Thả một bè lau 3
CHƯƠNG 5: CHÁNH NIỆM LÀ NẺO THOÁT
Bao nhiêu tuần lễ trôi qua. Chúng ta hãy tưởng tượng đi! Khi
rời sư chị, căn cứ trên lời hứa của cha 'lập am rồi sẽ rước thầy ở chung'. Thúy
Kiều vẫn mong ước có ngày như thế. Về nhà trả được nghĩa và tình rồi thì có thể
tiếp tục tu được.
Nhớ lời lập một am mây
Khiến người thân tín rước thầy Giác Duyên.
'Nhớ lời lập một am mây' tức là nhớ lời hứa sẽ lập một cái
chùa. Có bản quốc ngữ khi in ra có dấu phẩy (,) sau chữ 'Nhớ lời'; theo tôi thì
không đúng. Không lý làm chùa rồi mới cùng những người thân tín đi rước thầy
Giác Duyên! Không phải như vậy. Làm chùa mà làm ở ngay thành phố thì sư Giác
Duyên đâu chịu tới! Ý Kiều là muốn mời sư chị tới để hỏi: 'Bây giờ chị em mình
nên làm am chỗ nào để tu? Làm am đàng hoàng vì gia đình em bây giờ có thể cung
dưỡng được. Làm một cái am mây trong đó có phòng tắm và lò sưởi đàng hoàng.
Theo tôi, 'Nhớ lời lập một am mây' là nhớ lời hứa ngày xưa sẽ
lập một cái chùa và mời thầy tới ở chung. Cho nên: 'Khiến người thân tín rước
thầy Giác Duyên'. Tới thưa với ni sư xem ni sư muốn làm chùa ở chỗ nào.
Có lẽ nhiều tuần lễ đã đi qua từ cái ngày cả gia đình đến rước
Kiều về. Sư chị Giác Duyên đã thấy được sự thật là gia đình này, sau mười lăm
năm xa cách, cần sự có mặt của Thúy Kiều. Sư chị biết phải để cho Thúy Kiều đi,
sư chị không tìm cách để giữ lại. Sư chị gật đầu, mỉm cười: 'Em cứ đi đi. Chị
tin tưởng rằng trong hoàn cảnh nào em cũng giữ được tâm Bồ đề và em cũng sẽ tiến
tu được.' Với nụ cười đó, Thúy Kiều đã đi về và đã làm được như mong ước của sư
chị. Thời gian đó có thể xảy ra trong một, hai, hoặc ba tuần lễ là nhiều. Tôi
nghĩ trong suốt thời gian đó không có ngày nào, giờ phút nào mà sư em không nhớ
tới sư chị và mong ước rằng sau khi trả xong món nợ tình nghĩa, hướng dẫn được
sự tu học cho gia đình và cho người tình cũ thì mình có thể trở về với sư chị.
Một, hai, ba tuần lễ cho đến một tháng là nhiều. Không thể tưởng tượng rằng
Thúy Kiều ở lâu hơn mà không đi thăm sư chị, vì tình hai người rất thắm thiết.
Nhớ lời lập một am mây,
Khiến người thân tín rước thầy Giác Duyên.
Tôi nghĩ rằng những người kia, dù thân tín cách mấy đi nữa mà
tới rước Giác Duyên thì cũng không đủ lễ. Trong chuyến đi này thế nào cũng phải
có Trạc Tuyền. Làm sao chịu nổi cái chuyện gởi người ta đi mà mình không đi! Bởi
vì ngày nào, đêm nào, bao giờ Trạc Tuyền cũng nghĩ tới người sư chị thương yêu
của mình, người đã cứu mình, đã sinh mình ra lần thứ hai, không những bằng thân
xác mà bằng cả đời sống tâm linh nữa. Đến nơi thì thấy gì?
Đến nơi đóng cửa cài then,
Rêu trùm kẽ ngạch cỏ lên mái nhà.
Sư chị đã đi rồi. Sư chị tự do như một đám mây, như một con hạc
trắng. Cái đẹp của sư chị là chỗ đó. Cái đẹp của người tu là cái tự do của người
đó. Người tu là một người có không gian. Không gian ở trong lòng và không gian ở
chung quanh. Nếu muốn đi thì đi, không có gì có thể giữ người tu được. Có một
bài kệ chúng ta thường ngâm:
Bụt là vầng trăng mát
Đi ngang trời thái không
Hồ tâm chúng sanh lặng
Trăng hiện bóng trong ngần.
Bài này tôi đã dịch tự do từ một bài thơ chữ Hán trong một
khóa tu ở miền Nam Cali:
Bồ tát thanh lương nguyệt
Du ư tất cảnh không
Chúng sanh tâm cấu tận
Bồ đề ảnh hiện trung.
(Mặt trăng trong và mát của Bồ tát đi chơi ở cõi không tuyệt
đối; nếu những bụi bặm cấu uế trong tâm chúng sanh hết rồi thì hình ảnh giác ngộ
hiện ra trong tâm ấy.)
Ta có thể họa tượng đức Bồ tát Quan Thế âm ngồi trên một phiến
đá, phía trên có mặt trăng và viết bốn câu thơ này lên chỗ lạc khoản. Bài dịch
có thêm hình ảnh hồ tâm, và trăng hiện bóng. Trăng hiện chứ không phải 'bồ đề
hiện'. Trăng ở đây tức là Bồ đề', chữ trăng được lấy lại, không mất, nên tứ thơ
có tính nhất trí hơn trong nguyên bản chữ Hán. Cái đẹp và cái hạnh phúc của người
tu được xây dựng bằng chất liệu gọi là không gian, tự do. Con người không có tự
do là con người chưa có hạnh phúc lớn. Bài thơ cho chúng ta thấy sự thật đó.
Càng nhiều tự do thì chúng ta càng có nhiều hạnh phúc. Ngày nghe thầy Thiện
Minh tịch, tôi viết một bài thơ cho thầy, đó là bài Mây Trắng Thong Dong. Thầy
Thiện Minh ngày xưa học ở Phật học viện chùa Báo Quốc tốt nghiệp cùng một lúc với
lớp thầy Trí Quang. Thầy Thiện Minh là người rất thông minh, mau lẹ, tổ chức rất
hay. Nếu cần một thầy ngồi chủ tọa để một đại hội để giải quyết những vấn đề
khó khăn thì người làm chủ tọa giỏi nhất, đưa đại hội đi tới sự thành công mau
nhất đó là thầy Thiện Minh. Rất mau nhạy, rất thông minh. Trong cuộc tranh đấu
của Phật giáo Việt Nam cho nhân quyền dưới quyền ông Ngô Đình Diệm, thầy Thiện
Minh đã được cử làm Trưởng phái đoàn Liên Tông, gồm đại diện của Tổng Hội Phật
Giáo Việt Nam và các tổ chức Phật giáo khác, đứng ra thương thuyết với phái đoàn
Liên Bộ của chính phủ. Bên phía chính phủ phái đoàn Liên Bộ (bộ Nội Vụ, bộ Xã Hội,
v.v...) có Phó Tổng thống Nguyễn Ngọc Thơ làm trưởng đoàn. Chúng ta biết thầy
Thiện Minh mà hướng dẫn một phái đoàn như vậy là hay nhất. Trong khi họp, phái
đoàn Phật giáo đã thành công. Bên chính phủ phải ký vào một thông cáo chung,
công nhận quyền tự do của Phật giáo. Khi thông cáo chung được công bố, mọi người
thấy đây là một thắng lợi lớn của Phật giáo. Nhưng chính quyền không có thiện
chí. Họ ký xong lại phản bội lại thông cáo chung ấy. Trong cuộc tranh đấu của
phật giáo để chống lại chế độ độc tài, thầy Thiện Minh đã đóng một vai trò rất
lớn. Khi chính phủ của xã hội chủ nghĩa lên, họ sợ thầy Thiện Minh nên đã bức tử
thầy. Họ bắt thầy và ép thầy tự tử trong một nhà tù tại Sài Gòn. Thầy Thiện
Minh phải xé áo làm dây để tự tử. Khi thầy tịch rồi, sợ quần chúng phản ứng mạnh
nên họ chở thầy về Hàm Tân, một hai ngày sau mới báo tử. Thầy Trí Thủ và các thầy
khác phải về Hàm Tân mới nhận xác được. Lúc đó tôi đang ở Phương Vân Am. Tôi nhớ
buổi chiều hôm đó, nhận được tin bên nhà, thầy trò làm việc suốt đêm tìm những
dữ kiện có được về thầy Thiện Minh, tổ chức họp báo, làm press release, báo cáo
về cái chết của thầy Thiện Minh. Buổi sáng, khi làm xong công việc, tôi ngồi lại,
tưởng niệm thầy Thiện Minh và viết bài Mây Trắng Thong Dong để cúng dường thầy.
Mây trắng thong dong là một đám mây tự do. Thầy Thiện Minh bây giờ đã trở thành
một đám mây trắng, thầy có sự thong dong rồi. Trong bài thơ, tôi dùng hai hình ảnh:
đám mây và dòng suối; giống như hai người bạn. Mây và suối là hai cái khác nhau
nhưng cùng một bản chất. Tôi nói ngày xưa tôi là dòng suối còn thầy Thiện Minh
là đám mây. Một bên thì đi xuống để tìm ra biển Đông, một bên thì thong thả
rong chơi trên trời. Cả hai đều hẹn nhau đi về biển Đông. Nhưng vì hoàn cảnh khổ
đau, khó khăn cho nên đám mây đã biến thành mưa, rơi xuống:
MÂY TRẮNG THONG DONG
Nhớ thuở xưa - khi ngươi còn là đám bạch vân bay thong dong
ta theo nguồn múa ca về đại dương mênh mông,
ngươi lưu luyến chốn đỉnh cao, lắng tiếng reo cười ngàn thông
ta nhấp nhô trên sóng bạc, lên xuống vào ra muôn trùng.
Kịp đến khi thấy trần gian quằn quại lệ chảy thành dòng
thì ngươi biến thành mưa, nhỏ xuống tàn đêm đông
mây đen mịt mờ một phương chừ, mặt trời hấp hối
người gọi ta về, cùng nhau giăng tay nổi trận cuồng phong.223
Lòng thảnh thơi đâu,
khi hoa ngàn cỏ núi còn rên siết hận bất công.
ngươi đưa hai tay thiên thần, quyết tâm tháo bỏ cùm gông
trong khi bóng tối phủ đầy, họng súng đen ngòm bạo lực
xương dồn thành gò cao chừ,
trong khi máu đã chảy dài thành sông.
Hai bàn tay ngươi dập nát, thương ôi,
xích xiềng vẫn chưa tháo được
ta gọi sấm sét về bên ngươi,
quyết cùng bạo lực mở cuộc thư hùng gan dạ hơn người, trong
đêm ngươi hóa thành
Sư Vương rống lớn hàng vạn loài ma quái nghe ngươi,
đã cầm cập run lên trong đêm sương.
Hiên ngang không lùi bước chừ,
dù phía trước dày đặc hầm chông
ngươi thản nhiên đưa mắt nhìn bạo lực chừ.
như nhìn vào khoảng không.
Sống Chết là chi chừ, ép uổng nhau sao được?
ngươi gọi tên ta mà cười chừ,
không một lời rên xiết, dù tra tấn cùm gông.
Bây giờ thoát đi, xiềng xích không còn buộc nổi chân thân,
ngươi trở về kiếp xưa mây trắng,
thảnh thơi trên bầu mênh mông;
Đến, Đi tự ngươi - đỉnh cao nào thích thú thì ngươi dừng lại,
Hình ảnh đó cũng là hình ảnh của tự do. 'Đỉnh cao nào thích
thú thì người dừng lại', chỗ nào không thích thì đi. Đó là hành tung của đám
mây. Sư chị cũng vậy. Chỗ nào thích thì sư chị ở lại, chỗ nào muốn từ giã thì
sư chị từ giã. Sư chị là một con người tự do. Sư chị không bị vướng mắc, đam
mê. Sư chị quả thật là một người chân tu. Rất thương em nhưng không dính mắc. Nếu
cần trả em về vơi gia đình thì sư chị trả. Sư chị luôn luôn muốn tự do của em,
không cột em vào trong vòng vướng mắc. Chúng ta có danh từ Duyên Giác. Duyên
Giác hoặc Bích Chi Phật là những bậc tu học nhờ quán chiếu về Mười hai nhân
duyên mà chứng ngộ. Ở đây không phải là Duyên Giác mà là Giác Duyên (conditions
enlightenment), những điều kiện chính để giúp Trạc Tuyền đạt tới giác ngộ và
chuyển hóa. Mỗi người trong chúng ta phải là một điều kiện để giúp người thương
của chúng ta đạt tới sự hiểu biết, giác ngộ và giải thoát. Mỗi chúng ta khi đi
tu rồi, phải là một điều kiện để giúp cho những người thân của chúng ta được
giác ngộ. Chúng ta phải giúp cha, mẹ, anh, chị, em, bạn bè của chúng ta được
giác ngộ. Chúng ta phải thực hành ý nguyện của sư chị. Giác Duyên là một phần
trong con người chúng ta. Chúng ta phải nuôi lớn con người Giác Duyên trong ta
để sau này ta có thể giúp cha mẹ, tổ tiên, gia đình và xã hội. Giúp với tư cách
những điều kiện đưa tới sự thực hiện hiểu biết, giác ngộ và thương yêu.
Trong nguyên lục, khi Kiều cùng với một số người đến tìm sư
chị Giác Duyên tại chùa thì họ thấy cửa đóng, sư chị đã đi rồi, trước cửa lại
có để lại một câu thơ chữ Nho:
Nhược vấn ngõ thân hà xứ khứ
Thường bạn chi hạc bán không vân.
'Nếu hỏi thân tôi đã đi về hướng nào thì trả lời rằng bây giờ
tôi đang bay theo con chim hạc ở giữa đám mây trên từng không.' Có nghĩa là:
Tôi là một con người tự do, muốn đi đâu thì đi; tôi không có địa chỉ nhất định.
Vì câu đó trong nguyên lục nên cụ Nguyễn Du viết:
Sư đà hái thuốc phương xa
Mây bay hạc lánh biết là tìm đâu?
'Hái thuốc phương xa' là lấy ý từ bài thơ Tùng hạ vấn đồng tử
của thi sĩ Giả Đảo đời Đường. Bài thơ rất hay:
Tùng hạ vấn đồng tử
Ngôn: Sư thê diệp khứ
Chỉ tại thử sơn trung
Vân thâm bất tri xứ.
(Khách ngừng lại) dưới cây tùng và hỏi chú tiểu. Đáp: Thầy
tôi đi hái thuốc, chỉ quanh quẩn trong núi này thôi, (nhưng vì) mây dày đặc quá
(nên) không biết chỗ nào)
Chú tiểu này là một chú tiểu rất thương thầy. Không muốn những
người khách tới làm quấy thầy cho nên dầu có biết thầy ngồi ở đâu chú cũng
không nói. Cả mười năm nay tôi có cốt truyện này mà chưa viết được: Trong ngôi
chùa có một ông thầy và một chú tiểu. Thầy làm trọn bổn phận của một ông thầy
và chú tiểu cũng thương ông thầy lắm. Thỉnh thoảng thầy dắt chú tiểu lên khu rừng
phía sau chùa. Một bữa vui miệng thầy nói chơi với chú tiểu: 'Đây mới là chùa của
thầy còn chùa dưới đó không phải. Dưới đó thầy phải làm nhiều việc, phải tiếp
khách quá nhiều. Trên này có những cây thông cao vút, ngồi ở đây thầy rất sung
sướng. Đây mới thật là chùa của thầy.' Hai thầy trò chỉ nói chơi với nhau thôi.
Có bữa nọ, chú tiểu đang làm việc thì có ông khách tới: 'Thầy đâu chú?' Chú
đáp: 'Trên chùa.' Chú không chánh niệm lắm, chú đang nghĩ đến khu rừng ở trên đồi,
'chùa thiệt' của thầy. Ông khách hí hửng, đi vào chánh điện, ngó quanh ngó quất
không thấy thầy đâu. Đi một vòng cũng không thấy. Ông ta hỏi: 'Chú nói thầy chú
ở trên chùa mà sao tui không thấy?' Biết rằng hồi nãy mình không có chánh niệm,
chú nói; 'Chùa này là chùa của bác. Chùa của thầy ở trên cao kìa. Nhưng bác đừng
lên đó! Chùa của bác là ở đây. Trên đó là chùa của thầy.' Cốt truyện là như vậy.
Tôi có ý viết truyện ngắn đó nhưng mười năm nay chưa viết được. Chú tiểu ở đây
giỏi quá! Chú biết thầy ưa ngồi chỗ nào trên núi nhưng chú đã nói: 'Thầy tôi
hái thuốc, chỉ ở trên núi nầy thôi nhưng mây dày quá không biết chỗ nào.Có lên
tìm cũng không thấy đâu, chi bằng đừng lên.' Có nghĩa là: 'Để cho thầy tôi
yên.' Đọc câu thơ của Nguyễn Du 'Sư đà hái thuốc phương xa' chúng ta hiểu là sư
chị không muốn bị quấy rầy.
Đến nơi đóng cửa cài then
Rêu trùm kẽ ngạch cỏ lên mái nhà.
Đọc hai câu thơ này tuy thấy hay nhưng nếu chưa biết gốc rễ của
chúng thì ta cũng chưa thấm lắm. Sư chị như một đám mây tự do, như một con hạc
trắng. Muốn đi đâu thì đi. Thật ra sư chị đã dựng cái am này ở bờ sông Tiền Đường
để làm gi? Làm am đó để sống với sư em thôi. Nếu sư em đi rồi thì giữ am làm gì
nữa? Thà bỏ đi. Tìm về am cũ thấy 'Rêu trùm kẽ ngạch cỏ len mái nhà' thì cảm thấy
thế nào? Buồn. Buồn vì không gặp được sư chị được nữa. Nhưng ta thấy sư chị đẹp
vô cùng. Sư chị là một con người tự do, không dính mắc. Khi cần thì sư chị làm
chùa để sống với sư em. Khi sư em không cần nữa thì sư chị bỏ, đi về với đời sống
tự đo thanh thoát của mình. Như một con chim hạc, như một đám mây trắng. Những
câu thơ này đẹp lắm:
Đến nơi đóng cửa cài then
Rêu trùm kẽ ngạch cỏ lên mái nhà.
Sư đà hái thuốc phương xa
Mây bay hạc lánh biết là tìm đâu.
Sư chị đã trở thành huyền thoại. Rất đẹp. Tu, chúng ta chỉ muốn
trở thành sư chị mà thôi.
Từ đó về sau ngày nào Trạc Tuyền cũng lên am thắp nhang. Cố
nhiên là cũng cắt cỏ và ngồi đó để nhớ sư chị.
Nặng vì chút nghĩa bấy lâu,
Trên am cứ giữ hương dầu hôm mai.
Ngày xưa người ta đi không để lại địa chỉ. Người ta chưa có
bưu điện, điện thoại, điện tín và điện thư (e-mail) thành ra sư em không có
cách nào liên lạc được với sư chị. Cách liên lạc duy nhất là mỗi ngày sư em lên
chùa quét dọn, cắt cỏ, thắp nhang, thắp đèn, ngồi thiền. Tôi muốn, và nếu tôi
làm không được thì một vị trong đại chúng này sẽ làm, viết tiếp cốt truyện này
(tức là sau đó cái gì sẽ xảy ra.) Tôi nghĩ Trạc Tuyền đủ thông minh để đi tìm
sư chị vì sư chị là một người đã được biết đến trong giới xuất gia. Ngày xưa Kiều
đã từng tu với sư chị ở Chiêu Ẩn Am, Kiều có thể đi tới Chiêu Ẩn Am. Kỳ này có
thể đi bằng xe ngựa đàng hoàng vì gia đình Kiều bây giờ đã giàu có (em trai làm
quan, em gái là vợ một ông quan.) Tới Chiêu Ẩn Am hỏi thì thế nào người ta cũng
có thể có một ý kiến là sư chị bây giờ đang ở đâu. Có thể sư chị đang ở đó, biết
đâu! Nếu tôi viết không được thì quý vị sẽ viết. Viết tiếp chuyện Kiều. Không hẳn
phải viết bằng thơ lục bát, không hẳn là phải viết hay như cụ Nguyễn Du. Nhưng
mình có thể tiếp tục được. Tôi nghĩ rằng sau năm, bảy tháng tìm kiếm thì Trạc
Tuyền có thể tìm lại được sư chị và trở lại sống đời sống của người xuất gia với
sư chị. Điều đó ta có thể viết ra được, phù hợp với tình tiết của đoạn truyện
này. Ở đây truyện được chấm dứt bằng hình ảnh rất tuyệt vời của sư chị.
Nhớ lời lập một am mây
Khiến người thân tín rước thầy Giác Duyên.
Đến nơi đóng cửa cài then
Rêu trùm kẽ ngạch cỏ lên mái nhà,
Sư đà hái thuốc phương xa,
Mây bay hạc lánh biết là tìm đâu?
Nặng vì chút nghĩa bấy lâu,
Trên am cứ giữ hương dầu hôm mai.
Bây giờ nói về gia đình của Kim Trọng và Vương Quan:
Một nhà phúc lộc gồm hai,
Nghìn năm dằng dặc quan giai lần lần.
Có Phước tức là gia đình đoàn tụ, ba thế hệ được ở chung. Có
lộc là có tiền bạc lợi tức, được thăng quan tiến chức. (Chưa nói đến Thọ.)
Thừa gia chẳng hết này Vân,
Một cây cù mộc một sân quế hòe.
Thúy Vân đóng vai trò người vợ cả đảm đang, sanh ra khá nhiều
các bé tí.
Phong lưu phú quý ai bì,
Vườn xuân một thửa để bia muôn đời.
Vườn xuân là hạnh phúc gia đình. Để lại tiếng khen, người đời
truyền tụng mãi.
CHƯƠNG 6: NGUYỄN DU VÀ TRUYỆN KIỀU
Cụ Nguyễn Du, tên tự là Tố Như, hiệu Hồng Sơn Liệp Lộ, sanh ở
làng Tiên Điền, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tỉnh. Là con thứ bảy của ông Nguyễn
Nghiễm, thủ tướng dưới triều Lê. Bác ruột của thi sĩ là Nguyễn Huệ (không phải
là anh hùng Tây Sơn) đã đậu Tiến sĩ. Anh ruột là Nguyễn Khản cũng đậu Tiến sĩ
và cũng cùng làm quan dưới triều Lê tới chức Lại Bộ Thượng Thư (bộ trưởng bộ Tư
Pháp). Người anh thứ hai là Nguyễn Điềm cũng làm quan trấn thủ Sơn Tây. Cả nhà,
cha con, chú bác, anh em đều là người thi đậu cao và làm quan to dưới đời nhà
Lê. Đây là một gia đình rất trí thức. Mẹ của thi sĩ Tố Như là người Bắc Ninh,
có bốn người con trai (cha của Nguyễn Du có nhiều bà) tên là: Trụ, Nễ, Du và Ức.
Nguyễn Du là con thứ ba. Chúng ta không biết ngày sinh, chỉ biét thi sĩ sinh
vào năm 1765 (năm Cảnh Hưng thứ 26.) Nguyễn Du rất thông minh. Mười chín tuổi đậu
tú tài (khi đậu tú tài thì có thể đi thi Hội). Nhà Lê tàn rụi, nhà Nguyễn Tây
Sơn lên. (Trong khi Tây Sơn dấy lên, gia đình Nguyễn Du không còn đóng vai trò
quan trọng trong chính quyền nữa.) Nguyễn Du tham dự vào kháng chiến chống lại
Tây Sơn nhưng không thành. Ông rất trung thành với nhà Lê. Nguyễn Du bỏ về quê,
đi chơi. Nghe nói ở nhà quê đó có tới chín mươi chín ngọn núi Hồng Lĩnh, tha hồ
đi rong chơi. Thất bại trong công việc khôi phục nhà Lê nên ông bỏ đi chơi.
Nghe nói không có ngọn núi nào trong chín mươi chín ngọn núi mà Nguyễn Du không
trèo lên để chơi. Khi vua Gia Long đã đánh bại Tây Sơn và lên ngôi hoàng đế.
Vua muốn phục hồi những người đã từng lmà việc cho nhà Lê ngày xưa, mời ra làm
quan trở lại. Nguyễn Du cố từ chối nhưng không được. Bắt buộc phải ra làm quan.
Ông có cảm tưởng ra làm quan với triều Nguyễn tức là không trung thành với triều
Lê. Giống như một cô gái giang hồ. Đó là quan niệm ngày xưa. Năm 1802 (năm Gia
Long thứ nhất) Nguyễn Du phải ra làm tri huyện ở Thái Bình. Sau đó là tri phủ.
Nguyễn Du cáo bệnh xin về. Nhưng đến năm Gia Long thứ sáu (bốn năm sau) Nguyễn
Du lại được gọi và Kinh Đô, giao cho chức Đông Các Đại Học Sĩ. Năm 1809, được cử
làm quan Bố Chánh ở tỉnh Quảng Bình. Năm 1813, được thăng làm Cần Chánh Điện Học
Sĩ, sung chức Chánh Sứ sang Trung Hoa. Có lẽ trong khi làm Chánh Sứ sang Trung
Hoa Nguyễn Du đã mua và đọc được nguyên lục của truyện Kiều. Trong thời gian đi
sứ đó Nguyễn Du cũng làm thơ và viết văn rất nhiều. Những bài thơ làm trong thời
gian đi sứ góp lại có tên là Bắc Hành Thi Tập. Đi sứ thành công về được thăng
chức Lễ Bộ Tham Tri (chức Hữu Tham Tri trong Bộ Lễ). Có lẽ Nguyễn Du sáng tác
truyện Kiều vào khoảng năm 1813-1815 hay 816. Sau đó thì sáng tác Văn Tế Thập
Loại Chúng Sanh. Năm 1820, vua Minh Mạng lên ngôi, muốn gửi thi sĩ đi sứ lần thứ
hai. Chưa kịp đi thì thi sĩ bị bệnh và mất ngày 16 tháng 9 (10 tháng 8 năm Canh
Thìn). Giai thoại vua Minh Mạng ngồi uống trà và phê bình câu 'Dọc ngang nào biết
trên đầu có ai' có lẽ xảy ra vào năm 1820, khi vua vừa mới lên ngôi.
Truyện Kièu là một áng văn chương toàn bích về phương diện
văn chương. Nhưng đứng về phương diện tư tưởng Phật học thì còn có những khuyết
điểm. Cách sử dụng ngôn từ và điển tích rất khéo léo. Tả về tình tiết trái tim
con người thì thi sĩ rất tài ba, sâu sắc. Nhận xét tâm lý tinh té cho đến nỗi
chúng ta phải giật mình nhiều phen. Nguyễn Du đã thật sự sống trong cuộc đời.
Những ánh sáng lóe lên (mà chúng ta nhận diện như những tuệ giác đạo Bụt) không
phải do học Bụt mà có mà do tác giả sống trong cuộc đời và tìm ra. Ví dụ như nhận
xét 'Bây giờ rõ mặt đôi ta, Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao?' hay 'Trời còn
để có hôm nay, Tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời.' Tuệ giác Phật giáo có
trong này nhưng không phải do thi sĩ học Phật mà nói ra. Thi sĩ đã sống rất sâu
sắc, trân quý từng giờ từng phút của sự sống mà tìm dra và diễn tả sự thật đó một
cách khéo léo.
Phần sau, chúng ta sẽ xét về kiến thức, cái gọi là triết học
Phật giáo trong truyện Kiều. Chúng ta tìm ra quan niệm của tác giả về Nghiệp,
Nhân quả, quan niệm còn có tính đại chúng hóa, chưa tới mức độ của người học Phật
thâm uyên. Có những người nói cụ Nguyễn Du tinh thông về Nho học và Phật học.
Đó là do thương quá mà nói. Sự thật, Nguyễn Du rất tài tình như một thi sĩ
nhưng kiến thức Phật học của cụ trong khi sáng tác truyện Kiều còn chưa chín.
Sau khi viết truyện Kiều, Nguyễn Du đã tiếp tục học thêm văn học Phật giáo. Phật
học của cụ sẽ sâu sắc hơn. Bằng chứng là tác phẩm (chữ Nôm) Văn Tế Thập Loại
Chúng Sinh ('Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt). Có cơ hội chúng ta sẽ cùng đọc
Văn Tế Thập Loại Chúng Sinh.
NHÌN SÂU VÀO TRIẾT LÝ TRUYỆN KIỀU
Chúng ta đọc phần kết thúc truyện Kiều (từ câu 3241):
Ngẫm hay muôn sự tại trời,
Trời kia đã bắt làm người có thân
Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao.
Có đâu thiên vị người nào
Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai.
Có tài mà cậy chi tài
Chữ tài liền với chữ tai một vần.
Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa.
Thiện căn ở tại lòng ta,
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.
Lời quê chắp nhặt dông dài,
Mua vui cũng được một vài trống canh.
Thơ rất hay mà lời lại rất khiêm nhường: 'Lời quê chắp nhặt
dông dài.' Nếu thơ của cụ Nguyễn Du mà quê thì thơ mình còn... quê tới chỗ nào
nữa!
Câu chót của truyện Kiều (mua vui cũng được một vài trống
canh) có vần với câu đầu (trăm năm trong cõi người ta) nên khi các cô miền Bắc
hát đối thường hỏi:
Truyện Kiều anh học đã làu
Đố anh kể được một câu hết Kiều?
Bên con trai trả lời:
Trăm năm trong cõi người ta
Mua vui cũng được một vài trống canh.
(Một và hay một vài đều cùng nghĩa.) Có nghĩa là trong cuộc sống
trăm năm người ta thấy sự việc đi qua một cách chớp nhoáng giống như chỉ trong
một vài trống canh thôi. Câu này cũng có ý nghĩa lắm.
'Cho hay muôn sự tại trời.' Câu này hầu như nói rằng tất cả mọi
sự mọi việc trên đời đều được ông Trời sắp đặt như trong thuyết Thiên mệnh. Trời
ở đây có thể là ông Trời nhưng cũng có thể là mạng lưới nhân quả. Tuy nói 'muôn
sự tại trời' nhưng sau đó cụ Nguyễn Du lại nói: 'Đã mang lấy nghiệp vào thân,
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa.' Hai điều có vẻ như chống trái nhau,
nhưng lại có thể bổ túc cho nhau. Đứng về phương diện văn chương, tư tưởng, tâm
lý thì không nói gì, nhưng đứng về phương diện Phật học thì cái thấy của cụ
Nguyễn Du chưa được rạch ròi lắm.
Trời kia đã bắt làm người có thân.' Như vậy làm người, có cái
thân này có thể không phải là một điều vui mà là một sự đày đọa ('Hữu thân hữu
khổ phàn nàn cùng ai?). Nhiều người nói 'Tôi không muốn làm người. Tôi không muốn
có thân. Tôi chống đối lại ý tưởng của Trời Đất của Thượng Đế vì tôi thấy làm
người mệt quá!' Trong khi đó được làm người có thể là một niềm vui. Tùy theo
cách nhìn của mình. 'Trời kia đã bắt làm người có thân' là tư tưởng có khuynh
hướng yếm thế.
'Bắt phong trần phải phong trần' nghĩa là nếu trời bắt mình phải
sống cuộc đời gió bụi (truân chuyên, đau khổ, rủi ro) thì con người phải sống
cuộc đời giớ bụi. Thuở trời đất nổi cơn gió bụi.' Trời đã làm ra con người rồi
lại làm ra gió bụi để cho con người lãnh đủ. Nhiều người chống đối ông Trời, chống
đối Thiên mệnh là vì vậy. - 'Cho thanh cao mới được phần thanh cao.' Thanh cao
có nghĩa là nhàn hạ, có hạnh phúc, không bị rủi ro nhiều (ngược lại với phong
trần.) Có một lực lượng nào đó quyết định việc mình sẽ bị phong trần hay sẽ được
thanh cao. Vận mệnh con người như đã được viết sẵn trong một cuốn sổ ở Thiên
Đình. Con người chết cứng. Vùng vẫy thế nào cũng không thoát được. Nếu số mình
là gió bụi phong trần thì mình sẽ là gió bụi phong trần suốt đời. Còn nếu số
mình được thanh cao thì dù mình làm biếng, không tranh đấu gì hết cũng vẫn được
thanh cao, khỏe khoắn. Đó là thuyết Thiên mệnh hay Định mệnh. Thiên là trời; mệnh
là mệnh lệnh hay mạng. Chữ 'mạng' cũng có nghĩa là đời sống. Thiên mệnh nghĩa
là ông Trời nắm giữ vận mạng, quyết định đời sống của mình. Có những trường hợp
người ta không dùng chữ 'ông Trời' ; tuy không có ông Trời nhưng số mạng con
người đã được quyết định trước. Đó là thuyết Định mệnh. Tất cả đều đã được xếp
sẵn, con người cứ việc vâng chịu thôi chứ không thể nào phản đối, xoay sở hay cựa
quậy gì được hết. Định là déterminé. Khuynh hướng tin vào Thiên mệnh hay Định mệnh
rất mạnh trong tâm trí con người. Con người tuy vùng vẫy cũng khá, mưu mô cũng
nhiều nhưng rốt cuộc cũng cảm thấy mình bị kẹt trong lưới Thiên mệnh. Vùng vẫy
khó quá cho nên cuối cùng phải tin rằng có một Thiên mệnh hay Định mệnh. Khi
còn trẻ, chúng ta hay phản đối tư tưởng Thiên mệnh hay Định mệnh này. Chúng ta
nói: 'Mình có sức mạnh, có trí tuệ, nhiều thứ lắm... Mình sẽ chống lại!'
Hồi Thúy Kiều còn nhỏ, một ông thầy tướng nói: 'Suốt đời cô sẽ
khổ vì tất cả những tinh hoa (tài sắc) trong con người cô đều phát tiết ra
ngoài hết. Cô không giấu giữ được cái gì ở bên trong nên phải khổ suốt đời.' -
Ông thầy tướng này nguy lắm! người ta còn con nít mà nói như vậy là gieo một hạt
giống dau khổ thắc mắc và lo sợ vào trong lòng người ta! Người ta cứ yên chí rằng
mình sẽ khổ suốt đời, đó là cái không hay. - Trong đêm đầu tiên gặp Kim Trọng,
Thúy Kiều nói: 'Nhìn anh em thấy anh là người có phước đức. Em thì không. Vì vậy
em không biết cuộc tình của chúng ta có thành tựu được hay không?
'Nhớ từ năm hãy thơ ngây,
'Có người tướng sĩ đoán ngay một lời:
'Anh hoa phát tiết ra ngoài,
'Nghìn thu bạc mệnh một đời tài hoa.
'Trông người lại ngẫm đến ta,
'Một dày một mỏng biết là có nên?'
Kim Trọng nghe Thúy Kiều lo lắng như vậy đã dùng đủ cách để
trấn an"
Sinh rằng: 'Giải cấu là duyên,
'Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều!
'Ví dù giải kết đến điều,
'Thì đem vàng đá mà liều với thân.'
- Trong lịch sử, con người đã quyết định và đã chiến thắng
ông Trời nhiều lần rồi. Em đừng lo! Chúng ta là những người còn trẻ, chúng ta
là những người thông minh. Chúng ta sẽ tranh đấu! Nếu cần anh sẽ hy sinh cái
thân này!' Ai trong chúng ta khi còn trẻ cũng đều như Kim Trọng cả. Cố nhiên
khi yêu mình có rất nhiều 'xí quách'. Và mình cứ hứa tùm lum mà không biết sức
mình làm được tới đâu. Rốt cuộc mười lăm năm mình mới biết là mình làm được gì.
Tư tưởng Thiên mệnh trong truyện Kiều còn rất mạnh. Tư tưởng
đó được ông thầy tướng trình bày và trước Kim Trọng, người yêu, cố tình chống lại.
Nhưng rốt cuộc Đạm Tiên, con ma, đã phát triển và củng cố niềm tin đó, ít hay
nhiều. Ta phải nhìn lại, xét thử mình tin bao nhiêu phần trăm ở thuyết Thiên mệnh
hay Định mệnh đó. Đây là bốn câu xác định tuyệt đối về thuyết Thiên mệnh hay Định
mệnh:
Cho hay muôn sự tại trời,
Trời kia đã bắt làm người có thân.
Bắt phong trần phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao.
Nhưng đến những câu kế thì ta thấy thuyết đó bắt đầu lung
lay: 'Có đâu thiên vị người nào.' Nghĩa là ông Trời rất công minh. Không phải
ông muốn cho mình thanh cao thì mình được thanh cao, cho mình phong trần thì
mình phải phong trần; phải có lý do gì đó thì người này mới phong trần, người
kia mới thanh cao. Lý do đó nằm ở chỗ nào?
Có đâu thiên vị người nào,
Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai.
Hai yếu tố tài và mệnh đóng một vai trò nhất định trong sự
quyết đinh một người phải đau khổ hay hạnh phúc: Theo triết lý của nguyên lục
(mà cụ Nguyễn Du cũng bị ảnh hưởng khi viết truyện Kiều) thì giữa tài và mệnh
có sự chống đối nhau. Càng có tài bao nhiêu thì số mạng càng ngang trái bấy
nhiêu. Người càng có tài thì càng khổ. Những người có tài mà nhiều người thấy
được sẽ bị ganh ghét. Sắc và tài là hai cái khi phát hiện ra ngoài nhiều quá
thì sẽ làm người mang nó khổ. 'Anh hoa phát tiết ra ngoài' một trăm phần trăm
thì: 'Nghìn thu bạc mệnh một đời tài hoa.' Căn cứ vào nhận thức đó thì lỡ mà
mình đã có tài và có sắc rồi thì mình phải làm sao để giấu tài, giấu sắc của
mình đi. Mặt hơi đẹp thì phải lấy lọ nghẹ hoặc bùn đất bôi lên cho bớt đẹp. Có
tài thì giả bộ như mình ngu để người ta khỏi ghét. Mấy cô gái không đẹp thì các
cô sợ ít. Mặt cô mà xinh thì cô sợ nhiều. Đức tin của người ta cũng có căn cứ
vào sự thật xảy ra chứ không phải chỉ nghe một lý thuyết mà tin liền. Ở Đông
phương chúng ta phải biết ở ẩn, phải làm như ngu, như điếc, như câm trong những
lúc khó khăn thì mới sống được. Còn nếu mình nói thẳng, chứng tỏ mình là người
có dũng, có tài thì mình chết rất mau. Ở Tây phương người ta cũng nói rằng nếu
muốn sống hạnh phúc thì phải sống ẩn danh. Pour être heureux vivons cachés: Muốn
được hạnh phúc thì phải ở ẩn đi. Chứ nếu người ta thấy mình có hạnh phúc thì
người ta sẽ ghen, sẽ đập cho mình tan nát. Cho nên hạnh phúc không bao giờ nên
phô trương ra cả. Mà loài người rất dại dột! Loài người không có hạnh phúc
nhưng hay giả đò là mình có hạnh phúc. Có những cặp trong nhà thì lục đục đánh
nhau, đi ra ngoài thì lmà như là mình có hạnh phúc nhiều lắm. Trong khi đó trí
tuệ là khi có hạnh phúc thật sự thì phải giả bộ là không có hạnh phúc, che dấu
đi, nếu không sẽ bị ganh tuông. Thuyết tài mệnh tương đố ở đây chỉ nói rằng có
tài và có sắc thì khổ chứ không nói rõ là vì tâm lý ganh ghét của con người.
'Có đâu thiên vị người nào. Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai.'
Chúng ta thấy ở đây đã bắt đầu có sự đóng góp của con người trong khổ đau hay hạnh
phúc của mình rồi. 'Có đâu thiên vị người nào' tức là ông Trời công minh. Trời
công minh có nghĩa là con người có đóng một vai trò nào đó. Người tốt thì được
cái này, người xấu thì bị cái kia. Không phải ông Trời muốn gì thì được đó. Quyết
định của ông Trời phải căn cứ trên thái độ, hành vi của con người. Từ thuyết Định
mệnh đi tới thuyết Nghiệp. 'Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai' có nghĩa là cả hai
đều quan trọng.Tuy tài năng và số mệnh chống trái nhau nhưng cách sống (hành động)
của con người cũng có thể đóng góp vào sự quyết định vận mạng của mình.
Có tài mà cậy chi tài
Chữ tài cùng với chữ tai một vần.
Chơi chữ rất khéo. Nếu có tài mà khoe khoang và hống hách thì
sẽ bị tai nạn. Chúng ta không biết những chi tiết về đời sống hàng ngày, những
rủi ro và may mắn của cụ Nguyễn Du; chúng ta chỉ biết khi được lệnh phải ra làm
quan dưới triều Nguyễn thì cụ làm như ngu như điếc. Trong những buổi họp nội
các cụ không nói gì hết. Không khoe tài của cụ ra; trong khi Nguyễn Du là người
có tài! Có một hôm vua Gia Long nói: 'Này khanh, nhà nước dùgn người là để có
thêm trí tuệ, thêm nhận thức để chính trị có thể đem thêm lợi ích cho nước cho
dân. Tại sao khanh không chịu nói gì hết mà cứ ngồi im lặng như vậy?' Lý do mà
mọi người đều nói là cụ Nguyễn Du có cảm tưởng là ra làm quan với triều đình
Nguyễn tức là không trrung thành với nhà Lê, giống như một người đàn bà phản bội
chồng mình. 'Trung thần bất sư nhị quân', người thần tử trung kiên thì không
bao giờ thờ hai vua cả. Đã thờ vua Lê mà lại ra thờ vua Nguyễn thì không còn
trinh tiết nữa. Lâu nay dạy truyện Kiều người ta thường nói tới điều đó. Nhưng
ít ai nói tới lý do thứ hai: người có tài mà hợm hĩnh, khoe khoang thì sẽ đau
khổ. Có lẽ thái độ giả ngu giả điếc của cụ Nguyễn Du trong triều đình là để tự
bảo vệ tấm thân của mình. Và như vậy có nghĩa là trước đó cụ đã từng đau khổ vì
cụ là người có tài. 'Chữ tài liền với chữ tai một vần' câu thơ này có thể đến
trực tiếp từ kinh nghiệm của cụ. Khi có nhận thức 'Có tài mà cậy chi tài' cụ
Nguyễn Du đã thực tập điều đó. Có lẽ cụ cũng chưa quên được những khổ đau của
mình ngày xưa do chỗ chưa biết áp dụng triết lý này cho nên bây giờ quyết định
giấu tài giấu sắc của mình đi cho được an ổn.
Từ thuyết Thiên mệnh và Định mệnh chuyển sang cách sống sự
khôn khéo của con người có thể làm cho cuộc sống con người bớt khổ đau. Bây giờ
cụ lại nói tới thuyết Nghiệp báo:
Đã mang lấy nghiệp vào thân,
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa.
Nghiệp báo này là do đâu? Do người hay do Trời? Không được rõ
ràng lắm. Chữ nghiệp trong câu thơ này chỉ có nghĩa tiêu cực thôi. Trong khi đó
chữ nghiệp (karma) trong Phật giáo có nghĩa là hành động (action.) Nghiệp tốt
đưa đến quả báo tốt, nghiệp xấu đưa đến quả báo xấu. Thường thường trong văn
chương ngoài đời, chữ nghiệp luôn được dùng trong nghĩa xấu. Điều này chứng tỏ
trong quần chúng sự hiểu biết về giáo lý Nghiệp báo không được vững chãi. Ở Tây
phương cũng vậy, karma nghĩa là 'bad karma' chứ không hàm chứa 'good karma'. Bổn
phận người tu là phải giải thích cho quần chúng để điều chỉnh cách sử dụng chữ
nghiệp này. Nghiệp có hai loại: thiện nghiệp (kusala) và ác nghiệp (akusala).
Thiện nghịêp là hành động đem lại an lạc cho mình và người trong hiện tại và
trong tương lai. Ác nghiệp ngược với Thiện nghiệp. Hành động (nghiệp) phát xuất
từ thân, miệng và ý gọi là thân nghiệp, khẩu nghiệp và ý nghiệp. Ba nghiệp này
có thể là thiện hay ác. Nghiệp có nghiệp nhân (karma hetu) và nghiệp quả (karma
phala.) Phải phân biệt nghiệp nhân và nghiệp quả, nghiệp thiện và nghiệp ác.
Khi nói 'Đã mang lấy nghiệp vào thân' cụ Nguyễn Du hiểu rằng nghiệp là nghiệp xấu
chỉ đem tới quả xấu thôi. 'Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa': con người đã
có nghiệp trong người rồi thì đừng nói rằng tại Trời quyết đinh thế này thế
kia. Câu này làm sụp đổ câu 'Ngẫm hay muôn sự tại trời.' Vừa mới nói: 'Tất cả đều
do Trời!' Tư tưởng Nghiệp báo và Nhân quả của cụ Nguyễn Du vì vậy chưa được rõ
ràng.
Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.
Căn là gốc rễ, Thiện căn là gốc rễ của cái thiện. 'Thiện căn ở
tại lòng ta' nghĩa là gốc rễ cái thiện nằm ngay ở trong lòng mình chứ không ở
đâu xa. 'Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài. Tâm này là tâm gì? Tâm có tâm ác, tâm
thiện, tâm chánh, tâm tà. 'Chữ tâm' dùng trong này nghiêng về phía thiện: 'Thiện
căn ở tại lòng ta.' Chữ Thiện căn (kusala mula) là một danh từ thuần túy Phật học;
cụ Nguyễn Du đã được nghe những nhận thức của cụ chưa được hệ thống hóa. Cụ
Nguyễn Du đã thấy trong lòng chúng ta có những hạt giống thiện. Chịu khó trở về
vun tưới những hạt giống đó thì tâm của chúng ta sẽ thiện và ta sẽ được nhờ và
vào đó rất nhiều, vì: 'Chứ tâm kia mới bằng ba chữ tài. Nếu mình không có tài
mà có thiện tâm thì mình vẫn có hạnh phúc và hạnh phúc hơn những người có tài
mà không có thiện tâm. Đó là triết lý của cụ Nguyễn Du. Trong đoạn này chúng ta
thấy chữ nghiệp được dùng theo nghĩa nghiệp xấu và chữ tâm dùng theo nghĩa thiện
tâm. Cách dùng từ không được chính xác. Vì nghiệp có thể là nghiệp lành hay
nghiệp dữ, tâm có thể là tâm xấu hay tâm tốt. Và nếu tâm mà xấu thì 'chữ tâm'
đâu có thể 'bằng ba chữ tài' được!
Triết lý truyện Kiều cũng được phát biểu qua lời bình phẩm và
tiên đoán của nhân vật Tam Hợp Đạo Cô. Sau khi Thúy Kiều đã đền ân báo oán, sư
chị Giác Duyên từ giã ra đi. Kiều xin sư chị ở nán lại với mình:
Nàng rằng: 'Thiên tải nhất thì,
'Cố nhân đã dễ mấy khi bàn hoàn.
'Rồi đây bèo hợp mây tan,
'Biết đâu hạc nội mấy ngàn là đâu!'
Đây là một đoạn văn xác nhận thuyết Định Mệnh:
Sư rằng: 'Cũng chẳng mấy lâu,
'Trong năm năm lại gặp nhau đó mà.
'Nhớ ngày hành cước phương xa
'Gặp sư Tam Hợp vốn là tiên tri,
'Báo cho hội ngộ chi kỳ,
'Năm nay là một nữa thì năm năm.
'Mới hay tiền định chẳng lầm,
'Đã tin điều trước ắt nhằm việc sau.
'Còn nhiều ân ái với nhau,
'Cơ duyên nào đã hết đâu vội gì?'
Nàng rằng: 'Tiền định tiên tri,
'Lời sư đã dạy ắt thì chẳng sai.
Theo thuyết tiền định và định mệnh thì những gì xảy ra trong
đời mình đều đã được viết trước rồi; chúng ta cứ việc đợi, đến lúc đó thì việc
đó sẽ xảy ra. Nếu là người có khiếu tiên tri, nhìn cho kỹ thì có thể đoán trước
cái gì sẽ đến. Tất cả đã có sẵn, đã được quyết định trước. Như vậy thì chuyện
tu hành có ích lợi gì đâu! Tu hay không tu thì nó cũng đã được quyết định sẵn rồi!
Tại sao phải tu? Vấn đề được đặt ra là con người có tự do hay không? Con người có
thể can thiệp vào mạng lưới của Nhân Quả để thay đổi hay không? Đạo Phật trả lời
như thế nào?
Hôm trước bên trung tâm Tây Tạng có người đặt câu hỏi vấn đề
quyết định: làm thế nào để có một quyết định thông minh? Tôi trả lời: Trước khi
mình quyết định thì sự việc đã được quyết định rồi. Mình có cảm tưởng mình có tự
do quyết định, ai dè tất cả đều đã được quyết định trước! Tôi đưa ra một ví dụ:
Bữa đó tôi vào trong một gian hàng Nhật Bổn để mua một vuông lụa về cột mấy cuốn
kinh mới thỉnh. Họ treo một dọc dài mấy trăm tấm hình vẽ, màu sắc khác nhau.
Mình đi 'chọn'. Cô tiếp viên hỏi: 'Thầy chọn cái nào?' Tôi cười nói: 'Tôi đâu
có chọn. Tôi để nó chọn tôi mà!' Cô ta ngạc nhiên. Nhưng sự thực là như vậy.
Mình có cảm tưởng, ảo tưởng là mình có đầy đủ tự do, muốn chọn cái nào thì chọn;
kỳ thực sự chọn lựa đã được hoàn tất từ bao giờ rồi. Khiếu thẩm mỹ của mình,
giáo dục của mình, những hạt giống ông bà trao truyền, sự tu học của mình, cái
thấy của mình về vẻ đẹp, cái trang nhã... tất cả những cái đó đều viết sẵn trong
mình rồi. Mình trình diện ra trước những tấm khăn đó, khi đi ngang qua 'nó' thì
mình bị 'nó' bắt. Cái gọi là 'tiếng sét ái tình' cũng vậy. Tại sao có 'tiếng
sét' khi gặp anh đó hay cô đó mà không có tiếng sét khi gặp những người kia? Tại
vì đã được quyết định trước. Con người thường có ảo tưởng là mình có tự do
trong khi chọn lựa. Những người tin ở thuyết định mệnh và tiền định không có ảo
tưởng nhiều về sự tự do của mình. Tôi còn nói thêm: Ví dụ có hai hoặc ba con đường
chọn lựa. Mình tưởng rằng mình chọn lầm một cái thì mình sẽ khổ suốt đời: 'Ngày
xưa nếu mình chọn đi con đường kia thì mình sẽ không khổ như bây giờ!' Giả dụ
có ba anh chàng mà mình bắt buộc phải chọn làm chồng. Mình đã lớn rồi, cha mẹ
buộc: 'Mày phải chọn một trong ba đứa!' Mình phân vân... Chọn bừa anh chàng thứ
hai rồi đau khổ suốt đời. Mình nói: 'Phải chi ngày xưa mình chọn anh chàng thứ
nhất hay thứ ba thì chắc mình không đau khổ như thế này!' Mình mà như thế thì
chọn anh chàng nào mình cũng làm cho anh chàng ấy đau khổ mà thôi. Tâm mình chứa
nhiều phiền não và u mê thì sống ở Mỹ cũng khổ, ở Pháp cũng khổ, mà ở Anh cũng
khổ... Không phải từ trại tỵ nạn xin đi nước này hay nước khác thì mình có hạnh
phúc. Mình thường nghĩ vì đã chọn con đường đó cho nên bây giờ mới có nhiều vấn
đề. Biết vậy ngày xưa mình đừng đi con đường này! Đi con đường khác thì sẽ khá
hơn! Đó là tự an ủi vậy mà thôi. Chỉ là đứng núi này trông núi nọ. Thấy được điều
này thì mình sẽ không có ảo tưởng nhiều về cái tự do của mình.
Có nhiều người tin rằng mình không làm gì được hết. Mạng lưới
nhân quả trùng trùng như vậy, quyết định hết rồi thì có vùng vẫy cách nào cũng
không thể thoát ra khỏi. Mình chỉ là nạn nhân! Sống như vậy thì rất đau khổ, chịu
không nổi. Cho nên có thuyết ngược lại, chủ trương rằng con người có tự do, có
ý chí tự do (free will.) Đứng về phương diện triết học, con người có tự do chọn
lựa hay không? Khi hành động, mình có tự do trong hành động đó không, hay những
nguyên do từ quá khứ đã quyết định dùm mình rồi? Một số trong chúng ta đứng về
phía tin tưởng rằng chúng ta có không gian, có tự do - nếu không thì đời sống
không có ý nghĩa. Trong đạo Bụt chúng ta học về mạng lưới trùng trùng nhân quả.
Chúng ta thấy tự do của mình nằm chỗ nào? Bây giờ chúng ta hãy tạm gác vấn đề lại.
Hãy trở về chuyện Kiều đọc thêm một đoạn nữa. Từ câu 2653, khi sư chị từ giã sư
em đi vân du và gặp lại Tam Hợp đạo cô, hỏi thêm về tương lai của nàng Kìêu:
'Người sao hiếu nghĩa đủ đường,
'Kiếp sao gặp những đoạn trường thế thôi?'
Đây là lời đạo cô Tam Hợp:
Sư rằng: 'Phúc họa đạo trời,
'Cỗi nguồn cũng ở lòng người mà ra.
'Có trời mà cũng tại ta,
'Tu là cỗi phúc tình là dây oan.
Mọi tai nạn và mọi may mắn đều do trời quyết định. Tuy nhiên:
'Cỗi nguồn cũng ở lòng người mà ra.' Lý thuyết này phù hợp với những câu chúng
ta đọc ở cuối truyện Kiều. Tuy rằng trời định nhưng cỗi ngụồn lại vẫn ở trong
tâm của con người. 'Có trời mà cũng tại ta': tức là hai yếu tố, Trời (định mệnh)
và con người. Nếu đi xa hơn chúng ta có thể nghĩ Trời là cộng nghiệp và ta là
biệt nghiệp. Cái gì xảy ra không phải chỉ do cá nhân và biệt nghiệp ta làm ra
mà cũng do cộng nghiệp làm ra. Ví dụ ngồi trên máy bay đều có thể chết, đó là cộng
nghiệp. Nếu có một người thoát được, không chết mà chỉ bị thương sơ sơ, đó là
biệt nghiệp. Biệt nghiệp trong cộng nghiệp. Chữ 'trời' ở đây có thể được hiểu
là cộng nghiệp (collective karma) và 'ta' ở đây là biệt nghiệp individuel
karma. Ta đang cùng ngồi ở Làng Mai. Chúng ta có cộng nghiệp Làng Mai do đó mới
ngồi chung. Nhưng trong khi ngồi đây, cảm giác của chúng ta có khác. Người thì
thanh thoát nhiều hơn, người thi lo lắng nhiều hơn. Đó gọi là biệt nghiệp.
Không phải ngồi chung một chỗ mà ta có cảm tưởng giống nhau.
'Phúc họa đạo trời' là thuyết Định mệnh (determinism). 'Cỗi
nguồn cũng ở lòng người mà ra' đó là thuyết do tâm tạo. Con người cũng đóng được
một vai trò nào đó, mấy chục phần trăm. 'Có trời mà cũng tại ta' là tiền đề để
đi đến kết luận: 'Tu là cỗi phúc tình là dây oan.' Ta có thể làm gì? Ta có thể
tu, làm nhẹ đi nghiệp của ta và đem lại một ít hạnh phúc. Còn nếu ta không tu,
cứ để cho sợi dây tình cảm kéo buộc thì ta tọa cho mình những oan nghiệp đau khổ.
Và đây là lời phán quyết của 'bác sĩ tâm lý trị liệu' Tam Hợp
Đạo Cô phân tích tâm lý Kiều:
'Thúy Kiều sắc sảo khôn ngoan,
Vô duyên là phận hồng nhan đã dành.
Tuy có thông minh, tài năng và sắc đẹp nhưng Kiều không có điều
kiện hạnh phúc. Đáng lý sắc sảo khôn ngoan thì phải thành công trong cuộc đời
và hạnh phúc chứ! Nhưng vì không có cái căn bản là những thiện duyên cho hạnh
phúc nên Kiều phải đau khổ. Cái nghiệp của Kiều là vô duyên. Điều này đã được
viết trước rồi. Nhưng nếu chỉ như vậy thì chưa đến nỗi gì cho lắm. Vì những cái
này nữa nên mới khổ thêm.
'Lại mang lấy một chữ tình,
'Khăng khăng mình buộc lấy mình vào trong.
'Vậy nên những chốn thong dong,
'Ở không yên ổn ngồi không vững vàng.
'Ma đưa lối quỷ dẫn đàng,
Ở những chỗ đáng lý mình được tự do, thong dong mà mình vẫn
ngồi không yên, đi không vững. Những con ma sầu não, ma quá khứ, ma tương lai,
ma hờn giận từ bên trong hiện ra để kéo mình đi. Tuy cùng đi thiền hành với những
người khác nhưng kỳ thực mình không đi cùng một hướng, mình bị những ma quỷ đưa
về những nẻo tối tăm. Và vì ma quỷ đưa về những nẻo đó cho nên mình gặp những
tai nạn chớ có gì đâu!
'Hết nạn ấy đến nạn kia,
'Thanh lâu hai lượt thanh y hai lần,
'Trong vòng giáo dựng gươm trần,
'Kề răng hùm sói gởi thân tôi đòi.
'Giữa dòng nước dẫy sóng dồi,
'Trước hàm rồng cá gieo mồi vắng tanh.
'Oan kia theo mãi với tình,
'Một mình mình biết một mình mình hay.
'Làm cho sống đọa thác đày,
'Đoạn trường cho hết kiếp này mới thôi!'
Đạo cô nói rằng Kiều sẽ khổ suốt đời. Đó là một lời kết án.
Án này không phải chỉ do Định mệnh tuyên đọc. Trời định như vậy nhưng Thúy Kiều
đã không tranh đấu được. Chưa biết nắm lấy tâm mình để tìm một nẻo thoát. Cứ bị
'những sợi dây tình vướng víu kéo đi234, vì vậy trước sau gì cũng đi tới chỗ tự
tử ở sông Tiền Đường. Tuy là một nhà tiên tri nhưng Tam Hợp đạo cô đã không nói
rằng tất cả đều do những điều kiện khách quan, cộng nghiệp (Trời.) Tam Hợp nói:
'Có trời mà cũng tại ta.' Biệt nghiệp của Thúy Kiều cũng góp phần vào hạnh phúc
khổ đau của cô. Thúy Kiều tự buộc mình vào những tình cảm giận hờn, những nhận
thức và ước muốn của mình. Và chính những con ma, những con quỷ đó kéo Thúy Kiều
đi về nẻo tai nạn, rốt cuộc cô phải tự tử ở sông Tiền Đường. Tam Hợp nói tới
hai điều: một là tiền định và hai là cách hành xử của Thúy Kiều. Không tìm ra nẻo
thoát cho mình mà cứ đi theo con đường của ma quái.
Giác Duyên nghe nói rụng rời:
'Một đời nàng nhé thương ôi còn gì!'
Sau đây là lời của Đạo Cô, chúng ta hãy nghe với nhận thức
khách quan của mình chứ đừng bị Đạo Cô ảnh hưởng: Đạo Cô có thể lầm, cụ Nguyễn
Du cũng có thể lầm.
Sư rằng: 'Song chẳng hề chi,
'Nghiệp duyên cân lại nhắc đi còn nhiều.
- 'Trong thời gian lần lần và đi vào nẻo ma quỷ Kiều cũng có
làm một vài thiện nghiệp có thể đưa tới chỗ giải thoát nghiệp cũ và đi vào một
nghiệp mới tốt đẹp hơn'. Đạo cô bây giờ không làm phận sự của một bác sĩ tâm lý
nữa là quay sang làm trạng sư bào chữa cho Thúy Kiều:
'Xét trong tội nghiệp Thúy Kiều,
'Mắc điều tình ái khỏi điều tà dâm.
Đó là một điểm son của Thúy Kiều. Tuy vướng vào tình ái nhưng
thoát được tà dâm. Không để Kim Trọng làm cho phạm giới thứ ba.
'Lấy mình thâm trả nghĩa thâm,
'Bán mình đã động hiếu tâm đến trời!
Đó là hành động tốt thứ hai. Hy sinh cuộc đời một cô gái khuê
các, bán mình chuộc cha. Đó là hành động có thể làm cảm động cả Trời. Trời đã cảm
động nhưng vẫn để cho Kiều khổ mười lăm năm như thường! Ông Trời cũng sắt đá
thiệt! Thấy ông trời như vậy mình không phục. Ông trời có thể là dễ chịu hơn!
Những lý luận của Đạo Cô, chấp nhận hay không là do mình. Họ có một lý thuyết,
họ lý luận để chứng minh lý thuyết của họ. Nhưng chứng minh đó hợp lý hay không
là chuyện khác.
'Hại một người cứu muôn người,
'Biết đường khinh trọng biết lời phải chăng.
Nói chuyện giặc giã tàn sát sinh linh và Kiều lừa cho Từ Hải
chết để cứu sinh linh. 'Hại một người cứu muôn người.' Chuyện này rất giả tạo.
Cô Kiều có bao giờ muốn giết chồng đâu! Chúng ta phải thấy điều này. Tam Hợp Đạo
Cô nói không đúng sự thật. Cụ Nguyễn Du không thấy điều đó hoặc đã thấy nhưng
vì sơ sót nên cứ lập lại như thường. Khi khuyên Từ Hải về hàng, Kiều nói: 'Ngàn
năm ai có khen đâu Hoàng Sào', 'Đống xương Vô-định đã cao bằng đầu' - 'Được làm
vua thua làm giặc.' Thôi anh đừng tiếp tục gây nạn binh đao nữa, không để tiếng
tốt mà người ta chết nhiều tội lắm! Anh về quy thuận triều đình đi. Anh được
làm quan lớn mà em cũng được cơ hội đoàn tụ gia đình.' Nói những câu đó là 'Biết
đường khinh trọng biết lời phải chăng.' Câu này đúng. Nhưng 'Hại một người cứu
muôn người.' Thì không đúng. Ở câu 2550, Kiều nói thật:
Rằng: 'Từ là đấng anh hùng,
'Dọc ngang trời rộng vẫy vùng bể khơi.
'Tin tôi nên quá nghe lời,
'Đem thân bách chiến làm tôi triều đình.
'Ngỡ là phu quý phụ vinh,
'Ai ngờ một phút tan tành thịt xương.
'Năm năm trời bể ngang tàng,
'Dẫn mình đi bỏ chiến trường như không.
'Khéo khuyên kể lấy làm công,
- 'Đừng nói là tôi có công! Nói tôi có công là tôi đau khổ lắm!'
Kiều nói rất đúng, rất hay. Nhưng hai câu này thì lại không đúng, không hay gì
hết:
'Xét mình công ít tội nhiều,
'Sống thừa tôi đã nên liều mình tôi!
Công nhận rằng mình có công, dù là công ít. Không đúng. Công
gì? Công giết (oan) chồng hay công gì? Trước khi gieo mình xuóng sông Tiền Đường
(từ câu 2629, Kiều than: 'Giết chồng mà lại lấy chồng. Mặt nào mà lại đứng
trong cõi đời?' 'Giết chồng' ở đây không phải là cố ý giết. Cố vấn cho anh
chàng nhưng cố vấn không hay nên anh chàng bị giết. Cái mặc cảm 'giết chồng'
này có thể chấp nhận được.
Chủ trương của Thanh Tâm Tài Nhân (tác giả nguyên lục), cũng
là chủ trương của cụ Nguyễn Du, là Kiều có hai nghiệp: một nghiệp xấu và một
nghiệp tốt. Con sông Tiền Đường là ranh giới giữa mười lăm năm khổ đau và quãng
đời hạnh phúc sau này. Làm nền tảng cho mười lăm năm khổ đau đó có Thiên mệnh,
những vốn liếng từ quá khứ, ông bà và kiếp trước đi xuống. Vốn liếng của Thúy
Kiều còn có tài, sắc, tình (vướng mắc) và tâm (thiện tâm.) tài sắc và tình, ba
cái làm lưng tựa cho mười lăm năm khổ đau (theo lý thuyết của Nguyễn Du.) Nhưng
cái tâm tốt đồng thời cũng tạo ra được vài thiện nghiệp (giữ giới không tà dâm,
bán mình cứu cha và 'giết' Từ Hải để cứu muôn dân khỏi nạn can qua.) Nhờ tâm giữ
giới, tâm hiếu và tâm từ bi này mà thiện nghiêp tạo ra được giai đoạn thứ hai của
đời Kiều, giai đoạn tu hành với sư chị và chuyển hóa được cho gia đình. Đó là
phân tích của cụ Nguyễn Du và của Đạo Cô Tam Hợp. Đạo Cô Tam Hợp và lý thuyết
gia mà tác giả nguyên lục và cụ Nguyễn Du đã đi theo. Tuy mỗi tác giả có thay đổi
đôi chút trong khi trình bày cuộc đời Thúy Kiều nhưng đại khái thì cả hai vẫn
đi theo cách phân tích của Đạo Cô Tam Hợp.
Thuyết âm dương 'âm cực dương hồi' sẵn có của Đông phương
cùng đã được nói tới. Âm là negative energy. Đau khổ (âm cực) khi tới chỗ cùng
cực thì hạnh phúc được sinh ra (dương hồi). Âm cực của cuộc đời Thúy Kiều là
khi tới sông Tiền Đường.
Chúng ta cũng thấy lý thuyết nhân quả trong truyện. Tuy có
nghiệp quá khứ hay Thiên định nhưng không phải là cái khối nghiệp của quá khứ
và của tiền định đó chịu trách nhiệm hoàn toàn về mười lăm năm đau khổ. Thúy Kiều
cũng có trách nhiệm. Tài, sắc và tình của cô ràng buộc, làm cho cô cứ đi theo
riu ríu mà không mở ra được con đường máu thoát khỏi vòng vây. Điều đó được cực
tả trong câu 'Ma đưa lối quỷ dẫn đàng. Lại tìm những chốn đoạn tràng mà đi.' Cố
nhiên khi bước vào những chốn như thanh lâu hay quân đội thì mình bị kéo theo,
đau khổ đã đành rồi. Nhưng khi được bước vào những hoàn cảnh thanh thản như ở
chùa mà mình vẫn không an lạc. Không có khả năng an lạc. Bởi vì mình vẫn khư
khư giữ lấy ba cái tài, sắc, tình và không nắm vững được cái tâm tu học để chuyển
hóa, thoát khỏi vòng vây. Thay vì đau khổ có thể chỉ là mười năm mà lại kéo tới
mười lăm năm. Mười lăm năm đó là thiên mệnh tạo ra mà cũng do Thúy Kiều, một phần
nào đó, tạo ra. 'Có trời mà cũng tại ta, Tu là cỗi phúc tình là dây oan.' Thúy
Kiều tu được ba chuyện còn bao nhiêu chuyện khác đều là tình hết. Nhưng nhờ có
tu ba chuỵện, nên mới tạo được giai đoạn sau.
Chúng ta đọc truyện Kiều. Chúng ta thấy Giác Duyên là một yếu
tố rất đặc biệt đưa tới sự chuyển hóa của đời Kiều. Ai đưa giác Duyên tới cho
Thúy Kiều? Kiều đi tìm mới gặp Giác Duyên hay gặp Giác Duyên là một điều tiền định
đã có sẵn? Giác Duyên là những điều kiện để bừng tỉnh. Giác Duyên không phải chỉ
là một con người. Giác Duyên là tất cả những điều kiện có tác dụng làm cho mình
thức dậy, biết rằng mình đang làm cái đó, đang đi con đường của ma quỷ. Những
điều kiện có tác dụng làm cho mình thức dậy, biết rằng mình đang làm cái đó,
đang đi con đường của ma quỷ. Những điều kiện đó do ai tạo ra? Cách đây hai
ngàn sáu trăm năm có một người ngồi dưới gốc cây Bồ Đề và đã giác ngộ, người đó
đã truyền lại cho nhân loại những tia sáng của chánh niệm. Một tia hào quang đã
được phóng về hai ngàn năm trăm năm sau cho Thúy Kiều. Người mang hào quang đó
là một sư cô. Tia hào quang phóng từ cội bồ đề là một trong những yếu tố khiến
cho Thúy Kiều có thể chuyển hóa được vận mệnh của mình. Nhưng những điều kiện để
được bừng tỉnh có thể là bất cứ điều kiện nào. Ví dụ như những khổ đau cùng cực
của Thúy Kiều. Khi mình thấy mình khổ nhiều quá thì tự nhiên mình có thể bừng tỉnh
được. Có những người khổ mà không bừng tỉnh được, nhưng có những người khổ bừng
tỉnh được. Không phải ánh sáng giác ngộ từ cây Bồ Đề là điều kiện duy nhất giúp
mình bừng tỉnh. Những đau khổ, trui luyện trong vòng trầm luân cũng có thể giúp
mình tỉnh dậy... Nếu không có kinh nghiệm trực tiếp từ những đau khổ đó thì ánh
sáng kia có thể không đủ để làm mình tỉnh dậy. Phải khốn khổ mới học hiểu được.
Có những người sinh ra là tự nhiên biết, gọi là sinh nhi trí. Có những người phải
học mới biết, đó là khổ nhi trí. Phải cùng khốn thì mới hiểu được. Đó là một
trong những điều kiện để bừng tỉnh. Giác Duyên là một người tượng trưng cho những
điều kiện đó đến với Kiều. Giác Duyên nằm ở chỗ nào? Ví dụ một cô thiếu nữ nói
rằng: 'Con không lấy chồng. Ba anh chàng mà ba má đề nghị con không thể chấp nhận
anh nào cả vì con nghĩ rằng con sẽ không có hạnh phúc với ai. Con đi tu. Con đề
nghị một giải pháp thứ tư.' Theo nguyên tắc thì giải pháp thứ tư cũng vậy thôi.
Dầu anh chọn người thứ tư hay thứ ba nhưng nếu con người anh cứ như vậy thì anh
cũng vẫn đau khổ. Anh đi tu anh cũng có thể đau khổ như thường. Phải vậy không?
Nhưng khi đi tu thì anh có một điều kiện mới mà giải pháp một, hai, ba không
có. Tuy anh vẫn còn y nguyên là con người của anh, nhưng khi đi tu anh được đặt
vào một khung cảnh khác, mà anh không có khi anh cưới người thứ nhất, thứ hai
hay thứ ba. Anh sống với tăng thân. Tăng thân không phải là một môi trường có
thể gọi là Giác Duyên, tức là những điều kiện để cho mình tỉnh thức. Nếu bốn
cái giống hệt như nhau và anh quyết định với những nội kết của anh thì anh có
thể vẫn đau khổ như nhau. Nhưng trong trường hợp thứ tư anh có Giác Duyên, một
tia sáng của Bụt chiếu tới từ hai ngàn năm trăm năm trước cho nên anh có cơ hội
để thoát. Tự do và giải thoát nằm ở chỗ Giác Duyên. Nếu chúng ta thoát được
màng lưới của nghiệp báo, đó là nhờ những tia hào quang phóng tới từ những người
giải thoát.
Thuyết định mệnh chúng ta có thể thấy trong ba lĩnh vực:
Lĩnh vực thứ nhất là đời sống thông thường. Trong đời sống
thông thường, chúng ta đặt câu hỏi: Có định mệnh hay không? Ta có nên vâng theo
hay không? Nếu vâng theo thuyết Định mệnh thì chúng ta thấy rã rời, không có
không gian thênh thang. Và nếu còn trẻ, chúng ta muốn phấn đấu, chống lại định
mệnh. Vì vậy có hai phe: một phe định mệnh và một phe chống lại định mệnh.
Lĩnh vực thứ hai là trong phạm vi khoa học. Trong phạm vi
khoa học chữ déterminisme có nghĩa rất rõ ràng là nếu cùng những điều kiện như
vậy thì thế nào cũng đi tới những kết quả như vậy. Ví dụ làm đậu hũ mà đúng
theo những phương thức a, b, c, d thì thế nào cũng có đâu hũ để ăn. Nhưng thỉnh
thoảng không biết tại sao chúng ta làm giống hệt như vậy mà đậu hũ lại ra hơi
khác. Trong lĩnh vực khoa học, nhất là lĩnh vực khoa học nguyên tử (mécanique
quantique) chuyện này xảy ra rất thường. Tất cả điều kiện hội đủ mà kết quả lại
khác. Luật xác xuất (la loi de la probabilité) cũng do khoa học tìm ra (cố
nhiên đạo học cũng đã tìm ra) cho phép những kẽ hở. Kết quẩ có thể xảy dra khác
mặc dầu có những điều kiện. Trong khi những nhà bác học nguyên tử quán sát những
vật thể li ti, chất điểm hay điện tử, họ dùng trí tuệ và nhận thức của mình để
quán chiếu và ảnh hưởng được đối tượng của sự nghiên cứu. Có sự tham dự của tâm
con người vào thì sự thực có thể biến dạng đi. Khi cần nhìn vào một vật thể li
ti để quán sát người ta cần phải chiếu ánh sáng vào. Vật thể vi tế là một loại
năng lượng, ánh sáng cũng là một loại năng lượng. Khi ánh sáng chiếu vào thì vật
thể đó đã thay đổi rồi. Tâm thức cũng là năng lượng.Khi dùng tâm để quán chiếu
vào điện tử thì trong bản chất của điện tử cũng có sự thay đổi. Tâm của nhà
khoa học có ảnh hưởng tới sự thật gọi là khách quan của thế giới nguyên tử vật
chất. Vì vậy luật xác suất tới bổ túc cho luật định mệnh nói kết quả như nhau.
Điều này đã được chứng minh bằng khoa học. Tâm của Bụt, tâm của chúng ta đang
có mặt và đang ảnh hưởng tới thế giới vật chất, thế giới xã hội, thế giới nhân
quả. Yếu tố của tâm là một yếu tố có thể can thiệp vào hoàn cảnh, về vật chất
cũng như về kinh tế, xã hội.
Đứng về phương diện của những định luật tâm lý mà xét, chúng
ta thấy rằng khi những hạt giống của si mê, giận hờn, ganh tị, khi những nội kết
cũ... có mặt, chúng ta sẽ phản ứng như thế này hay thế kia. Chúng ta có thể
tiên đoán trước phần nào căn cứ theo thuyết định mệnh. Ví dụ chúng ta nói: Nếu
mình gởi anh này vào buổi họp, thì khi những người khác nói ra sự thật này anh
ta sẽ phản ứng như thế, chắc chắn như vậy, không thể sai được. Vì tâm của anh
ta đang có những tâm hành này, tâm hành kia nên mình tiên đoán anh ta sẽ phản ứng
như thế, không sai. Đó là mình theo thuyết Định Mệnh. Căn cứ trên sự thật là
trong buổi họp mà có những người nói như vậy là anh ta đều phản ứng như thế. Một
trăm lần đều xảy ra như một. Quyết định không cho anh ta vào buổi họp là hành động
theo đức tin của mình về thuyết định mệnh và mình thấy không có tự do gì trong
con người của anh ta hết. Nhưng Giác Duyên ở đâu? Giác Duyên nói: ' Hôm nay anh
đi với tôi và anh sẽ cầm tay tôi trong suốt buổi họp. Khi nào tôi bấm tay anh một
cái là anh không nói gì hết.' Tất cả mọi người đều sửng sốt vì anh chàng tự
nhiên xuất hiện trong buổi họp. Nhưng quan sát viên hôm đó rất lấy làm lạ là tại
sao buổi họp đã xong rồi mà anh không nổi điên. Đâu biết rằng có một nguyên do ẩn
dấu là bàn tay anh ta đang được sư Giác Duyên nắm. Mỗi lần biết anh này sắp phản
ứng thì sư Giác Duyên lại nắm chặt bàn tay anh lại và anh ta ngồi yên. Đó là yếu
tố Giác Duyên, chỉ có tăng thân mới tạo ra được và sẽ giúp được anh chàng thay
đổi, nhờ sự có mặt của Giác Duyên. Giác Duyên là điều kiện của sự tỉnh thức.
Chánh niệm của anh ta rất yếu. Dù là được học một năm hay một năm rưỡi rồi
nhưng những lúc như vậy anh ta vãn không có khả năng nắm lấy chánh niệm và cứ
phản ứng một cách rất là... 'tự nhiên' Anh dã được hướng dẫn rằng mỗi khi gặp
trường hợp như vậy thì phải nắm lấy hơi thở. Anh cũng cố gắng thực tập nhưng chất
lượng của những hạt giống kia nặng quá. Anh ta biết rằng những lúc đó thở được
thì rất hay, nhưng lúc đó tại sao anh ta không nhớ và không thở! Vì vậy ta mới
cần phải có Giác Duyên. Giác Duyên cần phải đưa ta đi một đoạn đường thì ta mới
có thể tự mình di được. Sau mỗi lần anh ta phản ứng, ta hay nói: 'Tôi đã dặn
anh là những lúc như vậy thì phải thở mà tại sao anh không thở?; Anh ta trả lời:
'Tại vì lúc đó sự kiện xảy ra mau như chớp nhoáng, tôi không làm gì được hết!'
Có nhớ thở mình thở cũng không được!' Nếu chúng ta buông xuôi, chịu thua thì
anh ta không bao giờ có cơ hội. Ta phải đóng cho hay vai trò của Giác Duyên. Có
nhiều cơ hội. Ta có thể nắm bàn tay anh, hướng dẫn anh. Ban đầu anh ta ngưng được
không phải là do tự điều phục bằng hơi thở mà nhờ có một lời giao ước với mình
là khi nào mình xiết chặt tay anh thì anh dừng lại.
Sự xuất hiện của Giác Duyên trong đời Thúy Kiều là sự xuất hiện
của Bụt. Và cũng nhờ Thúy Kiều đã đau khổ, chạm đến đáy vực thẳm cho nên cái nắm
tay của Giác Duyên càng có hiệu nghiệm. Truyện Kiều không nói rõ điều đó. Sự
chuyển nghiệp là do công phu tu tập và do tăng thân, do sự hướng dẫn chứ không
phải là do chỉ làm ra được ba việc mà Tam Hợp viện dẫn (không để Kim Trọng lấn
tới, bán mình và giết Từ Hải.) Trạng sư Tam Hợp nói sở dĩ Thúy Kiều thoát được
nghiệp xấu là nhờ có ba thiện căn đó. Chúng ta thấy lý do không đầy đủ. Nói rằng
'Bán mình đã động hiếu tâm đến trời' tại sao Trời lại để cho tiếp tục khổ
trdong mười lăm năm? Lý luận này không xác đáng. Nói Thúy Kiều giết Từ Hải để cứu
người, đó là hoàn toàn giả tạo, không đúng. Vậy thì tại sao có sự chuyển hóa?
Có sự chuyển hóa là vì có những điều kiện giúp mình tỉnh thức và tu tập. Sự tu
tập với Giác Duyên trước và sau khi tự tử đưa tới sự chuyển hóa của Thúy Kiều
sau này.
CHÁNH NIỆM LÀ NẺO THOÁT
Trong báo Giác Ngộ vừa rồi235 có bài của một bà Phật tử vào
khoảng bảy mươi tuổi, ở Huế. Bà kể chuyện hồi người Pháp trở lại Việt Nam (khoảng
năm 1946, 1947) bà tham gia kháng chiến, bị bắt, ở tù. Bị giam chung với bà có
rất nhiều phụ nữ từ hai mươi tới ba mươi tuổi. Ngày đầu tiên bà cũng có tâm trạng
giống hệt những người nữ tù khác. Đêm đó, trong khi mọi người thầm thì tâm sự
thì bà quay mặt vào góc tường khóc. Khóc một hồi thì thấy có một bàn tay để
trên vai. Một thiếu nữ hai mươi tuổi cho bà một miếng kẹo mè xửng, nói: 'Chị đừng
khóc nữa. Để dành sức. Con đường còn dài. Em đã bị tra điện tới năm mươi mấy lần
rồi nhưng em vẫn còn sống sót được.' Bà cảm thấy rất an ủi khi gặp cô thiếu nữ
đó. Sau đó bà được phóng thích. Cô thiếu nữ vẫn ở tù (từ 1948), cho đến năm
1954 mới được trao đổi tập kết ra Bắc.
Từ đó về sau bà không gặp cô nữa. Bà kể sau khi bà được phóng thích, có bữa mấy cô tù nhân được phép đi ra giặt đồ và làm việc gì đó, họ ghé tới thăm bà. Bà đã có thể gửi tặng cho cô thiếu nữ đó, tên là Liễu, một số tiền nhỏ. Bây giờ, năm 1993, ngồi trong một am lá nhìn ra ngoài và nhớ tới chuyện xảy ra bốn mươi mốt năm về trước, bà nói: Không biết bây giờ Liễu còn sống hay không. Bà muốn nói với Liễu là có hai sự giam hãm. Một là sự giam hãm hình thức và hai là sự giam hãm tinh thần. Khi được phóng thích, ra khỏi tù thì mình có thể được gọi là tự do. Nhưng nhìn trong nhãn quan của Phật pháp thì mình chưa bao giờ có tự do cả. Đây là lời bà viết: 'Ra khỏi tù tội có thể tạm nói là tự do. Nhưng kiểm điểm lại gần cuộc sống khi chưa đến với Phật pháp thì có lúc nào ta thật sự tự do đâu! Tuy vẫn ăn, vẫn mặc, vẫn đi, vẫn đứng, lên xe, xuống ngựa... mà ta không ý thức được rằng mình đang ăn, đang mặc, đang đi, đang đứng, đang lên xe, xuống ngựa... Cứ để cho cái ngã chấp và kiến chấp hành hạ trói buộc thì có khác gì mình đang ở trong tù?' Ở tù trong cái thất niệm. Mình bị mạng lưới của nhân quả kéo theo. Mình không có một chút tự do nào cả. Dầu đã được thả khỏi tù, có quyền đi chợ, vào bếp, ra bờ sông... làm đủ mọi thứ nhưng mình vẫn vâng theo mạng lưới của nhân quả. Nó đẩy mình đi tới đâu thì mình đi tới đó thôi. Mình thật sự không có tự do. Ta hãy đọc lại lời bà viết: 'Tuy vẫn ăn, vẫn mặc, vẫn di, vẫn đứng, lên xe, xuống ngựa... mà ta không ý thức được rằng mình đang ăn, đang mặc, đang đi, đang đứng, đang lên xe, xuống ngựa... Cứ để cho cái ngã chấp và ngã kiến hành hạ và trói buộc thì có khác gì mình đang ở tù.' Ngã chấp, kiến chấp đó là ma đưa lối, quỷ dẫn đường trong truyện Kiều. Hoàn toàn sống như là một nạn nhân của những tập khí từ trước, những nghiệp cũ. Bà ta viết: 'Nếu chúng ta hiểu rằng sự sống nằm trong giây phút hiện tại, trong sự thức tỉnh, tiếp xúc với thực tại và biết tiếp tục nuôi dưỡng ý thức tiếp xúc đó là chúng ta đã được tự do.' Theo ý bà, khi mình sống có chánh niệm, đi biết là đi, đứng biết là đứng, ngồi biết là ngồi, nằm biết là nằm... thì lúc đó mình bắt đầu nắm được giềng mối của tự do. Còn nếu không thì ta vẫn còn đang đi theo sự chỉ dẫn và sai sử của tà dục, tà kiến, kiếp chấp và ngã chấp. Đó là những kiết sử (samyojana), còn gọi là nội kết. Những cái đó đã có sẵn trong lòng mình (nội) kết tại thành một khối (kết) và sai sử mình làm cái này cái khác. Mình đâu có tự do! Mình ưa cái đó, ghét cái kia là vì những ưa ghét đó đã được quyết định sẵn trong tâm thức mình rồi. Tất cả đều do nội kết của mình sai sử. Giây phút bắt đầu nắm lấy chánh niệm, đi thì biết mình đi, đứng thì biết mình đứng... lúc đó mình bắt đầu có một chút tự do. 'Ồ, tôi đang ăn ớt và tôi biết rằng tôi đang ăn ớt. Dầu biết rằng ăn ớt không tốt cho ruột của tôi mà tôi vẫn ăn.' Như vậy, tuy mình đang còn yếu mà mình đã có một chút tự do rồi. Chút tự do này là chánh niệm. Nếu cứ nắm lấy chánh niệm đó mà đi tới thì một ngày kia mình sẽ không nói: 'Cho tôi xin một viên thuốc độc!' nữa. Tác giả những câu này chứng tỏ đã tiếp xúc với pháp môn hành trì của chúng ta: 'Nếu chúng ta hiểu rằng sự sống nằm trong giây phút hiện tại, trong sự thức tỉnh, tiếp xúc với thực tại và biết tiếp tục sự nuôi dưỡng ý thức tiếp xúc đó là chúng ta đã được tự do.' Một người đã ở tù, đã được phóng thích và đã thấy rằng trước khi mình hiểu được Phật pháp thì tuy rằng mình có tự do nhưng kỳ thực mình không có tự do gì cả. Mình hoàn toàn vâng theo những sai sử của những nội kết, những cộng nghiệp và biệt nghiệp. Những biệt nghiệp và cộng nghiệp đó có thể được diễn tả bằng một ví dụ sau đây: Chúng ta chịu ảnh hưởng của đám đông. Nếu chúng ta ngồi đó với tư cách của một cá nhân thì chúng ta không có cảm xúc đó. Nhưng nếu ngồi đó chung với một số người thì chúng ta sẽ có cảm xúc đó. Một điều Thầy ta nói riêng với ta có thể không có hiệu quả. Nhưng cũng một điều đó Thầy ta nói trong một đám đông thì lại có hiệu quả. Đó là biệt nghiệp và cộng nghiệp. Có những lúc ta bị cộng nghiệp kéo theo. Vì mọi người như vậy nên ta cũng như vậy. Nhưng nếu đứng một mình thì chưa chắc ta đã ồ ạt đi theo cái đó. Đôi khi mình thấy nhiều người nghĩ như vậy thành ra mình cũng nghĩ như vậy, còn nếu một mình thì chưa chắc mình đã nghĩ như vậy.
Trong suy nghĩ, trong sự đáp ứng lại với một biến cố nào đó đều có hai phần: biệt nghiệp và cộng nghiệp. Hai hình thức của nghiệp đó đã được ghép sẵn trong nội kết của chúng ta. Nội kết riêng và nội kết chung. Quan điểm của chúng ta về đẹp, về xấu cũng có cộng nghiệp và biệt nghiệp. Mình rời Việt Nam trong lúc các cô thiếu nữ áo dài rất dài (maxi), mình có thể mang hình ảnh đẹp đó cho đến khi về. Mười năm sau về lại, mình thấy không có cô nào mặc áo dài hết. Các cô mặc áo dài ngắn cũn cỡn (mini) và mình thấy tại sao mà nó xấu như vậy? Chúng ta đã có một ý niệm về cái đẹp ăn sâu trong tâm rồi, so sánh ý niệm đó với thực tại bây giờ thì chúng ta thấy rằng mặc áo dài mini không đẹp. Nhưng không biết tại sao Sài Gòn kỳ này sa sút như vậy? Chúng ta đã có một ý niệm về cái đẹp ăn sâu trong nội tâm rồi, so sánh ý niệm đó với thực tại bây giờ thì chúng ta thấy rằng mặc áo dài mini không đẹp. Nhưng không biết tại sao ở lại Sài Gòn độ vài ba tháng thì ta lại bắt đầu thấy cái áo dài mini đẹp! Đó là ảnh hưởng của cộng nghiệp. Quan niệm về Chân, Thiện, Mỹ của chúng ta nhiều khi bị ảnh hưởng quan niệm Chân, Thiện, Mỹ của đám đông quần chúng. Biệt nghiệp và cộng nghiệp nằm trong nội kết (kết sử) của chúng ta. nếu chúng ta sống 'bình thường', nghĩa là sống không chánh niệm thì khi đi, đứng, nói, cười, làm việc, ăn uống... chúng ta chỉ theo nghiệp mà đi thôi. Chúng ta không có một chút tự do nào cả, hoàn toàn đi theo định mệnh. Chỉ trừ khi nào có một Giác Duyên xuất hiện, chỉ trừ khi nào có một tia sáng của cây Bồ Đề chiếu tới chạm vào người ta. Cố nhiên, tia sáng đó cũng là định mệnh. Tia sáng đó tới với tất cả mọi người nhưng chính lúc đó mình chạm được mà người khác không chạm được. Cũng trong một bài pháp thoại mà có người bừng tỉnh trong khi nghe, có người không bừng tỉnh trong khi nghe. Chưa tỉnh là tại vì chưa chín, những điều kiện của sự tỉnh thức chưa có. Giác Duyên chưa thực sự có mặt.
Từ đó về sau bà không gặp cô nữa. Bà kể sau khi bà được phóng thích, có bữa mấy cô tù nhân được phép đi ra giặt đồ và làm việc gì đó, họ ghé tới thăm bà. Bà đã có thể gửi tặng cho cô thiếu nữ đó, tên là Liễu, một số tiền nhỏ. Bây giờ, năm 1993, ngồi trong một am lá nhìn ra ngoài và nhớ tới chuyện xảy ra bốn mươi mốt năm về trước, bà nói: Không biết bây giờ Liễu còn sống hay không. Bà muốn nói với Liễu là có hai sự giam hãm. Một là sự giam hãm hình thức và hai là sự giam hãm tinh thần. Khi được phóng thích, ra khỏi tù thì mình có thể được gọi là tự do. Nhưng nhìn trong nhãn quan của Phật pháp thì mình chưa bao giờ có tự do cả. Đây là lời bà viết: 'Ra khỏi tù tội có thể tạm nói là tự do. Nhưng kiểm điểm lại gần cuộc sống khi chưa đến với Phật pháp thì có lúc nào ta thật sự tự do đâu! Tuy vẫn ăn, vẫn mặc, vẫn đi, vẫn đứng, lên xe, xuống ngựa... mà ta không ý thức được rằng mình đang ăn, đang mặc, đang đi, đang đứng, đang lên xe, xuống ngựa... Cứ để cho cái ngã chấp và kiến chấp hành hạ trói buộc thì có khác gì mình đang ở trong tù?' Ở tù trong cái thất niệm. Mình bị mạng lưới của nhân quả kéo theo. Mình không có một chút tự do nào cả. Dầu đã được thả khỏi tù, có quyền đi chợ, vào bếp, ra bờ sông... làm đủ mọi thứ nhưng mình vẫn vâng theo mạng lưới của nhân quả. Nó đẩy mình đi tới đâu thì mình đi tới đó thôi. Mình thật sự không có tự do. Ta hãy đọc lại lời bà viết: 'Tuy vẫn ăn, vẫn mặc, vẫn di, vẫn đứng, lên xe, xuống ngựa... mà ta không ý thức được rằng mình đang ăn, đang mặc, đang đi, đang đứng, đang lên xe, xuống ngựa... Cứ để cho cái ngã chấp và ngã kiến hành hạ và trói buộc thì có khác gì mình đang ở tù.' Ngã chấp, kiến chấp đó là ma đưa lối, quỷ dẫn đường trong truyện Kiều. Hoàn toàn sống như là một nạn nhân của những tập khí từ trước, những nghiệp cũ. Bà ta viết: 'Nếu chúng ta hiểu rằng sự sống nằm trong giây phút hiện tại, trong sự thức tỉnh, tiếp xúc với thực tại và biết tiếp tục nuôi dưỡng ý thức tiếp xúc đó là chúng ta đã được tự do.' Theo ý bà, khi mình sống có chánh niệm, đi biết là đi, đứng biết là đứng, ngồi biết là ngồi, nằm biết là nằm... thì lúc đó mình bắt đầu nắm được giềng mối của tự do. Còn nếu không thì ta vẫn còn đang đi theo sự chỉ dẫn và sai sử của tà dục, tà kiến, kiếp chấp và ngã chấp. Đó là những kiết sử (samyojana), còn gọi là nội kết. Những cái đó đã có sẵn trong lòng mình (nội) kết tại thành một khối (kết) và sai sử mình làm cái này cái khác. Mình đâu có tự do! Mình ưa cái đó, ghét cái kia là vì những ưa ghét đó đã được quyết định sẵn trong tâm thức mình rồi. Tất cả đều do nội kết của mình sai sử. Giây phút bắt đầu nắm lấy chánh niệm, đi thì biết mình đi, đứng thì biết mình đứng... lúc đó mình bắt đầu có một chút tự do. 'Ồ, tôi đang ăn ớt và tôi biết rằng tôi đang ăn ớt. Dầu biết rằng ăn ớt không tốt cho ruột của tôi mà tôi vẫn ăn.' Như vậy, tuy mình đang còn yếu mà mình đã có một chút tự do rồi. Chút tự do này là chánh niệm. Nếu cứ nắm lấy chánh niệm đó mà đi tới thì một ngày kia mình sẽ không nói: 'Cho tôi xin một viên thuốc độc!' nữa. Tác giả những câu này chứng tỏ đã tiếp xúc với pháp môn hành trì của chúng ta: 'Nếu chúng ta hiểu rằng sự sống nằm trong giây phút hiện tại, trong sự thức tỉnh, tiếp xúc với thực tại và biết tiếp tục sự nuôi dưỡng ý thức tiếp xúc đó là chúng ta đã được tự do.' Một người đã ở tù, đã được phóng thích và đã thấy rằng trước khi mình hiểu được Phật pháp thì tuy rằng mình có tự do nhưng kỳ thực mình không có tự do gì cả. Mình hoàn toàn vâng theo những sai sử của những nội kết, những cộng nghiệp và biệt nghiệp. Những biệt nghiệp và cộng nghiệp đó có thể được diễn tả bằng một ví dụ sau đây: Chúng ta chịu ảnh hưởng của đám đông. Nếu chúng ta ngồi đó với tư cách của một cá nhân thì chúng ta không có cảm xúc đó. Nhưng nếu ngồi đó chung với một số người thì chúng ta sẽ có cảm xúc đó. Một điều Thầy ta nói riêng với ta có thể không có hiệu quả. Nhưng cũng một điều đó Thầy ta nói trong một đám đông thì lại có hiệu quả. Đó là biệt nghiệp và cộng nghiệp. Có những lúc ta bị cộng nghiệp kéo theo. Vì mọi người như vậy nên ta cũng như vậy. Nhưng nếu đứng một mình thì chưa chắc ta đã ồ ạt đi theo cái đó. Đôi khi mình thấy nhiều người nghĩ như vậy thành ra mình cũng nghĩ như vậy, còn nếu một mình thì chưa chắc mình đã nghĩ như vậy.
Trong suy nghĩ, trong sự đáp ứng lại với một biến cố nào đó đều có hai phần: biệt nghiệp và cộng nghiệp. Hai hình thức của nghiệp đó đã được ghép sẵn trong nội kết của chúng ta. Nội kết riêng và nội kết chung. Quan điểm của chúng ta về đẹp, về xấu cũng có cộng nghiệp và biệt nghiệp. Mình rời Việt Nam trong lúc các cô thiếu nữ áo dài rất dài (maxi), mình có thể mang hình ảnh đẹp đó cho đến khi về. Mười năm sau về lại, mình thấy không có cô nào mặc áo dài hết. Các cô mặc áo dài ngắn cũn cỡn (mini) và mình thấy tại sao mà nó xấu như vậy? Chúng ta đã có một ý niệm về cái đẹp ăn sâu trong tâm rồi, so sánh ý niệm đó với thực tại bây giờ thì chúng ta thấy rằng mặc áo dài mini không đẹp. Nhưng không biết tại sao Sài Gòn kỳ này sa sút như vậy? Chúng ta đã có một ý niệm về cái đẹp ăn sâu trong nội tâm rồi, so sánh ý niệm đó với thực tại bây giờ thì chúng ta thấy rằng mặc áo dài mini không đẹp. Nhưng không biết tại sao ở lại Sài Gòn độ vài ba tháng thì ta lại bắt đầu thấy cái áo dài mini đẹp! Đó là ảnh hưởng của cộng nghiệp. Quan niệm về Chân, Thiện, Mỹ của chúng ta nhiều khi bị ảnh hưởng quan niệm Chân, Thiện, Mỹ của đám đông quần chúng. Biệt nghiệp và cộng nghiệp nằm trong nội kết (kết sử) của chúng ta. nếu chúng ta sống 'bình thường', nghĩa là sống không chánh niệm thì khi đi, đứng, nói, cười, làm việc, ăn uống... chúng ta chỉ theo nghiệp mà đi thôi. Chúng ta không có một chút tự do nào cả, hoàn toàn đi theo định mệnh. Chỉ trừ khi nào có một Giác Duyên xuất hiện, chỉ trừ khi nào có một tia sáng của cây Bồ Đề chiếu tới chạm vào người ta. Cố nhiên, tia sáng đó cũng là định mệnh. Tia sáng đó tới với tất cả mọi người nhưng chính lúc đó mình chạm được mà người khác không chạm được. Cũng trong một bài pháp thoại mà có người bừng tỉnh trong khi nghe, có người không bừng tỉnh trong khi nghe. Chưa tỉnh là tại vì chưa chín, những điều kiện của sự tỉnh thức chưa có. Giác Duyên chưa thực sự có mặt.
Tu hành có nghĩa là phát khởi chánh niệm. Đi thì biết là đi,
đứng thì biết là đứng, khổ thì biết rằng đang khổ. Tuy rằng đang khổ nhưng đã bắt
đầu thấy được, bắt đầu mình là mình, mình có cái nhân cách của mình, mình bắt đầu
có chút ít tự do.
Không có hạnh phúc chân chính nào mà không được thiết lập
trên tự do. Nếu không có tự do thì không thật sự có hạnh phúc. Tự do chỉ có được
khi mình chống lại được với định mệnh. Địch lại với định mệnh, chọc thủng được
mạng lưới của nhân quả, là chỉ khi nào mình có chánh niệm mà thôi. Ngồi thiền,
đi thiền hành, bước những bước chậm rãi, thảnh thơi, mà chủ được chính mình.
Lúc khóc biết mình khóc, lúc buồn biết mình buồn. Chánh niệm chiếu vào chứng tỏ
rằng mình bắt đầu có một ít tự do.Cái tự do đó, ban đầu ít lắm, mong manh như sợi
chỉ. Nhưng nếu mình thực tập thì sợi chỉ đó càng ngày càng chắc, càng lớn. Ban
đầu cái khoảng trống để cho mình có thể sử dụng chủ quyền rất hẹp. Giống như
anh chàng sắp nổi khùng, không có bàn tay của Giác Duyên cầm lấy và nắm chặt
thì anh chàng đã bùng nổ lên rồi. Anh chàng rất yếu đuối. Cơ hội để thành công
rất nhỏ lúc ban đầu. Nhưng không thể có con đường nào khác hơn là đi thì phải
biết đi, đứng thì phải biết mình đang đứng, uống nước thì phải biết mình đang uống
nước. Đang buồn thì biết mình đang buồn, đang khổ thì biết mình đang khổ. Đang
tự làm mình buồn thì biết mình đang tự làm mình buồn. Chánh niệm đó là ánh sáng
của tự do.
Thiên hạ nói tới tự do, tranh đấu cho tự do; chẳng qua chỉ là
những tự do về xã hội, kinh tế, này kia kia nọ mà thôi. Nhưng dầu có được những
tự do đó người ta vẫn đau khổ như thường. Họ có hộ chiếu (passport), muốn đi
đâu cũng được nhưng họ không đi đâu hết; họ tự tử. Tự do đó họ đâu có sử dụng
được! Trong khi đó, một người trong trại học tập cải tạo, đang ở tù mà biết thiền
hành, thiền tọa, quán chiếu, tiếp xúc với những mầu nhiệm của sự sống thì người
đó có tự do, có hạnh phúc hơn những người kia.
Đứng về phương diện thực tập giáo lý mà xét thì tất cả chúng
ta đều đang bị tóm trong cái lưới Nhân Quả, Định Mệnh. Con đường duy nhất để
thoát khỏi mạng lưới ấy là Chánh Niệm. Chánh niệm có thể do những điều kiện của
sự tỉnh thức đưa tới. Chúng ta có thể làm được gì để nuôi dưỡng khả năng và cơ
hội đó? Đó là nương tựa Tăng. Nương tựa Tăng tức là biết rằng tăng thân là môi
trường duy nhất có thể giúp ta nuôi dưỡng chánh niệm đó. Nếu chánh niệm đó mà tắt
đi thì muôn ngàn đời ta sẽ giam hãm mình trong mạng lưới của Nhân Quả và Định Mệnh.
Làm sao để tiếp xúc được với Giác Duyên đó là việc quan trọng nhất! Ban đầu, ở
bên cạnh Giác Duyên, ta có thể rất đau khổ. Ở 'những chốn thong dong' ta vẫn 'Ở
không yên ổn ngồi không vững vàng.' Nhưng phải nắm lấy tay Giác Duyên nắm lấy
hoàn cảnh thuận lợi đó. Rồi một hồi nào đó ta bắt đầu có một chút tự do, một điểm
tự do. Và nếu nắm lấy điểm tự do đó mà đi tới thì tự do đó sẽ lớn lên, bằng hột
bắp, rồi từ từ bằng hột điều... Chỉ có cách đó thôi. Lúc đó con người mới có
không gian. Không gian thênh thang. Có không gian thì mới sống hạnh phúc được.
Mỗi quý vị, các sư cô, cac sư chú và các thầy đi thiền hành
hoặc ngồi thiền thì đừng nghĩ rằng mình bắt buộc phải đi thiền hành, phải ngồi
thiền. Đó là cơ hội duy nhất để mình làm con người tự do, để sống như một người
tự do. Nếu trong khi di thiền hành mà ta bước những bước chân không chánh niệm
thì tức là ta không tha thiết đến tự do của mình. Ta không thấy sự quý giá của
không gian. Con người sống không có không gian thì con người đó là một kẻ nô lệ.
Chánh niệm,. cũng như bất cứ một sinh vật nào khác, phải được nuôi dưỡng. Nếu
Thúy Kiều, nếu sư em mà không có tăng thân nuôi dưỡng, không tạo lập những điều
kiện của tăng thân thì vốn liếng của chánh niệm của hạnh phúc đã đạt được sẽ biến
mất từ từ. Sự thiết lập liên hệ với sư chị rất quan trọng. Sư chị phải có đó sư
em mới có thể đi xa được. Sư chị có đó dưới mọi hình thức chứ không phải chỉ với
hình thức của một ni cô trong chùa mà thôi. Dựng tăng (sangha building) là một
công trình tiếp nối Bụt, làm cho những con người mất đi tự do có một cơ hội. Tiếp
xúc được với một Tăng thân tu học là có một cơ hội để giải thoát ra khỏi biển
khổ trầm luân.
Thuyết Định Mệnh, dù muốn hay không, vẫn đè nặng trên tâm tư
mình. Nhiều khi mình thấy bất lực. Tất cả đều như được sắp đặt hết rồi và mình
chỉ có vâng theo thôi! Khổ là tại số mình như vậy, ráng chịu! Trong trường hợp
Kiều, người ta nói có một vài cố gắng, một vài thiện nhân dẫn đến một giai đoạn
khác của đời sống. Chúng ta tự an ủi: 'Số mệnh như vậy rồi!' nhưng chúng ta phải
thấy rõ rằng con người có đóng một vai trò nào đó. Nếu 'Số mạng như vậy rồi!'
mà chúng ta còn buông thả nữa thì hoàn toàn sẽ không có một nẻo thoát. Ta phải
quyết định! Không có gì nhiều, chỉ chánh niệm thôi! Tự do là thấy được những gì
đang xảy ra. Nhận diện được những con ma, con quỷ đang đưa đường dẫn lối mình.
Chỉ chừng đó thôi là ta đã có thể bắt đầu nuôi dưỡng tự do của mình.
Thuyết Định Mệnh đã được công kích. Bao nhiêu người muốn có tự
do. Nhưng những người muốn có tự do, chống lại Định Mệnh kia không có phương
pháp cụ thể nào cả. họ chỉ muốn chống lại thuyết Định Mệnh đang đè nặng trên
con người. Và họ chỉ dùng những lý luận để chống lại, để nói rằng con người có
tự do mà thôi. Nhưng họ không có những phương pháp cụ thể để có thể đi tới tự
do thực sự. Trong đạo Bụt, tự do bắt đầu bằng chánh niệm. Bắt đầu bằng chánh niệm
rất nhỏ. Trầm trầy trầm trật. Nhưng một ngày nào đó nó sẽ trở thành một hạt giống
tốt. Và chánh niệm đó sẽ cho mình không gian, từ từ lớn lên. Trong Thánh Kinh
nói rằng hạt giống tuy nhỏ nhưng trồng xuống thì sẽ trở thành cây lớn, chim
chóc có thể bay về trên cây đó mà nương tựa. Chánh niệm cũng vậy. Chánh niệm
trong đạo Bụt là Phật sẽ thành, là Phật. Nếu tiếp xúc được với chánh niệm trong
bản thân mình thì ta có thể tiếp xúc được với Bụt trong mình. Đó là một Giác
Duyên, một điều kiện của sự tỉnh thức.
Chúng ta chỉ cần nói một câu thôi để kết thúc. Đứng về phương
diện văn chương, tâm lý, tả tình, tả cảnh (nhất là tả tình) thì truyện Kiều của
Nguyễn Du là một tác phẩm tuyệt hảo, không chê vào đâu được. Tác giả nói: Lời
quê chấp chặt dông dài. Nhưng tác phẩm không dông dài, không quê chút nào. Ngược
lại, rất thanh tú, rất mỹ lệ. Chỉ có một điều: quan niệm, kiến thức Phật học của
Nguyễn Du lúc đó chưa uyên bác lắm. Quan niệm về nghiệp còn mù mờ, chất phác.
Có những học giả viết về những đề tài như 'triết học Phật học trong truyện Kiều',
thì triết lý Phật học trong truyện Kiều rất mù mờ, chen lẫn với thuyết Định Mệnh
và quan niệm tài mệnh tương đố. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cụ Nguyễn
Du không có tuệ giác đạo Bụt. Tuệ giác của cụ lớn lắm, không phải là do cụ học
Phật mà có, mà do cụ đã tiếp nhận được từ các thế hệ tổ tiên, từ văn hóa dân tộc,
và nhất là từ kinh nghiệm sống và tiếp xúc của cụ. Tuệ giác này đã không được
diễn tả dưới hình thức Phật học và với từ ngữ Phật giáo, mà bằng những câu thơ,
như câu "Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao" hay "tan sương đầu
ngõ vén mây giữa trời" "ở không an ổn, ngồi không vững vàng"
"một mình mình biết, một mình mình hay," v.v...
Trong đời sống hàng ngày chúng ta có cảm tưởng bị bức bách, sống
trong tù ngục của mạng lưới Nhân Quả. Chúng ta không có không gian để thở. Những
nhà triết học cũng có cảm tưởng đó vì họ thường suy nghĩ nhiều về kiếp người về
số phận con người. Nhưng mỗi khi chúng ta thực tập chánh niệm, thở vào thở ra
có chánh niệm, thì chúng ta tự nhiên thấy có không gian. Chúng ta có cảm tưởng
mình đang có một chút ít tự do. Và nếu chúng ta tiếp tục thì tự do càng lúc
càng lớn. Chúng ta cảm thấy thoải mái.Nếu không có chánh niệm chúng ta chỉ là
những người mê ngủ, nô lệ trong màng lưới Nhân Quả mà thôi. Những giờ phút thiền
hành, thiền tọa, ăn cơm im lặng, uống trà im lặng của quý vị là những tặng phẩm
quý nhất cuộc đời có thể hiến tặng cho mình. Đừng cho đó là những sự bắt buộc.
Sống trong một tăng thân, những giây phút được đi chầm chậm với nhau, ngồi uống
trà im lặng với nhau, ngồi thiền với nhau... đó là hạnh phúc chân thật của
mình. Phải thấy được những điều như vậy. Nhìn xuống hạ giới trầm luân mình thấy
người ta không có khả năng để hướng được những thú vị cao siêu đó. Thú vị cao
siêu đó là tự do. Tự do thật sự của mình. Ai cho mình tự do đó? Chính mình và
tăng thân mình. Chúng ta phải giúp nhau.
Truyện Kiều dưới cái nhìn Thiền Quán
(Các bài giảng của Thầy ở Làng Hồng vào mỗi buổi chiều thứ ba từ tháng 2/1992 đến tháng 6/1993)
(Các bài giảng của Thầy ở Làng Hồng vào mỗi buổi chiều thứ ba từ tháng 2/1992 đến tháng 6/1993)
TÀI LIỆU THAM KHẢO
Truyện Kiều: NXB Đại Học và Giáo Dục Chuyên Nghiệp, 1991 (xuất bản lần thứ IX), GS Nguyễn Thạch Giang khảo đính và chú giải.
Từ điển Truyện Kiều: NXB (1976) Đào Duy Anh.
223 Đám mây gọi dòng suối về, tổ chức cuộc tranh đấu.
234 Thơ Xuân Diệu.
235 Tháng 6/1993.
Truyện Kiều: NXB Đại Học và Giáo Dục Chuyên Nghiệp, 1991 (xuất bản lần thứ IX), GS Nguyễn Thạch Giang khảo đính và chú giải.
Từ điển Truyện Kiều: NXB (1976) Đào Duy Anh.
223 Đám mây gọi dòng suối về, tổ chức cuộc tranh đấu.
234 Thơ Xuân Diệu.
235 Tháng 6/1993.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét