Thứ Tư, 25 tháng 8, 2021
Dòng sông quê mẹ
1. Có giọt nắng ngủ quên triền sông cũ, và đã mấy mùa trôi, con
chưa về thăm lại bến sông xưa. Dòng Hàm Luông mỗi mùa gió chướng thổi tràn, nhấp
nhô hoa lục bình tim tím, và hoa bần rơi trắng. Dường như trong ký ức bất kỳ ai
sinh ra và lớn lên ở miền này, đều có bóng dáng một dòng sông và bóng dáng hàng
dừa đong đưa quả ngọt. Thèm một lần về bến sông rửa mặt, để nghe tiếng róc rách
vỗ về con nước, để thấy trong sự lớn lên của mình có vị ngọt phù sa. Ngót nghét
đã mười năm rồi phải không mẹ, từ buổi chiều mưa trên bến sông quê hôm đó, con
rời xa quê, rời xa mẹ. Thời trai trẻ, ai cũng khao khát được sải bàn chân mình
trên những miền đất lạ, được tự tìm tòi và khám phá cuộc sống với đầy ắp ước mơ
và khắc khoải trong lòng. Tự nhủ, đi rồi sẽ đến. Mười năm, mái hiên xưa nắng
chiều ngủ quên, dáng mẹ trên cánh đồng sớm hôm tần tảo. Mười năm phố thị, không
biết bình minh dậy lúc nào, không hình dung được ánh hoàng hôn mỗi chiều ra
sao. Không hẳn vì lọt thỏm giữa cốt thép bê tông hay những tòa nhà cao tầng, mà
vì thức khuya dậy muộn, vì vật lộn với manh áo, bát cơm, vì nhọc nhằn lòng mình
và những khát vọng cháy bỏng cho sự trưởng thành, đàng hoàng và thiệt thà.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét