có phải không ?
- Lá rụng về cội. - Châu Vĩ nhìn Hồng Mai - Em có nhận hay
không thì em không thể chối bỏ cội nguồn của mình. Dù muốn hay không thì em mãi
mãi vẫn là con của ông ấy. Em có hiểu điều ấy không ?
- Em hiểu chứ.
- Vậy thì tại sao ?
- Tại sao ư? - Hồng Mai chau mày - Anh không hiểu được đâu.
Nhưng một ngày nào đó, chắc chắn anh sẽ hiểu.
Châu Vĩ nắm lấy tay Hồng Mai:
- Không phải đợi, mà ngay lúc này đây anh hiểu em đang nghĩ
gì. Hồng Mai à ! Anh biết em không dễ dàng chấp nhận ông ấy một sớm, một chiều.
Nhưng điều mà em ngại, đó là ông ấy rất giàu có. Em sợ người xì xầm sau lưng,
có phải không ?
- Em không quan tâm đến lời bàn tán của thiên hạ. Còn muốn em
nhận ông ấy thì em cần có thời gian. Vả lại, việc em có nhận ông ấy hay không,
ông ta đâu có quan tâm đâu.
- Em nói như thế là em chưa hiểu về ông ấy rồi. Nếu ông ấy
không muốn nhận em thì ông ấy đâu cần nhờ anh thuyết phục em.
- Nhưng ông ấy có một đứa con gái là đủ, có em hay không cũng
đâu quan trọng. Ông ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ có em, em đột ngột từ trên trời rơi
xuống, chẳng lẽ ông ta tin.
- Ba em tin, vì ông ấy yêu mẹ em. Chính tình yêu ấy mà mẹ em
đã tin ba em. Chẳng lẽ em không tin chính mẹ mình?
- Dĩ nhiên em tin mẹ em. Nhưng tình yêu luôn làm cho con người
ta luôn mù quáng, em không thể vội vã nhận ông ấy, như ý của mẹ em muốn.
- Anh không hiểu những suy nghĩ của em, nếu ông ấy là một người
bình thường thì anh nghĩ em không đắn đo hay suy nghĩ lâu như thế, có phải
không?
- Châu Vĩ !
- Em không cần phải nói gì cả vì anh hiểu em mà. Anh mong em
cũng hãy hiểu anh như anh đã hiểu em, có được không Hồng Mai ?
Hồng Mai lặng thinh. Châu Vĩ như đọc được y nghĩ của nàng.
Đúng, anh là người đầu tiên đã thuyết phục được nàng.
Nhưng còn Mai Anh, cô em gái cùng cha khác mẹ với nàng, chẳng
lẽ số phận trớ trêu khiến hai chị em tranh giành một người đàn ông ư ?
Chỉ nghĩ đến thế thôi, nàng đã cảm thấy khó chịu. Nàng ghét sự
tranh giành.
- Anh Châu Vĩ ! Anh Châu Vĩ !
Tiếng Mai Anh vang lên , theo sau là cánh cửa rộng mở, Hồng
Mai ngẩng người lên khi giương mặt Mai Anh ló vào.
Hồng Mai chau mày:
- Cô nên gõ cửa trước khi vào.
Khoanh tay trước ngực, Mai Anh cao giọng :
- Cô có làm điều gì mờ ám hay sao mà sợ người ta trông thấy?
- Tôi có làm gì hay không đó là quyền của tôi, nhưng theo
phép lịch sự, cô không thể tùy tiện như nhà cô được. Ở đây là bệnh viện, là
phòng làm việc của bác sĩ, không phải ai muốn vào là được đâu.
Mai Anh đến bên Châu Vĩ, nghuýt dài :
- Tôi đến để tìm bác sĩ Châu Vĩ, bộ không được hay sao? Cô
không định cho tôi gặp bác sĩ riêng của ba tôi sao?
Hồng Mai khẽ nhún vai:
- Cô gặp ai tùy cô, ai cản trở hay cấm đoán chứ. Có điều lần
sau vào phòng, cô nên biết gõ cửa.
Dứt lời. Hồng Mai quay gót rời phòng , Châu Vĩ vội vã gọi lớn:
- Hồng Mai, bác sĩ khoan đã.
Hồng Mai quay người, khẽ hỏi:
- Chuyện gì thế anh ? Cô ấy tìm anh mà, anh gọi tôi ở lại làm
gì ?
- Nhưng em cũng đã từng khám bệnh cho ông ấy, nhờ em đi khám
giùm, anh sắp có ca mổ.
Mai Anh tròn mắt nhìn Châu Vĩ:
- Em có nói anh đi khám bệnh cho ba em đâu, em chỉ muốn gặp
anh thôi.
Châu Vĩ đưa mắt nhìn Mai Anh:
- Cô muốn gặp tôi ư ? Vậy gặp để làm gì? Cô có biết giờ này
là giờ gì không ?
Mai Anh tròn mắt:
- Dĩ nhiên là em biết chứ. Nhưng việc ở bệnh viện mới gấp
hơn, em biết giờ này anh bận, nhưng có một số chuyên môn chỉ có anh mới có thể
biết rõ.
- Cô không thể để đến chiều tôi hay sao ? Tôi sắp vào ca mổ.
- Chẳng lẽ anh không quan tâm đến bệnh viện mới của anh hay
sao?
- Dĩ nhiên đó là tâm huyết của tôi, nhưng tôi đã giao công việc
bệnh viện cho Phương Vĩ, có gì cô gặp thẳng. Phương Vĩ cũng có chuyên môn đấy,
cô đừng coi thường thằng em trai của tôi.
Mai Anh chau mày:
- Nhưng tôi muốn bàn trực tiếp với anh, chứ không muốn bàn
qua với ai cả. Anh biết tánh tôi mà.
- Làm sao tôi biết tánh của cô được. Nhưng với tôi thì khác đấy,
tôi rất ghét sự gò bó ép buộc, cô cũng nên biết điều ấy, nên cô hãy về gặp Phương
Vĩ và bàn với nó. Có gì Phương Vĩ sẽ nói lại với tôi, cô không cần phải gặp tôi
đâu.
- Anh nói như thế là có ý gì ? Anh coi tôi là gì ? Hay cô bác
sĩ này cấm cản, không cho anh được gặp tôi ?
Châu Vĩ tròn mắt nhìn Mai Anh :
- Cô cẩn thận lời nói của mình một chút. Chẳng ai có thể cấm
cản được tôi nếu tôi muốn. Cô hãy tự về hỏi ba cô về hợp đồng của tôi và ba cô.
Mai Anh vênh mặt:
- Tôi có thể thay đổi ý của ba tôi, chắc là anh biết điều ấy
mà và tôi cũng có thể hủy hợp đồng nếu muốn. Chẳng lẽ anh không sợ tôi hủy hợp
đồng sao ?
Châu Vĩ khẽ nhún vai:
- Cô cứ làm nếu cô muốn, tôi cũng chẳng thích thú gì, nếu cô
gượng ép để làm.
Mai Anh giận dữ cao giọng:
- Anh kiêu ngạo quá đấy. Anh định thách thức tôi sao?
- Cô hiểu sao cũng được. Nhưng dù sao, tôi cũng muốn nói thật
lòng mình, tôi muốn làm bạn, chứ không muốn làm kẻ thù đâu. Cô có hiểu không ?
Mai Anh giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng không nói nên lời. Hồng
Mai lặng thinh nãy giờ, bỗng nàng thương cảm cho Mai Anh. Dẫu sao cô ấy cũng
máu mủ ruột rà của nàng. Thái độ của Mai Anh , đó là thái độ của người đang
yêu. Nàng bỗng cảm thương, đưa mắt nhìn Mai Anh.
Bắt gặp ánh mắt nhìn của Hồng Mai, Mai Anh càng giận dữ, bật
dậy. Trước khi đi, cô nhìn Hồng Mai sắc lẻm:
- Cô hãy đợi đấy đừng vội đắc thắng vội, tôi không dễ chịu
thua đâu.
Hồng Mai cười nhạt :
- Cô đừng nghĩ bụng cô ra bụng tôi. Tôi đâu tranh giành gì với
cô để mà thua với thắng. Có điều tôi cần nhắc cho cô nhớ, những gì là của cô
thì chẳng ai giành được đâu. Nhưng nếu nó không thuộc vêè cô thì cô có muốn, nó
cũng chẳng bao giờ thuộc về cô cả. Hãy nhớ cho điều ấy.
- Cộ.. - Mai Anh uất ngẹn - Với ai thì không được, nhưng với
tôi, những gì tôi muốn tôi sẽ chiếm cho được đấy, không ai có thể cản được tôi
đâu.
Châu Vĩ nhìn cả hai :
- Hai cô nói về điều gì thế ?
Hồng Mai đáp nhanh, đưa mắt nhìn Mai Anh :
- Anh đi mà hỏi cô ta, cô ta sẽ nói cho anh biết.
Dứt lời, Hồng Mai vội vả bỏ đi, Châu Vĩ gọi lớn đuổi theo :
- Khoan đã Hồng Mai.
Mai Anh bật cười :
- Anh cứ mặc kệ cho cô ta đi.
Đưa mắt nhìn Mai Anh, Châu Vĩ cau máy :
- Thật ra cô muốn gì ? Với cô ấy, cô không có quyền nói cái
giọng ấy.
- Tôi không thích thì sao ? - Mai Anh vênh váo - Chẳng lẽ cô
ta đối với anh quan trọng như thế sao ? Liệu ba mẹ anh có chấp nhận một nàng
dâu hèn kém như cô ta không ?
Châu Vĩ nhìn sững Mai Anh :
- Điều ấy do tôi tự lựa chọn, chứ không ba mẹ tôi đâu.
- Thế còn sự nghiệp của anh ?
- Nếu cần bỏ nó vì cô ấy, tôi cũng sẵn lòng.
- Anh ... anh ... anh là đồ ngốc.
Mai Anh bỏ chạy, Châu Vĩ lắc đầu nhìn theo với tâm trạng khó
xử.
Có lẽ anh sẽ nói cho Mai Anh biết Hồng Mai là chị của cô ấy.
Anh nghe lòng trăn trở.
Mai Anh về nhà với giương mặt bừng bừng giận. Vừa thấy mẹ, cô
ta hỏi lớn:
- Ba đâu hở mẹ ?
Bà Trâm Anh nhìn con gái :
- Lẽ ra mẹ phải hỏi con câu ấy, con thường đi với ba con mà.
- Nhưng con đâu phải là cái đuôi của ông ấy. - Cô cáu kỉnh gắt
- Chẳng lẽ ba đi đâu cũng không cho mẹ biết hay sao ?
- Mẹ cũng lấy làm lạ về điều ấy. Độ này trông ông ấy khác lắm.
- Khác lắm là làm sao ? Sao mẹ không hỏi thẳng ba con ?
- Mẹ cũng định làm thế, nhưng mẹ cảm thấy như thế không tiện.
Hay công ty xảy ra chuyện ?
Mai Anh gieo người xuống ghế :
- Làm gì có chuyện ấy. Mẹ nhắc đến công ty làm con bực mình đấy.
- Lại chuyện gì nữa thế ? - Bà khẽ lắc đầu - Con lúc nào cũng
thích gây rắc rối. Con muốn ba mẹ hay thích phá đây ? Con đừng gây thêm phiền
hà, có được không ? Chỉ có ba con mới chịu nổi con mà thôi.
- Mẹ ! - Mai Anh cau có - Có cần mẹ nói với con như thế hay
không ? Con đang bực mình đây, mẹ đừng có thêm dầu vào lửa, con không chịu nổi
đâu.
- Con bực mình ở đâu, để rồi về đây con bực mình với mẹ, con
bỏ ngay cái giọng nói hỗn hào ấy đi. Con bực mình, bộ mẹ không biết bực mình
hay sao ?
Mai Anh bật dậy, quát lớn :
- Mẹ bực mình là chuyện của mẹ, con bực mình là chuyện của
con, đừng ai động vào con. Coi như con chưa nói gì.
Dứt lời, cô đùng đùng bỏ lên phòng. Bà Trâm Anh bực dọc nhìn
theo. Tánh khí con gái luôn được cưng chiều khiến bà đã không chịu nổi. Bây gìờ
thêm sự khác lạ của chồng khiến bà ăn không ngon , ngủ không yên. Bà không dám
nghi ngờ chồng, nhưng trực giác của người phụ nữ khiến bà không thể yên tâm với
những thay đổi bất ngờ của chồng. Sự thất thường giờ giấc. Những lặng thầm bất
động như đang biến đổi trong ông.
Nỗi lo sợ ập đến. Trái tim bà chợt quặn đau. Nỗi ám ảnh bao
nhiêu năm nay như bỗng trở về trong tâm trí bà, phải chăng ông đã nhớ lại ?
Hai mươi mấy năm rồi còn gì. Cái tên Hồng Đức bà đã thay vào
cái tên Đức Hoàng. Nếu ông đột ngột nhớ lại, ông ấy còn nhớ cô gái ngày xưa
không ?
Hai mươi mấy năm, mọi cái đã thay đổi.
Liệu ông ấy có trách giận gì bà không ? Bà rất sợ đối diện với
sự thật. Mặc dù thời gian đã bào mòn. Nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Bà không mất người mà bà yêu thương gắn bó bao nhiêu năm. Bà
không thể để cho ông hiểu lầm ý tốt của bà. Mặc dù bà không chối bỏ bà giữ lại
ông ở bên mình, nhưng bà làm vậy cũng chỉ vì quá yêu ông, khi yêu không ai muốn
chia sẽ hạnh phúc của mình cả. Bà cũng thế,bà cũng như bao người phụ nữ khác muốn
yêu và khao khát được yêu và chỉ muốn tình yêu ấy độc chiếm thuộc về mình. Chẳng
lẽ như thế là có tội hay sao ?
Có tiếng bước chân, bà giật mình ngẩng lên. Nhận ra chồng, bà
vội đứng dậy. Ông Đức hoàng cũng nhận ra vợ, khẽ hỏi :
- Sao em không bật đèn lên ? Em ngồi đây làm gì, mà lặng lẽ
trong bóng tối ? Có phải chuyện gì đã xảy ra ?
Bà nhìn chồng , khẽ lắc :
- Không , không có gì. Em chỉ muốn thư giản một chút để đợi
anh về.
- Em ăn chưa ? Con gái mình về chưa, sao anh không thấy ?
- Nó về, không thấy anh, la toáng lên rồi bỏ lên lầu. Hình
như nó đang có chuyện không vui.
- Sao em không hỏi con cho rõ. - Ông nhìn vợ - Em nên quan
tâm chú ý con hơn một chút.
- Thế còn anh, con bé cần anh chứ đâu cần em. Chỉ có anh mới
nói được nó, em nói nó đâu có nghe.
- Nhưng em là mẹ nó, chẳng lẽ em là mẹ nó, em lại có thể nói
như thế về con gái mình hay sao ?
- Anh ... Chẳng lẽ anh không hiểu nó như thế cũng vì anh quá
nuông chiều nó đấy ?
- Em trách anh à ?
- Bộ không đúng sao ? Có bao giờ con gái về mà thấy anh ở nhà
đâu.
- Chẳng lẽ anh không được đi đâu chơi hay sao ? Anh có phải
là tù nhân đâu.
- Ai cấm anh. Nhung ít ra đi đâu, anh cũng cho mẹ con em biết,
để có chuyện gì thì cũng biết anh đang ở đâu.
- Nhưng anh đâu phải đứa con nít lên ba đâu. Anh đi cũng sẽ về,
anh có đi luôn đâu mà em sợ.
- Chẳng lẽ công ty bận rộn đến thế sao ? Anh hãy giao cho chú
Khoa, anh nên giữ gìn sức khỏe.
- Anh lượng được sức mình mà - Ông nhìn bà - Em yên tâm đi.
Em nói nhà bếp đi dọn cơm, anh lên xem con gái ra sao.
Bà Trâm Anh nhìn chồng, gật đầu. Ông Đức Hoàng bước những bước
dài lên phòng con gái, đưa tay lên nhẹ gõ cửa khi nghe tiếng nhạc mở hết cỡ
trong phòng.
Nghe tiếng gõ cửa. Mai Anh ở trong phòng hét lớn ra:
- Đừng làm phiền mà, hãy để cho tôi yên đi.
- Mai Anh ! - Tiếng ông Đức Hoàng gọi lớn - Ba đây, mau mở cửa
đi.
Nghe tiếng ông Đức Hoàng. Mai Anh lao ra cửa, gọi lớn:
Ba ! Sao bây giờ ba mới về ?
Ông ôm con gái vào lòng, ông vỗ về :
- Xuống ăn cơm thôi, chuyện còn có đó mà, lúc con giận, trông
con xấu xí mất đi vẻ tươi tắn.
- Ba lại trêu con. - Cô phụng phịu - Ba đi đâu mà giờ này mới
về ? Hay ba lại có bồ nhí ?
- Con nói bậy bạ gì thế ? - Ông lườm con gái - Ba đâu còn trẻ
trung gì nữa. Con nói thế không sợ mẹ con cấm cửa ba hay sao ?
- Mẹ không dám thế đâu - Mai Anh chướng mày - Ba ! Con có một
đề nghị.
- Chuyện gì ? Con lại mới nghĩ ra một trò mới nữa à ?
Mai Anh lắc nhẹ :
- Con nói nghiêm túc đấy. Ba phải giúp con mới được.
- Nhưng là chuyện gì ?
- Con muốn ba yêu cầu anh Châu Vĩ về bệnh viện mới. Có anh ấy
giúp một tay, ý kiến về các dụng cụ y khoa, công việc tiến hành sẽ nhanh hơn.
Ông nhìn con gái :
- Nhưng ba thấy bác sĩ làm việc ở đấy, có ảnh hưởng gì đến
công việc ở đây đâu. Con sao thế ?
- Ba ! Con có sao đâu, ba không thấy ảnh hưởng , nhưng con thấy
ảnh hưởng.
- Thật ra con muốn gì ? Con định tách rời Châu Vĩ ra khỏi Hồng
Mai, có phải không ?
- Ba biết rồi còn hỏi làm gì.
Ông chau mày nhìn con gái :
- Nhưng con có biết Châu Vĩ yêu Hồng Mai không ? Con nghĩ con
có thể tách rời họ được sao?
- Nhưng con yêu anh ấy, chẳng lẽ ba không giúp con hay sao?
Anh ấy đang cần chúng ta, nhất định anh ấy sẽ nghe ba, ba giúp con nghe ba.
- Ba có thể giúp con và cũng có thể Châu Vĩ nghe ba. Nhưng
con nghĩ làm như thế, con có tách rời trái tim của họ hay sao ? Suy nghĩ của
con thật quá đơn giản. Con có biết người ta đâu cần phải ở cận kề, nhưng trái
tim họ vẫn thuộc về nhau. Còn có những người cận kề, nhưng chắc gì họ đã có sống
chết cho nhau.
- Ba nói như thế là sao ? Ba ủng hộ con, hay ba ủng hộ anh
ta?
- Ba chỉ nói sự thật thôi. Con không nên đeo đuổi một tình
yêu vô vọng làm gì. Trên đời này đâu phải thiếu đàn ông , con nên quên anh ta
đi, như thế sẽ tốt hơn, con hiểu không ?
Mai Anh nhăn nhó :
- Rốt cuộc ba có giúp con không ? Con muốn có anh ấy, vì con
yêu anh ấy.
- Nhưng con sẽ chẳng bao giờ có anh ta, vì anh ta không yêu
con.
Mai Anh giận dỗi:
- Ba nói như thế, có nghĩa là ba không giúp con.
- Con đừng cố chấp, có được không ?
- Con không cần ba giúp. Con sẽ tự làm để được anh ấy.
- Mai Anh ! Con...
- Con không cần ba nữa.
Cô đóng sập mạnh cửa, ôm mặt bật khóc. Bên ngoài, ông Đức
Hoàng đứng lặng người, khẽ thở dài.
Đúng là nghiệp chướng, chúng nó là chị em lại yêu một người.
Ông phải làm sao đây, làm sao ông mở miệng nói ra điều ấy và với tính khí ấy.
Mai Anh dễ gì chấp nhận sự thật ấy.
Ông chậm rãi xuống lầu. Đôi mắt ông chạm đôi mắt vợ. Ánh mắt ấy
đã cho ông biết vợ Ông đã chứng kiến câu chuyện giữa ông và con gái. Ánh mắt
như muốn hỏi, như muốn nói, nhưng rồi đôi môi bà mím chặt.
Không nói gì, ông bước về phòng. Có lẽ bữa cơm tôi nay chẳn
có ai có thể nuốt nổi.
Trái tim ông bỗng quặn đau.
Phương Vĩ nhảy chân sáo lên lầu, đưa tay gõ cửa phòng Châu
Vĩ, gọi lớn:
- Anh Hai ! Anh ngủ sớm thế?
Tiếng Châu Lan vang vang :
- Anh Hai đâu có trong phòng, anh tìm anh ấy có chuyện gì thế
?
Phương Vĩ nhìn em gái:
- Em cũng đi tìm anh Hai sao ?
- Phải. - Châu Lan dẩu môi - Anh Hai biết chọn đối tượng để
yêu. Cô gái mà anh ấy yêu, con nhà còn giàu hơn cả Tố Hoa của anh nữa đấy.
- Em muốn nói đến Mai Anh ư ?
- Còn ai vào đây nữa. Ba mẹ muốn anh ấy cưới cô ấy đấy.
- Nhưng anh Hai đâu có yêu mai Anh.
- Không yêu cô ấy thì yêu ai chứ ? Cô ấy được mọi mặt còn chê
cái nổi gì ?
- Em biết gì mà nói. Tình yêu vốn khó hiểu. Tình yêu đâu có
giống như em nghĩ.
- Các anh rắc rối vừa thôi. Em không sao hiểu nổi anh trai của
mình nữa.
- Chính cac cô mới rắc rối thì có. Chuyện của anh Hai, em đừng
có nhúng mũi vào.
- Thì em cũng muốn tốt cho anh Hai thôi mà. Cô ấy tài sắc vẹn
toàn, có một gia tài " kếch xù", anh Hai bỏ thiệt uổng lắm.
- Cái gì uổng ? - Tiếng Châu Vĩ vang vang - Hai đứa tìm anh à
?
Châu Lan ôm tay anh Hai :
- Tìm anh bây giờ khó thật đấy. Bây giờ còn khó như thế , mai
này thì còn khó đến đâu nữa.
Châu Vĩ gõ đầu em gái :
- Cô thật khéo nói. Muốn ăn, gắp bỏ cho người ư ? Có tìm cô mới
khó, còn muốn tìm anh thì cũng dễ thôi.
Châu Lan rụt cổ :
- Em nói thật chứ bộ. Lần nào gọi điện, anh cũng nói đang
trong ca mổ. Còn về nhà thì anh đi ngủ từ lúc nào rồi, còn không thì lại về rất
trễ, như vậy không phải là khó gặp hay sao ? Em nói không oan đâu.
Châu Vĩ phì cười :
- Tại em không gọi đúng lúc đấy thôi. Em cứ hỏi Phương Vĩ, vì
có bao giờ gọi mà không gặp anh đâu.
Châu Lan vênh mặt nhìn Châu Vĩ:
- Hai anh cùng phe, ai mà tin cho được. Em chỉ muốn tự em kiểm
chứng, em chỉ tin em thôi.
- Vậy thì tìm anh có chuyện gì ?
- Có chuyện mới tìm sao, anh Hai ? - Châu Lan dẩu môi - Anh
có chị Hai mà chẳng chịu trình diện sao ? Ba mẹ đang giục cưới đấy.
- Nhưng anh có nghe ba mẹ nói gì đâu, hay là chính em giục cưới
đây ? Có phải em muốn có chị dâu không ?
- Dĩ nhiên rồi. Nhà có mình em là con gái, chán lắm.
- Vậy thì yên tâm đi. Em sắp có chị dâu thật rồi. Phương Vĩ
đã định ngày với Tố Hoa rồi, em không phải chờ lâu đâu.
Trở về đầu trang vomngoc Nhà bếp Moderator Tham gia từ:
08 Dec 2002 Bài viết:
821 Đến từ:
Switzerland Gửi:
Wed Jun 11, 2003 13:55 Tiêu đề:
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
- - - - - - - - - - Thế còn anh, anh định bao giờ mới cưới ? Chẳng lẽ anh để
anh Phương Vĩ lấy vợ trước sao ?
- Thì có hề gì đâu. Vì Phương Vĩ không thể chờ anh, còn anh
chưa có ý định cưới vợ bây giờ.
- Thế còn Mai Anh thì sao ? Cô ấy như thế chẳng lẽ anh chê.
Ngườ như thế anh còn kén chọn gì chứ ?
- Em nói lung tung gì thế ? Sao em nhắc tên cô ấy ở đây ?
- Thế anh bảo em nhắc ở đâu đây ? Anh định giấu cho tới bao
giờ đây ?
- Đây không phải là chuyện của em. Vả lại, em không thể nói bừa
bãi như thế được.
- Nhưng chuyện này ba mẹ biết rồi, anh giấu cũng không được nữa
rồi. Ba mẹ định đánh tiếng xin cưới đấy, anh đi mà nói với ba mẹ.
Châu Vĩ nhìn em trai:
- Anh tin gì cái miệng của nó. Chắc chắn ba mẹ sẽ hỏi qua
anh, chứ không tự ý như thế đâu. Nhưng anh cũng nên hỏi ba mẹ cho rõ, lỡ điều ấy
có thật thì sao ? Ai chứ mẹ mình thì cũng dám lắm.
Châu Lan nhìn anh trai, ngạc nhiên :
- Vậy Mai Anh không phải là người yêu của anh thật sao ?
- Thật hay giả gì ở đây ? - Phương Vĩ nạt nhỏ - Chuyện nà chắc
là cái miệng cô lanh chanh dính vào, phải không ?
- Phải thì sao? - Châu Lan nổi cáu - Nhưng em có hỏi anh đâu,
em đang hỏi anh Hai mà. Vậy cô gái anh Hai yêu là ai, hả anh Ba ?
- Không là chuyện của cô, đừng gây phiền hà nữa, có được
không ?
- Anh không phải càu nhàu như thế, dù anh có không nói thì em
cũng có cách để biết đấy.
Châu Lan nguây nguẩy bỏ đi. Châu Vĩ khẽ lắc đầu nhìn Phương
Vĩ:
- Mặc kệ nó đi, có chuyện gì mà tìm anh thế?
Phương Vĩ gật gù :
- Cũng có đấy. Mình ra ngoài kia đi.
Bước theo Phương Vĩ ra sân thượng , Châu Vĩ tủm tỉm :
- Lại chuyện ông bố vợ chứ gì ?
Phương Vĩ gật gù, khẽ thở dài :
- Đúng là có dính líu đến ông ấy đấy. Ông ấy luôn muốn gây rắc
rối.
- Về chuyện cưới xin sao ? - Châu Vĩ tròn mắt hỏi - Ông ấy lại
cấm cản cả hai đứa à ?
- Không phải thế. - Phương Vĩ lắc nhẹ - Về điều ấy thì ông ấy
không còn cấm cản nữa, còn giục Tố Hoa giúp em nữa đấy.
- Vậy thì phải vui chứ, sao lại lắc đầu chán nản như thế ? -
Châu Vĩ bật cười vỗ vai em trai :
- Đúng la có như thế, nhưng em lại có thể chịu đựng được, có
điều em muốn anh góp ý, ông Lữ Gia muốn đầu tư trở lại nên em không biết phải
làm sao, mà từ chối thì không thể.
Châu Vĩ chau mày :
- Thì em cứ nhận lời có sao đâu. Nhiều người đầu tư vào sẽ
thuận lợi hơn cho việc bệnh viện mau chóng khai trương.
- Nhưng nếu thế thì cần phải họp cổ đông. Nếu cổ đông không bằng
lòng thì em không làm làm gì được.
- Theo anh thì ông ấy có quyền trở lại nếu ông ấy muốn, vì
ông ấy đã từng là cổ đông. Vả lại ông Đức Hoàng là một cổ đông lớn, ông ấy
không đến nỗi hẹp hòi đâu.
- Nhưng ai bảo đảm ông Lữ Gia sẽ không nổi hứng thay đổi. Lúc
đó em ăn nói sao với các cổ đông ?
- Anh nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì đâu. Chyện ông trở mặt là chỉ
vì anh, nhưng em sắp lấy Tố Hoa, điều ấy là một bảo đảm chắc chắn, em còn sợ gì
chứ ?
Phương Vĩ thở hắt ra:
- Em cũng biết điều ấy. Nhưng em cũng lo vì tính tình hay
thay đổi của ông ấy. Em ngán lắm.
Châu Vĩ vỗ vào vai em trai :
- Đừng lo. Anh nghĩ ông ấy làm như thế cũng vì sĩ diện thôi,
chứ ông ấy không phải là người như thế đâu.
- Vậy anh bảo em nên nhận lời ư ?
- Ừ, cứ làm đi. Anh nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Phương Vĩ gật nhẹ, nhìn anh trai :
- Cám ơn anh. Thế còn chuyện của anh sao rồi ? Hồng Mai đã biết
tình cảm của anh chưa ?
- Có lẽ biết. Châu Vĩ lắc nhẹ - Nhưng Mai Anh luôn tìm cách
quấy rối, gây mâu thuẫn. Còn anh thì chưa chính thức mở lời.
- Tại sao anh không ngỏ lời với cô ấy? Hồng Mai là người hiểu
lý lẽ, em nghĩ cô ấy không hiểu lầm anh đâu.
- Anh cũng tin như thế, nhưng anh không muốn vì một người
khác mà vội vã tỏ tình. Vả lại, anh đang mang một sứ mệnh, làm bất cứ đîều gì,
anh cũng cần cân nhắc , đó là cái khó của anh.
- Em nghe mà chẳng hiểu gì cả. Em có thể biết, được không ?
Và em có thể giúp gì cho anh ?
Châu Vĩ lắc nhẹ :
- Cám ơn em, nhưng chẳng làm gì được đâu, chính anh cũng chẳng
biết làm gì, vì họ là hai chị em cùng cha khác mẹ.
- Anh bảo sao ? - Phương Vĩ tròn mắt, ngạc nhiên - Hồng Mai
và Mai Anh là hai chị em sao ? Sao lại có chuyện ấy ?
- Nhưng có đấy. - Châu Vĩ nhìn , ánh mắt đăm chiêu - Chyện
dài lắm.
- Làm sao anh biết được ?
- Chính ông Đức Hoàng đã kể cho anh nghe. Tên thật của ông là
Hồng Đức.
- Anh kể cho em nghe với. Tại sao ông ta đổi tên ? Tại sao mỗi
người mỗi ngã, chắc ông ấy ham vợ giàu mà bỏ vợ cũ, đúng không ?
- Em đừng nói bậy. - Châu Vĩ chau mày - Có lẽ số phận đẩy
đưa. Nếu nhìn khách quan mà nói thì chẳng ai có lỗi.
- Anh bênh kẻ bạc tình à ?
- Em nghe xong câu chuyện rồi hãy bình phẩm, có được không ?
- Vậy thì anh mau kể đi.
- Anh sẽ kể, nhưng em hãy hứa với anh giấu kín chuyện này.
- Được, em hứa.
Kéo em trai ngồi xuống ghế, Châu Vĩ chậm rãi kể cho em trai
nghe câu chuyện "mối duyên hẹn ước" cách đây hơn hai mươi năm.
Phương Vĩ như lặng đi trước câu chuyện của Châu Vĩ.
Mải mê với câu chuyện, họ đâu biết kẻ thứ ba cũng nghe được
câu chuyện của họ.
Số phận và câu chuyện như vẫn đang tiếp diễn, trong trái tim
hộ đầy sự cảm thông.
- Không thể thế được.
Tiếng quát của Mai Anh khiến Châu Lan giật bắnn người, khiến
người ngồi đấy phải ngoái nhìn lại.
Châu Lan lắp bắp :
- Em cũng chỉ nghe anh Hai em kể cho anh Ba và chính anh ấy
nói chính ba chị đã kể cho anh ấy biết.
Mai Anh lắc đầu:
- Không thể thế được, làm sao lại có thể như thế được chứ ?
Chị không tin. Chị với cô ta không thể là chị em được.
- Liệu mẹ chị có biết được điều ấy không ? - Châu Lan chợt hỏi
- Thời gian qua, ba và mẹ chị có những biểu hiện gì khác lạ không ?
Mai Anh trầm ngây. Đúng là có những khác lạ nơi ba mẹ của cô,
ba cô hay đi vắng bất kể giờ giấc, còn mẹ thì trầm mặc và thường ở nhà một mình
trong phòng.
- Chẳng lẽ mẹ mình cũng biết chuyện đứa con ngoài giá thú của
ba ?
Mai An lẩm bẩm. Cô bật dậy nhìn Châu Lan:
- Cám ơn đã cho chị biết. Bây giờ chì đi đây, cám ơn nhiều.
- Chị định đi đâu ? Chị phải thật bình tĩnh mới được, đừng
nóng vội.
- Chị biết rồi. Bây giờ, chị đi tìm mẹ chị và hỏi xem bà có
biết gì không đã, rồi chị sẽ tìm cách đối phó.
- Nhưng chị đừng cho ai biết là em đã cho chị biết.
- Chị hứa.
- Thôi, em về đây. Em sẽ ủng hộ chị. Dù có xảy ra bất cứ chuyện
gì, em cũng sẽ đứng về phía chị.
- Cám ơn.
Cả hai siết tay nhau mỗi người đi mỗi ngả. Mai Anh phóng ngay
về nhà, vì cô biết kỳ này mẹ cô đi làm về rất sớm.
Nghe tiếng chân con gái. Bà Trâm Anh ngạc nhiên. Vừa thấy mẹ,
cô hỏi ngay trong hơi thở dồn dập :
- Me..... mẹ có biết... Biết ba con có đứa con ngoài giá thú
không ?
- Con bảo sao ? - Bà sững sốt nhìn con gái, tựa hồ như không
đứng vững - Con ngoài giá thú. Ai đã nói cho con biết hả?
- Mẹ không cần biết ai đã cho con biết. Vậy mẹ có biết cha
con còn có tên là Hồng Đức không ?
Bà Trâm Anh toàn thân như muốn rung lên vì câu hỏi của con
gái. Bà muốn mở miệng, nhưng lưỡi không mở ra được.
Không để ý đến thái độ của mẹ. Mai Anh hỏi dồn dập:
- Mẹ có biết có biết cô gái ấy có tên là Mai Hoa không ?
- Con đừng nói nữa - Bà bỗng hét lớn - Con không nên hỏi gì cả.
- Nhưng mẹ có biết những gì con hỏi không ? - Mai Anh nhìn mẹ
- Chẳng lẽ mẹ biết tất cả ? Vậy tại sao con lại không được biết ? Mẹ biết mà mẹ
để mặc ba kệ ba như thế sao ?
- Mẹ có thế làm được gì chứ. Nếu bây giờ ba con có bỏ mẹ, mẹ
cũng chẳng dám nói gì.
- Sao lại có thể như thế được. Mẹ đâu phải là người nhu nhược
như thế. Mẹ là vợ chính thức, cưới hỏi đàng hoàng cơ mà.
Bà Trâm Anh ôm mặt lắc đầu:
- Con không hiểu được đâu. Tất cả đúng như lời con nói, nhưng
nó lại không phải thế. Vì mẹ là người có lỗi với mẹ con họ. Mẹ đâu biết cô gái ấy
đã có con với ba của con. Nhưng mẹ yêu ba con. Mẹ không thể mất ba con.
- Nhưng biết đâu cô gái lại không phải là con của ba. Có thể
bà ấy đã có chồng, đứa con ấy là con của người khác, họ tình cờ gặp lại thôi. Mẹ
cần phải tìm hiểu và làm rõ mọi chuyện.
- Mẹ cũng mong như thế. Thật ra, mẹ đã mong đợi ngày này lâu
rồi và mẹ biết rõ nó sẽ đến sớm hay muộn thôi.
- Vậy thì mẹ hãy đi với con.
- Đi đâu ?
- Đến nhà bà ấy.
- Để làm gì ?
- Để nói lý lẽ chứ làm gì nữa. Ba con sắp về, con và mẹ đến đấy
không gặp ba đâu. Mẹ đi nhé.
- Nhưng con định nói gì ?
- Tùy cơ ứng biến, mẹ không muốn mất ba thì mẹ phải theo con
mới được. Mẹ hãy tin ở con.
- Thôi được. Nhưng con hứa với mẹ phải xử sự cho đàng hoàng,
không được hỗn hào.
- Vâng, con hứa. Mình đi thôi.
Bà Trâm Anh bước theo con gái, nhưng lòng lo lắng khi nghĩ đến
chồng. Có điều bà muốn biết về người đàn bà mà chồng bà đã từng yêu. Bà ta như
thế nào ? Bà tự hỏi.
- Ông nên về đi, đừng nên đến đây thường xuyên làm gì.
Tiếng bà Mai Hoa nhẹ nhàng nhắc nhở. Bà nhìn ông , khẽ thở
dài:
- Ông không nên để vợ con ông hiểu lầm về mẹ con tôi.
- Ai dám hiểu lần chứ ? - Ông nhìn bà trầm tư - Chẳng lẽ tôi
muốn được chăm sóc cho mẹ con bà cũng không được hay sao ?
- Điều ấy là không cần thiết - Bà lắc đầu - Mẹ con tôi đã
quen như thế này lâu rồi. Người mà ông cần phai chăm sóc chính là vợ con ông ,
đó là mái ấm gia đình cần có ông.
- Thế còn mẹ con bà ?
- Đừng lo cho mẹ con tôi. Được gặp lại ông như vầy là tôi vui
lắm rồi, chúng ta chẳng có duyên nợ thế thì hãy coi như bạn và chỉ thế thôi.
- Nhưng Hồng Mai là con của chúng ta, bà định sao ?
- Nó vẫn là con của ông. Có điều nó bướng bỉnh, để gì nó chịu
nhận ông. Nhưng ông yên tâm. Nó được giáo dục tốt, nên có ông hay không thì nó
vẫn sống tốt bằng chính khả năng tự lập vốn có của nó.
- Tôi muốn lo cho nó.
- Vậy thì ông hãy hỏi thẳng nó. - Bà chợt nhìn ông - Nhưng
thôi, ông đừng nói gì cả, cứ để như thế có lẽ sẽ tốt hơn. Lá rụng về cội, rồi
có ngày nó cũng sẽ nhận ông. Hãy tin tôi.
Ông nhìn bà, trầm ngâm thở dài :
- Tôi biết nói gì đây để cảm ơn bà đây. Tôi đã làm khổ bà, vậy
mà bà chẳng trách lấy nửa lời. Lúc nào cũng độ lượng khoan dung. Bà hãy để tôi
nói cho vợ tôi biết, để cho tôi nhận Hồng Mai. Tôi muốn được chuộc lại lỗi lầm
với mẹ con bà.
- Đừng làm thế đàn bà thường hay cả nghĩ. Tôi không muốn gia
đình ông lục đục vì chuyện của mẹ con tôi. Ông có muốn nói tôi cũng không dám cản,
nhưng từ từ rồi hãy nói, đừng để cho hai người đàn bà khổ vì ông.
- Thôi được, tôi sẽ về, không nói gì. Tôi sẽ nghe bà. Nhưng
bà đừng ngăn cản tôi đến thăm mẹ con bà, có được không ?
- Tùy ông thôi. Nhưng cũng không nên đến thường xuyên quá. Phụ
nữ vốn nhạy cảm, sẽ không tốt cho gia đình ông. Ông nên biết trân trọng hạnh
phúc ấy, ông có hiểu không ?
- Bà thật khéo nói. - Tiếng Mai Anh xông thẳng vào phòng.
Cả hai cùng ngẩng lên. Ông Đức Hoàng chau mày nhìn con gái:
- Con đến đây làm gì ? Ai cho phép con đến đây ?
- Con đâu cần ai cho phép, con đưa mẹ đến đây , để mẹ chứng
kiến việc ba đã già rồi, thế mà còn lăng nhăng với người đàn bà khác.
- Con không được hỗn - Ông quát con gái - Đây là người phụ nữ
đáng để con kính trọng.
- Mẹ ! - Mai Anh tru tréo - Mẹ vào đây mà nghe ba nói nè. Bà
ta có gì để cho ba mê mẩn chứ ? Bà ta làm sao sánh với mẹ được chứ.
Bốp ! Ông Đức Hoàng dang tay tát thẳng vào mặt con gái, hét lớn
:
- Cút ngay ! Con và mẹ con không đủ tư cách để lớn tiếng ở
đây. Hãy cút ngay ! Cút ngay đi !
Mai Anh ôm mặt nhìn sững ông :
- Ba dám đánh con. Ba vì bà ta mà dám xua đuổi con.
Ông chỉ tay ra cửa :
- Mẹ con mày có cút ngay đi không ? Cút ngay !
- Khoan đã ! - Tiếng bà Mai Hoa vang vang - Chắc là hiểu lầm
thôi mà, cháu đừng vội lên án ba của cháu. Ta và ba của cháu chỉ là bạn lâu
ngày mới gặp lại, giữa ta và ông ấy chẳng có chuyện gì đâu.
Mai Anh đưa ánh mắt căm thù nhìn bà Mai Hoa :
- Bà nói hay lắm. Bà khẳng định ba tôi và bà chỉ là bạn, vậy
tại bà lại nói con gái bà chính là con gái của ba tôi. Thật ra bà muốn gì đây ?
Bà muốn gì ?
Bà Mai Hoa lặng người đi bởi câu nói của Mai Anh. Bà chợt cười
buồn:
- Tôi chẳng bao giờ muốn gì cả. Tôi chỉ muốn một cuộc sống
yên ổn với con gái mình. Tôi chỉ muốn thế thôi.
- Có thật Hồng Mai là con của ba tôi không ?
- Cô không có tư cách để hỏi tôi câu ấy, Hồng Mai là con ai,
chỉ có tôi là người biết rõ.
- Vậy thì tôi rõ cả rồi. - Mai Anh cười nhạt - Bà mượn tình
xưa nghĩa cũ để cho con gái bà nhận ông ấy chứ gì. Ông ấy giàu có mà.
- Mai Anh ! ông Đức Hoàng quát lớn - Con không được ăn nói
hàm hồ.
- Ba tỉnh ra đi , đừng để cho mẹ con bà ta lường gạt. Thực chất,
cô ta không phải là con của ba đâu. Ba đừng tin bà ta.
- Trâm Anh ! Em mau đưa con gái về, nó không được quyền ăn
nói hồ đồ.
Mai Anh giận dữ :
- Mẹ không dám nói hãy để cho con nói. Con không thể để cho họ
nhận người bừa bãi như vậy được.
- Ai thèm nhận ba của cô ? - Hồng Mai đột ngột xuất hiện -
Các người hãy cút khỏi nhà tôi và cô hãy nghe cho rõ đây. Tôi chưa bao giờ có ý
địnmh nhận ông ấy là cha tôi đâu.
- Hồng Mai ! Con...
Đưa mắt nhìn ông Đức Hoàng, nàng cao giọng giận dữ :
- Ông đừng làm khổ mẹ con tôi nữa, ông hãy về với vợ con của
ông đi. Hai mươi mấy năm mẹ con tôi không có ông , mẹ con tôi vẫn sống đầm ấm hạnh
phúc. Tôi đã quen không có cha rồi. Còn mẹ tôi đã quen cảnh chồng đi xa, đã
quen là hòn vọng phu chờ chồng. Ông đừng đến đây khuấy động sự anh bình trong
ngôi nhà này. Hãy cứ cho tôi là một đứa con không có cha nhưng vẫn sống.
- Hồng Mai ! Ba xin lỗi.
- Ông đừng xưng ba với tôi, tôi chưa bao giờ có cha, nếu ông
thực sự còn nghĩ đến mẹ tôi thì ông hãy đưa vợ con rời khỏi nơi đây đi.
- Tôi xin lỗi. - Tiếng bà Trâm Anh chợt vang lên - Chị Mai
Hoa ! Tôi thật lòng xin lỗi.
Đưa mắt nhìn bà Trâm Anh, bà Mai Hoa gật nhẹ:
- Chị không có lỗi gì cả. Số phận... số phận của tôi là thế
mà. Đừng hiểu lần ông ấy, cũng đừng hiểu lầm tôi. Chưa bao giờ tôi có ý định
giành lại ông ấy của chị. Hãy tin tôi.
- Tôi tin chị, tôi thực sự tin chị. Tôi tin cả chuyện Hồng
Mai là con của anh ấy.
- Nhưng tôi không nhận ông ấy là cha của tôi. - Hồng Mai lớn
giọng.
- Hồng Mai ! - Ông Đức Hoàng bỗng ôm ngực lảo đảo - Ba xin lỗi
con... Hãy thứ lỗi cho ba.
Hồng Mai quay mặt đi :
- Tôi chưa bao giờ có cha cả.
Bà Mai Hoa chợt hét lớn :
- Hồng Mai ! Mau cứu ông ấy !
Nàng bật người quay lại, kịp đỡ ông Đức Hoàng đột ngột ngã qụy.
Mẹ con bà Trâm Anh cũng lao đến gọi lớn.
Cả ba khiêng ông đặt lên giường. Khám sơ cho ông, nàng quay
sang điện thoại, bấm số gọi cấp cứu.
Bà Trâm Anh nhìn nàng :
- Ông ấy không sao chứ ?
Hồng Mai lặng thinh, quay lại giõ thuốc, lấy thuốc và chích
cho ông.
Mai Anh nhìn sững Hồng Mai :
- Ba tôi không sao chứ ? Cô mau nói đi ! Cô chích thuốc gì
cho ông ấy ? Cô định giết ông ấy ư ?
Hồng Mai quắc mắt nhìn Mai Anh :
- Muốn trách thì trách bản thân cô hồ đồ đi. Cô biết cha cô bệnh
nặng mà... Dù không phải là con ông ấy, nhưng với tư cách của một bác sĩ, tôi cứu
người. Còn chính cô mới là kẻ giết người đấy.
- Cô nói láo ! Cô nói láo !
Tiếng còi hụ của xe cấp cứu, tiếp theo là Châu Vĩ lao vào.
Nhìn thấy mọi người, hiểu ra mọi chuyện, anh hỏi Hồng Mai :
- Ông ấy không sao chứ ?
Nàng nhìn Châu Vĩ không nói, nhưng ánh mắt nàng, anh đọc được.
Anh nói lớn gọi người vào:
- Chuyển viện nhanh lên.
Chợt nhớ ra bà Mai Hoa, anh hỏi nhanh đầy lo lắng :
- Mẹ em đâu ?
Hồng Mai đến bên mẹ. Bà Mai Hoa nhìn con gái. Đọc được ánh mắt
của con, không cần hỏi, giọng bà chợt nhẹ tênh :
- Hãy cởi mở lòng và hãy tha thứ, chỉ có tha thứ, cuộc sống mới
có hạnh phúc, con có hiểu không ?
Nói rồi, bà ngất đi, Hồng Mai hốt hoảng :
- Mẹ ! Mẹ Ơi ! Mẹ đừng làm con sợ.
Chương kết
Châu Vĩ bế xốc bà trên tay khi bà vừa ngất đi. Anh chạy nhanh
ra xe cấp cứu, Hồng Mai cũng chạy theo.
Xe cấp cứu phónmg đi rồi, bà Trâm Anh và con gái còng sững sờ
khi mọi chuyện xảy ra mau quá.
Tiếng Phương Vĩ vang vang:
- Bác và Mai Anh có đến bệnh viện bây giờ không ?
Câu hỏi của Phương Vĩ làm cả hai như tỉnh lại. Bà Trâm Anh hỏi
nhỏ :
- Mẹ Hồng Mai sao thế ?
Phương Vĩ khẻ thở dài :
- Bà ấy bị bệnh tim nặng lắm, cháu nghĩ lần này thì chắc qua
khỏi.
- Anh nói sao ? - Mai Anh sững người - Anh nói bà ấy...
Phương Vĩ gật nhẹ:
- Có lẽ chờ phép màu thôi. Nhưng còn nước còn tát. Con gái bà
ấy là bác sĩ, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để cứu bà ấy.
Mai Anh ôm lấy mắt:
- Nếu bà ấy chết thì lỗi tại tôi. Tại sao tôi lại hồ đồ đến
thế.
Bà Trâm Anh ôm lấy con gái:
- Lẽ ra mẹ phải ngăn cản con đừng đến đây. Mẹ cũng thật hồ đồ,
nếu cả hai có mệnh hệ nào thì mẹ sẽ ân hận vô cùng.
Bà kéo tay con gái :
- Đi thôi con. Mau đến bệnh viện xem sao. Hãy cầu khuẫn cho họ
tai qua nạn khỏi.
Mai Anh vội vã đi theo bà Trâm Anh. Phương Vĩ vội vả ngăn cả
hai lại.
- Khoan đã ! Chờ cháu khóa cửa, gởi nhà rồi đưa mọi người
cùng đi. Hai người ở trong tình trạng này lái xe rất nguy hiểm. Xin hãy chờ một
lát.
- Được. - Bà Trâm Anh gật nhanh.
Phương Vĩ gởi nhà rồi quay ra xe. Cả ba trực chỉ bệnh viện,
chiếc xe phóng nhanh mang theo bao nỗi lo lắng của mọi người.
Họ cùng cầu mong mọi sự tốt lành.
Hồng Mai khóc vùi bên mộ mẹ. Cái chết bất ngờ cùng lúc cả cha
lẫn mẹ tựa hồ như quật ngã nàng.
- Mẹ Ơi ! Ba ơi !
Khuôn mặt nàng nhạt nhòa nước mắt. Nàng nhớ vòng tay của mẹ,
ánh mắt của ba trước khi lìa trần.
Thật ra nàng không hận ba như nàng tưởng. Đôi mắt khẩn nài của
ông khiến cho nàng muốn lao vào vòng tay của ông, nhưng lòng tự ái không cho
nàng làm theo tình cảm của mình.
Hồng Mai òa khóc. Nàng tiếc vì mình đã cứng lòng trước tình
phụ tử của ông ấy. Cho đến lúc ông ấy trút hơi thở cuối cùng , nàng mới bật gọi
tiếng "Ba" thảm thiết.
- Về thôi em. - Châu Vĩ ôm vai, khoác cho nàng chiếc áo của
anh. - Em đừng thương tâm nữa, em phải cứng rắn lên, như thế mẹ và ba em mới
yên lòng nhắm mắt. Về thôi em, sương đẫm hết vai em rồi. Người chết thì cũng đã
chết rồi, em có ân hận, tự làm khổ mình thì ba mẹ em cũng không thể sống lại được.
- Em muốn ở lại thêm một chút nữa - Hồng Mai nói trong tiếng
khóc - Em rất nhớ mẹ, nhớ ba, nếu biết ông ấy bỏ đi vội vã như thế, em đã không
đối xử với ông ấy như thế đâu.
Châu Vĩ ôm lấy nàng:
- Ba em chắc sẽ mỉm cười với câu nói này của em. Ông ấy đã mỉm
cười khi em gọi ông ấy bằng ba, ông ấy đã thanh thản ra đi trong nụ cười hạnh
phúc. Em đừng trách mình nữa.
- Em hư quá, phải không anh ? Giá như em nghe lời anh thì
chuyện đâu có ra nông nỗi này.
- Em chẳng có lỗi gì cả. Em biết rõ bệnh tình của mẹ mình và
cũng biết rõ bệnh của ông ấy , cũng tại chúng ta không lường hết sự việc thôi.
Đừng bi thương nữa. Em không thấy họ đã được toại nguyện hki được cùng nằm bên
nhau hay sao ?
- Châu Vĩ nói phải đấy - Tiếng bà Trâm Anh trầm buồn vang lên
- Cả một đời họ tìm kiếm và chờ đợi nhau. Cuối đời toại nguyện vì đã gặp nhau.
Hãy lau nước mắt và mừng cho ba mẹ cháu được trùng phùng mới phải chứ Hồng Mai.
Hồng Mai quay lại, đưa mắt nhìn bà Trâm Anh :
- Cô ! Cám ơn cô đã an ủi. Có lẽ cô nói đúng, cháu phải vui mới
phải vì mẹ cháu đã gặp ba, người mà mẹ cháu suốt cả đời chờ đợi. Vậy mà cháu đã
cản ngăn họ, vì nghĩ ông ấy đã có vợ con đã phản bội lại tình yêu, sự thủy
chung và tấm lòng mong mỏi chờ đợi của mẹ cháu. Cháu đã hận và ghét ông ấy.
- Nhưng đó là lỗi tại ta. Tại ta yêu ông ấy, ông ấy đột ngột
mất trí nhớ do tai nạn ta gây ra, ta đã xóa mọi kỷ niệm của ông ấy, vì ta sợ sẽ
mất ông ấy.
- Cô đã làm như thế sao ?
- Phải. Ta đã làm như thế vì lòng ích kỷ, vì hạnh phúc của
riêng mình. Vải lại, ta nghĩ cô gái ấy còn trẻ đẹp, lại xinh xắn, cô ta sẽ tìm
cho mình một người chồng thích đáng , nếu không thấy ông ấy trở về. Ai ngờ...
- Phải, ai ngờ. - Hồng Mai khẽ thở dài - Ai ngờ ông ấy trước
lúc ra đi đã để tượng hình trong bụng mẹ. Mẹ tôi đã bỏ nhà ra đi khi bụng mang
dạ chữa, vật vã sinh nở, làm lụng tảo tần để nuôi sống tôi. Cuộc đời tôi chỉ có
mẹ là người thân duy nhất của tôi.
- Nhưng em còn có anh. - Châu Vĩ ông chặt nàng vào lòng - Từ
nay, anh sẽ là người thân của em, sẽ cùng em chia ngọt xẻ bùi, anh sẽ không rời
xa em nữa bước.
- Hồng Mai ! - Bà Trâm Anh nắm lấy tay nàng - Cháu còn có ta,
còn có Mai Anh là em gái của cháu.
Hồng Mai đưa mắt nhìn Mai Anh. Nàng chợt nhớ lại lời của ông
Đức Hoàng trước khi lâm chung.
"Con hãy tha thứ cho Mai Anh. Nó nông nổi vì được ba má
cưng chiều. Con thì khác con chính chắn bản lĩnh, nhưng có một trái tim nhân hậu,
đó là do sự giáo dục của mẹ con. Dẫu cả hai không cùng một mẹ sinh ra. Nhưng
giòng máu của ta lại cùng chảy trong con và em con, Hồng Mai " Hồng Mai
mím chặt môi cho khỏi bật khóc. Ông ấy thật tuyệt vời, nếu số phận không đẩy
đưa thì hẳn nàng đã có một gia đình tràn trề hạnh phúc.
- Chị ghét em lắm phải không ? - Tiếng Mai Anh chợt vang lên
- Em biết, em không được tha thứ đâu, vì em là nguyên nhân gây ra cái chết cho
mẹ chị và ba của em. Ông ấy là người em yêu quí nhất, vậy mà em... vậy mà chính
em đã gây ra cái chết cho ông ấy.
Mai Anh ngẹn ngào, đấm mạnh vào ngực mình rồi khóc ngất :
- Chính em cũng không tha thứ được mình. Ba ơi ! Dì ơi !
Hồng Mai đến bên cạnh Mai Anh:
- Đừng tự trách mình nữa, chẳng ai trách em đâu. Còn ghét em
thì chị được gì nào.
Mai Anh ngước nhìn Hồng Mai :
- Em không tin chị không ghét em, chẳng lẽ chị không ghét em
khi em tranh giành người yêu với chị, mặc dù em biết rõ Châu Vĩ yêu chị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét