Lúc ấy là đầu mùa đông. Bước xuống sân bay Liên Khương, cùng
với không khí se lạnh và đầy hương gió núi, đập vào mắt tôi đầu tiên bao giờ
cũng là thảm dã quỳ rực lên trong nắng. Dọc đường từ sân bay về thành phố Đà Lạt
những vạt dã quỳ cứ hồn nhiên khoe sắc mặc cho bụi cuốn lên phủ đỏ
hai bên đường… Đi đã nhiều nơi, chiêm ngưỡng nhiều loài hoa nhưng với tôi, chưa
có loài hoa dại nào mang trong hình dáng mình vẻ trái ngược nhau đến thế: cây cứng
cỏi thoáng những chiếc gai nhọn, kết thành từng vạt rậm rạp nhưng vẫn mềm mại uốn
mình theo từng cơn gió lộng cao nguyên, trong nắng sớm mai hay trong buổi hoàng
hôn màu vàng rực rỡ buộc người thờ ơ nhất đi qua cũng phải ngắm nhìn nhưng từng
bông hoa vẫn e ấp này cánh này nhị, duyên dáng nổi bật trên nền lá xanh ngăn ngắt…
Dã quỳ giống như một thiếu phụ từng trải mà vẫn vô cùng quyến rũ vì tâm hồn
thanh sạch và tình yêu nồng nàn thơ trẻ… dù không phải ai đến với nàng cũng hiểu
và yêu nàng vì điều đó…
Năm nay lên Đà Lạt khi mùa dã quỳ đã qua mà trời
đêm vẫn vừa đủ lạnh cho những đôi lứa đi bên nhau nép sát vào nhau… Không có dã
quỳ dường như Đà Lạt xa lạ hơn, tôi như cô đơn hơn khi ngồi cà phê một mình nơi
quán nhỏ đầu con dốc dài đi xuống thung lũng mờ sương vắng những đốm
vàng ấm áp… Vào mùa này dã quỳ chỉ có ở một nơi xa lắm… Đã lâu rồi, hình như
cũng vào một buổi tối se lạnh như thế này, có người đã hẹn sẽ cùng tôi lên Ba
Vì ngắm dã quỳ nở vào mùa hè chứ không phải vào đầu đông như ở Đà Lạt… Nhưng rồi
với tôi, lời hẹn ấy mãi mãi chỉ là hẹn ước…
Ở Đà Lạt thú nhất là ngồi quán cà phê.
Quán cà phê ở đây có thể gặp trên mọi đường phố,
là ngôi nhà lầu đồ sộ ven đường hay là sân vườn ngôi biệt thự nằm sâu trong con
đường nhỏ quanh co. Lớn hay nhỏ, sang trọng hay bình dân, phong cách trang trí
thể hiện cá tính nghệ sĩ hay đậm nét trẻ trung sinh viên… những quán cà phê như
vậy là nơi ta có thể ngồi vào bất cứ thời điểm nào trong ngày, một mình, từng
đôi hay cùng bạn bè, bên ly cà phê thơm nồng, ly trà gừng thơm dịu mà ngắm nhìn
những thiếu nữ tóc buông dài, áo len màu tím, màu xanh khoác ngoài áo dài trắng,
ôm cặp sách thong thả đến trường mỗi buổi sớm mai hay trở về nhà vào mỗi hoàng
hôn.
Khi tôi bước vào, nơi góc quán có một nhóm người đang trò
chuyện vui vẻ. Có vẻ như câu chuyện xoay quanh văn chương thơ phú. Vốn là khách
quen, tôi lẳng lặng đến chiếc bàn nhỏ “của mình” sát ô cửa sổ rồi ngồi xuống và
giở tờ tạp chí ra đọc. Vài gương mặt tò mò ngoái nhìn (ở Đà Lạt phụ nữ ngồi cà
phê một mình là điều hơi lạ?). Đón ly cà phê từ tay cô bé phục vụ, chưa kịp đặt
xuống bàn bỗng giật mình bởi một giọng nói hồi hộp: H. phải
không, sao em lại ở đây…?
Phút chốc ngạc nhiên nhưng tôi nhận ngay ra anh.
Ngày ấy, tôi và anh cùng học với nhau chỉ một năm cuối cùng của
trường trung học. Khi tôi vừa kịp quen với thành phố phương Nam ấm áp
và sôi động thì anh đã cùng gia đình ra đi, đến một nơi cách xa nửa vòng trái đất.
Nhiều năm sau tình cờ công việc làm chúng tôi biết nhau, rồi liên lạc thường
xuyên hơn khi nhận ra là “đồng môn” thủa nào. Biết bao lần anh mail cho tôi,
nói đủ thứ chuyện nhưng chưa một lần anh nói đến chuyện về quê, thậm chí cả khi
tôi “rủ rê”: về chơi đi, bạn bè gặp nhau vẫn nhắc anh luôn đấy… Anh vẫn im
lặng và lảng sang chuyện khác. Vì sao, tôi cũng không biết nữa… Thời gian sau
này khi công việc đã kết thúc, tôi và anh ít liên lạc với nhau hơn. Công việc mới
lại đến và cuốn tôi đi, trong nhịp sống bận rộn những mối liên hệ qua NET tưởng
như bền chặt bỗng hóa mỏng manh, rồi thường mất hút tưởng như chưa từng bao giờ
tồn tại…
Giây phút đầu tiên nói chuyện với nhau, cả tôi và anh đều
không tránh khỏi ngỡ ngàng. Tôi, vì chưa quen với giọng nói hơi “cứng” của một
người đã lâu ít dùng tiếng Việt. Còn anh, hơi ngạc nhiên với một chút gì như là
trách cứ: đã ba mươi năm mà em vẫn không nói tiếng Sài Gòn được ư?!
Nhưng chính câu hỏi này đã làm chúng tôi bật cười vui vẻ. Hồi
đó, anh và tôi thường “cạnh tranh” với nhau trong tất cả các môn học.
Anh rất giòi ngoại ngữ vì là “dân trường Tây” từ nhỏ nên thường vượt qua tôi về
môn này. Mặc dù cả hai đều học hành rất “tài tử” chứ không phải là
kiểu người chuyên cần chăm chỉ, lại cùng hay làm thơ viết văn… nghiệp dư báo tường
nhưng anh luôn tỏ thái độ không thích tôi, chỉ vì giọng nói “rặt Bắc kỳ” của
tôi! Có lần anh nhái giọng chọc quê một cách đầy ác ý, làm tôi tức đến phát
khóc khi tôi nói một điều gì đó bằng giọng Bắc mà bạn bè không hiểu… Từ đó trước
mặt anh tôi bỗng e dè ít nói hơn, nhưng nếu nói thì cố ý dùng toàn tiếng “Hà Nội
chuẩn” để chọc tức anh, dù tôi đã có thể nói giọng Nam bộ một cách dễ
dàng. Vài lần như vậy dường như cũng đủ để anh hiểu sự bướng bỉnh của tôi và sự… vô
lý của mình nên lúc ra đi, qua người bạn thân anh gửi đến tôi lời chào tạm biệt “cô
nhỏ Bắc kỳ dễ…ghét”.
Bao năm trôi qua nhưng dường như anh không thay đổi mấy… Anh
cũng nhận xét về tôi như vậy. Có lẽ mối liên hệ từ mấy năm trước đây đã mang lại
cho chúng tôi cảm giác đó? Được biết anh về Sài Gòn để lo thủ tục
cho một dự án đầu tư về công nghệ thông tin. Công việc tạm ổn, trước khi quay về
bên đó anh lên Đà Lạt nghỉ ngơi mấy bữa, cũng để gặp gỡ một số bạn bè bàn việc
sẽ triển khai một dự án khác trên này. Anh nói, gần một tháng ở Sài Gòn nhưng
anh không thể liên lạc với tôi vì e-mail cũ tôi đã không còn sử dụng. Qua vài
người bạn anh biết tôi đã có một công việc mới, hình như cũng đi công tác thường
xuyên và ít ở Sài Gòn…
Hỏi thăm nhau về gia đình, anh hóm hỉnh Sao, con gái em có nói giọng Bắc kỳ như em không? Dạ không, nó nói rặt giọng Sài Gòn anh ơi. Còn con trai anh thì sao? Ừ, anh sợ nó không quen nên rèn dữ lắm, giờ thì nó nói tiếng Việt cũng khá, nhưng chắc không bằng… ba nó đâu! Đấy, ba mươi năm nói tiếng Tây nhưng anh có quên tiếng Việt được đâu, huống chi em ở đây, giọng Nam hay Bắc thì cũng là tiếng Việt mình, phải không anh…
Hỏi thăm nhau về gia đình, anh hóm hỉnh Sao, con gái em có nói giọng Bắc kỳ như em không? Dạ không, nó nói rặt giọng Sài Gòn anh ơi. Còn con trai anh thì sao? Ừ, anh sợ nó không quen nên rèn dữ lắm, giờ thì nó nói tiếng Việt cũng khá, nhưng chắc không bằng… ba nó đâu! Đấy, ba mươi năm nói tiếng Tây nhưng anh có quên tiếng Việt được đâu, huống chi em ở đây, giọng Nam hay Bắc thì cũng là tiếng Việt mình, phải không anh…
Từ ô cửa nhỏ nhìn xuống thung lũng trải dài ngút ngát dưới
ánh nắng vàng như mật ngày chớm hè, tôi chợt nhận ra Đà Lạt trong một màu sắc mới:
màu tím tươi thắm của dàn bông giấy bên hàng rào ngôi biệt thự cổ, thấp thoáng
đây đó bông bằng lăng tím e ấp dịu dàng, và hàng phượng ven đường những chùm
hoa ngơ ngác tím… Tiết trời Đà Lạt làm cho sắc tím nơi đây thật lạ, như sắc tím
đôi mắt thiếu nữ trong lần hò hẹn đầu tiên…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét