Cánh phượng tình thơ 2
Chương 6
Chị Kim Phượng là một người được mọi học sinh trong trường
công nhận là đẹp. Nhiều người ái mộ chị đã tự bình bầu chị là hoa khôi của khối
lớp mười một. Vì tên chị là Kim Điệp, các bạn trong lớp tặng chị danh hiệu Con
Bướm Vàng 11C1. Chị còn có cả danh hiệu Tiếng Hát Vàng 11C1 vì chị hát rất hay,
không buổi văn nghệ nào trong trường không có sự đóng góp của chị. Trong các
danh hiệu được đặt cho, có lẽ danh hiệu Con Bướm Vàng được mọi người xử dụng
nhiều nhất và cũng được chị Kim Điệp thích nghe nhất.
Thật ra những lời khen tặng và những danh hiệu đẹp đẽ mọi người
đặt cho chị không phải là quá đáng. Tôi phải công nhận chị Kim Điệp là đẹp lắm.
Da chị trắng mịn, tóc dài cắt theo kiểu thời trang, mũi cao thẳng, thân hình
dong dỏng cân đối. Bên khóe môi chị có một chiếc mụn ruồi nhỏ, ai cũng nói là mụn
ruồi duyên, nó càng khiến chị trở nên duyên dáng. Chị Kim Điệp thật là được ông
trời đãi ngộ, đã đẹp mặt đẹp dáng lại còn là con nhà giàu. Gia đình chị làm chủ
hãng xe đò gồm cả mấy chục xe khách chạy khắp các tỉnh miền đông trung bộ. Nhà
của chị là một căn vi la nằm trong khu nhà giàu. Chị lúc nào cũng ăn mặc quần
áo sang trọng đắt tiền và đúng thời trang. Trong khi đa số các học sinh trong
trường đều đi bộ đi học, những ai nhà xa một chút thì đi xe đạp là coi như sang
trọng lắm rồi, thì chị Kim Điệp đi học bằng xe máy, cho dù nhà chị chị cách trường
không bao xa.
Chị Kim Điệp coi như được trời ưu đãi cả mọi phương diện, chỉ
có điều chị không học giỏi cho lắm. Thế nhưng con gái đẹp nhà giàu như chị có học
dở môt chút cũng chẳng sao, các anh trong trường vẫn mê chị như điếu đổ. Có biết
bao nam sinh trong trường yêu thầm chị Kim Điệp, nhiều anh yêu chỉ để trong
lòng, nhiều anh bạo dạn hơn dám viết thư tỏ tình với chị nhưng ai cũng bị chị
Kim Điệp làm ngơ. Có lẽ chị chưa yêu ai hay cũng có lẽ không ai trong trường xứng
đáng với chị.
Từ ngày nhập học vào trường trung học của thị trấn và vào học
trong lớp 11C1, cũng như bao nam sinh khác, anh Quang Hùng phải tấm tắc khen chị
Kim Điệp là đẹp. Với cá tính cao ngạo của mình, anh Quang Hùng không biểu lộ
thái độ gì theo đuổi chị. Thế nhưng qua ánh mắt và cách cư xử của anh thì ai
cũng nghĩ anh Quang Hùng cũng có phần thích chị Điệp. Ngược lại chị Kim Điệp
cũng vậy, tuy là con gái giữ giá cao, thái độ biểu hiện của chị đều tỏ ra chị
cũng có tình ý với anh tôi. Chính vì điều này, anh Quang Hùng trở thành hai mục
tiêu khác nhau cho các bạn nam trong trường, nhóm thì ghanh ghét, nhóm thì ngưỡng
mộ. Thật ra anh Quang Hùng cũng đâu phải là thua kém gì chị Kim Điệp, trong lớp
cũng có nhiều chị thích anh lắm. Họ thường tìm cớ nhờ anh giúp giải thích bài
làm ở nhà.
Lễ Giáng Sinh năm đó lớp anh Quang Hùng tổ chức đi picnic một
ngày ở suối Thanh Bình. Mọi người góp tiền giao cho các chị nữ mua đồ ăn mang
theo xuống suối ăn trưa. Người nào có xe thì mang xe, người nào không có xe thì
sẽ được sắp xếp để được một trong những bạn có xe chở. Các anh con trai nói đường
đi lên đèo xuống đèo nguy hiểm, các cô con gái không nên lái xe mà nên để cho
các anh con trai chở. Anh Quang Hùng giao hẹn với các bạn anh muốn dẫn tôi
theo. Anh Quang Cận là người ủng hộ sự tham dự của tôi sốt sắng nhất. Khi tôi kể
chuyện này cho Minh Châu nghe, con bé cũng tỏ ý muốn đi. Điều này cũng không
gây phiền hà gì cho các bạn anh Quang Hùng, họ cho rằng đi càng đông càng vui.
Có Minh Châu đi, đương nhiên anh Quốc Dũng không thể vắng mặt
và anh xin nhập bọn cùng đi. Anh Hùng lén hứa hẹn với anh Dũng anh sẽ sắp xếp
xe để anh Quốc Dũng chở Minh Châu. Anh Quanh Hùng sẽ lãnh phần chở chị Kim Điệp
và tôi đương nhiên sẽ phải bị thất thế để đi với anh Quang Cận. Anh Quốc Dũng mừng
như mở cờ trong bụng. Còn gì bằng khi khổng khi không lại có cơ hội để cho anh
được dịp chở người trong mộng của anh đi picnic. Đường từ thị trấn đến suối
Thanh Bình đi xe đạp cũng mất cả tiếng đồng hồ, được chở Minh Châu phía sau
lưng thì còn hạnh phúc nào hơn. Anh Quang Hùng nói với anh Quốc Dũng:
- "Này ông anh, ông anh phải trả công cho ông mai này thế
nào đây? Lần này tạo cơ hội cho hai người được đi picnic chung, lại được trở
nhau đi xe đạp nữa, ôi còn gì thơ mộng hơn."
Anh Quốc Dũng đương nhiên mang ơn rối rít sự sắp xếp của ông
mai và cũng là ông quân sư quạt mo của mình. Từ ngày đó cho đến ngày đi, anh
nôn nóng ra mặt. Chỉ còn một tuần lễ trước ngày đi, anh lấy xe đạp ra chùi rửa
bóng láng, ngày nào cũng chùi, hết chùi bánh xe, đến chùi sườn xe, đến chùi tay
lái. Mỗi lần anh Quang Hùng đi ngang mà thấy anh Quốc Dũng đang chùi xe anh đều
chọc:
- "Hừm, cái xe bóng láng đến nỗi con ruồi đậu lên cũng
tuột rớt. Để em chỉ cho anh cách này, hôm đi picnic anh cứ lái xe cho nhanh cho
ẩu, lúc thả dốc phải lạng qua lạng lại cho cô nàng sợ, lúc đó chắc chắc cô nàng
sẽ ôm chặt lấy anh. Chao ơi, trời mùa đông lạnh như vầy mà có em ngồi sau ôm chặt
thì còn gì bằng."
Anh Dũng tỏ vẻ thích thú vì lời bày mưu của quân sư tình yêu
của anh. Tôi vừa đấm lưng anh Hùng vừa la oai oái, nói anh ăn nói nham nhở quá.
Minh Châu là bạn, tôi thật không muốn ông anh mình đem bạn ra làm trò cười. Anh
Quang Hùng vừa đưa tay chống đỡ những cái đấm của tôi vừa chạy. Anh nói vọng lại:
- "Nếu anh Dũng có lỡ chở Minh Châu đi lạc đường một
cách cố ý thì quân sư này cũng không đi kiếm đâu. Chỉ nhớ về nhà cho đúng giờ."
Tôi đưa mắt lườm ông anh quỷ quái của tôi, tên Hùng Đểu các bạn
đặt cho anh thật quá đúng. Cũng may những lần anh Quang Hùng nói nham nhở chọc
bạn tôi như vậy, Minh Châu không có ở đó, nếu không nó và anh Hùng lại có một
trận đấu khẩu căng thẳng. Minh Châu tính rất tốt bụng và đạo đức. Con bé lại
thông minh học giỏi nên được các thầy cô và bạn bè trong lớp thương mến. Minh
Châu ít để ai làm nó giận. Chuyện gì xẩy đến với nó, nó cũng cân nhắc xem có
đáng để giận không. Tuy nhiên Minh Châu lại rất láu lỉnh và biết đối đáp, khó
ai chọc ghẹo được nó mà không bị nó trả đũa lại.
Không biết sao những lời chọc ghẹo của anh Hùng lọt đến tai
Minh Châu. Con bé đi tìm tôi:
- "Ông anh mày ghớm lắm, dám bày mưu dàn trận cho Quốc
Dũng với tao. Kỳ này tao sẽ cho ông anh mày biết tay. Mày là bạn thân của tao,
lần này mày phải giúp tao."
Thật ra Minh Châu không cần tôi giúp. Không biết ông trời
thương Minh Châu hay ông trời chơi hai ông anh của tôi, một ngày trước khi đi
picnic, trận banh giữa đội banh của anh Dũng và đội lớp khác phải dời sang ngày
sau, ngay đúng ngày đi picnic. Anh Dũng cay cú trong lòng lắm, nhưng rồi vì thắng
bại của đội banh anh đành bãi bỏ chuyến đi suối Thanh Bình của mình.
Đến ngày đi picnic, chúng tôi hẹn gặp nhau ở nhà anh Kỳ Triết
Học. Mấy chị nữ đã hẹn nhau đi chợ từ sớm. Mấy chị mua bánh mì, chả lụa, trái
cây, nước uống, bỏ đầy giỏ mang theo. Đến lúc khởi hành, Minh Châu bắt đầu thực
hiện chủ ý phục thù của mình, nó bướng bỉnh nhất định đòi anh Hùng phải chở nó
đi, ai chở nó cũng không chịu, nói không quen với mấy anh kia. Anh Hùng trước
đó đã tính toán để chở chị Kim Điệp rồi, anh đời nào muốn bỏ cơ hội này. Tuy
nhiên vì Minh Châu cương quyết quá, chị Điệp cảm thấy ngượng, chị tự động rút
lui nhường chỗ cho Minh Châu và để cho anh Thịnh Ú chở chị đi.
Chị Điệp tuy thất vọng nhưng không phàn nàn gì. Chị là lớn,
có nhường cho Minh Châu nhỏ cũng là chuyện nên làm. Anh Thịnh Ú cười toe toét.
Anh nói "thánh nhân đãi kẻ khù khờ, mèo mù vớ cá rán" khi không anh
được chở con Bướm Vàng. Anh Hùng trông ra cay cú hơn ai hết. Anh tới nói nhỏ với
anh Thịnh Ú dọa anh Thịnh đừng thừa nước đục thả câu. Anh cũng căm Minh Châu lắm,
nó đã phá đám không cho anh được có dịp chở chị Kim Điệp. Căm trong lòng, cho
nên anh kiếm cách trả thù, anh bắt đầu giở trò. Lúc chở Minh Châu đi, anh cứ nhằm
mấy ổ gà mà đi qua khiến xe tưng lên tưng xuống làm cho Minh Châu ngồi phía sau
ê ẩm cả mông. Đã thế mỗi khi thấy có một vũng sình bên đường, anh Quang Hùng nhất
định không tránh, anh cố tình lái xe đi vào ngay giữa vũng sình khiến cho sình
bắn lên tung tóe lấm dơ hết quần áo của Minh Châu. Mỗi khi xe đổ dốc, anh không
thắng cho xe chạy chậm mà cứ để xe lao dốc thật nhanh. Minh Châu la om tỏi phản
đối và lên án anh Quang Hùng kịch liệt. Anh Quang Hùng tỉnh bơ như không, anh
nói:
- "Không thích thì có thể đổi xe."
Tuy nhiên, Minh Châu không vừa, con bé mím môi bướng bỉnh:
- "Nếu mà đổi xe lúc này là trúng kế của anh à. Không ai
ngu dại."
Thế là Minh Châu nhất định chịu đựng để anh Hùng giở trò cho
hết đoạn đường. Gậy ông đập lưng ông, giận quá mất khôn, anh Hùng quên mất chuyện
lúc trước anh bày mưu cho anh Dũng phóng xe đạp ẩu để Minh Châu sợ mà phải ôm
eo. Đến lúc này thì cách lái xe cay cú của anh đã khiến Minh Châu phải ôm eo
anh thật chặt. Lúc đến tới suối, tôi ghé tai anh tôi chọc:
- "Trông ra gậy ông đập lưng ông. Người Minh Châu ôm chặt
eo là anh chứ không phải anh Quốc Dũng."
Anh tôi trông càng cay cú vì lời chọc này của tôi.
Quay qua Minh Châu, nhìn hai ống quần lấm bẩn của bạn, tôi
nói riêng với nó:
- "Mày chơi ông anh tao không lại đâu, chỉ lỗ
thôi."
Minh Châu đưa hai tay xoa mông vẫn còn ê ẩm, miệng rên rỉ
nhưng mặt tươi cười.
- "Tao đau xác, ông anh mày đau tim. Không được đi với
người đẹp, ổng đau hơn tao. Coi như cuộc chiến này tao thắng."
Ở suối, chúng tôi chơi thật vui. Chúng tôi leo suối, trèo
cây, hay tụ tập bên những tảng đá hai bên bờ suối để nghịch nước, tạt nước nhau
và chọc giỡn nhau om sòm. Mấy anh con trai thi đua trèo nên mãi tận trên đỉnh
cao xem ai sẽ là người lên trước nhất, sau đó đưa tay lên trời làm như mình đã
chinh phục được ngọn núi cao nhất của thế giới.
Một vài anh trong lớp trông ra có vẻ theo đuổi chị Kim Điệp
ra mặt. Về bên con gái, dường như cũng có mấy chị để ý đến anh tôi, họ cứ tìm
cách nói chuyện và ở gần bên cạnh anh. Thế nhưng theo như tôi thấy thì anh Hùng
và chị Kim Điệp trông ra thích nhau hơn, chỗ nào cũng thấy hai người họ đứng gần
nhau. Chị Kim Điệp nói chị không dám lội ngang suối tới bờ bên kia, sợ trơn té.
Anh Hùng bắt ngay lấy cơ hội, nắm tay chị dẫn đi. Hai bên bờ suối cách xa nhau
cũng chẳng bao nhiêu, vậy mà hai người nắm tay dẫn nhau bước qua từng tảng đá,
đi mãi mới tới.
Minh Châu nguýt lườm, nó nói hai người đó chỉ kiếm cớ để được
nắm tay. Tôi cười khuyên bạn nên tha cho anh tôi. Sau đó hai đứa tôi đến ngồi
bên bờ suối, vén quần cao lên đầu gối rồi thả chân ngâm xuống nước mát. Nước suối
mát lạnh làm chúng tôi thất thật dễ chịu và Minh Châu cũng quên đi thôi không
cay cú anh tôi nữa.
Đến giờ trưa chúng tôi dọn đồ ăn ra ăn. Chị Điệp và anh Hùng
lại tìm cách ngồi cạnh nhau. Chị Điệp cắt chả, kẹp vào bánh mì và đưa cho anh
tôi. Mấy anh trong lớp la bai bải. Họ nói chị Kim Điệp thiên vị và không chịu.
Chị Điệp mắc cở đỏ mặt, phải làm bánh mì giống y như vậy cho các anh kia. Anh
Hùng tủm tỉm cười xem chừng vui lòng lắm, những ấm ức buổi sáng lúc đi xe dường
như đã tiêu tan. Đồ ăn mang theo tuy sơ sài đơn giản nhưng chúng tôi vì vui đứa
nào cũng ăn ngon miệng. Ăn xong no bụng chúng tôi kiếm mỗi đứa một gốc cây hay
tảng đá ngồi nghỉ. Mấy anh con trai mang đàn ra hát, họ kiếm một miếng đất trống
ngồi thành một vòng tròn nhỏ và hát với nhau. Họ hát bài Nối Vòng Tay Lớn:
"Rừng núi dang tay nối lại biển xa
Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà
Mặt đất bao la, anh em ta về
Gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng
Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam"
Bọn con gái chúng tôi cũng bắt đầu tham dự, chúng tôi kéo đến
ngồi chung, nới vòng tròn cho rộng ra rồi vừa vỗ tay theo nhịp vừa hát chung.
Hát xong bài hát đó chúng tôi còn hát thêm nhiều bài hát nữa.
Một lúc dường như đã không còn bài gì để hát, chị Hậu đề nghị:
- "Hãy chơi một trò chơi mới đi. Mỗi người sẽ nói lên ước
mơ tương lai của mình và các bạn trong lớp sẽ đóng góp ý kiến đoán xem ước mơ của
người đó sẽ có thành sự thật không."
Từ trước tới giờ chưa ai bao giờ chơi trò chơi này, chúng tôi
thấy cũng lạ nên mọi người đồng ý tham dự. Vì là người đề nghị, chị Hậu phải
nói trước. Chị nói:
- "Tôi ước mơ sau này được làm bác sĩ."
Anh Thịnh Ú cười rộ:
- "Bà tên là Hậu Mít Ướt, vừa nhát vừa hay khóc, sau này
làm sao làm bác sĩ, làm bịnh nhân thì hợp hơn."
Mấy người khác cũng cười. Chị Hậu đỏ mặt mắc cở. Chị nghiêm
trang nói điều luật của trò chơi là không được cười bêu nhọ người khác. Mấy anh
chị trong lớp thôi cười và họ quay lại nghiêm chỉnh phê bình và đưa ý kiến về ước
mơ này của chị. Ai cũng nghĩ xác xuất cho chị Hậu trở thành bác sĩ chỉ có hai
mươi phần trăm vì học bác sĩ thì lâu lắm, chị Hậu sẽ đi lấy chồng trước khi học
xong.
Đến phần anh Kỳ Triết Học, anh nói anh muốn trúng số độc đắc.
Anh nói nhà anh nghèo, anh lại học không giỏi thì làm sao có thể trở mình,
trúng độc đắc là phương thức giúp anh đổi đời nhanh nhất. Nhà anh Kỳ nghèo thiệt,
anh mồ côi cha, mẹ anh phải đi hái trà mướn để nuôi con ăn học. Chúng tôi tế nhị,
không ai cười vì ước mơ khó thực hiện được này của anh. Anh Quang Hùng tính xác
xuất và nói rằng cơ hội để trúng số độc đắc của anh Kỳ là một trên vài triệu.
Ước mơ của chị Hồng thì thực tế hơn trúng số:
- "Làm nghề nghiệp gì tôi cũng không quan tâm, miễn sao
công việc này cho phép tôi được đi du lịch khắp nơi trên thế giới."
Các bạn phê bình nói ước mơ này không phải là không thực hiện
được nhưng khó, bởi vì ngoại trừ ở các nước phương tây, những nghề nghiệp ở Việt
Nam lúc đó chưa có nghề nào có điều kiện được đi du lịch thế giới. Mấy anh chị
trong lớp đề nghị chị nên theo nghề chiêu đãi viên hàng không, ít ra cũng được
bay những chuyến bay quốc tế.
Đến phiên anh Quang Cận, anh nói anh muốn làm phi hành gia
bay lên không gian. Từ năm sáu mươi chín, từ khi coi ti vi thấy ba phi hành gia
Mỹ bước chân xuống mặt trăng đến nay anh lúc nào cũng mơ được làm như vậy. Anh
Thịnh Ú vỗ vai anh Quang làm bộ ra vẻ thông cảm:
- "Nước Việt Nam mình còn nghèo nàn chậm tiến như vầy, đến
khi nào mới gửi người lên được không gian? Còn nếu mơ mộng được tham gia vào
phi hành đoàn quốc tế thì tao nghĩ cháu chắt mày sau này có cơ hội hơn mày. Mày
đổi ước mơ ra làm tổng thống hay làm vua đi. Cả thế giới cũng còn có được vài
trăm ông tổng thống hay ông vua, còn phi hành gia chỉ có ba ông. Coi ra xác xuất
làm tổng thống cao hơn."
Cả bọn đều cười lăn về nhận xét này của anh Thịnh. Anh Quang
là người hiền lành, anh không giận, chỉ cười xoà thân thiện. Đến phiên anh
Hùng, anh nói anh muốn làm phi công lái máy bay. Các bạn gật gù nghĩ ước mơ này
của anh có nhiều cơ may thực hiện được. Anh cao ráo, mắt tốt, nếu có chí sẽ
thành công. Thế nhưng Minh Châu không bỏ qua, nó được dịp châm biếm:
- "Anh Hùng mà làm phi công thì hãng máy bay ế khách
không người đi. Lái xe đạp còn không an toàn thì làm sao lái máy bay."
Trong khi chúng tôi đang cười, anh Hùng dơ tay mím môi trợn mắt
ra dáng vẻ doạ nạt Minh Châu, con bé che miệng cười tỏ vẻ đắc thắng vì câu nó
trả đũa vừa rồi của mình.
Anh Thịnh Ú nói anh sau này muốn buôn bán. Anh nói "phi
thương bất phú", làm thương gia mà thành công thì là của cải chất đầy kho.
Sang đến chị Kim Điệp, chị vừa cười vừa nói:
- "Điệp chỉ muốn giàu có, không phải làm việc gì, ra vào
có kẻ hầu người hạ. Một bước lên xe hơi, hai bước xuống xe hơi. Mặc quần áo đẹp,
ăn ngon và ở nhà đẹp."
Nghe chị Điệp nói xong ai cũng khoác tay xì giọng:
- "Xì…., tưởng mơ ước gì, vậy mà cũng nói là mơ với ước.
Bà không cần mơ, bây giờ cũng đã có đủ hết cả những thứ đó rồi. Xe hơi thì
không có, nhưng xe đò thì có. Nhà bà là chủ hãng xe đò. Bà một bước lên xe đò,
hai bước xuống xe đò, cũng chẳng khác gì."
Chị Điệp cười xòa không cãi lại. Sau đó các bạn trong lớp tiếp
tục thay phiên nhau nói lên ước mơ tương lai của mình. Tuy chị Hậu đã đưa ra điều
luật không được nhạo báng bạn bè, các anh chị trong lớp cũng không tránh khỏi
trêu ghẹo lẫn nhau mỗi khi có dịp, mỗi lần như vậy họ được dịp cười lăn.
Vì tôi và Minh Châu không là người trong lớp, hai chúng tôi
chỉ ngồi lắng nghe và cười hùa theo. Đến khi mọi người trong lớp đã nói hết về
họ, chị Điệp quay sang hai đứa chúng tôi:
- "Đến phiên hai cô bé này rồi, cũng phải nói đi chứ đâu
trốn được."
Tôi và Minh Châu lắc đầu từ chối không muốn tham dự, nói
chúng tôi không học chung lớp, nhưng các anh chị trong lớp nhao nhao phải đối,
họ nói đã đi chung ở đây rồi thì phải tham gia trò chơi. Chúng tôi vì thế phải
làm theo. Tôi nhường cho Minh Châu nói trước. Minh Châu nói sau này muốn được
làm phóng viên nhà báo hay làm nhà văn. Đến phiên tôi, tôi nói tôi muốn đi dạy
học nhưng không phải làm cô giáo dạy tiểu học trung học mà làm giảng sư đại học.
Mấy anh chị trong lớp vì không quen thân với hai chúng tôi nhiều lắm nên không
biết đóng góp ý kiến gì, chỉ có anh Hùng gục gặc đầu nói:
- "Ước mơ đơn giản như vậy chắc sau này sẽ làm được."
Tôi không biết anh tôi vì thiên vị em nên nói thế hay anh đã
nói những điều thật nghĩ trong đầu. Tôi cũng ngạc nhiên thấy anh không chỉ
trích hay châm chọc Minh Châu. Trò chơi sau đó thì kết thúc, chị Hậu đưa ra nhận
xét xem ra ước mơ của đám con gái thì thực tế và có cơ hội để đạt được hơn những
giấc mơ không tưởng của các anh con trai. Các anh con trai cười to, nói rằng
làm con trai mơ những việc như vậy mới là người có chí lớn, ai như những nhi nữ
thường tình ngay cả mơ cũng không dám mơ cao, chỉ dám mơ hạn hẹp trong phạm vi
thế giới của mình. Chúng tôi ở lại tiếp tục chơi những trò khác cho đến chiều
thì thu dọn đồ đạc ra về. Buổi sáng sắp xếp xe ai chở ai ra sao thì buổi chiều
đi y như vậy.
Anh Hùng không biết vì mệt hay đã chán, từ sau lúc chơi trò
nói chuyện ước mơ anh trở nên ít nói và trầm lặng hơn. Đến lúc về anh lái xe đạp
rất đàng hoàng và không còn giở những trò tinh quái với Minh Châu như lúc sáng
nữa. Thỉnh thoảng hai người cũng nói chuyện với nhau. Về tới nhà, tôi và Minh
Châu đều thắc mắc về thái độ này, cuối cùng tôi chỉ đoán được một điều:
- "Tao nghĩ chị Điệp mơ ước đời sống giàu có, mà ông anh
tao thì nghèo nên ổng buồn."
- "Đã nói đó chỉ là ước mơ thôi mà, việc gì phải buồn.
Ông anh mày rõ vớ vẩn. Có người nào không mơ được giàu có."
- "Ừ. Con trai mà, tự ái và tự cao, cao như cái núi. Tao
chỉ đoán mò thôi. Hy vọng là không phải."
Chương 7
Ngày tất niên rồi cũng đến, một vài ngày trước đó, các lớp có
mục văn nghệ đã được chọn vào chung kết đều ráo riết tập dượt để chuẩn bị cho
đêm trình diễn. Lớp của tôi chỉ có một tiết mục đơn ca của một bạn học được lọt
vào vòng chung kết nên tôi và Minh Châu không phải đóng góp gì cho lớp của
mình. Lớp của anh Hùng thì khá hơn, cả ba tiết mục của lớp anh đều được vào
chung kết.
Ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết, buổi sáng học sinh chúng
tôi không phải học hành gì cả, các lớp mua đồ ăn và bánh kẹo vào lớp ăn tất
niên. Một số các nam sinh đệ nhị cấp được các thầy cô chủ nhiệm chỉ định ra phụ
trang trí hội trường cho đêm văn nghệ. Trường tôi được phòng giáo dục kế bên
cho mượn hội trường cho đêm biểu diễn. Hội trường phòng giáo dục cũng khá lớn
có thể chứa hết học sinh chúng tôi và phụ huynh đến xem.
Buổi trưa sau khi ăn tất niên xong chúng tôi tan trường về
nhà. Đến tối chúng tôi quay lại hội trường sân khấu bên phòng giáo dục. Những học
trò có tiết mục biểu diễn đã lo đến sớm trước để tập dượt lần chót. Minh Châu,
anh Quốc Dũng và tôi vì không có phần biểu diễn nên đến trễ hơn, chúng tôi đi
thẳng vào hội trường tìm chỗ ngồi. Hội trường lúc đó cũng đã có khá đông học
sinh và phụ huynh đến tham dự. Những thầy cô giám khảo thì ngồi trên hàng ghế
danh dự đầu tiên. Trong lúc ba đứa chúng tôi đi lanh quanh một hồi kiếm chỗ thì
anh Quang Cận từ một hàng ghế trên đầu đưa tay vẫy ngoắc chúng tôi lên:
- "Sao bây giờ mới tới? Thằng Hùng nói anh đến sớm dành
chỗ này cho mấy em. Anh chờ ở đây từ nẫy giờ."
Tụi tôi ngỏ lời cám ơn anh Quang Cận và ngồi xuống chỗ của
mình. Anh Quang vì không có mặt trong các tiết mục nên ngồi xem với chúng tôi,
anh chọn ngồi bên cạnh tôi. Anh Quốc Dũng nháy máy với tôi, anh sau đó đổi chỗ
sang ngồi phía bên kia Minh Châu. Hai anh con trai ngồi hai bên để hai đứa con
gái tôi ngồi giữa. Minh Châu nói với tôi:
- "Ông anh mày kể ra cũng chu đáo và tỉ mỉ lắm, biết lo
và sắp xếp trước cho em."
Tôi gật đầu đồng ý với lời nhận xét này của Minh Châu. Anh
tôi tuy ra ngoài đường thì ngông cuồng và tự đại nhưng đối với người thân trong
nhà anh là một người biết chăm sóc và lo lắng mọi chuyện.
Buổi văn nghệ tối hôm đó xem ra rất khá. Các tiết mục của các
lớp đều hay và đều đa dạng. Vì biểu diễn ở hội trường trong phòng kín nên âm
thanh nghe cũng hay hơn nếu biểu diễn ở ngoài trời. Tiết mục hợp ca của lớp anh
Hùng tuy hay nhưng cũng chỉ như những tiết mục hợp ca khác, không có gì đáng để
nói tới. Tiết mục song ca của anh và của chị Điệp thì đáng nói tới hơn. Khi tên
hai người được giới thiệu ra thì hội trường vỗ tay nhiệt liệt. Một số các anh
huýt sáo inh ỏi. Khỏi nói cũng biết những huýt sáo đó là dành cho chị Điệp và
những tiếng vỗ tay của các chị là dành cho anh tôi.
Anh Hùng thường ngày rất thích hát nhạc tiền chiến, nhưng hôm
đó lên sân khấu anh và chị Điệp lại hát bài Lãng Du, một nhạc phẩm trẻ ngoại quốc
dịch sang lời Việt. Những năm đó loại nhạc trẻ ngoại quốc rất thịnh hành và được
giới thanh niên học sinh ưa thích. Anh Quang Hùng đã bỏ sở thích nhạc tiền chiến
của mình sang một bên để biểu diễn một bài theo sở thích khán giả. Không biết
vì ăn khớp hay vì có tập dượp chu đáo, biểu diễn của hai người rất có hồn. Ang
Hùng ngồi trên ghế vừa đánh đàn vừa hát, chị Điệp đứng bên cạnh hát. Tiếng hát
của chị thì thanh, cao và trong, tiếng hát của anh tôi thì trầm và ấm. Xuất sắc
nhất là lúc họ hát bè, anh tôi đã khéo léo chế ra điệu bè nghe hay và lạ.
"…Lãng du khắp nơi, anh ước mong được ôm em trong giấc mộng
Lãng du khắp nơi xin cánh tay chàng kề em êm dưới gối ,
Xin cho đôi ta yêu đắm say hương thời gian thêm ngất ngây đời
phiêu lãng ôi đẹp thay ..."
Sau khi bài hát được chấm dứt, mọi người vỗ tay nhiệt liệt,
các thầy cô giáo giám khảo cũng gục gặc đầu ra vẻ hài lòng.
Tối đó tôi cũng thấy anh Khiêm. Khi anh Khiêm cùng với lớp của
anh bước lên sân khấu để biểu diễn tiết mục hợp ca của mình, nhận ra tôi đang
ngồi ở hàng ghế bên dưới gần sân sấu, anh nhìn tôi nheo mắt ra dấu chào. Tôi
cũng gật đầu nhẹ chào lại anh và đưa tay ra dấu hiệu chúc anh may mắn.
Màn kịch ông táo về trời của lớp anh Quang Hùng được sắp xếp
vào màn biểu diễn cuối cùng của đêm văn nghệ. Anh Hùng đóng vai ông táo, một
anh trong lớp làm Ngọc Hoàng, anh Thịnh Ú làm quân sĩ, một số anh chị khác đóng
những vai phụ khác. Đến lúc anh Hùng bước vào chầu Ngọc Hoàng thì màn kịch bị bể
đĩa. Lúc anh từ bên hông sân khấu chuẩn bị bước ra thì áo dài ông táo của anh mặc
vì dài quá nên vướng vào cây đinh ở bên hông sân khấu, anh gỡ hoài không ra.
Lúc đó mấy người dưới hội trường bắt đầu lên tiếng cười khúc khích. Gỡ hoài
không được, anh Hùng nóng lòng đưa tay dựt mạnh, dựt mạnh quá anh mất thăng bằng
té ra ngay giữa sân khấu. Tới lúc đó thì hội trường cười ồ cả lên. Tôi tưởng
anh tôi vì như thế sẽ quê mặt chạy vào trong hậu trường. Ngọc Hoàng, quân sĩ và
các nhân vật khác trên sân khấu lúc đó không biết xử trí ra sao, họ cứ vậy đứng
ngẩn mặt ra. Anh Hùng không chạy như tôi đã nghĩ, sau khi tự mình đứng lên, anh
nhanh trí lèo lái câu chuyện. Anh vòng tay tâu với Ngọc Hoàng:
- "Muôn tâu Ngọc Hoàng. Quân hầu của Ngọc Hoàng lười biếng
không chăm sóc thiên đình cho chu đáo, khiến cho táo thần bị té. Thử hỏi nếu
người bị té này không phải là táo thần mà là Ngọc Hoàng hay một trong những người
trong thượng giới thì hậu quả sẽ ra sao. Xin Ngọc Hoàng xử tội đánh cho tên hầu
mấy trượng làm gương."
Lúc đó mấy nhân vật trên sân khấu còn đang ngỡ ngàng vì tình
huống vừa xẩy ra và không biết phải làm gì, ngay khi thấy anh Hùng nói những
câu vừa rồi, anh đóng vai Ngọc Hoàng vội vàng chụp ngay lấy cơ hội và nương
theo đó nói luôn:
- ‘Táo quân nói rất đúng. Mấy tên quân hầu bê trễ biếng nhác
này cần được phạt làm gương.’
Nói xong anh Ngọc Hoàng kêu người đem anh quân hầu Thịnh Ú ra
đánh mấy hèo. Anh Thịnh nhăn mặt làm hề ra bộ như oan ức đau đớn lắm. Cả hội
trường càng được dịp cười thêm. Tuy bị bể đĩa, nhóm kịch của lớp anh Hùng đã biểu
diễn một cách khá xuất sắc và được mọi người thưởng thức và tán thưởng.
Buổi văn nghệ tất niên chấm dứt, các thầy cô giám khảo tuyên
bố kết quả của cả ba môn tập san, bích báo và văn nghệ. Lớp tôi không đoạt được
giải nào văn nghệ nhưng đoạt giải nhất môn bích báo. Lớp anh Hùng, bài hợp ca
thì không được giải gì, bài song ca của anh và chị Phượng được đoạt giải nhất
trong bộ môn song hoặc đơn ca. Vì không có lớp nào tham dự môn kịch, vở kịch
ông táo của lớp anh đương nhiên được đoạt giải không cần tranh đua.
Sau đêm văn nghệ tất niên đó, anh Hùng và chị Điệp có thêm một
danh hiệu mới, mọi người trong trường gọi họ là cặp Kim Đồng Ngọc Nữ của 11C1.
Đương nhiên hai người họ thích biệt danh này lắm, mỗi khi nghe ai gọi như vậy
thì họ chỉ tủm tỉm cười.
Vài ngày sau khi chúng tôi đã được nghỉ Tết, mẹ tôi từ Sài
Gòn lên thị trấn thăm chúng tôi và ăn Tết với gia đình dì Hai. Ngoài hai anh em
chúng tôi, cả gia đình dì Hai ai cũng vui. Đã bao năm rồi dì Hai mới có dịp ăn
Tết với cô em gái thương yêu của dì. Lúc mẹ lên tới nơi, tôi thấy mẹ vui mừng để
lộ ra mặt. Mẹ thấy đời sống anh em tôi đã được ổn định sung túc, hai anh em
không còn cảnh đi lêu bêu ngoài đường như lúc ở Sài Gòn nữa, mẹ nói mẹ thật vui
lòng. Nhân thấy mẹ đang vui như vậy, anh em tôi xin mẹ để chúng tôi được tiếp tục
ở nhà dì dượng Hai. Chúng tôi nói chúng tôi thích cuộc sống ở đây và đã có nhiều
bạn thân, chúng tôi thật không muốn quay về Sài Gòn. Lần này mẹ tôi đã thật dễ
dãi và chấp thuận lời xin này ngay. Thế là anh em tôi được cho ở lại nhà dì Hai
đi học cho đến khi anh Hùng học hết lớp 12. Tin này không những chỉ là tin vui
cho gia đình dì Hai và anh em chúng tôi, Minh Châu cũng mừng không kém. Nó nói:
- "Mẹ mày mà lên bắt anh em mày về thì tao sẽ buồn lắm."
Năm đó mọi người chúng tôi ăn một cái Tết rất vui vẻ.
Chương 8
Trong trường tôi có một thầy giáo nổi tiếng là khắc nghiệt và
hay đánh học trò. Ở dưới những lớp tiểu học chuyện học trò bị thầy cô giáo đánh
đòn là chuyện bình thường, chúng tôi lúc nhỏ vẫn bị các thầy cô giáo tiểu học
khẻ tay bằng thước cây hoặc là bị bắt quỳ gối. Thế nhưng chuyện đánh học trò ở
những lớp trung học thì thật là hiếm hoi. Các thầy cô dậy trung học hầu như
không ai đánh học trò nữa, nhất là đối với các anh chị học đệ nhị cấp từ lớp mười
trở lên. Các thầy cô thường đối xử với học sinh những lớp này như người lớn.
Thầy Đoàn dạy môn sử địa và thường hay bợp tai học trò, bất kể
người đó là con trai hay con gái. Thầy được học trò tặng danh hiệu là
"Hung Thần". Thầy Đoàn đã dạy ở trường hơn mười năm rồi. Danh hiệu
này của thầy do ai đặt ra và đặt năm nào thì không ai còn được biết gốc tích của
nó nữa, nhưng riết rồi học trò không ai không biết danh hiệu Hung Thần của thầy.
Thầy dò bài, học trò nào không thuộc bài thì sẽ bị bợp tai. Học trò không vẽ bản
đồ địa lý cũng ăn bợp, ngồi trong lớp nói chuyện cũng ăn bợp, nhai kẹo chewing
gum cũng ăn bợp. Nói chung không có chuyện gì thầy không bợp tai. Có lúc, nếu đứa
học trò ngồi xa quá và thầy không muốn đi tới, thầy sẽ lấy bất cứ món gì có
trên bàn để ném vào học trò đó. Không biết thầy Đoàn trước kia đã có từng là xạ
thủ được huấn luyện bắn súng hay ném tiêu hay không nhưng thầy ném rất trúng và
chính xác, trừ phi học trò cố tình né sang một bên. Nếu để thầy ném cho trúng
người thì thôi, thầy sẽ bỏ qua tiếp tục dạy học. Nhưng nếu cố tình né khiến thầy
ném trật thì thật đáng tội cho học trò đó, thầy sẽ đi đến tới tận chỗ ngồi và lần
này thì dùng tay bợp thẳng sức. Riết rồi học trò không ai dám né tránh mỗi khi
thầy Đoàn ném đồ vào người nữa, ai làm lỗi bị thầy ném đồ thì ráng ngồi im. Học
trò lớp này truyền tai lớp kia, chúng tôi không hẹn đều làm giống nhau. Mỗi lần
đến giờ sử địa trước khi thầy Đoàn lên lớp, mọi ngươi cùng nhau dọn sạch sẽ bàn
thầy giáo không để món gì lại trên bàn, chỉ để lại vài phiên phấn cho thầy viết
bảng. Như vậy nếu thầy Đoàn có muốn ném đồ vào học trò thì cũng chỉ là mấy cục
phấn, có trúng cũng không đau lắm.
Cái tên Đoàn của thầy đã trở nên quên lãng, nếu có được nhắc
tới là chỉ khi nào trước mặt các thầy cô giáo khác. Đối với học trò trong trường,
danh hiệu Hung Thần mới là tên chính của thầy. Nữ sinh trong trường sợ thầy như
sợ cọp. Hôm nào có ai lỡ không thuộc bài hay quên làm bài thì ngày đó người đó
lo sợ phập phồng cả buổi, sợ sẽ bị gọi trúng tên lên dò bài. Thế nhưng khổ một
điều, có những nữ sinh tuy ở nhà đã học thuộc bài văn vắt, nhưng khi bị gọi lên
bục trả bài thì họ đã bị khiếp đảm hồn vía bay lên mây và không làm sao nhớ bài
được, hoặc có nhớ thì cũng chỉ ấp a ấp úng không nói rõ câu và như thế họ lại bị
ăn bợp tai đau điếng. Không phải nếu là con gái thì thầy Đoàn sẽ nhẹ tay, con
gái hay con trai thầy đều đánh thẳng thừng như nhau.
Anh Quang Hùng cũng không ngoại lệ, từng là một nạn nhân ăn bợp
tai của thầy Đoàn. Nghe nói anh Hùng hôm đó cùng với anh Qnang cận thì thào nói
chuyện gì đó trong lớp lúc thầy Đoàn đang giảng bài, thầy tức lắm lấy phấn ném
vào hai người. Anh Quang Cận biết thân nên ngồi yên nhận lãnh viên phấn chọi
trúng ngay người. Anh Quang Hùng thì bướng bỉnh hơn, anh né qua một bên thế là
viên phấn chọi không trúng anh. Điều này khiến thầy Đoàn nổi nóng, đang từ trên
bục giảng thầy đi ngay xuống lớp tới chỗ anh Quang Hùng, bợp cho anh một bợp
tai. Anh Quang Hùng đau thì không nói nhưng mất mặt với đám đệ tử trong lớp và
mấy chị con gái thì nhiều. Anh ức lắm để bụng nhưng không dám nói gì. Có cãi lại
thầy Đoàn cũng chỉ làm cho thầy tức thêm và đánh thêm thôi. Thấp cổ bé miệng,
kiện cáo không được mà than phiền không xong, anh Quang Hùng tự mình tìm cách
trả thù.
Sau khi lớp anh Hùng đi cắm trại ở suối Thanh Bình về, sang đến
ngày hôm sau đi học lại đa số những người trong nhóm đều quên không vẽ bản đồ địa
lý để nộp. Chị Hậu sợ lắm, lỡ mà thầy Đoàn gọi tên chị thì coi như chắc chắn chị
không những ăn con zero mà còn được tặng thêm cái bợp tai đau điếng. Chị Hậu sợ
đến độ không muốn vào lớp học. Một số các anh chị khác cùng hoàn cảnh cũng biểu
hiện sự lo sợ không kém.
Môn địa lý ngày thường vốn vẫn là môn học tẻ nhạt khô khan đối
với đám học trò ham vui hơn học. Những con số về chu vi, toạ độ, dân số, khí hậu
thì lại càng khó nuốt và khó nhớ. Giờ đây thêm màn phải nộp bản đồ vẽ quốc gia
các nước trên thế giới, các bạn lớp anh Quang Hùng càng cảm thấy ngao ngán chán
chường. Anh Hùng đột nhiên bày ra một ý kiến vừa trả thù riêng vừa trả thù
chung. Anh rủ cả bọn trốn học giờ thầy Đoàn, như vậy thầy không làm sao bợp tai
ai được. Tuy nhiên các bạn trong bọn đều sợ, tội không làm bài đã lớn rồi, tội
cúp cua càng lớn hơn, sẽ bị gọi lên phòng giám thị, sẽ bị phạt và bị gửi giấy về
phụ huynh. Anh Hùng đưa ra lập luận:
- "Tụi mày đừng lo. Một cây đũa thì dễ bẻ, cả một nắm
đũa thì khó bẻ, nếu trốn học một vài đứa thì mình mới bị bắt và bị phạt còn nếu
cả lớp nghỉ hết thì trường không phạt mình đâu. Nếu có phạt thì phạt cả lớp,
càng vui. Lúc nó người phạt tụi mình sẽ là thầy giám thị chứ không phải thầy
Hung Thần. Cùng lắm thì thầy giám thị bắt mình đi làm vệ sinh cuối tuần hay bắt
ở lại trễ là cùng. Như vậy cũng còn hơn bị Hung Thần cho ăn bợp tai sưng mặt. Còn
nữa, nếu thấy cả lớp đều bỏ học thầy giám thị sẽ điều tra lý do, lúc đó cả lớp
đồng lòng tố tội Hung Thần thì trường sẽ biết tội ông ta. Cả lớp làm như vậy
Hung Thần không trả thù cá nhân đứa nào được."
Những bạn trong đám Thất Hiệp sau khi nghe anh lý luận thì dường
như cũng bùi tai nên đã có vẻ nghiêng theo. Anh Quang Hùng được trớn, nóí luôn:
- "Từ trước tới nay không ai làm gì Hung Thần. Đã đến
lúc mình phải cho ổng biết học trò tụi mình cũng có cảm giác và giá trị, không
phải ai muốn đánh đập gì thì đánh."
Ba anh Quang, Thịnh và Kỳ đều ưng thuận, đồng lòng làm theo lời
khuyên làm bậy của anh Hùng, nhưng các chị thì nhát hơn nên vẫn ngần ngừ. Anh
Quang Hùng tiếp tục thuyết phục:
- "Mấy bà đừng lo. Nếu về trường có truy tội ra thì mọi
người cứ đổ tội cho thằng Hùng này. Xưa nay các bạn vẫn gọi thằng Hùng này là
Hùng Đại Ca, thế thì lần này để đại ca lo cho."
Sau câu nói đầy nghĩa khí đó anh Hùng đã hoàn toàn thu phục
được lòng của mọi người trong đám. Sau đó họ đi dụ hết những bạn còn lại trong
lớp. Lập lại những lời lẽ như anh Hùng đã nói, nhóm Thất Hiệp đã nhanh chóng
thuyết phục được hết cả lớp cúp cua giờ địa lý. Lớp của thầy Đoàn là giờ thứ
hai, do đó ngay sau khi giờ học đầu chấm dứt tất cả mọi người trong lớp anh
Hùng chia nhau ra từng toán nhỏ lẻn ra khỏi trường. Trước khi đi, anh Hùng đi
ngang qua lớp tôi, gọi tôi đến thì thầm nói cho tôi biết kế hoạch của lớp anh để
tôi nếu không thấy anh cũng khỏi lo. Lúc đó đang giờ nghỉ giải lao, tôi đang đứng
ở cửa lớp và Minh Châu cũng có mặt ở đó, nghe tôi kể về kế hoạch của anh Hùng mắt
nó sáng lên:
- "Cha, chuyện làm này nghe hấp dẫn đó nghe, cả lớp trốn
học đi chơi, Tao chưa thấy ai làm vậy bao giờ." Nó quay sang rủ rê tôi.
"Ê, ngàn năm một thủa sao mình không đi theo? Tao đoán họ chắc sẽ có nhiều
mục thú vị."
Tôi từ chối không muốn đi. Tôi xưa nay chưa bao giờ cúp cua,
lúc nào cũng là học sinh gương mẫu, chuyện này với tôi là chuyện không chấp nhận
được. Nhưng sau một hồi Minh Châu nài nỉ ỉ ôi quá tôi cũng siêu lòng nghe theo
bạn, trong lòng mang hai cảm giác lẫn lộn vừa lo sợ vừa thích thú hồi hộp.
Hai đứa chúng tôi vội vã vào lớp lấy cặp, Minh Châu mặt giả vờ
đau đớn, nó nói với anh trưởng lớp:
- "Ông Thành, tui đau bụng quá chịu không nổi, tôi nhờ
nhỏ này đưa tôi về nhà uống thuốc, nói dùm với thầy giáo giờ sau dùm tui. Chừng
vài tiếng tụi tui quay về lại."
Thành trưởng lớp nhìn tôi, nhưng tôi chỉ đứng im không nói
gì. Tôi thật không biết phải nói sao, nói dối thì tôi thấy ngượng miệng, nói
thiệt thì sẽ làm bể mánh Minh Châu. Tôi chỉ đành xài chiêu thức ‘không hỏi
không nói’. Thấy tôi không lên tiếng, Thành trưởng lớp tưởng tôi đồng lòng, vả
lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó đóng kịch y như thật của Minh Châu thật khó ai
không tin được:
- "Ừ hai bạn đi đi để tui nói cho. Uống thuốc xong nếu
thấy khỏe thì quay lại."
Minh Châu gật đầu cám ơn Thành trưởng lớp rối rít, nó nhanh
chóng kéo tôi đi ra cửa, vừa đi vừa thì thào:
- "Đi nhanh đi mày, tao sắp phì cười đây, bể mánh bây giờ."
Tôi lấy tay nhéo bạn:
- "Tao nghĩ mày sau này đi làm nghệ sĩ đóng kịch như Kim
Cương là đúng nghề. Trông y như thật."
Hai đứa tôi cười khúc khích chạy nhanh ra cửa đuổi theo đám bạn
anh Hùng. Ra đến đường muồng vàng chúng tôi đã bắt kịp bọn anh. Thấy hai đứa
tôi anh Hùng ngạc nhiên.
- "Hai con bé này cũng cúp cua theo à? Có biết chết là
gì không? Đi về đi học ngay."
Minh Châu cãi lại:
- "Mấy người cúp cua thì được, tụi này cúp cua thì không
cho."
- "Nhỏ mà đã bày đặt trốn học."
Anh Hùng bắt chúng tôi quay về lớp học lại nhưng Minh Châu nhất
định không nghe. Cuối cùng các anh chị trong lớp phải nói vào:
- "Thôi, hai cô nhỏ đó đã lỡ ra tới đây rồi, cho họ đi
luôn đi."
Được các bạn trong lớp nói xin cho, anh Quang Hùng mới bằng
lòng cho hai chúng tôi đi theo. Hôm đó mọi người rủ nhau vào nhà chị Hậu chơi.
Nhà chị Hậu cách trường học không xa, sau nhà chị có vườn trái cây lớn lắm, cả
bọn bàn tính về đó ăn một chầu mít và sầu riêng.
Chúng tôi đã có những giờ phút vui vẻ ở trong vườn trái cây
nhà chị Hậu. Mấy anh con trai thì trèo cây làm dáng khôi hài như những con khỉ
hái mít, mấy chị con gái ở dưới đất chỉ cho họ trái nào có thể hái được. Sầu
riêng thì chúng tôi không phải hái, trái sầu riêng khi chín tới sẽ tự rụng vào
ban đêm. Mấy đứa con gái chúng tôi đi chung quanh vườn lượm sầu riêng rụng đem
vào nhà xẻ ra ăn. Anh Hùng không quen ăn sầu riêng, anh nhăn mặt bịt mũi than
giống trái gì mà thúi quá. Các bạn trai không tha cho anh, họ đè anh ra nhét sầu
riêng vào miệng anh.
- "Lạc thú thế gian là được ăn sầu riêng, mày không ăn
thì uổng phí cuộc đời."
Anh Hùng la bai bải, vừa chạy vừa phun phì phì sầu riêng từ
trong miệng ra.
- "Lạc thú gì thì tao chưa thấy, chỉ biết nó có mùi giống
như mấy thằng mày đang bụng đầy hơi mấy ngày rồi xịt… gió."
Mấy chị con gái ồn ào phản đối nói anh Hùng ăn nói nham nhở
quá. Anh Hùng cười lớn rồi chạy vào nhập bọn với những bạn đang xẻ mít. Mọi người
dường như không còn nhớ tới trường học là gì nữa. Thầy Đoàn và những cái bợp
tai nẩy lửa của thầy đã không còn trong đầu của bất cứ ai, chúng tôi cười giỡn
và chọc ghẹo nhau om sòm.
Chơi ở nhà chị Hậu chừng hơn một tiếng đồng hồ thì mấy chị
trong lớp nhắc phải quay về trường lại. Mấy anh con trai than van rằng vui quá
họ không muốn về và muốn nghỉ luôn cả ngày. Thế nhưng mấy chị thì muốn quay lại
học hai giờ học còn lại. Họ nói họ chỉ tẩy chay giờ thầy Đoàn thôi chứ không có
ý định nghỉ luôn mấy giờ kia. Mấy anh con trai vì vậy đành phải nghe lời và cả
bọn cùng nhau dọn dẹp, lên đường về lại trường, vừa đi vừa tiếc rẻ những giây
phút vui chơi ngắn ngủi. Chị Hậu đề nghị vui như vậy thì chúng tôi nên họp nhau
lại một lần nữa ở nhà chị vào ngày Chủ Nhật, mọi người hoan hỉ tán đồng.
Chúng tôi căn giờ để về trường, khi về tới nơi thì cũng vừa
lúc giờ giải lao giữa hai giờ học. Lúc đó cả trường đã xôn xao bàn tán chuyện cả
lớp 11C1 cúp cua giờ thầy Đoàn. Mấy học trò của những lớp bên cạnh tò mò nhìn
sang lớp anh Hùng xem câu chuyện sẽ chuyển biến ra sao. Giống như mọi người đã
đoán, ngay sau khi học trò lớp anh Hùng về tới, thầy giám thị đã tới tận lớp.
Tuy giờ tiếp đó là giờ toán, thầy giám thị nói với thầy dạy toán nhường giờ để
thầy nói chuyện với cả lớp về chuyện cúp cua. Lúc đó tôi và Minh Châu cũng đã về
lớp của mình. Vì chỉ có hai đứa vắng mặt và xưa nay vẫn là học trò ngoan của lớp
nên chúng tôi không bị nghi ngờ gì. Lớp anh Hùng thì lại khác, thầy giám thị
làm dữ lắm. Thầy hăm sẽ mời phụ huynh lên nói chuyện và phạt nặng các học sinh.
Anh Hùng đứng ra nhận tội cho cả lớp, anh nói anh là người chủ mưu xúi dục và
xin tội cho mọi người. Thầy giám thị dẫn một mình anh Hùng về phòng giám thị
nói chuyện riêng, thầy để cả lớp được tiếp tục học giờ toán.
Chừng một tiếng sau, thầy giám thị quay lại và thông báo tha
không báo cáo cho phụ huynh nhưng phạt cả lớp sáng Chủ Nhật tuần đó phải đến
trường làm vệ sinh. Bị phạt nhẹ như vậy cả lớp ai cũng thở ra nhẹ nhõm. Nhưng
anh Hùng thì lại khác, lúc thầy giám thị tới tuyên bố như vậy thì anh vẫn còn bị
giữ lại trên văn phòng chưa được thả ra. Có chị nói lúc anh Hùng bị dẫn lên văn
phòng, chị hình như thấy có cả thầy Đoàn bước vào trong đó. Bạn bè cũng thương
và lo cho anh Hùng, họ không biết chuyện gì đã và đang xẩy ra trong căn phòng
đang đóng cửa đó. Bỗng nhiên anh Hùng trở thành một anh hùng của lớp 11C1, một
anh hùng đã dám xả mình đứng ra nhận tội cho mọi người.
Đến giờ tan học, học trò trong trường đã vể cả rồi nhưng anh
Hùng vẫn chưa được thả ra, mấy người bạn trong nhóm của anh lo lắm. Họ nán lại
trường, đứng lòng vòng trước cửa phòng thầy giám thị chờ anh ra. Tôi và Minh
Châu cũng ở lại chờ anh. Mãi một lúc lâu cửa phòng thầy giám thị mới mở, chúng
tôi thấy thầy Đoàn bước ra trước nhất, khuôn mặt thầy vẫn khó đăm đăm như ngày
thường. Đi ngang qua đám chúng tôi, thầy không nhìn ai. Chúng tôi thấy thái độ
thầy Đoàn như vậy càng đâm lo. Dám tổ chức trốn học lớp Hung Thần như vậy, anh
Hùng quả đáng tội chết, kỳ này thầy Đoàn trả thù thì không cách nào gỡ kịp. Chị
Hồng than thở:
- "Quang Hùng kỳ này tiêu tán đường rồi, Hung Thần mà ra
tay trả thù thì chỉ có trời cứu."
Anh Bá Kỳ càng thê lương hơn:
- "Chắc nãy giờ ở chỏng Hung Thần đã đánh tra tấn thằng
Hùng nhừ tử, có ra được khỏi phòng đó thì cũng chỉ là cái xác bầy nhầy. Kỳ này
thằng Hùng làm tử sĩ vong thân vì tụi mình rồi."
- "Ôi, thằng Hùng thật là vĩ đại, nó có thua gì những
anh hùng dân tộc ngày xưa. Nó dám xả thân cho bạn bè." Anh Thịnh Ú nói
thêm.
Mấy người con gái không nói gì nhiều nhưng ai cũng tỏ vẻ lo lắng
ra mặt, nhất là chị Kim Điệp. Cuối cùng thì anh Hùng cũng bước ra khỏi phòng thầy
giám thị, chúng tôi chạy bao quanh lấy anh xem anh ra sao, có đúng là đã bị tra
tấn khủng khiếp như mấy anh con trai đã diễn tả không. Thế nhưng anh Quang Hùng
dường như không mất đi một sợi tóc. Anh điềm đạm bước ra, sau đó không quên
quay lại chào thầy giám thị ra về. Chúng tôi bước đi theo anh. Trên đường, mọi
người hỏi chuyện anh tới tấp, cố tìm hiểu xem chuyện gì đã xẩy ra trong mấy giờ
đồng hồ anh bị nhốt trong phòng với thầy giám thị và thầy Đoàn. Anh Quang Hùng
cảm thấy thích thú lắm vì được mọi người quan tâm. Anh càng làm già, không trả
lời gì, chỉ vừa đi vừa tủm tỉm cười. Mãi một lúc sau anh mới chịu nói:
- "Thằng Hùng này đã dám rủ các bạn trốn học thì thằng
Hùng này sẽ chịu lấy một mình. Các bạn lo lắng làm gì."
Sau đó anh quay sang nói với các anh trong băng Thất Hiệp một
cách nặng mùi kiếm hiệp:
- "Tao đã được tụi bay tôn làm đại ca thì phải làm sao
cho đúng tác phong đại ca. Thôi đi, đừng lải nhải những lời thường tình nhi nữ
nữa."
Những lời nói của anh Hùng càng làm đám bạn của anh phục anh
sát đất. Họ càng lên tiếng khen ngợi anh. Càng thương anh họ càng căm ghét Hung
Thần.
- "Có một ngày mình sẽ trả món nợ này với Hung Thần."
Anh Thịnh Ú nói.
- "Thôi đi, oán thù gì mà trả. Thật ra thầy Đoàn cũng
không phải là người xấu như mình nghĩ đâu." Anh Hùng gạt đi.
Mọi người đang nói xôn xao, thấy anh Hùng nói vậy đều ngạc
nhiên nhìn anh. Anh Hùng giải thích.
- "Thật ra người xin thầy giám thị đừng báo cho phụ
huynh và đừng phạt mình nặng chính là thầy Đoàn."
- "Tao không tin ổng là người tốt như vậy." Anh Kỳ
tỏ vẻ nghi ngờ. "Ổng làm vậy là để giả nhân giả nghĩa che mắt thiên hạ."
- "Không phải đâu." Anh Hùng tiếp tục. "Trông
thầy có vẻ thật tình. Thầy không làm gì tao, chỉ hỏi lý do tại sao tụi mình trốn
học giờ thầy. Tao có sao nói vậy kể cho thầy nghe. Nói từ trước tới giờ thầy
đánh tụi mình dữ quá nên tụi mình sợ. Thầy nghe xong có vẻ ngạc nhiên lắm. Có lẽ
những gì thầy làm từ trước tới nay là không có ác ý. Thầy chỉ là nóng tính
thôi. Thầy giám thị cũng không la tao. Thầy nói, kỳ sau nếu lớp có vấn đề gì với
thầy cô giáo thì phải lên báo với nhà trường, đừng tự mình giải quyết như vậy."
- "Rồi mấy ổng tha cho mày hả?"
- "Tha gì mà tha. Có tội thì vẫn phải bị phạt. Tao bị phạt
nặng. Cả lớp chỉ bị phạt có sáng Chủ Nhật làm vệ sinh, tao bị tới bốn Chủ Nhật
lựng. Đã vậy nguyên một tháng, mỗi ngày nửa tiếng sau khi tan học phải ở lại phụ
thầy Đoàn, thầy sai gì làm đó."
Không ai để ý, nhưng tôi nhận ra cách xưng hô của anh Hùng.
Anh đã không còn gọi thầy Đoàn là Hung Thần nữa.
Anh Hùng làm đúng theo như bị phạt, mỗi sáng Chủ Nhật anh lên
trường làm vệ sinh trong trường. Anh đi lượm rác trong sân, quét sạch các hành
lang các lớp học và lau văn phòng họp thầy cô. Học trò lớp của anh tuy chỉ bị
phạt có một ngày, nhưng vì thương anh Hùng cho nên ba Chủ Nhật còn lại nhóm Thất
Hiệp của anh cũng vẫn lên trường phụ anh làm vệ sinh. Thật ra tôi thấy bị phạt
làm vệ sinh như vậy đối với họ lại càng là cái cớ cho họ có dịp đi chơi. Khi gặp
mặt nhau như vậy họ vui không thua gì đi picnic, vừa làm việc họ vừa phá phách
chọc ghẹo nhau như lệ thường. Phụ giúp anh Hùng làm vệ sinh trường cho mau
chóng, bọn họ lại kéo nhau vào nhà chị Hậu ăn trái cây.
Sau sự việc lần đó, thầy Đoàn đã bớt đánh học sinh rất nhiều,
thái độ của thầy đã bớt cay nghiệt hơn khi lên lớp. Những ngày anh Hùng bị phạt
ở lại trường cho thầy sai việc đã tạo cho anh cơ hội nói chuyện và gần gũi với
thầy hơn. Theo như anh kể thái độ của thầy đánh học trò hoàn toàn là do tính
nóng nảy của thầy. Từ ngày chuyện cúp cua của cả lớp xẩy ra và sau lúc ở trong
phòng giám thị mấy giờ đồng hồ nghe anh Hùng lên án, thầy tỉnh ngộ nhận thức được
sự sai quấy của mình. Thầy sau này dặn học trò hễ khi nào thấy thầy lên cơn
nóng giận thì nhắc cho thầy nhớ để thầy sửa.
Anh Quang Hùng càng lúc càng trở nên thân thiết với thầy
Đoàn. Sau khi một tháng thời hạn bị phạt phải ở lại sau giờ học cho thầy sai đã
qua rồi, anh vẫn tiếp tục ở lại trường mỗi ngày giúp thầy các việc sổ sách. Thỉnh
thoảng anh còn đến nhà thầy giúp mấy việc nặng nhọc quanh nhà. Hai thầy trò
trông ra tâm đắc và thân thiết lắm. Thầy Đoàn ít giao thiệp với ai, tính khí
khó khăn của thầy khiến thầy không có bạn bè gì nhiều. Học trò không ai đến
thăm bao giờ. Thầy sống lặng lẽ cô độc một mình trong căn nhà nhỏ. Anh Hùng
càng ngày càng hiểu và thương thầy. Mãi sau này nghe anh kể chúng tôi mới biết
thầy Đoàn thật ra mang bịnh xương không chữa được. Thầy thường hay bị đau đớn
và chính những cơn đau này đã khiến thầy trở nên ghắt ghỏng khó chịu, không làm
chủ được mình. Thuốc chữa bịnh xương và thuốc giảm đau mắc tiền, lương thầy
giáo trung học không đủ cho thầy mua thuốc uống mỗi ngày, cho nên thầy chỉ phải
cố chịu đựng những cơn đau hàng ngày.
Anh Hùng thương thầy lắm, xưa nay dù có nghèo không tiền xài
anh cũng chưa bao giờ xin tiền ai. Thế nhưng lần này vì thầy Đoàn anh về nhà hỏi
tôi mượn tiền.
- "Anh biết em xưa nay vẫn để dành tiền cha cho. Em cho
anh mượn một ít anh mua thuốc cho thầy."
Tôi moi heo lấy hết tiền đưa cho anh, tôi nói tiền này cha
cho, anh cũng có phần. Anh không lấy hết, chỉ lấy một nửa phần của anh, còn thì
trả lại cho tôi.
Anh Khiêm Thủ Quân đã có cái nhìn khác về anh Hùng của tôi. Gặp
nhau ở nhà thủy tạ, anh Khiêm nói với tôi:
- "Sau đêm văn nghệ và chuyện thầy Đoàn, anh nghĩ thằng
Hùng quả thật có bản lãnh. Nó tuy cao ngạo, ăn nói ngông nghênh và hơi ‘đểu’
nhưng nó có thực tài và có lòng."
Tôi mừng thấy anh Khiêm đã không còn ghét hay chống đối anh
tôi nữa. Tôi chọc anh:
- "Như vậy anh từ nay sẽ chịu để thua chị Kim Điệp cho
anh Hai em một cách tâm phục khẩu phục rồi phải không?"
Anh Khiêm cốc lên đầu tôi:
- "Tâm phục khẩu phục thì có, nhưng nhường Kim Điệp cho
nó thì nhất định không." anh ngừng một lát chờ xem phản ứng của tôi, sau
đó mới nói tiếp. "Bởi vì từ trước đến giờ anh không hề có ý theo đuổi hay
dành dựt con bướm vàng với thằng Hùng."
Chương 9
Những cây phượng vĩ trong trường đã bắt đầu trổ bông đỏ báo
hiệu mùa hè đang tới. Ngồi trong lớp học chúng tôi đã có thể nghe được tiếng ve
sầu kêu da diết ngoài sân. Mấy học trò chúng tôi không còn tâm trí nào để học nữa,
có đứa bâng khuâng vì sắp xa trường xa bạn, có đứa thì mừng rỡ vì sắp được ở
nhà nghỉ gần ba tháng không phải làm gì và cũng có đứa thì nô nức vì sắp được
cha mẹ gửi về quê thăm dòng họ. Tuy nhiên hầu như các bạn trong lớp tôi đứa nào
cũng có chung nỗi buồn mang mác, đó là vì năm nay là cuối năm lớp chín. Sang
năm lên lớp mười đệ nhị cấp, chúng tôi có thể sẽ không được học chung với nhau.
Khi lên lớp mười chúng tôi phải trọn ban, tùy theo ban mình chọn chúng tôi sẽ
được sắp vào lớp khác nhau. Những người theo ban văn chương sẽ học lớp A, những
ai theo học ban toán lý sẽ vào học lớp C và những ai theo học hóa học, sinh vật
sẽ vào học ban D. Những quyển lưu bút đã được mấy đứa con gái truyền tay trong
lớp. Tôi và Minh Châu cũng không ngoại lệ, chúng tôi mỗi đứa đóng một quyển sổ
lưu bút nhỏ truyền cho các bạn trong lớp viết những lời tạm biệt.
Mùa hè mẹ tôi sẽ lên chơi một tuần thăm gia đình dì Hai và
anh em tôi. Sau đó chúng tôi sẽ theo mẹ về Sài Gòn ở với mẹ cho qua hết mùa hè.
Anh Quốc Dũng, anh Quốc Trung và chị Bích Dung sẽ theo dượng hai về Nha Trang một
tuần thăm gia đình bên dượng. Chỉ có dì Hai và chị Bích Phượng ở nhà. Chị Bích
Phượng có lý do để không đi, nghe nói anh Tuấn sẽ về nước thăm gia đình vào mùa
hè.
Anh Quốc Dũng cảnh cáo chúng tôi.
- "Ở thị trấn này mùa hè là buồn thê thảm nhất, mưa dầm
dề có khi cả tháng, đường phố lầy lội không ai muốn đi đâu. Hai em về Sài Gòn
là đúng điệu. Sài Gòn cũng vào mùa mưa nhưng mưa ở dưới đó là những cơn mưa
rào, mưa thật lớn thật nhanh rồi tạnh ngay, không như ở đây mưa nhẹ hột nhưng
dai dẳng, lất phất và buồn lê thê."
Minh Châu than thở rằng tôi về Sài Gòn rồi nó không biết làm
gì cho qua mùa hè. Tôi an ủi bạn, nói sẽ kiếm mua cho nó quyển thơ của Nguyễn
Bính mà nó thích về làm quà cho nó. Ở thị trấn nhỏ này, cả chợ chỉ có một cửa
hàng bán sách báo cho nên sách vở rất ít oi không nhiều như ở Sài Gòn. Trước
khi anh em tôi về Sài Gòn, anh Dũng nhờ anh Quang Hùng kiếm chép lại bài thơ
Tháng Sáu Trời Mưa của Nguyên Sa tặng cho Minh Châu. Anh Hùng mau mắn kiếm được
ra bài thơ này, anh viết nắn nót lên trên trang giấy trắng, ký tên anh Dũng rồi
đưa nhờ tôi đưa cho Minh Châu.
"Tháng sáu trời mưa trời mưa không dứt
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong kín đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận
Mình dựa vào nhau cho thuyền ghé bến
Sưởi ấm đời nhau bằng những môi hôn
Mình cầm tay nhau nghe tình dâng sóng nổi
Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn
Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng tiếc mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là nhan sắc
Anh vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay cho ngọc sát kề môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Và bên em tiếng đời đi rất vội
Tháng sáu trời mưa trời mưa không dứt
Trời không mưa em có lạy trời mưa
Anh vẫn xin mưa phong kín đường về
Anh nhớ suốt đời mưa tháng sáu"
Đương nhiên Minh Châu thích bài thơ này lắm. Lúc trước cả hai
chúng tôi đều thích nó nhưng tìm không ra nên tôi bắn tin cho anh Dũng nói Minh
Châu thích bài thơ này. Anh Dũng lười biếng, ngay cả đi tán gái anh cũng lười,
thế là anh giao cho anh Hùng đi tìm bài thơ. Tìm được rồi anh cũng không buồn
chép lại, anh viện cớ chữ anh xấu, nhờ anh Hùng bao thầu luôn. Ông anh tôi thật
là thương đệ tử của mình, cũng chịu khó nắn nót viết không than van gì. Thật ra
anh làm cũng là vì vụ lợi, anh Dũng vì chuyện này đã phải đãi anh Hùng một chầu
kem Duy Long. Tôi chọc anh tôi, nói:
- "Em nghĩ anh làm bao nhiêu chuyện như vậy anh mới thật
sự là người đi cua bạn em, chứ không phải anh Quốc Dũng."
Anh tôi đỏ mặt. Tôi chưa từng thấy anh bị đỏ mặt như vậy. Anh
bào chữa:
- "Đã giúp thì phải giúp cho chót, anh không giúp Quốc
Dũng thì ai giúp."
Tôi chọc thì chọc vậy thôi, tôi biết anh tôi và chị Kim Điệp
có tình ý với nhau và là một cặp Kim Đồng Ngọc Nữ của lớp.
Mẹ tôi lên thị trấn chơi với chúng tôi một tuần sau đó anh em
tôi theo mẹ về Sài Gòn. Chúng tôi về Sài Gòn chỉ được chừng hơn hai tuần thì có
điện của dì Hai báo tin chị Bích Phượng bị bịnh. Dì muốn chúng tôi quay về sớm
giúp dì chăm sóc cho chị. Thế là hai anh em tôi chuẩn bị đồ đạc về ngay. Dì nói
mẹ tôi không cần lo lắng, chị đã qua cơn nguy hiểm rồi, mẹ không cần phải lên,
dì chỉ muốn nhờ tôi lên chăm sóc cho chị, tôi là con gái, ở chung chăm sóc cho
chị sẽ tiện hơn. Mẹ tôi tuy cũng rất lo lắng cho cháu gái và muốn lên theo
nhưng vì mẹ cũng mới vừa nghỉ phép về nên cũng khó xin đi thêm. Mẹ dặn tôi lên
nói với dì Hai mẹ sẽ cố gắng xin phép và lên sớm thăm dì lần nữa.
Sau đó hai anh em tôi lên đường trở về Bảo Lộc. Khi lên tới
thị trấn trời đã vào chiều, chúng tôi hối hả đi bộ từ bến xe về nhà ngay. Dì dượng
Hai lúc đó đều có mặt ở nhà, có lẽ dì Hai đã đóng cửa hàng sớm và dượng Hai thì
không đi làm. Dì dượng Hai mỗi người ngồi một ghế không ai nói một lời. Anh Quốc
Dũng và anh Quốc Trung đang ngồi ở gần đó cũng không nói gì. Chúng tôi không thấy
chị Bích Phượng và chị Bích Dung trong phòng.
Thấy chúng tôi về đến cả nhà mừng ra mặt, mọi người đứng lên
chào đón anh em chúng tôi. Chúng tôi chào hỏi cả nhà và nhắn lời hỏi thăm của mẹ
tôi. Sau đó chúng tôi lấy những món quà mẹ mua tặng giao cho dì. Không chậm trễ
tôi nóng lòng hỏi thăm dì dượng chuyện gì đã xẩy ra. Dượng Hai không nói gì chỉ
đưa mắt nhìn vợ tỏ ý nhường cho dì Hai nói. Mặt của dượng đầy vẻ hốc hác. Dì
Hai thì trông tiêu tụy rất nhiều, hai mắt dì sâu đi có lẽ vì khóc và mất ngủ.
Dì nắm tay chúng tôi nước mắt trào ra, mếu máo bắt đầu kể cho chúng tôi nghe
chuyện. Dượng Hai dường như không muốn nghe nhắc lại câu chuyện nên bỏ bước ra
vườn sau. Dì Hai bắt đầu tiếng được tiếng mất:
- "Các con về dì thật là mừng. Có người coi chừng cho chị
Phượng dì cũng yên tâm. Mấy hôm nay dì phải đóng cửa tiệm ở nhà coi nó. Lạy trời
phật nó đã qua khỏi không còn nguy hiểm gì. Dì tưởng dì đã mất đứa con gái này
rồi…"
Nói đến đó dì vì quá ngẹn ngào không nói thêm được nữa và sau
đó chỉ khóc. Cả tôi và anh Quanh Hùng đều sửng sốt vì lời kể vắn tắt không đầu
đuôi này. Lúc ở Sài Gòn chúng tôi tưởng chị Bích Phượng chỉ bị bịnh sao đó,
không ngờ lại đến nỗi nguy hiểm như vậy.
Tôi dìu dì ngồi xuống ghế và lấy khăn cho dì lau nước mắt.
Tôi cố gắng an ủi cho dì bớt cơn đau buồn. Anh Quốc Dũng lấy đưa lại cho dì ly
nước. Anh Quang Hùng cũng ngồi xuống ghế bên cạnh chờ cho dì Hai kể tiếp. Sự chờ
đợi của chúng tôi thật là dài mà dường như dì Hai cũng vẫn chưa lấy lại giọng bình
thường để kể tiếp. Anh Quốc Dũng nhìn chúng tôi dáng điệu như muốn thay mẹ kể
tiếp nhưng lại không biết nên kể bao nhiêu dấu lại bao nhiêu. Một lúc sau dì
Hai dường như đã trấn tỉnh lại được mình, dì đưa tay quẹt nước mắt nói với tôi:
- "Dì mừng là cháu về đây sớm như vậy. Thật ra dì chỉ
mong một mình cháu về là đủ rồi, dì không muốn phải làm phiền đến Quang Hùng. Cứ
để Hùng nó ở lại Sài Gòn nghỉ qua hết mùa hè cũng được. Nhưng Quang Hùng đã về
đến đây rồi như vậy càng tốt, dì có thêm người nhờ cậy. Mấy đứa nhỏ còn lại
trong nhà còn dại lắm không nhờ được như hai cháu đâu."
Dì cầm ly nước lên uống vài hớp nhấp giọng sau đó tiếp tục kể
lể. Lần này giọng dì đã bớt thổn thức hơn lúc nãy.
- "Con bé Phượng thật là dại dột. Dì không ngờ nó ngu dại
như vậy. Nó nhận được thư của thằng Tuấn nói đã có người yêu khác rồi, nó
khuyên con Phượng quên nó đi và đi lấy chồng đi. Mùa hè này thằng Tuấn nó không
về."
Tôi và anh Quanh Hùng nhìn nhau chưng hửng không dằn nổi vẻ
ngạc nhiên, nhớ lại trước lúc tụi tôi đi chị Bích Phượng vẫn còn háo hức mong
anh Tuấn về thăm nhà. Tôi lên tiếng hỏi giọng đầy vẻ ngạc nhiên:
- "Chuyện này có lộn không? Con nghe chị Phượng nói mùa
hè này anh Tuấn sẽ về mà?"
- "Không lộn đâu. Mấy tháng trước thằng Tuấn thật có nhắn
tháng Sáu nó sẽ về. Nhưng bây giờ nó lại viết thư nói nó không về nữa, nói để đến
sang năm ra trường thì về luôn. Nó nói con Phượng đừng chờ nó nữa."
Tôi vẫn không tin nơi những gì mình nghe. Chắc phải có ẩn
khúc gì. Anh Tuấn không thể nào là người như vậy được. Một năm sau này, theo
như chị Phượng kể, thì anh không còn thư từ thường xuyên như trước nhưng tình cảm
hai người vẫn còn thắm thiết lắm.
Dì Hai kể tiếp:
- "Con Phượng nó đọc thư xong nó buồn lắm. Nằm trong
phòng khóc lóc suốt ngày. Dì đã an ủi nó biết bao nhiêu. Chừng mấy ngày sau dì
thấy nó đã không còn khóc nữa nên dì nghĩ nó đã nguôi ngoai rồi. Ai dè…."
Nói đến đây dì Hai lại nghẹn ngào, nước mắt chảy ròng. "Dì thấy nó không
không còn khóc nữa và đã chịu đi ra ngoài phòng gặp mặt mọi người trong nhà.
Nhưng đâu có ngờ ngày hôm sau nó uống nguyên cả một chai thuốc nhức đầu tự tử.
Ôi đây cũng là lỗi của dì. Dì không tròn phận làm mẹ. Con dì nó đang trong tình
trạng đau buồn như vậy dì đáng lẽ ra nên ở túc trực bên nó để an ủi và canh chừng
nó. Nhưng thật ra dì tưởng nó đã không sao. Cái thái độ của nó thật là làm cho
mọi người lầm lẫn."
Tôi ngồi chết trân nghe dì Hai kể. Tôi không ngờ sự tình lại
diễn tiến ra đến mức đó. Sao chị Phượng lại có thể làm ra chuyện như vậy. Anh
Quang Hùng hỏi, giọng đầy kinh ngạc:
- "Rồi chị Phượng có sao không? Có cứu kịp chị
không?"
- "Cũng may mình cứu kịp nó. Nó đợi dì đi ra tiệm, dượng
đi làm, còn ba đứa nhỏ đi khỏi nhà nó mới uống thuốc. Nhưng sau khi uống thuốc
một lúc lâu thì nó bị thuốc hành ói mửa tùm lum, lăn ra mê sảng. Cũng may Minh
Châu ghé ngang nhà, nó thấy con Phượng như vậy nó gọi dì về, rồi dì và Minh
Châu kêu xe chở nó vào nhà thương. Bác sĩ phải rửa ruột cho nó. Bác sĩ nói mình
mang nó vào nhà thương kịp thời, chậm chút nữa thì không còn cứu được. Ôi con
bé này nó thiệt dại khờ. Không có thằng Tuấn này thì có thằng Tuấn khác, việc
gì phải hủy diệt bản thân mình như vậy."
Tôi và anh Quang Hùng nhìn nhau. Hai đứa chúng tôi thật không
biết nói sao, sự việc xẩy ra ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi. Anh Quốc Dũng
từ nãy giờ im lặng, bây giờ thấy mẹ đã kể hết sự tình nên mới dám lên tiếng:
- "Chị Phượng mới xuất viện ngày hôm qua. Vẫn cứ nằm
trong phòng từ lúc về đến giờ."
- "Nhà mình đã có ai sang bên nhà anh Tuấn để kiểm chứng
chuyện này chưa?" Anh Quang Hùng hỏi.
- "Có, chị Phượng có qua bên nhà anh Tuấn hỏi thăm.
Nhưng những người bên đó tránh, nói không biết chuyện này. Họ chỉ nói rằng anh
Tuấn nhắn rằng hè này anh không về. Năm sau thì về luôn, về rồi cưới vợ. Nhưng
không nghe anh nói người anh sẽ lấy là chị Phượng." Anh Quốc Dũng trả lời.
- "Sao chị Phượng không đợi để kiểm chứng với anh Tuấn
đã."
- "Em không biết. Đó mới nói chị Phượng quá bộp chộp
nóng nảy."
Tôi quay qua dì Hai, vuốt vai dì:
- "Đáng tiếc khi nhà có chuyện con và anh Hùng lại không
có mặt ở nhà."
- "Con đừng nói vậy. Hai đứa về đây lúc này là dì mừng lắm
rồi. Dì nhắn con về đây là nhờ con thay phiên dì chăm sóc và canh chừng cho chị
Phượng. Dì sợ để nó ở một mình nó lại làm ra chuyện điên rồ này một lần nữa."
- "Dì đừng lo." Tôi trấn an dì. "Có con và anh
Quanh Hùng về đây rồi tụi con sẽ thay phiên nhau chăm sóc chị. Buổi tối con sẽ
sang nằm ngủ với chị. Ban ngày thì hai đứa con sẽ không rời chị nửa bước."
Anh Quốc Dũng chen vào giọng phân bua:
- "Có anh và hai đứa nhỏ ở nhà rồi mà mẹ cũng không an tâm.
Mẹ nói rằng mẹ không tin tưởng giao chị Phượng cho tụi anh."
Tôi nói đỡ lời dì
- "Không phải là dì không tin anh. Nhưng càng nhiều người
thì càng tốt. Tụi mình thay phiên nhau chăm sóc chị. Vả lại em là con gái, đêm
hôm em sang ngủ chung canh chừng chị tiện lợi hơn. Bích Dung còn nhỏ quá nhiều
khi ngủ say. Dì thì đã mệt mỏi hốc hác quá nhiều, mình nên để dì được nghỉ ngơi
cho lại sức. Vả lại em đoán chắc mấy hôm nay dì đã đóng cửa tiệm gạo. Bây giờ
đang mùa mưa, nếu để gạo ngoài đó không ra mở cửa bán cho hết em sợ nó sẽ bị mốc."
Mọi người công nhận lời của tôi là đúng cho nên không ai phản
đối gì. Tôi sau đó ngỏ lời muốn lên thăm chị Phượng. Mọi người đều lên theo.
Khi chúng tôi vào phòng thì thấy chị Bích Dung đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế
cạnh giường chị Phượng. Chị Phượng đang nằm đắp mền trên giường, quay mặt vào
trong tường, chị dường như đang ngủ. Chị Bích Dung đưa ngón tay lên môi ra dấu
cho chúng tôi im lặng. Chị thì thầm nói chị Phượng mới ngủ đừng gọi chị dậy. Do
đó chúng tôi khép cửa đi ra ngoài. Anh Quang Hùng mang giỏ xách của chúng tôi
lên lầu. Sau khi tắm rửa và sắp xếp đồ đạc ra, chúng tôi xuống lầu phụ dọn dẹp
nhà cửa và làm những việc thường hàng ngày trong nhà. Sau đó dì Hai vào phòng
thay phiên chị Bích Dung để canh chừng chị Phượng. Dượng Hai không nói chuyện
gì nhiều, dượng chỉ im lặng đi qua lại trong nhà hay vào phòng đóng cửa nằm.
Nghe tin hai anh em tôi mới về tới, buổi tối sau bữa ăn chiều
Minh Châu sang thăm. Vì tế nhị không muốn quấy rầy chị Phượng và những người ở
trên lầu, bọn trẻ chúng tôi không ra ban công ngồi như thường lệ mà ra sau nhà
ngồi ở xích đu nói chuyện. Tôi và Minh Châu ngồi ở xích đu, còn anh Quang Hùng
và ang Quốc Dũng kéo ghế ngồi cạnh đó. Lúc này chúng tôi có dịp nói chuyện chi
tiết hơn và anh Quốc Dũng đã kể cho chúng tôi nghe tường tận những chuyện đã xẩy
ra trong những ngày qua.
Ngồi một lát tôi cáo lỗi Minh Châu đi vào nhà trước muốn vào
thay phiên cho dì Hai. Tôi để anh Quang Hùng và anh Quốc Dũng tiếp tục ngồi nói
chuyện với Minh Châu ở vườn sau nhà.
Sau khi dì Hai đã ra khỏi phòng. Chỉ còn lại tôi ở lại trong
phòng với chị Phượng. Chị vẫn đắp mền quay mặt vào trong tường. Tôi biết chị chỉ
đang giả vờ ngủ thôi nhưng tôi cũng không muốn gọi chị dậy. Tôi rón rén nằm xuống
bên cạnh chị, ngửa mặt lên trần nhà. Tôi không tài nào ngủ được, cứ vậy nằm
nghe tiếng kim đồng hồ chạy tích tách trên tường. Chuyện của chị Phượng vẫn còn
làm cho tôi kinh ngạc. Tôi không ngờ sao một cuộc tình đẹp lại đi đến kết cuộc
đau buồn như vậy. Một lát tôi thấy chị Phượng trở mình và nghe chị thở dài. Tôi
vẫn nằm yên lặng không nói gì. Chừng năm phút sau chị Phượng lại trở mình lần nữa,
lần này chị cũng nằm ngửa mặt lên trần nhà, đặt một tay lên gối đầu, tay kia để
trên bụng. Tôi nghe chị nói thật nhẹ:
- "Chị thật là ngu quá phải không em?"
Tôi không trả lời thẳng câu hỏi của chị, chỉ trả lời bâng
quơ:
- "Chị thức rồi à?"
Chị Phượng không trả lời tôi. Chị im lặng một lát rồi nói tiếp:
- "Thật là uổng công chị chờ đợi bao nhiêu năm qua. Đúng
là dã tràng se cát biển đông. Chị thật đã dại khờ đem hết tình cảm của mình
trao cho một người bội bạc thay lòng đổi dạ. Đã vậy chị còn ngu dại đến nỗi đem
tánh mạng mình ra để chết vì con người này."
- "Anh Tuấn nói với chị anh ấy có người khác rồi hả?"
Tôi hỏi.
Chị Phượng bật tiếng cười nhỏ, tiếng cười nghe thật cay đắng
oán trách:
- "Nói? Anh ấy mà dám nói gì? Hèn hạ lắm, đã thay lòng đổi
dạ mà lại không dám lên tiếng nhận. Anh ấy viết thư về nói chị hãy đi lấy chồng
đi đừng chờ anh ấy nữa. Anh ấy nói hai đứa chị không hợp nhau, lấy nhau sẽ không
có hạnh phúc." Chị Phượng ngừng một chút sau đó nói thêm với giọng mỉa mai
hơn "Không có chuyện gì xẩy ra, nay tự nhiên lôi ra những lý do nói hai
người không hợp nhau."
- "Anh ấy nói lý do gì khiến anh ấy nghĩ chị và anh ấy
không hạp nhau?"
- "Anh ấy nói chị là một cô gái hiền thục đức độ, sau
này sẽ là một người vợ đảm đang một người mẹ hiền, ai thật là có phước lắm mới
lấy được chị."
- "Vậy tại sao anh ấy lại nói chị không hợp với anh ấy?"
- "Anh ấy nói rằng anh cần một người vợ có thể cùng với
anh ấy ra đường lập sự nghiệp, một người vợ có thể ra xã hội đứng ngang với
anh."
- "Nói như vậy là anh ấy chê chị không có học vấn hay
công danh sự nghiệp ngang hàng với anh ấy."
- "Lời thư thì không nói thẳng, nhưng ý thì như vậy."
Tôi bóp chặt tay cảm thấy tức giận khi nghe kể như vậy.
- "Anh ấy có nói anh đã có người khác chưa?"
- "Không, trong thư không hề nhắc tới."
- "Vậy sao dì Hai nói chị biết anh ấy có người
khác?"
- "Chị đi hỏi anh Lâm bạn anh Tuấn. Anh Lâm là bạn thân
của anh Tuấn từ ngày còn học tiểu học. Hai người học chung với nhau cho tới hết
lớp mười hai tới lúc anh Tuấn đi du học. Anh Lâm và anh Tuấn thân với nhau lắm.
Chuyện gì họ cũng tâm sự với nhau. Sau khi anh Tuấn đi du học rồi hai người vẫn
thường xuyên thư từ qua lại."
Chị Phượng quay hẳn người về hướng tôi. Tôi cũng xoay người
nhìn chị. Khuôn mặt của chị thật hốc hác, hai đôi mắt quầng thâm. Tôi cảm thấy
thấy thương chị thật nhiều. Chị Phượng nói tiếp:
- "Sau khi chị nhận được thư của anh Tuấn chị đến nhà
anh Lâm hỏi xem anh có biết chuyện không. Lúc đầu anh chối nói không biết gì hết.
Sau đó thấy chị khóc lóc quá anh Lâm mới kể hết sự thật."
Nói đến đây giọng chị Phượng hơi có một chút nghẹn lại. Chị ngừng
lại cố gắng trấn tĩnh mình lại. Chị thò tay xuống gối lấy ra một bức hình và
đưa cho tôi coi. Lúc đó trong phòng tối lắm, chỉ có chiếc bóng đèn ngủ nhỏ mờ mờ
để ở đầu giường, tôi đưa hình đến gần chiếc đèn ngủ để nhìn cho rõ hơn. Qua ánh
đèn lờ mờ tôi có thể nhìn thấy anh Tuấn đang chụp hình với một cô gái tóc dài.
Hai người cười thật tươi. Cánh tay của anh Tuấn quàng qua ôm eo cô gái đó. Còn
cô gái thì hơi nghiêng đầu dựa lên vai anh. Trông ra thì tấm hình chụp hai người
đang đứng trước tháp Eiffel. Vì ánh đèn không được sáng lắm cho nên tôi không
biết được cô ta có đẹp không nhưng qua dáng người, mái tóc và khuôn mặt thì cô
gái hình như là người châu Á. Tôi hỏi:
- "Đây là bồ mới của anh Tuấn hả?"
- "Phải rồi. Cô ấy học chung trường với anh Tuấn. Cũng
là dân Việt Nam đi du học. Tấm hình này là của anh Tuấn gửi cho anh Lâm. Chị
xin đem về."
- "Bộ anh Tuấn kể cho anh Lâm nghe sao?"
Chị Bích Phượng thở dài.
- "Anh Tuấn đã cặp với cô ta được hơn hai năm nay rồi,
nhưng không biết phải giải quyết ra sao. Anh ấy viết thư cho anh Lâm nhờ anh cố
vấn. Theo như anh Lâm nói, lúc đầu thì anh Tuấn nói rằng anh cảm thấy anh có lỗi
với chị và muốn chấm dứt với cô gái kia, nhưng càng lâu thì càng không nghe anh
ấy nói ân hận nữa. Gần đây anh lại đổi sang nói rằng anh ấy hợp với cô kia hơn
và muốn chấm dứt với chị nhưng anh lại sợ chị đau lòng và không biết phải nói với
chị ra sao."
Chi Phượng lại quay người nằm ngửa nhìn lên trần nhà, mắt chị
nhìn một cách vô thần vào khoảng không trước mặt. Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt những
sợi tóc lòa xòa trước trán chị.
- "Người này không đáng cho chị phải đau buồn như vậy.
Anh Tuấn thật không có phước để lấy chị."
Chị Phượng cười buồn.
- "Thật ra chị không có gì bằng cô gái kia.Cô ấy có học
thức có bằng cấp, sau này khi ra trường về nước sẽ có sự nghiệp lại kiếm ra tiền.
Đi với anh Tuấn thật là xứng đôi. Chị có cái gì? Không có gì cả. Chị học chỉ hết
trung học, thi tú tài hoài còn không đậu, kiến thức không có, nghề nghiệp không
có. Trong khi anh Tuấn càng lúc càng học cao, tiếp xúc với người nước ngoài, thật
ra khoảng cách giữa chị và anh ấy bây giờ quá lớn."
- "Em còn nhỏ và chưa yêu ai bao giờ, em tưởng khi yêu
nhau chỉ cần tình yêu là đủ. Mọi chuyện chung quanh chỉ là thứ phụ."
- "Tình yêu mà em nói đó là tình yêu non trẻ của những cô
cậu trẻ trong tuổi mới lớn, mơ mộng lãng mạn. Khi đã lớn hơn một chút, tình yêu
sẽ không còn lãng mạng như vậy nữa, người ta sẽ đắn đo cân nhắc địa vị, của cải
và gia thế. Đây là một bài học cho chị. Mấy ngày đầu khi biết anh Tuấn đã phụ
chị, chị thật đau lòng và thật đã muốn đi tìm cái chết. Chị thật khổ và nghĩ
mình đã mất hết tất cả không còn gì. Nhưng sau khi được cứu sống lại ở trong bịnh
viện, chị đã thấy cha mẹ chị đau khổ như thế nào và chị đã bừng tỉnh. Chuyện
tình yêu chỉ là chuyện phù du, chị không nên vì nó mà hủy đi tính mạng của mình
và gây đau buồn cho những người trong gia đình."
- "Chị biết nghĩ như vậy thì em cũng đỡ lo. Chị vừa trẻ
vừa ngoan hiền đảm đang, sẽ có người con trai khác biết quý trọng con người và
giá trị của chị. Chị hãy quên cuộc tình này đi. Rồi chị sẽ gặp một người khác xứng
đáng với chị hơn."
- "Chị còn đường lựa chọn sao em? Chị chắc chắn phải
quên. Mọi người hãy cho chị thời gian. Chị đã biết suy nghĩ rồi."
- "Nhưng chị phải hứa với em chị không được làm chuyện dại
dột nữa."
- "Em yên chí đi. Chị chỉ dại một lần thôi. Không có lần
thứ hai."
- "Em thấy anh Tuấn thật hèn hạ, ngay cả nói thẳng với
chị anh ấy cũng không dám làm."
Đến lúc này thì chị Phượng lại đổi lại binh cho anh Tuấn. Chị
nói:
- "Em đừng nghĩ như vậy, chị quen anh Tuấn lâu nay anh
không phải là người xấu. Có trách thì trách chị không có duyên nợ với anh ấy."
Tôi nói giọng bất bình.
- "Chị thật mâu thuẫn, lúc nãy than thở nói anh là người
phụ bạc, bây giờ lại nói tốt cho anh ấy. Em không biết phải nói chị là người tốt
bụng khoan dung hay là người khờ dại nữa."
Chị Phượng một mực không muốn tôi nói xấu về anh Tuấn. Hai chị
em nói chuyện thật lâu mãi đến hai giờ sáng chúng tôi mới ngủ.
Những ngày sau đó tôi suốt ngày ở bên chị Phượng để chăm sóc
và canh chừng chị. Có tôi chăm sóc chị Phượng, dì dượng Hai cảm thấy rất an
tâm, dì đã đi bán hàng lại và dượng Hai cũng đi làm lại. Mỗi ngày Minh Châu
cũng thường qua nhà chơi. Nếu trời không mưa, buổi sáng chúng tôi đưa chị Phượng
ra sân sau ngồi hong nắng, buổi tối thì dẫn nhau ra ban công ngồi ngắm sao trời.
Nếu trời mưa, chúng tôi ở trong nhà chơi cờ triệu phú hoặc nói anh Quang Hùng
đàn và hát cho chúng tôi nghe. Đôi khi Minh Châu cũng trổ tài nấu nồi chè đậu
xanh mang sang đãi cả nhà chúng tôi. Mọi người đều quan tâm chăm sóc chị Phượng,
ráng làm cho chị vui mà quên đi chuyện cũ. Anh Quang Hùng và Minh Châu vì vậy
cũng đỡ kèn cựa nhau như trước. Họ đã dẹp bỏ tư thù cá nhân cùng nhau gắng làm
vui chị Phượng.
Chỉ chừng hơn một tuần từ sau ngày anh em tôi trở về, chị Phượng
đã trở nên khá hơn cả về sức khỏe lẫn tinh thần. Chị không còn khóc thường
xuyên như lúc trước nữa và đã chịu quay trở lại cuộc sống hàng ngày. Tuy nhiên
chị vẫn chưa chịu bước ra khỏi nhà, chị giờ đây đang phải đương đầu với một áp
lực mới. Ở cái thị trấn nhỏ bé này, cho dù chuyện nhỏ gì xẩy ra ở nhà ai, chỉ cần
vài ba ngày thì cả thị trấn đều biết. Chuyện chị Phượng thất tình tự tử đã được
phổ biến đi rất nhanh, phố trên truyền xuống phố dưới, người này kể lại người
kia, chẳng mấy chốc ai cũng biết. Chuyện chị Phượng trở thành tin tức nóng bỏng
và gây cấn cho mọi người bàn luận. Lúc đầu khi chưa ai biết đích thực câu chuyện
ra sao, họ chỉ phong phanh nghe tin chị Phượng phải đi vào nhà thương và câu
chuyện có liên quan đến tình yêu, người ta ngay lập tức thay phiên nhau đoán
già đoán non. Người ác miệng thì đoán rằng chị Phượng có chửa hoang, tự phá
thai đến nỗi phải đi nhà thương. Người tốt bụng thì tắc lưỡi thương hại chị bị
người yêu bỏ. Sau này người ta mới biết chính xác chị đi nhà thương là do tự tử
vì tình. Người thì phê bình nói chị ngu sao tự tử, người thì nói sao chị sao
không đợi người yêu về để tra hỏi ra lẽ. Thế rồi những người quen biết thay
phiên nhau đến nhà hỏi thăm. Người đến thăm thật tình cũng có, mà ngươi đến
thăm vì tò mò cũng không phải ít. Riết rồi dì Hai dặn chúng tôi đóng cửa cả
ngày, ai gọi cửa cũng đừng mở. Khi dì đi bán hàng, dì nhất định không nói chuyện
nếu ai nhắc về chị Phượng.
Tội nghiệp nhất là chị Phượng, chị không dám bước ra khỏi
nhà. Chị sợ phải đương đầu với những con mắt soi mói, vừa thương hại vừa tọc mạch
của những người chung quanh. Chị sợ phải trả lời những câu hỏi của mọi người,
hay phải nói những lời cám ơn tới những câu an ủi mà thật ra những câu an ủi đó
chỉ làm chị thêm đau lòng hơn là nguôi ngoai. Do đó, những ngày kế tiếp chị Phượng
càng tránh không bước đi ra khỏi nhà, chị cũng không ra chợ phụ dì Hai trông
coi hàng gạo nữa. Tôi cảm thấy thương cho chị Phượng và gia đình dì Hai thật
nhiều. Nếu họ ở Sài Gòn hay ở một thành phố lớn hơn, chắc những người chung
quanh đã không để ý tới chuyện nhà của họ và chị Phượng không đến nỗi phải trốn
trong nhà không dám ra đường như vậy.
Gia đình amh Tuấn có sang thăm vài lần nhưng lần nào chị Phượng
cũng tránh mặt. Riết rồi họ cũng không sang nữa. Mà thật ra cũng không phải lỗi
của họ, họ cũng đâu có góp phần gì trong chuyện anh Tuấn đã làm. Chị Phượng
không hề giận họ, nhưng lúc này chị thật không muốn gặp bất cứ một ai, nhất là
những người có liên quan tới anh Tuấn. Chỉ có một người được chị cho gặp mặt đó
là anh Lâm. Anh Lâm sang nhà thường xuyên để thăm hỏi chị Phượng. Anh nói riêng
cho chúng tôi hay anh đã viết thư báo cho anh Tuấn biết. Anh Tuấn có nhờ anh
sang trông nom chị Phượng, nhưng lại không đả động gì chuyện anh thay lòng hay
nếu anh có ý định quay lại với chị hay không. Chúng tôi không kể chuyện này cho
chị Phượng nghe, sợ chị thêm đau lòng.
Minh Châu vẫn tiếp tục sang nhà chơi thường xuyên. Nó hay nấu
chè mang sang và đem những câu chuyện vui kể cho chị Phượng cười. Sự hiện diện
của Minh Châu là một điều đáng mừng. Mỗi lần con bé sang, không khí ảm đạm
trong nhà trở nên tươi vui hơn. Phong cách sống động và lạc quan yêu đời của nó
làm cho mọi người cảm thấy lên tinh thần. Thế nhưng chị Phượng vẫn ít nói hơn
trước. Chị đã bỏ thói quen không còn ra ngoài xích đu sau vườn một mình đọc những
lá thư cũ của anh Tuấn, hay ôm ngắm nhìn những tấm hình của anh như chị vẫn thường
làm trước kia. Chiếc hộp giấy đựng những lá thư và hình đã được chị dán lại, bỏ
trên tủ cao không lấy xuống nữa. Tôi biết trong lòng chị vẫn còn đau đớn thương
tiếc mối tình của chị lắm. Mới chỉ có một hai tháng, chị làm sao quên được mối
tình năm năm dài của mình. Anh Lâm đến thăm chỉ làm cho chị buồn hơn. Gặp mặt
anh Lâm càng làm chị nhớ về anh Tuấn và lại càng thêm đau lòng. Anh Lâm không
dám nói thẳng cho chị nghe nhưng nói bóng gió rằng có lẽ anh Tuấn sẽ làm đám cưới
với cô gái đó sau khi họ về nước. Chị Phượng giả vờ như không hiểu và không
nghe. Chị thật sự muốn quên đi người phụ tình đã xém làm chị mất mạng. Tuy
nhiên có đau chị chỉ ráng để trong lòng, không muốn để lộ ra ngoài.
Mùa hè trời vào mùa mưa làm cho khung cảnh thị trấn trở nên
buốn bã bi xầu hơn. Giống như anh Dũng đã nói từ trước, những cơn mưa phùn day
dứt dầm dề cả tuần làm đường phố trở nên lầy lội không ai muốn đi đâu ra khỏi
nhà. Nhờ mưa vậy cũng đỡ, chúng tôi ít có dịp đi chơi, ở nhà chơi với chị Phượng.
Thế nhưng sang đến giữa tháng Tám, khi chỉ còn vài tuần là nhập học, chị Phượng
đột ngột xin dì dượng Hai cho chị ra ở nhà nội ở Nha Trang vài tháng, vừa đổi
khung cảnh sống vừa muốn hưởng không khí biển Nha Trang. Lúc đầu dì dượng Hai
tôi đều do dự không cho đi, sợ chị ra đó lại làm chuyện rồ rại. Nhưng rồi chị
Phượng xin mãi và cam đoan rằng chị sẽ không làm chuyện ngu dại như xưa. Chị lấy
lý do nếu đi xa như vậy chị sẽ mau quên chuyện cũ hơn. Vả lại, lúc này chị cũng
không còn mặt mũi nào ra đường gặp những người chung quanh, đến khi tụi tôi đi
học lại rồi thì chị sẽ thật là buồn chán. Chị nói khi ra Nha Trang, ở đó không
ai biết chị và cũng không có gì nhắc chị nhớ lại chuyện xưa, như vậy chị sẽ
chóng quên hơn. Dì dượng Hai tôi nghe thấy cũng hợp tình hợp lý nên ưng thuận.
Hai người viết thư trước cho ông bà nội và các cô của chị ở Nha Trang. Sau khi
nhận được thư hồi âm của bên nội bảo đảm sẽ chăm sóc cho chị Phượng chu đáo, dì
dượng Hai vui lòng để chọ Phượng đi Nha Trang ở mấy tháng. Và thế là chỉ chừng
vài ngày sau khi nhận được thư từ nhà nội, chị Phượng lên đường đi Nha Trang.
Chương 10
Ngoài chuyện chị Phượng đã đi Nha Trang, đời sống chúng tôi
đã quay lại bình thường không có gì đặc biệt. Nguyên cả mùa hè chúng tôi ít gặp
những người trong nhóm Thất Hiệp. Chị Kim Điệp đã đi Sài Gòn từ tháng Sáu để
thăm họ hàng và sẽ ở đó qua hết mùa hè, gần đến đi học chị mới quay trở về. Lúc
trước khi đi Sài Gòn, chị có cho anh em chúng tôi địa chỉ của nhà chị ở Sài Gòn
để anh em tôi ghé thăm. Nhưng vì chuyện chị Phượng, phải về sớm, nên chúng tôi
đã không có dịp đến kiếm chị. Ngoại trừ anh Quang Cận thỉnh thoảng đến chơi,
chúng tôi hầu như không gặp mấy người còn lại. Trời hay mưa, tôi cũng ít ra bờ
hồ, chỉ ra hai ba lần, nhưng lần nào ra cũng không gặp anh Khiêm. Đa số người ở
Bảo Lộc là dân từ khắp các nơi dọn đến lập nghiệp, cho nên hầu hết các gia đình
đều có họ hàng ở xa. Mùa hè, các học sinh thường về quê thăm dòng họ. Tôi đoán
anh Khiêm chắc cũng đã về miền Tây thăm họ hàng.
Tháng Chín, tất cả các học trò đi nghỉ hè từ xa đã quay trở lại
thị trấn và chúng tôi đi học lại. Anh Hùng lên lớp mười hai còn tôi lớp mười.
Đây là năm thứ hai của anh em tôi ở thị trấn này. Cuộc đời học sinh của chúng
tôi như vậy đã đi vào quỹ đạo nề nếp. Nhóm Thất Hiệp của anh Hùng vẫn chơi
chung và thân với nhau. Bọn họ lại thường xuyên họp mặt đi chơi như trước.
Sang đến tháng Mười Một, có tin đồn lan nhanh chóng trong trường
rằng chị Kim Điệp sắp sửa làm đám hỏi với một người ở Sài Gòn. Anh này hơn chị
bảy tám tuổi, sắp ra trường bác sĩ, được một người trong bà con làm mai mối giới
thiệu lúc chị ở Sài Gòn mùa hè. Khi gặp mặt chị Kim Điệp, anh bác sĩ tương lai
này chịu đèn ngay, về xin hỏi cưới chị liền. Anh ta xin làm lễ hỏi vào Giáng
Sinh và sau đó thì làm đám cưới vào mùa hè năm sau, lúc đó anh ta sẽ ra trường
và chị Kim Điệp cũng sẽ tốt nghiệp trung học.
Chuyện anh chàng bác sĩ tương lai đi hỏi cưới chị Kim Điệp
không làm tôi ngạc nhiên. Chị đẹp như vậy, lại là con gia đình giàu có, ai
không yêu chị mới là lạ. Chuyện chị Kim Điệp chịu lấy chồng sớm cũng không làm
tôi ngạc nhiên vì ở cái thị trấn nhỏ bé này tôi từng thấy có các chị khác lấy
chồng lúc còn trẻ hơn chị Kim Điệp nữa. Có chị lấy chồng lúc mới chỉ mười sáu
tuổi. Mọi người ở đây coi chuyện đi lấy chồng sớm là chuyện bình thường. Lâu
lâu nghe tin có nữ sinh trong trường nghỉ học đi lấy chồng không gây xôn xao gì
cho mọi người mấy. Thế nhưng ở đây, tin chị Kim Điệp sắp lấy chồng đã gây kinh
ngạc cho tôi vì tôi vẫn tưởng chị và anh Quang Hùng đang yêu nhau. Cặp Kim Đồng
Ngọc Nữ của lớp 12C1 làm sao có thể chấm dứt một cách lảng nhách như vậy. Tin
chị Kim Điệp sắp lấy chồng còn làm cho bao nhiên nam sinh trong trường ngẩn
ngơ. Những anh lâu nay hằng yêu trộm chị bây giờ có dịp than thở, tự do biểu lộ
sự thất tình của mình. Có anh nói:
- "Nếu tao biết thằng Quang Hùng nó dở ẹc không biết giữ
chân Con Bướm Vàng như vậy, tao đã nhảy vào cua em từ lâu nay rồi, đâu để bây
giờ em mang thân đi gả nơi xứ xa."
Có anh thì sầu thảm hơn, tưởng tượng ra chị Kim Điệp là công
chúa Huyền Trân vì nước phải đi hiến thân cho vua Chàm Chế Mân, anh ngâm nga:
"Thương cho cây quế giữa rừng
Để cho thằng Mán thằng Mườn nó leo."
Anh Quang Hùng thì không nói năng gì cả. Anh trở nên lầm lì.
Ai hỏi anh về chuyện chị Kim Điệp cũng đều bị anh la cho một trận nên chẳng ai
dám hỏi thêm. Mấy anh Quang Cận, Thịnh Ú, Kỳ Triết Học cũng không dám ghé nhà
chúng tôi chơi như thường lệ. Ngay cả tôi, tuy đã một vài lần gợi hỏi chuyện,
tôi cũng không thành công trong việc khiến anh Quang Hùng hé răng kể chuyện của
anh và chị Kim Điệp. Mấy hôm, anh Quanh Hùng dường như muốn tránh mặt với hết cả
mọi người. Sau khi đi học về, ăn cơm xong anh lấy xe đạp đi mất tiêu, anh nói
anh phải đi thư viện học chuẩn bị thi tú tài. Tôi nghĩ đây chỉ là cái cớ để
tránh mặt vì cuộc thi tú tài của anh mãi tới mùa hè, ít nhất cũng còn bẩy tám
tháng nữa mới tới. Anh Quốc Dũng có vẻ cay cú chị Kim Điệp dùm cho tụi tôi. Anh
ngâm nga suốt ngày:
"Hàng trăm con gái thời nay ấy
Đừng nói ân tình với thủy chung."
Anh Quang Cận đoán già đoán non và bày mưu giống y như trong
chuyện tiểu thuyết:
- "Tao dám cá với tụi bay Con Bướm Vàng bị bố mẹ ép gả.
Mình đợi đến ngày làm đám hỏi, dẫn Quang Hùng tới nhà cứu mỹ nhân dẫn Con Bướm
vàng chạy."
Anh Kỳ Triết Học thì lãng mạn hơn, anh rên rỉ kể chuyện giống
như chuyện đồi thông hai mộ:
- "Thằng Nguyễn Quang Hùng rồi sẽ chết vì thất tình. Mộ
của nó sẽ chôn ở bên cạnh bờ hồ. Con Bướm Vàng sẽ hối hận và đau lòng, con Bướm
Vàng sẽ đến bên mộ khóc mỗi ngày sưng cả mắt, bỏ ăn bỏ ngủ cho tới chết. Ôi,
đây sẽ là một cuộc tình đẹp nhất trên đời. Sẽ có hàng trăm thi sĩ làm thơ ca tụng
cuộc tình này. Sẽ có hàng ngàn nhạc sĩ viết nên những ca khúc bất hủ cho cuộc
tình giở dang này."
Trong Giáng Long Thập Bát Chưởng mười tám chiêu cua gái của
anh Hùng, tôi không biết có chiêu nào dạy để anh đối diện với thất tình và đối
diện với việc người yêu đi lấy chồng không. Nhưng tôi thì không cam lòng, tôi
muốn đi tìm cho được lý do dùm cho anh tôi. Tôi muốn biết được tại sao chị Kim
Điệp lại bỏ anh tôi đi lấy chồng như vậy trong khi hai người trông giống như một
cặp xứng đôi được mệnh danh là Kim Đồng Ngọc Nữ của 12C1.
Khoảng hai giờ chiều, sau khi đã ngồi một lúc lâu trên ban
công trên lầu ngắm nhìn những đám mây trắng lửng lơ trên trời, tôi quyết định sẽ
đi gặp chị Kim Điệp hỏi cho ra chuyện. Tôi đứng dậy thay quần áo chuẩn bị đi.
Nhưng sau đó tôi lại ngần ngừ. Gặp chị Kim Điệp, tôi thật không biết phải bắt đầu
câu hỏi của mình như thế nào. Chẳng lẽ lại hỏi "Sao chị đi lấy chồng?"
Câu hỏi này hơi xỗ xàng và bất lịch sự. Còn nếu hỏi "Chị không nghĩ cho cảm
giác của anh Quang Hùng sao?" Câu hỏi này thì thật là vô duyên, tôi đâu biết
hai người họ tình cảm đã mặn nồng như thế nào. Xưa nay tôi chỉ thấy mọi người
chọc ghẹo hai người, nhưng chưa bao giờ thấy họ công khai chứng nhận họ là một
đôi tình nhân. Tôi chưa hề thấy họ tỏ vẻ thân mật quá lố trước mặt mọi người. Họ
trông ra vẻ thích nhau thật đấy nhưng đó chưa đủ để nói rằng họ là một cặp. Còn
nếu hỏi "Chị đã nói chuyện với anh Quang Hùng chưa?" thì thật là quá
hơi vô duyên. Chuyện riêng tư của hai người mắc mớ gì tôi xen vào.
Suy đi nghĩ lại tôi không tìm ra được cách nào và câu hỏi nào
thích hợp để đi hỏi chị Kim Điệp. Tôi chợt nghĩ đến Minh Châu, con bé thông
minh láu lỉnh này có lẽ sẽ biết cách giúp tôi làm việc này. Minh Châu biết cách
nói chuyện, dẫn nó theo nó sẽ biết cách hỏi. Nếu trường hợp tình hình không được
ổn thỏa, Minh Châu sẽ biết cách tìm đường rút lui mà không làm mất mặt hay gây
khó chịu cho ai.
Nghĩ như vậy cho nên tôi quyết định sang rủ Minh Châu đi đến
nhà chị Kim Điệp. Tôi đứng lên đi đến bên dàn hoa giấy, hướng qua nhà bên kia gọi
nhỏ:
- "Ê Minh Châu. Mày có đó không?"
Tôi gọi hai ba tiếng không thấy ai trả lời. Tôi vạch một lỗ
giữa những nhánh cây bông giấy nhìn sang, tuy nhìn không được rõ lắm tôi cũng
nhận ra rằng không có ai đang ở ban công nhà Minh Châu lúc đó.
Tôi đóng cửa trên lầu, đi xuống nhà. Tôi dặn chị Bích Dung
tôi đi chơi một lát sẽ về, sau đó bước sang nhà Minh Châu. Lúc đó cậu em nhỏ của
Minh Châu đang chơi trước sân, thấy tôi cậu bé nở nụ cười hồn nhiên:
- "Chị kiếm chị Minh Châu hả? Chắc chị ấy đang trên lầu.
Chị đi vào đi."
Tôi gật đầu tự tiện đi lên lầu. Lâu nay chúng tôi vẫn đưọc
phép tự nhiên đi vào nhà chơi với nhau. Mỗi lần tôi sang nhà Minh Châu chơi tôi
thường đi lên thẳng phòng con bé chơi với nó. Khi tôi vào đến phòng lầu trên
tôi không thấy Minh Châu đâu cả, ngoài ban công cũng không có. Tôi bước xuống
nhà lần nữa hỏi cậu em trai của Minh Châu:
- "Chị Châu không có trên lầu. Em biết chị đi đâu
không?"
- "Vậy sao? Em mới thấy chị ở trên đó mà? Thôi chị lên
phòng chị Châu ngồi chờ đi, em ra nhà sau, ra vườn hay xuống bếp em tìm chị
Châu lên cho chị."
Tôi nghe lời cậu em, quay lại lên lầu đi vào phòng Minh Châu
chờ cho cậu bé đi tìm chị. Tôi ngồi ở trên nghế lơ đãng đưa mắt nhìn chung
quanh. Quyển sách toán vẫn còn mở để trên bàn, trông như chừng con bé đang làm
bài tập dở dang. Tôi nghĩ nó chắc cũng ở quanh đâu đây trong nhà. Tôi bước lại
bên bàn học xem coi Minh Châu đang làm bài đến đâu rồi. Trong lúc đưa tay cầm
quyển sách lên tôi thấy ở bên dưới nó có một quyển sổ đóng bằng tay bìa cứng
trông thật dễ thương. Quyển sổ mỏng chừng nửa phân, trang bìa được trang trí bằng
bút màu nước vẽ những cánh hoa phượng đỏ. Tôi tò mò đưa tay lật mấy trang trong
quyển sổ, bên trong quyển sổ là những bài thơ viết tay nắn nót. Có trang thì viết
nguyên cả một bài thơ, có trang thì chỉ trích một hai câu thơ. Thỉnh thoảng giữa
những trang thơ viết tay lại chen vào bằng những trang vẽ tay. Lúc thì vẽ một
khuôn mặt con gái với đôi mắt to sau hàng lông mi dài, lúc thì vẽ dáng một người
con gái mặc áo dài đi bộ giữa hai hàng cây cao rợp lá. Trong một vài trang khác
có ép một vài con bướm khô hoặc là những cánh hoa phượng khô. Nói một cách tổng
quát tác giả của quyển sổ viết tay này đã bỏ công phu và thời gian vào nó rất
nhiều.
Sự kinh ngạc của tôi bắt đầu càng lúc càng gia tăng. Nét chữ
của người viết thật là quá quen thuộc với tôi, tôi nhận ra ngay đó là nét chữ của
anh Quang Hùng. Làm sao tôi không thể nhận ra nét chữ của anh, anh em chúng tôi
sống với nhau bao nhiêu năm nay, cho dù có đi đâu tôi cũng nhận ra nét chữ này
của anh. Chỉ có điều là ở trong quyển sách này anh viết rất là nắt nót gọn
gàng, không cẩu thả như lúc anh viết ở trong vở lúc đi học. Trong đầu tôi lập tức
nghĩ tới chuyện anh Quang Hùng giúp anh Quốc Dũng làm và viết quyển sổ này tặng
Minh Châu. Tôi lắc đầu tắc lưỡi nghĩ bụng cái anh Quốc Dũng này thật lười, đi
tán gái mà cũng không thể tự mình làm, phải nhờ đến người khác viết dùm. Thế
nhưng khi tôi lật lại trang đầu tiên của quyển sổ thì những giả thuyết vừa rồi
của tôi không còn nữa. Ngay trang đầu của quyển sổ có viết một câu thơ:
"Tôi xin làm ngu ngơ
Để yêu em dại khờ
Tôi xin làm thi sĩ
Để viết lời tình si"
Bên dưới câu thơ ký tên tác giả là Nguyễn Quang Hùng. Cạnh đó
có tên của hai người được vẽ kiểu một cách rất bay bướm. Hai tên được vẽ quyện
lấy nhau nằm giữa một trái tim, chung quanh được dán kèm thêm những cánh phượng
đỏ ép khô.
- "Quang Hùng Minh Châu."
Tôi ngồi xuống ghế miệng lẩm nhẩm đọc hai tên mà tôi vừa đọc
được trong quyển sổ. Sự kinh ngạc của tôi lên đến tột cùng. Không thể nào như vậy
được. Không thể nào anh Quang Hùng và Minh Châu có thể là một cặp được. Anh
Quang Hùng thích chị Kim Điệp mà? Anh Quang Hùng và Minh Châu chưa bao giờ tỏ ý
họ thích nhau. Trước đây họ như nước với lửa, tuy gần đây họ không còn kình cựa
nhau nữa nhưng cũng chưa thể cho là tình cảm của họ đã lên đến mức như vậy. Lại
thêm cách thức làm tập thơ công phu như vậy thì thật là không phải là tính của
anh Quang Hùng. Anh không thể nào là người như vậy được. Anh Quang Hùng lúc nào
cũng ngạo mạn kiêu căng nói rằng anh sẽ không bao giờ đi đeo đuổi con gái và
không có việc gì khiến anh phải đi chiều chuộng con gái cả. Thế mà giờ đây anh
đã bỏ bao công lao ra để làm một quyển thơ chép tay như vậy thì thật là rất
quá. Nhất là anh đã lén lút để làm quyển thơ này mà tất cả mọi người ngay cả
anh Quốc Dũng và tôi cũng không hay biết thì anh thật là tài.
Sự kinh ngạc của tôi sau đó chuyển sang giận dữ. Tôi giận cả
anh Quang Hùng lẫn Minh Châu bạn mình. Hai người đã lừa dối tôi một cách trắng
trợn. Họ đã coi tôi như một trò hề, sau lưng tôi lén lút cặp kè. Tôi cứ tưởng
giữa tôi và anh Hùng bao nhiêu năm nay anh em tôi đã thân thiết như vậy anh sẽ
nói cho tôi biết anh đang làm gì. Còn Minh Châu cũng vậy, một con bạn thân mà
tôi tin cậy và chia sẻ tâm sự bây giờ cũng dấu diếm tôi chuyện quan trọng này.
Tôi vứt quyển sách xuống bàn và bước ra khỏi nhà. Mặt tôi lúc
đó có lẽ khó coi lắm và tôi có thể cảm giác được nó đang nóng bừng. Cậu em của
Minh Châu, lúc đó cũng đang đi kiếm Minh Châu từ ngoài vườn sau bước vào, hình
như nhận ra được sự khác lạ của tôi lúc tôi đi ngang qua mặt, cậu bé đưa mắt dò
hỏi nói theo:
- "Em không thấy chị Châu đâu hết. Hình như chị không có
nhà, chắc đi ra khỏi nhà rồi. Chị sao đó? Có phải chị giận vì chờ lâu
không?"
Tôi cố dịu giọng trả lời với cậu bé nhưng chân vẫn bước ra cửa
không quay đầu lại. Tôi không muốn cậu bé nhận thấy khuôn mặt của tôi lúc đó:
- "Chị không có gì. Chị quên chị đang phải đi làm một
chuyện gấp. Cám ơn em đã đi kiếm chị Châu cho chị."
Cậu bé nói với theo tôi:
- "Khi nào chị Châu về em nói có chị tới kiếm. Chị Châu
sẽ sang nhà chị ngay."
Tôi không trả lời bỏ đi thẳng. Về tới nhà tôi cũng không thấy
anh Quang Hùng đâu cả. Độ này anh Quang Hùng thường không có nhà vào buổi chiều,
tôi cứ tưởng anh không có nhà vì thất tình nhưng bây giờ thì tôi thật không biết
anh tôi đang đi đâu làm gì nữa.
Tôi lấy xe đạp chạy một mạch xuống bờ hồ. Tôi thật mong tôi gặp
anh Khiêm ở đó để có thể coi anh câu cá và để có người nói chuyện với tôi, như
vậy sẽ làm tôi thấy bớt khó chịu trong lòng. Thế nhưng hôm đó anh Khiêm không
đi câu. Tôi đạp xe chung quanh bờ hồ một lúc lâu, gió mát từ bờ hồ thổi lên làm
tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi chợt nhớ rằng tôi vẫn còn dự định đi gặp chị Kim Điệp
cho nên tôi quay xe rời khỏi bờ hồ và chạy về hướng nhà chị.
Nhà chị Kim Điệp là một căn biệt thự nằm trong một khu nhà những
người giàu. Mấy căn nhà chung quanh đều xây theo kiểu Pháp trông rất đẹp. Căn
nhà được bao chung quanh bằng một bức tường gạch với những bụi hoa tường vi
leo. Tôi đến trước bức cổng sắt bấm chuông. Chừng vài phút có chị người làm ra
mở cửa. Vì tôi đã có vài lần theo đám anh Quang Hùng đến nhà chị chơi cho nên
chị người làm nhận ra tôi ngay. Chị dẫn tôi vào phòng khách ngồi chờ trong khi
chị lên lầu gọi chị Kim Điệp xuống. Tôi ngại không muốn vào nhà nên xin phép được
ngồi ở chiếc ghế đá trước hiên chờ chị Điệp ra. Chị người làm không ép, chị để
tôi ra ngồi ở ghế đá và đi vào nhà gọi chị Kim Điệp.
Tôi ngồi xuống ghế đá trước hiên nhà và nhìn chung quanh. Hai
con sư tử đá để hai bên cửa ra vào trông thật trang nghiêm. Từ cổng dẫn vào đến
cửa là một con đường trải đá sỏi trắng. Chung quanh căn nhà là một khu vườn hoa
thật đẹp. Trong vườn trồng đủ loại hoa, hoa hồng, hoa thược dược, hoa cúc và
nhiều loại hoa khác. Hai cây điệp thật cao với tán rất rộng trồng hai bên con
đường sỏi tạo bóng mát rợp cho căn nhà và khu vườn. Một hòn non bộ để trong góc
vườn với một con suối nhân tạo chảy róc rách. Trên hòn non bộ có để thêm những
bức tượng nhỏ của mấy ông già râu dài đang ngồi câu cá. Dưới hòn non bộ là hồ
cá có thả những con cá vàng. Một chiếc xích đu nhỏ xinh xắn để trong vườn ngay
dưới gốc cây điệp. Chung quanh vườn để rải rác vài chiếc ghế đá để ngồi chơi
hóng mát.
Chừng vài phút sau chị Kim Điệp bước xuống. Chị mặc bộ đồ màu
xanh có điểm những bông hoa nhỏ. Chiếc cổ áo cắt sâu để lộ chiếc cổ trắng thon
xinh xắn. Tóc chị cột cao, chân đi đôi dép Nhật, chị trông thật xinh đẹp. Tôi cứ
ngồi ngẩn ngơ nhìn chị không nói được nên lời. Chị Kim Điệp đến trước mặt tôi
chống tay ngang hông nghiêng đầu nhìn tôi nheo mắt, cái nheo mắt đặc điểm của
chị
- "Chao? Thật là rồng đến nhà tôm. Ngọn gió lành nào đưa
em đến đây?"
Tôi mỉm cười bẻn lẻn.
- "Chị thật là nói ngược. Chị mới là rồng còn em là
tôm."
- "Vô nhà ngồi chơi em."
- "Thôi mình ngồi đây chơi cũng được. Em ngồi đây thấy
thoải mái hơn. Vào trong nhà chị sang trong quá em không hợp."
Chị Kim Điệp cười ròn rã. Người ta hay ví von tiếng cười
trong như tiếng pha lê vỡ. Tôi không biết tiếng pha lê vỡ nghe hay ra sao nhưng
có lẽ cũng chỉ hay bằng tiếng chị Điệp đang cười là cùng. Chị ngồi xuống bên
tôi nói giọng thân ái.
- "Em nói sao cũng được. Nếu em cảm thấy muốn ngồi đây
thì mình ngồi ở đây."
Nói xong chị ngồi xuống cạnh tôi. Chị người hầu bây giờ lại
bước ra lần nữa tay cầm theo hai ly nước đá chanh mời khách. Sau khi để hai ly
nước vào trên chiếc bàn đá bên cạnh chúng tôi, chị lui vào trong nhà. Chỉ còn
tôi và chị Kim Điệp, hai đứa không ai nói câu nào. Tôi thì không biết mở đầu ra
sao còn chị Kim Điệp thì im lặng một cách dò hỏi, chờ đợi tôi lên tiếng trước.
Chị có lẽ rất ngạc nhiên vì sự đến thăm bất ngờ này của tôi, hay cũng có thể chị
đã đoán ra ý định của tôi và không muốn lên tiếng trước.
Một lúc sau chị không chịu nổi sự yên lặng nên đã lên tiếng
trước:
- "Phải có chuyện gì trọng đại lắm mới khiến em tới đây.
Chị biết em không đi đâu bao giờ."
Tôi im lặng cúi mặt nhìn xuống chân mình. Một lúc sau tôi mới
cất tiếng nói một cách thật nhỏ mà không ngửng mặt lên:
- "Anh Quang Hùng không biết em đến đây."
Chị Kim Điệp im lặng không nói. Chuyện chị đoán tôi muốn nói
bây giờ đã được xác định, tôi đã khơi ra nói rồi. Tôi hít hơi thật mạnh lấy can
đảm nhìn lên. Tôi nhìn vào mắt chị. Lúc đó chị cũng đang nhìn vào mắt tôi chờ đợi
những lời sắp nói tiếp của tôi. Tôi mạnh dạn nói tiếp, lần này với giọng lớn
hơn.
- "Chị có biết trong trường ai cũng chọc chị và anh
Quang Hùng là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ của lớp 12C1?"
- "Chị có nghe." Chị Kim Điệp trả lời một cách rất
nhỏ. Tôi nói tiếp.
- "Em cũng nghe tin đồn Noel này chị sẽ làm đám hỏi với
một người ở Sài Gòn và đến mùa hè sau thì đám cưới."
Chị Kim Điệp không trả lời. Sự im lặng này như là câu trà lời
xác nhận. Tôi ngừng một lúc dò hỏi phản ứng của chị và sau nó tiếp tục.
- "Chị cam lòng sao? Chị không thấy tiếc sao? Em biết chị
thích anh Quang Hùng."
Tôi đã định nói "và em cũng biết anh Quang Hùng thích chị"
nhưng sau đó tôi đã kịp ngăn lời lại khi nhớ về quyển thơ viết tay mà tôi mới
khám phá. Chị Kim Điệp quay mặt đi nhìn về phía hàng cây hoa hồng, chị đưa mắt
dõi nhìn một đôi bướm bay lượn chung quanh những cánh hoa hồng. Một lát chị
quay lại nhìn tôi, tôi thấy đôi mắt chị ươn ướt. Chị không khóc nhưng đôi mắt
chị long lanh ướt nước.
- "Em nghĩ quyết định này của chị là sai lầm sao? Chồng
sắp cưới của chị sẽ là bác sĩ. Cuộc đời vật chất của chị sẽ được đảm bảo."
Tôi hơi lui người về phía sau nhìn chị một cách ngạc nhiên.
Tôi không tin con nhà giàu như chị lại lo xa về vật chất tương lai. Chị Kim Điệp
gượng một một cười nửa miệng.
- "Em trông có vẻ ngạc nhiên lắm à? Em là con gái, em biết
mà. Con gái tụi mình chỉ mong sao kiếm được một tấm chồng xứng đáng để nương tựa.
Nhà chị giầu có thật đấy nhưng anh em trai trong nhà thì đông, chị là con gái
làm sao mong mỏi gì hưởng lại việc làm ăn buôn bán trong nhà. Nếu cha mẹ có
thương chị thì cũng chỉ cho chị một số tiền hồi môn. Thế nhưng nếu chị không biết
làm ăn buôn bán cứ ăn không ngồi rồi thì đến núi cũng phải lở. Em biết đó chị
đâu đó thông minh gì đâu, học hành thì lại dở, buôn bán thì không có khiếu. Chị
thật mong tìm được một người chồng xứng đáng. Giờ đây cơ hội đã đến rồi, chị thật
không muốn cơ hội này vuột đi."
Chị Kim Điệp với tay lấy ly nước uống nhấp giọng, chị tiếp tục
tâm sự. Tôi nghĩ có lẽ lâu nay chị Kim Điệp đã ôm ấp những điều này này trong
lòng mà không có ai để cho chị tâm sự, cho nên lúc này có tôi im lặng ngồi nghe
chị cảm thấy được dịp trút ra nỗi lòng của mình.
- "Chồng sắp cưới của chị là người Sài Gòn, anh ấy quen
với một người bà con của chị và được người bà con này giới thiệu đến với chị.
Như em cũng đã nghe qua tụi chị sẽ làm đám hỏi vào Noel này."
Tôi hỏi một câu không liên quan gì đến chuyện chị đang nói:
- "Còn anh Quang Hùng của em thì sao?"
Chị Kim Điệp quay sang nhìn tôi một lát rồi chị nở một nụ cuời
buồn:
- "Quang Hùng? Anh Quang Hùng sẽ đâu có sao, vì anh ấy
đâu có thương chị."
Tôi im lặng muốn nghe chị nói lên những điều chị nghĩ. Nhận
ra điều này chị Kim Điệp nói tiếp:
- "Ai cũng tưởng chị và anh Quanh Hùng bồ nhau. Nhưng thật
ra hai đứa tụi chị không có gì cả. Tụi chị chưa bao giờ hò hẹn và anh Quang Hùng
chưa bao giờ nói thương chị. Chị không hiểu được anh ấy. Chị đã chờ đợi hơn một
năm nay rồi. Chờ cho anh Quang Hùng của em ngỏ lời với chị. Nhưng rồi sự chờ đợi
của chị chỉ là hư không. Chị biết rồi nó cũng chẳng đi tới đâu."
- "Anh ấy sẽ tỏ tình với chị nếu anh ấy có cơ hội. Thời
gian qua chưa phải là lâu. Chị phải cho anh ấy thời gian."
Tôi an ủi chị, trong lòng không khỏi liên tưởng tới Minh
Châu.
- "Chờ thời gian bao lâu? Đã hơn một năm, gần hai năm rồi,
chị đã cho anh biết bao nhiêu cơ hội. Anh Quang Hùng biết chị thích anh ấy. Anh
ấy chắc chắn biết. Nhưng vấn đề ở đây không không phải là thời gian hay cơ hội
mà là anh của em không thích chị. Không - nói vậy cũng không đúng, anh ấy quả
thật cũng thích chị, nhưng cái thích của anh chưa đủ để cho anh tiến tới tỏ
tình. Có thể chị không phải là người anh đi tìm hay cũng có thể anh đã có đối
tượng khác rồi."
Tôi không thể có câu đối đáp gì tới lời suy đoán này của chị.
Tôi không biết trả lời chị ra sao. Tôi cảm thấy thương chị lạ lùng. Chị đẹp như
vậy lại được biết bao nhiêu người yêu thầm, sao lại đau buồn vì ông anh của
tôi. Mắt của chị Kim Điệp càng lúc càng long lanh ướt. Giọng tôi trùng xuống:
- "Thật ra nếu anh Quang Hùng đã tỏ tình với chị, chị có
quyết định lấy chồng không?"
Chị Kim Điệp không trả lời tôi, chị cúi xuống nhìn xuống đất.
Tôi có ảo giác thấy có giọt nước mắt rơi xuống trên tay chị. Tôi nói tiếp.
- "Em biết chị thương anh Quang Hùng. Em biết chị sẽ
không lấy chồng nếu anh của em đã tỏ tình với chị. Chị Kim Điệp, chị thật chấp
nhận lấy một người chị không yêu? Sao chị không chờ? Anh Quang Hùng rồi sẽ nghĩ
thông suốt và sẽ tỏ tình với chị,"
- "Chờ? Con gái mình có bao nhiêu năm tuổi thanh xuân để
mà chờ? Anh Quang Hùng và chị bằng tuổi nhau, anh Quang Hùng còn rất nhiều năm
để chờ nhưng chị thì không có nhiều năm như vậy. Chị nghĩ quyết định lấy chồng
của chị thật là đúng đắn. Người chị sắp lấy thương chị và có tất cả mọi thứ
trên đời có thể tạo hạnh phúc cho chị, tại sao chị phải chờ đợi anh Quang Hùng
của em? Nhưng thật ra ở đây không phải là vấn đề chờ đợi mà là vấn đề sự chờ đợi
đó sẽ có kết quả hay không. Ai sẽ bảo đảm với chị anh Quang Hùng cuối cùng rồi
sẽ tỏ tình với chị. Nhưng cả ngay sau khi đã tỏ tình rồi cũng chưa chắc sau này
hai đứa chị sẽ nên duyên. Cuộc đời của anh Quang Hùng còn rất dài trước mặt, chị
không dám bảo đảm anh sẽ còn tiếp tục yêu chị trong những năm tiếp đó. Chị
không muốn giống như chị Bích Phượng của em, chị thật không muốn bước qua con
đường đó. Tại sao chị lại thả mồi bắt bóng. Hạnh phúc của chị đang ở trong vòng
tay chị, sao chị lại không nắm lấy, sao chị chị thả mồi bắt bóng chạy theo tình
yêu của Quang Hùng để sau này có thể sẽ vỡ mộng."
- "Chị có chắc cuộc hôn nhân sắp tới của chị sẽ là hạnh
phúc và chị sẽ không vỡ mộng?"
- "Chị không dám chắc. Không ai có thể đoán biết được
chuyện tương lai, nhưng với những điều kiện và hoàn cảnh như bây giờ chị nghĩ
chị đã quyết định đúng đắn."
Tôi không cãi được lập luận của chị Kim Điệp. Liên tưởng tới
những gì chị đã nói khi đi suối Thanh Bình thì những suy nghĩ của chị bây giờ
thật là hợp lý. Tôi nghĩ chị Kim Điệp thật ra chững chạc và chính chắn hơn số
tuổi của chị. Chị thực tế, không lãng mạn và biết nhìn cho tương lai. Thế nhưng
tôi không thể hiểu được cả chị Điệp và chị Bích Phượng, tại sao họ lại chỉ an
thân thủ phận trong cuộc sống làm vợ làm mẹ hàng ngày. Người phụ nữ cũng cần có
một sự nghiệp cho mình và một căn bản học vấn vững chắc. Nếu trình độ học vấn
không giúp họ tiến thân trong xã hội, ít nhất nó sẽ giúp họ có được một kiến thức
căn bản để sống trong cuộc đời. Họ sẽ ra sao khi người chồng của họ chẳng may
qua đời sớm hay thay lòng đi lấy người khác? Họ sẽ làm gì để nuôi sống cho
chính mình và các con? Người đàn bà không nên chỉ thu gọn trong bốn bức tường
trong nhà, họ nên ra ngoài giao tiếp với xã hội, họ cần trau dồi kiến thức để kịp
bước tiến với xã hội chung quanh. Sắc đẹp mà họ có lúc thanh xuân một ngày nào
đó sẽ phai tàn, chỉ có kiến thức trong đầu họ mới khiến họ là người có giá trị.
- "Thế nhưng cuộc hôn nhân của chị không có tình
yêu?"
- "Tình yêu rồi sẽ đến sau. Nếu người chồng có tư cách
và lối cư xử hơn người, ra đường anh có bằng cấp trong xã hội được mọi người
kính trọng, về nhà anh thương yêu vợ con, thì chị nghĩ rằng từ lòng kính trọng,
người vợ sẽ đổi sang tình yêu chỉ trong một thời gian ngắn."
Chị Kim Điệp ngừng một lúc lâu, sau đó nói bằng giọng thấp
hơn:
- "Hãy để cuộc tình của chị và của anh Quang Hùng là
chuyện tình đẹp muôn thủa. Hãy để cho anh Quang Hùng lúc nào cũng nghĩ về chị
như là một con bướm vàng trong mộng tưởng. Hãy để cho anh lúc nào cũng mang
trong lòng câu hỏi mà anh không bao giờ có câu trả lời đó là ‘Chuyện gì sẽ xẩy
ra nếu mình đã tỏ tình với Kim Điệp?’ Hãy để chị lúc nào cũng là Ngọc Nữ trong
lòng anh ấy. Như vậy cuộc tình này sẽ còn đẹp hơn là khi anh Quang Hùng và chị
đã lấy nhau. Năm mười năm sau khi lấy nhau, sắc đẹp của chị phai tàn, con cái đầy
đàn, hai vợ chồng lúc đó đã thấy rõ tính tình của nhau lại sanh ra đánh nhau cả
ngày. Lúc đó thật không còn gì là đẹp cả.
"Tình chỉ đẹp khi còn giang dở
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề"
Chị Kim Điệp đọc xong câu thơ này thì phá lên cười. Chị lắc đầu
hất cho đuôi tóc cột rớt ra sau lưng. Chị chìn tôi nheo mắt, mắt chị đã thôi
không còn ướt nữa:
- "Anh Quang Hùng thật ra tương lai còn dài lắm trước mặt.
Anh cần phải lo học cho tới nơi tới chốn. Em không nên đi làm mai mối cho anh
mình như vậy, em đáng ra nên khuyên anh mình lo chuyên tâm học hành trước đã.
Khi nào công thành danh toại thì tha hồ bao nhiêu cô cho anh chọn."
Tôi cố gượng cười về câu khôi hài này của chị. Hai chị em sau
đó không nói gì thêm. Tôi ngồi một lát không còn gì để nói nên đứng dậy xin
phép ra về. Chị Kim Điệp tiễn chân tôi ra đến tận cổng. Khi tôi bước ra khỏi cổng
chị đột nhiên hỏi theo.
- "Minh Châu độ này ra sao?"
Tôi hơi giật mình quay lại nhìn chị dò hỏi. Tôi không biết chị
có tình ý gì khi hỏi tôi câu này. Bị hỏi đột ngột tôi lúng túng không biết trả
lời sao. Chẳng lẽ chị Kim Điệp đã biết chuyện. Nhận ra sự lúng túng của tôi chị
Kim Điệp bước tới, đôi mắt của chị dường như chứa đựng ý gì đó. Chị ngập ngừng
tính nói gì đó nhưng sau đó lại thôi không nói nữa.
- "Chị chỉ hỏi vậy thôi. Không có ý gì đâu."
Tôi không trả lời chị, chào chị về một lần nữa. Chị ôm vai
tôi dịu dàng và đợi cho tôi lên xe đạp đi khuất mới chậm rãi bước vào nhà.
Hôm đó tôi về nhà và lên phòng thẳng. Bữa ăn chiều tôi viện cớ
mệt không xuống nhà ăn cơm. Dì Hai và chị Bích Dung vào hỏi thăm tôi nhưng tôi
chỉ nói mấy hôm nay tôi thức học thi cá nguyệt nên hơi mất ngủ, tôi muốn được
ngủ sớm. Hai người tin lời tôi nên để tôi được yên đi ngủ sớm. Tôi dặn hai người
có ai kiếm thì cũng đừng gọi tôi dậy.
Đến tối, tôi có nghe tiếng Minh Châu kiếm tôi nhưng chị Bích
Dung nói tôi ngủ rồi nên Minh Châu ra về. Khoảng chín giờ tối, tôi nghe tiếng
anh Quang Hùng mở cửa phòng gọi tên tôi nho nhỏ. Tôi giả vờ ngủ say không nghe,
anh đứng một lát thì đóng cửa bỏ ra ngoài. Chị Bích Dung thấy tôi bịnh nên để
cho tôi ngủ một mình, chị nhẹ nhàng lấy mền và lấy gối đi sang phòng chị Bích
Phượng ngủ.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm lẻn đi học một mình, tôi cố ý không
đợi cho Minh Châu. Thường thì chúng tôi hay đi học chung với nhau cùng với anh
Quang Hùng. Vào lớp tôi nói rất ít và rất lạnh nhạt với Minh Châu. Con bé có đến
hỏi han tôi nhưng tôi trả lời một cách rất ngắn gọn và lạnh nhạt sau đó lảng đi
chỗ khác. Buổi chiều cũng vậy, tiếng kẻng vừa reng báo hết giờ tôi đã vội vã ôm
cặp ra về trước không chờ cho ai. Ở nhà tôi tránh mặt anh Quang Hùng, tôi cứ ở
suốt trong phòng viện cớ phải học bài thi. Lúc ăn cơm tôi chỉ cắm cúi ăn tránh
không nhìn mặt anh.
Đã ba ngày tôi cố trángh mặt họ, tạo ra một cuộc chiến tranh
lạnh với anh Quang Hùng và Minh châu. Tôi thật không biết mình đang làm gì
nhưng tự ái của tôi không cho tôi nói chuyện với hai người. Tôi giận vì hai người
đã dấu tôi? Tôi ghen cho chị Kim Điệp? Tôi đã thật không phân biệt được cảm
giác của mình lúc đó.
Sang đến ngày thứ tư, trong lòng tôi lúc đó đã dịu lại và tôi
không còn cảm thấy giận như những ngày đầu. Tôi chợt thấy nhớ Minh Châu và anh
Hùng lạ lùng. Mấy hôm nay tôi cứ lủi thủi đi học và về học một mình. Tôi thật
cô đơn và nhớ hai người họ. Buổi tối hôm đó thay vì đóng của trong phòng học
bài, tôi ra ngồi ở ban công trên lầu ngắm sao. Một lát tôi thấy có một cây sào
dài thọc từ bên lầu nhà Minh Châu sang lầu nhà tôi, trên đầu cây có cột một sợi
dây dài, đầu dây treo lủng lẳng gói bánh đậu xanh loại mà tôi ưa thích nhất. Tiếng
Minh Châu nói vọng sang.
- "Có người thích ăn bánh này lắm đó nghe."
Tôi làm mặt nghiêm không thèm trả lời, vẫn cứ ngồi nguyên một
chỗ. Có lẽ từ lỗ hổng giữa bụi cây hoa giấy Minh Châu đã thấy thái độ của tôi,
nó nói tiếp.
- "Thật ra ông tòa trước khi xử ai ổng cũng phải truy
xét xem người đó có tội gì và tội đó có đáng phạt không. Tao thật đau lòng có một
người bạn không chịu nghe giải thích đã giận hờn."
Tôi tủm tỉm cười không nói gì. Minh Châu tiếp tục tấn công.
- "Chu choa ơi, cầm cây mỏi tay quá. Không có người lấy
bánh thì mình sẽ còn cầm cho đến lúc rụng tay. Cũng đáng tội cho mình mà. Ai bảo
mình dấu diếm. Thôi thì để mình lãnh tội."
Nói xong con bé tiếp tục rên rỉ than mỏi tay vì cầm cây treo
bánh đậu xanh đã quá lâu. Tôi không nỡ lòng hành hạ bạn như vậy, lại cũng vì buồn
cười vì cách làm hòa láu lỉnh của nó, tôi đứng lên cầm lấy chiếc bánh đậu xanh
và gỡ nó ra khỏi sợi dây. Tôi nói:
- "Tưởng chỉ có mấy cái bánh này đã có thể giải quyết
xong mọi chuyện đấy à?"
Thấy tôi đã chịu nói chuyện, Minh Châu mừng rơn, nó chộp lấy
nói liền không kịp chờ tôi dứt lời:
- "Đương nhiên là không đủ rồi. Bây giờ thì mày muốn gì
tao cũng chiều cả, chỉ cần xin cho tao được cơ hội giải thích."
Tôi vẫn cố nói giọng cứng
- "Ít ra cũng phải một bữa chè Dạ Trúc. Tao cũng muốn
nghe coi tài hùng biện của mày sẽ giỏi cỡ nào."
Minh Châu rút cây lại, nó hẹn tôi mười phút sau ở trước cửa
nhà. Tôi vào trong thay áo và đi xuống lầu. Lúc đó mọi người đang ở dưới nhà vừa
coi ti vi vừa ăn chè do dì Hai nấu. Tôi thấy anh Quang Hùng cũng có mặt ở đấy
đang ngồi cạnh anh Quốc Dũng ăn chè. Tôi xin phép dì Hai được ra ngoài đi chơi
với Minh Châu. Dì Hai mắng yêu tôi.
- "Hai con bé điên này. Nhà đang có đầy chè ở đây không
ăn, đi ra tiệm ăn cho tốn tiền."
Tôi cười nói với dì thật ra hai đứa tôi muốn đi hóng gió. Anh
Quốc Dũng mắt sáng lên muốn đòi đi theo. Tôi im lặng một chút không trả lời, liếc
nhìn anh Quang Hùng, tôi thấy anh tránh cái nhìn của tôi, anh cúi mặt xuống tiếp
tục ăn.
- "Anh đi không được đâu." Tôi trà lời anh Quốc
Dũng. " Tụi em đi nói chuyện con gái anh nghe sao được". Nói xong tôi
le lưỡi chọc anh và cả nhà đều cười hùa nhau chọc theo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét