Từ lâu lắm Trịnh Công Sơn được giới ái mộ
trao tặng danh hiệu là kẻ du ca về tình yêu, quê hương và thân phận.
Anh lớn lên bằng tuổi chiến tranh đứt rồi
lại nối, chiến tranh dai dẳng và cùng khắp đến nỗi đứng ở tọa độ nào trên đất
nước cũng thấy và sống chiến tranh, từ đó người chiến sĩ dấn thân tự đề ra cách
thế sống và hành động phù hợp với sở nguyện mà vẫn đạt hiệu quả mong muốn. Thế
đứng trước nay ở miền Nam của anh, tối thiểu, không hại cho uy tín và sự nghiệp
của anh. Lịch sử đất nước lật hẳn sang một chương khác, trước sau anh vẫn an
nhiên (“Ðôi khi một người dường như chờ đợi thật ra đang ngồi thảnh thơi.”, Tự
tình khúc hay ít nhất anh giữ an nhiên cho nghệ thuật của mình. Anh đi vào nhạc,
anh bước xuống đường, y như người ta hít thở. Và nói như thế, không có nghĩa
anh phó mặc đời, mà có nghĩa là anh gieo trồng vào những luống đã tự đào sẵn,
không phải ngoái lui, không cần xóa đi làm lại. Nay nhạc và lời của anh, nếu có
chuyển đổi chẳng qua vì tâm hồn đến tuổi đổi mùa. Cần nói thêm rằng cái an
nhiên là món quà lưu chủ của đời, sau khi khổ chủ đã hoàn trả cho người - người
tình, người bạn, người đời - những hơn thua, ngộ nhận, thị phi.
Nhạc của Trịnh Công Sơn không tuyền là nhạc,
bài hát không chỉ là bài hát. Mỗi bài là một truyện ngắn, mỗi ca khúc là một
chương khúc của truyện dài không có kết thúc, vẫn mở ra như một vết thương, một
vết thương người, một vết thương thời đại, vết thương thiết thân, phải cưu mang
và lưu truyền.
Nhưng không có đoạn truyện nào kết thúc có
hậu như trong truyện cổ tích, mà ngược lại đó là những loại Tình Sầu, Tình Xa,
Tình Vơi. Không còn là cái đẹp của đối xứng, vuông tròn, thủy chung. Bởi cùng
nhau tắm gội trong biển bấp bênh của thời đại, con người xót xa khám phá ra cái
đẹp chông chênh, cái ma lực của chén đắng. Ðời dành riêng cho kẻ nào đã lên tới
đỉnh buồn và xuống tới vực thẳm, một đôi mắt bên trong để nhìn ra những vẻ đẹp
của mặt đất, của nghịch lý khiến cho y nhận chân cái tất yếu của cô đơn, cái
hào quang của thất bại, cái quyến rũ của triền dốc. Con người sinh ra là đã
thua cuộc, vấn đề còn lại của con người, vấn đề hoàn toàn nguyên vẹn, là khoác
lên sự thua cuộc ấy một gương mặt người do từng cá nhân đắp dập lấy. Theo chiều
hướng này, ta sẽ mục kích hàng hiên phô bày toàn chân dung lập thể: hoặc thiếu
mắt thừa môi, hoặc mặt lật vào trong mà dạ để ra ngoài.
Nguồn cảm hứng khơi mạch từ đó, rất dễ rơi
vào chỗ sướt mướt, ê chề, rất dễ đưa tới trạng thái buông thả, quy hàng… là những
gì nhiều người từng quy nạp cho ca khúc Trịnh Công Sơn. Ðành rằng vài tình cảm ấy
không hoàn toàn vắng bóng, và đậm nhạt khác nhau từng nơi, từng lúc, nhưng nghiễm
nhiên được biến chế, vượt qua, đủ để ta nhận ra đó không còn là những tình cảm
hoàn cảnh mà là những tình cảm bản chất cần được khẳng định và hóa kiếp thành đức
tin, động lực phản kháng những giới hạn của con người. Không những thế mà thôi,
ta phải nhặt nhạnh những tàn phai, tóc trắng, tan tành theo giọt mưa, hạt bụi,
lăn lóc như hòn cuội, không ngạc nhiên trước những tráo trở, lật lọng, chấp nhận
gươm giáo, nọc độc, gọt tỉa màu mun của đêm, vốc bùn sóng sánh, phải nâng niu
những vết thương cùng nét xanh xao, hao gầy, cám ơn những mối tình tơi tả, phải
thương yêu nỗi chết… dung nạp tất cả vào lòng và bện thành tấm áo giáp, thứ áo
giáp mặc trong.
Trịnh Công Sơn là người khát sống. Anh muốn
sống nhiều nơi cùng một lúc, ngồi nơi này, nhớ nơi kia, muốn sống gấp đôi sợ
không đủ thì giờ, lắm lúc không phân biệt ngày với đêm. Anh thích những chuyến
tàu xuyên suốt, những chuyến xe đỗ rồi lại đi, anh thích rút ngắn không gian giữa
rừng với biển, giữa đó anh tha hồ sống với ghềnh, bãi, lũng sâu và núi, tháp,
cánh đồng, anh muốn rút ngắn thời gian giữa lạ với quen và xua tan những cánh
dơi thù nghịch.
Hình ảnh phố phô mình phân rãi trong
ca khúc anh: phố xưa (Khói trời mênh mông),phố hẹn (Khói trời mênh mông), phố
xôn xao (Yêu dấu tan theo), phố rộng (Tưởng rằng đã quên), phố thênh thang (Quỳnh
hương), phố cao nguyên (Lời thiên thu gọi), phố nọ (Ðêm thấy ta là thác đổ), phố
xa lạ (Bên đời hiu quạnh)… Phố như là nơi triển lãm của sự sống, một đại hội đời,
một nơi tập cư đủ mẫu người, một bãi thí nghiệm bao thế thái nhân tình làm thỏa
lòng con người nào muốn sưu tập con người. Do những hình ảnh phố xá như thế
này, có người bảo: Trịnh Công Sơn thích lui tới những nơi đô hội. Ðiều này đúng
một phần, bởi lẽ: anh thích những nơi có bóng dáng con người, anh thèm tiếng
người hơn là cõi vắng lặng, nhưng điều cần nói thêm, là: anh ước mơ hình ảnh xã
hội được đô hội hóa chứ không phải là sa mạc hóa, và được đô hội hóa thường trực,
sao cho ngày ngày hàng cây thắp lễ lạc trên tầng lá xanh, lễ lạc trên từng nẻo
đường, khắp mọi nhà và trong mỗi con tim.
Trí óc và cảm xúc của Trịnh Công Sơn phù hợp
với tổng hợp hơn là phân tích, nghiêng về kết hợp hơn là phân chia. Hình ảnh
chiếc cầu đối với anh là một lời mời gọi cất bước sang bên kia, đồng thời chuyển
biến bên kia thành bên này và ngược lại. Băng qua cầu là để sống với bên kia và
nhớ bên này. Trong nỗi sống đã tượng hình nỗi nhớ. Người đi trên cầu không những
nhìn ôm cả hai phía mà có thể nhìn cút bắt với những khuỷu sông thấp thoáng ẩn
hiện, cấu tạo dần dần trong tâm khảm cái dự cảm lìa xa, mất mát.
Tình yêu. Quê hương. Thân phận. Làm
sao nói về những vấn đề này bằng lời hát và chuyên chở bằng nhạc, những ưu tư
thường trực của mọi người và được mọi người ít nhiều nói đến ? Trịnh Công Sơn
có cách nói riêng, bằng lời và bằng nhạc. Lời tách riêng, đó là những đoạn thơ
hoặc là truyện thơ tâm sự về giọt mưa, giọt nắng, về một vùng biển đầy ắp sự vắng
mặt… Nhạc tách riêng có khi nhún nhảy như loại đồng dao hay thanh bình ca, có
khi lại rất thích hợp với ánh đèn màu và khói thuốc của vũ trường, cũng có khi
dòng nhạc Trịnh Công Sơn gần gũi với thánh ca thanh thoát…
Nhiều nhạc sĩ viết về tình yêu và quê
hương.
Tình yêu, với Trịnh Công Sơn, là diễm
tình. Trước hết là phải đẹp, đẹp trong từng lời bội bạc, bước chân quay gót,
trong dang dở và tan vỡ. Sẽ không có mối tình rách rưới hay nhầy nhụa, sẽ không
có mối tình than khóc lâm ly, sẽ không có luôn cả đau khổ, hoặc nếu có chăng nữa
thì đó là một nỗi đau khổ đã đành, dành sẵn, và cần được siêu sắc nuôi dưỡng
cái giống nòi tình. Cái đẹp ở đây là cái đẹp siêu thực, tức là ít nhiều nhuốm
màu sắc ý chí của kẻ chủ trương và đồng thời nhạt bớt hương vị của thường tình.
Tình yêu lên ngôi. Một đỉnh chiêm ngưỡng đúng hơn là một điểm hẹn. Ðối tượng
tình yêu trở thành ý niệm. Trịnh Công Sơn nguyện làm kẻ hái lộc chứ không phải
hái trái. Lộc nõn và luôn cả lộc xoang ngọn tố trở trời. Tình yêu được thăng
hoa để trở thành điểm ngắm. Nó vượt qua cái riêng tư, vị kỷ. Như Ðức Giáo hoàng
của “ái tình giáo”, người nghệ sĩ lớn tiếng hô hào mọi người “Hãy yêu nhau đi”.
Ðây là lời thần chú mở cửa địa đàng. Ðây mới thật là tình yêu cứu rỗi. Yêu
trong một tình yêu rộng lớn, chung cùng. Như mỗi giai điệu trong đại hợp tấu.
Yêu nghĩa là tỏa sáng. Phần nào giống như thủ pháp nhuộm mây nẩy trăng theo
cách gọi của Thánh Thán (Vẽ mây đẹp để làm nổi trăng), Trịnh Công Sơn ca ngợi
tình yêu bằng cách vẽ ra vùng ảnh hưởng của tình yêu qua giọt nắng thủy tinh,
cây cầu, hạt mưa, hàng cây chụm đầu vào nhau… Khi vẽ ra áo xưa lồng lộng chẳng
hạn, tác giả không vẽ vạt áo, mà vẽ kỷ niệm, vẽ không khí và hơi hám của áo.
Ðó là những khối tình nở ra trong
khói lửa, như những cánh hoa xương rồng giữa khô cằn gai góc. Bóng đen chiến
tranh càng làm cho tình yêu thêm phần gấp gãy.
Quê hương nổi bật ở hai nét lớn:
nghèo và chiến tranh. Cái nghèo của quê hương thì có lắm truyện để nói, để tả,
để mủi lòng. Cái nghèo còn là hậu quả của chiến tranh. Dứt chiến tranh là cứu
giải cái nghèo. Và chiến tranh diễn ra không phải ở chiến trường, không phải do
những người cầm súng, nó diễn ra ở bàn tròn, ở trong đầu óc những con người mua
bán chiến tranh. Những bài hát trong hai tập Ca khúc da vàng và Kinh Việt Nam,
cũng theo phép nhuộm mây nẩy trăng như có nói ở trên, nhưng ở đây được trưng dụng
những màu sắc hoàn toàn điên đảo, không nhằm miêu tả hay tường thuật chiến
tranh, mà vẽ ra những phóng xạ của chiến tranh. Do đó, đến khi chiến tranh kết
liễu, nhạc anh vẫn tồn tại, vì nó vẫn còn công lực cảnh giác. Hình ảnh người nô
lệ da vàng, vốn làm phật ý những người quốc gia chủ nghĩa, là một lối cưỡng từ
đoạt ý rất kiến hiệu trong việc thiết lập đối thoại ban đầu. Ðây là một bước
lùi giữa hai bước tiến, gần như phương sách tự chuốt nhục của con người muốn đối
phó với tình hình đất nước nguy kịch đến độ chiến tranh không đủ để tiêu diệt
chiến tranh, vũ lực không đủ để tiêu diệt vũ lực, mà trớ trêu thay phải có nghệ
thuật hỗ trợ và nhất thiết là nghệ thuật trong nghệ thuật. Lập trường như thế
này dễ hứng lấy búa rìu dư luận. Ngay giữa chiến tranh, anh đã vẽ ra thời buổi
sau chiến tranh mà con người có quyền hưởng thụ và có nghĩa vụ tô bồi. Những dự
phóng này nảy nở trên nền tảng làm bằng những ám ảnh mất mát, cái bấp bênh của
những gì hiện có, nỗi bất lực không yêu được bội phần.
Giữa một nền trời như vậy, thân phận
của con người là một vấn nạn. Ta nên nói ngay: đây là một chủ đề tư tưởng, nếu
không muốn nói là triết lý. Chủ đề được đề cập, phân tích, lý giải từ Ðông sang
Tây, nhưng là do những nhà tư tưởng, triết gia và những nhà viết văn xuôi đề xướng.
Giữa cõi vô thường, bị thường trực kềm
kẹp bằng một nỗi khó sống, người nghệ sĩ trong những phút xuất thần tự đồng hóa
với các vật thể vạn thù trong đời sống: có khi ta là mục đồng, là lá cỏ, cơn
gió, có khi là giọt mưa tan giữa trời, là hòn cuội, con sâu. Nhưng trong khi cỏ
suốt đời là cỏ, cuội trọn kiếp là cuội, thì con người mỗi phút mỗi chực vong
thân.
Trịnh Công Sơn chắp cánh cho tưởng tượng,
và tưởng tượng len lỏi vào các hốc hẻm của đời sống, khiến cho anh sờ mó đến sự
vật nào là sự vật ấy dường như bớt thật và trở nên lung linh bằng một quầng mộng
ảo. Cho nên anh đi trước người khác một bước: ngạc nhiên trước người khác, mừng
reo hay tư lự cũng trước người khác. Cái “có” đang nằm trong tay, anh đã sống với
cái “mất” nó rồi. Ðóa hoa nào đi qua lòng anh cũng trở thành đẹp hơn vẻ đẹp thật
và đóa hoa đương dộ lại nhuốm vẻ não lòng của héo úa.
Sự sống bước giật lùi mỗi phút giây
như hình ảnh cuốn chiếu. Trịnh Công Sơn quả quyết Chỉ có ta trong một đời và dứt
khoát chọn lựa: Sống. Sống hết mình. Không khất hẹn, không chờ đợi, không ủy
quyền. Anh vâng theo cái mệnh lệnh “Hãy tận hưởng ngày hôm nay” của thi sĩ
Horace mà cố cách vặn lùi thời gian, sống chong chóng, thu rút giấc ngủ, thót
người trước cảnh Thành phố ngủ trưa (Ðêm thấy ta là thác đổ), xem giấc ngủ như
là một cái dợm chết: Hôm nay thức dậy, ôi ngẩn ngơ tôi (Xa dấu mặt trời), tự ru
mình bằng cách Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui và rêu rao cuộc đời đáng sống.
Phải ôm cho hết cuộc đời nhị nguyên cồm
cộm này, bao gồm những cặp phạm trù khó dung nạp nhau nhưng khó thể phân ly: sống
chết (chết từng ngày sống từng ngày, Buồn vui phút giây), buồn vui (Buồn vui
kia là một, Nguyệt ca), hạnh phúc khổ đau (Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn
thương đau, Hãy yêu nhau đi), tình yêu mật ngọt mật đắng (Lặng lẽ nơi này)… cái
mặt phải trái của sự vật sao mà cận kề nhau đến thế, như đêm ngày, nhật nguyệt,
như sum họp với chia phôi. Khổ cho kẻ nào chủ phân biệt!
Phải quên đi những ám ảnh của tuổi
tác (Chập chờn lau trắng trong tay, Chiếc lá thu phai) và chuẩn bị tinh thần
cho cái phút sau rốt của đời người:
… một trăm năm sau mãi ngủ yên (Sẽ
còn ai)
… mai kia chào cuộc đời (Những con mắt trần gian)
… một hôm buồn lên núi nằm xuống (Tự tình khúc)
… một lần nằm mơ thấy tôi qua đời (Bên đời hiu quạnh).
… mai kia chào cuộc đời (Những con mắt trần gian)
… một hôm buồn lên núi nằm xuống (Tự tình khúc)
… một lần nằm mơ thấy tôi qua đời (Bên đời hiu quạnh).
Trịnh Công Sơn là nhạc sĩ đầu tiên viết
về thân phận con người. Ðể phục vụ mục tiêu ấy anh đã sai sử lời, nhạc và tư tưởng
kết hợp thành một thể thống nhất và đã thành đạt trong công cuộc thể nghiệm một
dòng nhạc vốn không dễ nhập cảnh vào lòng quần chúng trong buổi đầu. Có thể nói
anh đã khẳng định thân phận bằng thơ và bằng nhạc: đây là sự đóng đinh màu hồng
cho con người thời đại.
Cuối những năm 50 và đầu những năm
60, xuất hiện một số ca khúc với nhan đề lạ tai, như Lời buồn thánh, Diễm xưa,
Tuổi đá buồn, Vết lăn trầm, Biển nhớ, Dấu chân địa đàng… Ðó là những cửa ngõ
vào khu vườn siêu thực đang rộ lên những sắc hoa tươi mới trong thời kỳ ấy: loài
sâu ngủ quên trong tóc chiều… thương cho người rồi lạnh lùng riêng… tiếng hát
ru mình trong giấc ngủ vừa… hôm nay thức dậy không còn thấy loài người… hãy
nghe đời nghiêng… chiều đã đi vào vườn mắt em… ngày sau sỏi đá cũng cần có
nhau…
Người nhạc sĩ này đặc biệt sâu nặng với
những tính từ: đời bồng bềnh, môi rồ dại, bóng lung linh, tiếng hát lênh
đênh, một vòng tiều tụy, bờ cỏ non mộng mị, phố xá thênh thang, mắt xanh xao, hồn
xanh buốt, đêm thần thoại, cành bão bùng… Những hình dung từ này cùng chung một
thể thái, hay còn gọi là đồng vị (isotopie) và trở đi trở lại hơn một lần qua
bài hát. Trong số này, có tần số xuất hiện cao nhất là: “mong manh” (tình mong
manh, gió mong manh, cỏ lá mong manh, sống chết mong manh, tay gối mong manh, nụ
cười mong manh...) như thể là một ám ảnh lớn trong vũ trụ quan và nhân sinh
quan của nhạc sĩ.
Lời trong ca khúc Trịnh Công Sơn đã tạo
ra tên tuổi Trịnh Công Sơn. Lời ở đây, như đã nói, là truyện thơ, là hình ảnh
siêu thực, nét chấm phá, những hoa gấm cho sóng nhạc và có những giây lát cao độ,
lời được đặc cách hóa kiếp thành kinh. Kinh là những lời ước nguyện nhằm chuyển
hóa thực tại. Kinh là tinh túy của lời được kinh qua sản xuất, lặp đi lặp lại để
cuối cùng kết tinh dưới hình thức đơn khiết, cô đọng. Trong ca khúc Trịnh Công
Sơn, ta nhận ra người mẹ cầu kinh gởi gắm cho một Ðấng Vô Hình, Siêu Nhiên nào
chăng? Không, đây là một loại kinh do chính mình phát nguyện, dóng tiếng và gởi
gắm lại cầu nguyện cho con ở chiến trường có nghĩa là cầu nguyện cho mình có đủ
sức mạnh đối phó với tình huống bất trắc, và sức mạnh ấy phát sinh từ ngọn đèn
thắp thì mờ giữa đêm khuya, chẳng hạn; thiếu nữ cầu nguyện cho mối tình của
mình ở bờ sông và lời kinh này sẽ làm bằng im lặng, gió trời và kỷ niệm.
Trên đây là một số cảm nghĩ về ca
khúc Trịnh Công Sơn, những cảm nghĩ vụn rời, thiếu thừa không rõ, vừa chắp nối
vào những bài viết khác, vừa gợi mở những bài viết về sau chung quanh đề tài
này. Một đề tài tát không cạn.
Huế 8.1990
Bửu Ý






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét