Từ "Trường làng tôi" đến "Mùa thu không trở lại"
Nhạc
sĩ Phạm Trọng Cầu - Ảnh: T.L
|
Hẳn trong ký ức nhiều người vẫn còn nhớ nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu -
“Quả chôm chôm biết hát” ngoại hình râu tóc lởm chởm của ông, và nhất là yêu
thích những bài hát của ông: Trường làng tôi, Mùa thu không trở lại…
Từ Trường làng
tôi...
Năm 1998, người viết
được tháp tùng một đoàn gồm: các cô chú trong Ban Liên lạc cựu tù chính trị Côn
Đảo, nhà thơ Kiên Giang, nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu, nhà văn Đoàn Thạch Biền, nhà
thơ Nguyễn Bạch Dương, nghệ sĩ Ngô Đình Long… đi thăm gia đình nhà thơ Truy
Phong (tác giả trường ca Một thế kỷ, mấy vần thơ) đang sống ở
cù lao Quới Thiện (Vĩnh Long).
Từ TP.HCM đi xe về đến
Bến đò Vũng Liêm rồi bỏ xe lại, xuống ghe bầu vượt sông Cổ Chiên vào cù lao.
Lượt về, vừa bước chân lên bến đò, nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu đã kéo tay tôi và anh
Đoàn Thạch Biền: “Đến coi chỗ này, chính là ngôi trường trong bài hát Trường
làng tôi của tao!”. Đó là trường Tiểu học Vũng Liêm nằm cách bến đò khoảng trăm
mét. Chỉ xa có chừng đó nhưng nhìn anh Phạm Trọng Cầu chống gậy đi khá khó khăn
(anh có một chân giả), chúng tôi thật ái ngại… Đến cổng trường, anh đứng làm
mẫu để chúng tôi chụp vài tấm hình. Ngôi trường trước mắt chúng tôi trông khang
trang, bề thế chứ không như trong bài hát của anh Cầu, nhưng chúng tôi vẫn đồng
thanh hát vang: “Trường làng tôi cây xanh lá vây quanh, muôn chim hót vang
lên êm đềm. Trường làng tôi con đê bé xinh xinh, len qua đám cây xanh nhẹ lướt…
Trường làng tôi hai gian lá đơn sơ, che trên miếng sân vuông mơ màng. Trường
làng tôi không giây phút tôi quên nơi sống bao kỷ niệm ngày xanh...”.
Trong nhạc Việt, có khá
nhiều bài ca nhắc đến ngôi trường cũ nhưng hầu như chỉ duy nhất bài hát này,
nhạc sĩ đã dùng trọn tác phẩm để nói về ngôi trường thời thơ ấu của mình. Một
bài hát tuyệt vời.
... đến Mùa thu không trở lại
Dịp ấy, Phạm Trọng Cầu
còn tiết lộ anh là tác giả ca khúc Mùa thu không trở lại. Tôi cãi, bởi vì trước
năm 1975, tôi có tập nhạc 12 bài ca quen thuộc trên đất Pháp (trong đó có ca
khúc Mùa thu không trở lại) của tác giả Phạm Trọng. Anh cười xác
nhận, sau ngày giải phóng miền Nam, anh mới thêm vào chữ “Cầu” cho tên anh được
đầy đủ như trong giấy khai sinh.
Nhạc sĩ cho biết: anh
sinh đúng vào ngày Noel (25.12.1935) tại Phnom Penh (Campuchia). Cha anh là
trắc địa sư Phạm Văn Lạng, vốn gốc Hà Nội, nhưng đang làm việc tại đây (thời
Pháp thuộc, những công chức có thể được điều chuyển khắp Đông Dương: Việt Nam,
Campuchia, Lào) nên năm 1943, đã đưa gia đình về Sài Gòn và mẹ của anh (bà Đào
Thị Ngọc Thư) mở một nhà hàng ca nhạc mang tên Aristo. Tại đây, Phạm Trọng Cầu
được tiếp xúc với những ban nhạc Philippines và một số nhạc sĩ, ca sĩ nổi tiếng
trong nước. Anh cũng bắt đầu học chơi đàn mandoline… Tuy nhiên, thời gian này
khá ngắn ngủi - chưa tới 2 năm thì chiến cuộc lan tràn, gia đình anh phải tản
cư lên Biên Hòa. Sau khi Nhật đầu hàng quân đồng minh, gia đình anh trở về Sài
Gòn, rồi chuyển dần xuống miền Tây Nam Bộ.
Ở Vĩnh Long, anh theo
học trường Tiểu học Vũng Liêm và tham gia vào Đội tuyên truyền xung phong
huyện. Năm 1948, Phạm Trọng Cầu trở lại Sài Gòn, tham gia phong trào xuống
đường đấu tranh của sinh viên, học sinh. Một thời gian sau, ông thoát ly và vào
bộ đội Tiểu đoàn 308, rồi Trung đoàn Cửu Long. Sau đó, ông bị thương phải cưa
chân, mẹ ông đã tìm cách đưa ông vào Sài Gòn cứu chữa. Năm 1953, Phạm Trọng Cầu
thi vào trường Quốc gia âm nhạc và kịch nghệ Sài Gòn, và chàng trai 18 tuổi,
nhớ về thời thơ ấu cắp sách đã sáng tác ca khúc Trường làng tôi… Tốt nghiệp
xong, đến năm 1962 Phạm Trọng Cầu lại thi vào Nhạc viện Paris (Pháp).
Tại Paris, anh đã viết 12
bài ca quen thuộc trên đất Pháp, trong đó có Mùa thu không trở lại…
Với ca khúc này, Phạm Trọng Cầu tâm sự: “Dạo ở Paris, mình gặp và yêu một cô
gái Việt Nam có mái tóc đen dài, đôi mắt buồn vời vợi. Tình yêu đang độ trăng
rằm thì nàng phải về nước và không bao giờ trở lại Paris nữa. Chúng tôi chia
tay vào mùa thu - khung cảnh mùa thu ở châu Âu rất đẹp, nhưng nếu phải chia ly
trong một cái nền như vậy thì nó lại trở nên thật tê tái: “Em ra đi mùa thu,
mùa thu không trở lại. Em ra đi mùa thu, sương mờ giăng âm u. Ngày em đi, nghe
chơi vơi não nề. Qua vườn Luxembourg. Sương rơi che phố mờ, buồn này ai có mua?
Từ chia ly, nghe rơi bao lá vàng, ngập dòng nước sông Seine. Mưa rơi trên phím
đàn, chừng nào cho tôi quên?... Em ra đi mùa thu, mùa thu không còn nữa. Đếm lá
úa mùa thu, đo sầu ngập tim tôi…”.
Tôi hỏi anh có phải cô ấy
tên Thu không mà anh cứ lặp lại câu điệp khúc “Em ra đi mùa thu, mùa thu
không trở lại”? Anh trầm ngâm: “Đối với tôi... là một mối tình xa xưa thời
còn trai trẻ. Gặp nàng vào mùa xuân, mùa hạ tình nồng cháy và mùa thu nàng ra
đi. Hôm tiễn nàng ra sân bay, tôi trở về nhà phải đi ngang qua khu vườn
Luxembourg. Khu vườn đó, khi đi ngang, tôi chợt nhận ra mùa thu, vì chân mình
đá rất nhiều lá vàng, trong tôi tự nhiên vang một giai điệu "Em ra đi
mùa thu, mùa thu không trở lại...". Dù là mùa thu ở Paris rất đẹp,
nhưng mà từ mùa thu đó, với tôi, mùa thu không bao giờ trở lại nữa, chỉ có thế
thôi”.
Sau chuyến đi cù lao
Quới Thiện về được khoảng 2 tháng thì anh Phạm Trọng Cầu đột ngột qua
đời…
Hà Đình Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét