Em biết không? Ngày trước ở
triền núi khu 3 này có đôi tình nhân yêu nhau lắm. Gia đình hai bên có hiềm
khích với nhau từ thời cụ kỵ. Họ là hàng xóm, đều là dân chài. Nghe đâu, thời
các cụ, xích mích quanh chuyện đánh bắt, lưới thuyền gì đó. Hai gia đình không
nhìn mặt nhau. Con cái bị cấm không cho giao lưu, không học cùng lớp, cùng trường.
Nếu một nhà cho con học trường gần thì nhất định nhà còn lại sẽ gửi con đi học
xa. Gặp nhau ngoài đường, kiểu gì cũng quay ngoắt đi hoặc đứng lại chờ bên kia
đi khuất mới tiếp tục bước.
Năm ấy, cô gái nhà bên đến tuổi 18. Nước da cô trắng nõn, khuôn rằm tròn trặn đẹp
như thiên thần. Nắng và gió biển không làm sạm màu làn da mịn như nhung ấy. Cô
trở thành niềm mơ ước của bao nhiêu chàng trai ở làng chài khu 3. Trớ trêu
thay, cô lại thầm yêu trộm nhớ chàng trai nhà hàng xóm. Thấy cô ra ngẩn vào
ngơ, hay thở dài nhìn qua bức tường bên cạnh, mẹ cô chép miệng. Tối tối, bà
chui vào giường con, ôm ngang thắt lưng, tay lần mớ tóc mây dài đen nhánh thì
thầm. Tình yêu không thể kiểm soát. Tự đến, tự đi. Có duyên thì khó tránh.
Nhưng mẹ xin con, nếu có yêu hãy chọn người khác, ngoài người nhà bên ấy. Ông
con, cha con, anh trai con mà biết thì… Cô gái rúc đầu vào ngực mẹ. Nước mắt im
lặng thấm ướt gối.
Anh con trai nhà bên có yêu cô ấy không anh? Tôi ngước mắt nhìn anh trong ánh
trăng. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán tôi trầm ngâm tiếp…
Có. Tình yêu mà em. Có sợi dây giao cảm đặc biệt kết nối những đôi tình nhân với
nhau. Một nửa bên này kiểu gì cũng sẽ tìm thấy nửa bên kia nếu nhận ra nhau. Cô
gái và chàng trai cũng vậy. Anh bị tiếng sét ái tình hạ gục ngay khi bắt gặp
ánh mắt ngơ ngẩn của cô gái nhà bên nhìn qua bức tường bao ngăn giữa hai nhà. Họ
nhìn nhau, ánh mắt gắn chặt vào nhau. Đôi má cô gái ửng hồng. Tim chàng trai đập
nhanh hơn. Không nói chuyện. Không gần nhau. Ngăn cách bởi bức tường, khoảng vườn
rộng và những định kiến, hiềm khích mang tính thế hệ. Vậy mà hơi thở họ trở nên
hổn hển. Ngày nào, họ cũng chọn một giờ để ngắm nhìn nhau trong im lặng như thế.
Tim tôi thắt lại. Rồi người nhà có phát hiện ra không? Họ phản ứng thế nào?
Một lần, khi cả hai đang trao nhau những tia nhìn ấm áp yêu thương như vậy, cha
của cô gái phát hiện ra. Ông kéo cô vào nhà, lấy đòn gánh dạy cho con một bài học
vì không nghe lời dạy của người lớn. Dám vượt qua ngưỡng cửa gia đình để có
tình cảm với người không mong muốn. Ông nội cô nhìn cháu, ôm bụng ho khan. Anh
trai cô mắt vằn những tia đỏ, hằm hằm ném những ánh nhìn dữ dội sang phía nhà
bên cạnh. Cô bị cấm túc trong buồng dưới sự kiểm soát của mẹ. Cha cô bảo, nếu
cô bước chân ra khỏi bậc cửa nửa bước, ông sẽ cắt gân chân để cô tàn phế suốt đời.
Ông bảo, cả làng thiếu gì người mà phải yêu thương dòng giống không ra gì ấy.
Chàng trai không hề biết cô
gái bị phạt. Vẫn vào giờ cố định, ra sân nhìn sang nhà hàng xóm. Mấy ngày liền,
tim chàng thổn thức, lòng chàng rối như tơ vò. Nghĩ có chuyện chẳng lành, ruột
gan chàng như có lửa. Chàng đi lại dưới chân bức tường bao tới mòn cả lối.
Nhưng hòn cuội chìm sâu hơn vào lòng đất pha cát. Đôi lần, chàng định vượt tường…
Rồi ngần ngừ lại thôi.
Tôi bực bội. Yêu thì phải quyết tâm chứ. Sao lại ngần ngừ… Anh tiếp…
Tôi bực bội. Yêu thì phải quyết tâm chứ. Sao lại ngần ngừ… Anh tiếp…
Đến ngày thứ năm, chàng trai quyết không chờ nữa. Chàng mở cổng nhà, bước dứt
khoát sang cổng nhà hàng xóm, gõ những thanh tre làm cánh cổng thay tiếng gọi.
Cha cô gái bước từ trong nhà ra cửa, đứng lại ở bậc thềm nhìn chàng. Mẹ cô gái
tần ngần đứng trước cửa buồng con gái, tay xoắn gấu áo đến nhau lại. Anh trai
cô xách chiếc chày trong tư thế sẵn sàng lao vào đối phương. Chàng trai cất tiếng
hỏi thăm. Xem cô gái sức khỏe thế nào? Và ngỏ lời muốn vào chơi. Cha cô gái nhếch
mép cười gằn. Đáp lại. Bảo ông mày, bố mày qua đây nói một câu thì tao cho mày
vào. Còn không thì bước qua xác tao.
Nghe to tiếng, cha và ông chàng trai từ nhà bên lao ra. Trận khẩu chiến dữ dội
xôn xao cả làng chài. Lâu lắm rồi, người dân trong làng mới thấy hai gia đình
này cất tiếng với nhau. Ai cũng biết họ có hiềm khích, không nhìn mặt, tuyệt
giao. Nhưng chỉ trong im lặng. Lần này, vì sự yêu đương của trai gái đến tuổi
mà xảy ra va chạm nảy lửa. Cô gái không được ra khỏi buồng. Chàng trai cũng bị
cấm lai vãng sang nhà cô gái. Chàng trai phải ra khơi xa để tránh giao tiếp với
nhà bên. Khổ cho cô gái, khóc sưng mắt vì cô đơn trong căn buồng tối. Người mẹ
nhìn con thắt lòng mà không biết làm gì. Bà không vượt qua được định kiến của
gia đình nhà chồng. Bà mong, giá như có thể đưa con đi đâu đó thật xa, nơi con
bà được tự do yêu thương người con muốn.
Sao lại không làm được như thế anh nhỉ? Đi xa được thì tốt quá. Họ sẽ được ở bên nhau. Anh cười buồn, lắc đầu
Sao lại không làm được như thế anh nhỉ? Đi xa được thì tốt quá. Họ sẽ được ở bên nhau. Anh cười buồn, lắc đầu
Muốn mà bất lực. Đau khổ là vậy. Ngày trước, có mấy người vượt qua được định kiến
và bậc cửa gia đình đâu em. Chuyện tình của đôi trai gái trong làng chài ấy buồn
lắm. Kết cục cũng buồn. Cô gái âu sầu, suy kiệt rồi ốm o gầy mòn trong căn buồng
tối. Đêm ấy trăng 18. Chàng trai vác lưới trở về. Thấy có bóng người con gái ở
triền núi đứng chờ dưới ánh trăng. Mong manh, mơ hồ, huyền ảo. Anh nhận ra, người
mình yêu đã hòa vào vầng trăng để được đến bên anh. Sau đó, chàng trai cũng
gieo mình xuống biển. Anh chắc, họ được gặp nhau và hạnh phúc bên nhau ở thế giới
vĩnh hằng.
Triền núi này phải không anh? Cũng đêm trăng 18? Trăng đêm ấy có sáng như trăng
đêm nay? Tôi hỏi. Anh gật đầu
Anh đoán là trăng đêm ấy cũng sáng lắm. Và đẹp như trăng đêm nay. Người ta bảo,
mỗi đêm trăng 18, vẫn thấy cô gái và chàng trai dắt tay nhau đi dọc triền núi
này rồi hướng dần ra biển. Có người đi theo họ đến sáng, khi mặt trời lên,
trăng tan dần, bóng hai người ấy mới tan.
“Chị có tin câu chuyện ấy không?”
Bỗng dưng tôi thấy rùng mình. Tiếng nói rì rầm lạnh ngắt xuyên qua tai tôi.
Nhìn sang anh, hai tay anh đan vào nhau, mắt nhìn xa xăm theo ánh trăng phủ
sáng trắng triền núi quanh co, uốn lượn. Tôi hỏi, anh có nghe thấy tiếng gì
không. Anh lắc đầu. Rồi im lặng lắng nghe. Rồi lại lắc đầu. Chỉ có tiếng côn
trùng đêm đang lích rích. Tiếng lá thông reo xạc xào. Phi lao rì rào quanh chỗ
ta ngồi tràn ngập ánh trăng thôi. Có khi, tôi bị ảo giác chăng…
“Chị có tin câu chuyện ấy không?”
Tiếng nói lặp lại. Rõ hơn. Lạnh hơn. Tôi có cảm giác tiếng nói như luồng ánh
sáng trắng xuyên qua thính giác của tôi, muốn tôi phải trả lời. Tôi giật tay
anh. Hỏi thêm lần nữa xem anh có nghe thấy tiếng gì không? Anh nhìn tôi ngơ
ngác, khó hiểu, quả quyết lắc đầu.
Làm gì có tiếng gì. Em mơ ngủ rồi. Ta về phòng nhé.
“Chị hãy ở lại triền núi này thêm chút nữa. Một mình. Chị sẽ được nghe thêm một
câu chuyện khác.”
Tiếng nói vẫn rầm rì trong tai tôi. Tôi thấy bớt lạnh hơn. Anh đang nhìn tôi chờ
đợi. Và ngạc nhiên khi tôi nói muốn ở lại triền núi một mình. Anh về phòng trước.
Còn lại tôi với triền núi, với ánh trăng. Xung quanh là bộn bề âm thanh của
đêm. Tiếng sóng biển, côn trùng, tiếng phi lao, thông reo vi vút…
“Cảm ơn chị đã tin… Chúng ta có duyên với nhau!”
Tiếng nói từ bên tai tôi giờ chuyển sang trước mặt tôi. Cùng lúc, bóng một người
con gái rõ dần, trong suốt dưới trăng. Mái tóc dài đen tuyền thả xuống thắt
lưng. áo bà ba trắng. Quần lĩnh đen. Chân trần lơ lửng trên gờ đá nơi tôi ngồi.
Khuôn mặt cô gái huyền ảo khi mờ, khi tỏ. Song tôi cũng có thể nhận ra, đó là một
người con gái đẹp. Cô giống như mô tả về người con gái trong câu chuyện anh vừa
kể tôi nghe. Toan hỏi, cô gái đưa tay làm dấu im lặng trên môi, mỉm cười hiền
lành. Tiếng nói cô thoảng trong gió, nhẹ như tơ, man mác một nỗi buồn cô đơn,
da diết.
“Câu chuyện chị vừa nghe chỉ đúng phần đầu. Phần cuối, tôi cần sửa lại. Vì nếu
đúng như chuyện kể thì trước mặt chị bây giờ không chỉ có mình tôi. Người con
trai mà tôi yêu không vượt qua được bậc cửa gia đình. Anh không gieo mình xuống
biển như trong câu chuyện người ta vẫn tin mà cùng gia đình bỏ xứ đi nơi khác.
Không ai còn nghe thấy nói về họ nữa. Cũng không ai biết họ đi đâu. Ai cũng
nghĩ rằng, anh ấy đã vì tôi, yêu tôi mà tìm đến cõi chết. Nhưng hoàn toàn không
phải thế. Chỉ người chết là thiệt thòi. Thiệt thòi hơn là những câu chuyện
không hoàn toàn đúng được truyền từ đời này sang đời khác.”
Tôi nhìn vào khuôn mặt cô gái. Đôi mắt long lanh, lệ lưng tròng. ánh trăng
xuyên qua khuôn mặt cô mỏng mảnh, xuyên qua những giọt nước mắt lóng lánh. Nước
mắt cô không rơi xuống đất mà tan vào hư vô. Tôi cảm nhận được nỗi cô độc của
người con gái ấy. Hàng trăm năm nay, cô vẫn lẻ loi đơn chiếc một mình ở triền
núi khu 3 này. Tôi hỏi, cô có đi tìm được người con trai mà mình yêu không? Cô
gái cười nhẹ, nước mắt lại rưng rưng.
“Tôi không đi khỏi được nơi này. Linh hồn tôi chỉ quanh quẩn ở nơi tôi trút hơi
thở cuối trong vòng tay của mẹ tôi. Ngôi nhà tôi xưa giờ chỉ là rừng thông nơi
chị đang nhìn thấy. Cạnh đó là nhà của anh ấy. Cũng chỉ còn là cây rừng. Nhà của
chúng tôi nhìn ra biển, đi hết triền núi này là xuống bãi đá. Chúng tôi neo
thuyền ở đấy. Thuyền của anh cũng neo ở đấy. Đêm tôi ra đi, anh cũng xuống thuyền
đi. Gia đình anh ngay sau đó cũng đi. Đêm trăng 18 năm ấy, lúc anh tháo sợi dây
neo, tôi lơ lửng ở ghềnh đá sát bờ. Tôi nhận ra từng cơn quặn thắt trong lòng.
Tình yêu không đẹp như mơ và như mình mong muốn. Tôi thương mẹ tôi. Thương thân
tôi không vượt lên được tình cảm riêng tư mà bao nhiêu đời phải lang thang cô độc.
Từ ấy đến giờ, tháng nào 18 trăng tròn, trời quang, mây không che mất ánh sáng,
tôi còn được tha thẩn chốn cũ mong tìm được một người hợp duyên để tâm sự chuyện
của tôi. Rốt cục rồi, tôi cũng gặp… Đã đến lúc, linh hồn tôi được siêu thoát.”
Đến giờ, cô còn yêu anh ấy không? Có khi nào, anh ấy xuống thuyền đi vì lý do
nào khác? Linh hồn cô có siêu thoát khi vẫn còn vương vấn tình xưa? Nghe tôi hỏi,
cô gái lắc đầu. Tiếng nói tan vào không trung.
“Khi tôi không còn cô độc, linh hồn tôi sẽ siêu thoát. Cảm ơn chị đã lắng nghe.
Tạm biệt chị!”
Màn mây trắng từ đâu kéo tới phủ lên mặt trăng một màn mờ ảo. Bóng cô gái biến
mất trước mắt tôi như chưa từng hiện diện. Chớp mắt, không gian lại trở nên
trong suốt. Tôi nhìn lên bầu trời, mặt trăng tròn như cái đĩa bạc trắng lòa.
Xung quanh tôi bỗng dưng thanh bình đến lạ lùng. Không có tiếng côn trùng kêu.
Gió cũng ngừng thổi. Không có tiếng lá thông hay phi lao rì rào như lúc trước.
Nhưng… Tôi nghe có tiếng sóng biển đang đập vào ghềnh đá. Nhìn sâu xuống bãi đá
từ ghềnh núi, tôi thấy có bóng thuyền dập dềnh. Bóng một người đàn ông tháo dây
neo, lên thuyền, bập bềnh trôi…
Tôi lao xuống những bậc đá. Chân trần nhói đau vì lạo xạo vỏ ốc trên bãi cát.
ánh mắt anh trắng xanh như hai đốm sáng của mặt trăng 18 vừa nhỏ giọt vào. Anh
nhìn tôi, xa dần. Trên thuyền, bóng cô gái áo bà ba trắng, tóc đen huyền buông
xuống thắt lưng. Mắt tôi hoa lên. ánh trăng ôm lấy tôi, thả tôi nằm êm xuống bờ
cát. Rồi từ từ, trăng tan. Trên biển, vầng dương rực đỏ nhô dần lấp lóa mặt nước…
Vĩ thanh: Sau khi tháo dây neo, chiếc thuyền từ từ rời bến. Sóng biển đêm 18 dữ
dội dềnh lên, dập xuống như muốn nhấn chìm những người đang co rúm lại giữa
lòng thuyền. Người thanh niên tay cầm mái chèo ra sức chống lại cơn cuồng nộ của
biển cả. Quầng mây đỏ rực trên bầu trời bao phủ lấy mặt trăng. Thoắt chốc,
trăng chuyển màu đỏ sậm. Một tia sét chớp lòe như mũi sao sắc lẹm xiên xuống mặt
biển. Chiếc thuyền bốc cháy thiêu những người trên thuyền thành tro tan vào
mênh mông đại dương. Trừ người thanh niên cầm chèo…
Người thanh niên ấy ngất đi, được sóng biển đưa vào bãi cát ở một vùng xa xôi.
Tỉnh dậy, anh không nhớ mình là ai, từ đâu đến. Người làng chài gần đó thấy người
bị nạn đưa về đùm bọc. Anh sống bằng nghề chài lưới. Nhiều cô gái trong làng
đem lòng yêu mến anh. Nhưng anh không rung động tình cảm với ai cả. Người trong
làng bảo nhau, anh có người yêu rồi. Cứ đêm trăng 18 mỗi tháng, anh lại một
mình một thuyền ra biển. Anh lênh đênh cả đêm trên biển. Rạng sáng lại về. Mỗi
lúc như vậy, anh hoàn toàn là một người khác. Sau đêm 18, anh lại là anh, nhân
thân mới sau khi dạt vào bờ.
Lạ một điều, anh trẻ mãi không già. Không bệnh tật. Nhưng cũng không nhớ nổi
chuyện gì đã xảy ra với mình. Anh sống hết thập kỷ này qua thập kỷ khác, năm
này qua năm khác. Người làng truyền miệng câu chuyện về anh. Họ sợ. Những cô
gái xa lánh anh. Anh phải di chuyển từ làng này sang làng khác để tránh ánh mắt
hồ nghi về một dòng giống ma mị.
Cho đến ngày anh gặp và yêu người con gái mà tôi kể trên đây. Cho đến ngày anh
cùng cô trở về triền núi khu 3 đúng vào đêm trăng 18. Tự nhiên, anh nhớ ra mình
là ai. Câu chuyện anh kể với cô gái cũng tự dưng tuôn chảy trong ký ức của anh.
Và chuyện gì đến đã đến. Anh trở lại với người con gái mà anh yêu cách đây hàng
trăm năm trước. Sau phút lên thuyền với linh hồn cô gái, cả hai cùng tan biến
vào không gian. Con thuyền cũng tan lịm thành ánh sáng trắng nhòa mờ hơi sương
trên mặt biển./.
Phạm Thị Thùy Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét