Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

Một buổi sáng yên bình cho thực tại

Một buổi sáng yên bình cho thực tại
Hơi sương sớm còn đọng lại trên từng cành cây, và đâu đó thoang thoảng mùi hoa sữa của một sáng tinh mơ, buổi sáng đầu tiên của một năm mới. Bước chầm chậm, ngắm nhìn cảnh bình minh buổi sáng giữa thành phố, lòng bỗng dưng cảm nhận thân thiết biết bao..
Sáng hôm nay thức dậy, bỗng dưng thấy lòng phẳng lặng bình yên vô cùng. Đã không còn mong điều gì hơn những buổi sáng như thế này, bình yên và trong vắt như những giọt sương còn đọng lại trong nắng sớm, tiếng chim hót ríu rít đón ánh nắng ban mai và tiếng gọi nhau í ới giữa đường phố đông người… Bỗng dưng ta cảm nhận hơi thở nhẹ của làn gió, của giọt sương trong lành chưa kịp tan trong buổi sớm mai. Hãy im lặng để lắng nghe tiếng chim hót, chút không khí trong lành, những chiếc lá xanh đu đưa nhẹ khi cơn gió thoảng qua, hòa mình với thiên nhiên giữa lòng thành phố vốn vội vã và ồn ào này.
Một ly cà phê đắng với tách trà đá đậm hương gừng cho buổi sáng. Một ngày mới mở ra, một năm mới bắt đầu cho những dự định sắp tới… Còn gì vui và đẹp hơn là những giây phút này? Cái cảm giác ngồi một mình vào buổi sáng từ lâu rồi không còn xa lạ gì nữa nhưng sáng nay cảm xúc lại lần lượt ùa về. Ta nghĩ nhiều, rất nhiều về cuộc sống, tình cảm của chính bản thân…
Giờ đây ta như là một áng mây nhẹ nhàng bay, bay đi mãi mà không biết nơi nào có thể dừng, liệu rằng có một ngày quá mệt mỏi với những chuyến phiêu du của mây, cơn gió ngừng thổi và mây sẽ tan biến vào hư không… Buồn vui gì cũng thế thôi, sao ta cứ mãi nuối tiếc về những điều mình không thể có được, những thứ chỉ là ảo ảnh không thuộc về nhau, giống như áng mây trôi xa tít trên bầu trời rồi biến mất, là những giây phút còn lại mình ta đắm chìm trăn trở những nỗi ưu tư với chính cuộc đời mình, là những giây phút còn lại một mình cùng với hạt mưa tí tách rơi…
Cuộc sống vẫn không ngừng trôi, ngày qua ngày chẳng có gì ở lại. Buồn làm chi, ray rứt làm gì cho nỗi đau thêm dài khi mà tất cả đã không còn vẹn nguyên… Tại sao ta cứ mãi buồn làm gì? Bởi vì ta phải xứng đáng được nhận nhiều niềm vui hơn là những nỗi đau mất mát kia mà…
Thôi, hãy tỉnh mộng và ta bắt đầu ngày mới, hiện thực vẫn là hiện thực…
Chỉ mong sao xin mỗi ngày được bình yên… Hạnh phúc nhất là buổi sáng qua mỗi đêm thức dậy… ta được sống và yêu thương…
Trần Anh Trung
Theo http://trananhtrung.info/


1 nhận xét:

Bộ phim Đất rừng phương Nam: Một số điều "Lấn cấn" về nội dung và nghệ thuật cùng với phản hồi của cục điện ảnh

Bộ phim Đất rừng phương Nam: Một số điều "Lấn cấn" về nội dung và nghệ thuật cùng với phản hồi của cục điện ảnh “Đất rừng phương...