Sắc tố của hư cấu
Trong tất cả thể loại viết về văn cũng như thơ hay kịch
đều dựng trong đó một chất liệu hư ảo, nghĩa là nghĩ ra như thật. Đó là hư
cấu / fiction. Hư cấu là ‘làm đẹp’, giả trang câu chuyện –A fiction is a
made-up story. Đây là một minh định rõ ràng bao bọc vô số những gì thích nghi
hoàn cảnh, phong thổ của văn chương (territory of literature). Hư cấu là cái tự
chế không thật (homemade lies) chúng ta cho đó là một sự bảo vệ ở chính chúng
ta để gây ra chú ý; thực ra nó có một cái gì tùy tiện hay tự ý pha chất bỡn cợt
mà chúng ta thường bắt gặp hoặc nghe qua như một sự khôn khéo lịch sự (polite)
hoặc đó là hình thức không mấy tế nhị (impolite) khi dụng văn. Chính cái sự sơ
hở đó mà làm mất ‘phong vị’ của người viết văn chớ chưa nói ảnh hưởng đến tác
nhân hay tác phẩm. Thí dụ: Thánh kinh (có thể) là hư cấu, bởi; nó có tính chất
trang điểm câu chuyện như có thực, như chứng tích; đôi khi có ít xít cho nhiều.
Đây không có nghĩa cho rằng sự cần thiết đó thiếu đi sự thật, hoặc không có
nghĩa cho Thánh kinh không chứa trong đó thực chất của nó mà pha chế vào cho
thêm phần sống động. Vậy cho nên chi tương quan giữa thực / fact và hư
cấu / fiction là không có nghĩa đơn giản như người ta có thể nghĩ tới, và;
cũng từ đó nó được xem là quan trọng trong một nhận thức hiểu biết về hư cấu
–and; since it is very important to an understanding of fiction, nó cần phải
chú ý tới một vài thận trọng khác –it must be considered with some care mới làm
nên chuyện.
Thực và giả (hư-cấu/made-up) là thói quen xưa cũ. Hai chữ này
bắt nguồn qua những từ ngữ La-tinh (Latin).Thực đến từ chữ facere nguyên
nghĩa của nó là tạo ra hay làm nên / to make or to do. Hư đến từ chữ fingere nguyên
nghĩa của nó là tạo ra hay nặn thành / to make or shape. Dựng vào đó
một sự giản dị, mộc mạc dễ hiểu là vừa đủ cho cách dụng văn qua từng con chữ diễn
đạt. Đôi khi người viết không nghĩ tới điều này mà nặn con chữ cho thành văn
hay chữ tốt hay đẽo gọt cho câu chuyện thêm phàn súc tích; cái sự này không cần
thiết để chất đầy với một âm hưởng chứng tỏ hoặc không đồng ý (để chứng tỏ).
Nhưng; cái vận may nằm trong thế giới của con chữ. Thực ở đây là thực chất cho
việc làm nên hư cấu. Với tư nghị khả thi ‘thực/fact’ là một hợp thông những gì
trụ cột của từ ngữ và lời nói, nó giao thoa vào nhau trong ngữ ngôn của hiện
thực/ reality và xác thực / truth khác với thực/ fact của
hư cấu. Mặc khác; nó được biết tới trong cái phép tắc diễn giải ở cái dạng thức
ấm ớ hội tề chưa thực sự rõ ràng để dẫn chứng vai trò từ nhân vật chính đến
nhân vật phụ trong câu chuyện được viết ra, bởi; hư cấu là lối diễn tả phóng đại
đi từ hư đến thực trong cái gọi là không thực tế / unreality và đưa tới
cái sự giả tạo / falsehood nhiều hơn thực. Nếu chúng ta đi sâu vào vấn
đề thời chúng ta có thể thấy sự tương quan của thực tế / fact và hư cấu /
fiction với những gì thực / the real và những gì đúng thật sự /
the true; sự cố đó không đúng những gì hiện ra trên bề mặt của nó. Thực vẫn
là tư liệu sản xuất cho chúng ta một thứ văn chương hoàn toàn, một ‘sự thể đã
làm xong’ – fact still means of production for us quite literally ‘a thing
done’. Nhưng nhớ cho hư cấu không có mất mát cái nghĩa của nó, của sự thể đã tạo
ra –Remember; fiction has never lost its meaning of ‘a thing made’. Nhưng; sự
thể đã xong thời cái đó không hiện hữu mỗi khi đã hoàn tất –But; a thing done
has no real existence once it has been done. Mà phải thừa nhận hư cấu là giả tưởng,
pha chế để thành thực mà thôi. Tha thiết của hư cấu là phản ảnh sự thật dựng
nên trong hư cấu; có khi dụng văn là cốt yếu của hư cấu mà quên diễn tả hiện thực
trong hư cấu. Vấp phải là chuyện thường tình trong hư cấu; ngược lại làm cho
chuyện đi từ đầu tới đuôi không còn là ‘thực tế của hư cấu’. Ngay cả tiểu thuyết
100 % lả giả tưởng, nếu đem ra luận đề thì vô hình chung pha vào đó một chất lỏng
(fluid) của giả dối làm mất chứng cứ cục bộ (concrete evidence) của tiểu thuyết
hay truyện ngắn. Hư cấu nói dễ nhưng dựng nên không phải dễ như người ta đã từng
nghĩ, nếu nhà văn, thơ vận dụng ‘con chữ’ một cách tinh tế biến hư thành thực
và ngược lại thời chuyện hư cấu có tầm nhìn khác biệt hơn. Thế nhưng; chúng ta
có thể thấy được ở đây một sự khác lạ giữa thực và hư cấu một cách sáng tỏ, nếu
chúng ta chú tâm tới một nơi chốn mà ở đây cả hai cùng đến một lúc: nơi chốn ấy
chúng ta gọi là lịch sử. Từ ngữ lịch sử ở tự nó che lấp một ý nghĩa nghi ngờ. Dạng
hư cấu luôn luôn ẩn tàng, lấy chứng cớ để làm nên ‘lịch sử’ và coi đó như một
xuất phát có căn cứ. Do đó; văn nhân tạo một thứ lịch sử mơ hồ, lấy thời gian
làm điểm tựa, đặc nhân vật vào sự kiện, vào hoàn cảnh thời sự đã xẫy ra. Nặn ra
chứng tích để có ý nêu lên tính lịch sử, cách đó là làm trái lý lẽ của hư cấu,
bởi văn chương thuộc hình thức hư cấu đòi hỏi dựng chuyện là phản ảnh chớ không
đòi hỏi dữ kiện để dựng chuyện; nếu thế thì đó là chuyện kể hay ký sự không còn
là truyện. Rất nhiều nhà văn hiện nay đi theo nếp cũ. Thực; nó nằm trong qui định
sống còn để trở nên hư cấu –Fact; in order to survive, must become fiction.
Trong cách nhìn ở đây; hư cấu là không đối lập của sự thật, nhưng; nó là một bổ
sung, một hậu cần cho thêm đầy đủ. Một số nhà văn viết theo dạng tự khởi
(spontaneous) hơn là diễn trình cho một chuẩn bị hành văn mà quên đi những gì cần
thiết phải diễn tả cho thành thực; vì vậy mà kéo dài câu chuyện ra nhiều ngã rẻ
khác nhau, nó phát sinh ra nhiều thứ loại khác nhau trong từng nhân vật, làm mất
tính hành động của con người trong sự thật của đời sống con người. Nhưng; trong
sự kiện này, điều duy nhất để thực hiện về hư cấu là phản ảnh sống thực. Bởi;
chúng ta chẳng phải mang sang những gì cho hư cấu, những gì làm cho khác lạ từ
trong ghi nhận thuộc lịch sử hoặc cho đó là dữ liệu (mere data) làm nên. Chúng
ta nghĩ về những gì đã dựng nên trong hư cấu với bộ mặt được trang điểm mới hơn
và cũng từ chỗ đó nó trợ một cách đầy đủ cho việc phát thảo về hư cấu được trọn
vẹn, chu đáo. Chính vì vậy mà sự thật rạn nứt nằm trong cách thức cả quyết và
lý giải của người viết; đó là công việc của người làm văn về hư cấu; dẫu là gì
đi nữa có huỵch toẹt hay úp mở là có từ cái nhìn rộng lớn nơi văn nhân hay nữ
nhân để chọn lựa cho tác phẩm của mình muốn dựng nên. Cho dù chuyện có thực
(true story) nhưng đã dựng nên vẫn có ít nhiều hư cấu trong cách diễn trình của
nó huống là lịch sử dẫn chứng(!).
Trong cuộc đời không những là bi kịch mà còn là hài kịch,
cũng không còn là tình tự mà còn là châm biến, dèm pha. Cái sự đó gọi là bối cảnh
của cảm xúc -a sequence of sensation- từ hành động hay tư tưởng mà ngay cả những
gì chúng ta muốn thuần hóa trong ngôn ngữ. Thành ra trong mọi lúc, trong mọi
khi hay bất cứ nơi đâu chúng ta nói một chữ về sự hiện hữu nơi chúng ta, thời tất
chúng ta đã giành được sự chiếm cứ trong tiến trình vửa lãnh hội vừa nhận thức
để thực hiện một cấu trúc cho hư cấu. Hư cấu không những viết thành văn hay diễn
tả thành thơ mà được coi như một thứ nghệ thuật, một phát tiết cực cao cho
phương cách hợp khí hậu của văn chương. Viết về hư cấu truyện là gợi lại một
hành trình đã qua được sống lại trong hiện tại ‘như thật’ một cách đầy đủ dưới
ngọn bút riêng tư, nghĩa là không vin vào đó để pha chế từ cá ra nước mắm. Bởi
vì vậy trong những gì gọi là cuộc đời không phải dễ dàng, thư thả như mình
nghĩ, nó cam go để thực hiện một hư cấu sống thực là cả một trải nghiệm giữa cuộc
đời đang sống mới mong thành tựu. Đã có hằng ngàn truyện dài, truyện ngắn xưa
nay, chưa có chuyện hay truyện nào thuộc hư cấu mà sống thực hay để đời; rất
ít, chỉ còn lại ở đó của Tự Lực Văn Đoàn hay trước sau thời ‘trăm hoa đua nở’
là có thứ hư cấu phản ảnh đích thực. Ngày nay hư cấu đã trở thành phi hư cấu một
cách tồi tệ. Chủ quan mà nói: văn chương dành cho ta một sự ‘vượt thoát’
–Literature offer us an ‘escape’. Đúng vậy; bởi nó có từ trong cuộc đời là một
hiện hữu cả quyết, một sự bung phá để sống còn, phải vương mình ra khỏi vũng lầy
của cố cựu thời mới gọi là vượt thoát; ngược lại cung cấp cho ta phương tiện mới
để giúp chúng ta hành sự. Điều chắc chắn là không trở lại ‘đường xưa lối cũ’
như đã bao lần lập lại giữa thời đại này. Làm văn là hiểu nghĩa lý cuộc đời, nó
giúp ta nhận thức thấu triệt để làm nên hư cấu. Chúng ta thừa nhận khiá cạnh,
tánh khí của chính chúng ta và tình cảnh của chúng ta trong nhiều viễn cảnh của
hư cấu và chúng ta cũng thấy được lý tưởng của nó và nhìn nhận một hiện hữu cao
độ. Cả hai có thể và không có thể; cái đó có lợi ích trong chính nó và một kinh
nghiệm lớn ở nơi người viết. Nói cho ngay; cái hay ho hư cấu đưa tới cho chúng
ta những gì chất chứa đầy phức tạp; gọi phức tạp, bởi; trong đó có đôi khi giống
ngoài đời và có đôi khi khác đời thường. Thế nhưng đem ra phê bình hay bình luận
cho một tiểu thuyết hay truyện ngắn cứ một mặt cho là hợp lý, thích nghi. Phê
bình hay nhận định ‘ba phải’ chẳng nói lên sắc tố hay đặc thù của hư cấu. Qua
kinh nghiệm về hư cấu thế nào rồi cũng hài hòa giữa vui thích và cảm thông. Sở
dĩ như vậy vì trong đó nó có hai thứ bất khả phân ly (inseparable) của thực và
hư trong khi đọc những gì về hư cấu, là thứ hư-cấu (made-up) có chứng cớ. Hư cấu
trở nên ‘hình dung từ’ là vậy.
VAI TRÒ
Ở đây không những chỉ phân tích mà còn thừa nhận cho việc dựng
chuyện trong hư cấu, chú ý vào vai trò trong hư cấu có thực sự là ‘vai chính’ để
dựng thành truyện theo dạng hư cấu hay coi đó là phương tiện để lý luận theo
chiều hướng khác không có mục đích. Thực ra trong hư cấu cứ khăng khăng cho bằng
được cái gọi là ‘hiện thực’. Hư cấu là giả tưởng chỉ làm đẹp nó ra. Không có
vai trò nào trong sách hư cấu là nhân vật sống thực cả. –No character in a book
is real person; mà coi nó giống như mà thôi và chính nó cũng không
giống như người ta. Trong thực tế hư cấu kể cả tiểu thuyết (truyện dài)
hay truyện ngắn, người viết cố gắng nhấn mạnh nhân vật cuộc đời giống như trong
truyện qua vai trò của họ dựng nên. Đó là tư tưởng chủ quan, làm gì có chuyện
giả mà thành thật. Tâm lý hư cấu đôi khi xa vời thực tế, dẫu có diễn tả ngàn
phương kế khác nhau; tâm lý đó chỉ dành cho hư cấu, chớ ít khi hợp nhất với đời,
có chăng là có cho những người ‘lỡ bước sang ngang’ mà thôi; đó là tâm lý yếm
thế giữa lòng cuộc đời. Hư cấu là văn chương sáng tạo, một vượt thoát vô biên để
làm mới cuộc đời. Hư cấu không thể dựng chuyện xưa tích cũ để làm nền móng,
không thể ngồi khâu vá những chiếc áo mục nát, vốn không để lại một giá trị tối
thiểu. Hư cấu dựng cái mới của tư duy. Tiểu thuyết gia hay tác giả truyện ngắn
chỉ là con người dự phóng trước thời cuộc; không thực tế mà cố tạo vào đó một
nhân vật thời thượng (vogue character) hay vẽ lên đó một cuộc đời đương đại
(contemporary life).Quả vậy; nhà văn ‘gồng’ để vẽ cho người đọc một cái nhìn mới
lạ trong trào lưu của hư cấu (the movement of fiction) và nói lên sự lợi ích
trong vai trò cho nghĩa cử riêng mình mà thôi –an interest in character for its
own sake. Dù chi đi nữa yêu cầu của hư cấu là phản ảnh đời thường một cách sống
thực; biết rằng đã gọi là hư nhưng phải thực chất của ‘made up’ mới
làm nên việc.
Thông thường triễn khai ý tưởng thêm phần sáng sủa và tạo vào
đó một khung cảnh mới hơn đời thường là phép tác chuyển động tự khởi của hư cấu
cho một phát tiết hiện thực của văn chương hư cấu và làm sống dậy như có thực;
biết rằng hư cấu là giả tưởng nhưng nhờ vai trò của từng nhân vật (character)
mà biến hư cấu thành thực là nương vào những gì chúng ta cần phải học hỏi về
phương thức của tâm lý học và xã hội học, vì vậy; hiện thực của người viết là
cung cấp cho chúng ta lời hướng dẫn đến những gì nơi con người, một con người tự
nhiên (human nature) một sự tự nhiên đúng nghĩa, đấy là thực, không cần phải
hoa mỹ mới nói lên con người hay nhân vật. Vai trò nhận biết nó đến trong một
nhận thức sâu sắc, được gọi là sắc tố của hư cấu (element of fiction) mới dựng
vào đó một hư cấu sống thực hơn bao giờ.
Động cơ thúc đẩy của vai trò là ở chỗ biết vận dụng trí năng,
một việc làm của lương tâm và nhận thức –The motivation of characters; the
workings of conscience and consciousness thời tất nó đưa vào đó tiêu điểm của hầu
hết tiểu thuyết hay truyện ngắn. Có lẽ; gần như đó là chiều hướng cao độ trong
việc hướng dẫn ở đây, là cần có sự phát triễn hay dàn trải về một thứ kỹ thuật
ý thức, xuyên qua những gì mà người viết hướng tới cho chúng ta một sự diễn giải
về tiến trình sinh lý và một sự khao khát bừng lên từ tiềm thức vốn thường trực
trong trí của mỗi con người. Tâm sinh lý đó là nồng cốt để dựng truyện. Trong
hiện thực vai trò của hư cấu là giống như đại diện tầng lớp trong xã hội hoặc
có thể thừa nhận thể cách những gì thuộc khoa tâm lý học để phân tích hay lý giải
những gì ờ đây hay ở đó một sự rắc rối (complex) hoặc cho đó là hội chứng
(syndrome) hoặc có thể gây ra từ xáo trộn xã hội và vô số tâm lý khác đưa tới dồn
dập. Trong khiá cạnh hình tượng hư cấu vai trò đó gần giống như nói đến vị trí
thuộc về tâm lý. Vai trò trong hiện thực của tiểu thuyết hay truyện ngắn nó chứa
ở đó một ý nghĩa đầy đủ như minh họa của những gì thuộc ý tưởng tâm lý hoặc là
thái độ, dáng dấp, tư thế nhân vật. Người đọc phải thấy và nhìn nhận qua từng
vai trò nói lên cái gì trong đó, mang tính chất cá biệt hay tính đặc thù của
nhân vật. Thí dụ: Phê bình hay nhận định tác phẩm của tác giả, người ta chú ý tới
nhân vật như một tâm lý, qua từng khiá cạnh của nhân vật trong truyện như chứng
cớ, đó là nhận thức đi sâu vấn đề trong truyện hư cấu. Đặc biệt tiểu thuyết hay
trường thiên tiểu thuyết đều bao hàm trong đó vai trò của từng nhân vật, mỗi
nhân vật là một phản ảnh tâm sinh lý đời thường và tạo vào đó lý tưởng của nhân
vật, nhưng; ngặt thay tác giả tiểu thuyết nhắm hướng phát huy tư tưởng hơn là
đưa tới một lý thuyết chính đáng. Đẩy nhân vật vào góc cạnh ‘vô tưởng’ quên đi
phía sau của nhân vật đã thể hiện những gì lợi ích hay xấu xa, bởi; trong nhân
vật tác giả không đặc nặng vấn đề mà đưa nhân vật vào trạng thái bi thảm hơn là
phản ảnh hoàn cảnh xã hội. Phê bình gia có thể nhận ra được những trang viết
khúc chiết đó mà không nói ra lời, có thể cả nể với tác giả hay vì quá thân
quen mà chỉ tổng quát cho vừa lòng nhau, thêm thắt ‘hoa lá cành’ làm mất tính độc
sáng của tác phẩm. Thành ra viết truyện thuộc về hư cấu nó đòi hỏi một diễn
trình thực hư mà sống thực là đúng cung cách thời thượng; vừa sáng tạo vừa mới
lạ hơn hẳn xưa nay như đã từng dựng truyện hư cấu.
Ý NGHĨA
Thường đưa câu hỏi nhiều hơn là không. Mỗi khi chúng ta nói về
câu chuyện trong truyện sau những lần suy tư về nó, chúng ta nói về ý nghĩa của
nó sau kinh nghiệm của chúng ta. Chủ đề gì của tác phẩm này? Đó là câu hỏi thường
tình khi cầm trên tay một tác phẩm văn hay thơ hay những truyện khác. Chủ đề đó
nằm chình ình trên mặt bià của tác phẩm, nhưng; liệu có đi sát vấn đề trong
truyện hay chỉ là chủ đề gợi hình dưới mắt người đọc. Chúng ta không phải nhìn
vào tác phẩm một cách trân trọng, chúng ta cũng không nhìn qua loa mà nhìn nó
qua kinh nghiệm của tác giả đứng tên. Chúng ta khám phá những gì ở tự nó làm
ra, khám phá chủ đề muốn nói hoặc ý nghĩa trong tác phẩm mà tác giả bỏ vào
trong tác phẩm, điều đó có dính dáng đến chúng ta trong sự nối liền giữa tác phẩm
và thế giới bên ngoài. Nối liền ở đây là ý nghĩa –these connections are the
meaning. Vấn đề lớn lao cho sự lợi ích và thích thú, thời cái sự ấy mới hiệu lực
đến chất liệu của chủ đề mà tác giả là người khám phá những gì trong tác phẩm;
nó có một mối tương quan giữa tác giả và người đọc là cần thiết, là hàm ý bởi
câu chuyện ở chính nó. Truyện đó là câu chuyện hay dễ hiểu, rõ ràng hoặc đáng đọc?
Cụ thể câu chuyện luôn luôn tạo nên riêng biệt, luôn luôn có một trường hợp đặc
biệt để dẫn đưa câu chuyện sống thực như những gì ở ngoài đời. Tựa đề của tác
phẩm đưa tới những trường hợp đặc biệt thuộc về dữ kiện là cốt mang lại một ý
nghĩa hợp lý, mặc khác diện mạo của tác phẩm không bị lu mờ trước mắt nhìn của
người đọc, nói chung nó nằm trong sự đồng ý qua ngữ ngôn và trong tiết điệu diễn
từ của từng con chữ, nó có những liên quan trong đời với những nhận thức có từ
bên ngoài, đem lại nhiều ý nghĩa khác nhau và làm cho tác phẩm có một giá trị
riêng biệt. Nghĩa lý có nghĩa là hợp lý trên lý thuyết của nó. Thường thường
câu chuyện hiện thực có thể coi đó là khiá cạnh của cuộc đời và giúp cho ta
sáng tỏ câu chuyện qua nghĩa lý của nó; kinh nghiệm đó có thể làm nên một hiện
thực có ý nghĩa và giải tỏa những đối kháng hay những gì rắc rối, phức tạp lẫn
lộn trong truyện là do những gì thuộc hư cấu mà tác giả muốn nói đến. Cái đó là
hình tượng hư cấu / allegorical fiction. Hư cấu phát sinh ra cái nghĩa của nó
trong muôn ngàn vạn thứ –Fiction generates its meaning in innumerable ways. Ý
nghĩa của hư cấu phải dứt điểm là thấy được bên trong của phạm vi liên quan cảm
xúc, chiếu thẳng tới một ấn tượng của kinh nghiệm hoặc nhìn tới lý tưởng của cuộc
đời đang sống. Đó là thực chất trong hư cấu mà tác giả muốn nói tới và chỉ có độc
giả tìm thấy cái đích thực đó trong hư cấu.
KẾT
Vậy cho nên chi viết truyện hư cấu trong truyện dài hay ngắn
qua vai trò nhân vật là cốt cán cho việc dựng chuyện mang tính người giữa
thời đại đang sống; một sự kiện hiện thực, không pha chế, đặc điều để nâng giá
trị của truyện. Tư duy đó vô bổ vì đã đánh rơi một ý nghĩa quan trọng: diễn từ
qua một văn phong mờ ảo, mất đầu, mất đuôi hay xuất hiện ngổn ngang làm cho ý
nghĩa không có nghĩa lý chính đáng. Nói cho trọn tình văn chương hư cấu, gần
như mang màu sắc của hình dung từ để dựng cho thành sự thật. Dưới khía cạnh
nào, văn chương hư cấu không đòi chải chuốt, xức dầu thêm sức mà đòi phản ảnh ở
nhân vật một cách sống động. Thí dụ: vóc dáng của Chí Phèo đã nói trọn ý nghĩa
của nó, không cần phải diễn tả hay thêm mắm, thêm muối, bởi; tác giả đã pha chế
vừa đủ ăn. Cho nên chi vai trò và ý nghĩa là đại diện mặt trận văn chương đương
đại cho một tổng thể bao hàm trọn ý, trọn tình. Ai viết truyện hư cấu cũng được
cả, chớ chẳng phải dành cho người viết truyện mới là nhà văn. Hai cái khác biệt
của nhà văn: nhuệ khí phát tiết ở tuổi ban đầu là một sự bung phá đúng nghĩa,
nhưng; đến tuổi vàng thì ý thức viết khác hơn xưa, bởi; trong cái bộc phát đó
có cái ‘bốc đồng’ vô căn cứ, hứng tới đâu viết tới đó, không có luận đề, hay chủ
đề như bản văn đưa ra.Truyện được đề cập là ở cái ‘à la mode’ đúng thời điểm…Nhà
văn ở tuôi chín mùi tự thân nhìn lại là một ngổn ngang gò đống. Để đời không có
nghĩa là ‘best seller’ mà để lại một chân lý vĩnh cửu có ý nghĩa hơn cả chủ đề.
Chủ đề chỉ là gợi hình tợ như bún bò Huế chêm thêm nước màu cho đẹp mặt nồi
niêu soong chảo; bất quá chỉ là bún bò:bún bò Quảng, bún bò Saigòn hay bún bò
Los Angeles chớ chẳng phải bún bò gốc, cái đó gọi là bún bò ‘made-up’ chớ không
thể để tiếng đời là vậy.
30/10/2020
Võ Công Liêm
Theo https://vietvanmoi.fr/

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét