Thứ Năm, 29 tháng 11, 2018

Âm nhạc là gì? Lịch sử của âm nhạc

Âm nhạc là gì? Lịch sử của âm nhạc
Âm nhạc là một dòng chạy tự nhiên của cuộc sống, là một món quà được tạo hóa ban tặng không thể thiếu được trong cuộc sống tinh thần của con người. Âm nhạc là một thuật ngữ bất kể ai nghe đến cũng hiểu nhưng để định nghĩa nó như thế nào lại khiến người tai phải băn khoăn rất nhiều.
Định nghĩa âm nhạc là gì?
Không có định nghĩa cụ thể nào về âm nhạc, chúng ta chỉ biết rằng Âm nhạc là một hình thức nghệ thuật, một biểu hiện của cảm xúc thông qua các tần số hài hòa. Âm nhạc cũng là một hình thức giải trí mà những âm thanh hòa vào với nhau trong một tổng thể khiến người nghe cảm thấy thú vị hoặc cảm thấy muốn lắc lư theo điệu nó. Hầu hết âm nhạc bao gồm những người hát với giọng nói của họ cùng với tiếng phát ra từ nhạc chẳng hạn như piano, guitar, trống hoặc violin…. Một cách tiếp cận khác là liệt kê những phẩm chất âm nhạc phải có, chẳng hạn như âm thanh có nhịp điệu, giai điệu, âm sắc, âm sắc, v.v...
Từ âm nhạc xuất phát từ từ tiếng Hy Lạp (mousike) có nghĩa là “(nghệ thuật) của Muses”. Ở Hy Lạp cổ đại, Muses bao gồm các nữ thần âm nhạc, thơ ca, nghệ thuật và khiêu vũ. Người tạo nhạc được gọi là nhạc sĩ.
Âm nhạc được tạo ra bằng cách kết hợp các yếu tố khác nhau, Âm nhạc luôn luôn liên quan đến sự kết hợp của sân, âm sắc, nhịp điệu, động lực, tiến độ, kết cấu, giai điệu và hài hòa, tạo ra một cấu trúc tổng thể. Đưa các yếu tố này lại với nhau theo nhiều cách khác nhau tạo ra sự đa dạng lớn về âm nhạc - Ví như từ tiếng trống châu Phi đến Johann Sebastian Bach, tiếng Inuit họng hát cho Ngày Xanh.
Âm nhạc được nhiều người định nghĩa khác nhau tùy thuộc theo cảm nhận của mỗi cá thể riêng lẻ. Theo một góc độ khác, Âm nhạc là âm thanh đã được tổ chức bằng cách sử dụng nhịp điệu, giai điệu hoặc sự hài hòa. Nếu ai đó băm nhỏ khoai tây trong khi nấu ăn nó sẽ tạo ra tiếng ồn. Nếu một người nào đó băm hoặc gõ theo nó một cách nhịp nhàng thì cũng được xem là họ đang tạo ra một loại nhạc đơn giản.
Các yếu tố trong âm nhạc
Yếu tố đơn lẻ trong âm nhạc
Âm nhạc thường có các nốt/ độ:  Điều này có nghĩa là những nốt nhạc cao và thấp. Các giai điệu được tạo thành từ các nốt nhạc lên hoặc xuống hoặc bằng nhau ở trên cùng một khuông nhạc.
Âm nhạc thường có nhịp điệu: Nhịp điệu là khoảng cách nghỉ của âm thanh trong âm nhạc. Sự ngắt nhịp này được đặt theo một trình tự nhất định. Mỗi giai điệu có một nhịp điệu có thể được khai thác. Âm nhạc thường có nhịp đập đều đặn.
Âm nhạc thường có nội lực: Điều này có nghĩa là nó trong âm nhạc phải có những lúc cao lúc thấp làm điểm nhấn nhá.
Âm nhạc thường có âm sắc (timbre): Đây là một từ tiếng Pháp (được phát âm theo kiểu “TAM-br”). Các “âm sắc” của một âm thanh là cách mà một âm thanh tạo nên sự thú vị. Các loại âm thanh có thể chói tai, nhẹ nhàng, khô khan, ấm áp, hoặc là bất cứ điều gì tùy thuộc vào mỗi người nghe cảm nhận.
Yếu tố cấu thành âm nhạc
Ngoài những yếu tố đơn lẻ có những đặc điểm như đã mô tả ở trên, trong âm nhạc còn cần phải kể đến những yếu tố cấu thành như:
Harmony: Một loại các nốt nhạc khác nhau kết hợp lại với nhau để tạo ra âm thanh mới, một dạng âm thanh lý tưởng hơn.
Kết cấu: Đề cập đến các layers khác nhau của một đoạn nhạc, có thể bao gồm gióng hát và âm thanh của nhạc cụ. Điều này bao gồm giai điệu và đệm (tất cả các nhạc cụ chơi cùng nhau) hoặc tất cả các nhạc cụ chơi các dòng nhạc độc lập cùng một lúc.
Tempo: Tốc độ của âm nhạc chẳng hạn như nhanh hay chậm có thể được thay đổi trong một đoạn nhạc.
Melody: Kết hợp giữa các nốt nhạc khác nhau liên tiếp để tạo ra một giai điệu.
Cấu trúc: Sự sắp xếp của các yếu tố cá nhân tạo thành kế hoạch tổng thể của một đoạn nhạc.
Lịch sử của âm nhạc
Ngay cả trong thời kỳ đồ đá người ta cũng đã tạo ra âm nhạc. Âm nhạc đầu tiên có lẽ đã được thực hiện cố gắng để bắt chước âm thanh và nhịp điệu xảy ra một cách tự nhiên. Âm nhạc của con người có thể dội lại những hiện tượng này bằng cách sử dụng các mẫu của sự lặp lại về âm thanh. Loại nhạc này vẫn còn tồn tại cho đến ngày hôm nay. Một số loài động vật cũng có thể sử dụng âm nhạc. Ví dụ như loài chim sử dụng bài hát (tiếng hót riêng của họ) để bảo vệ lãnh thổ của họ, hoặc để thu hút một người bạn đời. Khi đánh vào những khung gỗ rỗng để giải trí hoặc cũng có thể để khẳng định lãnh thổ.
Nhạc cụ đầu tiên được sử dụng bởi con người có lẽ là giọng nói. Giọng nói của con người có thể tạo ra nhiều loại âm thanh khác nhau. Thanh quản (hộp thoại) giống như một dụng cụ gió.
Người hyoid Neanderthal được biết đến lâu đời nhất với hình dạng con người hiện đại được tìm thấy vào năm 1983, chỉ ra rằng người Neanderthal có ngôn ngữ, bởi vì hyoid hỗ trợ hộp thoại trong cổ họng người. Nhiều khả năng các nhạc cụ nhịp điệu đầu tiên hoặc nhạc cụ gõ có liên quan đến việc vỗ tay, đá va vào nhau, hoặc những thứ khác hữu ích để giữ nhịp. Có những phát hiện của loại hình này có niên đại từ thời kỳ đồ đá. Một số trong số này rất mơ hồ, vì chúng có thể được sử dụng như một công cụ hoặc một nhạc cụ.
Một số kiến trúc thậm chí một số bức tranh với niên đại hàng ngàn năm tuổi vẫn có thể tồn tại, nhưng âm nhạc cũ không thể tồn tại cho đến khi mọi người học cách viết nó xuống. Cách duy nhất chúng ta có thể đoán về âm nhạc đầu tiên là nhìn vào những bức tranh rất cũ cho thấy người chơi nhạc cụ, hoặc bằng cách tìm chúng trong các cuộc khai quật khảo cổ (đào dưới lòng đất để tìm). Đoạn nhạc đầu tiên đã từng được viết và không bị mất đã được phát hiện trên một máy tính bảng viết bằng tiếng Hurrian, một ngôn ngữ được nói trong miền bắc Mesopotamia (Iraq ngày) từ khoảng năm 1500 trước công nguyên.
Một đoạn nhạc viết đầu tiên khác đã tồn tại là một vòng gọi là Sumer Is Icumen In. Nó được viết bởi một nhà sư vào khoảng năm 1250. Phần lớn âm nhạc trong thời Trung Cổ (khoảng 450-1420) là âm nhạc dân gian được chơi bởi những người lao động, khi họ đã làm làm việc mệt nhoài quanh năm và muốn hát hoặc nhảy để thư giãn và giải trí. Tuy nhiên, phần lớn âm nhạc được viết ra là dành cho nhà thờ Công giáo  Âm nhạc này được viết cho các nhà sư hát trong nhà thờ. Nó được gọi là Chant. Nghĩa là vào thời trung cô người ta thưởng thức âm nhạc theo hướng rất khác.
Trong thời kỳ Phục hưng (khoảng 1400-1550) âm nhạc đã trở nên phổ biến hơn, có nhiều bài nhạc và nhiều nhà soạn nhạc đã viết nhạc và đã được biểu diễn thậm chí còn duy trì cho đến hôm nay. Tên cho giai đoạn này (Renaissance) là một từ tiếng Pháp có nghĩa là “tái sinh”. Giai đoạn này được gọi là “tái sinh” bởi vì nhiều loại hình nghệ thuật và âm nhạc mới đã được tái sinh trong thời gian này.
Một số âm nhạc được viết để sử dụng trong các dịch vụ nhà thờ (nhạc thiêng) của nhà soạn nhạc người Ý Giovanni da Palestrina (1525-1594). Trong âm nhạc của Palestrina, nhiều ca sĩ hát cùng nhau (được gọi là ca đoàn). Ngoài ra còn có rất nhiều bài nhạc không được viết cho nhà thờ, chẳng hạn như nhạc dance và những bài hát tình yêu lãng mạn. Các nhạc cụ phổ biến trong thời kỳ Phục hưng bao gồm các viol (một nhạc cụ dây được chơi với một cây cung), lutes (một nhạc cụ có dây giống như một cây đàn guitar).
Thời kỳ Baroque âm nhạc bắt đầu được quan tâm nhiều hơn (Baroque là một kỷ nguyên văn hóa phương Tây, bắt đầu từ cuối thế kỷ 17 ở Rome). Lúc này nó được minh họa bằng sự kịch tính, sự hùng hồn. Sự phổ biến và thành công của phong cách Baroque được khuyến khích bởi Giáo hội Công giáo La Mã đã quyết định tại thời điểm của Hội đồng Trent rằng nghệ thuật nên truyền đạt các chủ đề tôn giáo trong sự tham gia trực tiếp và tình cảm. Từ baroque xuất phát từ danh từ tiếng Bồ Đào Nha cổ “barroco” nghĩa là một viên ngọc không thể đoán trước vì nó có hình dạng phức tạp. Do đó từ baroque chỉ đơn giản có nghĩa là một cái gì đó là “phức tạp”, với nhiều chi tiết, nên không có sự tham chiếu đến phong cách Baroque của thế kỷ XVIII và XVIII.
Trong âm nhạc phương Tây, thời kỳ cổ điển có nghĩa là âm nhạc từ khoảng năm 1750 đến năm 1825. Đó là thời điểm của các nhà soạn nhạc như Joseph Haydn, Wolfgang Amadeus Mozart và Ludwig van Beethoven. Các dàn nhạc trở nên lớn hơn, và các nhà soạn nhạc thường viết những bản nhạc dài hơn được gọi là bản giao hưởng có nhiều phần. Những bản nhạc giao hưởng mang lại cho người nghe một cảm giác buồn bã, yên tĩnh. Quan điểm của thời kỳ cổ điển, đó là âm nhạc phải đẹp.
Một loại nhạc quan trọng khác là đàn dây tứ tấu, đó là một bản nhạc được viết cho những loại nhạc cụ là violin, viola và violoncello. Giống như bản giao hưởng, nhạc tứ tấu dây có nhiều phần. Haydn, Mozart và Beethoven từng viết nhiều tứ tấu đàn dây nổi tiếng.
Đàn piano đã được phát minh trong thời gian này. Các nhà soạn nhạc thích đàn piano, bởi vì nó được sử dụng để chơi những bản nhạc nhẹ nhàng hơn.
Thế kỷ 19 được gọi là thời kỳ lãng mạn. Các nhà soạn nhạc đặc biệt quan tâm đến việc truyền đạt cảm xúc của họ qua âm nhạc. Một nhạc cụ quan trọng từ thời kỳ lãng mạn là piano. Một số nhà soạn nhạc như Frederic Chopin đã viết những phần cho piano nhẹ nhàng, cảm xúc của sự lặng lẽ. Thường thì âm nhạc mô tả một cảm giác hoặc kể một câu chuyện bằng âm thanh.
Từ khoảng năm 1900 trở đi được gọi là “thời kỳ hiện đại”. Nhiều nhà soạn nhạc thế kỷ 20 muốn sáng tác nhạc khác với âm nhạc cổ điển và lãng mạn. Các nhà soạn nhạc hiện đại đã tìm kiếm các ý tưởng mới, chẳng hạn như sử dụng các công cụ mới, các hình thức mới, âm thanh khác nhau hoặc các hòa âm khác nhau.
Kết luận
Âm nhạc là một sự kỳ diệu có ảnh hưởng lớn đến đời sống, nó có thể khiến cho tâm trạng của người nghe trở nên tốt hơn hoặc có thể khiến bản thân trở nên tồi tệ hơn. Tính đến này những nhà nghiên cứu cũng chưa từng kết luận được thời điểm chính xác âm nhạc chính thức bắt đầu từ thời gian nào. Sự phát triển của nó là một quá trình dần dần rồi đi sâu vào cuộc sống con người một cách tự nhiên.
Ngọc Anh
 Theo http://vanhocquenha.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Lá bồ đề – Truyện ngắn của Lại Văn Long 2 Tháng Ba, 2023 Tháng 5 – 2012, sau 22 năm thụ án chung thân về tội giết người, hắn được đặc...