Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2023
Tiểu luận Huỳnh Phan Anh: Hàn Mặc Tử
Tiểu luận Huỳnh Phan Anh:
Có lẽ không gì mâu thuẫn bằng chú giải một nhà thơ. Người
ta không thể làm công việc đó, dửng dưng với ám ảnh đeo đẳng của sự bất lực.
Hơn đâu hết trong các bộ môn, thơ mở ra đồng thời đóng lại trước
mọi nỗ lực soi sáng. Mọi lời chú giải trên thơ (cũng như trên mọi công trình
nghệ thuật?), mang ý nghĩa một sự diễn đạt, diễn đạt một vũ trụ tự nó hầu như
đã đầy đủ, không còn gì để nói thêm. Tác giả mặc nhiên không còn. Tác phẩm tự
nó biện minh hay ở đời. Không ai lên tiếng biện minh cho nó. Sáng tạo cũng là một
cách chết. Sáng tạo là chết đằng sau tác phẩm mình. Tác phẩm trở
thành một thực tại hàm hồ. Nó như một chiếc mặt nạ. Sau chiếc mặt nạ, lẩn
trốn một người. Nhưng nhìn vào nó, người ta không thấy một ai được xác định.
Tác phẩm là một sự giấu mặt đang lên tiếng gọi mời. Nó đòi hỏi
được đón nhận, nhìn vào đồng thời là một cản trở.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét