Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2023
Lẽ nào bóng đã bỏ rơi ta
“Sáng ra mơ tận hồn vét cạn/ Sót vạt hơi sương đọng giữa
nhà/ Lẽ nào bóng đã bỏ rơi ta?”. Đến chiếc bóng cũng bỏ rơi mình thì con người
quả là quá cô đơn. Ngay cả trong chiêm bao mơ hồ gặp bóng người nhưng “Chưa kịp
nhìn nhau tên người chưa hỏi/ Đã khuất xanh dâu bãi mờ sương khói/ Người ở
phương nào ngày mai có tới?”. Nỗi cô đơn trong thơ 1-2-3 của Đỗ Quảng Hàn cũng
là nỗi buồn của kiếp người và khi thức nhận được nỗi cô đơn ấy con người soi lại
mình để sống đẹp hơn!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhà thơ Hữu Thỉnh, bình dị và bát ngát 11 Tháng Năm, 2022 Chúng ta đã quá quen thuộc với thi ca và cuộc đời Hữu Thỉnh. Bạn văn chương ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét