Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2023
Thằng Vũ
CHƯƠNG 1
Thấy Vũ hét lớn, dì nó lay nó tỉnh dậy. Vũ mở bừng mắt, ngơ
ngác nhìn chung quanh. Thì ra, lúc này mới có hai giờ trưa và con Thúy vẫn là
con Thúy, chưa biến thành con nhặng, chưa biến thành mụ phù thủy rừng rậm Phi
Châu. Vũ mỉm cười. Dì nó hỏi nằm mê thấy ma hay sao mà kêu ầm lên. Vũ chối dài.
Nó có mê gì đâu, mơ đấy chứ.
Vũ bỗng hối hận. Nó tưởng dọa dì nó một tí, ai ngờ ba nó về
to chuyện thế. Dầu sao, chiều mai Vũ mới về. Đằng nào cũng bị đòn. Vũ đâm liều.
Nó thương ba nó, thương dì nó, thương em nó, nhưng nó trót lỡ. Nấn ná thêm ngày
nữa có sao. Vả lại dì nó đánh nó ba bốn cái sào màn cơ mà. Ba nó có đánh nó, nó
sẽ đổ riệt cho bà cả Hồng vu nó vồ tiền khiến nó xấu hổ với bà Thụy, với con
Thúy nên nó phải ra đi. Vũ kiếm cớ vững chắc quá, nó vỗ vai thằng Côn:
Vũ cảm hứng đưa kèn lên thổi. Lũ trẻ con bu quanh nó thưởng
thức âm nhạc. Vũ chơi bài “Căn nhà êm ấm”. Bài này anh Phú, huynh trưởng hướng
đạo dậy nó. Anh Phú bảo tác giả “Căn nhà êm ấm” là một người Anh Cát Lợi, anh
Phú quên mất tên. Chỉ biết ông ta là một ông lão hành khuất nghèo khổ, gia đình
không có, họ hàng cũng không. Ông ta ngày đi ăn mày, đêm về ngủ gậm cầu xó chợ.
Ông ta mơ ước một căn nhà êm ấm, có ánh lửa, có tiếng trẻ nô đùa để quên cuộc đời
hành khất nằm vỉa hè hết một kiếp người dưới tuyết lạnh mùa đông. Nỗi mơ ước của
ông lão hành khất thấm nhập vào tâm hồn ông thành bài hát. Rồi ông hát bài này
trước cửa từng nhà thay vì “con lạy ông, lạy bà, lạy cô, lạy cậu hãy bố thí cho
con miếng cơm bát gạo …” Dân Anh Cát Lợi nghe bài này cảm động, khóc sướt mướt.
Giữa khi mọi người đứng ngồi không yên ấy thì trên giòng sông
Trà Lý, xuôi về mạn dưới, Vũ “hiệp sĩ” đang gạ anh em thằng Vũ sún:
- Bác cho cháu ít táo tầu nữa bác nhé!
Côn và Vọng cũng muốn khóc. Mắt chúng nó mong lên sự thương
nhớ. Tuy còn hai tuần lễ nữa mới nghỉ hè, mới xa mái trường. Nhưng chúng nó đã
mơ hồ thấy những gian lớp đóng kín mít suốt ba tháng. Sân trường cỏ mọc đầy. Vắng
vẻ. Mùa thu nhuộm đỏ lá vàng và gió thổi lìa khỏi cây. Cảnh đìu hiu ấy chẳng
còn bao lâu nữa sẽ đến. Chúng nó sẽ xa thầy, xa bạn, tản mạn về đồng quê hóng
mát. Chúng nó sẽ tương tư tiếng phấn khô viết ken két trên bảng đen. Chúng nó sẽ
thèm những ngọn roi vụt quắn đít và sẽ ao ước chóng được nghe thầy mắng mỏ.
- Tiên sư thằng lái buôn!
Côn bỗng lây cái thú giang hồ của Vũ, nỗi buồn của nó chui đâu mất. Nó đập vai Vũ:
Vũ nghẹt thở. Nó cáu tiết với cái cốc quất mạnh xuống nền gạch
rồi lủi thủi bước ra ngoài. Con Thúy cười rúc rích. Tiếng cười chạy theo chế nhạo
Vũ. Nó nhặt viên đá ném bốp vào thân cây bàng. Chưa hả giận, Vũ đá con chó tha
thẩn ở vỉa hè một cú móc. Con chó kêu ăng ẳng. Tạt qua nhà ông Đốc, nhìn trước
nhìn sau, nó đáp một hòn gạch trúng cánh cổng sắt đánh rầm một cái. Rồi nó co
giò “chẩu”.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét