Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2022

Hoa bâng khuâng 1

Hoa bâng khuâng 1

Chương 1
Hình ảnh loài hoa nhỏ mầu tím thẫm trở thành một kỷ niệm êm đềm trong suốt quãng thời thơ ấu hồn nhiên của em. Loài hoa mọc từng đám ven dốc những ngọn đèo đã quyến rũ em thật sự mỗi lần em theo ba me vào Đà Nẵng thăm bác Lộc. Em còn nhớ mãi những buổi chiều mùa hè hoàng hôn buông chậm, rừng hoa dại tím ngắt không gian đã gợi nguồn thi hứng cho em ghi được những vần thơ đầu đời vụng dại nhất để ca tụng mầu hoa đó. Có một lần xe bị nổ lốp trên đèo, em phải xuống xe chờ thay bánh mới, em đã men theo một quãng xa để hái cho được cành hoa tím chạy lại hỏi me:
- Hoa chi ri me?
Me nhìn thật lâu vào những cánh hoa tím li ti đính dài trên một cuống thật nhỏ kéo ra tận cùng bằng một cái đuôi cong, rồi lắc đầu:
- Me chịu.
Em quay sang ba:
- Ba, ba có biết hoa ni tên chi không ba?
Không hiểu ba không biết thật hay ba đang bực mình vì cái bánh xe nặng nề nên ba trả lời em cộc lốc: Không!
Em đành ép cành hoa vào má, suy nghĩ mông lung, thôi em đặt tên cho nó là loài hoa không tên vậy. Mãi đến khi gặp Bình, quen Bình, mới biết được tên loài hoa kỷ niệm này: Hoa Bâng Khuâng.
Em quen Bình cách đây một tháng, trong buổi du khảo Thực Vật đầu tiên kể từ ngày em chập chững bước chân vào Khoa Học, Bình là em họ của thầy Sơn, giáo sư hướng dẫn buổi du khảo này. Bình học Văn Khoa nhưng vẫn theo anh đi chơi luôn vì hôm đó nhằm ngày chủ nhật. Khi Bình leo lên xe buýt ngồi cạnh thầy Sơn, Ngọc Mai bấm vào tay em:
- Thằng nhỏ mô sạch sẽ rứa mi?
Em nhíu mày:
- Con nhỏ ni hỗn, người ta lớn rứa mà mi gọi bằng thằng hả?
Ngọc Mai vênh mặt:
- Chớ răng. Con trai học cùng lớp với con gái, con gái có quyền xem như em út trong nhà.
Em véo vào đùi nó:
- Nho nhỏ mi, mi phát ngôn bừa bãi quá đi.
Túy Hồng ngồi đằng sau lên tiếng:
- Ê nói bậy Mai, anh Bình em thầy Sơn đó, anh học năm thứ hai Văn Khoa chớ mô có học cùng lớp với mình.
Ngọc Mai quay đầu lại :
- Rứa hả mi, tội vạ cái miệng của tao chưa, lớp mình đông quá, mô biết ai là ai.
Em nguýt nó:
- Rứa mà cũng ỏm lên.
Ngọc Mai nhìn em:
- Bênh chi mà bên dữ rứa bạn, ê có đứa mô cho con Nguyệt Cầm một viên thuốc cảm bây.
Em đỏ mặt:
- Mai, nói chi lạ rứa.
Xe bắt đầu lăn bánh, thầy Sơn quay lui:
- Các anh chị nói chuyện nhỏ nhỏ nhé, bây giờ chúng ta đến đồi Vọng Cảnh rồi qua Thiên An học một số cây, tuần sau sẽ ra cửa Thuận.
Phía sau em, Túy Hồng đang thì thầm kể cho Thạch Thảo nghe về mối tình của Bình, con bé nổi tiếng là Thổ Công xứ Huế, việc nhà ai nó cũng biết vanh vách, không dấu vào đâu được:
- Thảo nì, anh chàng Bình nớ vừa mới bị “lỡ bước sang ngang” đó.
Thạch Thảo là chúa tò mò, nó hỏi tới tấp:
- Răng mi biết, kể cho tao nghe đi.
Túy Hồng được dịp trổ tài:
- Anh chàng thương chị Lan con O Tham tao, hai người thắm thiết lắm, rồi không hiểu tại răng, chị Lan nhận lễ hỏi của người khác, cuối tuần sau là đám cưới đó mi.
- Tội nghiệp chưa, hèn chi anh chàng mất hết trí khôn, học Văn Khoa mà lại chịu đi theo tụi cù lần Khoa Học mình.
Hai đứa rú lên cười vô ý thức, Thầy Sơn quay lại, Túy Hồng đưa tay bụm miệng :
- Chết cha.
Xe xóc mạnh, qua những con đường dốc gập ghềnh, tới đồi Vọng Cảnh, chúng em tập trung lại vài phút nghe thầy Sơn giảng về vị trí đất đai ở vùng này, xong chúng em chia làm mỗi nhóm hai đứa, chạy theo thầy Sơn để hái cây và ghi tên Latin cho kịp. Khi em vẹt hàng cỏ tranh cao để bước xuống sườn đồi, viên sỏi lớn dưới gót chân em chợt trượt đi, em lao đao suýt ngã thì một bàn tay đã giữ chặt cổ tay em:
- Khéo bổ, cô đi cẩn thận, ở đây địa thế gập ghềnh lắm.
Em ngước nhìn lên, Bình đang nhìn em mĩm cười, vầng trán cao và mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ.
Em đáp lí nhí:
- Dạ ... cám ơn anh.
Bình vẫn nhìn em:
- Tôi tên Bình. Vũ Thái Bình. Còn cô?
Em ngập ngừng:
- Dạ em tên Nguyệt Cầm.
Bình suýt sao:
- Ồ, tên của Cầm thật nên thơ.
Những con mắt đổ xô về phía em và Bình, có tiếng con Túy Hồng ngâm thơ tiếu lâm:
Mặt nhìn mặt, mặt tròn mặt méo
Tay cầm tay, tay béo tay gầy.
Em chợt hốt hoảng rút tay ra khỏi bàn tay Bình, em thấy Bình bối rối:
- Ấy chết, xin lỗi Cầm.
Em không đáp, chạy vụt theo Ngọc Mai. Thầy Sơn lại kéo cả đám qua rừng Thiên An. Bao nhiêu mệt nhọc chợt tan biến nhẹ nhàng như cơn gió thoảng đưa khi em nhìn thấy rừng hoa tím kỷ niệm bát ngát một vùng Thiên An. Em như bị cuốn hút, bị quyến rũ bởi mầu tím kỳ lạ đó, mầu tím ngả sang xanh như màu hoàng hôn của những chiều mùa thu lành lạnh khơi về một kỷ niệm thơ ấu ngày nào. Loài hoa không tên, em lẩm bẩm một mình khi tiến sâu vào vùng tím ngắt đó. Ngọc Mai đập vào vai em:
- Làm chi mà thẫn thờ rứa Cầm, tương tư rồi à?
Em trừng mắt :
- Nói tầm bậy mi. Tao đang suy nghĩ.
Ngọc Mai giục:
- Thôi đừng mơ với mộng nữa, lo chạy theo hái cây kẻo không kịp tề.
Khi thầy Sơn cầm cành hoa tím đưa lên cao, tim em đập mạnh như muốn vỡ tan lồng ngực, em hồi hộp quá, em sắp biết được tên của những cánh nhỏ dễ thương đó rồi. Lời thầy Sơn sang sảng:
- Đây là loài hoa cùng họ với hoa ngũ sắc, các anh chị hãy ghi tên vào, Verbenaceae ...
Em không còn nghe gì nữa, em vọt miệng hỏi thầy:
- Thưa thầy, hoa ni tên tiếng Việt là chi ạ ?
- Ở địa phương mình, thường gọi là hoa đuôi chuột.
Trời ơi, em thất vọng quá, loài hoa dễ yêu nhất đối với em lại có cái tên xấu xí như vậy sao. Những giọt nước mắt lăn dài trên má em và vỡ theo giấc mộng vừa tan, có một cái gì nghèn nghẹn ở vành môi, em nói không thành tiếng, em định gọi Ngọc Mai lại giao giấy bút cho nó chép tên cây, em hết can đảm thật sự rồi. Em ngồi bệt xuống vệ cỏ bên đường, tay bóp nát cành hoa tím tung lên trời cho gió cuốn xa. Có tiếng chân bước lại gần em:
- Cầm, cô Cầm, có chuyện chi rứa?
Em cúi đầu không đáp, Bình ngồi xuống cạnh em:
- Cầm có thể cho tôi biết được nỗi buồn của Cầm không?
Em lắc đầu:
- Không có chi hết ạ.
Bình vẫn với nụ cười hiền lành:
- Nếu không vì buồn rầu, có lẽ Cầm vừa gặp một chuyện bực tức làm Cầm đến phát khóc lên.
Em im lặng.
Bình đưa tay phác một cử chỉ:
- Nếu Cầm nhận thấy tôi là kẻ tò mò, Cầm có quyền không trả lời và... cho tôi xin lỗi.
Tự nhiên em muốn trút hết tâm sự của mình cho Bình nghe. Em lặng lẽ nhìn Bình, người con trai đầu tiên hình như đang thu phục cảm tình em. Em đáp nhỏ:
- Cầm không nghĩ rứa mô. Cầm không nghĩ anh là kẻ tò mò mô, tại nỗi buồn của Cầm... vô duyên quá, nói ra dị lắm
Bình phì cười:
- Người ta hay buồn lẩn thẩn thì có cái buồn nào gọi là... có duyên được đâu. Nếu Cầm sợ dị thì đừng nói nữa.
- Anh Bình giận Cầm đó hả?
- Không... bao giờ tôi cũng mến Cầm cả. Cầm cho phép tôi trở thành bạn của Cầm nghe.
Tâm hồn em rung động nhẹ, em nói nhỏ:
- Thiệt hân hạnh cho Cầm, Cầm chưa hề có bạn trai.
- Rứa thì phải nói hân hạnh cho tôi mới đúng chớ.
- Anh Bình nì.
- Cầm nói chi?
Em nhìn vùng hoa tím bao la trước mặt, chợt nghe lòng buồn buồn :
- Cầm buồn thiệt vô duyên chi lạ, anh biết không, khi hồi, nghe thầy Sơn nói đến tên hoa đuôi chuột, tự nhiên Cầm thấy chán đời chi lạ, Cầm không ngờ loài hoa đẹp rứa lại có tên quá thô lỗ, khác hẳn với cái tên do Cầm đặt ra.
Bình nheo mắt:
- Cầm đặt tên chúng là chi ?
- Loài hoa tím không tên.
Bình lắc đầu:
- Có tên chứ, tên chúng thật đẹp, thật nên thơ Cầm à.
Em ngạc nhiên:
- Chớ không phải hoa đuôi chuột hả anh.
- Đó là tiếng địa phương, chứ còn trong lãnh vực văn chương người ta gọi chúng là hoa Bâng Khuâng.
Em nói như trong mơ:
- Hoa Bâng Khuâng... hoa Bâng Khuâng... ồ tuyệt quá. Anh Bình, anh nói có thật không?
- Thật chớ, tên hoa có nguyên cớ hẳn hòi, để khi nào rảnh, tôi kể Cầm nghe, một thiên tình sử cảm động lắm.
Em định nói với Bình kể cho em nghe chuyện tình Hoa Bâng Khuâng ngay bây giờ kẻo em nôn nóng quá đi, thì tiếng Ngọc Mai đã nheo nhéo đằng xa:
- Nguyệt Cầm, Nguyệt Cầm, mi tính làm bà Chúa hả, khi không ngồi đây để tao chạy theo hái cây muốn hụt hơi.
Ngọc Mai chạy lại, miệng nó cứ bô bô lên:
- Mệt quá, mệt quá, tội nghiệp thân già của tui quá.
Em nhăn mày nhìn nó rồi nhìn sang Bình, em sợ Ngọc Mai vô tình nói đến một câu làm em mất mặt với Bình, con bé có tính bộc trực như con trai, nghĩ gì nói ngay không cần suy tính trước.
Bình nhìn Ngọc Mai mĩm cười, con bé hơi e thẹn, nó nhìn em. Em giới thiệu:
- Giới thiệu với anh Bình, đây là Ngọc Mai, cô bạn thân nhất lớp của Cầm. Và đây là anh Bình đó Mai, chắc mi đã biết rồi.
Sau khi gật đầu chào Bình, Ngọc Mai quăng trước mặt em một bao nylon cây lá vừa hái được:
- Mi đem về nhà ép đi Cầm, mai mốt chia hai. Có vài cây tao ghi tên không kịp, để hỏi thầy sau.
Bình đỡ bao nylon đưa cho em, nói nhỏ:
- Thôi từ giã Cầm, hẹn gặp Cầm một dịp khác.
Bình dần xa em giữa rừng hoa tím chập chùng, em chơi vơi trong một cảm giác nhẹ nhàng dịu vợi, loài hoa em say mê đã có tên, hoa Bâng Khuâng, cái tên dịu dàng đằm thắm như con tim non lần đầu tiên rung cảm, bâng khuâng vì một hình bóng nào vừa thoáng qua.
Ngọc Mai luôn luôn là con người thực tế, nó đẩy vai em:
- Thôi lên xe về đi chớ, ở đó mà mơ mộng với ma.
Bình vẫn ngồi phía trước với thầy Sơn, mái tóc bồng và cái gáy đẹp, em đỏ mặt thẹn thùng, lần đầu tiên, em đã để ý đến một người con trai.
Chương 2
Trong những giấc mơ, em cứ gặp Bình hoài, Bình cười thật tươi, đôi mắt Bình sáng và vầng trán cao thông minh chi lạ. Em thầm hỏi, em đã yêu Bình rồi ư ? Sao hình bóng đó ám ảnh em mãi trong giấc ngủ, trong những bữa ăn và cả trong những công việc hằng ngày.
Hơn một tháng rồi, em chả nghe thấy tăm hơi Bình đâu, nghe phong phanh Tuý Hồng cho biết thì "Người đẹp của con Nguyệt Cầm" đã đi vào Saigon chữa bệnh. Sau ngày bắt gặp em và Bình nói chuyện với nhau, tụi bạn cùng lớp trêu em với Bình hoài, Tuý Hồng gọi Bình là "Người đẹp của con Nguyệt Cầm". Thường thường, em ghét nhất sự đùa chọc vô ý thức, nhưng sao lần nầy em cảm thấy vui vui, em muốn bất cứ ai hãy nói đến tên Bình thật nhiều, dù bằng những danh từ riêng do họ đặt ra.
Hôm nay, em vào lớp thật sớm, giảng đường rộng thênh thang làm em cảm thấy bơ vơ. Em ngồi thu mình trong chiếc ghế nhỏ, lấy tập Hoá hữu cơ ra định ôn lại bài, thì có tiếng gọi em :
- Nguyệt Cầm, Nguyệt Cầm.
Em nhìn ra, dáng dấp Trâm Anh thật nhỏ bé hiện bên khung cửa lớn.
- Chi rứa Trâm Anh ?
Trâm Anh đến bên em ngập ngừng :
- Mình có chuyện muốn nói với Cầm.
Em kéo chiềc ghế bên cạnh :
- Trâm Anh ngồi đây đi.
Trâm Anh cầm tay em ngập ngừng :
- Từ trước tới nay, mình ít chơi với Cầm, mình ít nói chuyện với Cầm, chừ tự nhiên lại... mình dị ghê.
Em mĩm cười:
- Học cùng lớp có chi mà Trâm Anh phải khách sáo rứa. Tuy ít giao thiệp với Trâm Anh nhưng mình mến Trâm Anh lắm.
- Cầm à... Cầm có biết anh Bình không ?
Tim em chợt đập mạnh, em có cảm tưởng như Trâm Anh đang đọc được tất cả thầm kín trong hồn em, em run giọng :
- Răng tự nhiên Trâm Anh lại hỏi tới anh Bình ?
Trâm Anh vẫn nhìn em :
- Cầm trả lời đi. Cầm có quen anh Bình không ?
Em cắn môi ấp úng :
- À ...Có, mà mình chỉ quen sơ thôi, không có chuyện chi mô nghe.
Trâm Anh mở cặp lấy ra một phong thư màu xanh :
- Anh Bình nhờ mình trao cho Cầm cái ni.
Em hoảng :
- Ơ... kìa ...Trâm Anh. Trâm Anh cũng biết anh Bình hả ?
- Anh Bình là con bà O của mình, từ buổi đi du khảo tháng trước tới chừ, anh cứ nhắc Nguyệt Cầm luôn.
Tay chân em lạnh ngắt, em thường có cái bệnh vậy, hễ gặp chuyện gì xúc cảm là khí lạnh không biết từ đâu tràn khắp châu thân. Lời Trâm Anh văng vẳng như từ một cõi nào xa :
- Anh Bình có hỏi thăm nhà của Cầm nhưng mình không được rõ.
- Rứa à, mà nì Trâm Anh, răng gần đến một tháng ni mình không gặp anh Bình đến. Nghe nói anh học ở Văn Khoa phải không ?
Em chợt ngưng bặt, chết chưa, em lại tỏ ra cho Trâm Anh biết sự lưu ý đặc biệt của em đối với Bình rồi. Nhưng Trâm Anh vẫn thản nhiên :
- Gần tháng ni, anh Bình phải vào Nha Trang có công chuyện cho bà O mình, anh vừa về hôm qua.
Em hỏi Trâm Anh :
- Mình nghe Tuý Hồng nói anh Bình vào Saigon chữa bệnh mà.
Trâm Anh bĩu môi :
- Ôi hơi sức mô mà Cầm nghe con nhỏ đó, cái miệng ăn mắm ăn muối chuyên môn loan những tin thất thiệt.
Em thở một hơi dài nhẹ nhõm. Vậy mà suốt tuần, nghe Tuý Hồng nói, em lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Em không dám hỏi tiếp thử xem Bình đau bệnh gì để đến nỗi phải vào chữa tận Saigon, em sợ nó trêu ghẹo, nó làm ầm lên rồi lại mang tiếng. Ở cái xứ Huế cổ kính này, người con gái lễ giáo phải sống thật gò bó như con ốc sên thu mình trong lớp vỏ khô khan, chưng diện, ăn nói phải theo phong thức, lề lối do các ông bà xưa đã vạch sẵn, một sự vượt ra ngoài khuôn phép là một trọng tội khó dung tha.
Trâm Anh dúi phong thư vào tay em :
- Nguyệt Cầm cất đi.
Những đầu ngón tay của em mất hết cảm giác, phong thư rơi xuống đất. Trâm Anh nhăn mày :
- Kìa Nguyệt Cầm...
Em bừng tỉnh :
- Chết, xin lỗi Trâm Anh, mình vô ý quá.
Em cúi xuống bàn nhặt lấy phong thư gói ghém những giòng chữ thân mật của Bình mà em thầm đoán là phải nồng nàn tha thiết lắm. Trâm Anh lại nói với em :
- Chủ nhật ni Nguyệt Cầm có rảnh không?
- Thường ngày, chủ nhật mình ở nhà chớ chẳng đi mô hết. Có chuyện chi rứa Trâm Anh ?
- Mình định mời Nguyệt Cầm đến nhà mình chơi. Chủ nhật ni là sinh nhật mình.
Trâm Anh lấy trong tập vở ra một tờ giấy đánh máy nhỏ :
- Thiệp mời của mình đây. Cầm nhận lời nghe.
- Có đông không Trâm Anh ?
Trâm Anh nhẩm tính rồi nói :
- Khoảng hai chục người thôi. Có cả anh Bình nữa.
Trâm Anh nói nhỏ vào tai em :
- Anh Bình rất mong gặp Cầm, anh nói làm răng cũng phải mời cho được Cầm anh mới chịu đi.
Các bạn đã vào giảng đường mỗi lúc một đông, em cất vội phong thư và thiệp mời sinh nhật Trâm Anh vào cặp :
- Mình sẽ đến chung vui với Trâm Anh.
Ngọc Mai lại gần em, cô bé hôm nay mặc áo mới, hàng nội hoá mầu hồng có hoa hình vuông thật đẹp :
- Tới sớm rứa Cầm ?
Em không đáp, em đang bận nghĩ đến Bình, đến mái tóc bồng và vầng trán rộng, đến phong thư màu xanh còn dấu kín trong tập vở, em mong sao nhanh chóng tan giờ học, để em được về nhà, nằm thoải mái trên giường uống từng giòng chữ nồng nàn của tình yêu mật ngọt đầu đời.
Ngọc Mai ngồi xuống cạnh em :
- Nghĩ chi mà thừ người ra rứa mi ?
Em ra khỏi giấc mơ :
- Ồ... Không... Chà, bữa ni bận áo đẹp ghê ta. Mới may hả ?
Ngọc Mai bĩu môi :
- Ăn nói vô duyên, lẽ dĩ nhiên áo mới thì phải mới may rồi, khéo hỏi. Bữa ni vui quá mà.
Em mĩm cười, em biết Ngọc Mai đang ghen với Trâm Anh. Con nhỏ thật ích kỷ, bao giờ cũng muốn chiếm độc quyền em. Em dịu giọng :
- Ừ, thì tao giờ mô lại chẳng vui. Có chi mà mi phải nặng lời với tao rứa.
Giáo sư đã vào lớp, Ngọc Mai lầm lì lấy vở ra ghi bài không nói với em một tiếng. Khác với những lần trước, em không thèm bận tâm đến những lời trách cứ của cô bạn thân nữa, mà em cũng không còn nghe lời giảng của giáo sư, những hình vẽ trên bảng đen chỉ là những đường nét chập chờn, bàng bạc như sương mù buổi sáng hôm chủ nhật nào rừng Thiên An tím ngắt mầu hoa. Em gọi thầm tên Bình, Bình ơi, sao tự nhiên Cầm thấy nhớ anh ghê, sau lần gặp gỡ ban sơ đó, không lẽ hình bóng anh đã hoàn toàn chi phối cuộc sống tình cảm của Cầm sao? Em cúi đầu, em hổ thẹn với chính mình, em đang nghĩ đến Bình nhiều quá, em đã phạm tội chưa? Lạy Chúa, xin Chúa hãy soi sáng linh hồn non dại của con.
Hai giờ Hoá trôi qua lâu như hai thế kỷ, em đứng dậy xếp vội vở vào cặp. Thạch Thảo kéo tay em :
- Mi ghi bài kịp không Cầm, chổ phản ứng tổng hợp tao chép lộn quá, cho tao mượn vở đi.
Em chìa trang giấy trắng :
- Bữa ni tao chẳng ghi cái chi hết. Mi mượn con Ngọc Mai đi.
Ngọc Mai đi vòng ra phía sau bảo Thạch Thảo :
- Đi về mi, tao sẽ cho mi mượn vở.
Ngọc Mai quàng vai Thạch Thảo đi ra cửa, nó muốn trêu tức em vì em biết Ngọc Mai chả có ưa gì Thạch Thảo đâu, suốt bảy năm Đồng Khánh tuy học cùng lớp mà hai đứa coi nhau như mặt trăng với mặt trời, một đôi khi còn cãi nhau đến nỗi phải đưa ra hội đồng giáo sư nữa. Nhìn Ngọc Mai thân mật với Thạch Thảo, em không buồn chút nào hết. Chơi thân với Ngọc Mai đã lâu, em biết tính nó, ích kỷ và có tự ái cao, luôn luôn nó muốn em là của nó và nó là của riêng em, không một người thứ ba nào xen vào được giữa hai đứa. Ngoài tính đó, Ngọc Mai rất dễ thương và tốt với bạn, nó thường bảo em :
- Tao muốn hai đứa mình cứ sống với nhau hoài mãi, đừng bao giờ lấy chồng nghe Nguyệt Cầm. Mi mà bỏ tao, tao dám giết chồng mi lắm.
Em đập vào vai nó :
- Dễ sợ rứa, con gái chi mà ăn nói dữ rứa.
Ngọc Mai vẫn thản nhiên :
- Tao nói thiệt đó, con gái Huế hay ghen lắm, bộ mi không biết răng ?
Em cười :
- Người ta ghen thì ghen với chồng, chớ ai mà đi ghen với bạn răng chừ.
Ngọc Mai bướng bỉnh :
- Tao thì rứa đó, nhưng chỉ ghen với một mình mi thôi. Đứa khác tao thèm vô.
Và bây giờ Ngọc Mai đã ghen với Trâm Anh rõ rệt, em lại nghĩ về Bình, nếu nó biết tình cảm em đang nghiêng dần về Bình, chắc là nó sẽ giận em và ghét Bình ghê lắm.
Em lững thững ra khỏi lớp một mình, Trâm Anh đứng đợi em đầu cổng :
- Chủ nhật nhớ đi nghe Nguyệt Cầm, đúng 6 giờ chiều đó.
- Trâm Anh ở mô lận ?
- Mình ở Hàng Bè, còn anh Bình ở trong cửa Đông Ba, gần chợ Xép đó.
Chắc Bình đã nói nhiều về em cho Trâm Anh nghe, và có lẽ con bé cũng đọc được trong mắt em những cảm tình sâu đậm em đã dành cho ông anh họ nó, nên nó cứ muốn lái vấn đề sang Bình mãi :
- Anh Bình mong gặp Cầm lắm đó. À Cầm ở mô hè ?
- Mình ở Ngự Viên, cũng không xa nhà Trâm Anh mấy.
Trâm Anh reo khẽ:
- Cầm ở đó ăn bún bò mụ Rớt gần hí. Mình có lúc thèm bắt chết nhưng ngại đi lắm.
- Trâm Anh đi xe đạp mô có xa.
Trâm Anh rụt cổ :
- Eo ơi lên cái dốc cầu Đông Ba chán lắm.
- Thì Trâm Anh vòng ra phía Gia hội.
Trâm Anh cười :
- Thôi xa lắm, mình ờ tận dưới ni mà.
Em cùng Trâm Anh sánh bước ra đường, trời nắng nhẹ, từng cụm mây trắng như bông gòn vương vấn không gian. Em nghe hồn thư thới khi chạm nhẹ tay vào thành cầu, hơi mát lạnh từ song cầu lòng lánh phả vào hồn em làn gió thoảng mơ hoa. Trâm Anh im lặng đi cạnh em. Lề đường nhỏ dành riêng cho bộ hành chật hẹp vừa đủ một người đi, nhưng em và Trâm Anh vẫn song song bên nhau, bất chấp cả luật lệ giao thông. Trâm Anh nói nhỏ với em :
- Coi chừng, đi ri cảnh sát phạt chết.
- Mình mô có lấn xuống dưới mà sợ.
- Nhưng sẽ gây trở ngại cho người đi xe.
Em cười nhỏ :
- Mặc kệ họ.
Trâm Anh véo nhẹ vào tay em :
- Nguyệt Cầm ẩu ghê.
Em nhìn sang Trâm Anh, cô bé có cái mũi thẳng và đôi mắt một mí. Em cảm thấy thương mến Trâm Anh thật sự, phải chăng đó là những tình cảm bắt nguồn từ mối dây liên lạc giữa Bình và Trâm Anh ? Đường phố thật đông đúc trong giờ tan sở. Trâm Anh bảo em :
- Uống nước dừa không Cầm ?
Nghĩ đến phong thư của Bình còn nguyên trong cặp, em đáp vội :
- Thôi để mình về kẻo ở nhà chờ cơm.
Chương 3
Em về đến nhà, không kịp chào ba me, em chạy vội vào phòng đóng ập cửa lại, văng vẳng bên ngoài có tiếng của me nói theo :
- Mi điên rồi hả Cầm ?
Em nằm trên giường thở dốc, hai bàn tay ôm phong thư của Bình áp vào ngực, tim em đập rộn ràng như vừa đón nhận một tin vui không ngờ tới. Em mừng còn hơn hôm thi đậu toàn phần. Phong thư được trang trọng bóc ra, một cành hoa ép rớt xuống kèm theo những tờ giấy màu xanh. Hoa Bâng Khuâng, em thì thầm, em cầm cành hoa gầy ốm đưa lên môi hôn, hoa đã khô nhưng em vẫn nghe thoang thoảng đâu đây mùi hương kỳ lạ, mùi thơm của gió, mùi nồng của đất và mùi mật ngọt trong lành của một ánh mắt nào trao gửi thiết tha.
Qua những trang giấy mầu xanh, Bình kể cho em nghe thiên tình sử đẫm lệ của " chuyện tình mầu hoa tím". Chàng và nàng yêu nhau, thường dẫn nhau lên đồi hoa tím hẹn thề. Thời gian qua, chàng đi lính, nàng ở lại làm chinh phụ mong chờ. Rồi hung tin từ chiến trường loan về, di vật trao lại cho nàng là cành hoa tím kỷ niệm xưa, khô héo như cõi lòng nàng từ đây lịm chết. Và từ đó, chiều chiều, nàng lê gót lang thang trên đồi hoa tím, thẫn thờ hái những cánh hoa nhỏ rưng rưng như ngàn giọt nước mắt, nàng cười, nàng khóc, một nửa linh hồn nàng đã theo chàng về cõi hư vô, phần hồn còn lại sống lây lất trong cái thể xác lạc loài, bơ vơ đến thảm hại. Rồi một chiều mùa đông, mưa thật to và giông tố bão bùng, nàng đã gục chết trên đồi hoa tím, cánh hoa buồn còn nằm trong lòng bàn tay gầy ốm, loài hoa đó mang tên là Hoa Bâng Khuâng. Bình viết tiếp :"Đó chỉ là huyền thoại thôi Cầm ạ, biết xong thì cho qua luôn, đừng nghĩ ngợi gì nhé. Ở tuổi của Cầm, thường bị ám ảnh những chuyện tình buồn lắm. Hẹn gặp Cầm trong ngày sinh nhật Trâm Anh".
Buổi trưa hôm đó, em thấy rất nhiều hoa trong giấc mơ.
Chiều thứ bảy em đạp xe lên phố mua quà sinh nhật tặng Trâm Anh, em thấy Bình đứng trước nhà sách Ưng Hạ và sắp sửa băng qua đường để sang phía vườn hoa. Tim đập dồn dập, em đạp xe không muốn nổi, em hết hơi khi nghĩ đến việc phải vượt qua mặt Bình để tới hàng của chị Diệu Tường trên Thượng Tứ. Nhưng Bình đã thấy em, anh vừa gọi tên vừa chạy tới :
- Cầm, Nguyệt Cầm. Cầm đi mô rứa?
Em vẫn giữ guidon xe đạp trong tay :
- Dạ... Cầm đi lên đây có chút chuyện.
Bình với nụ cười êm ả, anh nhìn thật lâu vào mắt em rồi hỏi :
- Cầm đã nhận được lá thư của tôi chưa ?
Em cúi đầu :
- Dạ rồi, cám ơn anh đã kể cho Cầm nghe chuyện tình mầu hoa tím đó, câu chuyện buồn ghê anh hí.
Bình để tay lên xe đạp của em :
- Cầm để tôi đem gửi xe đạp, chúng mình đi uống nước nghe.
Em hốt hoảng giữ lại :
- Thôi anh, để Cầm về.
- Về làm chi gấp rứa ? còn sớm mà.
Em nói dối :
- Cầm còn phải đi công chuyện cho me Cầm, về trễ bị la chết.
Bình năn nỉ :
- Cầm không thể nán lại một vài giây nói chuyện với tôi sao ? Gần tháng nay không trông thấy Cầm - giọng Bình nhỏ lại - tôi ... nhớ Cầm ghê.
Em đỏ bừng mặt sau câu nói của Bình. Em nhìn xung quanh, em sợ có ai bắt gặp, em sợ có ai biết được niềm sung sướng đang lan nhẹ vào tim em như một làn suối mát mơn man từng cánh mọng đoá hoa tâm hồn em vừa bừng thắm hương yêu. Em dấu vẻ thẹn thùng bằng cách vén tà áo ngồi lên yên xe. Bình vẫn giữ lấy tay cầm :
- Cầm ... Cầm nhất định đi à ?
Em kéo nghiêng vành nón :
- Anh cho Cầm xin lỗi. Cầm bận lắm.
Bình lắc đầu :
- Cầm khó ghê. À nì, mai Cầm nhớ đến với Trâm Anh nghe.
Em dạ nhỏ rồi đạp xe đi thật nhanh, em sợ những giây phút đối diện Bình. Nhìn dáng dấp đó, nhìn nụ cười đó cùng ánh mắt tha thiết đắm say, chắc em không thể từ chối được lời mời của Bình lần thứ hai đâu, em sẽ vào quán uống nước với Bình, em sẽ đắm mình vào những câu nói êm ru của Bình như lời nhạc trữ tình từ trong quán đó vọng ra: "Nắng có hồng bằng đôi môi em, mưa có buồn bằng đôi mắt em, tóc em từng sợi nhỏ, rớt xuống đời làm sóng lênh đênh..."
Em không dám nghĩ tiếp nữa, em đến hàng chị Diệu Tường mua vội bình hoa nhỏ. Em bảo chị :
- Chị gói mau lên, em về kẻo tối.
- Chi mà gấp rứa Cầm, cả tháng ni em chưa lên thăm chị mà.
- Em bận học quá chị ơi.
- À, khi mô đám cưới Nguyệt Minh đó ? Nhớ chị với nghe.
Em dẫn xe ra :
- Đang in thiệp chị, chị may áo mới đi là vừa, cuối tháng ni đó chị.
Em về đến nhà, đồng hồ trên tường gõ bảy tiếng. Em vòng xe đạp ra cửa bếp, O Lựu đang ngồi bên mâm cơm, thức ăn nguội lạnh. Em hỏi :
- Ủa, răng chưa dọn cơm lên cho rồi.
O thở dài :
- Dọn chi mà dọn. Ai ăn cho vô. Mai chừ trên nhà như giặc.
Em ngồi trên phản :
- Có chuyện chi rứa O ?
- Thì tôi nghe nói, cô Nguyệt Minh đi chơi với ai đó, cậu Nghiễm bắt gặp, cậu vừa đến để từ hôn xong.
Em giật mình, tại sao lại có chuyện lạ vậy, chị Minh của em vốn đoan trang thuần hậu lắm kia mà, đâu có đến nỗi kỳ cục như thế, chắc trong câu chuyện phải có một uẩn khúc như thế nào đây. Em rón rén đi lên nhà, me đang ngồi thừ người bên khung cửa, có lẽ nãy giờ me nói nhiều quá nên trông me có vẻ mệt, chị Nguyệt Minh đang ngồi trên đi văng. Vừa thấy em, me như trút hết tất cả bực tức :
- Mi đi mô chừ mới về con yêu kia, sướng quá mà, đi chơi sướng quá mà, mi đã nghe chi chưa? Trời ơi xấu hổ quá, ra vườn bẻ mo cau che mặt chị em bây lại là vừa.
Tiếng me rít qua hai kẻ răng :
- Chính chuyên quá mà, trời ơi ngó xuống mà coi, chồng gần cưới rồi mà còn đi với trai. Đáng đời, thằng Nghiễm từ hôn cũng vừa con ơi.
Chị Nguyệt Minh ngẩng lên :
- Con xin me, me không chịu hiểu con, con đã trình bày tất cả cho me rõ, con chỉ vào Lạc Sơn uống nước với anh Vinh, không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra cả, tại anh Nghiễm hẹp lượng, hay có thể, anh kiếm cớ để bỏ con cũng nên.
Me cười lạt :
- Mi đừng đặt điều nói xấu cho thằng Nghiễm, người ta có học thức, có địa vị chớ không cầu bơ cầu bất như thằng Vinh mô.
Em đã hiểu rõ: Chị Minh gặp lại anh Vinh, người tình cũ, hai người vào quán uống nước, anh Nghiễm trông thấy, anh bèn từ hôn. Câu chuyện thật giản dị và ... vô duyên hết chổ nói. Em không ngờ một người trí thức như anh Nghiễm mà lại hẹp hòi đến thế, anh không chịu hiểu rõ ràng sự việc xảy ra, anh đã vội xử sự hết sức nông cạn, chuyện hôn nhân mà anh xem như trò đùa. Em tức giận dùm chị Minh, người con gái hiền hậu, biết quên mình để sống cho gia đình. Em biết rất rõ mối tình đầu tha thiết giữa chị và anh Vinh. Anh Vinh học cùng lớp với chị Minh, vì nhà nghèo, anh phải bỏ học nửa chừng để ra đời tìm kế sinh nhai nuôi gia đình, trong khi chị Minh vẫn tiếp tục học lên đại học và sắp tốt nghiệp sư phạm. Me ngăn cản mối tình giữa hai người từ ngày bác Huyên đánh tiếng hỏi chị Minh cho anh Nghiễm vừa đậu bác sĩ bên Pháp mới về. Nhiều lần anh Vinh lại nhà, me cấm không cho chị Minh ra tiếp, me còn nói những câu bóng gió làm chạm tự ái anh Vinh. Chị Minh đã khóc thật nhiều nhưng không thể nào cãi được ý me, bức tường lễ giáo thật kiên cố mà chị Minh thì yếu đuối quá, chị khó thể vượt qua. Chị chỉ biết nhờ em ra nói chuyện với anh Vinh dùm chị, nhưng me có vẻ khó khăn, me sai em việc này, me biểu em việc khác, me muốn anh Vinh phải ngồi cô độc một mình trong phòng khách, để thấm thía cái thân phận nghèo nàn, để ý thức được vị trí của mình mà bước ra khỏi cuộc đời chị Minh sớm chừng nào hay chừng đó. Sức người chịu đựng có hạn, anh Vinh đã ra đi khỏi cái xứ Huế gò bó này sau khi để lại cho chị Minh một lá thư nhờ em trao với hàng chữ tái bút sau cùng : “Anh vẫn còn mãi yêu Minh”. Dáng chim trời đã vỗ cánh lìa xa thành phố chán chường này, để lại mình chị Minh chơ vơ an phận như con ốc sên cuộn mình trong vỏ, nhìn ngày tháng tàn phai. Chị Minh khóc, chị Minh buồn một thời gian khá lâu, rồi vết thương lòng nào cũng đến lúc nguôi ngoai, chị Minh đã cười trở lại, chị Minh đã chưng diện vui đùa trở lại sau những ngày chị để vỏ vàng thân xác. Me thở dài nhẹ nhõm, me tiếp bác Huyên tại nhà như một khách quý, anh Nghiễm cũng theo mẹ lại chơi, anh đã say mê sắc đẹp của chị Minh thật sự. Chả thế mà sau vài lần nói chuyện với chị Minh, anh đã vội giục mẹ làm đám hỏi. Chị Minh không chấp nhận mà cũng chả phản đối, chị chỉ biết im lặng, chị bảo em, mặc me muốn làm gì thì làm, đã không lấy được anh Vinh, thì chị có kết hôn với ai cũng không thành vấn đề, vì chị đâu có còn yêu ai được nữa ngoài anh Vinh. Riêng em, em mến anh Vinh bao nhiêu em lại càng ghét anh Nghiễm. Em còn nhớ lời của Ngọc Mai :
- Nhất lé nhì lùn mà. Ông anh rể của mi tuy có địa vị oai phong lẫm liệt thật đó, nhưng bị xếp vào loại thứ hai, buồn 5 phút!
Em bênh :
- Tao thấy anh Nghiễm lùn sơ sơ thôi mà, ngó cũng cân với chị Minh lắm.
- Chị Minh nhỏ người chớ không phải lùn. Cầm, mi có biết không ?
- Biết chi ?
- Tao nói không phải vơ đũa cả nắm, chớ những người đàn ông lùn thường hẹp hòi và đầy tham vọng mi ơi.
Vâng, em thấy đôi mắt anh Nghiễm đầy tham vọng, mỗi lần ngồi nói chuyện với em, anh thường khoe cái này cái nọ, em ghét nhất là anh thường bảo em :
- Tại sao Cầm không học dược ? Tại sao Cầm không học Y khoa ? Mà lại chọn cái Khoa học không có tương lai này ?
Em thiệt thà :
- Dược ở Huế không có, còn Y khoa em có thi vô mà không đậu. Em chọn Khoa Học tại vì em yêu thiên nhiên.
Anh Nghiễm nói giọng kẻ cả :
- Thi có mỗi cái Y khoa mà Cầm cũng không đậu nổi sao ?
Em bị chạm tự ái, em đáp cộc lốc :
- Tại vì tôi dốt, tại vì tôi không thông minh bằng anh nên tôi thi rớt.
Me la em hỗn khi xưng tôi với anh Nghiễm. Và em cũng đã mất cảm tình với anh Nghiễm từ đó.
Me đã đi vào nhà trong, chị Minh còn ngồi đó, lưng tựa vào tường, đầy vẻ chán nản. Em lại gần :
- Chị có gặp anh Vinh hả ? Anh Vinh trở về Huế rồi hả ?
Chị Minh để ngón tay lên miệng, chị dáo dác nhìn vào trong, sợ me nghe thấy, chị kéo tay em ngồi xuống bên cạnh :
- Chị gặp anh Vinh sáng hôm qua, anh Vinh ở luôn đây rồi, Cầm ơi, chị mừng quá.
Đôi mắt đẹp của chị Minh ngời sáng trong bóng đêm, lần đầu tiên kể từ ngày anh Vinh xa vắng, em tìm thấy nụ cười thật trọn vẹn nở trên môi chị.
- Anh có nói chi không ?
- Anh hỏi chị khi mô làm đám cưới, Cầm ơi, chị nghe anh nói mà lòng chị như kim châm muối xát.
- Rồi chị trả lời răng ?
- Thì chị cũng thật tình mà nói. Anh Vinh nghe anh buồn dễ sợ, anh nói như sắp khóc, anh chúc cho chị luôn hạnh phúc.
Em chép miệng :
- Tội nghiệp anh Vinh. Nì chị Minh, rứa còn chuyện anh Nghiễm từ hôn chị tính răng ?
Nét mặt chị bình thản :
- Chị chỉ sợ ba me buồn thôi. Còn phần chị chị chẳng quan tâm.
Em nghe thương chị Minh chi lạ, chị luôn luôn quên mình để nghĩ đến người khác, chị đã để mặc me hướng dẫn cuộc đời chị theo ý muốn của me, dù con tim chị tan nát từng mảnh, chị cũng không màng. Con người như thế mà lại suýt sánh vai với một người hẹp hòi như anh Nghiễm sao. Chắc Chúa còn thương chị Minh nên mới xui khiến anh Vinh trở về cùng chị. Chị Minh nắm tay em :
- Khi hồi em mới đi mô về rứa ?
- Em đi mua quà mừng sinh nhật con bạn, chiều mai em đến chung vui với nó.
- Rứa à? Vậy sáng mai Cầm đi nhà thờ với chị nghe - Chị Minh lim dim đôi mắt - Chị cầu xin Chúa cho chị và anh Vinh sống mãi bên nhau.
Em bóp nhẹ tay chị :
- Em sẽ cùng cầu nguyện với chị, chị Minh.
O Lựu bưng cơm lên bàn ăn, chạy lại bật đèn :
- Trời ơi, tối rồi mà không ai chịu vặn đèn hết, không sợ ma quỉ vô nhà à ?
Me hầm hầm đi ra :
- Dẹp hết, dẹp hết, không ăn uống chi hết…
Nhỏ Nguyệt Thảo, em út của em, chạy đến bàn ăn :
- Ăn cơm, ăn cơm, đói bụng quá rồi.
Me dở lồng bàn vứt xuống đất :
- Ăn đi, tụi bây chỉ biết ăn với ngủ, không làm nên cái tích sự chi hết, lại còn bôi tro trét trấu trên mặt ba me bây.
Nguyệt Trâm và Nguyệt Thu từ nhà dưới đi lên lấm lét nhìn me. Me nói cho hả cơn tức, me đi vô buồng đóng sầm cửa lại, chị Minh đứng dậy bảo các em :
- Thôi ăn cơm đi cho O Lựu còn dọn dẹp, chín mười giờ rồi.
Chương 4
Gió thổi mạnh, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Ngoài khung cửa màn mưa giăng trắng xóa, mặt sông Hương lờ mờ, vài con đò cắm sào nằm rải rác như bức tranh thủy mạc. Trâm Anh lo lắng bảo em:
- Mưa to như ri, không biết tụi nó có tới đầy đủ không ?
Em đang ngồi nhâm nhi dĩa đậu phụng cạnh Bình, nghe nói, ngước lên:
- Chắc tới chứ, còn sớm quá mà.
Trâm Anh sửa sang lại bình hoa glaieulles đỏ thẫm nổi bật trên tấm khăn bàn kết ren trắng. Cô bé nhìn em và anh Bình bằng ánh mắt tinh nghịch :
- Mai mốt anh Bình phải nhớ cái đầu heo cho em đó nghe.
Em mắc cỡ cúi mặt vờ vân vê chéo áo, Bình nói với Trâm Anh:
- Cái đó thì chắc rồi, nhưng phải còn tùy.
Trâm Anh giả vờ nhíu mày :
- Tùy ai hả anh ?
- Tùy “đương sự”.
Trâm Anh càng chọc tới :
- Đương sự” nói đi chớ, răng mai chừ ngồi im rơ rứa.
Hai má em nóng bừng, em không dám ngồi cạnh Bình nữa, em định đứng dậy ra cửa ngóng xem có đứa bạn nào tới chưa. Nhưng Bình đã nắm tay em :
- Cầm đi mô ? Cầm ngồi đây với anh.
Em run quá, lần thứ nhất Bình đã xưng anh với em, và có lẽ từ đây Bình sẽ giữ cách xưng hô đó mãi, em sợ, chốc nữa, các bạn em nghe thấy, chắc là em mắc cỡ đến chết mất. Hoàng Cúc và Băng Tâm vào tới, rồi tiếp theo là nhóm của Hạnh Đào, Thảo Nga và Bội Tiên. Các bạn của Trâm Anh phần lớn em ít tiếp xúc mặc dù hồi học Đồng Khánh, tất cả đều học một lớp. Thường thường, trong lớp được chia ra làm nhiều nhóm, mỗi nhóm từ năm đứa trở xuống chơi thân với nhau, nhóm của em có bốn đứa, Thu Hà, Mộng Châu, Ngọc Mai và em. Qua năm đệ nhất, Thu Hà và Mộng Châu thi rớt, nhóm em chỉ còn lại hai đứa, do đó em và Ngọc Mai càng ngày càng gắn bó với nhau hơn. Các bạn đã đến đông đủ, ngồi chật cả phòng khách, Bình là người con trai duy nhất trong buổi họp mặt này, anh không quen ai cả nên chỉ ngồi nói chuyện với em, những ánh mắt nghi ngờ xô qua chiếu về làm em mất cả tự nhiên, em nói nhỏ với Bình :
- Anh tới nói chuyện với mấy đứa nó đi, anh cứ ngồi bên Cầm hoài, dị lắm.
Bình gật gù :
- Anh cũng muốn nói chuyện với mấy cô khác lắm chứ, nhưng ngặt nỗi ... vì ...
- Vì răng anh ?
- Vì anh ... chỉ thích có mỗi mình Cầm, biết làm răng đây.
Em ngồi yên như chôn người xuống ghế, vừa ngượng ngùng vừa sung sướng vô biên. Còn gì hạnh phúc cho bằng khi đang được người mình yêu để ý. Từ ngày biết Bình, từ ngày trao đổi với Bình dăm ba câu chuyện hôm du khảo, em đã để cho tâm hồn mình rung động theo ý muốn, em đã nhận thức được tình cảm vu vơ dần lén đi vào tim bằng những bước chân mềm như hơi thở, êm ái như ngàn giọt sương tan. Vừa qua tuổi mười bảy, chập chững bước chân vào ngưỡng cửa Đại Học, em vẫn thường mang mặc cảm mình chỉ là cô bé con. Hay nói đúng ra, em đang ở vào lứa tuổi lưng chừng khó chịu, quá nhỏ để trở thành người lớn, quá lớn để được gọi là trẻ thơ, em xây rất nhiều mộng đẹp nhưng chỉ một mình em hay biết, và tập nhật ký gối đầu là nơi em trút hết bao nhiêu tâm sự lên từng tờ giấy mỏng mầu xanh. Gần một tháng nay, những giòng chữ hồn nhiên đó mang bóng dáng một người con trai em cảm mến, em viết thật nhiều cũng như em bắt đầu tập làm những bài thơ trữ tình ướt át, dành cho một người, nhưng em chỉ đem ra ngân nga một mình những đêm khuya thanh vắng không dỗ được giấc ngủ mà thôi, em không dám cho ai xem cả, sợ bị chế nhạo vì em biết, những vần thơ em đan dệt bằng tim óc đó chả hay ho gì, đôi lúc còn có vẻ ngớ ngẩn nữa. Nhưng em không cần, hay hoặc dở đâu thành vấn đề, điều quan trọng là mình đã làm thơ bằng tất cả chân tình là đủ. Đôi lúc thật lãng mạn, em mơ đến một ngày nào đó, em đau, em chết, và tìm thấy dưới gối những bài thơ em làm cho Bình, người ta sẽ gọi Bình đến. Bình sẽ ngồi thẫn thờ trước thi thể giá lạnh của em, Bình sẽ khóc và giọt nước mắt của Bình rơi xuống ngực em, làm tim em đập trở lại và em được hồi sinh. Có tiếng léo nhéo ở nhà ngoài làm em quay về thực tế. Trâm Anh nhìn ra :
- À, chị Hoa Khôi đến.
Mọi người trố mắt nhìn về phía cửa, chị Hoa Khôi bước vào rực sáng cả gian phòng, xâu chuổi kim cương chị đeo trên cổ lấp lánh hào quang, chiếc áo gấm vàng chị mặc trên người càng chói sáng lộng lẫy. Chị Hoa Khôi bước đến bên Trâm Anh trên gót chân ngúng nguẩy, thân hình chị uốn éo như con rắn lượn trong vũ điệu tế thần, gương mặt đầy phấn son :
- Trâm Anh đợi chị có lâu không ?
Trâm Anh cười tươi tắn :
- Cả bọn đang chờ chị đến để khai mạc buổi tiệc đó.
Chi Hoa Khôi nhún vai như đầm :
- Rứa hả, rứa hả. Chị tới trễ vì bận tiếp một người bạn. À để chị mừng quà cho Trâm Anh đã.
Chị quay ra vỗ tay ba tiếng như trên sân khấu, bác tài xế từ nhà ngoài bưng vào một gói lớn để giữa bàn. Trâm Anh ngỏ lời cám ơn, em nghe thoáng đằng sau, tiếng của con Hoàng Cúc :
- Làm chi mà quá hơn đồng bóng.
Bội Tiên nói nhỏ với Diệu Tâm :
- Tên Hoa Khôi mà hoa khôi mô chẳng thấy, chỉ thấy Chung Vô Diệm.
Chị Hoa Khôi đã trông thấy Bình, chị reo lên :
- Trời ơi Bình, lâu ngày ghê hí, răng, bữa ni học đến mô rồi ?
Bình gật gù chào lịch sự :
- Dạ cám ơn chị, tôi đang theo học Văn Khoa.
Chị Hoa Khôi vẫn nói lớn :
- Học Văn Khoa à, con trai chi mà uỷ mị rứa.
Chị bếp nhà Trâm Anh đã mang thức ăn ra, Trâm Anh lăng xăng xếp đặt chổ ngồi, em hỏi Bình :
- Anh quen với chị Hoa Khôi hả ?
- Cô ta là bạn học của anh Sơn, tốt nghiệp dược sĩ năm ngoái. Nhà giàu quá nên chưa cần mở nhà thuốc, cô ta bèn đi du lịch mấy nước ở Âu Châu, hình như cô ta mới vừa về đó.
- Thú vị ghê anh Bình hí!
Bình nhếch mép :
- Con gái chi mà táo bạo quá trời.
Trong suốt buổi tiệc, Bình ngồi cạnh em, săn sóc cho em từng li từng tí, em không còn thấy gì nữa chung quanh em, ngoài đôi mắt sáng và lời ân cần dịu ngọt đang ru em vào mộng.
Chị Hoa Khôi vẫn là người nói nhiều nhất, chị kể lại cho mọi người nghe những chuyện hay điều lạ mà chị gặp được trong chuyến du lịch vừa qua, kèm theo những câu tự tâng bốc mình, do đó mà sự hoạt bát của chị đôi lúc trở nên lố bịch.
Sau khi ăn xong, Trâm Anh mời tất cả đến salon uống trà nghe nhạc, em tách rời Bình để đến nhập bọn với các bạn. Bội Tiên nhìn em nheo mắt :
- Nguyệt Cầm bữa ni, ấm cúng quá hí.
Em ấp úng :
-Có chi mô nà.
Trâm Anh kéo em ngồi xuống ghế :
- Mai chừ Cầm chưa nói chuyện chi với tụi mình hết, chừ phải phạt Cầm mới được.
Cả bọn nhao nhao lên :
- Phải đó, phải đó, bắt Nguyệt Cầm hát một bài.
Em chưa kịp phản ứng, Thảo Nga đã đẩy vai em đứng lên :
- Xin giới thiệu, Nguyệt Cầm sẽ hát tặng Trâm Anh một bài để mừng ngày sinh nhật.
Em hoảng hốt, tiếng vỗ tay tưởng như vỡ gian phòng, những đôi mắt chiếu thẳng vào em chờ đợi, em đứng không muốn nổi, chân em run lên như thân cây gặp gió, em nhìn Trâm Anh van lơn :
- Tha cho Cầm đi Trâm Anh, Cầm không biết hát mà.
Tiếng Bội Tiên :
- Tha răng được mà tha, phạt mà.
Chết, làm sao đây, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ em hát trước đám đông, chưa bao giờ em là mục tiêu cho mọi người "chiêm ngưỡng" như bây giờ. Em mang tâm trạng một người đứng trên bờ vực thẳm, bước tới chả được, mà bước lui cũng không xong, những tiếng nói lao xao đằng sau như giục giã, như chờ đợi em cất cao lời hát.
- Hát đi Cầm, răng im lặng rứa ?
- Suỵt, nó đang chọn bài.
- Bài chi rứa ? nghĩ mau lên Cầm, tao còn phải làm môt màn giới thiệu nữa chớ.
Đôi môi em lạnh ngắt, bàn tay em lạnh ngắt, em không còn biết gì nữa, em gieo mình xuống ghế, ngồi sững một hồi lâu. Tiếng chị Hoa Khôi cất lên the thé :
- Hát đi chớ, chờ lâu quá sốt ruột.
Không tự chủ được nữa, em ôm mặt khóc nức nở. Thoáng có tiếng nói hốt hoảng của Bình :
- Kìa Trâm Anh, em đã làm cho Cầm khóc rồi đó.
Bình đến ngồi cạnh em :
- Cầm, nín đi Cầm, không ai bắt Cầm hát nữa mô.
Thảo Nga cười khúc khích :
- Tội nghiệp em bé của tui.
Bội Tiên vẫn giữ vững lập trường :
- Phải có người đứng ra hát thay cho Nguyệt Cầm, chớ không thể tha ngang rứa được.
Bình cười, anh ghé môi vào tai em :
-Anh hát thế cho Cầm nghe.
Em ngước nhìn Bình bằng đôi mắt biết ơn, Bình đứng dậy:
- Tôi sẽ hát thay cho Nguyệt Cầm một bản để mừng sinh nhật Trâm Anh.
Các bạn cùng Trâm Anh vây quanh em :
- Cầm thoát nạn rồi hí, vui lên đi mà, lớn rồi, còn làm nớt hoài rứa.
Em thẹn thùng lấy khăn chùi nước mắt, nói nhỏ :
- Tụi bây thiệt quỉ quái.
Một tràng pháo tay nổi lên khích lệ, Bình hát thật tự nhiên:"... Anh mong chờ mùa Thu, tà áo xanh nào về với giấc mơ, mầu áo xanh là màu anh trót yêu, mùa thu quyến rũ anh rồi".
Chị Hoa Khôi vỗ tay lớn nhất:
- Bình hát hay quá, bis.
Thảo Nga bấm tay Trâm Anh :
- Tao biết tại răng bữa ni ông anh của mi chọn bài "Thu quyến rũ" rồi.
- Tại răng ?
- Tại vì bữa nay con Nguyệt Cầm mặc áo lụa xanh.
Đôi mắt em ráo hoảnh tự bao giờ, em hơi hãnh diện, em không ngờ Bình lại ưu ái với em đến vậy. Khi Bình trở về chổ ngồi, em bảo anh :
- Cầm cám ơn anh nhiều lắm.
Bình lấy miếng bánh ngọt đưa cho em :
- Không có chi, Cầm ăn bánh đi, anh rất sung sướng vì đã gỡ rối được cho Cầm giữa lúc này.
- Anh Bình cùng ăn bánh với Cầm nghe.
- Ừ, Cầm ăn trước đi.
Từ đó đến tiệc tan, em ngồi nói chuyện với Bình, em không còn e ngại gì cả, tụi bạn đã biết thì cho chúng biết luôn, em không ngờ có những giây phút em liều như vậy.
Bình đưa em về nhà vào lúc hơn 10 giờ, con đường Nguyễn Du trời mưa thưa người qua lại, em vững tâm hơn, em cứ sợ có người quen bắt gặp em đi với Bình rồi mách lại với me, chắc me mắng em chết mất.
Khoảng vườn nhà em tối thui, em dừng lại :
- Đến nhà Cầm rôi.
Bình lo ngại :
- Cầm vào môt mình có được không? Hay la anh đưa Cầm vào đến tận cửa.
- Thôi anh về đi, Cầm vào quen rồi mà, Cầm không ngại chi mô.
Bình bóp nhẹ tay em :
- Hẹn gặp lại Cầm.
Chương 5
Em bước vào nhà ngang, ba đang đánh mạt chược với ba ông bạn trên chiếc bàn vuông đặt cạnh cửa sổ. Em vòng tay :
- Thưa ba mới về. Cháu xin chào các bác.
Ba vẫn nhìn vào những thẻ bài :
- Ừ, ba về hồi 7 giờ với các bác đây, đáng lẽ ba về sớm hơn nhưng vì bị trễ đèo.
Các người bạn của ba ngẩng lên :
- Nguyệt Cầm đó hả, lớn bộn hí. Học tới mô rồi con ?
- Dạ con mới học năm dự bị.
-Giỏi hí, mới đó mà đã lên Đại Học.
Em bước vào phòng, bật ngọn đèn trên bàn viết. Chị Nguyệt Minh đang nằm lặng lẽ trên giường em, em ngạc nhiên :
- Ủa răng chị ngủ đây ?
- Chị nhường phòng cho me, bữa ni ba ngủ chung với mấy người bạn mới ở Đà Nẵng ra.
Em thay áo quần rồi lên nằm cạnh chị, chị Minh vuốt tóc em :
- Vui không em ?
- Dạ vui lắm.
-Ai đưa em về ?
Em giật mình, nhưng em nói dối ngay :
- Dạ em về xích lô với con bạn.
- Tắt đèn ngủ đi em.
Trong bóng tối, hơi thở chị Minh nhè nhẹ, chốc chốc chị lại thở dài, em vòng tay ôm ngang bụng chị.
- Chị Minh, ba biết vụ anh Nghiễm từ hôn chị chưa ?
- Cũng không có chi đáng ngại mô Cầm, me có nói nhỏ cho ba biết, me sợ khách nghe, nhưng chị không thấy ba phản ứng chi hết. Ba vẫn dịu dàng với chị.
- Răng chị cứ thở dài rứa ?
- Chị lo ghê Cầm ơi.
- Chuyện anh Nghiễm hả ?
- Không, anh Vinh.
- Chị gặp anh Vinh nữa ?
- Không, chị mới nhận được thư anh Vinh do một người đem lại, anh muốn gặp chị.
- Thì chị cứ đến chổ hẹn đi.
- Bộ Cầm tưởng dễ lắm hả. Me giữ chị còn hơn giữ tù.
- Bộ chị không đến trường à ? Chị cúp cua một vài giờ, có răng mô.
Chị Minh bóp mạnh vào vai em :
-Cầm bữa ni tiến bộ quá, chị nghi ghê.
Em lại giật mình :
- Chị nghi chi ?
Chị Minh cười nhỏ :
- Chị nghi Cầm có bồ.
Em la lên :
- Chị nghi tầm bậy, em không thèm chơi với chị nữa.
- Chớ không à ? Từ trước tới chừ có khi mô Cầm làm cố vấn cho chị trong các cuộc hẹn hò mô.
Em lúng túng :
- Đó là ý kiến của em chớ mô dám làm cố vấn cho chị.
Em nói lảng sang chuyện khác :
- Nì chị Minh, chị có quen với chị Hoa Khôi không ?
- Chị biết chớ không quen, chị Hoa Khôi học trên chị ba lớp. Răng em có quen à ?
- Chị ấy có đến dự tiệc sinh nhật con bạn em, chị Hoa Khôi có vẻ giàu ghê chị Minh hí.
- Giàu thực sự chớ còn có vẻ chi nữa. Cầm biết không, ba chị Hoa Khôi là một tỷ phú đó, ông ta có đến gần chục cái khách sạn lớn rải rác khắp nơi trong nước. Ngoài ra ông còn là giám đốc nhiều hãng xuất nhập cảng lớn lắm.
Em suýt soa :
- Rứa hả chị, diễm phúc thay cho anh chàng nào cưới được chị Hoa Khôi, thì đúng là chuột sa hủ nếp.
- Cầm thấy chị Hoa Khôi là người thế nào ?
- Theo em, chị Hoa Khôi có một nhan sắc trái hẳn với tên của chị, chị có vẻ khoe của và nói về cái "tôi" của mình nhiều quá.
Có tiếng me trở mình ở phòng bên cạnh, chị Minh kéo tay em :
- Thôi ngủ đi, me la chừ. Khuya rồi.
Mưa đã dứt hạt, em nhìn ra cửa sổ, khung trời lấp lánh muôn sao, có hai vì sao thật lạ len vào giấc ngủ của em.
° ° °
Ba bình tĩnh ngồi uống trà ngoài hàng hiên, bên cạnh, me đang lớn tiếng, me kể cho ba nghe chuyện anh Nghiễm từ hôn với chị Nguyệt Minh.
- Ông ơi, chuyến mô chớ chuyến ni phải bỏ xứ mà đi cho rồi, ở lại làm chi xấu hổ quá ông ơi.
Ba gắt khẽ:
- Tại răng bà cứ hay muốn thổi to câu chuyện rứa, có chi đáng quan tâm mô.
Me được dịp khóc lên:
- Trời ơi, rứa mà ông cho là không quan trọng à. Con gái bị từ hôn là con gái hư ông biết không? Ai mà thèm rước nó nữa.
Ba điềm nhiên:
- Bà đừng có vội trách con, bà phải xét lại, tại lý do mô mà thằng Nghiễm từ hôn. Theo ý tôi, chuyện con Minh nói chuyện với thằng Vinh trong quán nước, không phải là nguyên nhân chính để thằng Nghiễm hành động như rứa.
- Chớ còn chi nữa? Còn chi nữa? Con gái gần lấy chồng rồi mà còn nói chuyện với trai.
Ba nhăn mặt:
- Bà nín đi, thiệt bà xưa hết chỗ nói, thời đại bây giờ con gái có bạn trai là thường, thằng Vinh dù răng cũng là bạn thân của con Minh…
Me ngắt lời:
- Bạn thân, bạn thân, nì, ông đứng có bắc thang cho nó leo.
- Bà im, để tôi nói tiếp, bà thử suy nghĩ lại coi, thằng Nghiễm là người trí thức, lại học bên Pháp mới về suốt bảy tám năm sống ở đó, hấp thụ nền văn minh Âu Mỹ, không lẽ nó nông cạn như rứa răng. Tôi nghi lắm.
- Ông nghi chi?
- Tôi nghi nó kiếm cớ để bỏ con Nguyệt Minh.
- Nì, ông đừng nói bậy.
Ba cười:
- Biết đâu, ở đời ai đọc được chữ ngờ.
Me nói nhỏ:
- Ông đừng nói rứa mà mất lòng chị Huyên là người tốt.
Ba bực mình:
- Tốt, tốt, tốt chi cái con mẹ chuyên môn cho vay ăn lời cắt cổ, thấy tiền là sáng con mắt quên hết nghĩa nhân.
- Ông đừng mạt sát người ta - Me dịu giọng.
- Tôi không mạt sát ai cả, tôi chỉ nói lên một sự thật mà thôi. Tôi nói thiệt cho bà biết, chỉ có một mình bà ham cái bằng bác sĩ made in France của thằng Nghiễm thôi, chứ còn tôi, tôi chán lắm, con Nguyệt Minh về làm dâu nhà đó là một điều đại bất hạnh.
Me lẩm bẩm một mình:
- Dù răng thì cũng làm đám hỏi rồi, tôi sợ con Nguyệt Mình mất duyên đi.
Ba hắt chén trà đang uống dở xuống đất:
- Bà đừng có mê tín, con gái tôi đẹp, con gái tôi đoan trang hiền thục thì không làm răng mà mất duyên được.
Me đuối lý, me đứng lên ;
- Nói chuyện với ông thiệt chán.
Có tiếng xe xích lô thắng gấp ngoài sân. O Phán và chị Thục hấp tấp đi vào. O đến cạnh ba, vứt chiếc nón xuống ghế, thở dốc:
- Tôi vừa nghe chuyện, tôi qua liền…
- Chuyện chi rứa chị?
- Tôi gặp con Nguyệt Trâm trong trường Thành Nội, nghe nó nói có chuyện lộn xộn. Nì cậu, thằng bác sĩ Nghiễm từ hôn với con Nguyệt Minh rồi phải không?
- Làm chi mà chị phải quớ lên rứa?
Me xen vào:
- Không quớ răng được, chỉ có một mình ông là bình tĩnh nổi thôi.
Rồi me lại nói một mình:
- Để con Nguyệt Trâm về đây, đánh một trận cho chừa cái tính bép xép.
O Phán hơi bất bình:
- Không lẽ mợ dấu chuyện đó với cả tôi răng?
Me vội chữa lời:
- Ồ, dạ không. Trước sau thì vợ chồng em cũng sang cho chị hay chớ. Em chỉ sợ con nhỏ đó vui miệng rồi mét lùm lum ra, xấu hổ.
Ba gắt:

- Ở cái thành phố nhỏ bé ni, bà đừng hòng lấy vải thưa mà che mắt thánh, chuyện trong nhà chưa hay ngoài ngõ đã biết rồi. Tôi khuyên bà, bà bình tĩnh lại, hãy xem như con Nguyệt Minh bị lỡ một lần duyên không có chi đáng xấu hổ cả.
Chị Thục đang nhìn em ngồi học ở bàn trong:
- Mới đầu năm mà Nguyệt Cầm siêng ghê hí, học rứa hết chữ của thầy răng.
Ba cười rạng rỡ:
- Con gái của cậu, nhất thiên hạ đó nghe. Ngũ Long công chúa mà.
Me nửa đùa nửa thật:
- Ngũ quỉ chớ ngũ long. Mới có một đứa đầu mà đã mệt cả óc rồi.
O Phán hỏi me:
- Con Nguyệt Minh mô rồi mợ?
- Dạ nó đi qua trường chị. Kể cũng lạ, có chuyện động trời như rứa mà con nhỏ cứ tỉnh bơ như không.
Ba bênh chị Minh:
- Đâu phải lỗi tại nó. Thật vàng không sợ lửa mà.
Em cúi đầu vào trang sách, những hình ảnh nhảy múa trước mắt, em nghĩ đến chị Minh và lá thư anh Vinh hẹn gặp chị lúc 9 giờ tại tiệm kem Huế. Không biết chị có nghe lời em để cúp cua đến gặp anh Vinh không?
Bản tính chị nhút nhát, thường buông xuôi trước hoàn cảnh, mới hồi hôm, em bảo chị, chị đã đầu hàng với số phận một lần rồi mà không được, vậy bây giờ chị tranh đấu đi, phải thắng hoàn cảnh, em sẽ làm hậu thuẫn cho chị. Chị Minh ôm em vào lòng sung sướng khi nghe em nói chỉ có anh Vinh mới xứng đáng làm anh rể của em.
Ba gọi em:
- Nguyệt Cầm, xếp sách vở ra nói chuyện với O và chị Thục đi con.
Em dạ một tiếng lớn rồi chạy ra hỏi chị Thục:
- Chị Thảo răng không qua chơi chị?
- Chị Thảo đi học, mà chị và O mô có qua chơi, O qua vì vụ chị Minh đó.
Em cười rúc rúc, nói vào tai chị Thục:
- Mấy bà già nghe chuyện ni thường tá hỏa tam tinh.
Me la lên:
- Con Cầm bất lịch sự hí, trước mặt O mà rúc rích cười chuyện riêng.
Em nhìn me:
- Con có nói chi mô me. Con thấy mẹ và O Phán lo, con... con tức cười quá.
Me trừng mắt:
- A, con ni nói rứa mà nghe được à? Chuyện của chị mi cũng ảnh hưởng đến mi nhiều lắm đó, đừng có giở cái giọng vô trách nhiệm ra.
- Con nói thiệt me đừng giận, chớ chị Minh không lấy được anh Nghiễm con càng mừng.
Me nhổm người lên:
- Mừng? Tại răng mi mừng? Nói tao nghe coi.
Em nói chậm rãi:
- Chớ chị Minh đẹp như tiên nga rứa, mà me lại gả cho một người mười hai con giáp không giống con mô.
Me đập bàn:
- Người ta là bác sĩ học ngoại quốc về, mi đừng có lên mặt chê bai, bộ chị em mi quý tướng nõn nà lắm đó.
Em vẫn bình tĩnh:
- Bác sĩ thì cũng có ba bảy hạng chớ.
Ba mỉm cười, chị Thục ngó em chăm chăm, O Phán nhíu mày nhìn em rồi lại nhìn me.
Me hỏi tới:
- Rứa thì mi nói thằng Nghiễm thuộc hạng mô?
Em đáp không do dự:
- Thuộc hạng nhỏ nhen bần tiện, đàn ông mà cái mặt tròn vo. Cặp môi tím ngắt.
Ba cười lớn, me cũng hơi tức cười, me cú vào đầu em:
- Thôi đi vô nhà trong đi, ăn nói tầm bậy tầm bạ.
Chị Nguyệt Minh đã đi học về tới, em nghe tiếng chị chào O Phán ở nhà ngoài.
- Chị Minh ơi, chị Minh ơi.
Chị chạy vào:
- Chi rứa Cầm?
- Chị có gặp anh Vinh không?
- Suỵt, nói nho nhỏ. Có gặp, nói chuyện có mười lăm phút thôi. Trời ơi, tim chị còn đập rầm rầm.
- Anh Vinh nói chi?
- Anh nói anh gặp con Trâm hôm sáng chủ nhật ở nhà thờ Trung Bộ, nó cho anh biết việc anh Nghiễm từ hôn với chị vì anh, làm anh hoảng lên.
Em lẩm bẩm:
- Con khỉ Trâm, cái miệng giống như ống loa.
- Cầm nì.
- Chi chị Minh?
- Anh Vinh thiệt tội nghiệp, anh nói với chị anh sẵn sàng làm chứng nỗi oan của chị trước mặt anh Nghiễm.
- Rồi chị nói răng?
- Chị nói thôi. Không lấy anh Nghiễm là một đại phước cho chị, chị không thể thương nổi con người đó.
- Rồi anh Vinh có nói chi không?
- Anh nói chị tha lỗi cho anh, vì vô tình mà anh đã làm gẫy đổ cuộc hôn nhân sắp tới.
- Chị trả lời răng?
Chị Minh đánh nhẹ vào vai em:
- Con ni chúa tò mò. Chị nói, anh đừng nói rứa mà đau lòng chị, chính chị mới là người có lỗi.
- Ừ, chị nói rứa là em chịu đó.
Chị Minh nói sang chuyện khác:
- Chiều ni Cầm có đi học không?
- Em có hai giờ chị.
-Nhớ ghé chị Khánh mượn dùm cho chị bộ que đan số 4 nghe.
- Chị đan áo cho ai rứa?
- Cho chị chớ cho ai, sắp vào đông rồi. Cầm nì, bữa ni phong trào mặc áo len mầu cổ đồng đó em, đẹp lắm.
Em bĩu môi:
- Màu chi mà giống mụ tra rứa?
- Phong trào mà. Con ni thiệt sịa.
- Sịa cũng được, sịa mà làm cố vấn cho chị được thì cũng nên sịa một phen cho vui.
Có tiếng ba gọi:
- Hai chị em nói chuyện chi mà lâu rứa? O Phán và chị Thục về tề. Ra chào đi hai con.
Nguyệt Trâm chở Nguyệt Thu trên chiếc Honda chạy vòng ra bếp, miệng hét hoảng lên:
- O Lựu dọn cơm mau, đói bụng quá.
Em nhìn nó:
- Trâm, mi có tội nặng lắm, chị Minh sắp hỏi tội mi đó.
- Tội chi mà tội. Em xét thấy em chẳng có tội chi hết.
Ba me tiễn O Phán và chị Thục ra cổng, quay vào:
- O Lựu, bữa ni dọn cơm ăn sớm một bữa coi.
Chương 6
Ngọc Mai có vẻ giận em, suốt mấy ngày nay đi học, nó không nói với em một tiếng. Hai đứa ngồi bên nhau như hai pho tượng, ruồi muỗi bay qua còn nghe tiếng vo ve. Em tức ghê. Ngọc Mai thật vô lý, khi không lại giận em vì một chuyện không đâu. Đôi lúc, em muốn xin lỗi nó một tiếng cho xong, nhưng vì tự ái em không mở miệng được. Những cành cây ép hái hôm du khảo tháng trước đã khô queo trong hộc tủ nhà em, em định gọi Ngọc Mai về nhà lựa ra để dán vào vở nhưng giờ đây nó giận em rồi, biết làm sao. Em cắn chặt môi, nhìn sang Ngọc Mai, con bé đang cắm cúi chép một bài thơ của Hàn Mặc Tử trong khi chờ đợi giáo sư vào lớp.
Sao anh không về chơi thôn Vỹ
Nhìn nắng hàng cây nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Em buột miệng:
- Nhìn nắng “hàng cau” chớ không phải ”hàng cây" mô Mai.
Ngọc Mai nói mát:
- Kệ tui, ai chẳng biết Cầm giỏi.
Em chau mày:
- Mai vô lý ghê, Cầm thấy Mai chép thơ sai, Cầm nhắc mà Mai cũng khó khăn.
Ngọc Mai xịu mặt:
- Nhắc tui làm chi cho mất công rứa nờ, tới nhắc con Trâm Anh a tề.
Em mỉm cười. Con bé sắp đem chuyện bữa trước ra nói đây. Em vờ ngạc nhiên:
- Răng Mai lại đem con Trâm Anh vô chuyện ni rứa.
- Chớ răng không đem, đứa mô chơi thân với con Trâm Anh, đứa mô đi ăn sinh nhật con Trâm Anh mà không nói cho tui, dị rứa.
Em vỡ lẽ, em bảo nó:
- Tại bữa nớ mi làm bộ giận tao chớ, con Trâm Anh nó cũng có mời mi nữa.
Ngọc Mai như được vuốt ve tự ái:
- Thiệt không đó?
Em nói dối luôn:
- Thiệt chớ, tại bữa nớ tao thấy mi chơi với con Thạch Thảo, nên tao không thèm rủ mi đi.
Ngọc Mai có vẻ sung sướng, nó hỏi em:
- Bộ mi ghen với con Thạch Thảo hả Cầm?
Em xí một tiếng:
- Con gái với nhau mà ghen chi vô duyên rứa.
Ngọc Mai nắm tay em:
- Tao ưa mi ghen với tao.
Em lại được dịp giảng giải:
- Đừng Ngọc Mai nợ. Bạn gái với nhau, chơi đông mới vui, miễn là hợp tính tình nhau, chớ có ai đời thuở mô, mi cứ bắt tao chơi với mỗi mình mi, chỉ tổ gây ác cảm với mọi người.
- Con ni nhiều chuyện. Ác cảm chi?
- Thì thiên hạ bảo hai đứa mình khinh người chớ răng.
Ngọc Mai im lặng, nó sắp nói với em một lời gì đó nhưng giáo sư đã vào lớp. Bàn tay Ngọc Mai nắm chặt tay em bóp nhè nhẹ.
Hai giờ Thực Vật trôi qua lặng lẽ, em đứng dậy sửa soạn sách vở ra về. Ngọc Mai rủ em:
- Cầm, qua Chaffanjon mua pâté chaud ăn nghe. Bánh nóng mới ra lò ngon lắm.
Em gật đầu. Bọn Trâm Anh từ dãy trên chạy xuống:
- Ê, cho tụi ni nhập bọn với.
Ngọc Mai hơi khó chịu, nó nhìn em nhưng rồi hình như nó chợt nhớ những lời em vừa nói với nó trong lớp, nên nó cười với Trâm Anh:
- Đi thì đi, mau không thôi người ta bán hết.
Cả đoàn bướm trắng kẻo nhau ra cổng trường, em thoáng thấy Bình đứng ở cửa Trụ sở Tổng hội Sinh Viên. Anh nhìn em mỉm cười, Hạnh Đào la lên:
- Ê, bây ơi, người đẹp của con Cầm tề.
Cả bọn lao xao, em cúi mặt kéo tay Ngọc Mai đi thật nhanh, Ngọc Mai hỏi em:
- Mi quen anh Bình hả?
Em nói dối:
- Thì bữa hôm du khảo nớ đó.
Giọng Ngọc Mai buồn buồn:
- Tao thấy hình như anh ta có cảm tình với mi lắm.
Thảo Nga lên tiếng:
- Ghé bưu điện cho tao bỏ cái thư đã bây.
Có dáng người con gái mặc áo đỏ chói đứng ngay cửa ra vào, Trâm Anh gọi:
- Chị Hoa Khôi.
Giữa ban ngày, gương mặt người con gái trông có vẻ diêm dúa hơn:
- Trâm Anh đi học về đó hả em.
- Chị đi mô mà diện đẹp rứa?
- À chị ghé đây đánh giây thép cho người bạn ở Saigon rồi chị còn đi party.
Trâm Anh cười:
- Cuộc đời chị thật quả là những chuỗi ngày tưng bừng thơ mộng, nay tiệc mai tùng, thú vị ghê hí.
Chi Hoa Khôi vênh vênh:
- Chớ sống mà suốt ngày gò bó giữa bốn bức tường khuê các, thì thà chết sướng hơn.
Ngọc Mai thì thầm với em:
- Con nhỏ mô mà ăn nói dễ ghét rứa mi?
- Chị Hoa Khôi, quen với con Trâm Anh.
Ngọc Mai nguýt dài:
- Hoa Khôi, cái tên nghe nhột con ráy, mặt mày bôi phấn trét son giống hệt “ca va”.
Em véo nhẹ vào tay nó:
- Nói nhỏ mi.
Trâm Anh nắm tay chị Hoa Khôi:
- Thôi em đi nghe. Chị còn chờ ai rứa?
Chị Hoa Khôi quay vào trong:
- À, chị đang chờ một người bạn mới quen.
Khi em và các bạn băng qua đường, như một linh tính, em quay lại. Người đàn ông từ phía trong nhà bưu điện đi ra nắm tay chị Hoa Khôi bước lên chiếc Fiat mới toanh của chị, không ai khác hơn là...anh Nghiễm. Thật em đoán không lầm, ba cũng đoán không lầm, đây mới chính là nguyên nhân khiến anh Nghiễm từ hôn với chị Nguyệt Minh. Dù chị Hoa Khôi xấu hơn chị Nguyệt Minh nhiều, nhưng chị Hoa Khôi giàu quá, chị lại là một dược sĩ nữa, thời buổi bây giờ, cưới được một người vợ vừa có địa vị vừa sang giàu bậc tỷ phú như chị Hoa Khôi, quả là đại phước. Tiền bạc đã làm mờ mắt anh Nghiễm, làm mù quáng lòng dạ bác Huyên. Em nhớ đến lời ba, chị Huyên đó mà tốt gì, cho vay ăn lời cắt cổ và thấy tiền bạc là sáng hai tròng mắt ra. Lòng người ai lại chẳng có túi tham, em không giận bác Huyên, em cũng chả giận anh Nghiễm làm gì cho mệt. Nghĩ lại, em chỉ thấy khinh bỉ con người có học thức đó, thà anh cứ nói thẳng cho chị Minh biết, anh không muốn cưới chị Minh nữa vì anh vừa đào được mỏ vàng, anh không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này, rồi anh xin tạ tội với chị Minh, như vậy có hơn không. Đằng này, anh bày đặt vu khống chị Minh đi chơi với người này người nọ, anh tàn nhẫn buộc chị Minh vào nỗi hàm oan mà không bao giờ chị vướng phải, tiếng xấu đã gieo ra, làm sao vớt vát lại được giữa cái thành phố cổ kính khắt khe này. Em nghĩ mà thương chị Minh quá đi.
- Mi nghĩ ngợi chi rứa Cầm?
Em giật mình:
- À…không.
Bội Tiên pha trò:
- Con Cầm đang “tương tư” đó bây.
Em bật cười, em hòa mình vào cuộc vui:
- Tụi bây đừng chọc tao, mai mốt tao chọc lại cho thì đừng có trách.
Thảo Nga ôm gói bánh to từ trong quán bước ra:
- Việc gì có thể làm được hôm nay chớ để đến ngày mai, tụi bây cứ chọc con Nguyệt Cầm thật hung cho tao, mai mốt nó “cất bước sang ngang” rồi thì còn ai nữa mà trêu.
Ngọc Mai nhìn em như dò hỏi:
- Bộ...mi gần lấy chồng hả Cầm.
Em đưa chiếc pâté chaud cho nó:
- Ăn đi, đừng nghe tụi nó nói tầm bậy.
Ngọc Mai thẫn thờ:
- Tao có cảm tưởng tình bạn giữa tụi mình đang đi đến một khúc quanh... Cầm, mi nói thiệt với tao đi.
Em gạt đi:
- Mi hay nghe lời người ta ghê a. Bộ mi không tin tao hả? Chơi với nhau lâu rồi chắc mi cũng phải hiểu tao chớ, có khi mô tao dấu mi điều chi không?
Trâm Anh quàng vai Ngọc Mai và em:
- Thôi, hai đứa bây cứ cãi nhau hoài, cho tao xin đi.
Gói bánh phút chốc đã hết sạch, cả bọn chia tay nhau. Bội Tiên nhắn theo:
- Nguyệt Cầm và Ngọc Mai ráng ăn ở hòa thuận với nhau nghe. Tao thấy tụi bây đã bắt đầu cơm không lành canh không ngọt rồi đó.
Chương 7
Trời vào đông se lạnh. Gió thốc từng cơn qua vòm lá nhãn ngoài vườn ngả nghiêng lao xao. Em mở rộng cánh cửa sổ trên bàn viết, khung trời ngoài kia tối tăm buồn bã như ngàn giọt nước mưa rơi long lanh ngoài hàng hiên. Ngọn đèn xa vàng vọt toả làn ánh sáng mù mờ trên con đường vắng ngắt người qua lại, em nghe hơi lạnh thấm vào tim. Em co ro trong tấm áo len, ngồi bó gối trên chiếc ghế tựa, tì tay vào bàn, mắt chăm chú nhìn vào trang sách mở rộng, em cố ôn cho xong phần đầu của chương trình tân toán học dài đăng đẳng chán ngấy. Mưa càng nặng hạt, trời lạnh thêm, em với tay đóng chặt cửa sổ. Còn lại mình em trong gian phòng vắng, sách vở, bàn ghế, tủ giường, những đồ vật gỗ đá vô tri đang nhìn em bằng đôi mắt thản nhiên, em nghe lòng cô đơn chi lạ. Khuya rồi, mọi người chung quanh đã yên nghỉ, con thằn lằn đang tắc lưỡi trên trần nhà là sinh vật duy nhất còn thức với em. Em buồn quá, nỗi buồn vô duyên cớ như những buổi chiều em đi học về một mình, nghe thương đám hoa bèo trôi nổi dưới chân cầu an phận rong rêu. Em mở hộc bàn lấy tập nhật ký, em định ghi vài giòng cảm nghĩ, đã hơn một tuần nay em không viết được một chữ. Những tờ giấy xanh rơi xuống cùng cành hoa bâng khuâng mầu tím đã lạt phai. Em mơn man từng ngón tay lên từng nét chữ nghiêng nghiêng mềm dịu, em nâng niu cành hoa héo úa cùng những ngọn lá khô dòn, em nghĩ đến Bình. Em thấy nhớ Bình vu vơ, từ hôm sinh nhật Trâm Anh đến giờ, em không còn dịp nào để gặp Bình nữa, Bình như bóng mây mà em là ngọn gió, gió càng thổi cho mây bay xa. Nhưng suy đi nghĩ lại, thì cũng do lỗi tại em, chính em mới là người muốn tránh mặt Bình tuy trong lòng em rất thiết tha mong ngày gặp gỡ. Có nhiều buổi tan học, Bình đến đón em ở cổng trường, sau cái gật đầu chào, Bình định nói với em thật nhiều nhưng em đã quay đi, em ngượng ngùng trước những đôi mắt dòm ngó, em ngại các bạn trêu ghẹo và nhất là em sợ Ngọc Mai nghi ngờ. Thật vô duyên, em lo Ngọc Mai biết được tình ý của Bình đối với em, Ngọc Mai sẽ trả thù Bình, sẽ ghét cay ghét đắng Bình, mà em thì không muốn bất cứ ai có ác cảm với Bình cả. Hồi chiều trong giờ thực tập Động Vật, Trâm Anh rủ em ra ngoài nói nhỏ:
- Nguyệt Cầm, anh Bình buồn mi lắm đó.
- Răng rứa?
- Răng thì mi biết a. Mi cứ tránh mặt anh mãi.
Em cắn môi:
- Tại anh cứ đón tao ở trường hoài, tao dị lắm.
Trâm Anh chép miệng:
- Thiệt không ai hiểu nổi mi. Anh Bình đòi tới nhà, mi không cho tới, mi nói mi dị. Rồi anh tới trường gặp mi, mi cũng không nói chuyện, mi dị. Mi dị vô duyên rứa Cầm?
Em nắm tay nó, cười hòa:
- Tao cũng không biết nữa. Nì Trâm Anh, anh Bình giận tao lắm hả?
- Giận chi mà giận, anh chỉ buồn thôi.
Hai đứa trở vào thực tập tiếp, em không còn lòng dạ nào để cầm cái pince cho vững, em suy nghĩ miên man, em làm đứt mấy dây thần kinh con cua, thầy Kiểu đi ngang qua trông thấy:
- Chị Cầm lần sao phải cẩn thận đó, vô thi mà như rứa là hỏng.
Em le lưỡi nhìn thầy rồi lại nhìn vào cái công trình "tuyệt tác" của em, Ngọc Mai thúc vào tay em:
- Mi như người mất hồn. Khi hồi con Trâm Anh nói chi với mi rứa?
Con nhỏ lại hạch hỏi, em đánh trống lảng:
- Ngọc Mai, mi mổ thần kinh đẹp ghê ta.
Tan giờ học, em tìm Trâm Anh:
- Trâm Anh, khi mô gặp anh Bình, mi nhắn dùm là tao xin lỗi anh nghe.
Buổi chiều em ăn có mỗi chén cơm, chị Nguyệt Minh kêu lên:
- Cầm mệt trong người hả?
Em nói dối:
- Con Ngọc Mai vừa đãi em ăn bánh ú, no ơi là no.
Me lắc đầu:
- Con gái lớn rồi, đừng ăn chùng trong lớp.
Em cãi:
- Mô có me, con ăn ở câu lạc bộ mà.
“Mưa rơi ngoài đường đêm, đưa em về nhà em, mưa vui mừng quấn quít dưới chân em…”
Giọng Thanh Thúy ngân dài não nuột trong đêm khuya, em để hờ tay lên chiếc radio nhỏ, lim dim đôi mắt, thả hồn về một kỷ niệm êm đềm, rừng Thiên An chập chùng hoa tím bâng khuâng...
° ° °
Tin anh Nghiễm sắp làm đám cưới với chị Hoa Khôi không làm em ngạc nhiên một mảy may nào. Nhưng me thì lại khác, me hỏi dồn hỏi dập con Nguyệt Trâm:
- Có thiệt không đó, có thiệt không Nguyệt Trâm? Mi hay dựng chuyện lắm.
Nguyệt Trâm đang cắn dở trái khế ngọt, tròn to mắt;
- Thiệt mà me, chính miệng con Tuyết bạn con nói mà, con Tuyết là em của chị Hoa Khôi. Qua tháng sau đó, đám hỏi đám cưới làm một lần luôn, to lắm.
Em le lưỡi:
- Dám mời luôn cả thành phố Huế lắm, đại tỷ phú mà.
Nguyệt Thu nằm đọc truyện trên ghế xích đu, góp chuyện:
- Anh Nghiễm chuyến ni đào trúng mỏ rồi.
Nguyệt Trâm nói với me:
- Con nghe Tuyết nói, ba chị Hoa Khôi lập cho anh Nghiễm một bịnh viện tư ở Đà Nẵng đó, trang bị đầy đủ máy móc tối tân.
Em thấy mặt me buồn buồn:
- Hèn chi mà nó kiếm cách bỏ con Minh.
Em an ủi:
- Cái thứ bạc nghĩa đó mà hơi mô me tiếc cho mệt.
Me bào chữa:
- Tiếc thì tao không tiếc nhưng tao nghĩ mà thương cho con Nguyệt Minh, mấy bữa nay tao la oan nó.
Em lại nghĩ đến anh Vinh. Em hy vọng me sẽ hiểu mà thôi không đối xử lạnh lùng với anh Vinh nữa, me sẽ bảo chị Minh mời anh Vinh lại nhà chơi, me sẽ tiếp chuyện vui vẻ với anh Vinh, me sẽ làm bánh ướt thịt nướng mời anh Vinh ăn như một ngày nào đó thật xa xôi, hồi anh Vinh và chị Minh còn tha thiết mặn nồng. Theo em, me không có lỗi gì với anh Vinh cả, người mẹ nào lại chẳng thương con, chẳng mong con mình gặp nơi xứng đáng để gởi gắm tấm thân, kỳ vọng đó khiến me so sánh giữa anh Vinh và anh Nghiễm, với những cân nhắc, đắn đo kỹ càng, bắt buộc me phải loại anh Vinh ra khỏi vòng tình cảm của chị Minh. Mặc dù chị Minh đã khóc lóc phản đối, mặc dù em chả mấy ưa anh Nghiễm, nhưng me đã quyết định, me bảo chị Minh:
- Thương me, con hãy chọn Nghiễm, nên thực tế đi con, thằng Vinh không có tương lai, lấy nó con sẽ khổ, nhìn con khổ me làm sao mà sống được.
Ba thì không có ý kiến trong vụ này, tính ba lại hay chiều me, nên dù thương hại anh Vinh, ba vẫn bằng lòng để bác Huyên cho người mai mối đến, ba có thái độ cầu an, ba khuyên chị Minh:
- Vợ chồng do duyên số cả con. Thôi gắng vui lên kẻo me buồn.
Me đã đặt lý trí lên trên tình cảm, chứ sự thật đã phơi bày trước mắt, sự tráo trở của bác Huyên cùng lòng dạ lọc lừa của anh Nghiễm, có lẽ me đang ân hận, em thấy me ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn mãi ra vườn, chốc chốc lại thở dài. Em định đến bên me, nhắc chuyện anh Vinh, xin me cho chị Minh và anh Vinh nối lại duyên xưa, nhưng em không dám. Me đang bực mình. Có thể cơn giận nổi lên bất chợt sẽ làm me gạt phăng câu chuyện và bao nhiêu dự định của em chuẩn bị từ trước đến nay đều tan ra như bọt sóng trùng dương.
Nguyệt Thu gấp cuốn truyện lại, rủ em:
- Chị Cầm ra vườn hái khế ăn đi.
- Thôi, bữa nì trong người tao khó ở, tao sợ đau bụng lắm.
- Đau chi mà đau, khế ngọt mà. Không tin chị hỏi thử chị Trâm coi.
Em ngồi không yên. Hai đứa em nắm tay kéo nhau ra vườn. Nguyệt Thu chạy vòng phía sau:
- Để em đi lấy khèo.
Nguyệt Trâm nhíu đôi mắt chói nắng nhìn lên những trái khế căng mọng rung rinh trên cành:
- Trâm nì.
- Chi rứa chị Cầm?
- Tao thấy mi nhiều chuyện ghê. Răng chuyện chi mi cũng bép xép cái miệng rứa.
- Bép xép chi mô. Có răng tôi khai rứa chớ bộ.
- Mi làm me buồn đó.
- Trước sau chi me cũng biết chớ. Cho me thấy lần sau me khỏi trọng phú khinh bần.
Con nhỏ ăn nói bộp chộp, em la nó:
- Con ni hỗn, mi dám nói me rứa hả?
Nguyệt Trâm biết mình lỡ lời, nó nín bặt. Một lát sau, nó nói:
- Từ ngày me hất hủi anh Vinh, răng em thấy thương chị Nguyệt Minh ghê.
Nguyệt Thu vác cây sào dài chạy ra:
- Hai chị đứng qua một bên đi, để em khèo cho.
Khế ngọt rơi đầy túi vải dầy, Nguyệt Trâm đề nghị:
- Ê, thôi Thu. Sang cây khế chua đi, hái ít chục trái dầm nước mưa, mai biểu O Lựu nấu canh với thịt bò.
Trúng ý, em phụ họa:
- Phải đó, phải đó, nghe mi nói mà tao thèm chảy nước miếng.
Chị Nguyệt Minh đi học về, tiếng xe đạp chạy lào xào trên xác lá khô. Nguyệt Trâm vẫn tính nào tật ấy:
- Chị Minh, chị Minh, chị hay tin chi chưa?
Chị Minh bước xuống xe:
- Chi rứa?
- Thằng cha Nghiễm làm đám cưới với cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu?
Chị Minh nhíu mày:
- Ai là cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu?
- Chị Hoa Khôi đó.
Danh từ "cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu” thường được tụi em dùng để chỉ mấy bà đồng bóng mỗi lần có hội hè ở điện Hòn Chén, các bà thường son phấn lòe loẹt, vòng vàng trang sức giắt đầy người kẻo thành từng đoàn xuống thuyền rồng đi rước lễ.
Em đập tay Trâm:
- Thôi mi ơi, đừng chơi chữ nữa.
Chị Nguyệt Minh không nói gì cả, lặng lẽ dẫn xe vô nhà. Em chạy theo chị:
- Chị Minh, khi hồi em có gặp anh Vinh, anh hỏi thăm chị nữa.
Chị Nguyệt Minh quăng chiếc cặp lên bàn:
- Em có nói chi không?
- Em bịa, em nói chị Minh dạo ni buồn lắm, chị nhớ anh, chị ốm như con nộm.
Chị Nguyệt Minh đỏ mặt:
- Quỉ nà, em nói chi lạ rứa.
- Em thấy anh Vinh cũng tội ghê, anh xanh xao, anh vàng vọt, anh phất phơ phất phưởng như hồn ma bóng quế.
Chị Minh đập em:
- Dễ sợ, dễ sợ, mi nói dễ sợ quá.
Em nhìn chị Nguyệt Minh, nghiêm trang:
- Chị Minh nờ, lần ni chị gắng lên đi, hạnh phúc đang trở về cùng chị, chị hãy giữ lấy. Để lỡ đi, suốt đời ân hận đó.
Chị Minh nói thật nhẹ nhàng:
- Bữa ni Nguyệt Cầm có vẻ người lớn ghê.
Em hãnh diện:
- Em gần mười tám tuổi rồi chớ bộ.
Câu chuyện anh Nghiễm cưới vợ giàu được con Nguyệt Trâm khơi lại trong bữa cơm chiều, nó cho đó là một khám phá mới lạ vì gia đình anh Nghiễm đang cố tình che dấu mọi người. Nó khoe:
- Con Tuyết chỉ nói cho một mình em biết mà thôi.
- Chuyện chị nó lấy chồng có chi mô mà phải dấu.
- Đó là ý của anh Nghiễm. Anh bảo anh không muốn làm rình rang, giản dị chừng mô hay chừng đó, ba chị Hoa Khôi khen anh Nghiễm là người biết điều.
Em bĩu môi:
- Khôi hài.
Ba đưa chén qua cho Nguyệt Thu xới cơm:
- Thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi bây, thơm tho chi mà cứ đem ra nói mãi, tao chán lắm rồi.
Chị Nguyệt Minh ăn xong, xếp đũa đứng dậy đi vào nhà trong, ba nhìn theo ái ngại. Em nói:
- Ba đừng lo, chị Minh không buồn mô.
Me ăn không đầy chén cơm, me thở dài:
- Nghĩ mà giận chị Huyên ông nợ. Con người chi mà bất tín, con chị đã rứa, mà chị cũng chẳng qua nói vài tiếng cho mình mát ruột, chị còn đi bêu rếu con gái mình với thiên hạ nữa chớ, chị đổ hết lỗi cho gia đình bên ni.
Ba khuyên:
- Thôi bỏ đi, tôi đã nói trước với bà, làm sui gia với chị Huyên không được mô, bà không chịu nghe... Chừ rên làm chi nữa cho mệt.
Me nói giọng rưng rưng:
- Trời phạt tôi đó, tôi đã đối xử tệ với thằng Vinh, thằng Nghiễm lại xử tệ với con gái tôi, cha mẹ làm con cái chịu. Thiệt tôi hối hận quá đi.
Em quay vào nhà trong, chị Minh đâu rồi, không biết chị có nghe được những lời me vừa nói không. Me đã nghĩ đến anh Vinh, me đang thương con gái của me đã vì me mà suýt hỏng cả cuộc đời, em tin chắc thế nào me cũng cho phép chị Minh hành động theo lý lẽ của con tim chị.
 Tháng 11-1971 
Thùy An
Theo https://vietmessenger.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thi sĩ Trần Hòa Bình "Phiêu du trong gió"

Thi sĩ Trần Hòa Bình "Phiêu du trong gió" Vào quãng những năm 80 của thế kỷ trước, nhà thơ Trần Hòa Bình viết bài thơ “Sơn Tây m...