Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2023
Tiểu luận Huỳnh Phan Anh: Hàn Mặc Tử
Tiểu luận Huỳnh Phan Anh:
Có lẽ không gì mâu thuẫn bằng chú giải một nhà thơ. Người
ta không thể làm công việc đó, dửng dưng với ám ảnh đeo đẳng của sự bất lực.
Hơn đâu hết trong các bộ môn, thơ mở ra đồng thời đóng lại trước
mọi nỗ lực soi sáng. Mọi lời chú giải trên thơ (cũng như trên mọi công trình
nghệ thuật?), mang ý nghĩa một sự diễn đạt, diễn đạt một vũ trụ tự nó hầu như
đã đầy đủ, không còn gì để nói thêm. Tác giả mặc nhiên không còn. Tác phẩm tự
nó biện minh hay ở đời. Không ai lên tiếng biện minh cho nó. Sáng tạo cũng là một
cách chết. Sáng tạo là chết đằng sau tác phẩm mình. Tác phẩm trở
thành một thực tại hàm hồ. Nó như một chiếc mặt nạ. Sau chiếc mặt nạ, lẩn
trốn một người. Nhưng nhìn vào nó, người ta không thấy một ai được xác định.
Tác phẩm là một sự giấu mặt đang lên tiếng gọi mời. Nó đòi hỏi
được đón nhận, nhìn vào đồng thời là một cản trở.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không chỉ con đò mà còn là tiếng gọi
Không chỉ con đò mà còn là tiếng gọi… Nói đến làng quê Việt Nam là chúng ta nhắc đến những dòng sông, bến nước, con đò đã gắn bó từ xa xưa...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét