Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2023
Lẽ nào bóng đã bỏ rơi ta
“Sáng ra mơ tận hồn vét cạn/ Sót vạt hơi sương đọng giữa
nhà/ Lẽ nào bóng đã bỏ rơi ta?”. Đến chiếc bóng cũng bỏ rơi mình thì con người
quả là quá cô đơn. Ngay cả trong chiêm bao mơ hồ gặp bóng người nhưng “Chưa kịp
nhìn nhau tên người chưa hỏi/ Đã khuất xanh dâu bãi mờ sương khói/ Người ở
phương nào ngày mai có tới?”. Nỗi cô đơn trong thơ 1-2-3 của Đỗ Quảng Hàn cũng
là nỗi buồn của kiếp người và khi thức nhận được nỗi cô đơn ấy con người soi lại
mình để sống đẹp hơn!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét