Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2022
Hoa nắng 1
Chương 1
Em nghĩ đến Hảo và thấy thương nó quá chừng. Hảo mồ côi
cha mẹ ở với chú. Chú của Hảo cũng giàu có lắm nhưng gặp phải bà thím cay
nghiệt nên Hảo phải vào nội trú từ thuở bé. Con nhỏ thật dễ thương, vậy mà hôm
mới vào, em ghét nó thậm tệ. Em còn nhớ, khi em sướt mướt chồm mình ra bao lơn
nhìn theo xe ba đang lăn bánh khuất sau khúc quanh, thì có tiếng cười khúc
khích đằng sau lưng. Em bực tức quay lại, cô bé ngồi trên chiếc giường cạnh
giường em đang tròn mắt nhìn em dí dỏm :
Các bạn chung quanh con ngủ hết trơn rồi me ơi. Con đang trùm
mền kín, bấm ngọn đèn pin thật nhỏ viết nhật ký cho me đây, con hồi hộp ghê
đó me, mỗi lần nghe tiếng dép của sơ Madeleine đầu phòng, là con vội tắt
cây đèn nằm im thin thít không dám nhúc nhích một tí nữa. Tại vì quá 10 giờ rồi
đó me, chúng con chỉ được phép chong đèn đến 10 giờ thôi. Đời sống nội trú gò
bó kinh khủng rứa mà dần dà con cũng quen đi. Có ai ngờ con Trang bướng
bỉnh ngày nào chừ cũng rập khuôn rập phép như ai, chẳng bù dạo mới vào
nội trú, dì Phượng cứ lo con ở không nổi. Không nổi rồi cũng phải nổi, ba
đã vậy, me đã vậy thì đành sống với thiên hạ chứ biết làm sao hơn. Con buồn
lắm me ơi, nhất là đêm nay, con cứ nhắm mắt hoài mà không sao ngủ được. Vì
sao me biết không ? Tại tin me bị bắt làm con choáng váng, làm con lảo đảo
như vừa bị ai túm lấy người quay tròn chong chóng rồi buông ra. Con đau xót
lắm me ơi, me giao thiệp chi với dì Lan mất nết đó để đến nỗi bị họa lây,
để bị giam bị giữ, tổn thương đến danh dự của mình thế hả me ? Me ơi, me
dịu dàng, me hiền thục của con, me dừng lại đi me trước hố sâu tội lỗi. Con đường
dù nghiêng dốc nhưng me vừa mới dấn vài bước, me có thể quay lui dễ dàng, có
ba đang chờ me, có con đang chờ me bên lề vực thẳm, mình hãy nắm tay nhau rời
xa nơi đó, để quay về tổ ấm màu hồng của chúng ta. Me ơi, con nhớ căn nhà dễ
thương của chúng ta quá, nhất là nhớ khóm trúc đào màu hoa như pháo cưới và con
đường rẽ vào nhà nắng trải từng hạt sao vàng lung linh. Me bị bắt rồi thảo
nào chẳng ai lại đón con, ông bà Ngoại già rồi và dì Dung dì Hạnh thì bận đi học,
mỗi lần qua Đồng Khánh phải nhọc hai lần xe buýt, thì hơi sức mô mà qua đây
báo tin cho con me nhỉ. Riêng dì Phượng là có xe Hon da, nhưng các dì cũng
quýnh quáng lên đến nỗi quên con nốt, nhưng con không lấy thế làm buồn đâu me,
con chỉ cầu mong sao me chóng thoát khỏi vòng lao lý để quay về với ba, với
con...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thế Là Thế Nào Trần Phúc Bảo An - 19 tuổi - Khoa Đạo diễn. Tự lập, lạnh lùng, đẹp trai, tài năng”. Những đứa con gái Sân khấu Điện ảnh...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét