Sống ở một nước nông nghiệp, người Việt phải trải qua biết
bao cảnh cơ cực, thiếu thốn từ cái ăn, cái ở đến mọi vật dụng phục vụ cho
sinh hoạt. Với tinh thần chịu thương chịu khó, con người đã vượt qua tất cả, họ
đã biết tận dụng những sản vật quanh mình để tạo nên những sản phẩm cần thiết,
có thể là căn nhà lá, cái giường tre, cái gác, cái kệ bằng cây tạp…và
một trong những sản phẩm gắn bó với đời sống mỗi người đó là
chiếc võng.
Võng là một vật được đan bằng đay, bằng dây lác, bằng dây
nilông, vải vụng…có nhiều lỗ hình mắt cáo lúc nhỏ, lúc to. Có khi
người ta không cần đan thắt mà chỉ cần cắt một khụôn vải hoặc rọc
cái bao bố ra may viền rồi may phía hai đầu để tạo thành cái võng, hai đầu
võng được mắc vào hai cây cột trong nhà hoặc ngoài hàng ba hoặc giữa hai gốc
cây ngoài vườn, ngoài liếp.Nếu không có chỗ giăng võng như ý muốn thì người
ta có thể làm cái giá bằng cây hoặc bằng sắt để tiện sử dụng.
Có thể nói người Việt đã quen với nhịp võng ngay từ những
ngày còn thơ bé, nghĩa là trước hoặc sau thôi nôi, người ta đã để trẻ nằm
võng. Do cơ thể còn yếu ớt, các bà mẹ thường lót chăn, lót mền ở dưới rồi để
trẻ nằm lên. Khi rảnh thì người mẹ ngồi cạnh võng đưa cho tre ngủ, nếu có
chuyện làm lặt vặt thì nối sợi dây đưa võng dài ra, có thể từ nhà
trên tới nhà dưới, lâu lâu đưa một cái. So với các phương tiện khác thì nằm
võng có cảm giác thoải mái, êm hơn, đầu cao, không mỏi lưng nhất là có nhịp
đong đưa, có tiếng kêu kẽo kẹt vì vậy mà khi bà mẹ dứt tiếng
ru, trẻ cũng ngủ ngon giấc.
Đến hai, ba tuổi thì hầu hết các em đều có thói quen nằm
võng dù nhà không thiếu gì giường nệm, ván ngựa khá mát mẻ. Các em
tự nằm võng, tự đưa, tự hát nghêu ngao, xem võng như người bạn thân thiết. Hễ
đi đâu hoặc làm công chuyện thì thôi còn về tới nhà hoặc nghỉ ngơi thì leo
lên võng, thậm chí vừa ăn cơm xong có em cũng thường nằm võng một hồi cho xuống
cơm rồi mới đi chơi hoặc đi làm. Nếu nhà chỉ có một cái võng, ai xí trước sẽ
được ưu tiên, nếu không thì chịu khó “chất” lên hai đứa cũng được. Còn với những
căn nhà rộng rãi, cha mẹ biết ý thì sắm nhiều cái võng để tiện nằm nghỉ ngơi,
nhiều khi có khách đến chơi cả ngày, có võng nằm nghỉ ngơi chờ bữa cơm cũng
thích.
Đối với người lớn, có thể có thời gian nằm võng ít hơn vì
phải thường xuyên đi làm xa hoặc làm công chuyện xung quanh thế nhưng sau thời
gian lao động mệt mỏi thì nằm võng cũng là cách nghỉ ngơi lí tưởng
nhất bởi nghỉ trưa, nghỉ mệt mà nằm trên ván, trên giường thì nóng nực hơn,
có thể không bớt mỏi lưng mà còn khó ngủ. Vì muốn có không gian mát mẻ, yên
tĩnh hơn nên có nhiều người tháo võng trong nhà ra vườn giăng, nằm ngắm trời
mây, ngủ một giấc rồi cuốn võng vào .Riêng đối với các ông già, bà lão càng
không thể thiếu chiếc võng được.Tuổi già hay mêt mỏi, đi tới đi lui rồi lên
võng đong đưa, khi võng đứt dây hoặc hư hao thì lại nhắc con cháu kiếm liền
hoặc càng sớm càng tốt.
Vì tính tiện dụng của chiếc võng nên các anh, các chị hành
quân cũng không quên mang theo chiếc võng dù, mỗi khi dừng chân ở
hàng cây hay cánh rừng xa tít, các anh chị cũng có thể mắc
võng nằm cạnh nhau cùng tâm sự. Nhờ có chiếc võng như vậy
nên các anh, các chị có thêm những giây phút yêu đời cùng quyết
tâm chiến đấu.
Theo những người đi làm ăn xa,họ nói dù rày đây mai đó
nhưng cũng cần chiếc võng, dừng lại ở đâu là giăng ở đó. Có thể là giăng nhờ ở
góc vườn hoặc bến sông cũng được, nếu đi trên ghe mui, ghe lớn cũng thì cũng
phải dành một góc để đưa võng. Biết được nhu cầu nghỉ ngơi như vậy nên nhiều
chủ quán cũng đầu tư làm nơi giăng võng, nhiều quán có cả trăm cái võng nên người
ta gọi đó là quán võng. Trong những chuyến học tập hoặc làm việc
xa xôi, người ta có thể ghé vào quán võng dùng li cà phê, trả thêm vài ngàn
là có một chỗ nghỉ ngơi, ngon giấc.
Trong điều kiện kinh tế, xã hội, văn hóa…ngày
càng phát triển, người ta có thể nằm ghế xếp, lên phòng lạnh nghỉ ngơi nhưng
không vì thế mà người ta lãng quên chiếc võng và thật sự chiếc võng đã trở
thành sản phẩm góp phần lưu giữ nét văn hóa, nếp sống sinh hoạt độc đáo của
người Việt.
|
Thứ Năm, 27 tháng 4, 2017
Chiếc võng trong đời sống người Việt
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chàng thi nhân đầu bạc XXXX
Chàng thi nhân đầu bạc Nguyễn bước ra khỏi bóng những tán cây. Nhiều năm sau, khi đặt bút viết Truyện Kiều, Nguyễn Du đã thêm một dòng lạc t...

-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét