Như Thảo đã suy tính và đắn đo từ lâu, nàng muốn làm một cuộc
phiêu lưu cuối của đời mình. Hay đúng hơn là Thảo muốn đi tìm lại một mảnh tình
cuối mà nàng đã mất từ khi bước chân rời xa Duy. Tuy tình yêu ấy không đem đến
cho Thảo trọn vẹn với mong ước, nhưng nàng cũng chỉ mong muốn chính mình được
nhìn thấy Duy sống trong cái hạnh phúc mà chàng đã chọn. Có như thế Thảo mới an
lòng để chấp nhận sự việc xảy ra và rồi sẽ không bao giờ tự chuốt khổ cho lòng
mình nữa. Làm sao để Thảo có thể nhìn thấy được những hình ảnh hạnh
phúc ấy? Thảo không sống trong gia đình của Duy thì làm sao biết được đó là địa
ngục hay là thiên đàng. Cũng chính vì có Thảo chen vào đời Duy, cho nên lòng
nàng đã không được an tâm. Hơn thế nữa, Thảo vẫn mãi ray rức và dằn vặt vì cứ xem mình
là một tội đồ đã gây ra ác hại này. Có thể con người Thảo điên cuồng như vậy
chăng? Hình như chính Thảo cũng không hiểu được nàng đã đang muốn điều gì nữa.
Thảo chỉ cần biết nàng cần phải đi qua California. Thảo bước lên chuyến bay cuối cùng của ngày thứ ba hôm ấy vào
đầu mùa xuân đang về trên đất của thành phố Gió. Tuyết vẫn còn rơi trắng xóa mọi
nơi. Cái khí lạnh gắt vẫn còn âm ỉ lại nơi đây. Thảo mở cửa xe taxi bước ra và
rùng mình sách vali đi vào trong phi trường. Sau khi qua những thủ tục lấy vé
và gởi hành lý, Thảo đi ngay đến cổng máy bay vì cũng đã sắp đến giờ máy bay khởi
hành. Ngồi trong toa hành khách, máy bay di chuyển từ từ ra tới đường
phi dạo, rồi bắt đầu chạy với tốc độ thật nhanh và sau đó nhất bổng đoàn người
lên trên không gian. Thảo phân vân và hồi hộp khi nàng quyết định chuyến đi qua
California lần này. Thảo không biết nàng đã làm một điều đúng hay sai? Thảo
cũng không biết nàng đã làm một điều có cần thiết hay không? Thế nhưng Thảo đã
lở bước lên máy bay, cho nên nàng đành phải tiếp tục với ý định của mình. Ngồi trên máy bay Thảo suy nghĩ thật là nhiều, và trong đầu
óc nàng đã vạch cho mình một cái dự định của bốn ngày ở bên California sẽ làm
gì. Loay xoay mãi với những suy định, Thảo cũng hơi mệt mỏi cho nên đã rơi vào
giấc ngủ lúc nào không hay. Thời gian trôi đi qua mau lẹ. Bổng có tiếng báo tin
của phi công trưởng cho biết máy bay sẽ đáp xuống phi trường trong vòng mười
lăm phút nữa, và tiếng hành khách bắt đầu ồn ào náo động hơn. Thảo mở mắt nhìn
ra ngoài kính cửa và ánh đèn của thành phố Los Angeles đang từ từ sáng tỏ rõ dần. Cuối cùng máy bay đáp xuống đường phi đạo và chạy vào cổng để
đưa hành khách đến nơi muốn đến. Thảo cùng hành khách chuẩn bị bước ra khỏi máy
bay. Một chút gì đó gợi cho Thảo buồn tủi trong lòng không ít, vì lần này nàng
qua đây không còn nhìn thấy sự hớn hở và vui mừng của mình nữa. Thảo cảm thấy sự cô đơn và trống vắng làm sao ấy, không có một
bóng người đến đón nàng như những lần trước. Trong khóe mắt của Thảo cũng đã chực
rơi giọt nước mắt âm thầm tự lăn xuống bao giờ, nhất là trong trí nhớ mau mắn của
nàng khi nghĩ đến Duy. Lủi thủi với tâm trạng trĩu lòng, Thảo bước ra ngoài cửa
chính, và rồi tìm hướng đi xuống tầng dưới để lấy hành lý. Đợi khoảng mấy chục
phút sau, Thảo mới lấy được vali của mình, rồi nàng đi ra ngoài đường đón chuyến
xe buýt đi đến công ty Avis để lấy xe, mà nàng vẫn đã thường mướn xe như mọi
khi qua California. Mặc dù Thảo đã qua California rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn
thấy mình lúng túng vì không rành đường đi nước bước của thành phố Los Angeles
này. Bỗng dưng Thảo đã nhớ đến chuyến đi của nàng sang thăm Duy, và chàng đã đến
đón nàng. Hai ánh mắt nhìn nhau xôn xao và ngỡ ngàng, rồi sau đó là nụ cười âu
yếm trao cho nhau. Tất cả giờ này đã ở nơi đâu? Thảo cố xua đi những hình ảnh kỷ
niệm của một thời nào đó đã đang sắp được lãng quên. Ngoài trời đã thật khuya, khí hậu ở Los Angeles cũng hơi lành
lạnh về đêm. Thảo rút trong túi sách nhỏ chiếc áo mỏng khoát vào, cùng lúc chiếc
xe buýt đổ người xuống Avis để lấy xe. Thảo cùng hành khách bước vào trong và xếp
hàng làm thủ tục mướn xe. Chờ đợi cũng hơn nữa tiếng, cuối cùng Thảo mới lấy được
chiếc xe mướn. Ngồi vào trong chiếc xe còn thơm mùi vải mới, Thảo cau mặt
khó chịu vì cái bịnh dị ứng mùi vị của mình. Thảo mở cửa sổ xuống và rồi bắt đầu
làm quen với các bộ phận sử dụng của xe. Thảo tìm trong xách tay lấy ra một tờ
giấy và theo dõi kỹ lưỡng cách chỉ dẫn đi đến khách sạn Hilton. Thảo đề máy và
bắt đầu thả ga lái xe ra đường chính, rồi hướng vào trung tâm thành phố. Thành phố của Los Angeles không huy hoàng lộng lẫy như ở
Chicago hay New York. Cái không khí nhộn nhịp và cuộc sống tưng bừng về đêm của
hai thành phố này lúc nào cũng đông đúc người qua lại, dù là ngày thường nhật.
Có lẽ trời đã khuya cho nên ta không nhìn thấy sự ồn ào náo động của thành phố
này chăng? Dẫu sao Thảo vẫn thích đi lang thang ở bên cạnh hồ Michigan hơn. Trong chuyến đi California lần này thật ra Thảo có công việc
phải đi về Wesminster, nhưng bi giờ việc ấy đã bị điều đình, cho nên nàng quyết
định ở lại lang thang tại Los Angeles cho tiện. Không bao lâu Thảo đã lái xe đến
tại trước khách sạn, và lại một lần nữa nàng đã làm thủ tục giấy tờ để lấy
phòng mướn của mình. Thủ tục mướn phòng không cầu kỳ như mướn xe. Chốc lát Thảo
đã cùng gã nhân viên đem vali của nàng đi lên đến phòng của nàng đã mướn. Hilton là một trong những khách sạn lớn cho nên sự sắp xếp ở
trong ngoài nhìn rộng rải và thoải mái hơn. Thảo đã gọi mướn phòng vừa đủ cho
mình nàng, nhưng khi đến nhận phòng thì họ đã không còn chỗ trống, cho nên họ
đã bố trí cho nàng một cái phòng thượng hạng (deluxe). Căn phòng của Thảo được nằm ở gốc cuối tòa buynh đinh trước mặt
đường, nhìn xuống dưới ta có thể nhìn thấy người đi ra đi vào khách sạn. Và bên
hông có những tiệm ăn đồ sộ được bố trí ngồi ở ngoài trời ngay tại lan dọc bờ hồ
nho nhỏ. Gã nhân viên đi đến phòng của Thảo và mở chìa khóa cho nàng
bước vào. Sau khi gã ta căn dặn những điều cần thiết và Thảo cho tiền
"típ" rồi cám ơn. Thảo nhìn quanh căn phòng và hình như căn phòng quá
lớn, khiến cho nàng cảm thấy mình nhỏ bé lạ lùng. Thảo tháo đôi giầy ra khỏi
đôi chân và đi quanh làm quen căn phòng. Bước vào cửa phòng, bên tay phải là tủ lạnh được kê dưới kệ
pha cà phê, máy hâm nóng và bồn rửa tay. Phía bên tay trái là phòng tiêu tiểu. Ở
giữa căn phòng là một bộ salon và TV cùng các máy video và máy nhạc. Nhìn thẳng
từ cửa chính đối diện là hai cánh cửa kiếng lớn mà ta có thể bước ra ngoài lan
can hóng gió. Bên tay trái của cánh cửa kiếng là lối vào phòng ngủ với chiếc
giường king size lớn rộng và có phòng tắm lớn với hệ thống zacuzzi tối tân. Một căn phòng lớn như bằng cái studio, đây là lần thứ nhì Thảo
được ở sau lần đi Việt Nam trong tháng 12 vừa qua. Mặc dù Thảo đang ở một cái
căn phòng rộng lớn, nhưng trong tâm tư của nàng vẫn cảm thấy trống vắng khó hiểu.
Làm sao Thảo có thể vui vẻ để hưởng thụ, khi trong lòng của nàng còn đầy dẫy những
phiền muộn và muộn phiền. Sau khi bước vào phòng riêng của Thảo, nàng đặt vali vào
trong kệ và rồi bước ngay vào phòng tắm mở nước ấm cho đầy bồn tắm, để lát nữa
đây nàng sẽ vào tắm cho thoải mái con người, sau cả ngày làm việc mệt mỏi và ngồi
trên máy bay. Sau đó Thảo lục lọi tìm cái điện thoại tay mở lên và gọi về nhà
báo tin là nàng đã đến đây bình an. Thảo đi vào phòng tắm, bỏ vài viên thuốc muối và bubble vào
trong bồn, sau đó nàng thoát y rồi bước thẳng vào bồn và nằm ngâm mình trong ấy.
Đã lâu lắm rồi, Thảo mới có một dịp thả trí thoải mái như thế này, nhất là nàng
đã được ở trong một căn phòng sang trọng hơn sức trí tượng tượng của nàng. Dù ngoại cảnh có thoải mái như thế nào, nhưng trong lòng của
Thảo vẫn thấy buồn bã. Đâu đó hình ảnh ngày xưa lại hiện về trong trí nhớ của
Thảo, nàng cảm thấy tim nhói đau. Cũng trong một đêm nào Thảo đã có Duy trong
vòng tay hạnh phúc của mình. Thảo thở dài ngán ngẩm và buồn chi lạ. Cái nỗi buồn
hình như không thể nào rời xa được Thảo hay chăng? Thảo thả lỏng hồn mình về một
bến mộng của ngày nào. Khoảng một tiếng sau Thảo bước ra ngoài, với cái khăn quấn lấy
tóc trên đầu để ướp cho dịu tóc. Thảo hơi lảo đảo vì sức nóng của phòng tắm làm
mệt, cho nên nàng ngã người nằm soài trên chiếc giường. Đêm nay Thảo được nằm một
mình trong sự vắng lặng của không gian, mà lần đầu tiên trong đời của nàng khi
đến California. Như mọi lần, Thảo đều có người thân trong gia đình, bạn bè
hay cũng có Duy đến đón nàng. Hôm nay Thảo đi qua California như một sự lén lút
và trốn lánh, nàng đã không cho bạn bè cũng như bà con được biết. Phải, Thảo muốn
được một mình làm những việc mà nàng cần phải làm. Dù Thảo cũng thừa biết điều nàng sắp làm ấy cũng chả có đem đến
cho nàng một lợi lạc nào cả. Tình cảm vốn là một sự kỳ diệu khó hiểu và thường
làm cho con người trở nên mù quáng, có phải chăng Thảo cũng đang là một trong kẻ
khờ khạo ấy? Thảo mở TV xem tin tức của cuối ngày được một lúc, rồi quyết
định đi ngủ để mai còn phải tiếp tục làm những việc mà nàng đã dự tính. Nằm
trong căn phòng yên tĩnh, đôi mắt Thảo mở thao láo, nàng cứ xoay người qua lại
và không tài nào chợp mắt được. Có lẽ Thảo không quen cái giường lạ hay chăng?
Và hình như đâu đó, những hình ảnh của một ngày nào lại về trong trí Thảo, bám
víu vàø rỏ mồn một. Sự buồn bã đã đang lan rộng dần trong tâm tư của Thảo, đã bao
lâu rồi nàng đã vẫn sống trong niềm thương nổi nhớ. Một cuộc tình đã ra đi từ
lâu lắm rồi, thế mà sao bao nhiêu hình ảnh, tiếng nói và lời yêu thương vẫn còn
đong đầy và chất ngất vang vọng trong tâm khảm của Thảo. Thảo không thể nào
quên được những ngày sống vui vẻ bên nhau với Duy trong đời. Dù đó chỉ là một
khoảng thời gian ngắn, nhưng đã đưa Thảo sống trong một cuộc tình chơi vơi và đầy
hạnh phúc vô vàn. Vòng tay dấu ái siết chặt của loạn cuồng, ánh mắt đắm đuối và
chứa chan những nụ cười mỉm trên môi hạnh phúc, nụ hôn đam mê và thật sâu bất tận
của Duy và Thảo dành cho nhau, lời yêu thương dâng lên trong trái tim của mỗi đứa
trao về nhau, và những đêm ái ân không muốn rời xa, dâng hiến tận cùng của niềm
yêu, và cùng quyện với nhau trong hơi khẽ tình yêu lên ngôi. Thảo nhớ lại bài
thơ mà nàng đã làm tặng cho Duy sau lần gặp nhau. "Bốn mắt nhìn nhau lòng nao nao Môi em rung khẽ, tim loạn cào Anh đến bên em, nhìn em hỏi: "Em gặp anh rồi, em nghĩ sao?" Em nhìn anh cười, tim lao đao Chả biết tỏ sao, lời nghẹn ngào Thương anh, em hiểu và cảm nhận Chứ cảm thấy sao là làm sao? Đêm đêm chúng ta mãi thức thao Bên em, anh khẻ tiếng thì thào "Anh thương em lắm, em Thảo ạ Chỉ biết thương em, chả biết sao?" Em nghe lòng bỗng thấy xôn xao Một chút yêu thương lẫn ngọt ngào Anh ơi! Có phải tình yêu ấy Thương mãi trong tim, ta muốn trao Bên nhau say đắm, cảm nhận nhau Anh, em cứ mãi thầm thì thào Chỉ mong những phút tình yêu ấy Được mãi trong lòng mình với nhau Bước chân xa cách lòng đảo chao Tim em ướt đẫm lệ mi trào Biết làm sao để mình được có Có mãi trong đời, ta bên nhau Cũng chỉ là mơ, với ước ao Làm sao có mãi được bên nhau Anh, em chỉ có mơ với mộng Để rồi đêm đến với thức thao Em thường ngẩn mắt nhìn lên cao Trời thương đưa đẩy ta gặp nhau Không lẽ duyên kia không vương nợ Đành chỉ mơ nhau trong chiêm bao" Bao nhiêu hình ảnh ấy, như cuốn phim quay chậm lại và Thảo đắm
chìm trong suy tư với sự ngất ngưởng tái chín đê mê, và tim nàng với những nhói
đau trong lòng khi biết tình yêu ấy đã xa nàng thật rồi. Thảo biết chắc chắn nó
sẽ ra đi và xa nàng mãi mãi. Thảo không còn gì để được níu kéo, chỉ còn chăng
là mơ tưởng của kỷ niệm dĩ vãng đang từ từ được lãng quên. Không! Thảo vẫn còn
nhớ và nhớ mãi mãi. Thảo lây lất với cơn mê vập vùi và rồi rơi vào giấc ngủ khi
nào. Chương 2 Trời đã sáng bưng ở bên ngoài, nhưng Thảo vẫn còn cuộn mình
trong tấm chăn mỏng, với cơn ngủ mệt mỏi còn đọng lại trong cơ thể của nàng. Thảo
giật mình ngồi dậy vì nghe tiếng ai gõ cửa của mình. Thảo ngạc nhiên vì đâu có
ai biết được nàng đến nơi này. Lát sau Thảo nghe tiếng sầm sì bên ngoài, thì mới
nhận ra người làm việc đến sửa soạn phòng của khách. Tiếng nói ở ngoài vọng
vào: - Có ai trong đó không? Thảo nhớm người ngồi dậy rồi đứng lên khoát cái áo choàng đi
ra cửa mở ra và nói: - Tôi mới đến tối qua, cô không cần vào dọn dẹp trong này. Thảo nói cám ơn và chào người làm việc, rồi sau đó đóng cửa lại.
Nhìn ngoài trời ánh nắng đã rọi xuyên qua cánh màn, Thảo bước đến vén màn cho
sáng căn phòng, và rồi nàng bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Cơ thể của
Thảo vẫn còn mỏi nhừ vì cả đêm qua giấc ngủ chập chờn không được yên giấc. Thảo
lười biếng trở lại giường ngã người nằm xuống. Nằm được chốc lát Thảo cảm thấy
cái bụng cồn cào một cách khó chịu, cho nên nàng quyết định ngồi dậy đi tìm cái
gì để ăn. Vừa thay áo quần xong thì điện thoại tay reng lên, Thảo bước
đến cái bàn nhìn thấy của Tuấn từ Maryland gọi đến, nàng bắt lên nghe. - Alô. Anh Tuấn hả? Tuấn từ đường dây bên kia với giọng Bắc trầm ấm hỏi: - Tối qua em đến Cali có khuya lắm không? Em có ngủ ngon
không? Thảo mỉm cười và ngáp dài trả lời: - Em ngủ không ngon giấc, vì lạ giường và cũng vì em suy nghĩ
hơi nhiều. Em đến đây cũng gần mười hai giờ khuya. Tuấn lo sợ anh đã đánh thức Thảo dậy, cho nên anh quan tâm hỏi: - Anh có đánh thức em dậy không? Thảo nhổm người ngồi dựa lưng vào thành giường, rồi nói: - Ô, em đã dậy lâu rồi và đang làm lười, vì chưa đủ sức để
chiến đấu. Sau khi Thảo nói xong, cả hai cùng cười với nhau. Tuấn nhớ đến
mỗi lần Thảo nói không đủ sức chiến đấu là có nghĩa nàng đang đói bụng. Tuấn hỏi: - Sao em không đi tìm cái gì ăn lót lòng? Thảo biết thế nào Tuấn cũng sẽ hỏi như thế, nên trêu nghẹo
anh: - Ai đang nói chuyện làm cản trở lưu thông đây hả? Em tính đi
ăn sáng thì anh gọi đó nè. Nói chuyện một tí nữa rồi đi ăn cũng chưa muộn mà. Tuấn phì cười cho cái tánh lúc nào cũng đùa giỡn của Thảo.
Hình như mỗi lần như thế Tuấn không biết được trong lòng Thảo vui hay buồn nữa.
Tuấn nhớ đến những dự tính của Thảo trước khi đi qua California, cho nên anh thắc
mắc hỏi: - Em có còn giữ quyết định của em chứ? Thảo nhìn quanh phòng, thở dài và suy nghĩ nói: - Anh có thấy em làm chuyện dại dột quá không? Tự dưng đi làm
một chuyện có vẻ mát dây quá, phải không anh Tuấn? Em cứ hay tự tìm khổ cho
mình không à. Tuấn im lặng. Tuấn hiểu được tánh của Thảo rất nhiều. Đôi khi
chính Tuấn cũng ngạc nhiên không kém là Thảo không những là một cô gái bướng bỉnh,
mà nàng bất cần ai trách móc hay chỉ trích điều gì về nàng. Hình như dư luận
không thể sống được hết kiếp, và làm con người ta chỉ sống thật với chính mình.
Ấy là điều đã khiến cho Tuấn thấy thua kém với Thảo thật nhiều. Chỉ cần làm những việc và không hối hận thì Thảo sẽ không bao
giờ ngần ngại. Tuấn còn nhớ chuyến Thảo đã đi sang tìm gặp Tuấn lần ấy. Tuấn
không ngờ Thảo quyết định nhanh chóng và cũng làm cho Tuấn vui vẻ và hạnh phúc
biết dừng nào. Trong cả cuộc đời Tuấn, anh đã không bao giờ gặp được một người
điên điên, mà có cái tính dễ thương như Thảo nữa. Có phải chăng chỉ có Thảo là
kẻ điên cuồng nhất? Thảo cũng đã có lần tâm sự với Tuấn "Chính vì tình yêu
trong lòng em quá mạnh mẽ, cho nên em quyết định đi tìm gặp anh cho bằng được
mà thôi. Cho dẫu khi đến nơi ấy, anh có ngoảnh mặt làm ngơ, thì em cũng hiểu được
tình ý của anh ra sao. Em cũng không cảm thấy hối hận, vì nếu anh thật lòng chê
em." Tuấn làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ với Thảo. Tuấn chỉ lặng
lẽ thở dài mỗi khi nghĩ về nàng. Tuấn không biết mình có thể đem lại hạnh phúc
nào cho Thảo hay không? Có những lúc nghe Thảo quằn quại với những thương đau ở
đời, Tuấn đã không cầm lòng cho đặng. Tuấn biết Thảo vẫn còn trẻ tuổi và còn nhiều nhiệt huyết của
tình yêu. Đôi khi Thảo có lối suy nghĩ rất trẻ con và lơ đểnh mà Tuấn luôn luôn
lo sợ. Tuấn không biết Thảo có thể nào vượt qua được những cám dỗ của trường đời
hay không? Tuấn cũng chẳng làm được gì ngoài sự bất lực của mình, và thầm cầu
mong cho Thảo chín chắn theo thời gian trải qua trong trường đời của nàng. Có lẻ tạo hóa thật là trớ trêu và đã đem Thảo ra khỏi đời Tuấn?
Và có lẽ Tuấn đã tự mình không dám cùng Thảo bước tới một cuộc đời, dù lúc ấy
chưa ai ràng buộc vì ai? Lúc ấy Tuấn và Thảo quá còn trẻ để nhìn thấy tình yêu
đã trao cho nhau, và khi mất nhau thật rồi Tuấn đã hối tiếc cả một đời chăng? Đôi khi Tuấn đã hỏi Thảo "Có bao giờ Thảo sẽ thôi không
còn yêu ai nữa hay không? Có bao giờ Thảo sẽ không còn điên cuồng như thế này nữa
hay không?"Hình như Tuấn không bao giờ được một câu giải đáp nào của Thảo.
Giờ đây Tuấn được làm bạn với Thảo, để được nghe nàng tâm sự buồn vui của đời
nàng, là anh đã cảm thấy mình còn được may mắn lắm rồi. Tuấn biết Thảo và anh đã không còn tình yêu say mê và đắm đuối
như ngày nào đó nữa, nhưng trong lòng con người hình như kỷ niệm mãi mãi vẫn sống
trong tâm khảm của mỗi người. Tuấn cũng như những người đàn ông nào khác đã yêu Thảo, chỉ
là những kẻ đứng lặng bên lề nhìn những nốt trầm bỗng của cuộc đời nàng. Họ vui
với cái vui của Thảo và buồn lây với những nỗi khổ đau của nàng, chỉ có thế mà
thôi và cũng chỉ được như thế mà thôi. Tuấn thở dài và ngẫm nghĩ rồi đáp: - Anh nghĩ em cần phải giải tỏa cái thắc mắc của mình. Nếu em
không đi chuyến này, thì chuyến sau em cũng sẽ đi. Thay vì để những sự việc ấy
đeo đuổi lòng mình mãi, thì hôm nay em cứ làm một lần cho thỏa lòng rồi để tìm
quên. Thảo nhìn ra ngoài trời nắng ấm mát mẻ, nhưng trong lòng nàng
cảm thấy nghẹn ngào khi nghĩ đến Duy. Một tình yêu không hiểu đã bắt đầu từ
đâu, và tại sao vẫn mãi là dấu hỏi để Thảo mong tìm kiếm ra một điều gì đó, mà
chính nàng cũng đang tự đi tìm. Thảo thở mạnh và bảo: - Thật sự em biết là em hơi điên rồ. Điên thật là điên phải
không anh Tuấn? Có ai lại điên như em bao giờ. Không biết em sẽ điên đến bao giờ.
Nhưng thật sự như anh nói, nếu em không làm một lần thì có lẽ trong lòng em sẽ
cứ mãi mãi suy nghĩ đến, và rồi em cũng chẳng được yên lòng để chịu quên đi tất
cả. Và em cũng hỏng biết mình sẽ ra sao. Tuấn thông cảm với Thảo và cũng mong rằng chuyến đi này sẽ
làm cho nàng mãn nguyện với lòng nàng chăng? Tuấn cũng không dám chắc và anh
cũng không hiểu được hết những ý nghĩ trong lòng Thảo. Tuấn thúc giục vào: - Em cứ làm đi. Dù sao em cũng sẽ thỏa mãn cái vẫn đục trong
lòng em. Anh cho rằng ai cũng có những suy nghĩ điên cuồng như vậy mà. Em không
phải là người ngoại lệ đâu. Khi nào em tính sẽ bắt đầu khởi hành? Thảo nhìn vào đồng hồ, rồi đáp: - Có lẽ khoảng một tiếng nữa em mới đi. Em đói quá và muốn ăn
uống gì một chút. Tuấn nhớ sực Thảo đang đói dù anh còn muốn trò chuyện với
nàng nhiều hơn, nhưng cũng phải trở lại làm việc, cho nên anh bảo: - Chiều nay anh gọi lại cho em sau. Bi giờ anh phải làm việc
đó. Còn em, ăn uống xong thì khởi hành sớm đi nhé. Em không nên do dự, làm việc
gì thì cứ làm đi, okê. Anh ủng hộ em. Nếu có tin gì thì báo cho anh hay nhé. Thảo cười cho cái tính lo lắng của Tuấn: - Anh ủng hộ bằng cái miệng thôi à. Em lớn rồi, có cần anh
căn dặn mãi vậy không? Tuấn cười vui vẻ và nói: - Anh biết em lớn rồi, nhưng dặn dò để em khỏi phải quên đó
mà. Tánh em thì hay lơ đễnh đấy mà. Nè, em làm việc gì cũng đừng quá xúc động
và nhớ là phải bình tĩnh đó nghen. Thảo cảm động vì lời nói ân cần của Tuấn. Dù rằng hơn mười
năm qua Tuấn vẫn không quên lời hứa của mình và mãi mãi ở bên cạnh đời Thảo, để
lắng nghe nàng tâm sự và chia sẻ những niềm vui lẫn đau khổ của đời nàng. Đã
bao nhiêu năm Tuấn vẫn luôn luôn lo lắng và an ủi cho Thảo, làm cho nàng càng
quý mến cái tình bạn này hơn. Có những khi nghe Thảo than thở chuyện buồn của nàng, Tuấn đã
thường nói với nàng "Anh đã là người có lỗi với Thảo, dù tình yêu ngày ấy
là do sự lựa chọn và cũng là tự nguyện của hai đứa. Nếu như anh có lập trường một
chút, thì có lẽ bi giờ anh sẽ không nghe tiếng thở dài của em. Anh không thể
nào quên được cái tình cảm đầu đời của anh, và nhất là tình cảm mà em dành cho
anh." Thảo từng hiểu Tuấn đã hối tiếc chuyện ngày ấy mãi mãi. Thảo rưng rưng xúc cảm trong lòng. Ôi! Con tim của loài người
sao mà nhiều chuyện quá. Nó cứ muốn lao đao hay chính Thảo muốn bị lao đao? Thảo
ngập ngừng nói: - Cám ơn anh thật nhiều đó nha anh Tuấn. Trong những lúc nào
em cũng đều có anh ở bên cạnh để cổ võ và khuyến khích tinh thần của em. Làm
anh Hai như anh cũng hơi cực khổ. Buồn thì nó than thở, vui thì nó cười muốn bể
máy điện thoại. Em biết em phải làm gì rồi. Có gì em sẽ gọi cho anh sau nhé. Tuấn buồn cười cho cái tính gàn của Thảo. Cho dù buồn vui gì,
trong đối thoại Thảo cũng đùa giỡn được: - Em thì lúc nào cũng nghịch ngợm. Đang buồn vậy mà em cũng
đùa cho được. Thảo ngẩn ngơ tò mò hỏi: - Anh làm gì mà buồn? Chỉ có em buồn thì có. Em buồn vì người
ta bỏ mà em vẫn điên chạy theo. Cái này gọi là "chạy tình tình theo, theo
tình tình chạy" hả anh Tuấn hén. Tuấn cười ha hả vì cái lối ví dụ ngây ngô của Thảo. Tuấn từ tốn
nói: - Anh buồn cho em và để sang sẽ với em được nhẹ chút xíu đấy
mà, hiểu chưa cô bé? Đúng là em ngu mà. Thảo mắc cười cho cái giọng nói tiếng Bắc dễ ghét ấy. Tuấn
lúc nào cũng mong làm cho Thảo cười. Tuấn thường bảo rằng anh rất thích nghe Thảo
cười, vì giọng cười thật là giòn và soi được cái bản tính cứng đầu của nàng
hơn. Thảo la lên: - Anh nói vậy không sợ chạm tự ái của em sao? - Em có tự ái đâu mà chạm. Hình như đối với Tuấn, Thảo không bao giờ giận anh điều gì,
có lẽ giữa hai người họ đã hiểu nhau nhiều hơn trong cách trò chuyện. Thảo bảo: - Thôi anh làm việc đi, còn em phải đi ăn đây. Hai người nói chuyện vài câu nữa thì chia tay nhau. Chương 3 Thảo bước vào lại phòng tắm tìm cái lượt chải mái tóc và thoa
chút son trên môi. Thảo ngắm mình trong chiếc gương và đôi mắt của nàng thật là
buồn. Khi không Thảo chợt thấy chút buồn ở nơi nào lại đến. Bi giờ Thảo đâu còn
cảm thấy vui vẻ gì để sửa soạn cho mình nữa, vì cũng chả còn có ai để cho nàng
muốn làm đẹp nữa. Thảo đã không còn ai ở bên cạnh để mở lời khen nịnh vu vơ,
hay nói những lời bình phẩm về nàng. Còn đâu nữa những ngày thân ái ấy. Chạnh
lòng Thảo muốn bỏ ý định lái xe đi tìm nhà Duy. Có lẽ một cuộc tình mà cả hai
đã đều cố tránh, thì Thảo có nên tìm đến để tỏ rõ mọi chuyện hay không? Khi còn yêu nhau thì lời nói lúc nào cũng làm cho lòng mình
mê say và hạnh phúc. Thảo đã được sống trong nhung lụa của tình yêu mà một khoảng
thời gian Duy đã dành cho nàng. Khi yêu nhau chẳng ai muốn bị mất người yêu, dù dẫu rằng người
trải qua chuyện đời như Tuấn và Thảo đều biết được cái rào cản từ nơi đâu, và
tình yêu ấy không thể nào đem đến cho nhau trọn vẹn câu ân tình chung thủy.
Nhưng khi tình yêu lên ngôi thì mọi sự vật ở bên cạnh họ đã muốn được lãng quên
chăng? Có lẽ sự chia tay ấy đã làm cho Thảo ray rức mãi vì những gì
đã xảy ra với nàng như giấc chiêm bao. Hình như nó nữa mê nữa tỉnh. Thảo không
bao giờ đoán được có một ngày nàng sẽ mất đi Duy trong một hoàn cảnh trái ngang
như thế này. Cho dẫu chia tay sẽ trong niềm vui vẻ nhất, đó là sự mơ ước của
nhau. Đã nhiều lần Thảo đổ lỗi tại tạo hóa muốn đùa cợt với tình cảm của nàng,
khiến cho nàng giờ đây chả biết phải làm sao. Thảo bước lại ngồi trên mé giường, nhìn ra ngoài trời và nặng
lòng suy nghĩ. Cái cơn đói bụng đã cồn cào làm cho Thảo không thể lơ là nữa,
nàng hít mạnh không khí vào làn phổi, để lấy tinh thần rồi cầm thẻ khóa cửa bước
ra khỏi phòng của mình. Bước xuống lobby nàng đi vào nhà hàng trong khách sạn ăn
sáng. Thảo ngồi ăn sáng một mình nhưng mà tâm trí nàng cứ luôn luôn
bị những hình ảnh của ngày trước ùa kéo nhau về. Thỉnh thoảng cứ làm cho lòng
Thảo thở dài và nhói đau khó tả. Đầu óc của Thảo lúc nào cũng tự đối thoại một
mình và nàng cứ luôn tự hỏi chính mình: "Ta đang làm những gì đây?"
Chỉ điên đảo với tâm hồn và chỉ muốn biết được Duy ra sao mà thôi. Đôi khi Thảo cũng nghĩ đến không cần phải qua nơi Duy ở để
tìm hiểu một điều gì. Thảo có thể gọi điện thoại và sẽ biết ngay thôi, nhưng
oái oăm thay Duy đã không hề bắt máy nghe nàng hỏi thăm. Dù lời hỏi thăm và
quan tâm ấy cũng bị Duy cắt đứt. Có phải chính vì thế làm cho lòng Thảo càng
điên cuồng hơn chăng? Trước giờ Thảo lên chuyến bay, nàng đã nói chuyện với người
anh họ. Tùng đã trầm ngâm tâm sự với Thảo: - Anh không hiểu em muốn tìm hiểu một điều gì? Em đi để tìm
câu giải thích sao? Cho dù anh ta sẽ trả lời bất cứ như thế nào, em cũng sẽ
không bao giờ thỏa mãn được, cho dù nó sẽ làm cho em vui hay buồn. Và em có đi
gặp mặt cả chục lần đi chăng nữa, thì khi em trở về lại nơi đây em sẽ đau khổ
hơn và em sẽ đặt lại những câu hỏi "tại sao". Thảo lặng im lắng nghe lời Tùng nói. Thảo cũng đã từng hiểu
được như thế, nhưng lòng nàng vẫn không chịu buông thả. Chính vì cớ ấy đã là động
lực lớn khiến Thảo quyết định đi qua California. Tùng giảng giải tiếp: - Con người đàn ông là vậy, cho dù chết cũng sẽ không nói ra
hết những lời mình giấu kín trong lòng. Lúc nào họ cũng nằm trong thế "tiến
thoái lưỡng nan", suy nghĩ đi suy nghĩ lại, nên nói hay không nên, nói ra
thì sẽ làm em buồn, em sẽ lo âu, suy nghĩ, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em,
v.v. và v.v. Nói cho cùng, tất cả những gì họ không muốn nói cũng vì lo cho em.
Nhưng thật ra, điều đó là sai.. vì sẽ làm người đàn bà điên cuồng lên. Thật dã
man nhưng chuyện đời là như vậy đó em. Nếu em hiểu được điều này, hy vọng em sẽ
không còn thắc mắc nữa, em sẽ chấp nhận sống với cuộc sống còn lại của mình. Và
có 1 điều đau khổ là...em sẽ mãi nhớ đến người này. Mâu thuẩn quá phải không
em? Thảo bàng hoàng thở dài và hiểu được lời của Tùng nên nàng
đáp: - Thật sự em không muốn tìm hiểu hay bắt anh Duy phải giải
thích với em điều gì, nhưng giờ này em chỉ muốn đến nhà và nơi làm việc của anh
ta. Chỉ có thế thôi. Em không định sẽ gặp lại anh ta, dù trong lòng em thật là
mong ước được như thế. Nếu nhưng anh ta tự tới nạp mạng, thì em sẽ không tha. Cả hai người cùng cười với nhau. Tùng đã hiểu được ý của Thảo.
Trong đời Thảo, nàng chưa bao giờ thấy lòng mình phân vân và đắn đo với một cuộc
tình như thế này. Thảo đã biết là cũng chả còn gì để tìm nhau, nhưng sao trong
lòng Thảo vẫn muốn tìm đến Duy một cách kỳ lạ. Không hiểu Thảo si tình hay mê
muội nữa? Duy là ai và con người ấy đã có những cuốn hút gì? Tại sao
cái tên "Duy" cứ mãi quấn chặt lòng của Thảo và làm cho nàng không được
sống bình an tâm hồn? Đôi khi Thảo gằn thét trong lòng mỗi khi nỗi nhớ đến Duy
quyện nhói trong tim của nàng. Nỗi đau khổ đó dày vò và hành hạ Thảo, và rồi lại
đem đến cho nàng những giây phút cuồng điên trí óc. Vâng, Thảo vẫn còn nhớ Duy
mãi khôn nguôi. Biết đến bao giờ Thảo sẽ thật sự có một bình yên trong tâm hồn
của nàng? Cuối cùng Thảo đứng lên và quyết định tìm nhà Duy. Sau khi Thảo
ăn sáng xong, nàng trở lại ngồi vào xe và nhìn lại bản hướng dẫn chạy đến Simi
Valley. Thảo rất hồi hộp khi nghĩ đến lát nữa đây nàng sẽ đến căn nhà của Duy ở. Dẫu Thảo biết nàng cũng chẳng sẽ làm gì, nhưng nàng cũng chỉ
muốn được đến tận mắt để nhìn thấy một sự thật mà thôi. Hay đúng hơn là Thảo muốn
chứng nhận một việc là tất cả những gì đã xảy ra là sự thật, chứ không phải là
trong giấc mơ nào. Thảo muốn mình được tỉnh trí để nhận xét mọi việc và nhất là
suy nghĩ đến cuộc hôn nhân hiện tại của mình, nhưng tình cảm mà nàng dành cho
Duy đã không còn đơn thuần như nàng tưởng nữa, nó đã đi qua đến giai đoạn si
tình khó có thể lường được. Chính vì thế khi quyết định mua vé bay sang California, Thảo
đã biết sự liều lĩnh của mình đã trở thành cuồng trí. Cái tự ái đã không còn
trong lòng Thảo nữa. Nhiều lần Thảo đã mỉm cười và tự đùa với chính mình rằng sẽ
tìm gặp lại Duy để thanh toán nợ tình. Điều buồn cười đó đã làm cho Thảo vui vẻ
hơn, vì ít ra nàng cũng có một hướng đi rỏ rệt. Ngay bi giờ trước khi khởi hành để Thảo tìm một sự thật, nàng
lại đâm ra lúng túng và ngập ngừng. Trong óc Thảo cứ thi nhau dằn co có nên hay
không nên, có đi hay không nên đi, rồi lại nghĩ đến hãy buông tất cả. Thảo đã bị phân tranh với lý trí và tình cảm của chính mình.
Thảo muốn tìm số điện thoại gọi bạn bè để đi chơi và muốn quên khuấy cái ý định
của ban đầu. Rồi không hiểu vì sao, Thảo lại cứng đầu và quyết định phải thực
hiện cái gút mắt của mình. Thảo cứ nghĩ rằng nếu không làm thì có lẽ suốt cuộc
đời của Thảo sẽ không có cơ hội nữa. "Đời người chả có mấy lần cơ hội"
Thảo đã nghĩ như thế. Cho dẫu chuyện gì sẽ xảy ra, Thảo cũng sẽ làm cho được cái
ước muốn ngoan cố của mình. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.... Thảo lái xe và tìm đường hướng ra xa lộ 405, rồi chạy theo hướng
dẫn đi đến địa chỉ của ngôi nhà Duy đang ở. Trên đường đi, khi nhìn thấy bản đường
đi vào thành phố Simi Valley, lòng Thảo càng hồi hộp hơn. Tim Thảo đập mạnh lạ
thường và nàng phải tự trấn tĩnh lòng mình rất nhiều và rất nhiều lần. Thảo chỉ
muốn đi đến cái địa chỉ ấy để nhìn thấy một gia đình êm ấm mà Thảo nghĩ đã có
Duy ở nơi ấy. Cái nơi ấy đã đem đến bao nhiêu hạnh phúc dành cho Duy. Không
biết sự việc xui rủi từ đâu đã đem Thảo đi vào đời Duy nhẹ nhàng và mau chóng,
để rồi Duy cũng đã từng bước từng bước âm thầm đi vào đời nàng. Và kết luận hai
người đã gặp nhau trong sự bẽ bàng của định mệnh. Thật ra hai người họ đã có một lối đi rỏ rệt, nhưng tại sao lại
xui khiến cho hai trái tim ấy cùng biết yêu, để bi giờ trái tim của Thảo đau khổ
trăm chiều. Bước vào con đường tình này, Thảo cũng biết sẽ không được cái
gì gọi là trọn vẹn, không có cái gì là hạnh phúc vĩnh viễn. Nếu Thảo biết được
giữa nàng và Duy thật sự có hai lối đi rõ rệt, thì liệu nàng có bao giờ đáp lại
tình yêu của chàng hay không? Chính vì cái lý do này đã làm cho Duy trở thành một
tên đồ có lỗi, vì càng yêu chàng đã càng ích kỷ hơn. Còn riêng Thảo, sau khi nàng biết được sự thật thì tình yêu của
nàng dành cho Duy lại càng sâu đậm hơn. Tại sao có những cảnh trớ trêu khó hiểu
như thế này? Một khi Thảo hiểu được tình cảm của mình không thể thối lui được nữa,
thì sự oan trái và bẽ bàng đã là những ngày dài kế tiếp. Tình yêu là sự thương
yêu và tha thứ cho nhau. Thảo đã tha thứ cho Duy từ lâu và càng thương yêu
chàng nhiều hơn, khi biết một sự thật khó có thể chối cãi được. Cuộc đời ai biết
được chuyện gì sẽ xảy ra. Thảo bâng quơ suy nghĩ đến Duy, nàng nhớ thật nhiều những lời
của chàng đã nói. Tại sao Thảo quá si tình như thế này? Tại sao Thảo không thể
phớt tỉnh như không có gì đã xảy ra với nàng? Có thể nào một con người như Thảo
lại dễ quên đi tất cả những buồn vui đã đi qua đời nàng không? Không biết Duy
có bao giờ còn nhớ đến những gì đã xảy ra với hai người họ chăng? Chắc chắn Duy
rất nhớ đến Thảo và cũng như nàng có những đêm suy tư về những kỷ niệm ùa về. Thảo đã từng mâu thuẫn với chính mình. Một mặc Thảo mong muốn
Duy hãy quên đi nàng và hãy sống riêng cho chính chàng. Đồng thời Thảo cũng
mong muốn Duy đừng bao giờ quên nàng và hãy yêu nàng mãi mãi. Làm sao có thể
yêu nhau mãi mãi khi hai người họ còn có cuộc sống riêng của mình. Thật là rắc
rối quá. Thật là một cuộc tình đầy dẫy những tội lỗi chăng? Gần một tiếng đồng lái xe, Thảo đã dùng hết sức trí của mình
để chống chọi với những sự trái ngược luẩn quẩn trong trí nàng. Sau cùng Thảo
lái đến đường Creek và bắt đầu cho xe chạy từ từ bên vệ đường. Thảo đậu xe cách
căn nhà Duy khoảng ba căn ở bên đường đối ngược. Thảo tắt máy xe và nhìn quanh căn nhà của Duy đang ở. Thảo
suy nghĩ đến hạnh phúc trong căn nhà ấy, nếu như không có sự xuất hiện của nàng
đi vào trong gia đình họ, có lẽ họ sẽ sống vui vẻ bên nhau biết dường nào. Có lẽ đâu họ thật sự đang sống vui vẻ mà Thảo không hề hay biết?
Chỉ có một mình Thảo suy tưởng và tự cho mình một hy vọng là đã được có tình
yêu của Duy mà thôi. Ai có thể cho Thảo biết rằng Duy cũng đã thương yêu nàng
như nàng đã yêu thương chàng. Cũng chính vì điều này Thảo đã khắt khoải trong
tâm tư thật nhiều. Cũng chính vì quá yêu Duy cho nên Thảo đã làm một việc hết sức
điên rồ chăng? Không ai có thể hiểu được tình yêu trong lòng của Thảo. Có một
sợi dây vô hình nào đó đã trói buộc tình cảm của Thảo, dù cả chính nàng không hề
biết được nó ra sao và như thế nào. Cũng chỉ là thế mà thôi, Thảo đến nơi của Duy đang ở để nhìn
thấy cái vui, cái hạnh phúc của người mình yêu. Sau đó Thảo trở về và chấp nhận
một nếp sống của chính mình. Thảo sẽ khép kín con tim mình từ đây cho đến mãi
mãi về sau. Có thể đây là lần sau cuối Thảo đi tìm một cuộc tình hay
không? Hay rồi Thảo sẽ mãi mãi long đong với những biển tình giăng mắc? Liệu Thảo
có thể nào quên được tất cả và tất cả không? Hay những hạnh phúc của Duy sẽ là
những nỗi khổ trong lòng nàng theo thời gian. Thảo đã thường đùa nói với Duy rằng nàng không bao giờ ghen hạnh
phúc với ai. Thật sự Thảo cũng chỉ là người đàn, mà người đàn bà càng yêu người
đàn ông của mình, thì sự ích kỷ và ghen ngầm không thể nào thiếu. Thảo đã bao lần
ghen bóng gió với người đàn bà nào đó đang sống bên cạnh Duy. Chỉ mỗi lần Thảo
nghĩ đến Duy cười nói vui vẻ với người đàn bà nào đó, trong trái tim nàng quặn
đau khó chịu. Và sự ghen tuông bừng dậy trong lòng Thảo và rồi lại làm cho nàng
xốn xang biết dường nào. Tuy sự ghen tuông đã không đem được niềm vui trọn vẹn nào
dành cho Thảo, nhưng tâm tư của nàng vẫn khắc khoải và dày vò tâm can của mình.
Thật sự tình yêu là gì? Thảo đã bao lần mò mẫm trong đống mớ định nghĩa của
tình yêu, và rồi chỉ có thể thảng thốt than lên "Thảo yêu anh và chỉ muốn
được yêu anh mãi mãi." Tình yêu chỉ là thế. Cái xốn xang, cái dằn vặt, cái khắc khoải,
cái hy vọng, cái mộng mơ đã từ từ giết chết đi những sinh lực trong Thảo. Sự
nhiệm mầu của tình yêu sẽ trả lại với thời gian và những lớp bụi mờ của không
gian. Chuyện tình của Thảo và Duy rồi đây sẽ vùi sâu và được mau chóng quên đi,
nhưng trong lòng của hai người họ sẽ mãi mãi không bao giờ quên được nhau
chăng? Thảo đậu xe ở nơi đó cũng được hơn mười phút, thì có người
đàn bà ngoại quốc khoảng 40 tuổi đi ngang qua hỏi: - Cô có cần giúp gì không? Có lẽ vì bà ta thấy trên tay Thảo đang cầm tấm bản đồ, cho
nên bà ta nghĩ nàng đang lạc đường hay chăng? Có lẽ bà ta đã nhìn thấy nàng lái
xe đậu nơi đây hơi lâu, cho nên tò mò đi ra hỏi thăm chăng? Thảo ngượng ngùng
thò đầu ra cánh cửa, rồi lẻn bẽn nói trớ trả lời: - Tôi đang tìm nhà của một người bạn. Bà có thể giúp tôi
không? Bà ta bước đến gần xe của Thảo và tận tình hỏi tiếp: - Vậy nhà bạn của cô ở trên đường nào? Thảo nhớ lúc trước khi nàng quẹo vào con đường này đã đi
ngang qua đường Tierra cho nên nàng lanh trí hỏi: - Nó nằm trên đường Tierra mà tôi không biết ở đâu. Tôi đi
quanh hoài mà không nhìn thấy. Bà có biết ở nơi đâu gần đây không? Bà ta vui vẻ và niềm nở đáp: - Ô, cô chạy ra nơi này và quẹo phải là tới ngay con đường ấy
đó. Thảo biết là ngồi một mình trong xe và nhìn quanh như thế
này, có lẽ người ta cũng nghi ngờ nàng đang làm gì. Thảo biết nàng cũng không
thể ở lại lâu cho nên nói cám ơn với bà ta, rồi bắt đầu nổ máy. Khi đi ngang
qua nhà Duy, Thảo lái đi thật chậm và nhìn căn nhà ấy lần cuối. Thảo tự nói với chính mình "Như vậy cũng thỏa mãn rồi,
đó là ngôi nhà của gia đình anh. Nhỏ chỉ biết như thế thôi và đến để hiểu như vậy.
Nhỏ đã là người đem thật nhiều phiền toái cho gia đình anh rồi. Nhỏ cầu mong
ngôi nhà ấy vẫn mãi là ngôi nhà hạnh phúc của riêng anh." Chương 4 Thảo thở dài rồi cho xe lao đi. Thảo nhìn lại hướng dẫn đường
đi đến công ty của Duy và bắt đầu cho xe ra xa lộ chạy. Thật ra hôm nay Thảo muốn
làm gì và tại sao nàng quyết định đi qua California? Thảo chỉ muốn tìm đến nhà
Duy cho biết đó là ngôi nhà của chàng đang ở, và đến công ty của chàng để biết
đó là nơi chàng hiện đang làm việc. Chỉ có hai việc vỏn vẹn như thế mà Thảo đã suy nghĩ thật nhiều
và cảm thấy điên rồ sao ấy. Vâng, Thảo thật là khờ dại quá. Đâu có ai khùng
điên đi tìm cho mình những nỗi buồn trong lòng bao giờ. Thảo cứ ngỡ rằng mọi việc hình như là đùa giỡn và chỉ là
trong giấc mơ nào đó, chứ nó không phải là thật. Tuy rằng Thảo vẫn còn nhớ và
nhớ nhất là tiếng nói yêu thương mà Duy đã bao lần thỏ thẻ bên tai nàng. Tiếng nói lãng mạn và ngọt ngào đã rót vào lòng Thảo. Bao
nhiêu lá thư tình và thơ tình Duy đã viết và chỉ viết dành riêng cho Thảo. Thảo
đọc hết và cùng lúc nàng đã âm thầm yêu Duy qua những lời lãng mạn kia chăng? Đôi khi Thảo tự dối lòng mình vì nàng biết tình yêu ấy sẽ
không bao giờ đi về đâu, nhưng khi hiểu rõ thì đã quá muộn màng. Sự căn nhắc và
lời khuyên của bạn bè đã trễ rồi, Thảo đã dấn chân mình vào một cuộc tình không
lối thoát. Thảo cũng tự trách mình sao quá nhẹ lòng để đi vào con đường
tình, mà có lẽ nàng nghĩ rằng trong đời nàng sẽ không bao giờ yêu được ai nữa.
Sau khi vòng dây tơ nguyệt đã thắt vào đôi tay bé nhỏ của Thảo, nàng đã tự lìa
bỏ những cuộc chơi của những ngày không ràng buột. Thảo cũng tự biết rằng nàng
không thể nói lời thương yêu với bất cứ một ai. Đã bao năm qua Thảo sống bình yên với cuộc sống của mình, dù
chuyện gia đình của nàng đã có phần không may mắn và hạnh phúc như nàng mong muốn.
Có gia đình nào mà không có những xào xáo to nhỏ. Thảo đã bao lần tránh né những tiếng nói thương ngọt ngào của
những đàn ông khác vây quanh, thế sao đối với Duy, nàng đã không thể nào lẫn
tránh được. Càng ngày tình yêu ấy thấm dần trong tâm khảm Thảo và đến một hôm
nàng đã thở dài thật khổ lòng, khi biết con tim nàng đã khắc sâu tình yêu của
Duy ở trong lòng. Tình yêu ấy sao nhiệm mầu như thế và làm cho lòng Thảo vùi vập
mãi khôn nguôi. Thảo cũng tưởng trái tim mình khép kín và ai đâu hiểu được chữ
"ngờ". Sau khi Duy nói lên lời chia tay thì Thảo đã bị hụt hẫng khó
thở. Ôi! tình yêu đâu phải là trò chơi mà ta chỉ có thể vui vẻ rồi và quên đi
nhau như chưa từng xảy ra.
Hay cho dù chỉ là một thoáng giây nào đó cũng đã đi sâu vào đời
của Thảo. Thảo không thể làm sao quên được, dù lòng nàng cũng thật muốn quên
đi. Sầu dâng chất ngất trong tim của Thảo mỗi ngày làm cho nàng càng tiều tụy
hơn. Những kỷ niệm ấy vẫn ầm ĩ vang dội trong tim Thảo và rồi nàng
cứ mãi sống đau khổ với chính mình. Đã bao nhiêu lần Thảo muốn phá cái rào cản ấy
để đi đến tìm Duy, nhưng nàng biết những ảo tưởng ấy sẽ chẳng đến với nàng. Cả
Thảo và Duy đều hiểu rõ không có một sự tiến đến với nhau mà cũng không muốn
lùi lại. Sự bịn rịn và quyến luyến của tình yêu muộn màng đã đi vào sâu lòng họ,
và cũng là sự ăn năn cả một đời của mỗi người họ chăng? Thảo lái xe và đi vào đường Better rồi hướng đến công ty của
Duy. Thảo cho xe chạy qua lại hai ba lần trước công ty của Duy, rồi nàng ngồi
yên trong xe suy nghĩ bao lần. Cuối cùng nàng đậu xe gần đó rồi gọi điện thoại
cho Duy. Thảo bồi hồi thở mạnh để nén cơn xúc động của mình và hồi hộp đưa ngón
tay lên bấm điện thoại làm việc của Duy. Điện thoại của Duy đã bận. Thảo ngồi nhìn quanh ra ngoài và
chờ đợi. Lát sau Thảo gọi lại thêm lần nữa, và máy điện thoại vẫn còn bận. Có lẽ
Duy đã đang bận nói chuyện với các bạn đồng nghiệp? Cũng có thể Duy đã đang bận
nói chuyện với người thân. Và rồi Thảo nghĩ ngay đến người đàn bà ấy. Cái người
đàn bà được quyền chửi rủa Thảo. Cái người đàn bà được xã hội chứng nhận hợp thức. Còn Thảo là ai đây? Là kẻ đã dang tay phá hoại gia đình của
người ta. Là kẻ đã chỉ sống được trong mớ lý thuyết của tình yêu điên cuồng. Là
kẻ chỉ được đứng nhìn người yêu sống trong hạnh phúc. Bỗng dưng Thảo cảm thấy
nhói lòng, dù biết nàng cũng không thể nào ghen tuôn với người đàn bà đã đang ở
bên cạnh Duy. Dẫu sao Thảo cũng không có quyền lực nào để làm một điều gì nữa. Ngồi gần mười phút sau, Thảo lại bấm máy điện thoại gọi cho
Duy. Sau tiếng reng đầu tiên Thảo không còn nghe tít tít nữa, trái tim nàng đập
liên hồi và cảm thấy vụng về ngây ngô. Sau hai tiếng reng thì máy nhắn tin mở
lên, lòng Thảo buồn ghê lắm. Sự hăm hở và mong được nói chuyện với Duy đã tắt
nghẽn nụ cười đợi chờ. Cuối cùng Thảo nghe tiếng nói của Duy, nàng ngậm ngùi và
xúc động lắm, vì đã lâu rồi nàng mới được nghe lại giọng nói của chàng. Sau
cùng Thảo lên tiếng nói: - Alô, đây là Thảo. Hôm nay Thảo đến Cali chơi cho nên sẵn gọi
hỏi thăm anh thôi. Cũng không có gì đặt biệt. Anh không cần lo lắng, chỉ gọi
chào hỏi anh thôi. Thôi chúc anh vui vẻ. Thảo chào anh. Sau khi cúp máy rồi, Thảo thở phào và lòng buồn kinh khủng.
Cái buồn không biết từ đâu kéo về. Thảo ngồi tư lự thật lâu và cũng không biết
làm gì nữa. Cả thế giới đã như muốn dừng lại. Có lẽ Duy thật bận rộn và không có ở tại bàn? Có thể Duy
không biết Thảo gọi cho nên không bắt máy? Có phải Duy đã thật không bao giờ
còn muốn nghe tiếng "Thảo" yêu thương ấy nữa? Và một ngàn cái
"có lẽ" đã được nối tiếp nhau đặt ra những câu hỏi. Thảo ngồi ngửa đầu vào thành ghế và đưa hai tay ôm phía sau đầu
mình. Trong giây phút ấy, đầu óc của Thảo trống rỗng không biết còn điều gì để
nghĩ suy. Thảo suy nghĩ không lẽ nàng ngồi đây chờ đợi cho đến khi Duy ra sở.
Tuy đó là muốn ước mà Thảo mong muốn được làm, nhưng mà nàng lo sợ nếu có những
điều gì đó sẽ xảy ra mà chính nàng hại Duy, thì nàng sẽ không bao giờ tha thứ
cho chính mình. Sau cùng Thảo cố nhẹn tự ái của chính mình. Hình như từ khi
bước sang California tìm Duy, Thảo không còn giữ kẽ cho chính mình nữa. Chỉ có
tiếng nói tình yêu là sức mạnh trong lòng Thảo mà thôi. Thảo cầm máy bấm lại lần
nữa và nàng nghe tiếng Duy trả lời. Sự vui mừng đã làm cho trái tim Thảo run bắn
lên. Bên đầu dây Duy hỏi: - Alô, đây là Duy. Thảo im lặng giây lát, và tiếng Duy lại hỏi thêm lần nữa: - Đây là Duy. Xin lỗi bạn muốn tìm ai? Thảo biết mình không thể im lặng mãi cho nên ngập ngừng nói: - Anh Duy. Là Thảo. Sau bốn tiếng ấy, sự im lặng đã xảy ra ở hai bên đầu dây,
hình như họ đã nhận ra được tiếng nói của đối phương. Cảm giác lâng lâng của
con tim của hai người họ đã được tìm nhau. Khoảng vài giây phút, tiếng Duy run
run xúc động hỏi: - Thảo, em có khỏe không? Thảo đã nhớ lại một lần nàng nói chuyện với Duy, và chàng đã
thật là nhẫn tâm lắm. Duy nói chuyện như đang muốn được rút gọn và không muốn
phiền nhau nữa. Sự lạnh lùng ấy đến mãi bây giờ Thảo không bao giờ quên. Chính
vì sau lần ấy, Thảo đã chuẩn bị tinh thần nếu Duy cũng sẽõ lạnh nhạt nói chuyện
với nàng. Không hiểu tại sao Thảo lại có thể yêu Duy và có thể tha thứ
tất cả những hành động của chàng. Một con người sống cũng phải có những tự ái,
thế mà sao Thảo đã dẹp bỏ hết những tủi nhục của mình, và vẫn còn yêu Duy mãi
dù chàng đã có lỗi với nàng. Duy có xứng đáng làm người tình của Thảo chăng? Thảo
lắt đầu không thể hiểu được đó là tình yêu chăng? Khác hẳn với sự đoán trước của Thảo, nàng nghĩ rằng Duy sẽ lạnh
lùng nói gì đó rồi cúp máy, chứ nàng không ngờ rằng chàng vẫn còn nhớ đến nàng
để nói lời hỏi thăm. Tâm hồn Thảo trùng xuống và bấn loạn. Thảo thở mạnh và trả
lời: - Em vẫn khỏe. Anh có khỏe không? Lại là những câu nói chuyện xã giao được tuôn ra, hình như
chính cả Duy cũng không thể nào ngờ Thảo gọi đến cho chàng nữa. Duy biết Thảo
đã giận và oán ghét chàng nhiều lắm, vì chính chàng là người đã làm cho nàng
đau khổ, vì chính chàng là kẻ dối lừa một sự thật với nàng. Âu đó là ý trời
chăng? Duy bức xúc khi nghe tiếng nói chứa đựng một sự khó thở trong lòng Thảo.
Duy đáp: - Anh vẫn mạnh khỏe. Em đang làm gì? Thảo nhìn quanh và rồi nén tiếng cười bảo: - Em đang đi lang thang và gọi cho anh. - Hôm nay em không đi làm à? Thảo sực nhớ ra vì Duy làm sao biết được nàng đang có mặt rất
gần ở công ty của chàng. Thảo nén tiếng nhung nhớ trong lòng, rồi nói một hơi
dài và muốn nghẽn giọng: - Em ở bên Cali và đang ở gần nơi chỗ anh làm, nhưng mà anh
không cần phải lo lắng, vì em không tính gặp lại anh đâu. Em chỉ muốn đến nơi
chỗ anh làm và đi về thôi. Có lẽ em hơi điên nhưng mà em còn biết suy nghĩ mà.
Anh đừng lo ngại là em sẽ làm phiền đến anh nhé. Duy nghe Thảo nói mà lòng đau nhói. Duy nhận ra được có chút
gì trách móc trong lời nói của Thảo. Duy cũng hiểu được vì Thảo đã thương nhớ đến
Duy cho nên mới hành động điên rồ như thế này. Chính vì lời nói của Thảo, Duy cảm
thấy cái tình cảm mà chàng cố giấu nhẹm ấy như đã được khơi dậy lên. Duy lao
đao vô cùng tận. Tình yêu của Duy đã đang quật ngã đi tất cả lý trí của chàng. Duy gào thét trong lòng khi nhớ đến cái hương tình muộn kia.
Tại sao Duy và Thảo lại phải đau khổ như thế này? Duy yêu thương Thảo đó là điều
sự thật. Duy vẫn không thể nào gạt bỏ được tình cảm của chàng dành cho Thảo,
cũng như hình ảnh của nàng mà chàng đã từng ôm ấp trong trí của mình. Duy vẫn thường bao lần tỏ tình với nàng, dù chàng biết tình
yêu kia cũng sẽ đến nhanh và đi vội vàng. Điều làm cho Duy đau lòng nhất là Thảo
vẫn không thể nào nguôi ngoai được nỗi khổ trong mình, và rồi Thảo đang làm
chuyện dại dột gì đây. Duy rất hiểu tánh tình của Thảo và cũng hàng lần khuyên nàng
không nên quá buông thả mình. Duy thường tỏ rõ sự mong ước của chàng với Thảo
"Thảo, em hãy ngủ yên với tình yêu của em đi nhé. Bên cạnh em đã có tình
yêu của anh sẽ dành cho em mãi mãi. Anh mong em đừng lao mình vào những cuộc
tình nào nữa. Và anh thật là ghen lắm em có biết không? Anh thật mong muốn một
điều. Xin hãy cho anh là một người tình lần sau cuối trong cuộc đời em nhé, Thảo." Chính vì tình yêu nồng nàn của Duy và lời nói ngọt ngào của
chàng đã ngăn chặn lại bước đi của Thảo, nhưng trong lòng nàng càng cay đắng
hơn, vì cuộc tình ấy đã đem cho nhau nhiều đau thương và xót xa trong đời. Thảo
ray rức buồn phiền nghĩ suy "Anh đã không đem cuộc tình này trở thành một
dòng nước êm dịu, mà là một cơn sóng cuồn cuộn của bão giông." Duy cũng đã thở dài cho mối tình oan trái này. Duy ưu tư nói: - Anh không có nghĩ là em làm phiền anh đâu. Khi nghe em kể
là em đang ở gần nơi công ty của anh, thì anh hiểu được tình cảm của em mà. Giờ
đây anh cảm thấy mình thật là bất lực. Anh thật là có lỗi với em. Bây giờ em
đang ở đâu? Thảo đã chuẩn bị những câu trả lời trước khi đi tìm gặp Duy,
cho nên nói: - Anh không nên nói ai lỗi ai phải. Chúng ta đã tự nguyện đến
với nhau, và em cũng thừa hiểu những chuyện giữa anh và em. Thôi anh đừng nói
những chuyện buồn kia nữa. Em chỉ tiện đang ở Cali, cho nên muốn gọi hỏi thăm
anh thế thôi. Em không muốn chuyện gì xảy ra nữa, anh có hiểu không? Nói xong câu ấy, Thảo cắn môi để nén tiếng khóc của mình. Nước
mắt Thảo đã rơi xuống gò má. Làm sao Duy có thể hiểu được những điều Thảo muốn
nói. Thảo muốn nói thật nhiều và thật nhiều lắm, nhưng rồi nàng sợ những câu
nói của nàng sẽ làm cho Duy càng khổ lòng hơn. Thảo tin Duy cũng đã yêu nàng thật
lòng. Điều ấy càng đau khổ hơn, khi hai người yêu nhau và yêu trong sự muộn
màng của cuộc đời. Thảo đã từng chạy trốn những lời săn đón ngọt ngào của những
gã đàn ông, để không bị rơi vào cám dỗ của tình yêu. Duy cũng tự căn nhắc lòng
mình không thể nào làm cho đời Thảo thêm đau khổ. Rồi cạm bẫy tình yêu ấy cả
Duy và Thảo đã vô tình giẫm bước vào, càng ngày càng lún sâu và càng thêm nhiều
lỗi lầm. Nghe Thảo nói, Duy hiểu được sự chịu đựng của nàng đang có. Cả
Duy và Thảo đã từng tránh né với nhau từ bấy lâu nay. Dù tiếng yêu thương kia
không còn tỏ với nhau nữa, nhưng tâm hồn Thảo mãi mãi nhớ đến Duy suốt đời. Còn
riêng Duy cũng có nhớ Thảo không? Hai trái tim tuy xa nhau nhưng khi nghĩ về
nhau sẽ cảm nhận được hơi ấm truyền qua nhau, như những lần nào ước mơ ở bên
nhau say đắm. Duy biết chàng là người gây ra lỗi lầm này, cho nên chàng đã
đang chịu lắng nghe những lời trách móc của Thảo, nhưng chàng hiểu nàng là người
đàn bà rất dễ thương, và càng không bao giờ muốn nói việc gì hay làm điều gì để
gây cho chàng một cảm giác khổ đau. Duy đã điên tiết với những dằn vặt cau xé
tâm cang chàng. Sự im lặng càng kéo dài, Thảo tưởng chừng Duy không muốn nói
chuyện với nàng cho nên nàng tủi hờn bảo: - Thôi em chỉ gọi như thế thôi. Anh làm việc đi. Em cầu mong
anh sống hạnh phúc và vui vẻ. Duy đã rối rắm tinh thần, cho nên chàng đã cũng không chuẩn bị
tâm lý để nói gì với Thảo, cho nên chàng hỏi: - Anh có thể gọi em được không? Anh chỉ muốn nói chuyện với
em khi em đang ở đây thôi. Bi giờ anh đang làm việc và cũng hơi bất ngờ cho nên
anh không thể nói chuyện với em được. Anh muốn gọi nói chuyện với em. Lại là một sự dằn vặt của hai người họ. Thảo cũng hiểu rằng
hai đứa đều muốn nói chuyện với nhau. Thảo lục lọi trong bóp tìm số của khách sạn
và nói: - Anh cứ gọi em ở số này sau bốn giờ. Thảo đưa số điện thoại của nàng cho Duy. Cứ thế hai người họ
lại rơi vào trong im lặng. Thảo đã tưởng Duy lạnh lùng, cho nên nỗi đau lòng
càng tăng thêm và rồi nàng nghẹn ngào nói: - Thôi bye anh nhé. Sau tiếng ấy, Thảo đã cúp máy và không còn nghe tiếng nào nữa.
Duy vẫn còn cầm ống máy mà lòng hoang mang tột cùng. Duy cũng đã khổ tâm khi cảm
giác được Thảo đi qua California vì chàng. Sự dằn vặt và mâu thuẫn đang hoàn
hoành trong lòng Duy, cho nên chàng không biết phải nói gì với Thảo. Sau khi cúp máy điện thoại cả chiều hôm ấy trong lòng Duy như
đang ở trong chảo dầu. Con người Duy ngây ngây như say rượu, dù không uống một
chút men nồng nào, nhưng chất men tình yêu đã dự trữ từ lâu nay đã được bộc
phát, và làm cho tâm tư của chàng cứ suy nghĩ về Thảo trong mớ hỗn độn lẫn lộn ấy.
Duy đã không biết chàng phải làm gì nữa. Duy rất mong muốn gặp lại Thảo, nhưng
đồng thời đó chàng đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ tìm gặp nàng nữa. Duy đưa hai tay lên ôm lấy đầu và ngồi hằng giờ rơi vào suy
tư. Rồi chàng bận rộn với những cuộc họp của nhóm kế tiếp trong ngày. Dù Duy ở
trong phòng họp, nhưng đầu óc của chàng bắt đầu ngẩn ngơ không còn chú ý nghe
gì nữa. Đôi tai của Duy bi giờ đã chỉ nghe mỗi một tiếng nói chút hờn giận pha
lẫn chút tủi thân của Thảo mà thôi. Duy không biết có nên đi tìm Thảo hay không? Con tim Duy như
đang nhào lên trước và nao nao muốn tìm Thảo, nhưng lý trí đắn đo đã dằn bước
đi của chàng lại. Duy xoay lui quảnh lại cứ bị tâm trí dằn co với nhau. Duy ngước
lên nhìn trên trần nhà rồi âm thầm than thở như đang tự nói với chính mình
"Ôi! Ta vẫn chưa hết yêu Thảo. Ta vẫn chưa quên được Thảo. Ta đang muốn
làm gì đây? Có lẽ nào ta tiếp tục sống trong tội lỗi? Không! Không thể nào như
thế." Chương 5 Thảo lái xe trở về lại khách sạn và cho xe đậu vào trong bãi
đậu xe. Thảo đi thẳng lên phòng, nàng khóa trái cửa lại và để nguyên quần áo nằm
xuống giường. Thảo cần phải tĩnh tâm. Thảo nằm nhắm mắt được một lát, thì những
ý nghĩ lại nổi lên quay cuồng. Cảm giác cái xa lạ của Duy trong lúc nói chuyện với Thảo, đã
làm cho nàng cảm thấy tủi nhục nhiều lắm. Thảo cố giữ lại những dòng nước mắt
đang muốn tuôn rơi. Và hình như những giọt nước mắt thống khổ ấy đã từ từ rơi
xuống má Thảo tự bao giờ. Điều làm cho Thảo khổ sở đến cùng cực khi nàng mở mắt và bắt
đầu suy nghĩ về Duy sẽ liệt nàng vào hạng người đàn bà nào? Duy sẽ coi thường
Thảo chăng? Nhưng rồi Thảo lại tự bào chữa, tìm cách chứng minh là không phải
như vậy. Thái độ của Duy kính cẩn và tôn trọng. Ngay cả đối đáp của Duy cũng không có gì lạnh lùng và xa
cách. Nhưng tại sao? Tại sao? Tại sao Duy không nói chuyện gì với Thảo? Thảo
nghĩ nàng sẽ không bao giờ gọi cho Duy thêm một lần nào nữa. Thảo nằm xấp dài trên giường và thừ người vùi mặt xuống nệm.
Suốt buổi chiều hôm ấy, căn phòng của Thảo đã đóng kín. Thảo không ngủ mà cũng
không buồn ăn. Thảo nằm trên giường mơ màng. Trong dòng suy nghĩ triền miên như
một dòng suối chảy mãi và không dứt. "Tình yêu!" Hai chữ ấy làm Thảo thở dài ngồi lên.
Đã lỡ rồi, đã muộn rồi, và đã sai lạc rồi. Thảo chỉ còn là một người đàn bà có
chồng. Thảo ôm hai tay ghì lấy đầu của mình và khóc như mưa như gió, khóc ngất
từng cơn, khóc lịm từng hồi. Thảo vừa khóc, vừa rung động hết toàn thân, vừa lắc
đầu liên hồi và lẩm bẩm "Nhỏ khổ quá, nhỏ khổ quá!" Thảo đứng bật dậy và đến vali tìm cuốn tập để viết. Thảo ngồi
xuống bàn và bắt đầu viết những dòng nhật ký của nàng. Ngày 10 tháng 4 năm 2003. Tôi chưa bao giờ viết nhật ký. Có lẽ tôi đã từng viết những
đoản khúc tâm sự với đời. Trong đời tôi, chưa có một cuốn nhật ký nào được ở
bên tôi dài lâu và ra hồn. Hình như tôi đọc xong và xé bỏ tất cả. Những ngày tháng tầm thường, những chuyện đời vụn vặt của tuổi
thơ, sống cho qua, sống cho xong, đi học ra trường với mảnh bằng trong tay, ôm ấp
những mối tình thơ dại, lớn lên lấy chồng với sự bồng bột của tuổi trẻ, hình
như tình yêu chưa được chín chắn để xếp gọn đời mình vào một nơi một xó nào đó,
ra đời bắt đầu làm việc, tới thời tuổi sanh con đẻ cái, ăn ngủ, những bổn phận đã
được sắp sẵn cho loài người...ghi lại làm gì những cái việc vô nghĩa ấy. Nhưng chuyện xảy ra từ cái hôm anh nói "anh yêu em thật
là nhiều Thảo ơi!", tôi muốn ghi lại thật đầy đủ, trung thực không muốn bỏ
sót một chi tiết nào. Tôi ngây ngô với trái chín của tình yêu vụng dại của lứa
tuổi về muộn. Cho đến những giây phút cuối cuộc đời của tôi, tôi vẫn sẽ còn nhớ
mãi. Nhớ điều đã xảy ra tuyệt vời kỳ diệu, mà tôi và anh như hai con thuyền lạc
hướng, nổi trôi suốt nữa đời buồn tênh trên mặt biển lặng sầu, bổng cùng nhau
trôi dạt đến một hòn đảo nhỏ và vắng. Một nửa đời âm u sầu muộn, bổng hạt nắng vàng mong manh rực rỡ.
Nắng! Nắng! Bỗng tôi mỉm cười vu vơ. Nắng đã đến thật rồi sao anh? Vâng, đúng
thế. Nhưng hạt nắng ấy đã đến vào một buổi trời sáng bão bùng. Sau cái hôm tôi
viết lời từ chối tình cảm của anh, cũng là ngày trái tim tôi thắt nghẽn đớn
đau. Đến sáng trong tuần kế tiếp ấy, tôi đã thở thật nặng nề, và cho anh biết rằng
tôi đã suy nghĩ về anh nhiều lắm. Tôi cố xua đuổi những lời thư tình mà anh đã tỏ với tôi, hình
như nó đã in sâu trong trí óc, khiến cho tôi càng bấn loạn hơn và não lòng hơn,
khi biết tình yêu ấy đã đến trong muộn màng. Tôi không thể nào làm được cái gì
hơn thế nữa, và chính trái tim tôi đã có lý lẽ riêng của nó. Tôi đã thất bại.
Tôi đã bị quật ngã. Tôi đã sống thật với con tim của chính mình. Phải chăng đó
là một lỗi lầm lớn trong tôi và trong anh? Lần thứ nhất trong đời tôi mang tâm trạng cô đơn khi chồng
tôi vẫn còn bên cạnh. Tôi cảm thấy hình như tôi đã đóng kịch và sống giả dối.
Tôi không muốn sống giả dối và bi giờ tôi không còn muốn tiếp tục đóng kịch nữa.
Cái vai vế ấy đã không còn là của tôi nữa. Nữa cuộc đời tôi không biết tại sao
đến giây phút ấy tôi bừng tỉnh như người trong mộng. Cuộc sống không tình yêu, không một con tim rung động, tôi đã
đứng chết từ trong cõi ấy lúc nào. Thật là một khám phá, một đổi thay kỳ diệu.
Tôi kinh ngạc đến gần như kêu thành tiếng. Sau bao nhiêu năm, tôi thấy mình
không phải là một con vật thụ động cho tới chết. Tôi phải là người đàn bà được
phép sống, có quyền sống và muốn sống. Sự thay đổi ấy ở trong tôi là một nảy mầm của tội lỗi. Không
thể nào. Đâu có. Trước lúc ấy, tôi không cho phép mình có quyền và tôi nghĩ là
như thế, nhưng hôm nay tôi đã nghĩ khác. Đó là một bắt đầu diệu kỳ của tình
yêu. Tôi không còn muốn suy nghĩ gì nữa. Tôi đang sống và chạy bằng
tất cả sức lực của mình để làm chủ chính tôi. Tôi đang chạy bằng chân cuống
quít hay chính bằng con tim, bằng tâm hồn mà tôi đang bay đi? Người ta thường nói đến sự va chạm bàng hoàng dữ dội ấy của
hai tâm hồn như một tiếng sét. Tôi còn nhớ anh đã ngồi giải thích cho tôi hiểu
"tiếng sét ái tình". Anh đã sát định đó không phải là tiếng sét. Nó đến
thật êm ái, khoan thai như anh đã trong tôi và trong anh tự bao giờ. Tôi không phải là người đàn bà độc ác. Tôi không muốn phá vỡ
những gì anh đã có. Tôi buồn ghê gớm. Ngồi trong một căn phòng vắng lặng, tôi
chẳng biết làm thế nào. Tôi không dám nghĩ đến những ngày sắp đến. Chúng ta đã
không còn được sống bình yên và thầm kín yêu nhau? Trong tôi dần dần hình thành một con người khác với hai định
mệnh, hai đời sống không mảy mai liên hệ và đụng chạm với nhau. Hai con người,
một của tình yêu và một của tất cả trong bổn phận. Tôi đang sống với hai con
người ấy. Mệt mỏi, đớn đau và vật lộn. Có lần tôi tự nhủ "Ta không làm gì
hơn được. Ta có hai cuộc sống và không thể sống cùng một lần." Vâng! Sự cố gắng của tôi đã đang bắt đầu ngã gục. Tôi đã đi
tìm anh để mong được sống trong những đêm ngọc ngà nhất của đời người. Chúng ta
chỉ sống với tình yêu của hai đứa. Và quên đi tất cả những gì đang xoay chuyển ở
bên ngoài chúng ta. Tôi không biết, không trả lời được, và cũng không dám tự trả
lời. Tôi vẫn còn nhớ anh đã nói "Anh ân hận tại sao trời
không đưa chúng ta lại với nhau, lúc chúng ta chưa có quá khứ, chưa đi riêng đường,
chưa phải chết và phải sống với những bổn phận ràng buộc mình. Giờ đây ở bên
em, từng ngày từng ngày đi qua là từng ngày hối tiếc của anh." Tôi đã rưng rưng khóc thầm vì anh yêu tôi, vì tôi yêu anh, vì
chúng ta yêu nhau. Trong nỗi nhớ niềm đau, tôi chỉ thầm mong anh hiểu được lòng
tôi. Giờ đây tôi ngồi viết những trang nhật ký, nhưng nó có phải là nhật ký hay
không? Hay rồi nó cũng sẽ là những tờ giấy được tôi viết lên và sau đó sẽ quẳng
vào sọt rác. Tôi yêu anh và anh yêu tôi. Đời người chỉ cần một lần sống và
chỉ được sống một lần. Tôi đã có anh và anh cũng đã có tôi. Chỉ có như thế thôi
mà sao tôi vẫn chưa được thỏa lòng. Có phải chăng đời người quá ngắn ngủi, và một
nửa đời tôi đã mất đi từ khi trao cho anh rồi. Vâng! Anh đã thu hút đi tất cả
những tình yêu còn lại trong lòng tôi. Tôi không muốn suy nghĩ nữa. Tôi muốn thôi yêu anh. Tôi muốn
quên đi anh. Tôi không muốn điên cuồng vì anh nữa. Tình yêu không thể thảm sầu
như thế này. Tôi muốn ngủ một giấc thiệt dài và cho quên hết những nỗi đau. Tôi
không biết nữa. Tôi không thể trở lại con đường cũ, con đường anh và tôi đã từng
đi qua, vì nó sẽ dần dà giết chết tâm hồn tôi. Nhưng tôi có đủ can đảm không? Ngồi đây viết nhăng viết cuội cho anh, tôi thương nhớ anh ray
rức. Nỗi nhớ và niềm yêu quấn chặt vào hồn tôi, tôi chìm đắm và nghẹt thở. Anh!
Tôi yêu anh và mãi mãi vẫn nhớ đến anh. Cho dù ngày tháng đi qua, tôi đã không
biết quí những giây phút được sống bên anh. Tôi đã không được trọn hưởng tình
yêu của anh dành cho tôi. Tôi đã không hiểu biết được sự nhiệm mầu của tình yêu
khi lên ngôi như thế nào. Cám ơn anh đã đi vào đời tôi bằng sự vô hình mong manh, nhưng
đã để lại dấu ấn cả cuộc đời còn lại trong tôi. Tôi thật sự đã mệt mỏi và chỉ
mong được sống trong bình yên của những ngày còn lại mà thôi. Vâng! Tôi sẽ
tránh nhẹ tất cả những gì có anh và tôi. Tôi sẽ cố quên anh, dù trong tâm khảm
của tôi chưa từng muốn được quên anh. Tôi đang viết những gì đây. Nước mắt của tôi đang ràn rụa vì
cuộc tình của chúng ta. Cũng chỉ vì hai chữ "tình yêu" đã làm lòng
người sống khổ và ray rức muôn đời. Hay chính tôi và anh là hai con người có
trái tim lãng mạn, và chính sự lãng mạn ấy đã lần hồi giết chết một con tim vẫn
còn muốn được yêu. Đôi khi tôi tự nghĩ rằng có phải chính tôi đã tự làm khổ đời
mình? Hay chính vì anh đã thật sự đem tình yêu đến, và rồi dập dìu chúng ta
trong cảnh đáng thương. Tôi đã vì anh mà bao lần điêu đứng, và cũng đã bao lần
viết những lời tâm sự để mong trang trải những nổi niềm giấu kín trong tim. Thật ra có phải tôi đang làm một trò hề cho thiên hạ hay
không? Có lẽ người ta sẽ không hiểu được tôi và xem tôi như đang tự hại thân
mình hay chăng? Tôi không còn hiểu gì nữa. Từ ngày xưa, tôi vẫn đùa vui vẻ, và
sau lần được nói yêu anh, tôi đã không còn một Thảo của ngày trước nữa. Cái đời
của tôi đã và đang lao đao lận đận vì yêu anh. Có những khi tôi thầm ước nó chỉ
là giấc mơ, nhưng rồi tôi lại muốn được sống với tình yêu thật của mình. Thôi viết nhiều thì cũng chỉ nằm trên trang giấy. Chỉ còn lại
vài ngày nữa, tôi sẽ xa thành phố thân yêu này, nơi mà tôi đã gặp anh. Nơi mà
đã chôn giấu chân kỷ niệm của chúng ta. Tôi xin được quay lại nhìn lần cuối và
xin tạ từ tình yêu ngày ấy của anh. Hãy quên nhau đi nhé anh yêu. Thảo ngồi viết miên man và bất chợt nước mắt đã thấm dần lợt
lòe trang giấy. Thảo không thể nào viết được nữa. Thảo buông cây viết xuống mặt
bàn, và ôm lấy đầu bất thần. Đầu của Thảo như cả nghìn cân đè nặng. Thảo nhức đầu
ghê gớm. Thảo đứng lên nhìn xuống dưới đường, mặt trời đã lặn xuống tự bao giờ.
Nhìn đồng hồ, Thảo suy nghĩ có lẽ Duy sẽ không bao giờ gọi
cho nàng nữa. Có lẽ Duy cũng như Thảo sẽ tránh gọi cho nhau, vì gọi với nhau sẽ
còn nói được những gì. Hay chính Duy đã thật sự không còn yêu Thảo nữa. Duy đã
quên hết những ân tình trao nhau hôm nào. Chỉ cần nghĩ đến điều này, lòng Thảo đau như ai xé thịt banh
da. Thảo luẩn quẩn nghĩ đến cuộc đời của mình. Không biết những gì của cuộc đời
xung quanh xảy ra, Thảo đã ngã sâu vào vùng nước mắt. Thảo chỉ biết khóc để vơi
bớt buồn đau, để rồi nàng ngẩng nhìn lên, và cuộc đời vẫn còn nguyên như vậy.
Buổi tối vẫn bao trùm xung quanh. Cuộc đời và căn phòng vắng vẫn nằm yên đó. Thảo quay vào phòng đi tắm cho tỉnh táo người, và may ra trút
bớt những ư tư đang nặng nề vào dòng nước cuốn hút hết trong lòng nàng. Thảo
nhìn soi mặt mình trong tấm kiếng lớn, nước mắt đã làm cho nàng thay đổi, và
khuôn mặt nàng bi giờ thấy sống thật hơn. Lát sau Thảo bước ra phòng tắm và thay bộ đồ ngủ quần sọt cho
thoải mái. Thảo vừa cầm lượt chải mái tóc dài của mình, vừa đi ra tủ lạnh vớ
chai nước lã cầm uống. Đầu óc của Thảo ở đâu đâu, tâm trí hình như lúc nào cũng
bận rộn. Tiếng điện thoại lại reng lên, nhìn đồng hồ cũng hơn bảy giờ chiều. Thảo
cầm điện thoại nói: - Anh Tuấn, giờ nay anh chưa về nhà à? Tuấn lo lắng cho Thảo, cho nên muốn nói chuyện với nàng: - Hôm nay anh có quá nhiều việc làm, nhưng bi giờ anh chuẩn bị
về nên gọi hỏi thăm với em trước. Em ra sao rồi? Thảo thở mạnh và không biết nói gì với Tuấn. Thảo buồn lòng
nên chả còn tâm tình nào muốn nói chuyện gì với Tuấn. Thảo chỉ muốn được sự yên
lặng, nàng nói: - Em không được vui cho lắm. Việc em cần làm thì đã làm rồi.
Anh Tuấn, xin lỗi anh nhé. Em không có hứng thú nói chuyện với anh. Để khi nào
em thanh thản lòng một chút rồi chúng mình nói chuyện tiếp nhé. Tuấn ân cần hỏi: - Okê. Em không sao chứ? Phải bình tĩnh nhé. À, em ăn uống
gì? Thảo đáp gọn: - Chưa, nhưng em cũng không thấy đói. Thôi em muốn nghỉ một
lát. - Được, em bảo trọng nhé. Có gì thì nhớ tin cho anh nhé. Thôi
em nằm nghỉ, và đừng suy nghĩ quá nhiều nhé. Bye em. Thảo nói bái bai và rồi cúp máy xuống ngay. Thảo cố vùi đầu
vào giấc ngủ, và rồi nàng thiếp đi với những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi
nàng. Trong giấc ngủ mệt mỏi ấy, Thảo đã sống trong một giấc chiêm bao thật đẹp
và êm đềm hạnh phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét